Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão
Chương 21 Nhóc con thật nóng tính!
Edit: Tiệm Bánh Sò
Sở Tịch vừa đăng tải video đã chiếm lĩnh vị trí đầu bảng hotsearch. Mới trước đó nhóm fans của Sở Tịch còn phất cờ đấu tranh anh dũng dưới Weibo Văn Tâm, ngay khi Sở Tịch đăng video, cả đám đã chạy hết.
Nhưng khi đám fans click vào video, phát hiện toàn bộ phần sau video Sở Tịch đều nói chuyện liên quan đến Văn Tâm... Cả đám gục ngã!
"Tui bị ảo giác hả, sao cứ có cảm giác Tịch Tịch đăng video này vì muốn tẩy trắng cho quý cô Văn Tâm vậy?"
"Huuuu, tẩy trắng thì tẩy trắng đi, cô ấy không sao là được."
"Tịch Tịch của chúng ta quả là vô cùng lương thiện mà... Đã như vậy còn quan tâm đến người khác, chúng ta là fans cũng phải noi theo cô ấy mới đúng."
"Đi thôi, phải đi xin lỗi Văn Tâm thôi, cả mèo của cô ấy nữa."
Không thể không nói fans của Sở Tịch biết sai phải sửa, hơn nữa quan trọng nhất là, Sở Tịch tỉnh lại quan trọng hơn tất cả. Vốn nhóm fans vây công mèo đen là vì khi đó Sở Tịch mãi không tỉnh nên nhất thời hồ đồ bị người ta lợi dụng. Giờ đích thân Sở Tịch làm sáng tỏ sự việc, không chỉ loại bỏ tin đồn không hay về mèo đen, còn công khai thể hiện cảm tình của mình với Văn Tâm. Vì vậy các fans dần khôi phục lý trí, sau đó đến dưới Weibo Văn Tâm công khai xin lỗi tràn ngập.
"Vô cùng xin lỗi, đã hiểu lầm cô và mèo nhà cô rồi, chúng tôi đã nhất thời nóng vội rồi. *Khóc* *Khóc*"
"Ngại quá đi mất, chúng tôi biết sai rồi, xin mọi người đừng giận chó đánh mèo với Văn Tâm và mèo của cô ấy nữa."
"Văn Tâm à, chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cô, nếu cô không ngại thì xin hãy nhận chút bồi thường của fans chúng tôi với cô và mèo của cô."
Văn Tâm mở hình fans gửi lên, nhất thời trợn mắt há mồm: "Fans của Sở Tịch có tiền vậy hả?"
Lý Tinh Tinh thò đầu qua nhìn, cũng sợ ngây người: "Chén ăn bằng vàng, túi mèo LV, nơ mèo Hermes... lại còn có máy dọn phân, ui mẹ ơi, fans của Sở Tịch vẫn giàu đến vô lý như vậy mà."
Đừng nói là mèo, ngay cả Văn Tâm nhìn đống đồ kia cũng đỏ mắt. Cô còn tiếc tiền không dám mua đồ hiệu cho mình nữa!
"Trông bọn họ có thành ý như vậy, chị Tâm Tâm à, chị có muốn đăng Weibo tỏ lòng rộng lượng của mình không?" Lý Tinh Tinh kiến nghị nói.
Văn Tâm gật đầu: "Đương nhiên rồi, trong chuyện này họ chỉ bị lợi dụng thôi, chỉ là..."
"Sao vậy?"
"Chị nhìn không vừa mắt ekip của Sở Tịch, sắp bằng Tần Mạn rồi." Văn Tâm bĩu môi, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Lý Tinh Tinh thở dài: "Ai cũng có nỗi khổ riêng của mình, chị Tâm Tâm à, chắc chị cũng hiểu mà, tuy Sở Tịch là nữ thần nhưng cô ấy tiến vào giới giải trí vì trả nợ cho mẹ, giờ đây công ty này có ơn với cô ấy, cho nên cô ấy đã nổi tiếng nhiều năm như vậy cũng chưa kết thúc hợp đồng."
"Trả nợ cho mẹ?" Văn Tâm sửng sốt, không nghĩ đến Sở Tịch lại có quá khứ như vậy.
