Mèo Trượt Chân
Chương 24
Mấy ngày Đàm Tiểu Hữu bị mất trí nhớ nói khá nhiều, miệng vừa rảnh rỗi lại muốn làm nũng, còn càng muốn Liên Trạm dùng cách này để cậu không nói lời nào. Bây giờ gặp phải tình huống giống hệt, Liên Trạm kìm lòng không đậu đã làm theo cách trước kia.
Tính cách của người này hoàn toàn thay đổi rồi, lời nói cũng không mềm mại ngọt ngấy nữa, mà luôn luôn mang theo gai, như thể hơi thẳng thắn một chút có thể khiến hắn chết đi.
Nhưng đôi môi này lại mềm như nhau.
Sau khi Liên Trạm hoàn hồn lại, trong lòng bỗng hơi kinh ngạc, vẫn giả vờ bình tĩnh, buông Đàm Tiểu Hữu ra, cúi đầu nhìn cậu nói: “Bây giờ có thể nghe tôi nói không?"
Não Đàm Tiểu Hữu đã chập mạch, nói không nên lời, khuôn mặt nho nhỏ ngay cả quen có hung thần ác sát cũng không bày ra, lộ vẻ hoảng hốt lo sợ không biết làm thế nào. Dường như ngay sau đó, lỗ tai cậu sẽ xuất hiện, cái đuôi cũng sẽ kết thành một cái nơ.
Nhóc con ngoài mạnh trong yếu bị hôn một cái, lập tức lộ ra nguyên hình, lắp ba lắp bắp, nếu như trong hình dạng mèo, khẳng định bộ lông cũng xù lên.
Một lát sau, cậu đột nhiên rơi mấy giọt nước mắt, tự mình vội vàng hấp tấp lau đi, tủi thân bẹp miệng.
Liên Trạm nói: “Cậu khóc cái gì?"
“Không khóc!" Đàm Tiểu Hữu mạnh miệng.
Liên Trạm sờ sờ đầu cậu, bảo cậu nhìn mình: “Tại sao Hồ Phỉ đưa cái kẹp tóc này cho cậu? Hắn nói gì với cậu?"
Đàm Tiểu Hữu cảm thấy mình mất mặt chết rồi, chỉ mong mình không phải là một con mèo yêu mà là con chuột đồng tinh, có thể lập tức đào hang chui đi. Cậu tự giận mình, vả tay Liên Trạm, giận dỗi nằm lại chỗ ngồi, cũng không thèm nhìn hắn: “Dùng để điều trị yêu lực khôi phục ký ức cho tui, để tui hợp nhất với thằng ngốc kia! Chẳng phải anh không muốn tui khôi phục à, sợ tui gây thêm phiền phức cho anh có phải không, như vậy anh hài lòng rồi chứ!"
Cậu càng nói càng khó chịu, giơ tay muốn tháo ra, kéo món đồ này xuống. Liên Trạm lại giữ tay cậu, thở dài: “Lúc Hồ Phỉ theo đuổi người ta sẽ tặng đồ cho người ta kiểu này, cậu có biết không?"
Đàm Tiểu Hữu lập tức khựng lại, hơi ngơ ra: “… Hả?"
“Đây là hoa văn hắn thiết kế cho mình, nói rằng mình kết giao với ai thì sẽ đưa cho người đó." Liên Trạm giải thích, “Có phải hắn không nói cho cậu không?"
Đàm Tiểu Hữu lập tức nhảy dựng lên: “Mịa nó! Không có! Cái đồ thần kinh này!"
Tức khắc cậu cảm thấy toàn thân khó chịu, cả người đều không được bình thường. Cậu và Hồ Phỉ gặp mặt cộng lại cũng chỉ ba, bốn lần, mỗi lần không phải bị lừa thì là bị trêu, quả thực ghét cay ghét đắng tên kia, kết quả trên người mình vậy mà đeo dấu ấn của tên kia, còn đeo vài ngày, quả thực không hợp lý!
Lại nghĩ đến áp suất thấp lúc nãy của Liên Trạm, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên, lườm Liên Trạm.
Thì ra ông thầy khốn nạn này vì lý do đó mới không cho cậu đeo…
Nụ hôn vừa nãy kia, cộng thêm lý do hiện tại, Đàm Tiểu Hữu không xù lông nổi, nhiệt độ trên mặt chưa lui còn càng ngày càng cao. Cậu hừ hừ ra tiếng, không nói lời nào, cả người đắm chìm trong một cảm xúc kỳ diệu.
Liên Trạm thấy cậu rốt cuộc nghe lọt lời mình, lại lắc lư cổ tay mình đang nắm lấy: “Không tức giận?"
“Vẫn rất khó chịu." Đàm Tiểu Hữu nói thầm.
Liên Trạm nửa quỳ, ngẩng đầu nhìn gương mặt cúi gằm xuống của cậu: “Tại sao cậu muốn khôi phục ký ức, không phải cậu ghét tôi à?"
Ngay cả mang tai của Đàm Tiểu Hữu cũng đỏ bừng rồi, nóng chết người, giống như bị hắn đâm thủng bí mật nào đó, giữ vững phòng tuyến cuối cùng, né tránh lại ngẩng đầu, dời tầm mắt. Liên Trạm lại đứng lên theo tầm mắt cậu: “Không phải cậu chỉ muốn trả thù tôi sao?" Ngón tay hắn đụng đụng gương mặt Đàm Tiểu Hữu, “Tại sao đột nhiên thay đổi ý định?"
Thái độ của Đàm Tiểu Hữ với hắn trước sau đều là mâu thuẫn không vui, mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn giơ chân phát cáu, chưa bao giờ tỏ vẻ thích hắn. Cũng không phải hắn không phát hiện ra, Đàm Tiểu Hữu không hề phản nghịch giống như vẻ bề ngoài, chỉ là hơi ngây thơ quá mức.
Dẫu sao Đàm Tiểu Hữu hóa thành hình người là lỗi lầm của hắn, lại không có người giám hộ, cứ thế một mình lơ mơ qua mười năm.
Không khó để hiểu cậu làm chút xấu với mình, mặc dù xuất phát từ bản năng mà muốn gần gũi mình, nhưng lại vì chuyện kia mà ghét mình, cũng là chuyện bình thường.
Cậu còn nhỏ tuổi quá, nếu như mâu thuẫn thật sự, vậy mình rời đi sớm một chút, cắt đứt liên lạc, cũng vì tốt cho cậu.
Nhưng bây giờ xem ra không chỉ có gần gũi theo “bản năng".
Đáy lòng Liên Trạm mềm nhũn. Làn da của thiếu niên dưới tay hắn tươi non lại đẹp đẽ, tràn ngập hăng hái và sức sống, nhiệt độ cực cao, như thể muốn đốt bỏng ngón tay hắn.
Đàm Tiểu Hữu uất ức không nhìn hắn, toàn thân gai vào lúc này cũng mềm nhũn ra, lại muốn cố gắng dựng lên, cũng chỉ có thể để chúng nó có vẻ giống lông tơ nhỏ khó giải quyết, vụng về mà không có lực sát thương chút nào.
“Hợp nhất ký ức… để anh đừng ghét tui như thế nữa… còn có nhìn xem anh thích kiểu nào…" Giọng Đàm Tiểu Hữu nhỏ đến nỗi không nghe được, “Có, có thể sẽ học…"
Giọng cậu đột nhiên to lên, tự mình phản bác: “Tui mới không học thằng ngốc kia! Chỉ muốn anh thích tui một chút, về sau tui mới, mới thuận lợi trị anh!"
Đàm Tiểu Hữu đứng thẳng sống lưng, nếu mặt đừng đỏ như thế, vậy lời nói này có thể có sức thuyết phục hơn.
Tính cách của người này hoàn toàn thay đổi rồi, lời nói cũng không mềm mại ngọt ngấy nữa, mà luôn luôn mang theo gai, như thể hơi thẳng thắn một chút có thể khiến hắn chết đi.
Nhưng đôi môi này lại mềm như nhau.
Sau khi Liên Trạm hoàn hồn lại, trong lòng bỗng hơi kinh ngạc, vẫn giả vờ bình tĩnh, buông Đàm Tiểu Hữu ra, cúi đầu nhìn cậu nói: “Bây giờ có thể nghe tôi nói không?"
Não Đàm Tiểu Hữu đã chập mạch, nói không nên lời, khuôn mặt nho nhỏ ngay cả quen có hung thần ác sát cũng không bày ra, lộ vẻ hoảng hốt lo sợ không biết làm thế nào. Dường như ngay sau đó, lỗ tai cậu sẽ xuất hiện, cái đuôi cũng sẽ kết thành một cái nơ.
Nhóc con ngoài mạnh trong yếu bị hôn một cái, lập tức lộ ra nguyên hình, lắp ba lắp bắp, nếu như trong hình dạng mèo, khẳng định bộ lông cũng xù lên.
Một lát sau, cậu đột nhiên rơi mấy giọt nước mắt, tự mình vội vàng hấp tấp lau đi, tủi thân bẹp miệng.
Liên Trạm nói: “Cậu khóc cái gì?"
“Không khóc!" Đàm Tiểu Hữu mạnh miệng.
Liên Trạm sờ sờ đầu cậu, bảo cậu nhìn mình: “Tại sao Hồ Phỉ đưa cái kẹp tóc này cho cậu? Hắn nói gì với cậu?"
Đàm Tiểu Hữu cảm thấy mình mất mặt chết rồi, chỉ mong mình không phải là một con mèo yêu mà là con chuột đồng tinh, có thể lập tức đào hang chui đi. Cậu tự giận mình, vả tay Liên Trạm, giận dỗi nằm lại chỗ ngồi, cũng không thèm nhìn hắn: “Dùng để điều trị yêu lực khôi phục ký ức cho tui, để tui hợp nhất với thằng ngốc kia! Chẳng phải anh không muốn tui khôi phục à, sợ tui gây thêm phiền phức cho anh có phải không, như vậy anh hài lòng rồi chứ!"
Cậu càng nói càng khó chịu, giơ tay muốn tháo ra, kéo món đồ này xuống. Liên Trạm lại giữ tay cậu, thở dài: “Lúc Hồ Phỉ theo đuổi người ta sẽ tặng đồ cho người ta kiểu này, cậu có biết không?"
Đàm Tiểu Hữu lập tức khựng lại, hơi ngơ ra: “… Hả?"
“Đây là hoa văn hắn thiết kế cho mình, nói rằng mình kết giao với ai thì sẽ đưa cho người đó." Liên Trạm giải thích, “Có phải hắn không nói cho cậu không?"
Đàm Tiểu Hữu lập tức nhảy dựng lên: “Mịa nó! Không có! Cái đồ thần kinh này!"
Tức khắc cậu cảm thấy toàn thân khó chịu, cả người đều không được bình thường. Cậu và Hồ Phỉ gặp mặt cộng lại cũng chỉ ba, bốn lần, mỗi lần không phải bị lừa thì là bị trêu, quả thực ghét cay ghét đắng tên kia, kết quả trên người mình vậy mà đeo dấu ấn của tên kia, còn đeo vài ngày, quả thực không hợp lý!
Lại nghĩ đến áp suất thấp lúc nãy của Liên Trạm, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên, lườm Liên Trạm.
Thì ra ông thầy khốn nạn này vì lý do đó mới không cho cậu đeo…
Nụ hôn vừa nãy kia, cộng thêm lý do hiện tại, Đàm Tiểu Hữu không xù lông nổi, nhiệt độ trên mặt chưa lui còn càng ngày càng cao. Cậu hừ hừ ra tiếng, không nói lời nào, cả người đắm chìm trong một cảm xúc kỳ diệu.
Liên Trạm thấy cậu rốt cuộc nghe lọt lời mình, lại lắc lư cổ tay mình đang nắm lấy: “Không tức giận?"
“Vẫn rất khó chịu." Đàm Tiểu Hữu nói thầm.
Liên Trạm nửa quỳ, ngẩng đầu nhìn gương mặt cúi gằm xuống của cậu: “Tại sao cậu muốn khôi phục ký ức, không phải cậu ghét tôi à?"
Ngay cả mang tai của Đàm Tiểu Hữu cũng đỏ bừng rồi, nóng chết người, giống như bị hắn đâm thủng bí mật nào đó, giữ vững phòng tuyến cuối cùng, né tránh lại ngẩng đầu, dời tầm mắt. Liên Trạm lại đứng lên theo tầm mắt cậu: “Không phải cậu chỉ muốn trả thù tôi sao?" Ngón tay hắn đụng đụng gương mặt Đàm Tiểu Hữu, “Tại sao đột nhiên thay đổi ý định?"
Thái độ của Đàm Tiểu Hữ với hắn trước sau đều là mâu thuẫn không vui, mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn giơ chân phát cáu, chưa bao giờ tỏ vẻ thích hắn. Cũng không phải hắn không phát hiện ra, Đàm Tiểu Hữu không hề phản nghịch giống như vẻ bề ngoài, chỉ là hơi ngây thơ quá mức.
Dẫu sao Đàm Tiểu Hữu hóa thành hình người là lỗi lầm của hắn, lại không có người giám hộ, cứ thế một mình lơ mơ qua mười năm.
Không khó để hiểu cậu làm chút xấu với mình, mặc dù xuất phát từ bản năng mà muốn gần gũi mình, nhưng lại vì chuyện kia mà ghét mình, cũng là chuyện bình thường.
Cậu còn nhỏ tuổi quá, nếu như mâu thuẫn thật sự, vậy mình rời đi sớm một chút, cắt đứt liên lạc, cũng vì tốt cho cậu.
Nhưng bây giờ xem ra không chỉ có gần gũi theo “bản năng".
Đáy lòng Liên Trạm mềm nhũn. Làn da của thiếu niên dưới tay hắn tươi non lại đẹp đẽ, tràn ngập hăng hái và sức sống, nhiệt độ cực cao, như thể muốn đốt bỏng ngón tay hắn.
Đàm Tiểu Hữu uất ức không nhìn hắn, toàn thân gai vào lúc này cũng mềm nhũn ra, lại muốn cố gắng dựng lên, cũng chỉ có thể để chúng nó có vẻ giống lông tơ nhỏ khó giải quyết, vụng về mà không có lực sát thương chút nào.
“Hợp nhất ký ức… để anh đừng ghét tui như thế nữa… còn có nhìn xem anh thích kiểu nào…" Giọng Đàm Tiểu Hữu nhỏ đến nỗi không nghe được, “Có, có thể sẽ học…"
Giọng cậu đột nhiên to lên, tự mình phản bác: “Tui mới không học thằng ngốc kia! Chỉ muốn anh thích tui một chút, về sau tui mới, mới thuận lợi trị anh!"
Đàm Tiểu Hữu đứng thẳng sống lưng, nếu mặt đừng đỏ như thế, vậy lời nói này có thể có sức thuyết phục hơn.
Tác giả :
Nguyệt Bán Đinh