Mị Công Khanh
Chương 238: Phiên ngoại: Bệ hạ
Gặp bệ hạ một lần sao?
Trong trí óc Trần Dung xuất hiện một thanh niên tú nhã, tuy rằng mỗi lần thấy hắn, nàng đều thật cẩn thận, nhưng bởi vì hắn hoang đường cùng che chở, nàng mới có thể thẳng lưng từng bước một đi đến ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, Trần Dung mỉm cười nói: “Lời công công nói rất có lý, xin dẫn đường."
Thái giám kia thấy nàng không nói hai lời đã đáp ứng thì vui mừng quá đỗi, lập tức bước nhanh về phía trước.
Nhìn bóng dáng uốn éo của thái giám kia, Vương Hiên khẽ nhíu mày, lúc này, Trần Dung nhẹ giọng nói: “A Hiên, bệ hạ có ơn đối với ta."
Đối mặt với nhi tử đang nghiêm túc lắng nghe, Trần Dung nhìn phương xa, mỉm cười rồi nói: “Người cho phép ta xuất gia, hứa cho ta giữ lại sự tôn nghiêm, lại phong ta làm Quang Lộc đại phu, ban cho ta sân viện, cho phép ta có thể giống như nhóm nữ lang cao quý." Sau khi nuốt mấy chữ nuôi dưỡng mỹ nam vào trong lòng, Trần Dung thì thào nói: “Lúc ấy, người trong thiên hạ đều khinh ta mắng ta. Bệ hạ lại coi trọng ta, tuy có tâm chơi đùa nhưng lại có ơn nặng với ta."
Nói tới đây, nàng nhìn con, nghiêm túc nói: “Ngay cả khi bệ hạ có vài phần hoang đường, con cũng không được thất kính."
Trong lúc nàng nói chuyện, xe ngựa đã chạy đến phía trước tửu lâu.
Trần Dung bước xuống xe ngựa, cùng con một trước một sau đi theo thái giám kia, bước lên lầu các.
Vừa lên lầu các, năm sáu hộ vệ dáng người nhỏ nhắn mặc khôi giáp rơi vào tầm mắt Trần Dung, nàng tập trung nhìn ngắm, không khỏi ngẩn ra.
Đây đâu phải là hộ vệ? Rõ ràng là năm sáu cung nữ mỹ mạo mặc bào phục của trượng phu, trang bị khôi giáp mà thôi.
Nhìn thấy Trần Dung đi tới, mấy hộ vệ lui về phía sau một bước, các nàng hiển nhiên đã được huấn luyện, bước chân ngay ngắn có trình tự, không hề rối loạn.
Lúc này, giọng nói sắc nhọn của thái giám kia truyền đến: “Vào đi."
Trần Dung lên tiếng, cùng nhi tử bước vào bên trong.
Trên lầu các, một tháp hoa lệ to lớn thêu hình rồng vàng được đặt ở chính giữa. Trên tháp kia, một nam tử thân mặc long bào tay trái cầm cái chân gà, tay phải cầm một bầu rượu vừa ăn vừa uống.
Trần Dung đi vào, hắn vừa uống một ngụm rượu, dùng tay áo lau qua khiến trên bào phục màu vàng quý giá đẹp đẽ bị dính mỡ, nam tử trừng mắt liếc nhìn thực khách im lặng bốn phía, kêu lên: “Ngơ ngác gì đó? Ăn đi chứ, coi như trẫm không có ở đây, ăn đi!"
Đến lúc này, Trần Dung mới phát hiện, thực khách ngồi trên lầu các này muôn hình muôn vẻ, hiển nhiên đã bị hoàng đế gây chấn động, một đám ngây ra như phỗng, bọn họ còn không dám cử động, làm sao có thể ăn cơm được nữa?
Vương Hiên cũng không nghĩ rằng hoàng đế sẽ là một người như vậy, cậu cũng giống như các thực khách đều trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có Trần Dung mỉm cười nhìn cảnh tượng này.