"Đúng vậy, lúc ấy đã gây oanh động rất lớn, vì mẹ của cô ấy lúc trước là xưởng trưởng của một nhà xưởng, nhưng sau đó nhà xưởng lại xảy ra sự cố, chưa kể đến việc phá sản mà còn lấy đi không ít mạng người." Nhắc đến việc này, sắc mặt Lý Tinh Tinh càng nghiêm trọng hơn: "Cuối cùng, mẹ của Sở Tịch tự sát, nhưng lúc ấy Sở Tịch còn nhỏ nhưng vẫn không mai danh ẩn tích mà còn gánh trêи người khoản nợ kếch xù của mẹ."
"Khó trách..." Văn Tâm nhớ đến những dòng miêu tả trong tiểu thuyết về Sở Tịch, cũng đột nhiên hiểu ra những giả thiết kỳ quái liên quan đến cô. Lúc ấy cô còn không hiểu vì sao Sở Tịch làm minh tinh nổi tiếng nhưng lại không hề vui. Được nhiều người yêu thích như vậy, đi đến đâu cũng hào quang rực rỡ, không phải nên hưởng thụ như Văn Tâm đời trước sao? Mãi đến hôm nay Văn Tâm mới biết, hóa ra trêи lưng Sở Tịch lại đeo nhiều áp lực như vậy. Là cô, cô cũng muốn chỉ làm một con mèo thôi. Nhưng chuyện này cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, bây giờ Sở Tịch nổi tiếng như vậy, giá trị và lợi nhuận cô ấy mang đến cho công ty quản lý cũng vượt xa khoản nợ năm đó rồi. Nếu có thể, Văn Tâm cũng mong cô ấy sẽ kết thúc hợp đồng.
Đương nhiên giờ Văn Tâm không làm được nhiều như vậy, chuyện cô có thể làm chỉ là cố gắng cho Sở Tịch đang biến thành hình mèo ăn nhiều đồ ăn ngon một chút. Đúng lúc nguyên liệu nấu ăn cô đặt trêи mạng cũng được giao đến rồi, Văn Tâm định xuống bếp nấu ăn. Cô mở hàng chuyển phát, bày hàng loạt nguyên liệu quý giá ra, nói với Lý Tinh Tinh: "Tinh Tinh, em ôm Em gái lại đây, để xem nó muốn ăn gì nào."
"Vâng, vậy còn Nhóc con?" Lý Tinh Tinh thuận miệng hỏi.
"Em không thấy Nhóc con đã sớm chờ trong phòng khách rồi sao?" Văn Tâm cười chỉ chỉ mèo đen đang dần hòa thành một thể với sofa đen trong phòng khách.
Lúc này Lý Tinh Tinh mới ngộ ra: "Đúng là khó phát hiện thật đó!"
Văn Tâm đến bên cạnh mèo đen, dùng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai mỏng mềm của mèo đen: "Nhóc con dậy thôi nào, chuẩn bị ăn thôi."
Biết rồi.
Mèo đen chậm rãi mở mắt, ánh mắt sắc bén, nào có dáng vẻ vừa tỉnh ngủ chứ. Anh nhảy xuống sofa, đi tới đi lui quanh đám đồ ăn như đang tuần tra lãnh địa. Không thể không nói lần này Văn Tâm quả thật hạ vốn gốc luôn rồi, tất cả đồ ăn đặt mua đều có tiêu chuẩn không quá khác những gì anh ăn lúc trước. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đám đồ ăn này không được nêm gia vị gì, dù nguyên liệu có tốt thế nào thì mèo đen cũng thấy chúng như nhau thôi. Anh ghét bỏ dùng móng vuốt đẩy đẩy nguyên liệu, tỏ vẻ không hứng thú.
Văn Tâm vừa định nói Nhóc con không ngoan rồi, đồ ăn ngon như vậy còn ghét bỏ, cô đã nghe bên cách vách truyền đến một tiếng la, là giọng của Lý Tinh Tinh.
"Trời ạ Em gái ơi, sao em lại ăn chocolate rồi!"
Bé Ragdoll phát động kỹ năng của mình: Bất kể chocolate và đồ ăn vặt bị giấu ở đâu, nó đều có thể định vị chính xác, cũng nhanh chóng tiến hành cướp đoạt.
Lý Tinh Tinh nhìn bé Ragdoll lại thỏa mãn nuốt trọn một miếng chocolate thật to, hoàn toàn há hốc mồm: "Rốt cuộc em tìm được ở đâu vậy, sao mà mở ra được, sao chị lại không biết trong phòng còn có chocolate chứ?"
