Mị Công Khanh
Chương 4: Ném vỡ bảo vật
Toàn thân bảo vật này đều phát sáng, chính là một khối san hô cao ba thước, hình dáng giống như một thân cây. San hổ sinh trưởng dưới đáy biển, rất khó lấy được, huống chi cây san hô trước mắt này lại trong suốt, không chút tỳ vết!
Thật sự là bảo vật! Ngô Dương rốt cuộc nhịn không được, hắn tiến lên một bước, vội vàng kêu lên: “A Dung không thể, vạn vạn lần không thể."
Hắn hô to gọi nhỏ, thấy ánh mắt Trần Dung nhìn mình có chút kinh ngạc, vội thu hồi thần chí, giải thích nói: “Mới vừa rồi nữ lang đã phân tán đi hơn phân nửa gia tài, hiện tại trong phủ cũng chỉ còn lại mỗi bảo vật này là đáng giá, chẳng lẽ bảo vật cuối cùng đại nhân lưu lại A Dung cũng không giữ được sao, không nên dâng tặng nó ra ngoài mà?" Ngữ khí của hắn có chút nặng nề mà thở dài: “Nữ lang, thành gia thì khó mà bại gia thì dễ, nếu làm việc này, chỉ sợ thế nhân đều nói con phá sản rồi mất."
“Phá sản?"
Trần Dung mở to mắt nhìn, trong ánh mắt đen láy ẩn hàm chút mỉa mai, nàng vô tình đùa nghịch san hô cầm trong tay – vừa làm động tác này, không chỉ là Ngô Dương, ngay cả đám người Bình ẩu cũng vội thốt ra tiếng.
Khóe miệng Trần Dung nhếch lên, cực kỳ khinh thường nói: “Tục vật mà thôi, Ngô thúc quan tâm quá mức rồi."
Nàng không hề để ý tới Ngô thúc, nhìn hai người Bình ẩu, quát: “Các ngươi nâng đỡ nó, cũng không cần dùng lụa mỏng, lập tức đưa đến Vương phủ đi."
Không dùng lụa che lại? Chẳng phải là mang đi triển lãm cho người người ngắm sao!
Ngô thúc cả kinh kêu lên: “Vạn vạn lần không thể!"
Trần Dung liếc mắt tà nghễ nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Vì sao không thể?"
Ngô thúc ngắc ngứ, hắn lúng ta lúng túng sau một lúc lâu mới trả lời nàng: “Bảo vật bực này, sẽ dễ dẫn tới đạo tặc."
Trần Dung cười, nàng híp hai mắt, một bên đánh giá biểu tình của Ngô thúc, một bên lại lắc lắc san hô trong tay, cực kỳ tùy ý nói: “Đưa nó đến Vương phủ, nó chính là của Vương gia. Nếu hấp dẫn đạo tặc, cũng là Vương gia hấp dẫn đạo tặc, đâu có liên quan gì đến ta? Mà cũng có liên quan gì đến khanh (từ cổ, cách xưng hô ngôi thứ 2 một cách khách sáo, thường dùng để gọi người dưới vai vế thấp hơn)?"
Mấy chữ cuối cùng, cũng không biết nàng cố ý hay là vô tình mà lại tăng thêm ngữ khí.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngô Dương cảm thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, trên trán hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không được, thứ này vạn vạn lần không thể để A Dung đem tặng đi, chết tiệt thật! Tiểu nữ tử sao lại quật cường như thế, phải làm thế nào để thuyết phục nàng đây?
Ngay lúc Ngô Dương đau khổ suy nghĩ, Trần Dung hướng về phía mọi người trong sân kêu lên: “Đem khay trầm hương tới đây. San hô tinh mỹ như thế, há có thể nằm trên một khay gỗ tầm thường?"
“A? Vâng, vâng!"
Vài nô bộc vội vàng đi vào chính sảnh, nâng lên một cái khay nho nhỏ — thứ này hoàn toàn được làm từ gỗ trầm hương, đây cũng là một trong những vật có giá trị nhất của Trần gia, cũng là thứ Ngô Dương sớm đã nhìn trúng.
Lần này, Ngô Dương tức đến đỏ mắt, đặc biệt khi nhìn ra ngoài cửa có mấy bóng dáng lấp ló quen thuộc của đồng bọn, gương mặt của hắn trở nên đỏ hồng.
