Mị Ảnh
Chương 261: kiêu ngạo chờ đợi
- Nhị đệ! Đệ…
Nghệ Lưu có chút lo lắng, biết nhị đệ mình tính tình có chút hung bạo. Bốn đôi đũa, đầu lông mày nhíu cũng không nhíu đã xỏ xuyên qua cánh tay của người ta, hắn chưa hề chứng kiến tình cảnh lãnh huyết như vậy.
Đương nhiên, mặc dù Nghệ Lưu biết Nghệ Phong đã đạt tới Tướng Cấp, thế nhưng hắn lại lo lắng không ngớt. Hoa Hạ bang, trong học viện cũng có thể được xem là một tổ chức có máu mặt.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Nghệ Lưu, nói với đám người vây bắt mình:
- Các ngươi đi gọi viện binh rồi phải không? Ta chờ các ngươi, được rồi, nhớ kỹ, nói với năm con trùng kia, ta là Nghệ Phong!
- Xôn xao…
Nghệ Phong nói một câu, nhất thời làm cho bốn phía ồ lên, ánh mắt trân trối nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Mà đám người Hoa Hạ bang vây quanh Nghệ Phong, trong nháy mắt liền rút lui hai bước ra sau, liếc mắt nhìn Vinh Mục đã bất tỉnh trong đám máu, trong lòng bọn họ hoảng sợ vô cùng.
"Nghệ Phong", tên này rất quen tai, nghĩ đến có lẽ không có thành viên nào của Hoa hạ bang không biết cái tên này. Chính là chủ nhân của cái tên này, phế đi hai hổ trong ngũ hổ. Cũng là chủ nhân của cái tên này, làm cho toàn bộ thành viên của Hoa Hạ bang phải cầu khẩn đề không gặp hắn.
Thế nhưng, bọn họ lại không ngờ, ngày hôm nay sẽ chủ động trêu chọc tên ác ma này.
- Trời ạ! Hắn chình là Nghệ Phong sao! Chính là Nghệ Phong chặt đứt tay của hai huynh đệ Cổ Lạp?
- Trách không được thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, không nghĩ ngợi đã găm bốn chiếc đũa vào tay người ta.
- Chậc chậc! Tiểu tử Vinh Mục này cũng là không có mắt a, chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại chọc phải tên ác ma Nghệ Phong này.
- Hài tử đáng thương! Nghĩ đến độ căm thù của Nghệ Phong đối với Hoa Hạ bang. Hắc hắc… Có trò hay để xem!
- Chậc chậc! Lần trước Nghệ Phong một lần phế đi hơn mười người Hoa Hạ bang, lần này lẽ nào muốn phế đi toàn bộ?
- …
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, hình như không chút nào ảnh hưởng đến Nghệ Phong, Nghệ Phong ngồi xuống, gảy gảy móng tay, không chút quan tâm đến đám người Hoa Hạ bang đang hoảng sợ nhìn mình.
Theo thời gian trôi qua, thành viên của Hoa Hạ bang chạy đến ngày càng nhiều. Những thành viên không biết tình huống khi nhìn thấy Vinh Mục bị găm vào bốn đôi đũa hôn mê trong vũng máu, bọn họ đã rút kiếm ra muốn cho Nghệ Phong vài nhát. Chỉ là, khi người bên cạnh kéo, nói cho hắn biết người trước mặt là ai. Bọn họ đều kinh hãi lui về sau hai bước, cũng không dám tiếp cận Nghệ Phong.
Cũng không bao lâu, bốn phía quanh Nghệ Phong càng lúc càng nhiều người, vây quanh Nghệ Phong tầng tầng.
Có lẽ Nghệ Phong đợi đến phát mỏi, hắn đứng lên làm cái vặn lưng. Động tác như vậy, làm cho mọi người xung quanh đều lui lại hai bước, dẫm lên chân của những người đứng sau.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn tư thái lười nhác vặn vặn thắt lưng của Nghệ Phong, lại nhìn mười người vây quanh Nghệ Phong, trong mắt bọn họ có chút kích thích, thế nhưng lại không dám rời đi
Tư thái như vậy, làm cho sắc mặt Thượng Quan Vũ Phượng lần nữa trắng thêm vài phần.
Nhiều người như vậy, lại không có ai dám đụng vào Nghệ Phong, điều này không nghi ngờ chính là tô đậm dáng vẻ kiêu ngạo của Nghệ Phong. Chỉ có một người lẳng lặng đứng tại chỗ, lại làm cho đám người vây bắt xung quanh phải kinh hãi, đây là khí thế mà chỉ cường giả mới có.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn thân thể có chút đơn bạc của Nghệ Phong, trên mặt càng thêm trắng bệch. Nguyên bản là phu quân của mình, lại chỉ vì mình trông nhầm, mà đã triệt để đối lập.
- Hối hận sao?
Bạch Hàn Tuyết thấy thân thể Thượng Quan Vũ Phượng lung lay sắp đổ, liền đỡ lấy nàng, thản nhiên nói.
Thượng Quan Vũ Phượng cười khổ vài tiếng, tuy rằng không trả lời câu hỏi của Bạch Hàn Tuyết, thế nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, đáy lòng Thượng Quan Vũ Phượng làm sao không chua xót đau khổ!
- Nếu như hiện tại ngươi chỉ là hối hận, vậy thì khi ngươi hiểu rõ toàn bộ con người hắn, chắc chắn ngươi sẽ phải hận chính mình!
Bạch Hàn Tuyết thản nhiên nói, trong giọng nói hơi có chút cảm thán, đây là tâm tình mà dĩ vãng nàng không có!
