Mị Ảnh
Chương 155: Tiến nhập vào học viện
Khi Nghệ Phong lại lần nữa tiếp được chưởng của Vương lão, thân ảnh hắn mạnh mẽ lui về phía sau, đôi cánh tay sưng đỏ khẽ run lên. Thậm chí y phục còn tung bay, hiển nhiên đã nát vụn trong lúc giao đấu vừa nãy.
Nghệ Phong cảm giác huyết khí trong cơ thể bốc lên, hắn bất đắc dĩ cười khổ. Không ngờ chính mình sở hữu Mị Ảnh không ngừng tránh né vẫn bị nội thương nhẹ, có thể thấy được thế tiến công của Vương lão cường hãn thế nào.
Nghệ Phong cũng không biết. Vương lão trước mặt cũng không chịu nổi. Tuy hắn phỏng chừng Toái Phá của Nghệ Phong đủ mạnh, thế nhưng lại không ngờ lực công kích của Nghệ Phong cường đại như vậy. Với đấu khí cấp bậc Tông Sư của chính mình khống chế, cộng thêm cách thức giảm bớt lực cao siêu. Thân thể vẫn bị nội thương không nhẹ.
Vương lão ngưng đọng huyết khí bốc lên, trông thấy thiếu niên liên tục tiếp hai mươi quyền của chính mình, trong lòng cảm thán một câu: Hậu sinh khả úy! Với thực lực của hắn, hiện tại cũng chỉ có thể sử dụng hai mươi quyền chồng điệp liên tiếp mà thôi.
- Tiểu tử! Không tồi!
Vương lão tán thưởng nói.
Nghệ Phong cười khổ, nói:
- Đa tạ Vương lão lưu thủ, bằng không ta cũng không thể chống được hai mươi chiêu của người.
Trong đáy lòng Nghệ Phong rất minh bạch, nếu như không phải đối phương dùng vũ kỹ Tinh Cấp mà sử dụng vũ kỹ Nhật Cấp. Chắc chắn kết quả sẽ khác.
Vương lão lắc đầu cười, hắn sử dụng Điệp Gia Quyền và Tá Lực Chi Pháp cũng không hề thua kém công pháp Nhật Cấp. Huống hồ, hắn còn phát hiện được đường lui của đối phương.
- Ta tin ngươi còn công pháp sát thương cực mạnh.
Vương lão cười cười quay về phía Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức cười cười. Cũng không giải thích, bất quá tiếp đối phương ba mươi chiêu mà thôi, không cần thiết phải để lộ ra vốn liếng giữ nhà.
Quả nhiên là vậy!
Lão nhân liếc nhìn Nghệ Phong, trong lòng tán thương, quả thực so với thiếu niên cùng trang lứa, thiếu niên này thành thục và lão luyện hơn rất nhiều, cũng kiệt xuất hơn nhiều. Huống hồ trong tình hình chính mình lưu thủ, cũng không nhiều thiếu niên có thể chống đỡ được nhiều quyền thế của chính mình như vậy.
- Tiểu tử! Ngươi đã chống đỡ được hai mươi chín chiêu rồi? Còn một chiêu cuối cùng, ta cần phải dùng vũ kỹ Nhật Cấp. Xem ngươi có thể chống đỡ hay không?
Vương lão cười nói. Hắn cũng rất muốn dò xét thiếu niên này.
Nghệ Phong lắc đầu cười nói:
- Một chiêu này Vương lão không cần so nữa, ta nghĩ không nhất thiết phải như vậy!
Vương lão nhìn Nghệ Phong đầy nghi hoặc. Một lúc lâu mới cười nói:
- Ngươi tự tin tiếp được chiêu này của ta sao?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không tin, thế nhưng ta nhất định có thể tránh thoát chiêu này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương lão bàng hoàng, không biết lòng tin của Nghệ Phong tới đâu. Bất quá, phó viện trưởng đứng bên cạnh giải thích với hắn:
- Vương lão, chiêu này không cần đánh, tiểu tử này có một kỹ năng, ta chưa nói ngươi biết. Hắn có kỹ năng Thuấn Di.
Vương lão ngẩn người, lúc này mới hiểu được vì sao Nghệ Phong lại tự tin như vậy. Nguyên lai còn có kỹ năng hầu như đã thất truyền này, thảo nào! Sở hữu kỹ năng Thuấn Di, dù chiêu thức của chính mình mãnh liệt đánh tới hắn cũng có thể tránh thoát.
- Ha ha, vậy không cần xuất chiêu. Nếu không, có lẽ khí lực toàn thân của lão hủ đều đánh hụt.
Vương lão cười cười.
Nghệ Phong quay đầu về phía phó viện trưởng nói:
- Viện trưởng, cuối cùng ta đã hoàn thành khảo nghiệm của tiền bối?
Phó viện trưởng gật gật đầu, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Sau này ngươi sẽ học tại chanh ban sơ cấp!
Lão nhân nghe phó viện trưởng nói vậy, không khỏi quay đầu nhìn phó viện trưởng bằng ánh mắt cổ quái. Không nghĩ phó viện trưởng sẽ để Nghệ Phong tới phân ban kia. Phân ban kia và lớp bình thường có chút khác nhau, hoặc là đám học sinh kia và học sinh bình thường có chút khác nhau. Tiểu tử này đến đó, có vẻ như...
Bản thân phó viện trưởng cố ý như vậy, không vì điều gì khác mà vì tiểu tử này khiến hắn không vui.