Chớp mắt mười mấy năm trôi qua, nhi tử của nàng cũng đã lớn mà hoàng đế trước mắt này vẫn không thay đổi —- đây cũng là một di truyền thần kỳ của Tư Mã thị, bọn họ không sống thọ, rất tuấn mỹ, còn có thể giữ lại vẻ thanh xuân.
Hoàng đế vẫn là bộ dạng cũ, có điều mí trên hơi phù thũng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Chiếc cằm nhẵn nhụi, búi tóc đen dày, làm cho Trần Dung không cảm thấy thời gian đã trôi qua.
Ngay khi Trần Dung mỉm cười nhìn hoàng đế, hoàng đế cũng nhớ tới nàng. Hắn ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nàng.
Đối diện với ánh mắt của hoàng đế, Trần Dung tháo đấu lạp xuống, thi lễ, lớn tiếng kêu: “Thần Trần thị A Dung tham kiến bệ hạ!"
Nàng vừa thi lễ, hoàng đế đã kêu lên: “A Dung sao?" Hắn không chớp mắt nhìn nàng, vui vẻ nói: “Mau tới đây."
“Vâng."
Nàng đi đến đối diện với hoàng đế, thấy không có tháp, nàng tao nhã mà đoan trang ngồi xuống, an vị ở trên đất.
Thẳng lưng, trên gương mặt xinh đẹp của Trần Dung mang theo tươi cười thân thiết, trong ánh mắt, cảm kích cùng vui mừng không thể che giấu.
Hoàng đế nhìn nàng đánh giá, sau một lúc lâu, hắn dùng khửu tay chống cằm, nói: “A Dung, mấy năm nay, nàng có nghĩ đến trẫm không?"
Trần Dung mím môi cười nói: “Tất nhiên là có."
Nàng rót cho mình và hoàng đế một chén rượu, giơ chén rượu lên lắc lắc, nói với hắn: “Từ biệt mười mấy năm, phong thái của bệ hạ vẫn như trước, thật đáng mừng."
Nàng nói lời này không hề khách khí, nhưng hoàng đế rõ ràng không thích nghe, hắn thở dài một tiếng, vươn tay sờ cái cằm nhẵn nhụi, rầu rĩ nói: “Trần thị A Dung hư thật, lấy lòng trẫm mà cũng không dụng tâm."
Hắn vừa dứt lời, Trần Dung đã hé miệng cười.
Mà lúc này, thực khách mới hoàn toàn tỉnh táo lại, tiếng nói nhỏ khe khẽ truyền đến: “Trần thị A Dung, sao cái tên này lại quen thuộc như thế?"
“Nàng là thê tử của Lang Gia Vương Thất, tất nhiên là quen thuộc rồi."
“A, hóa ra là nàng sao? Quả nhiên là mị thái trời sinh!"
“Chậc chậc, nghĩ tới Trần thị A Dung này, coi như là nhất đại kì ba."
Mọi người đang nghị luận, hoàng đế dường như không nghe thấy hay cảm thấy thích thú, hắn vẫn nhìn Trần Dung chăm chú: “Nàng và Vương Thất kia sống chung mười mấy năm, ngay cả tính tình cũng trở nên giống nhau." Hắn thầm oán: “Thật không thú vị."
Nói tới đây, hắn nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: “Nghe nói nàng sinh ra mấy nhi tử rất thú vị? Có mang đến đây không, mau mau, để trẫm ngắm nhìn một chút."
Trần Dung nghe vậy, quay đầu chuẩn bị gọi Vương Hiên tiến lên.
Nhưng vừa quay đầu nàng lại ngẩn ra, nhi tử vừa rồi còn đi theo mình mà giờ đã không thấy đâu.
Trong lúc nàng ngẩn ngơ, thái giám kia tiến đến, hắn thi lễ với hai người, nói: “Tiểu lang quân cố ý muốn đi ra ngoài, nô vừa cản lại, cậu ta đã nhảy xuống từ lan can."
Trong giọng nói, ít nhiều có tiếc hận.
