Mị Công Khanh
Chương 51: Đưa lương thực
Trong tiếng đàn trong trẻo, mười chiếc xe ngựa chứa lương thực được thu xếp chuẩn bị. Đến khi chuẩn bị xong xuôi, Thượng tẩu cùng chúng phó dịch còn lưu luyến nhìn số lương thực này, trông mong ngó Trần Dung, chờ nàng đổi ý.
Trần Dung cũng không để ý tới. Nàng rũ hai mắt, nhẹ giọng hỏi: “Thượng tẩu, ngươi nên lưu ý nhiều hơn, nhìn xem trong thành Nam Dương có gia tộc nào muốn chuyển đến Kiến Khang không. Nếu có thì hỏi một chút xem bọn họ có bán đất đai nhà cửa hay không. Ngươi lấy ra chín xe trong số mười xe vải vóc lần trước tộc thúc đưa, mặt khác, ta lại cho ngươi mười phiến vàng lá, nhớ kỹ, trong một tháng, ngươi đổi hết thành địa khế cho ta (khế ước đất đai). Đúng rồi, sau đó ghi dưới danh nghĩa của Tôn tiểu tướng quân."
Lạc Dương đã bị vây hãm, chúng tộc thành Nam Dương sẽ trực tiếp đối mặt với người Hồ, nơi đây không có chỗ hiểm yếu như sông sâu núi cao để che chắn, hầu hết mọi gia tộc đều muốn rời đi. Nhưng mà, bởi vì Nam Dương vương ngăn cản, chỉ có một bộ phận gia tộc có thể tự do rời khỏi mà thôi.
Đặt mua đất đai thì cũng không có vấn đề gì. Bình ẩu chần chờ một chút, hỏi: “Nữ lang, người nói là ghi dưới danh nghĩa của Tôn tiểu tướng quân sao?"
Trần Dung gật đầu, nói: “Đúng, nếu gia tộc hỏi, các ngươi cũng có thể nói là Tôn tiểu tướng quân muốn trú ngụ."
Thượng tẩu bất mãn khuyên nhủ: “Nhưng mà, địa khế này ghi dưới danh nghĩa của cậu ấy, vạn nhất có biến cố thì sao?" Bình ẩu cũng nói: “Nữ lang, vì sao không ghi dưới danh nghĩa của người?"
Trần Dung nhíu mày, thản nhiên nói: “Của ta, đó là của gia tộc."
Hai người lập tức hiểu ra.
Lúc này, Trần Dung lại có vẻ chần chờ, sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng nói: “Vậy ghi dưới danh nghĩa của Nhiễm tướng quân đi."
“Nữ lang, vậy cũng không ổn đâu."
Lần này, Trần Dung cười vô cùng tự tin, nàng lắc đầu, nói: “Không có biến cố gì đâu, tính cách của y hoàn toàn đáng tin cậy." Nói xong lời cuối cùng, Trần Dung cười khổ, giọng thấp xuống.
Thượng tẩu thấy thái độ của nàng kiên quyết, ngẩn ngơ một hồi lâu mới hỏi: “Vậy, việc này có cần đề cập với Tôn tiểu tướng quân hay không? Lần này chúng ta đưa nhiều lương thực tới cho cậu ấy, đúng là thời cơ tốt để mở miệng." Cho tới nay, các nơi đều đem đất đai của mình ghi dưới danh nghĩa của thân thích bằng hữu làm quan lớn trên triều đình, cũng để trốn tránh khỏi phải nộp thuế. Có thể nói, cách thực hiện của Trần Dung không hề mới mẻ. Nhưng mà nàng và Nhiễm tướng quân chỉ mới quen biết, sao lại tin tưởng y như thế?
Trần Dung lắc đầu, nói: “Không cần, nếu huynh ấy phát hiện thì mới nhắc tới."
“Vâng."
Thượng tẩu cùng chúng phó điều khiển đoàn xe, vừa ra khỏi Trần phủ đã khiến cho khắp nơi chú ý.
Phải biết rằng, Tôn Diễn bày đầy xe ngựa ở bên đường chờ các đại gia tộc đưa lương thực đã thể hiện khí thế bức người, hơn nữa các đại gia tộc cũng thiếu hụt lương thực. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều nhìn ngắm xung quanh, nhưng không có một hộ nào chủ động đưa tới.
Trong không khí nặng nề áp lực này, đoàn xe của Trần Dung xuất hiện.
Đoàn xe của nàng là xe ngựa nước sơn màu vàng của nàng khi ở Bình thành, phó dịch ăn mặc cũng hoàn toàn không giống với Trần phủ. Chúng sĩ tộc và thứ dân đứng xem náo nhiệt không khỏi lén hỏi thăm.
Thượng tẩu nghe bốn phía thỉnh thoảng truyền đến tiếng nghị luận, lập tức ha ha cười, lấy một loại ngữ khí tự hào nói lớn: “Đây là nữ lang nhà ta lấy sức lực của mình tặng cho nhóm tráng sĩ. Đã nghe qua nữ lang nhà ta hay chưa? Nàng là Trần thị A Dung, là người trọng nghĩa khinh tài ở Bình thành, trên đường đi về phía nam lại liệu sự như thần đoán trúng ba lần đó!"
Giọng nói già nua của Thượng tẩu vừa truyền ra, chúng phó dịch bên cạnh cũng lớn tiếng phụ họa. Mười mấy người đồng thời hô lên, kể lại sự tích của Trần Dung từ đầu đến cuối.
Tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Một lão nhân cả kinh kêu lên: “Trần thị A Dung ư? Không phải nàng chỉ là một nữ lang thứ xuất sao? Sao lại có nhiều lương thực như thế?"
“Đúng vậy đúng vậy, tiền tài của nữ lang này thật lớn! Một mình lấy ra lương thực, ước chừng có thể sánh với cả một gia tộc. Thật sự khẳng khái, thật sự rất hào phóng!"
Nghe thấy tiếng người qua đường hỏi han, giọng của Thượng tẩu càng thêm vang dội, lập tức, lão kể lại tỉ mỉ mấy chuyện Trần Dung đã làm.
Lúc đoàn xe đi tới chính giữa đường tới chỗ Tôn Diễn, Thượng tẩu đang nói nước miếng tung bay, nuốt lời còn không kịp. Lão liếc mắt nhìn Tôn Diễn mặc khôi giáp màu vàng đang cố nén cười, lão vội vàng nhảy xuống thi lễ với cậu, cất cao giọng nói: “Lão nô phụng lệnh nữ lang Trần thị A Dung nhà mình, đưa đến mười chiếc xe lương thực cho tiểu tướng quân."
Tôn Diễn chắp hai tay lại, cất cao giọng nói: “Đa tạ."
“Không dám. Nữ lang nhà ta nói, cũng vì có các ngài ở đây, nàng mới có thể ở trong thành Nam Dương an hưởng thái bình, đưa ương thực vốn là chuyện nên làm."
Tôn Diễn cười ha ha, nói: “Tuy Trần thị A Dung chỉ là một phụ nhân nhưng lại khẳng khái dũng cảm, khiến trượng phu như ta cũng cảm thấy hổ thẹn."
Khi giọng nói của cậu truyền ra vang vọng, trong số người qua đường, có không ít người lén lút bước lùi, quay ngược người lại rời đi.
Tôn Diễn đem mọi biến hóa này thu vào đáy mắt, cậu lại cười, nụ cười này khiến bốn phía vang lên tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng hoan hô của các nữ lang.
Tôn Diễn hiển nhiên đã thành thói quen được nhóm nữ lang hâm mộ, cậu tiến lên một bước, nâng Thượng tẩu đang hành lễ dậy, ngay lúc Thượng tẩu vừa đứng dậy kia, cậu khẽ cười nói: “Là A Dung bảo các ngươi lan truyền chuyện của muội ấy sao?"
Thượng tẩu thấp giọng đáp: “Vâng."
“Ha ha, muội ấy quả nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào." Dừng một chút, cậu còn nói thêm: “Việc hôm nay, quả thật ta làm có chút lỗ mãng. Sau khi trở về ngươi thay ta cám ơn A Dung, nếu không có muội ấy giải vây, ta khó tránh khỏi lại sinh sự."
Thượng tẩu cũng không hiểu lắm, chỉ hồ đồ đáp: “Vâng."
“Còn có, thuận tiện nói cho muội ấy biết. Hôm nay ta đứng ở đầu đường, một thân nhung trang, tuấn dật siêu quần, khiến chúng nữ vây quanh ngắm nhìn. Ngươi đi hỏi muội ấy rằng thịnh cảnh như thế, vì sao muội ấy không đến vô giúp vui?" Tôn Diễn nói tới đây, tự mình cười ha hả.
Thượng tẩu thành thành thật thật đáp: “Vâng, lão nô nhất định sẽ chuyển cáo."
Tôn Diễn vui vẻ, lại cất tiếng cười to. Một lát sau, cậu thu hồi tươi cười, lui ra phía sau hai bước, chắp tay với Thượng tẩu, nói: “Ta thay Nhiễm tướng quân cám ơn nữ lang nhà ngươi. Tẩu, mời trở về đi."
“Tướng quân khách khí."
Tôn Diễn ngồi trở lại trên tháp bày chính giữa đường, nhìn Thượng tẩu lên xe ngựa lại bắt đầu thổi phồng Trần Dung với bốn phía thì không khỏi cười vang.
Trần Dung cũng không để ý tới. Nàng rũ hai mắt, nhẹ giọng hỏi: “Thượng tẩu, ngươi nên lưu ý nhiều hơn, nhìn xem trong thành Nam Dương có gia tộc nào muốn chuyển đến Kiến Khang không. Nếu có thì hỏi một chút xem bọn họ có bán đất đai nhà cửa hay không. Ngươi lấy ra chín xe trong số mười xe vải vóc lần trước tộc thúc đưa, mặt khác, ta lại cho ngươi mười phiến vàng lá, nhớ kỹ, trong một tháng, ngươi đổi hết thành địa khế cho ta (khế ước đất đai). Đúng rồi, sau đó ghi dưới danh nghĩa của Tôn tiểu tướng quân."
Lạc Dương đã bị vây hãm, chúng tộc thành Nam Dương sẽ trực tiếp đối mặt với người Hồ, nơi đây không có chỗ hiểm yếu như sông sâu núi cao để che chắn, hầu hết mọi gia tộc đều muốn rời đi. Nhưng mà, bởi vì Nam Dương vương ngăn cản, chỉ có một bộ phận gia tộc có thể tự do rời khỏi mà thôi.
Đặt mua đất đai thì cũng không có vấn đề gì. Bình ẩu chần chờ một chút, hỏi: “Nữ lang, người nói là ghi dưới danh nghĩa của Tôn tiểu tướng quân sao?"
Trần Dung gật đầu, nói: “Đúng, nếu gia tộc hỏi, các ngươi cũng có thể nói là Tôn tiểu tướng quân muốn trú ngụ."
Thượng tẩu bất mãn khuyên nhủ: “Nhưng mà, địa khế này ghi dưới danh nghĩa của cậu ấy, vạn nhất có biến cố thì sao?" Bình ẩu cũng nói: “Nữ lang, vì sao không ghi dưới danh nghĩa của người?"
Trần Dung nhíu mày, thản nhiên nói: “Của ta, đó là của gia tộc."
Hai người lập tức hiểu ra.
Lúc này, Trần Dung lại có vẻ chần chờ, sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng nói: “Vậy ghi dưới danh nghĩa của Nhiễm tướng quân đi."
“Nữ lang, vậy cũng không ổn đâu."
Lần này, Trần Dung cười vô cùng tự tin, nàng lắc đầu, nói: “Không có biến cố gì đâu, tính cách của y hoàn toàn đáng tin cậy." Nói xong lời cuối cùng, Trần Dung cười khổ, giọng thấp xuống.
Thượng tẩu thấy thái độ của nàng kiên quyết, ngẩn ngơ một hồi lâu mới hỏi: “Vậy, việc này có cần đề cập với Tôn tiểu tướng quân hay không? Lần này chúng ta đưa nhiều lương thực tới cho cậu ấy, đúng là thời cơ tốt để mở miệng." Cho tới nay, các nơi đều đem đất đai của mình ghi dưới danh nghĩa của thân thích bằng hữu làm quan lớn trên triều đình, cũng để trốn tránh khỏi phải nộp thuế. Có thể nói, cách thực hiện của Trần Dung không hề mới mẻ. Nhưng mà nàng và Nhiễm tướng quân chỉ mới quen biết, sao lại tin tưởng y như thế?
Trần Dung lắc đầu, nói: “Không cần, nếu huynh ấy phát hiện thì mới nhắc tới."
“Vâng."
Thượng tẩu cùng chúng phó điều khiển đoàn xe, vừa ra khỏi Trần phủ đã khiến cho khắp nơi chú ý.
Phải biết rằng, Tôn Diễn bày đầy xe ngựa ở bên đường chờ các đại gia tộc đưa lương thực đã thể hiện khí thế bức người, hơn nữa các đại gia tộc cũng thiếu hụt lương thực. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều nhìn ngắm xung quanh, nhưng không có một hộ nào chủ động đưa tới.
Trong không khí nặng nề áp lực này, đoàn xe của Trần Dung xuất hiện.
Đoàn xe của nàng là xe ngựa nước sơn màu vàng của nàng khi ở Bình thành, phó dịch ăn mặc cũng hoàn toàn không giống với Trần phủ. Chúng sĩ tộc và thứ dân đứng xem náo nhiệt không khỏi lén hỏi thăm.
Thượng tẩu nghe bốn phía thỉnh thoảng truyền đến tiếng nghị luận, lập tức ha ha cười, lấy một loại ngữ khí tự hào nói lớn: “Đây là nữ lang nhà ta lấy sức lực của mình tặng cho nhóm tráng sĩ. Đã nghe qua nữ lang nhà ta hay chưa? Nàng là Trần thị A Dung, là người trọng nghĩa khinh tài ở Bình thành, trên đường đi về phía nam lại liệu sự như thần đoán trúng ba lần đó!"
Giọng nói già nua của Thượng tẩu vừa truyền ra, chúng phó dịch bên cạnh cũng lớn tiếng phụ họa. Mười mấy người đồng thời hô lên, kể lại sự tích của Trần Dung từ đầu đến cuối.
Tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Một lão nhân cả kinh kêu lên: “Trần thị A Dung ư? Không phải nàng chỉ là một nữ lang thứ xuất sao? Sao lại có nhiều lương thực như thế?"
“Đúng vậy đúng vậy, tiền tài của nữ lang này thật lớn! Một mình lấy ra lương thực, ước chừng có thể sánh với cả một gia tộc. Thật sự khẳng khái, thật sự rất hào phóng!"
Nghe thấy tiếng người qua đường hỏi han, giọng của Thượng tẩu càng thêm vang dội, lập tức, lão kể lại tỉ mỉ mấy chuyện Trần Dung đã làm.
Lúc đoàn xe đi tới chính giữa đường tới chỗ Tôn Diễn, Thượng tẩu đang nói nước miếng tung bay, nuốt lời còn không kịp. Lão liếc mắt nhìn Tôn Diễn mặc khôi giáp màu vàng đang cố nén cười, lão vội vàng nhảy xuống thi lễ với cậu, cất cao giọng nói: “Lão nô phụng lệnh nữ lang Trần thị A Dung nhà mình, đưa đến mười chiếc xe lương thực cho tiểu tướng quân."
Tôn Diễn chắp hai tay lại, cất cao giọng nói: “Đa tạ."
“Không dám. Nữ lang nhà ta nói, cũng vì có các ngài ở đây, nàng mới có thể ở trong thành Nam Dương an hưởng thái bình, đưa ương thực vốn là chuyện nên làm."
Tôn Diễn cười ha ha, nói: “Tuy Trần thị A Dung chỉ là một phụ nhân nhưng lại khẳng khái dũng cảm, khiến trượng phu như ta cũng cảm thấy hổ thẹn."
Khi giọng nói của cậu truyền ra vang vọng, trong số người qua đường, có không ít người lén lút bước lùi, quay ngược người lại rời đi.
Tôn Diễn đem mọi biến hóa này thu vào đáy mắt, cậu lại cười, nụ cười này khiến bốn phía vang lên tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng hoan hô của các nữ lang.
Tôn Diễn hiển nhiên đã thành thói quen được nhóm nữ lang hâm mộ, cậu tiến lên một bước, nâng Thượng tẩu đang hành lễ dậy, ngay lúc Thượng tẩu vừa đứng dậy kia, cậu khẽ cười nói: “Là A Dung bảo các ngươi lan truyền chuyện của muội ấy sao?"
Thượng tẩu thấp giọng đáp: “Vâng."
“Ha ha, muội ấy quả nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào." Dừng một chút, cậu còn nói thêm: “Việc hôm nay, quả thật ta làm có chút lỗ mãng. Sau khi trở về ngươi thay ta cám ơn A Dung, nếu không có muội ấy giải vây, ta khó tránh khỏi lại sinh sự."
Thượng tẩu cũng không hiểu lắm, chỉ hồ đồ đáp: “Vâng."
“Còn có, thuận tiện nói cho muội ấy biết. Hôm nay ta đứng ở đầu đường, một thân nhung trang, tuấn dật siêu quần, khiến chúng nữ vây quanh ngắm nhìn. Ngươi đi hỏi muội ấy rằng thịnh cảnh như thế, vì sao muội ấy không đến vô giúp vui?" Tôn Diễn nói tới đây, tự mình cười ha hả.
Thượng tẩu thành thành thật thật đáp: “Vâng, lão nô nhất định sẽ chuyển cáo."
Tôn Diễn vui vẻ, lại cất tiếng cười to. Một lát sau, cậu thu hồi tươi cười, lui ra phía sau hai bước, chắp tay với Thượng tẩu, nói: “Ta thay Nhiễm tướng quân cám ơn nữ lang nhà ngươi. Tẩu, mời trở về đi."
“Tướng quân khách khí."
Tôn Diễn ngồi trở lại trên tháp bày chính giữa đường, nhìn Thượng tẩu lên xe ngựa lại bắt đầu thổi phồng Trần Dung với bốn phía thì không khỏi cười vang.
Tác giả :
Lâm Gia Thành