Ngay lúc khay gỗ đó được nâng ra, Ngô Dương bước lên phía trước một bước, vươn tay cướp khối san hô ở trong tay Trần Dung.
“A –"
Thấy tình hình như thế, bốn phía đều vang lên tiếng kinh hô!
Trong nháy mắt, tay Ngô Dương đã chạm vào khối san hô.
Kết quả thực nằm ngoài dự kiến của hắn, hắn mạnh mẽ cướp đi như thế, vậy mà không cảm giác được Trần Dung chống cự! San hô vừa rơi vào tay, trên gương mặt đỏ gầy của Ngô Dương lộ ra một chút tươi cười.
Tươi cười vừa mới hiện lên, ngay khi hai tay của Ngô Dương thu về, Trần Dung nương theo lực kéo của hắn nghiêng người ngã qua một bên. Nàng ngã thì kệ nàng, nhưng tay áo dài nàng đang đặt dưới khối san hô kia lại bị vướng vào đó!
Một ánh đỏ lấp lánh như tia chớp nảy lên ngay trước mắt!
Dù là Trần Dung, hay là Ngô Dương, đều không kịp kinh hô, chỉ thấy cả khối san hô hoa diễm chi cực, không chút tỳ vết nghiêng đi, nặng nề rơi xuống đất.
“Không –" Ngô Dương hét lớn một tiếng, hai tay đều vươn ra, cả người đều hướng về phía trước, ôm chặt khối san hô kia!
Có lẽ là người bị bức đến đường cùng sẽ bộc lộ tiềm lực của bản thân, trong lúc khẩn cấp, hai tay của Ngô Dương đã đỡ được khối san hô! Hắn vội vàng thu hai tay lại, kinh hỉ hét lớn: “Ta đỡ được rồi, ta đỡ được rồi!"
Trong tiếng kêu to hét lớn, Ngô Dương vội vàng đứng lên, nhưng hắn không chú ý, dưới chân không biết khi nào đã có thêm một vạt váy.
Bước chân của Ngô Dương vừa mới dẫm lên vạt váy, liền nghe thấy Trần Dung rên một tiếng. Vốn trọng tâm của hắn đang không vững, hiện tại dưới chân bị vạt váy của Trần Dung vướng vào, cả người đều đổ về phía trước.
“Huỵch –"
Tiếng ngã nặng nề truyền đến, đồng thời một tiếng vỡ vụn thanh thúy cũng vang lên!
Mọi tiếng động đều biến mất.
Trong sân, mỗi người đều há to miệng, nhìn tư thế bị chó cắn chổng mông ngã xuống đất của Ngô Dương, nhìn thấy hắn ngã sấp mặt xuống. Ở bên trái cơ thể hắn, mọi người còn có thể nhìn thấy khối san hô đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ to bằng bàn tay!
Ngô Dương vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, dường như hắn đã chìm vào hôn mê, toàn thân cứng ngắc.
Im lặng, vô cùng im lặng.
Đột nhiên, giọng nói còn chút trẻ con của Trần Dung vang lên, có vẻ cực kỳ phẫn nộ: “Ngô thúc, thương thay cho thúc lưu lạc không có chỗ trú ngụ, là gia phụ thu lưu thúc. Cổ nhân đã nói, ơn nghĩa đều không thể quên, Trần gia ta đối với thúc đâu phải chỉ có ơn ban cơm canh chỗ trú ngụ? Thỉnh thúc nói cho ta biết, vì sao thúc nhất quyết cướp đoạt khối san hô này của nhà ta? Thà rằng khiến nó vỡ nát, cũng không nguyện ý để ta đem tặng cho Vương gia?"
Giọng nói của tiểu cô nương, tại một khắc này, bởi vì lạnh lùng mà uy nghiêm vô cùng.
Ngô thúc không đáp lời, hắn vẫn không hề nhúc nhích, cũng không biết là ngất thật hay không.
Gương mặt Trần Dung bình tĩnh, nàng quả quyết quát: “Người đâu!"
“Vâng."
“Ngô Dương người này, thân là kẻ sĩ, nhưng lại thừa dịp phụ huynh của Trần gia ta không ở đây, mưu đồ tài vật của nhà ta. Hiện tại lại ném vỡ vật báu vô giá của nhà ta. Nay chư tộc sẽ đi về phía nam, tới nha môn sẽ không có ai làm chủ, tiểu nhân bực này không thể đưa tới quan phủ. Các ngươi ném hắn ra khỏi Trần phủ, tố cáo mọi hành vi cử chỉ của hắn với thế nhân!"
Lúc này Trần Dung thể hiện vẻ nghiêm nghị, cũng không có ai dám cầu xin cho Ngô Dương. Lập tức liền có vài người tiến lên, nâng Ngô Dương dậy.
Bọn họ vừa mới nâng Ngô Dương lên, Ngô Dương đột nhiên mở to hai mắt, hắn căm tức nhìn Trần Dung, la hét nói: “Ngươi, ngươi chỉ là một nữ hài tử chết tiệt! Ngươi dám động vào ta? Ngươi dám động vào ta sao?"
Trong ánh mắt hắn bừng bừng ánh lửa, gương mặt gầy yếu đỏ hồng, lộ ra vẻ hung dữ.
Lần này, đám người Bình ẩu vốn đang thương cảm hắn đồng thời sinh ra một chút chán ghét: Người này ném vỡ vật báu vô giá của chủ nhân, thế mà còn không cảm thấy hổ thẹn, chẳng những giả bộ bất tỉnh, sau đó còn chỉ trích chủ nhân dõng dạc như thế. Xem ra hắn thật sự là đúng như lời A Dung đã nói, là người hiểm ác mà!
Đối mặt với Ngô Dương đang giận dữ, Trần Dung lại rất bình tĩnh, nàng nhìn hắn, trong ánh mắt không hề có bối rối. Ngay khi trong lòng Ngô Dương đang cả kinh, vài người tráng kiện đã túm lấy hắn, lôi kéo hắn đi.
“Làm cái gì vậy? Buông ta ra, các ngươi mau buông ta ra!" Ngô Dương bối rối kêu to lên, tay chân hắn động đậy muốn giãy giụa.
Nhưng hắn chỉ là một kẻ sĩ văn nhược, không ai nguyện ý thả xuống, làm sao có thể giãy ra được? Sáu hán tử rắn chắc đè nặng hắn, giơ hắn lên giữa không trung, nâng ra phía cửa phủ.
Đến tận khi ra tới cửa viện, Ngô Dương còn đang bối rối kêu to. Có điều tiếng kêu kia, từ lúc đầu là thóa mạ Trần Dung giờ biến thành khóc lóc cầu xin, cuối cùng biến mất không còn nghe thấy gì nữa.
Chỉ chốc lát, tiếng nói đều nhịp của sáu người từ bên ngoài truyền vào tai Trần Dung: “Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân không ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –"
“Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân không ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –"
“Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân không ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –"
Giọng của sáu người vang dội, đều nhịp kêu to ba lần rồi mới chấm dứt.
Nghe tiếng nói bên ngoài càng ngày càng vang, càng ngày càng ồn ào, Bình ẩu bước tới bên cạnh Trần Dung, thân thiết nhìn nàng, thấp giọng nói: “A Dung, đừng vội thương tâm…… Dù sao vật ấy người cũng chuẩn bị đem tặng người ta mà."
Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười với Bình ẩu, nụ cười này cực kỳ sáng lạn. Trong lúc mọi người kinh ngạc, nàng thản nhiên nói: “Ta không có thương tâm."
Sao nàng lại có thể không thương tâm cho được? Phụ huynh nhà nàng không ở đây, một nữ hài tử như nàng có việc muốn nhờ cậy, bất luận kẻ nào thu lưu nàng đều là chuyện nên làm.
Nhưng nàng cố tình muốn dâng tặng bảo vật quý hiếm để cầu một chuyện nhỏ, không nói là tặng cho Vương gia thanh danh hiển quý, ngay cả là cự phú trong thành, cũng không có người nào dám thu nhận — dù là ai đều sẽ bị tổn hại đến thanh danh.
Sở dĩ nàng lấy ra khối san hô, đó là muốn ném nó vỡ nát, thật không ngờ Ngô Dương đó thật đúng là thức thời, cứ thế chủ động gánh lấy trách nhiệm.
Bình ẩu cảm thấy kinh dị ở một bên hỏi: “Vì sao nữ lang không thương tâm?"
Trần Dung không đáp, nàng chỉ nhìn về phía đại môn, ánh mắt xa xăm, trên gương mặt thanh diễm lộ ra một chút thản nhiên tự đắc: “Người Vương gia sắp đến rồi đúng không? Nghe nói ngày mai Vương gia sẽ lên đường, các ngươi đi xuống chuẩn bị một chút, đừng ảnh hưởng đến người ta."
Mọi người đều ngạc nhiên.
Thật sự là bảo vật! Ngô Dương rốt cuộc nhịn không được, hắn tiến lên một bước, vội vàng kêu lên: “A Dung không thể, vạn vạn lần không thể."
Hắn hô to gọi nhỏ, thấy ánh mắt Trần Dung nhìn mình có chút kinh ngạc, vội thu hồi thần chí, giải thích nói: “Mới vừa rồi nữ lang đã phân tán đi hơn phân nửa gia tài, hiện tại trong phủ cũng chỉ còn lại mỗi bảo vật này là đáng giá, chẳng lẽ bảo vật cuối cùng đại nhân lưu lại A Dung cũng không giữ được sao, không nên dâng tặng nó ra ngoài mà?" Ngữ khí của hắn có chút nặng nề mà thở dài: “Nữ lang, thành gia thì khó mà bại gia thì dễ, nếu làm việc này, chỉ sợ thế nhân đều nói con phá sản rồi mất."
“Phá sản?"
Trần Dung mở to mắt nhìn, trong ánh mắt đen láy ẩn hàm chút mỉa mai, nàng vô tình đùa nghịch san hô cầm trong tay – vừa làm động tác này, không chỉ là Ngô Dương, ngay cả đám người Bình ẩu cũng vội thốt ra tiếng.
Khóe miệng Trần Dung nhếch lên, cực kỳ khinh thường nói: “Tục vật mà thôi, Ngô thúc quan tâm quá mức rồi."
Nàng không hề để ý tới Ngô thúc, nhìn hai người Bình ẩu, quát: “Các ngươi nâng đỡ nó, cũng không cần dùng lụa mỏng, lập tức đưa đến Vương phủ đi."
Không dùng lụa che lại? Chẳng phải là mang đi triển lãm cho người người ngắm sao!
Ngô thúc cả kinh kêu lên: “Vạn vạn lần không thể!"
Trần Dung liếc mắt tà nghễ nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Vì sao không thể?"
Ngô thúc ngắc ngứ, hắn lúng ta lúng túng sau một lúc lâu mới trả lời nàng: “Bảo vật bực này, sẽ dễ dẫn tới đạo tặc."
Trần Dung cười, nàng híp hai mắt, một bên đánh giá biểu tình của Ngô thúc, một bên lại lắc lắc san hô trong tay, cực kỳ tùy ý nói: “Đưa nó đến Vương phủ, nó chính là của Vương gia. Nếu hấp dẫn đạo tặc, cũng là Vương gia hấp dẫn đạo tặc, đâu có liên quan gì đến ta? Mà cũng có liên quan gì đến khanh (từ cổ, cách xưng hô ngôi thứ 2 một cách khách sáo, thường dùng để gọi người dưới vai vế thấp hơn)?"
Mấy chữ cuối cùng, cũng không biết nàng cố ý hay là vô tình mà lại tăng thêm ngữ khí.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ngô Dương cảm thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, trên trán hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không được, thứ này vạn vạn lần không thể để A Dung đem tặng đi, chết tiệt thật! Tiểu nữ tử sao lại quật cường như thế, phải làm thế nào để thuyết phục nàng đây?
Ngay lúc Ngô Dương đau khổ suy nghĩ, Trần Dung hướng về phía mọi người trong sân kêu lên: “Đem khay trầm hương tới đây. San hô tinh mỹ như thế, há có thể nằm trên một khay gỗ tầm thường?"
“A? Vâng, vâng!"
Vài nô bộc vội vàng đi vào chính sảnh, nâng lên một cái khay nho nhỏ — thứ này hoàn toàn được làm từ gỗ trầm hương, đây cũng là một trong những vật có giá trị nhất của Trần gia, cũng là thứ Ngô Dương sớm đã nhìn trúng.
Lần này, Ngô Dương tức đến đỏ mắt, đặc biệt khi nhìn ra ngoài cửa có mấy bóng dáng lấp ló quen thuộc của đồng bọn, gương mặt của hắn trở nên đỏ hồng.
Ngay lúc khay gỗ đó được nâng ra, Ngô Dương bước lên phía trước một bước, vươn tay cướp khối san hô ở trong tay Trần Dung.
“A –"
Thấy tình hình như thế, bốn phía đều vang lên tiếng kinh hô!