Trần Dung nhìn xuống phía dưới, không thấy bóng con đâu, cũng không để ý nhiều. Nàng nhìn sang hoàng đế, cười khổ: “Vốn dẫn theo một đứa đến, nhưng mà lại bỏ chạy mất rồi."
Hoàng đế nhíu mày, uống một ngụm rượu nói với vẻ buồn bực: “Nhi tử của Vương Thất tất nhiên là sẽ giống Vương Thất. Chắc cậu ta không kiên nhẫn khi thấy bộ dạng như thế này của trẫm đúng không?"
Lời này hơi nặng. Trần Dung cúi đầu, liên thanh nói không phải.
Hoàng đế cũng không quan tâm nàng đang nói cái gì, lập tức thao thao bất tuyệt: “Nào có đạo lý để bọn họ trốn tránh như thế?" Hắn rung đùi đắc ý, nói: “A, mau lấy một thiệp mời cho A Dung, đêm nay trẫm muốn tổ chức yến hội. Không phải phu chủ kia của nàng không thích trẫm sao? Trẫm quyết định rồi, tối hôm nay không thể không khiến cho hắn hoảng loạn cả một đêm!"
Nói tới đây, hoàng đế hưng trí, hắn đứng dậy, đoạt lấy thiệp mời thái giám chuẩn bị đưa cho Trần Dung, viết vài chữ lên đó, sau đó đặt vào tay Trần Dung, nghênh ngang nói: “Bãi giá, hồi cung. A, trẫm đang vội, đi nhanh chút."
Vì thế, trong lúc hoàng đế hô to gọi nhỏ, chúng thái giám cung nữ không thể không vội vàng đỡ nàng đứng lên đi xuống dưới.
Nhưng hoàng đế mặc long bào, đi đến đâu mọi người hành lễ đến đó, làm sao có thể đi nhanh được? Khi đến giữa đường, hắn không kiên nhẫn, cởi long bào dính mỡ ra, mặc trung y màu trắng bước vào trong xe ngựa, hô to gọi nhỏ: “Nhanh chút, nhanh chút, trẫm đang vội mà."
Trong trí óc Trần Dung xuất hiện một thanh niên tú nhã, tuy rằng mỗi lần thấy hắn, nàng đều thật cẩn thận, nhưng bởi vì hắn hoang đường cùng che chở, nàng mới có thể thẳng lưng từng bước một đi đến ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, Trần Dung mỉm cười nói: “Lời công công nói rất có lý, xin dẫn đường."
Thái giám kia thấy nàng không nói hai lời đã đáp ứng thì vui mừng quá đỗi, lập tức bước nhanh về phía trước.
Nhìn bóng dáng uốn éo của thái giám kia, Vương Hiên khẽ nhíu mày, lúc này, Trần Dung nhẹ giọng nói: “A Hiên, bệ hạ có ơn đối với ta."
Đối mặt với nhi tử đang nghiêm túc lắng nghe, Trần Dung nhìn phương xa, mỉm cười rồi nói: “Người cho phép ta xuất gia, hứa cho ta giữ lại sự tôn nghiêm, lại phong ta làm Quang Lộc đại phu, ban cho ta sân viện, cho phép ta có thể giống như nhóm nữ lang cao quý." Sau khi nuốt mấy chữ nuôi dưỡng mỹ nam vào trong lòng, Trần Dung thì thào nói: “Lúc ấy, người trong thiên hạ đều khinh ta mắng ta. Bệ hạ lại coi trọng ta, tuy có tâm chơi đùa nhưng lại có ơn nặng với ta."
Nói tới đây, nàng nhìn con, nghiêm túc nói: “Ngay cả khi bệ hạ có vài phần hoang đường, con cũng không được thất kính."
Trong lúc nàng nói chuyện, xe ngựa đã chạy đến phía trước tửu lâu.
Trần Dung bước xuống xe ngựa, cùng con một trước một sau đi theo thái giám kia, bước lên lầu các.
