Mị Cốt Thiên Thành
Chương 69-1: Nam nhân có lòng độc chiếm siêu cường (1)
Cả đêm không mộng mị, ngày hôm sau vừa rạng sáng, Tô Hồng Tụ vốn định đi tìm Sở Hiên xem xem, có phải hắn bị thứ gì kỳ kỳ quái quái nhập vào thân rồi không.
Nhưng tìm khắp cả Thải Hoa lâu, cũng không thấy bóng dáng Sở Hiên, lại vừa vặn nửa đường gặp được Tôn Kha.
Trên lưng Tôn Kha vác một sọt lớn, trong sọt đều là gà vịt thịt cá, cộng thêm chút rau dưa màu xanh.
Thật đáng thương, chẳng lẽ người dưới của Sở Hiên không đủ?
Tôn Kha phải đảm nhận việc mua thức ăn và làm việc vặt.
Suốt dọc đường Tô Hồng Tụ vẫn theo Tôn Kha vào trong phòng bếp, dù sao nàng vẫn bị Sở Hiên nhốt trong Thải Hoa lâu, không có việc gì làm, định xắn tay áo lên, tính toán bộc lộ tài năng trước mặt Tôn Kha.
Lại nói, mặc dù pháp thuật nàng không tinh thông, yêu thuật cũng không ra làm sao, nhưng trí nhớ lại hạng nhất, món ăn Sở Hiên từng làm trước mặt nàng một lần, nàng lại nhớ toàn bộ phương pháp nấu ăn.
Trước làm cá chình chua ngọt, Tô Hồng Tụ lọc xương cá, cắt thành từng miếng, đặt trong dầu chiên, sau đó xếp lên đĩa, dùng mật, dầu ớt, trần bì, ô mai hơn mười loại gia vị điều chế thành nước tương rưới lên.
Sau lại làm món cá cay xào cần tây, tách trứng cá, gan cá thành miếng, sau khi dầu sôi, bỏ cá vào chiên, xào rau cần đến khô, sau đó nếm gia vị.
Cuối cùng làm phần cơm cá chình.
Hết cách rồi, Đại Lương gần biển, hơn phân nửa trong giỏ Tôn Kha đều là hải sản.
Tôn Kha vui mừng nhìn về phía Tô Hồng Tụ, sau khi nhấc đũa cẩn thận nếm thử, chậc chậc khen ngợi, Tô Hồng Tụ được hắn khen cười khanh khách không ngừng.
Lúc này, Thúy nhi tới phòng bếp lấy điểm tâm đi thăm Tôn Kiệt, Tô Hồng Tụ tiện thể để cho nàng hai phần đưa cho Tôn Kiệt.
Mới ra phòng bếp, chỉ thấy có người lo lắng chạy tới, thấy Tô Hồng Tụ ở đây, người kia tiến tới bên tai Tôn Kha nói nhỏ mấy câu, sắc mặt Tôn Kha thoáng chốc trở nên lạnh lẽo khắc nghiệt, không nói bất cứ điều gì, vội vàng rời đi.
Tô Hồng Tụ hiếu kỳ trong lòng, vội vàng đi theo phương hướng Tôn Kha rời đi.
Không bao lâu, nàng đi tới một hồ nước, ánh sáng vàng lấp lánh trên mặt hồ, cá chép bơi tới bơi lui, nổi lên khắp nơi phơi nắng.
Tô Hồng Tụ đứng bên hồ, nhìn thấy mà hai mắt to sáng ngời, thoáng cái đã quên sạch sẽ mình đang theo dõi Tôn Kha, dùng nhánh cây gãy làm cần câu, đào vài con giun dưới đất, ngồi cạnh bờ hồ câu cá chép nổi lên.
Công phu không phụ lòng người, qua chừng nửa canh giờ, nàng thật sự câu lên mấy con.
Tô Hồng Tụ nhìn hai bên, nhặt được đống củi, rút một thanh dao găm sáng bạc lấp lánh bên hông ra, đang chuẩn bị giết cá –
Lại đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói sắc lạnh, the thé: “Từ từ! Ngươi dám làm bẩn Thánh vật của Đại Lương ta, phải bị tội gì!"
Tô Hồng Tụ nhìn lại, quả nhiên là Oanh Oanh, chỉ thấy mặt nàng ta tiều tụy, thân hình mảnh dẻ, bởi vì mấy ngày nay để đóng cánh cửa kia trong hang núi, hẳn là chịu không ít tội.
Hai mắt Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào thanh dao găm trong tay Tô Hồng Tụ, dương dương hả hê nói: “Ngươi có biết thứ ngươi cầm trên tay là gì không? Đây là Thánh vật của Đại Lương, từ trước đến nay chỉ có Thiên tử mới có thể đeo, ngươi lại dùng máu dấy bẩn Thánh vật Đại Lương, đây là tội chết!"
Tô Hồng Tụ hồi hộp trong lòng, kêu to không ổn, ai ngờ Sở Hiên lại giao vật trân quý như vậy cho nàng? Nàng còn tưởng rằng đây chỉ là thanh dao bạc bình thường dùng để trừ tà.
Thấy Tô Hồng Tụ lộ vẻ lo lắng, Oanh Oanh vênh váo tự đắc đi tới bên người nàng, cười nham hiểm nói: “Thái tử phi, ngươi cũng đừng trách ta, đây chính là quy củ do Thái tổ Hoàng đế của Đại Lương định ra mấy trăm năm trước, trừ Thiên tử Đại Lương, bất kỳ ai làm dơ bẩn, hủy hoại thánh vật, xử tử tại chỗ!"
Toàn thân Tô Hồng Tụ run lên, lui về sau co người lại.
Lúc có mặt Sở Hiên, nàng còn có thể ưỡn thẳng lưng, đối đầu không ai nhường ai với Oanh Oanh, nhưng chỉ là cáo mượn oai hùm.
Khi Sở Hiên không có ở đây, nàng hết cách rồi, dù sao nàng không có pháp lực, lại không có võ công, vốn không phải là đối thủ của Oanh Oanh.
Oanh Oanh cười ha ha, giơ tay lên định đánh về phía Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ hoảng hốt giơ tay lên, cố gắng bảo vệ đầu mặt mình, đúng lúc ấy, sau lưng có nam nhân cao giọng hét dừng lại: “Oanh Oanh!"
Oanh Oanh vội vàng hành lễ, hơi cúi đầu, cung kính nói: “Vừa rồi thuộc hạ vượt khuôn phép, nhưng chỉ vì nhất thời tức giận với việc Thái tử phi làm dơ bẩn Thánh vật!" Oanh Oanh vừa nói, vừa không cam lòng nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm.
Ah? Sở Hiên? Hắn xuất hiện từ đâu, sao một chút âm thanh cũng không có?
Tô Hồng Tụ kỳ quái nhìn Sở Hiên không biết xuất hiện từ đâu, đáy lòng có một cảm giác vi diệu từ từ nổi lên.
Lúc trước cũng thế, Sở Dật Đình cũng vậy, mỗi lần khi nàng gặp nguy hiểm, là người đầu tiên chắn trước nàng.
Nhưng sau đó hắn lại biến mất không thấy bóng dáng.
Bắt đầu từ khi nào, khi nàng gặp nguy hiểm, người đầu tiên xuất hiện biến thành Sở Hiên?
Sau này Sở Hiên có giống như Sở Dật Đình, bởi vì một hiểu lầm, hoặc bởi vì một câu nói thêu dệt vô cớ của người không liên quan, sẽ bỏ lại một mình nàng, biến mất không thấy nữa?
Mới vừa nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ kinh ngạc.
Không phải không phải, rốt cuộc nàng đang nghĩ lung tung cái gì chứ?
Sao nàng có thể bởi vì một ngày nào đó trong tương lai Sở Hiên sẽ rời nàng mà đi, lại từ nơi sâu nhất trong đáy lòng dâng lên xót xa nồng đậm?
Tên khốn kiếp này! Con ruồi xanh lục này, nàng ước gì một ngày kia hắn biến mất không thấy nữa.
Đang miên man suy nghĩ, tâm loạn như ma, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sở Hiên: “Ta nói rồi, thấy phu nhân, thì đồng nghĩa với thấy ta, ngươi đã quên lời của ta!"
Oanh Oanh khẩn trương lo lắng trả lời: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ biết sai, xin Thái tử thứ tội!"
Vẻ mặt Sở Hiên tàn độc nói: “Tự mình đi hình phòng nhận một trăm gậy!" Sau đó miễn cưỡng phất tay, Oanh Oanh lộ vẻ sợ hãi, cuống quýt lui ra.
Sở Hiên chậm rãi đi đến bên Tô Hồng Tụ, nhìn thanh dao găm nhuốm máu trong tay nàng, lại nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn, bình thản nói: “Ngươi không cần phải sợ, ta đã đưa dao găm cho ngươi, chỉ cần ngươi không tặng nó cho người khác, cho dù ngươi dùng nó làm gì, cũng không quan trọng."
Trong lòng Tô Hồng Tụ vẫn còn sợ hãi: “Nhưng mà chỉ là một cây dao găm bạc thông thường, sao lại thành Thánh vật của Đại Lương các ngươi rồi hả? Ngươi có phải giống như nàng ta, lừa gạt ta?"
Sở Hiên nhìn mặt hồ lóe lên ánh sáng vàng, qua hồi lâu, mới khàn tiếng mà nói: “Không có, khi ta kế vị Đông cung thì Phụ hoàng đưa cây dao găm này cho ta. Ngươi nên biết, cả đời Phụ hoàng ta thích nhất chính là Thục phi. Chỉ có điều Thục phi vứt bỏ người, chạy trốn với người khác. Thật ra thì không riêng gì Phụ hoàng ta, Tiên hoàng, Thái thượng hoàng, thậm chí còn Thái tổ hoàng đế, Hoàng đế Đại Lương ta, chưa từng có một ai có thể chắp tay cả đời với nữ nhân mình yêu."
“Đó là đáng đời hắn! Lão quỷ háo sắc, bên cạnh nhiều nữ nhân như vậy, còn trói chặt người khác không buông, nếu như đổi lại là ta, ta cũng sẽ bỏ trốn với người khác!"
Tô Hồng Tụ cúi đầu, ở bên cạnh nói nhỏ.
Sở Hiên dừng một chút, quét mắt nhìn Tô Hồng Tụ, nói tiếp: “Cây dao găm này do Thái tổ hoàng đế Đại Lương rèn. Thái tổ hoàng đế có thiên phú dị bẩm, bản thân có thể tạo ra lửa nóng, đúc kiếm từ nhỏ, chưa trưởng thành đã vang danh thiên hạ. Năm hai mươi tuổi, đúc kiếm thành si, lần đầu tiên người xuống núi đã đem lòng yêu một nữ tử có hôn ước. Người trắng trợn cướp nữ tử đó lên núi, không để ý ánh mắt người đời lấy làm thê tử."
“Trong năm, cuối cùng nữ tử có tin mừng, nhưng nam tử có hôn ước trước đó với nàng vừa vặn lên núi xin kiếm, vừa lúc Thái tổ hoàng đế không ở đó, nữ tử động lòng cũ, muốn nam tử kia đưa mình xuống núi, vừa đúng lúc bị Thái tổ hoàng đế bắt gặp. Dưới cơn nóng giận, Thái tổ hoàng đế đã đâm người đến chết, cũng dưới tình huống cực kỳ tức giận tạo ra lửa mạnh thiêu đốt tầm thường không thể so sánh, khiến nữ tử và cả hài nhi trong bụng đều chết cháy. Thái tổ hoàng đế cũng vì thế mà bị điên, Đại Lương mới bắt đầu khai quốc, ngàn dặm đất khô cằn, tin đồn chính là Thái tổ hoàng đế khai chiến với người không khống chế được bản thân, tỏa ra lửa mạnh thiêu đốt đối phương và quân đội cùng thành trì thành tro tàn."
“Nữ tử bị thiêu chết kia trước lúc chết đã hạ chú với Thái tổ hoàng đế, Đại Lương đời đời kiếp kiếp, phàm là người Hoàng gia, cả đời nhất định vĩnh viễn mất người yêu."
Thật là nam nhân khủng khiếp! Không trách được lần trước, lúc Sở Hiên nổi giận, xung quanh thân thể cũng tỏa ra ngọn lửa màu đỏ thắm, thì ra là di truyền.
Nguy rồi! Thái tổ hoàng đế kia bởi vì lão bà của người chạy theo người khác, dưới cơn nóng giận đã thiêu đốt người ta rồi, vậy tương lai, nàng thừa dịp Sở Hiên không chú ý chạy đi, Sở Hiên sẽ không thiêu cháy nàng chứ?
Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ không khỏi lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt nhìn Sở Hiên vừa lo lắng vừa thấp thỏm.
Giống như xem thấu suy nghĩ trong lòng Tô Hồng Tụ, Sở Hiên quay đầu lại liếc nàng.
“Ta sẽ không để cho ngươi chạy, năm ta vào ở Đông cung, ta đã thề với mình, ta tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của Phụ hoàng, Thái thượng hoàng, Thái tổ hoàng đế ta, còn sống, hai ta tốt đẹp ở chung một chỗ, chết rồi, ta sẽ kéo ngươi xuống địa ngục."
Tô Hồng Tụ trợn mắt há mồm nhìn Sở Hiên, đột nhiên cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua xương sống, theo sát đó, chính là run rẩy một trận.
Thật ra trong lòng nàng hết sức khó hiểu, Sở Hiên giam giữ nàng, không phải vì lợi dụng nàng sao? Không phải hắn đã nói sẽ không đụng vào nàng sao? Không phải bọn họ chỉ là phu thê giả thôi sao? Vậy hắn nói những lời này với nàng, rốt cuộc có ý gì?
Chẳng lẽ hắn không có ý định tiếp tục giả vờ, mà quyết định đùa thành thật?
Nhưng tìm khắp cả Thải Hoa lâu, cũng không thấy bóng dáng Sở Hiên, lại vừa vặn nửa đường gặp được Tôn Kha.
Trên lưng Tôn Kha vác một sọt lớn, trong sọt đều là gà vịt thịt cá, cộng thêm chút rau dưa màu xanh.
Thật đáng thương, chẳng lẽ người dưới của Sở Hiên không đủ?
Tôn Kha phải đảm nhận việc mua thức ăn và làm việc vặt.
Suốt dọc đường Tô Hồng Tụ vẫn theo Tôn Kha vào trong phòng bếp, dù sao nàng vẫn bị Sở Hiên nhốt trong Thải Hoa lâu, không có việc gì làm, định xắn tay áo lên, tính toán bộc lộ tài năng trước mặt Tôn Kha.
Lại nói, mặc dù pháp thuật nàng không tinh thông, yêu thuật cũng không ra làm sao, nhưng trí nhớ lại hạng nhất, món ăn Sở Hiên từng làm trước mặt nàng một lần, nàng lại nhớ toàn bộ phương pháp nấu ăn.
Trước làm cá chình chua ngọt, Tô Hồng Tụ lọc xương cá, cắt thành từng miếng, đặt trong dầu chiên, sau đó xếp lên đĩa, dùng mật, dầu ớt, trần bì, ô mai hơn mười loại gia vị điều chế thành nước tương rưới lên.
Sau lại làm món cá cay xào cần tây, tách trứng cá, gan cá thành miếng, sau khi dầu sôi, bỏ cá vào chiên, xào rau cần đến khô, sau đó nếm gia vị.
Cuối cùng làm phần cơm cá chình.
Hết cách rồi, Đại Lương gần biển, hơn phân nửa trong giỏ Tôn Kha đều là hải sản.
Tôn Kha vui mừng nhìn về phía Tô Hồng Tụ, sau khi nhấc đũa cẩn thận nếm thử, chậc chậc khen ngợi, Tô Hồng Tụ được hắn khen cười khanh khách không ngừng.
Lúc này, Thúy nhi tới phòng bếp lấy điểm tâm đi thăm Tôn Kiệt, Tô Hồng Tụ tiện thể để cho nàng hai phần đưa cho Tôn Kiệt.
Mới ra phòng bếp, chỉ thấy có người lo lắng chạy tới, thấy Tô Hồng Tụ ở đây, người kia tiến tới bên tai Tôn Kha nói nhỏ mấy câu, sắc mặt Tôn Kha thoáng chốc trở nên lạnh lẽo khắc nghiệt, không nói bất cứ điều gì, vội vàng rời đi.
Tô Hồng Tụ hiếu kỳ trong lòng, vội vàng đi theo phương hướng Tôn Kha rời đi.
Không bao lâu, nàng đi tới một hồ nước, ánh sáng vàng lấp lánh trên mặt hồ, cá chép bơi tới bơi lui, nổi lên khắp nơi phơi nắng.
Tô Hồng Tụ đứng bên hồ, nhìn thấy mà hai mắt to sáng ngời, thoáng cái đã quên sạch sẽ mình đang theo dõi Tôn Kha, dùng nhánh cây gãy làm cần câu, đào vài con giun dưới đất, ngồi cạnh bờ hồ câu cá chép nổi lên.
Công phu không phụ lòng người, qua chừng nửa canh giờ, nàng thật sự câu lên mấy con.
Tô Hồng Tụ nhìn hai bên, nhặt được đống củi, rút một thanh dao găm sáng bạc lấp lánh bên hông ra, đang chuẩn bị giết cá –
Lại đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói sắc lạnh, the thé: “Từ từ! Ngươi dám làm bẩn Thánh vật của Đại Lương ta, phải bị tội gì!"
Tô Hồng Tụ nhìn lại, quả nhiên là Oanh Oanh, chỉ thấy mặt nàng ta tiều tụy, thân hình mảnh dẻ, bởi vì mấy ngày nay để đóng cánh cửa kia trong hang núi, hẳn là chịu không ít tội.
Hai mắt Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào thanh dao găm trong tay Tô Hồng Tụ, dương dương hả hê nói: “Ngươi có biết thứ ngươi cầm trên tay là gì không? Đây là Thánh vật của Đại Lương, từ trước đến nay chỉ có Thiên tử mới có thể đeo, ngươi lại dùng máu dấy bẩn Thánh vật Đại Lương, đây là tội chết!"
Tô Hồng Tụ hồi hộp trong lòng, kêu to không ổn, ai ngờ Sở Hiên lại giao vật trân quý như vậy cho nàng? Nàng còn tưởng rằng đây chỉ là thanh dao bạc bình thường dùng để trừ tà.
Thấy Tô Hồng Tụ lộ vẻ lo lắng, Oanh Oanh vênh váo tự đắc đi tới bên người nàng, cười nham hiểm nói: “Thái tử phi, ngươi cũng đừng trách ta, đây chính là quy củ do Thái tổ Hoàng đế của Đại Lương định ra mấy trăm năm trước, trừ Thiên tử Đại Lương, bất kỳ ai làm dơ bẩn, hủy hoại thánh vật, xử tử tại chỗ!"
Toàn thân Tô Hồng Tụ run lên, lui về sau co người lại.
Lúc có mặt Sở Hiên, nàng còn có thể ưỡn thẳng lưng, đối đầu không ai nhường ai với Oanh Oanh, nhưng chỉ là cáo mượn oai hùm.
Khi Sở Hiên không có ở đây, nàng hết cách rồi, dù sao nàng không có pháp lực, lại không có võ công, vốn không phải là đối thủ của Oanh Oanh.
Oanh Oanh cười ha ha, giơ tay lên định đánh về phía Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ hoảng hốt giơ tay lên, cố gắng bảo vệ đầu mặt mình, đúng lúc ấy, sau lưng có nam nhân cao giọng hét dừng lại: “Oanh Oanh!"
Oanh Oanh vội vàng hành lễ, hơi cúi đầu, cung kính nói: “Vừa rồi thuộc hạ vượt khuôn phép, nhưng chỉ vì nhất thời tức giận với việc Thái tử phi làm dơ bẩn Thánh vật!" Oanh Oanh vừa nói, vừa không cam lòng nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm.
Ah? Sở Hiên? Hắn xuất hiện từ đâu, sao một chút âm thanh cũng không có?
Tô Hồng Tụ kỳ quái nhìn Sở Hiên không biết xuất hiện từ đâu, đáy lòng có một cảm giác vi diệu từ từ nổi lên.
Lúc trước cũng thế, Sở Dật Đình cũng vậy, mỗi lần khi nàng gặp nguy hiểm, là người đầu tiên chắn trước nàng.
Nhưng sau đó hắn lại biến mất không thấy bóng dáng.
Bắt đầu từ khi nào, khi nàng gặp nguy hiểm, người đầu tiên xuất hiện biến thành Sở Hiên?
Sau này Sở Hiên có giống như Sở Dật Đình, bởi vì một hiểu lầm, hoặc bởi vì một câu nói thêu dệt vô cớ của người không liên quan, sẽ bỏ lại một mình nàng, biến mất không thấy nữa?
Mới vừa nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ kinh ngạc.
Không phải không phải, rốt cuộc nàng đang nghĩ lung tung cái gì chứ?
Sao nàng có thể bởi vì một ngày nào đó trong tương lai Sở Hiên sẽ rời nàng mà đi, lại từ nơi sâu nhất trong đáy lòng dâng lên xót xa nồng đậm?
Tên khốn kiếp này! Con ruồi xanh lục này, nàng ước gì một ngày kia hắn biến mất không thấy nữa.
Đang miên man suy nghĩ, tâm loạn như ma, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sở Hiên: “Ta nói rồi, thấy phu nhân, thì đồng nghĩa với thấy ta, ngươi đã quên lời của ta!"
Oanh Oanh khẩn trương lo lắng trả lời: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ biết sai, xin Thái tử thứ tội!"
Vẻ mặt Sở Hiên tàn độc nói: “Tự mình đi hình phòng nhận một trăm gậy!" Sau đó miễn cưỡng phất tay, Oanh Oanh lộ vẻ sợ hãi, cuống quýt lui ra.
Sở Hiên chậm rãi đi đến bên Tô Hồng Tụ, nhìn thanh dao găm nhuốm máu trong tay nàng, lại nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn, bình thản nói: “Ngươi không cần phải sợ, ta đã đưa dao găm cho ngươi, chỉ cần ngươi không tặng nó cho người khác, cho dù ngươi dùng nó làm gì, cũng không quan trọng."
Trong lòng Tô Hồng Tụ vẫn còn sợ hãi: “Nhưng mà chỉ là một cây dao găm bạc thông thường, sao lại thành Thánh vật của Đại Lương các ngươi rồi hả? Ngươi có phải giống như nàng ta, lừa gạt ta?"
Sở Hiên nhìn mặt hồ lóe lên ánh sáng vàng, qua hồi lâu, mới khàn tiếng mà nói: “Không có, khi ta kế vị Đông cung thì Phụ hoàng đưa cây dao găm này cho ta. Ngươi nên biết, cả đời Phụ hoàng ta thích nhất chính là Thục phi. Chỉ có điều Thục phi vứt bỏ người, chạy trốn với người khác. Thật ra thì không riêng gì Phụ hoàng ta, Tiên hoàng, Thái thượng hoàng, thậm chí còn Thái tổ hoàng đế, Hoàng đế Đại Lương ta, chưa từng có một ai có thể chắp tay cả đời với nữ nhân mình yêu."
“Đó là đáng đời hắn! Lão quỷ háo sắc, bên cạnh nhiều nữ nhân như vậy, còn trói chặt người khác không buông, nếu như đổi lại là ta, ta cũng sẽ bỏ trốn với người khác!"
