Mị Ảnh

Chương 144: Tử Âm


Nghệ Phong nghe Linh nhi nói, thực không tiếp tục đá Thi Lạc Định nữa. Tâm tình của tiểu cô nương này rất yếu đuối, hắn không muốn bạo lực của chính mình lưu lại bóng ma nào đó trong tâm trí nàng.
Nghệ Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người Bố Lan Địch, thản nhiên nói:
- Nếu như các ngươi không muốn tìm ta quyết đấu, xin mời hãy mang súc sinh này cút đi.
Nhãn thần Bố Lan Địch ngưng trọng, hắn không biết rõ thực lực của Nghệ Phong, ngược lại cũng không dám tìm Nghệ Phong quyết đấu. Hắn không chút nghi ngờ, nếu như để tiểu tử này có cơ hội, chính mình sẽ bến thành Thi Lạc Định thứ hai.
- Tiểu tử! Hi vọng ngươi có thể luôn càn rỡ như vậy!
Bố Lan Địch âm ngoan nói, ôm lấy Thi Lạc Định đang hôn mê, thúc ngựa rời đi.
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng khinh thường, bản thiếu gia thực sự vẫn luôn càn rỡ trước mặt ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi cấm được ta sao?
...
Nghệ Phong trông thấy đám người Bố Lan Địch đã biến mất, liền quay đầu về phía đám người vây xem, nói:
- Mọi người xem ta làm trò lâu như vậy, có phải nên tặng ta một chút phần thưởng gì đó?
- Hư...
Mọi người thở dài một tiếng đầy khinh thường, ai lấy cũng đều vội vàng tản đi. Nghệ Phong thấy thật chẳng đáng, vừa này chính mình ra sức biểu dương như vậy, ít nhất cũng đáng giá hai đồng. Aizzz, những hỗn đản này rõ ràng quá keo kiệt.
- Tiêu Dao ca ca! Nếu không Linh nhi thưởng ca ca một đồng có được hay không?
Linh nhi nhỏ nhẹ nói bên tai Nghệ Phong, hiển nhiên nàng sợ Nghệ Phong mất hứng.
- Ách...
Sau khi Nghệ Phong nghe Linh nhi nói vậy, trong lòng kinh ngạc, lập tức cười ha hả. Hắn quay về phía Linh nhi hung hăng hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, nói:
- Linh nhi rất tốt với ta. Được rồi, tại sao Linh nhi lại một mình ở chỗ này?
Linh nhi bĩu môi nói:
- Mẫu thân rất xấu, thường ngày không đi cùng ta. Nên ta tự mình lẻn tới đây chơi.
Sau khi Nghệ Phong nghe được Linh nhi nói vậy, liền cảm thán: Tâm tư này có lẽ thuộc về tiểu nghịch nữ.
- Ha ha, Linh nhi mang ta tới nhà muội, thế nào?
Nghệ Phong quay về phía Linh nhi cười cười, chuẩn bị để tiểu cô nương này dẫn về nhà.
Khi Linh nhi gật đầu đồng ý, bỗng nhiên một lão đầu xuất hiện trước mặt Nghệ Phong. Tràng cảnh bất ngờ khiến Nghệ Phong giật lẩy mình, cổ thực lực này bỗng nhiên xuất hiện, hiển nhiên chính mình không thể chống đối.
- Ngươi chính là Nghệ Phong?
Dường như lão đầu này không có ác ý, liền quay về phía Nghệ Phong mỉm cười. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vẫn luôn cảnh giác. Hắn không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nói:
- Chính là tại hạ! Không biết tiền bối là...
- Ha ha! Ta chính là phó viện trưởng học viện Trạm Lam. Vừa nãy ngươi dùng chính là Thuấn Di?
Lão đầu cười cười nói. Trong lòng lại âm thầm tán thưởng, khí độ của tiểu tử này cũng không tồi, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Tuy rằng còn trẻ tính khí bồng bột, thể nhưng biểu tình trầm ổn vượt xa người thường.
Nghệ Phong thấy đối phương đã nhận ra, cũng không cần che giấu, nói:
- Vừa rồi tiểu tử dùng chính là Thuấn Di!
Lão đầu nghe thấy Nghệ Phong xác nhận, cũng có chút chấn động: Thuấn Di hầu như đã thất truyền, không ngờ thiếu niên này có thể đạt được. Xem ra hắn thực sự không hề đơn giản, thảo nào Điệp Phi tiến cử hắn trước mặt chính mình, nhiều lần tặng lễ phẩm cầu tình chính mình.
- Nghe Điệp Phi nói, ngươi muốn vào học viện Trạm Lam. Thế nhưng bỏ lỡ kỳ báo danh. Không biết phải vậy hay không?
Câu nói này, nhất thời khiến Nghệ Phong buông lỏng cảnh giác. Nếu như Điệp Vận Du tiến cử chính mình với hắn, vậy sẽ không có gì nguy hiểm. Bất quá, không biết tại sao hắn biết chính mình là Nghệ Phong. Có lẽ vừa này nghe thấy Bố Lan Địch kêu mình dừng tay?
- Tại hạ có dự định này. Không biết ý của viện trưởng thế nào?
Nghệ Phong dò hỏi.
- Mặc dù có điểm vi phạm lẽ thường, thế nhưng nể mặt Điệp Phi, thực ra có thể cho ngươi một cơ hội. Như vậy, hiện tại ta phải khảo nghiệm ngươi một chút. Nếu có thể vượt qua, ta sẽ thu nhận ngươi vào học viện. Đương nhiên, nếu không thể vượt qua, ta cũng chỉ có thể xin lỗi Điệp Phi.