- Hử?
Thượng Quan Vũ Phượng không hiểu hỏi Bạch Hàn Tuyết. Đối với ngữ điệu khác thường của Bạch Hàn Tuyết, rất nghi hoặc.
Bạch Hàn Tuyết cười khổ hai tiếng, không trả lời Thượng Quan Vũ Phượng, chẳng lẽ còn có thể nói cho nàng Nghệ Phong hay là một y sư thất giai? Nếu như nói ra, nàng cũng không biết người bạn tốt của mình sẽ bị đả kích ra sao?
- Nếu như, ngươi thực hối hận. Một là theo đuổi hắn trở lại, hai là triệt để quên hắn, thậm chí hận hắn, đối địch với hắn! Bằng không, cả đời ngươi sẽ sinh hoạt trong dằn vặt!
Bạch Hàn Tuyết hít sâu một hơi, nói với người bạn tốt của mình.
Tuy Thượng Quan Vũ Phượng không biết những lời này của Bạch Hàn Tuyết là có ý tứ gì, thế nhưng nghĩ lại chắc chắn là Bạch Hàn Tuyết biết gì đó. Bằng không, lấy tính cách của nàng chắc chắn sẽ không nói như vậy!
- Ngươi cho rằng, lấy trình độ chán ghét của hắn đối với ta? Còn có thể trở lại làm vị hôn thê ngày trước sao?
Thượng Quan Vũ Phượng cười khổ hai tiếng, trong lòng tràn đầy chua xót khổ sở!
Bạch Hàn Tuyết liếc nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, nàng không có tiếp tục nói cái gì nữa. Tuy không tiếp xúc nhiều cùng Nghệ Phong, thế nhưng nàng cũng hiểu Nghệ Phong rất có ngạo khí, nếu muốn Nghệ Phong có hảo cảm đối với Thượng Quan Vũ Phượng, quả thực còn khó hơn so với lên trời.
Bạch Hàn Tuyết không chút nghi ngờ, nếu như lúc này Thượng Quan Vũ Phượng còn dám chọc vào Nghệ Phong, vậy thì kết cục sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với Vinh Mục! Lạt thủ tồi hoa, Nghệ Phong không phải không làm được.
Trong lòng hai nàng đều có đáp án, lằng lặng nhìn Nghệ Phong, đều lâm vào trầm mặc!
…
Mà hai nam tử đứng ở bên cạnh Nghệ Lưu, cũng thật không ngờ đây là học viện thần thần bí Nghệ Phong, cũng thật không ngờ hắn sẽ là huynh đệ của Nghệ Lưu. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cổ quái nói với Nghệ Lưu:
- Không phải ngươi nói huynh đệ của ngươi bị đứt đoạn kinh mạch sao? Vì sao…
Nghệ Lưu cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nhún nhún vai:
- Ta cũng không biết!
- Ách…
Hai người cổ quái nhìn thoáng Nghệ Lưu, lại quay đầu nhìn thoáng qua Nghệ Phong, sản sinh hứng thú nồng hậu đối với Nghệ Phong. Bọn họ rất khó lý giải, rốt cuộc Nghệ Phong làm cách nào từ phế nhân lột xác trở thành một cường giả.
Tướng Cấp, cho dù tại học viện, nơi thiên tài tề tụ này, cũng là một cường giả có tiếng tăm.
…
Người hướng về đây càng lúc càng nhiều, thế nhưng mọi người lại không dám tới gần trong vòng năm thước quanh Nghệ Phong, chỉ cần Nghệ Phong hơi có một chút động tác, nhất định sẽ có rất nhiều người ở sau bị giẫm đạp lên chân!
Nhìn một màn quần chúng vây công này, cả đám trong lòng kích động không ngớt: khí thế nhàn nhạt, là có thể áp chế hơn mười người như vậy sao? Trong học viện cũng không có nhiều người làm được như vậy đi?
Thậm chí bọn họ còn tưởng tượng, nếu một màn ngày hôm nay truyền ra bên ngoài thì chí ít danh vọng Hoa Hạ bang cũng sẽ bị đả kích trầm trọng. Hơn mười người Hoa Hạ bang cũng không dám động vào một cọng tóc gáy của Nghệ Phong, việc này đã định trước là bọn họ sẽ bị mất hết mặt mũi.
Nghệ Phong lại lần nữa vặn vặn eo, Nghệ Phong chờ đến buồn ngủ, hắn ngáp một cái, bước về trước hai bước, trong sự kinh hoảng của đám thành viên Hoa Hạ bang, hắn chậm rãi nói:
- Ta đợi lâu lắm rồi. Năm con trùng kia còn chưa tới sao. Vậy thì bản thiếu sẽ động thủ đó!
Nghệ Phong thản nhiên quét mắt nhìn đám người này, phảng phất như tất cả đều rất lơ đãng.
Mọi người nghe được những lời này của Nghệ Phong, cả đám không khỏi cổ quái liếc nhìn thành viên Hoa Hạ bang:
- Sẽ không, ngũ hổ thực sự không dám tới sao? Không thể nào?
- Bản thiếu nói qua, hai chữ Hoa Hạ này. Chỉ có ta xứng! Cho nên, ta không hy vọng có người dùng hai chữ này!
Nương theo thanh âm nhàn nhạt, từng đạo đấu khí cũng từ trên người Nghệ Phong bắn ra, tản ra bạch quang nhu hòa. Quang mang như vậy, thậm chí làm cho mọi người cảm giác được ấm áp, thế nhưng, cũng cảm giác được sự giết chóc đang đến gần!
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