"Meo~" Đương nhiên cô không biết rồi, tui giấu hết rồi đó. Bé Ragdoll ngọt ngào kêu một tiếng.
Văn Tâm cũng nhanh chóng chạy đến hiện trường "phạm tội", vô cùng đau lòng phê phán tên "tội phạm" kia: "Em gái ơi Em gái, thật không khiến người ta bớt lo mà, đói bụng thì cũng ăn cái gì tốt tốt chứ, ăn thức ăn cho mèo cũng được mà, cái gì cũng tốt hơn chocolate mà. Nói bao nhiêu lần rồi, chocolate có độc..."
Bé Ragdoll đi tới dùng đầu cọ cọ Văn Tâm.
"Meo meo..." Không sao đâu, tui ăn rất nhiều thứ rồi đó.
Văn Tâm cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng: "Hình như sau khi Em gái đến nhà mình đã ăn nhiều thứ lắm thì phải, lúc trước chị còn phát hiện son môi của mình bị ɭϊếʍ nữa."
Lý Tinh Tinh khóc không ra nước mắt: "... Dù thế nào thì son môi cũng hơi quá đó?"
"Không, ý chị là em nghĩ xem thử hình như thân thể Em gái rất khỏe mạnh, không bị ảnh hưởng gì, không phải là thân thể nó không bị hạn chế thức ăn như mèo bình thường chứ?" Văn Tâm suy tư.
Lý Tinh Tinh ngây ngốc: "Cái gì gọi là hạn chế thân thể..."
Văn Tâm phát hiện mình nói lố rồi, nhanh chóng tìm cớ: "Không không không, ý chị là hình như Em gái có thiên phú dị bẩm, không giống mèo bình thường mà giống người hơn."
"Như vậy..." Lý Tinh Tinh ngây thơ mờ mịt chớp chớp mắt: "Vậy có nghĩa là, Em gái có thể tùy tiện ăn gì cũng được?"
"Cũng không thể hoàn toàn nói vậy, cụ thể còn phải quan sát thêm." Văn Tâm duỗi tay ôm bé Ragdoll đã mập lên một vòng vào ngực, sau đó dùng ngón tay chọt cái mũi nhỏ hồng của nó: "Con đó, nghịch quá à..."
"Meo?" Bé Ragdoll nghiêng đầu, khờ dại kêu một tiếng.
Lúc này Văn Tâm đột nhiên có cảm giác dưới cẳng chân có thứ gì đó đang cào mình. Cúi đầu xuống, Nhóc con không biết từ khi nào đã chạy sang rồi.
"Nhóc con, sao con cũng qua đây?" Văn Tâm ngồi xổm người xuống, một tay ôm Ragdoll, một tay vuốt ve mèo đen, cứ như người chiến thắng trong cuộc sống vậy.
Mèo đen xoay đầu nhìn thoáng qua bé Ragdoll vừa mới ăn xong túi chocolate, rồi lại nhìn chằm chằm Văn Tâm.
Văn Tâm: ? Ý gì vậy? Sao lại nhìn tôi như vậy?
Mèo đen khẽ thở dài, lại đi đến cạnh túi chocolate, dùng mỏng vuốt khảy khảy.
Văn Tâm vẫn không hiểu, nhưng Lý Tinh Tinh lại ngộ ra: "Chị Tâm Tâm à, có phải Nhóc con đang nói nó cũng muốn ăn chocolate không?"
Văn Tâm: "..."
Bé Ragdoll trong lồng ngực đột nhiên kêu meo meo liên tục, nghe như đang cười vậy. Nếu Văn Tâm và Lý Tinh Tinh nghe hiểu tiếng mèo sẽ nghe được bé Ragdoll nói: "Hahaha, Nhóc đen anh cũng có ngày hôm nay!"
Nhưng Văn Tâm và Lý Tinh Tinh không hiểu, nên các cô chỉ thấy một cảnh tượng. Sau khi mèo Ragdoll kêu xong, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mèo đen duỗi một móng tát Ragdoll từ trong ngực Văn Tâm xuống.
Ragdoll: T_T
Không thể tưởng tượng được Nhóc đen lại là tên nóng tính như vậy!
____________________
Cuộc chiến của hai con mèo bắt đầu trong nháy mắt, kết thúc cũng chớp nhoáng. Văn Tâm còn chưa kịp phản ứng, mèo đen đã đánh Em gái xong, vươn người một cái đã nhảy lên nóc tủ cao nhất trong phòng, từ trêи cao nhìn xuống.
Văn Tâm: Có bản lĩnh thì xuống đây!
Đương nhiên, chuyện xuống dưới là không có khả năng, nếu xuống rồi chắc chắn sẽ bị bà mẹ già Văn Tâm càm ràm. Mèo đen dứt khoát thảnh thơi nằm trêи nóc tủ ngủ một giấc.
Văn Tâm giận đến ngứa răng, đáng tiếc không làm gì được cũng không có cách nào. Cuối cùng, cô đành phải cho Em gái ăn thật nhiều thật nhiều đám thức ăn mới mua về để trả thù mới tiêu bớt cơn giận trong lòng.
Sau ngày hôm nay, Văn Tâm dần dần phát hiện đám mèo nhà mình hình như quả thật không bị hạn chế thức ăn. Cũng không biết là BUG hay là giả thiết của tác giả. Tóm lại, thứ gì mèo có thể ăn thì hai con mèo cũng có thể ăn; thứ gì mèo không thể ăn thì đầu tiên là Em gái không thèm quan tâm cứ ăn, sau đó Nhóc con thấy Em gái ăn xong không gặp nguy hiểm gì cũng yên tâm ăn luôn. Lúc đầu Văn Tâm còn coi sóc nhưng sau đó lại phát hiện không có vấn đề gì, cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Từng ngày từng ngày trôi qua, rốt cuộc bầu không khí giữa hai con mèo cũng dần trở nên tương đối hòa bình.
Mãi đến ngày thứ hai mươi Văn Tâm gia nhập đoàn phim "Khí Phi", Tần Mạn đã lâu không liên lạc đột nhiên gọi điện thoại cho cô: "Tôi đăng ký tham gia một gameshow cho cô, cô chuẩn bị đi, cuối tuần này bắt đầu quay kỳ đầu tiên."
Văn Tâm: "???" Gameshow gì chứ, bà đã nói trước với tôi chưa mà ký hả!
TầnMạn nói xong liền tắt điện thoại, hôm sau, trong mail của Văn Tâm nhận được một bản tóm tắt thông tin về gameshow "Vận tốc cuồng phong".
Sở Tịch vừa đăng tải video đã chiếm lĩnh vị trí đầu bảng hotsearch. Mới trước đó nhóm fans của Sở Tịch còn phất cờ đấu tranh anh dũng dưới Weibo Văn Tâm, ngay khi Sở Tịch đăng video, cả đám đã chạy hết.
Nhưng khi đám fans click vào video, phát hiện toàn bộ phần sau video Sở Tịch đều nói chuyện liên quan đến Văn Tâm... Cả đám gục ngã!
"Tui bị ảo giác hả, sao cứ có cảm giác Tịch Tịch đăng video này vì muốn tẩy trắng cho quý cô Văn Tâm vậy?"
"Huuuu, tẩy trắng thì tẩy trắng đi, cô ấy không sao là được."
"Tịch Tịch của chúng ta quả là vô cùng lương thiện mà... Đã như vậy còn quan tâm đến người khác, chúng ta là fans cũng phải noi theo cô ấy mới đúng."
"Đi thôi, phải đi xin lỗi Văn Tâm thôi, cả mèo của cô ấy nữa."
Không thể không nói fans của Sở Tịch biết sai phải sửa, hơn nữa quan trọng nhất là, Sở Tịch tỉnh lại quan trọng hơn tất cả. Vốn nhóm fans vây công mèo đen là vì khi đó Sở Tịch mãi không tỉnh nên nhất thời hồ đồ bị người ta lợi dụng. Giờ đích thân Sở Tịch làm sáng tỏ sự việc, không chỉ loại bỏ tin đồn không hay về mèo đen, còn công khai thể hiện cảm tình của mình với Văn Tâm. Vì vậy các fans dần khôi phục lý trí, sau đó đến dưới Weibo Văn Tâm công khai xin lỗi tràn ngập.
"Vô cùng xin lỗi, đã hiểu lầm cô và mèo nhà cô rồi, chúng tôi đã nhất thời nóng vội rồi. *Khóc* *Khóc*"
"Ngại quá đi mất, chúng tôi biết sai rồi, xin mọi người đừng giận chó đánh mèo với Văn Tâm và mèo của cô ấy nữa."
"Văn Tâm à, chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cô, nếu cô không ngại thì xin hãy nhận chút bồi thường của fans chúng tôi với cô và mèo của cô."
Văn Tâm mở hình fans gửi lên, nhất thời trợn mắt há mồm: "Fans của Sở Tịch có tiền vậy hả?"
Lý Tinh Tinh thò đầu qua nhìn, cũng sợ ngây người: "Chén ăn bằng vàng, túi mèo LV, nơ mèo Hermes... lại còn có máy dọn phân, ui mẹ ơi, fans của Sở Tịch vẫn giàu đến vô lý như vậy mà."
Đừng nói là mèo, ngay cả Văn Tâm nhìn đống đồ kia cũng đỏ mắt. Cô còn tiếc tiền không dám mua đồ hiệu cho mình nữa!
"Trông bọn họ có thành ý như vậy, chị Tâm Tâm à, chị có muốn đăng Weibo tỏ lòng rộng lượng của mình không?" Lý Tinh Tinh kiến nghị nói.
Văn Tâm gật đầu: "Đương nhiên rồi, trong chuyện này họ chỉ bị lợi dụng thôi, chỉ là..."
"Sao vậy?"
"Chị nhìn không vừa mắt ekip của Sở Tịch, sắp bằng Tần Mạn rồi." Văn Tâm bĩu môi, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Lý Tinh Tinh thở dài: "Ai cũng có nỗi khổ riêng của mình, chị Tâm Tâm à, chắc chị cũng hiểu mà, tuy Sở Tịch là nữ thần nhưng cô ấy tiến vào giới giải trí vì trả nợ cho mẹ, giờ đây công ty này có ơn với cô ấy, cho nên cô ấy đã nổi tiếng nhiều năm như vậy cũng chưa kết thúc hợp đồng."
"Trả nợ cho mẹ?" Văn Tâm sửng sốt, không nghĩ đến Sở Tịch lại có quá khứ như vậy.
"Đúng vậy, lúc ấy đã gây oanh động rất lớn, vì mẹ của cô ấy lúc trước là xưởng trưởng của một nhà xưởng, nhưng sau đó nhà xưởng lại xảy ra sự cố, chưa kể đến việc phá sản mà còn lấy đi không ít mạng người." Nhắc đến việc này, sắc mặt Lý Tinh Tinh càng nghiêm trọng hơn: "Cuối cùng, mẹ của Sở Tịch tự sát, nhưng lúc ấy Sở Tịch còn nhỏ nhưng vẫn không mai danh ẩn tích mà còn gánh trêи người khoản nợ kếch xù của mẹ."
"Khó trách..." Văn Tâm nhớ đến những dòng miêu tả trong tiểu thuyết về Sở Tịch, cũng đột nhiên hiểu ra những giả thiết kỳ quái liên quan đến cô. Lúc ấy cô còn không hiểu vì sao Sở Tịch làm minh tinh nổi tiếng nhưng lại không hề vui. Được nhiều người yêu thích như vậy, đi đến đâu cũng hào quang rực rỡ, không phải nên hưởng thụ như Văn Tâm đời trước sao? Mãi đến hôm nay Văn Tâm mới biết, hóa ra trêи lưng Sở Tịch lại đeo nhiều áp lực như vậy. Là cô, cô cũng muốn chỉ làm một con mèo thôi. Nhưng chuyện này cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, bây giờ Sở Tịch nổi tiếng như vậy, giá trị và lợi nhuận cô ấy mang đến cho công ty quản lý cũng vượt xa khoản nợ năm đó rồi. Nếu có thể, Văn Tâm cũng mong cô ấy sẽ kết thúc hợp đồng.
Đương nhiên giờ Văn Tâm không làm được nhiều như vậy, chuyện cô có thể làm chỉ là cố gắng cho Sở Tịch đang biến thành hình mèo ăn nhiều đồ ăn ngon một chút. Đúng lúc nguyên liệu nấu ăn cô đặt trêи mạng cũng được giao đến rồi, Văn Tâm định xuống bếp nấu ăn. Cô mở hàng chuyển phát, bày hàng loạt nguyên liệu quý giá ra, nói với Lý Tinh Tinh: "Tinh Tinh, em ôm Em gái lại đây, để xem nó muốn ăn gì nào."
"Vâng, vậy còn Nhóc con?" Lý Tinh Tinh thuận miệng hỏi.
"Em không thấy Nhóc con đã sớm chờ trong phòng khách rồi sao?" Văn Tâm cười chỉ chỉ mèo đen đang dần hòa thành một thể với sofa đen trong phòng khách.
Lúc này Lý Tinh Tinh mới ngộ ra: "Đúng là khó phát hiện thật đó!"
Văn Tâm đến bên cạnh mèo đen, dùng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai mỏng mềm của mèo đen: "Nhóc con dậy thôi nào, chuẩn bị ăn thôi."
Biết rồi.
Mèo đen chậm rãi mở mắt, ánh mắt sắc bén, nào có dáng vẻ vừa tỉnh ngủ chứ. Anh nhảy xuống sofa, đi tới đi lui quanh đám đồ ăn như đang tuần tra lãnh địa. Không thể không nói lần này Văn Tâm quả thật hạ vốn gốc luôn rồi, tất cả đồ ăn đặt mua đều có tiêu chuẩn không quá khác những gì anh ăn lúc trước. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đám đồ ăn này không được nêm gia vị gì, dù nguyên liệu có tốt thế nào thì mèo đen cũng thấy chúng như nhau thôi. Anh ghét bỏ dùng móng vuốt đẩy đẩy nguyên liệu, tỏ vẻ không hứng thú.
Văn Tâm vừa định nói Nhóc con không ngoan rồi, đồ ăn ngon như vậy còn ghét bỏ, cô đã nghe bên cách vách truyền đến một tiếng la, là giọng của Lý Tinh Tinh.
"Trời ạ Em gái ơi, sao em lại ăn chocolate rồi!"
Bé Ragdoll phát động kỹ năng của mình: Bất kể chocolate và đồ ăn vặt bị giấu ở đâu, nó đều có thể định vị chính xác, cũng nhanh chóng tiến hành cướp đoạt.
Lý Tinh Tinh nhìn bé Ragdoll lại thỏa mãn nuốt trọn một miếng chocolate thật to, hoàn toàn há hốc mồm: "Rốt cuộc em tìm được ở đâu vậy, sao mà mở ra được, sao chị lại không biết trong phòng còn có chocolate chứ?"
"Meo~" Đương nhiên cô không biết rồi, tui giấu hết rồi đó. Bé Ragdoll ngọt ngào kêu một tiếng.
Văn Tâm cũng nhanh chóng chạy đến hiện trường "phạm tội", vô cùng đau lòng phê phán tên "tội phạm" kia: "Em gái ơi Em gái, thật không khiến người ta bớt lo mà, đói bụng thì cũng ăn cái gì tốt tốt chứ, ăn thức ăn cho mèo cũng được mà, cái gì cũng tốt hơn chocolate mà. Nói bao nhiêu lần rồi, chocolate có độc..."
Bé Ragdoll đi tới dùng đầu cọ cọ Văn Tâm.
"Meo meo..." Không sao đâu, tui ăn rất nhiều thứ rồi đó.
Văn Tâm cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng: "Hình như sau khi Em gái đến nhà mình đã ăn nhiều thứ lắm thì phải, lúc trước chị còn phát hiện son môi của mình bị ɭϊếʍ nữa."
Lý Tinh Tinh khóc không ra nước mắt: "... Dù thế nào thì son môi cũng hơi quá đó?"
"Không, ý chị là em nghĩ xem thử hình như thân thể Em gái rất khỏe mạnh, không bị ảnh hưởng gì, không phải là thân thể nó không bị hạn chế thức ăn như mèo bình thường chứ?" Văn Tâm suy tư.
Lý Tinh Tinh ngây ngốc: "Cái gì gọi là hạn chế thân thể..."
Văn Tâm phát hiện mình nói lố rồi, nhanh chóng tìm cớ: "Không không không, ý chị là hình như Em gái có thiên phú dị bẩm, không giống mèo bình thường mà giống người hơn."
"Như vậy..." Lý Tinh Tinh ngây thơ mờ mịt chớp chớp mắt: "Vậy có nghĩa là, Em gái có thể tùy tiện ăn gì cũng được?"
"Cũng không thể hoàn toàn nói vậy, cụ thể còn phải quan sát thêm." Văn Tâm duỗi tay ôm bé Ragdoll đã mập lên một vòng vào ngực, sau đó dùng ngón tay chọt cái mũi nhỏ hồng của nó: "Con đó, nghịch quá à..."
"Meo?" Bé Ragdoll nghiêng đầu, khờ dại kêu một tiếng.
Lúc này Văn Tâm đột nhiên có cảm giác dưới cẳng chân có thứ gì đó đang cào mình. Cúi đầu xuống, Nhóc con không biết từ khi nào đã chạy sang rồi.
"Nhóc con, sao con cũng qua đây?" Văn Tâm ngồi xổm người xuống, một tay ôm Ragdoll, một tay vuốt ve mèo đen, cứ như người chiến thắng trong cuộc sống vậy.
Mèo đen xoay đầu nhìn thoáng qua bé Ragdoll vừa mới ăn xong túi chocolate, rồi lại nhìn chằm chằm Văn Tâm.
Văn Tâm: ? Ý gì vậy? Sao lại nhìn tôi như vậy?
Mèo đen khẽ thở dài, lại đi đến cạnh túi chocolate, dùng mỏng vuốt khảy khảy.
Văn Tâm vẫn không hiểu, nhưng Lý Tinh Tinh lại ngộ ra: "Chị Tâm Tâm à, có phải Nhóc con đang nói nó cũng muốn ăn chocolate không?"
Văn Tâm: "..."
Bé Ragdoll trong lồng ngực đột nhiên kêu meo meo liên tục, nghe như đang cười vậy. Nếu Văn Tâm và Lý Tinh Tinh nghe hiểu tiếng mèo sẽ nghe được bé Ragdoll nói: "Hahaha, Nhóc đen anh cũng có ngày hôm nay!"
Nhưng Văn Tâm và Lý Tinh Tinh không hiểu, nên các cô chỉ thấy một cảnh tượng. Sau khi mèo Ragdoll kêu xong, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mèo đen duỗi một móng tát Ragdoll từ trong ngực Văn Tâm xuống.
Ragdoll: T_T
Không thể tưởng tượng được Nhóc đen lại là tên nóng tính như vậy!
____________________
Cuộc chiến của hai con mèo bắt đầu trong nháy mắt, kết thúc cũng chớp nhoáng. Văn Tâm còn chưa kịp phản ứng, mèo đen đã đánh Em gái xong, vươn người một cái đã nhảy lên nóc tủ cao nhất trong phòng, từ trêи cao nhìn xuống.
Văn Tâm: Có bản lĩnh thì xuống đây!
Đương nhiên, chuyện xuống dưới là không có khả năng, nếu xuống rồi chắc chắn sẽ bị bà mẹ già Văn Tâm càm ràm. Mèo đen dứt khoát thảnh thơi nằm trêи nóc tủ ngủ một giấc.
Văn Tâm giận đến ngứa răng, đáng tiếc không làm gì được cũng không có cách nào. Cuối cùng, cô đành phải cho Em gái ăn thật nhiều thật nhiều đám thức ăn mới mua về để trả thù mới tiêu bớt cơn giận trong lòng.
Sau ngày hôm nay, Văn Tâm dần dần phát hiện đám mèo nhà mình hình như quả thật không bị hạn chế thức ăn. Cũng không biết là BUG hay là giả thiết của tác giả. Tóm lại, thứ gì mèo có thể ăn thì hai con mèo cũng có thể ăn; thứ gì mèo không thể ăn thì đầu tiên là Em gái không thèm quan tâm cứ ăn, sau đó Nhóc con thấy Em gái ăn xong không gặp nguy hiểm gì cũng yên tâm ăn luôn. Lúc đầu Văn Tâm còn coi sóc nhưng sau đó lại phát hiện không có vấn đề gì, cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Từng ngày từng ngày trôi qua, rốt cuộc bầu không khí giữa hai con mèo cũng dần trở nên tương đối hòa bình.
Mãi đến ngày thứ hai mươi Văn Tâm gia nhập đoàn phim "Khí Phi", Tần Mạn đã lâu không liên lạc đột nhiên gọi điện thoại cho cô: "Tôi đăng ký tham gia một gameshow cho cô, cô chuẩn bị đi, cuối tuần này bắt đầu quay kỳ đầu tiên."
Văn Tâm: "???" Gameshow gì chứ, bà đã nói trước với tôi chưa mà ký hả!
TầnMạn nói xong liền tắt điện thoại, hôm sau, trong mail của Văn Tâm nhận được một bản tóm tắt thông tin về gameshow "Vận tốc cuồng phong".
Tác giả :
Bạch Dạ Vị Minh