Lão đầu nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong nhìn Linh nhi ôm chặt lấy chính mình, cười khổ nói:
- Viện trưởng có thể đổi thời gian hay không? Ngài xem tiểu cô nương này...
Lão đầu hơi sửng sốt, lập tức trên mặt hiện vẻ tươi cười. Hiển nhiên Linh nhi xinh xắn dễ thương cũng khiến hắn rất yêu mếm, đang định đưa tay chạm vào khuôn mặt nàng, Linh nhi liền thở phì phì quay đầu không để hắn chạm tới.
Lão nhân cũng không tức giận, quay về phía Nghệ Phong cười nói:
- Như vậy đi. Vậy ngày mai ngươi đến một chuyến, tới học viện Trạm Lam sẽ có người dẫn ngươi tới gặp ta.
Lão nhân này đối với Nghệ Phong cũng có chút hài lòng, vừa vặn chính mình cũng đang định cứu tiểu cô nương này. Thế nhưng Nghệ Phong nhanh chân xuất thủ trước một bước. Tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn, thế nhưng lão nhân này cũng không người lương thiện, không tới một nghìn cũng phải mấy trăm người chết trong tay hắn.
Nếu như học viện không quy định, lão sư học viện không được phép nhúng tay tới tất cả việc ngoài trường. Có lẽ ngày hôm nay hắn sẽ hung hăng giáo huấn mấy hỗn đản kia.
- Hãy nhớ ngày mai tới gặp ta!
Lão nhân thoáng nhìn Linh Nhi trong lòng Nghệ Phong, sau đó biết mất.
Nghệ Phong thấy thế, không khỏi nhỏ giọng thì thào:
- Thực lực cao cũng không cần phải khoe khoang như vậy. Aizzz, sau này nếu như thực của ta cao hơn ngươi, ta sẽ bay qua bay lại trước mặt ngươi, khiến ngươi tức chết.
- Đi? Linh nhi! Ta đưa muội về nhà.
Thấy chuyện tiến nhập học viện Trạm Lam có chút hi vọng, trong lòng Nghệ Phong rất vui vẻ. Hắn cũng âm thầm cảm tạ Điệp Vận Du, rất muốn tìm cơ hội nào đó tới Thúy Lâm Các gặp nàng. Nữ nhân kia mị hoặc tới cực điểm kia nói, nếu như lần sau gặp lại nàng sẽ tặng cho mình, tuy rằng không biết lời này đáng tin hay không, thế nhưng ít nhất cũng không phải huyễn tưởng?
...
Hiện tại tâm tình Tử Âm vô cùng hỗn loạn, trong lòng kinh hãi nhanh chóng chạy về phía Nghệ Phong. Chính mình đang vội vàng xử lý vài chuyện, nhưng nhi nữ của chính mình lúc trước đứng bên cạnh, thậm chí chính mình cũng không biết nhi nữ của chính mình đã len lén chạy ra ngoài lúc nào.
Vừa mới nghe được người nào đó nghị luận, lúc này mới hắt xì một tiếng kinh hãi, tuy rằng biết rõ nhi nữ của chính mình được người khác cứu. Thế nhưng không thể kiềm chế nổi, trong lòng khẽ rung động, nếu như nhi nữ của chính mình xảy ra chuyện, có lẽ nàng cũng không thể sống nổi.
Thân thể đầy đặn trắng trẻo nổi bật tới cực điểm, khiến người ta cảm thấy luồng gió thơm mát thổi thoáng qua. Thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy một bộ y phục màu tím chợt lóe lên.
Rất nhanh, Tử Âm gặp được nhi nữ của chính mình, chỉ thấy nhi nữ được một thiếu niên ôm trong lòng cười cười nói nói. Dường như chuyện nãy không ảnh hưởng tới quá nhiều. Thấy vậy, Tử Âm cũng thở dài một hơi, trong lòng vô cùng cảm kích thiếu niên đang trêu đùa nhi nữ của chính mình.
- Linh nhi...
Tử Âm hô lớn. Linh Nhi vừa mới bị Nghệ Phong trọc cười không ngừng, cũng quay đầu chuyển qua.
Nghệ Phong theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một mỹ phụ đứng cách chính mình không xa. Nàng khoác áo ngoài màu tím, áo trong màu da. Phong tình tản ra làm lóa mắt người khác. Thân thể đẫy đà lồi lõm rất bắt mắt, eo thon đong đưa tỏa ra vị đạo mị người. Toàn bộ được bao phủ bởi bộ y phục màu tím bó sát. Đôi chân trắng như tuyết, mượt mà ngọt ngào, khiến bụng dưới người khác bị kích động mà bốc hỏa.
Toàn thân mỹ phụ toát ra vẻ thành thục, giống như quả đào mật. Đôi mắt tươi đẹp mị hoặc long lanh như nước, trong đôi mắt có chút sợ hãi càng toát lên vẻ đẹp không xiết.
Toàn thân trên dưới tỏa ra vị đạo phong vận thành thục đặc thù của mỹ phụ, khiến Nghệ Phong có chút sững sờ.
- Cái này hẳn là phong vận của nữ nhân tích lũy theo thời gian chăng? Rượu không say, mà người tự say!
Trong lòng Nghệ Phong cảm thán một tiếng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại