Mèo Tinh Nhà Ta
Chương 1
Trình Hiến là luật sư.
Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn.
Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp…
Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái.
Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến.
Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới, không có ai.
Nhà hắn ở tầng hai, nếu như tên trộm liều mình nhảy xuống thoát thân khẳng định sẽ không có vẫn đề gì.
Thế nhưng vấn đề là ở chỗ…
Trình Hiến nhặt cái áo sơmi bị vứt lại trên giường, nghĩ đến cảnh tượng nhóc kia trần truồng mà chạy trốn, khuôn mặt anh tuấn khẽ nhăn một cái.
“Meo meo." