Mị Ảnh
Chương 109: Cố sự của Điệp Vận Du
- Nghệ Phong, đây chính là cầm kỹ của ngươi?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy ý trêu chọc. Không thể không nói, điều này vô cùng thú vị, khiến nàng phải bật cười.
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã, nói:
- Bản thiếu chỉ là thử xem cầm mà thôi!
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong cười cười, trên khuôn mặt cười xinh đẹp kia tản ra mùi vị của nữ nhân thành thục, một nụ cười vô cùng mị hoặc. Nàng đã kiến thức qua cầm kỹ của Nghệ Phong, tất nhiên không tin Nghệ Phong có thể có được cầm kỹ cao siêu tới cỡ nào. Có điều năng lực quái đản của tên tiểu tử này rất mạnh, cùng hắn ngồi một chỗ có thể thả lỏng tâm tình.
Nhãn thần Điệp Vận Du toát lên vẻ trêu ghẹo, nhưng không hề ảnh hưởng tới Nghệ Phong. Hắn hít một hơi thật sâu, trong đầu âm thầm suy tư về khúc nhạc "Tương phi oán". Khúc nhạc này là khúc nhạc tại kiếp trước được nhiều người yêu mến.
Nghẹ Phong gẩy nhẹ dây cầm, dây cầm không lưu loát, phần nào khiến Nghệ Phong cảm thấy không thích hợp, thỉnh thoảng có tạp âm so le trong đó.
Điệp Vận Du khẽ lắng tai nghe, tuy rằng tạp âm không hiện rõ, thế nhưng đối với chuyên gia như nàng lại có thể đơn giản phát hiện.
Thế nhưng, Nghệ Phong dần dần cảm nhận được cầm huyền, tạp âm bởi vì trúc trắc sản sinh ra cũng biến mất không còn.
Dần dần âm bội chậm rãi, dựa theo âm mềm rủ xuống, như khóc như tố, rủ rỉ bên tai.
Nguyên bản sắc mặt Điệp Vận Du không quá đoan trang, lúc này cũng ngưng trọng, nàng ngồi thẳng ánh mắt nhìn Nghệ Phong không rời mắt, tinh thần lực toàn thân tập trung đến dây cầm.
Nghệ Phong kích thích dây cầm, một mạch nối liền. Nếu như có cao thủ tại đây, tất nhiên có thể phát hiện hồn lực gắn đầy trên mặc tình. Cùng với việc kích thích dây cầm, từng đạo hồn lực kia nổi lên từng đạo rung động, làn sóng vô hình từ dây cầm lan tràn ra.
Điệp Vận Du ngây người tại chỗ, nhạc cảnh này khiến nàng hoảng hốt. Cầm kỹ của Nghệ Phong không quá cao minh, ít nhất còn kém xa cầm kỹ của chính mình. Thế nhưng, tiếng cầm này như khóc như tố lại khiến người ta kinh ngạc không gì sánh được. Rõ ràng khúc nhạc này cho tới tận bây giờ nàng chưa từng nghe qua. Quan trọng là, tiếng cầm xúc động lòng người, tuyệt đối có thể coi như sáng tác tuyệt thế.
Nghệ Phong càng đàn càng thuận, gảy dây cầm liền mạch lưu loát. Dần dần, toàn bộ không gian trở nên yêu tĩnh. Người tĩnh, tâm cũng tĩnh. Tiếng cầm ôn nhu giống như khiến người ta trở về quá khứ, người kia dường như lại lần nữa xuất hiện trước mắt, tất cả lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Khi nốt nhạc cuối cùng cố gắng ngân vang, Nghệ Phong cảm thấy bàn tay của chính mình đã nóng lên. Hắn ngạc nhiên không nói gì: Không ngờ, lần này có thể phát huy tốt như vậy. Từ trước tới nay hắn không nghĩ chính mình có thể đàn lưu loát như vậy. Trình độ hiện tại, nếu như phóng ra bên ngoài, cũng coi như là trình độ hạng nhất!
Nghệ Phong vốn chỉ dùng toàn bộ hồn lực của chính mình kích thích dây cầm, nhưng không ngờ toàn thân hòa nhập vào cầm, giống như người và cầm là một. Hầu như đôi tay không cần suy nghĩ đều có thể gẩy dây cầm.
Quan trọng là, mặc tình này dường như có công hiệu đặc biệt. Hồn lực của chính mình bao trùm bên ngoài, rõ ràng đã nảy sinh cộng hưởng. Độ nhạy cảm của hồn lực gia tăng không chỉ mấy lần. Càng thần kỳ chính là, trong thời gian chính mình thu hồi hồn lực, rõ ràng hồn lực có bước tăng lên không nhỏ. Đột phá bát giai chỉ còn một tầng lá mỏng.
- Kháo, cầm có thể đề thăng hồn lực? Không ngưu như vậy chứ!
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, bất quá nhớ tới thứ hạng vũ khí lão nhân đã nói liền bừng tỉnh. Mặc Tình này tuyệt đối là linh khí trở lên. Chẳng trách Điệp Vận Du nói nó là vô giá.
Khi Nghệ Phong ngoảy mặt liếc nhìn về phía Điệp Vận Du, lại bị hình ảnh phác họa trước mắt thúc dục ngọn lửa trong đáy lòng. Yết hầu cảm giác khô khát tới cực điểm. Nữ nhân trước mắt mị hoặc tới cực điểm, hận không thể bổ nhào lên để ăn.
Chỉ thấy trên khuôn mặt bốc hỏa kia đầy thỏa mãn. Đường cong kiêu nhân không ngừng phập phồng, chứng minh cơn sóng kia cuộn trào mãnh liệt. Dáng vẻ mềm yếu cùng với vẻ thành thục trước đó đối lập rõ ràng, tạo thành một loại hoảng hốt tinh thần. Lại càng kích thích khát vọng tà ác trong lòng nam nhân.
Nếu như là những mỹ nhân hoa lê đái vũ, sẽ khiến nam nhân muốn bảo hộ thật sâu trong lòng. Thế nhưng, Điệp Vận Du lại hoàn toàn kích thích xung động nguyên thủy nhất của nam nhân.
- Kháo...
Nghệ Phong nhẹ giọng mắng một câu, Lăng Thần Quyết trong cơ thể vội vàng xoay tròn, ngăn chặn từng đạo từng đạo tà hỏa kia chạy tới không ngớt.
- Nữ nhân này, quả thực là muốn mạng người...
Trong lòng Nghệ Phong nhắc tới sắc tức là không, không tức là sắc. Hắn lấy khắn tay, lặng lẽ đưa tới Điệp Vận Du.
Đương nhiên Nghệ Phong không cho rằng một khúc nhạc lại lợi hại như vậy, có thể khiến người khác cảm động rơi lệ. Có lẽ khúc nhạc này đã làm sống lại hồi ức của nàng. Cầm có thể thông tâm, đôi khi cũng không phải câu nói đùa.
Nghệ Phong trông thấy đôi mắt long lanh của Điệp Vận Du không ngừng rơi lệ. Đồng thời, Nghệ Phong đồng cảm, đưa tay giúp nàng lau nước mắt, thỉnh thoẳng chạm vào làn da trơn bóng ấm áp kia, khiến trong lòng hắn run run. Lăng Thần Quyết trong cơ thể hắn lại lần nữa xoay tròn với tốc độ nhanh gấp đôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Trong khi Nghệ Phong há mồm chuẩn bị nói gì đó, Điệp Vận Du liền gã vào lòng Nghệ Phong, khóc rống lên.
Nhuyễn hương bổ nhào vào lòng, một cỗ khí tức ấm áp nảy lên trên thân thể Nghệ Phong. Nghệ Phong có thể cảm thấy được thân thể ấm áp này mị hoặc lẫn mềm mại tới cực điểm.
- Chết, chết! Bản thiếu gia bị ngươi chiếm tiện nghi.
Trong lòng Nghệ Phong không ngừng ca thán, thế động tác trên tay không hề chậm lại, hắn ôm vòng eo Điệp Vận Du, co dãn tới cực điểm. Khiến hắn có loại cảm giác tâm lý bị giày vò.
- Chuyện này... Tỷ tỷ! Nàng không sao chứ?
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, nếu tiếp tục như vậy, cho dù chính mình không muốn hóa thân thành sắc lang đêm trăng cũng rất khó khăn.
Điệp Vận Du không có phản ứng, mà nàng gục đầu trên đôi vai rộng lớn của Nghệ Phong, liên tục co rúm lại. Rất nhanh, Nghệ Phong cảm thấy trên áo chính mình bị thấm ướt một mảnh lớn.
Nghệ Phong không biết làm gì hơn, đành phải thì thầm đọc Đạo Đực Kinh, Kinh Phật, Quan Âm Kinh, Trinh Nam Kinh, Liệt Nữ Kinh... Hắn thầm đọc tất cả những gì hắn biết. Thế nhưng, dường như cầu khẩn cũng không có tác dụng quá lớn.
Khi hắn cảm thấy y phục ẩm ướt của chính mình không thể thấm thêm nữa, cuối cùng hắn không kiềm chế được nói:
- Chuyện này... Tỷ tỷ, nàng có thể đứng lên hay không?
Nghệ Phong không ôm hi vọng, trong thời gian chuẩn bị lần thứ hai đọc Trinh Nam Kinh 180 lượt, bỗng nhiên vang lên một thanh âm hờn dỗi.
- Chẳng phải nam nhân các ngươi đều muốn có ta sao? Hiện tại ta để ngươi ôm, ngươi còn nhiều ý kiến như vậy.
Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức bất mãn nói:
- Khụ, nếu như có thể tiến thêm một bước, tất nhiên ta không có ý kiến. Thế nhưng chỉ cho ôm, ta rất khó chịu. Phải biết rằng, ta được xưng là tố hoài sẽ loạn huệ hạ (sẽ hạ lưu).
- Phi...
Điệp Vận Du xì một tiếng khinh miệt, lúc này mới từ trong lòng Nghệ Phong đứng lên. Bất quá, khuôn mặt xinh đẹp gắn đầy nước mắt, dù sao vẫn khiến người ta nảy sinh ý nghĩ tà ác.
- Khụ, không phải là một nam nhân sao? Cần gì phải khóc thương tâm như vậy?
Nghệ Phong thì thầm một tiếng, rõ ràng trong giọng nói có ẩn chứa vẻ chua chua.
Dường như Điệp Vận Du trải quả một hồi khóc lớn, tâm tình cũng bình phục một điểm, nàng trợn mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Tại sao ngươi biết?
Nghệ Phong cười nói:
- Nàng không biết khúc nhạc này tên gì sao? Tương phi oán! Không ai biết rõ tìm cảm trong đó hơn ta. Ta cũng không muốn dùng.
Điệp Vận Du gật đầu, cầm kỹ của Nghệ Phong cũng coi như là cầm kỹ hàng đầu. Bất quá, còn kém xa nàng, tất nhiên không khiến người ta thất lễ như vậy. Thế nhưng, khúc nhạc giống như viết tặng chính mình, từng khúc từng khúc chế ngự trái tim chính mình, dường như đây là một kinh lịch chính mình trải nghiệm qua.
Thậm chí Điệp Vận Du hoài nghi, Nghệ Phong biết rõ thân phận nàng, sau đó tiện tay sáng tác ra. Bất quá, nàng cảm thấy cũng không có khả năng.
- Muốn nghe cố sự của ta sao?
Bỗng nhiên Điệp Vận Du trầm tư nói.
Nghệ Phong biết, nàng rất muốn nói về cố sự của nàng. Hắn cười cười gật đầu, hắn cũng muốn biết cố sự gì có thể khiến một nữ nhân thành thục khóc ròng tới mức độ như vậy.
Tác giả :
Anh Giai Ngây Thơ