Mèo Tinh Nhà Ta
Chương 52
Cơm nước xong xuôi Đoàn Tử kéo kính mắt thúc thúc sang một bên hỏi: “Kí ức của ca ca có thể khôi phục không?"
Kính mắt thúc thúc nói: “Có thể, hắn bị phong ấn, cởi ra là tốt rồi."
Đoàn Tử rất khổ não, ca ca như vậy cũng thật khả ái, thế nhưng không thể vì thế mà phong ấn ca ấy cả đời, hơn nữa đợi Long Tĩnh Thành phát hiện đến cửa đòi người, nói không chừng Bạch Phồn sẽ nhào ngay vào lòng người ta một hai đòi về.
Không được, không thể để đại ca bị đạo sĩ lưu manh kia nhúng chàm được.
“Vẫn là khôi phục kí ức cho hắn đi, không thì thật đáng thương…" Đoàn Tử nói.
“Đi." Kính mắt thúc thúc liền đáp ứng.
Đại môn rầm một phát mở lớn, Long Tĩnh Thành chậm rãi tiến vào, nhìn thấy Bạch Phồn bình yên vô sự ngồi trên sofa, rốt cục cũng mỉm cười: “Bạch phồn, lại đây."
Bạch Phồn không hề cảnh giác vui vẻ chạy tới, giữa đường bị Đoàn Tử ôm lấy, Đoàn Tử hô to: “Ca ca ngươi không nên tin hắn, hắn chính là đầu sỏ gây nên thất thân + mất trí nhớ của ngươi a!"
Bạch Phồn cả giận: “Có các ngươi mất trí thì có!" Nói xong ngao ngao cắn một ngụm vào tay Đoàn Tử, Đoàn Tử ôm tay đau đau lui về phía sau.
“Sư đệ, biệt lai vô dạng a." Kính mắt thúc thúc nói chậm rãi.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?" Long Tĩnh Thành trầm giọng hỏi.
“Ai nha, đừng nói như vậy mà, dù sao cũng vài kiếp rồi chúng ta không gặp mặt, sư đệ còn có thể nhớ chuyện của mấy kiếp trước, xem ra bí môn bị mất chín phần mười là rơi vào tay đệ rồi." Kính mắt thúc thúc cười nói.
“Đàm Vô Kỵ, bớt lo chuyện người khác, đừng nói ngươi không nhúng chàm, hiện tại cần gì phải làm bộ làm tịch." Long Tĩnh Thành phản bác.
Đàm Vô Kỵ cười cười, nhẹ nhàng như không: “Hiện tại không nói chuyện này, chuyện Bạch Phồn phải làm sao bây giờ?"
“Ta muốn dẫn người đi."
Đàm Vô Kỵ lắc đầu, móc ra một tờ Mao chủ tịch (chắc giống Bác Hồ ở quê ta a) hồng hồng: “Tiểu tử này thuê ta làm bảo kê, ta không thể mặc kệ hắn, như vậy đi, chúng ta đấu một trận, ngươi thắng thì ta để ngươi đưa Bạch Phồn đi, ta thắng ngươi phải. . .đưa một thứ cho ta, thế nào?"
Long Tĩnh Thành cười nhạt: “Sư huynh thật giỏi tính toán, không nghĩ tới ngươi cũng muốn đoạt bí môn."
Đàm Vô Kỵ mỉm cười: “Trên đời này ai chân chính vô muốn vô cầu?"
Thấy Long Tĩnh Thành chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Đàm Vô Kỵ nói tiếp: “Ngày mai, buổi chiều, năm giờ, ta đứng ở sân thượng tòa nhà Thế Kỷ chờ ngươi."
Long Tĩnh Thành hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Bạch Phồn kéo tay hắn hỏi: “Ngươi phải đi sao?"
Long Tĩnh Thành khẽ vuốt gương mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Chờ ta thêm một ngày."
Bạch Phồn suy nghĩ một chút, vẻ mặt không muốn: “Đâu phải là một ngày, là một ngày một đêm."
“Hảo." Long Tĩnh Thành ôn nhu tươi cười, trong mắt là lưu luyến và thương cảm.
Hắn dự cảm sự yên bình này sẽ chẳng kéo dài được lâu, mỗi một ngày bên nhau đều thật quý giá, Bạch Phồn đối với hắn rất nặng, rất nặng, nặng tới nghìn cân, mặc dù hắn vui vẻ gánh vác, nhưng rồi sẽ có một ngày hắn kiệt sức.
Hắn chỉ hy vọng, những ngày ấm áp hạnh phúc dài lâu một chút, lâu thêm một chút.
Bạch phồn…
Kính mắt thúc thúc nói: “Có thể, hắn bị phong ấn, cởi ra là tốt rồi."
Đoàn Tử rất khổ não, ca ca như vậy cũng thật khả ái, thế nhưng không thể vì thế mà phong ấn ca ấy cả đời, hơn nữa đợi Long Tĩnh Thành phát hiện đến cửa đòi người, nói không chừng Bạch Phồn sẽ nhào ngay vào lòng người ta một hai đòi về.
Không được, không thể để đại ca bị đạo sĩ lưu manh kia nhúng chàm được.
“Vẫn là khôi phục kí ức cho hắn đi, không thì thật đáng thương…" Đoàn Tử nói.
“Đi." Kính mắt thúc thúc liền đáp ứng.
Đại môn rầm một phát mở lớn, Long Tĩnh Thành chậm rãi tiến vào, nhìn thấy Bạch Phồn bình yên vô sự ngồi trên sofa, rốt cục cũng mỉm cười: “Bạch phồn, lại đây."
Bạch Phồn không hề cảnh giác vui vẻ chạy tới, giữa đường bị Đoàn Tử ôm lấy, Đoàn Tử hô to: “Ca ca ngươi không nên tin hắn, hắn chính là đầu sỏ gây nên thất thân + mất trí nhớ của ngươi a!"
Bạch Phồn cả giận: “Có các ngươi mất trí thì có!" Nói xong ngao ngao cắn một ngụm vào tay Đoàn Tử, Đoàn Tử ôm tay đau đau lui về phía sau.
“Sư đệ, biệt lai vô dạng a." Kính mắt thúc thúc nói chậm rãi.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?" Long Tĩnh Thành trầm giọng hỏi.
“Ai nha, đừng nói như vậy mà, dù sao cũng vài kiếp rồi chúng ta không gặp mặt, sư đệ còn có thể nhớ chuyện của mấy kiếp trước, xem ra bí môn bị mất chín phần mười là rơi vào tay đệ rồi." Kính mắt thúc thúc cười nói.
“Đàm Vô Kỵ, bớt lo chuyện người khác, đừng nói ngươi không nhúng chàm, hiện tại cần gì phải làm bộ làm tịch." Long Tĩnh Thành phản bác.
Đàm Vô Kỵ cười cười, nhẹ nhàng như không: “Hiện tại không nói chuyện này, chuyện Bạch Phồn phải làm sao bây giờ?"
“Ta muốn dẫn người đi."
Đàm Vô Kỵ lắc đầu, móc ra một tờ Mao chủ tịch (chắc giống Bác Hồ ở quê ta a) hồng hồng: “Tiểu tử này thuê ta làm bảo kê, ta không thể mặc kệ hắn, như vậy đi, chúng ta đấu một trận, ngươi thắng thì ta để ngươi đưa Bạch Phồn đi, ta thắng ngươi phải. . .đưa một thứ cho ta, thế nào?"
Long Tĩnh Thành cười nhạt: “Sư huynh thật giỏi tính toán, không nghĩ tới ngươi cũng muốn đoạt bí môn."
Đàm Vô Kỵ mỉm cười: “Trên đời này ai chân chính vô muốn vô cầu?"
Thấy Long Tĩnh Thành chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Đàm Vô Kỵ nói tiếp: “Ngày mai, buổi chiều, năm giờ, ta đứng ở sân thượng tòa nhà Thế Kỷ chờ ngươi."
Long Tĩnh Thành hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Bạch Phồn kéo tay hắn hỏi: “Ngươi phải đi sao?"
Long Tĩnh Thành khẽ vuốt gương mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Chờ ta thêm một ngày."
Bạch Phồn suy nghĩ một chút, vẻ mặt không muốn: “Đâu phải là một ngày, là một ngày một đêm."
“Hảo." Long Tĩnh Thành ôn nhu tươi cười, trong mắt là lưu luyến và thương cảm.
Hắn dự cảm sự yên bình này sẽ chẳng kéo dài được lâu, mỗi một ngày bên nhau đều thật quý giá, Bạch Phồn đối với hắn rất nặng, rất nặng, nặng tới nghìn cân, mặc dù hắn vui vẻ gánh vác, nhưng rồi sẽ có một ngày hắn kiệt sức.
Hắn chỉ hy vọng, những ngày ấm áp hạnh phúc dài lâu một chút, lâu thêm một chút.
Bạch phồn…
Tác giả :
Bạc Một Bạch Luân