Vừa lên lầu các, năm sáu hộ vệ dáng người nhỏ nhắn mặc khôi giáp rơi vào tầm mắt Trần Dung, nàng tập trung nhìn ngắm, không khỏi ngẩn ra.
Đây đâu phải là hộ vệ? Rõ ràng là năm sáu cung nữ mỹ mạo mặc bào phục của trượng phu, trang bị khôi giáp mà thôi.
Nhìn thấy Trần Dung đi tới, mấy hộ vệ lui về phía sau một bước, các nàng hiển nhiên đã được huấn luyện, bước chân ngay ngắn có trình tự, không hề rối loạn.
Lúc này, giọng nói sắc nhọn của thái giám kia truyền đến: “Vào đi."
Trần Dung lên tiếng, cùng nhi tử bước vào bên trong.
Trên lầu các, một tháp hoa lệ to lớn thêu hình rồng vàng được đặt ở chính giữa. Trên tháp kia, một nam tử thân mặc long bào tay trái cầm cái chân gà, tay phải cầm một bầu rượu vừa ăn vừa uống.
Trần Dung đi vào, hắn vừa uống một ngụm rượu, dùng tay áo lau qua khiến trên bào phục màu vàng quý giá đẹp đẽ bị dính mỡ, nam tử trừng mắt liếc nhìn thực khách im lặng bốn phía, kêu lên: “Ngơ ngác gì đó? Ăn đi chứ, coi như trẫm không có ở đây, ăn đi!"
Đến lúc này, Trần Dung mới phát hiện, thực khách ngồi trên lầu các này muôn hình muôn vẻ, hiển nhiên đã bị hoàng đế gây chấn động, một đám ngây ra như phỗng, bọn họ còn không dám cử động, làm sao có thể ăn cơm được nữa?
Vương Hiên cũng không nghĩ rằng hoàng đế sẽ là một người như vậy, cậu cũng giống như các thực khách đều trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có Trần Dung mỉm cười nhìn cảnh tượng này.
Chớp mắt mười mấy năm trôi qua, nhi tử của nàng cũng đã lớn mà hoàng đế trước mắt này vẫn không thay đổi —- đây cũng là một di truyền thần kỳ của Tư Mã thị, bọn họ không sống thọ, rất tuấn mỹ, còn có thể giữ lại vẻ thanh xuân.
Hoàng đế vẫn là bộ dạng cũ, có điều mí trên hơi phù thũng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Chiếc cằm nhẵn nhụi, búi tóc đen dày, làm cho Trần Dung không cảm thấy thời gian đã trôi qua.
Ngay khi Trần Dung mỉm cười nhìn hoàng đế, hoàng đế cũng nhớ tới nàng. Hắn ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nàng.
Đối diện với ánh mắt của hoàng đế, Trần Dung tháo đấu lạp xuống, thi lễ, lớn tiếng kêu: “Thần Trần thị A Dung tham kiến bệ hạ!"
Nàng vừa thi lễ, hoàng đế đã kêu lên: “A Dung sao?" Hắn không chớp mắt nhìn nàng, vui vẻ nói: “Mau tới đây."
“Vâng."
Nàng đi đến đối diện với hoàng đế, thấy không có tháp, nàng tao nhã mà đoan trang ngồi xuống, an vị ở trên đất.
Thẳng lưng, trên gương mặt xinh đẹp của Trần Dung mang theo tươi cười thân thiết, trong ánh mắt, cảm kích cùng vui mừng không thể che giấu.
Hoàng đế nhìn nàng đánh giá, sau một lúc lâu, hắn dùng khửu tay chống cằm, nói: “A Dung, mấy năm nay, nàng có nghĩ đến trẫm không?"
Trần Dung mím môi cười nói: “Tất nhiên là có."
Nàng rót cho mình và hoàng đế một chén rượu, giơ chén rượu lên lắc lắc, nói với hắn: “Từ biệt mười mấy năm, phong thái của bệ hạ vẫn như trước, thật đáng mừng."