Trong nháy mắt, tay Ngô Dương đã chạm vào khối san hô.
Kết quả thực nằm ngoài dự kiến của hắn, hắn mạnh mẽ cướp đi như thế, vậy mà không cảm giác được Trần Dung chống cự! San hô vừa rơi vào tay, trên gương mặt đỏ gầy của Ngô Dương lộ ra một chút tươi cười.
Tươi cười vừa mới hiện lên, ngay khi hai tay của Ngô Dương thu về, Trần Dung nương theo lực kéo của hắn nghiêng người ngã qua một bên. Nàng ngã thì kệ nàng, nhưng tay áo dài nàng đang đặt dưới khối san hô kia lại bị vướng vào đó!
Một ánh đỏ lấp lánh như tia chớp nảy lên ngay trước mắt!
Dù là Trần Dung, hay là Ngô Dương, đều không kịp kinh hô, chỉ thấy cả khối san hô hoa diễm chi cực, không chút tỳ vết nghiêng đi, nặng nề rơi xuống đất.
“Không –" Ngô Dương hét lớn một tiếng, hai tay đều vươn ra, cả người đều hướng về phía trước, ôm chặt khối san hô kia!
Có lẽ là người bị bức đến đường cùng sẽ bộc lộ tiềm lực của bản thân, trong lúc khẩn cấp, hai tay của Ngô Dương đã đỡ được khối san hô! Hắn vội vàng thu hai tay lại, kinh hỉ hét lớn: “Ta đỡ được rồi, ta đỡ được rồi!"
Trong tiếng kêu to hét lớn, Ngô Dương vội vàng đứng lên, nhưng hắn không chú ý, dưới chân không biết khi nào đã có thêm một vạt váy.
Bước chân của Ngô Dương vừa mới dẫm lên vạt váy, liền nghe thấy Trần Dung rên một tiếng. Vốn trọng tâm của hắn đang không vững, hiện tại dưới chân bị vạt váy của Trần Dung vướng vào, cả người đều đổ về phía trước.
“Huỵch –"
Tiếng ngã nặng nề truyền đến, đồng thời một tiếng vỡ vụn thanh thúy cũng vang lên!
Mọi tiếng động đều biến mất.
Trong sân, mỗi người đều há to miệng, nhìn tư thế bị chó cắn chổng mông ngã xuống đất của Ngô Dương, nhìn thấy hắn ngã sấp mặt xuống. Ở bên trái cơ thể hắn, mọi người còn có thể nhìn thấy khối san hô đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ to bằng bàn tay!
Ngô Dương vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, dường như hắn đã chìm vào hôn mê, toàn thân cứng ngắc.
Im lặng, vô cùng im lặng.
Đột nhiên, giọng nói còn chút trẻ con của Trần Dung vang lên, có vẻ cực kỳ phẫn nộ: “Ngô thúc, thương thay cho thúc lưu lạc không có chỗ trú ngụ, là gia phụ thu lưu thúc. Cổ nhân đã nói, ơn nghĩa đều không thể quên, Trần gia ta đối với thúc đâu phải chỉ có ơn ban cơm canh chỗ trú ngụ? Thỉnh thúc nói cho ta biết, vì sao thúc nhất quyết cướp đoạt khối san hô này của nhà ta? Thà rằng khiến nó vỡ nát, cũng không nguyện ý để ta đem tặng cho Vương gia?"
Giọng nói của tiểu cô nương, tại một khắc này, bởi vì lạnh lùng mà uy nghiêm vô cùng.
Ngô thúc không đáp lời, hắn vẫn không hề nhúc nhích, cũng không biết là ngất thật hay không.
Gương mặt Trần Dung bình tĩnh, nàng quả quyết quát: “Người đâu!"
“Vâng."
“Ngô Dương người này, thân là kẻ sĩ, nhưng lại thừa dịp phụ huynh của Trần gia ta không ở đây, mưu đồ tài vật của nhà ta. Hiện tại lại ném vỡ vật báu vô giá của nhà ta. Nay chư tộc sẽ đi về phía nam, tới nha môn sẽ không có ai làm chủ, tiểu nhân bực này không thể đưa tới quan phủ. Các ngươi ném hắn ra khỏi Trần phủ, tố cáo mọi hành vi cử chỉ của hắn với thế nhân!"