- Viện trưởng, nếu như không còn việc gì, vậy ta đi xin đi quét dọn.
Vương lão cũng không nhắc nhở Nghệ Phong, hắn cười cười cầm lấy cây chổi chuẩn bị đi.
- Vương lão! Chờ chút!
Nghệ Phong vội vàng hô lớn, đưa tay sờ vào ngực lấy ra mấy viên đan dược do chính mình luyện chế đưa cho Vương lão, nói:
- Tuy đan dược này chỉ đạt tới tam giai, thế nhưng cũng đủ để ngưng tụ huyết khí bốc lên.
Lão nhân cười cười, không hề từ chối, chờ đợi Nghệ Phong nói tiếp.
Nghệ Phong thấy Vương lão hiểu được suy nghĩ của chính mình, hắn cười ngượng, nói:
- Chuyện này, nếu như có thể, ta không biết có thể học hỏi Vương lão hay không?
- Ha ha, chỉ cần ngươi không cảm thấy thực lực của lão hủ quá thấp, vậy thì có thể?
Vương lão cười cười nhìn Nghệ Phong, vừa cầm cây chổi vừa đi.
Sau khi Nghệ Phong nghe Vương lão nói vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ: Lực khống chế của Vương lão quả thực rất cao, không hề thua kém Tôn Cấp! Vả lại, quyền pháp liên miên không dứt. Nếu như phối hợp với Toái Phá của hắn, vậy sẽ kinh khủng đến mức nào? Bất quá, cũng chỉ là Nghệ Phong tưởng tượng, kỹ năng như vậy, ngươi ta đâu có thể dễ dàng truyền thụ cho kẻ khác.
- Nghệ Phong! Ngươi tới học viện cũng nên chuẩn bị đồ đạc đi chứ?
Phó viện trưởng đột nhiên nói.
Nghệ Phong ngẩn người, nhưng cũng không phản bác: Bất quá, hắn trà trộn vào học viện chẳng cũng chỉ muốn tìm Quái lão kia.
Phó viện trưởng cười cười nói:
- Ta không biết ngươi thuộc về cổ thế lực nào? Thế nhưng cũng có không ít học sinh trong học viện thuộc về cổ thế lực lớn. Không vì điều gì khác, chính mình muốn học vũ kỹ điên cuồng trong học viện. Vả lại học viện còn có thể đào tạo nhân tài xuất sắc giúp bọn họ.
Nghệ Phong cười cười đắc trí: Hắn không muốn tranh giành thiên hạ, tự nhiên cũng không muốn lôi kéo nhân tài. Còn về phần công pháp cao cấp, hắn còn thiếu sao?
Dường như phó viện trưởng đoán được ý nghĩ của Nghệ Phong, trong giọng nói của hắn có chút cám dỗ:
- Không biết ngươi đã nghe qua cấm pháp chưa?
Nhãn thần Nghệ Phong lóe sáng, lập tức quay về phía phó viện trưởng nói:
- Tại học viện có sao?
Cấm pháp! Ý nghĩa giống như tên gọi, đơn giản chính là công pháp bị cấm sử dụng. Loại công pháp này không được phân cấp trong Tinh Nguyệt Nhật Địa Thiên. Thế nhưng nghịch thiên vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn có thể đề thăng thực lực của chủ nhân. Có thể mượn lực thiên địa phá núi lấp biển. Mặc kệ loại công pháp này như thế nào, quả thực quá nghịch thiên.
Đã từng có Vương Cấp dám sử dụng cấm pháp một bước nhảy vọt lên Tôn Cấp đỉnh phong, đánh bại các cao thủ trong thiên hạ. Từng có cao thủ sử dụng cấm pháp mượn lực thiên địa tiêu diệt mười vạn quân đối phương. Thậm chí phá hủy toàn ngọn núi lớn quân địch đóng quân.
- Ha ha, trong học viện có tất cả mọi thứ. Vấn đề là, ngươi có thể đứng vững tại học viện hay không?
Ngữ khí của phó viện trưởng đầy cám dỗ, huyễn hoặc.
Con mắt Nghệ Phong không ngừng lóe sáng, hiểu nhiên cấm pháp đã kích động tâm trí của hắn.
Phó viện trưởng cười thầm trong lòng, hắn nhìn Nghệ Phong thấm thía nói:
- Nghệ Phong ah! Ngươi là học sinh ta coi trọng nhất. Nhất định ngươi đừng làm ta thất vọng! Ta hi vọng ngươi vượt xa viện trưởng sáng lập học viện chúng ta!
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhìn phó viện trưởng mỉm cười, nói:
- Viện trưởng, lời này ngài đã nói với bao nhiêu người?
Phó viện trưởng sửng sốt, sắc mặt lập tức ửng đỏ: Lời này, quả thực hắn không biết chính mình nói với bao nhiêu học sinh. Bất quá, khi các học sinh khác nghe được đều vô cùng cảm kích. Nhưng tiểu tử này...
- Khụ! Viện trưởng, ngài dùng cách này để khích lệ nhân tâm đã quá xưa rồi. Lần sau nhớ hãy đổi cách khác!
Nghệ Phong thở dài, bước từng bước đi ra ngoài. Phía sau liền truyền đến âm thanh giận dữ của phó viện trưởng. Nghệ Phong nghe vậy, toàn thân bỗng nhiên lạnh run.
- Nghệ Phong, tên tiểu tử hỗn đản này, ta sẽ chỉnh chết ngươi!
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