Nàng nói lời này không hề khách khí, nhưng hoàng đế rõ ràng không thích nghe, hắn thở dài một tiếng, vươn tay sờ cái cằm nhẵn nhụi, rầu rĩ nói: “Trần thị A Dung hư thật, lấy lòng trẫm mà cũng không dụng tâm."
Hắn vừa dứt lời, Trần Dung đã hé miệng cười.
Mà lúc này, thực khách mới hoàn toàn tỉnh táo lại, tiếng nói nhỏ khe khẽ truyền đến: “Trần thị A Dung, sao cái tên này lại quen thuộc như thế?"
“Nàng là thê tử của Lang Gia Vương Thất, tất nhiên là quen thuộc rồi."
“A, hóa ra là nàng sao? Quả nhiên là mị thái trời sinh!"
“Chậc chậc, nghĩ tới Trần thị A Dung này, coi như là nhất đại kì ba."
Mọi người đang nghị luận, hoàng đế dường như không nghe thấy hay cảm thấy thích thú, hắn vẫn nhìn Trần Dung chăm chú: “Nàng và Vương Thất kia sống chung mười mấy năm, ngay cả tính tình cũng trở nên giống nhau." Hắn thầm oán: “Thật không thú vị."
Nói tới đây, hắn nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: “Nghe nói nàng sinh ra mấy nhi tử rất thú vị? Có mang đến đây không, mau mau, để trẫm ngắm nhìn một chút."
Trần Dung nghe vậy, quay đầu chuẩn bị gọi Vương Hiên tiến lên.
Nhưng vừa quay đầu nàng lại ngẩn ra, nhi tử vừa rồi còn đi theo mình mà giờ đã không thấy đâu.
Trong lúc nàng ngẩn ngơ, thái giám kia tiến đến, hắn thi lễ với hai người, nói: “Tiểu lang quân cố ý muốn đi ra ngoài, nô vừa cản lại, cậu ta đã nhảy xuống từ lan can."
Trong giọng nói, ít nhiều có tiếc hận.
Trần Dung nhìn xuống phía dưới, không thấy bóng con đâu, cũng không để ý nhiều. Nàng nhìn sang hoàng đế, cười khổ: “Vốn dẫn theo một đứa đến, nhưng mà lại bỏ chạy mất rồi."
Hoàng đế nhíu mày, uống một ngụm rượu nói với vẻ buồn bực: “Nhi tử của Vương Thất tất nhiên là sẽ giống Vương Thất. Chắc cậu ta không kiên nhẫn khi thấy bộ dạng như thế này của trẫm đúng không?"
Lời này hơi nặng. Trần Dung cúi đầu, liên thanh nói không phải.
Hoàng đế cũng không quan tâm nàng đang nói cái gì, lập tức thao thao bất tuyệt: “Nào có đạo lý để bọn họ trốn tránh như thế?" Hắn rung đùi đắc ý, nói: “A, mau lấy một thiệp mời cho A Dung, đêm nay trẫm muốn tổ chức yến hội. Không phải phu chủ kia của nàng không thích trẫm sao? Trẫm quyết định rồi, tối hôm nay không thể không khiến cho hắn hoảng loạn cả một đêm!"
Nói tới đây, hoàng đế hưng trí, hắn đứng dậy, đoạt lấy thiệp mời thái giám chuẩn bị đưa cho Trần Dung, viết vài chữ lên đó, sau đó đặt vào tay Trần Dung, nghênh ngang nói: “Bãi giá, hồi cung. A, trẫm đang vội, đi nhanh chút."
Vì thế, trong lúc hoàng đế hô to gọi nhỏ, chúng thái giám cung nữ không thể không vội vàng đỡ nàng đứng lên đi xuống dưới.
Nhưng hoàng đế mặc long bào, đi đến đâu mọi người hành lễ đến đó, làm sao có thể đi nhanh được? Khi đến giữa đường, hắn không kiên nhẫn, cởi long bào dính mỡ ra, mặc trung y màu trắng bước vào trong xe ngựa, hô to gọi nhỏ: “Nhanh chút, nhanh chút, trẫm đang vội mà."
Tác giả :
Lâm Gia Thành