Tô Hồng Tụ cúi đầu, ở bên cạnh nói nhỏ.
Sở Hiên dừng một chút, quét mắt nhìn Tô Hồng Tụ, nói tiếp: “Cây dao găm này do Thái tổ hoàng đế Đại Lương rèn. Thái tổ hoàng đế có thiên phú dị bẩm, bản thân có thể tạo ra lửa nóng, đúc kiếm từ nhỏ, chưa trưởng thành đã vang danh thiên hạ. Năm hai mươi tuổi, đúc kiếm thành si, lần đầu tiên người xuống núi đã đem lòng yêu một nữ tử có hôn ước. Người trắng trợn cướp nữ tử đó lên núi, không để ý ánh mắt người đời lấy làm thê tử."
“Trong năm, cuối cùng nữ tử có tin mừng, nhưng nam tử có hôn ước trước đó với nàng vừa vặn lên núi xin kiếm, vừa lúc Thái tổ hoàng đế không ở đó, nữ tử động lòng cũ, muốn nam tử kia đưa mình xuống núi, vừa đúng lúc bị Thái tổ hoàng đế bắt gặp. Dưới cơn nóng giận, Thái tổ hoàng đế đã đâm người đến chết, cũng dưới tình huống cực kỳ tức giận tạo ra lửa mạnh thiêu đốt tầm thường không thể so sánh, khiến nữ tử và cả hài nhi trong bụng đều chết cháy. Thái tổ hoàng đế cũng vì thế mà bị điên, Đại Lương mới bắt đầu khai quốc, ngàn dặm đất khô cằn, tin đồn chính là Thái tổ hoàng đế khai chiến với người không khống chế được bản thân, tỏa ra lửa mạnh thiêu đốt đối phương và quân đội cùng thành trì thành tro tàn."
“Nữ tử bị thiêu chết kia trước lúc chết đã hạ chú với Thái tổ hoàng đế, Đại Lương đời đời kiếp kiếp, phàm là người Hoàng gia, cả đời nhất định vĩnh viễn mất người yêu."
Thật là nam nhân khủng khiếp! Không trách được lần trước, lúc Sở Hiên nổi giận, xung quanh thân thể cũng tỏa ra ngọn lửa màu đỏ thắm, thì ra là di truyền.
Nguy rồi! Thái tổ hoàng đế kia bởi vì lão bà của người chạy theo người khác, dưới cơn nóng giận đã thiêu đốt người ta rồi, vậy tương lai, nàng thừa dịp Sở Hiên không chú ý chạy đi, Sở Hiên sẽ không thiêu cháy nàng chứ?
Nghĩ như vậy, Tô Hồng Tụ không khỏi lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt nhìn Sở Hiên vừa lo lắng vừa thấp thỏm.
Giống như xem thấu suy nghĩ trong lòng Tô Hồng Tụ, Sở Hiên quay đầu lại liếc nàng.
“Ta sẽ không để cho ngươi chạy, năm ta vào ở Đông cung, ta đã thề với mình, ta tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của Phụ hoàng, Thái thượng hoàng, Thái tổ hoàng đế ta, còn sống, hai ta tốt đẹp ở chung một chỗ, chết rồi, ta sẽ kéo ngươi xuống địa ngục."
Tô Hồng Tụ trợn mắt há mồm nhìn Sở Hiên, đột nhiên cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua xương sống, theo sát đó, chính là run rẩy một trận.
Thật ra trong lòng nàng hết sức khó hiểu, Sở Hiên giam giữ nàng, không phải vì lợi dụng nàng sao? Không phải hắn đã nói sẽ không đụng vào nàng sao? Không phải bọn họ chỉ là phu thê giả thôi sao? Vậy hắn nói những lời này với nàng, rốt cuộc có ý gì?
Chẳng lẽ hắn không có ý định tiếp tục giả vờ, mà quyết định đùa thành thật?
Tác giả :
Du Gia Tiểu Kiều