Lúc này Trần Dung thể hiện vẻ nghiêm nghị, cũng không có ai dám cầu xin cho Ngô Dương. Lập tức liền có vài người tiến lên, nâng Ngô Dương dậy.
Bọn họ vừa mới nâng Ngô Dương lên, Ngô Dương đột nhiên mở to hai mắt, hắn căm tức nhìn Trần Dung, la hét nói: “Ngươi, ngươi chỉ là một nữ hài tử chết tiệt! Ngươi dám động vào ta? Ngươi dám động vào ta sao?"
Trong ánh mắt hắn bừng bừng ánh lửa, gương mặt gầy yếu đỏ hồng, lộ ra vẻ hung dữ.
Lần này, đám người Bình ẩu vốn đang thương cảm hắn đồng thời sinh ra một chút chán ghét: Người này ném vỡ vật báu vô giá của chủ nhân, thế mà còn không cảm thấy hổ thẹn, chẳng những giả bộ bất tỉnh, sau đó còn chỉ trích chủ nhân dõng dạc như thế. Xem ra hắn thật sự là đúng như lời A Dung đã nói, là người hiểm ác mà!
Đối mặt với Ngô Dương đang giận dữ, Trần Dung lại rất bình tĩnh, nàng nhìn hắn, trong ánh mắt không hề có bối rối. Ngay khi trong lòng Ngô Dương đang cả kinh, vài người tráng kiện đã túm lấy hắn, lôi kéo hắn đi.
“Làm cái gì vậy? Buông ta ra, các ngươi mau buông ta ra!" Ngô Dương bối rối kêu to lên, tay chân hắn động đậy muốn giãy giụa.
Nhưng hắn chỉ là một kẻ sĩ văn nhược, không ai nguyện ý thả xuống, làm sao có thể giãy ra được? Sáu hán tử rắn chắc đè nặng hắn, giơ hắn lên giữa không trung, nâng ra phía cửa phủ.
Đến tận khi ra tới cửa viện, Ngô Dương còn đang bối rối kêu to. Có điều tiếng kêu kia, từ lúc đầu là thóa mạ Trần Dung giờ biến thành khóc lóc cầu xin, cuối cùng biến mất không còn nghe thấy gì nữa.
Chỉ chốc lát, tiếng nói đều nhịp của sáu người từ bên ngoài truyền vào tai Trần Dung: “Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân không ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –"
“Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân không ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –"
“Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân không ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –"
Giọng của sáu người vang dội, đều nhịp kêu to ba lần rồi mới chấm dứt.
Nghe tiếng nói bên ngoài càng ngày càng vang, càng ngày càng ồn ào, Bình ẩu bước tới bên cạnh Trần Dung, thân thiết nhìn nàng, thấp giọng nói: “A Dung, đừng vội thương tâm…… Dù sao vật ấy người cũng chuẩn bị đem tặng người ta mà."
Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười với Bình ẩu, nụ cười này cực kỳ sáng lạn. Trong lúc mọi người kinh ngạc, nàng thản nhiên nói: “Ta không có thương tâm."
Sao nàng lại có thể không thương tâm cho được? Phụ huynh nhà nàng không ở đây, một nữ hài tử như nàng có việc muốn nhờ cậy, bất luận kẻ nào thu lưu nàng đều là chuyện nên làm.
Nhưng nàng cố tình muốn dâng tặng bảo vật quý hiếm để cầu một chuyện nhỏ, không nói là tặng cho Vương gia thanh danh hiển quý, ngay cả là cự phú trong thành, cũng không có người nào dám thu nhận — dù là ai đều sẽ bị tổn hại đến thanh danh.
Sở dĩ nàng lấy ra khối san hô, đó là muốn ném nó vỡ nát, thật không ngờ Ngô Dương đó thật đúng là thức thời, cứ thế chủ động gánh lấy trách nhiệm.
Bình ẩu cảm thấy kinh dị ở một bên hỏi: “Vì sao nữ lang không thương tâm?"
Trần Dung không đáp, nàng chỉ nhìn về phía đại môn, ánh mắt xa xăm, trên gương mặt thanh diễm lộ ra một chút thản nhiên tự đắc: “Người Vương gia sắp đến rồi đúng không? Nghe nói ngày mai Vương gia sẽ lên đường, các ngươi đi xuống chuẩn bị một chút, đừng ảnh hưởng đến người ta."
Mọi người đều ngạc nhiên.
Tác giả :
Lâm Gia Thành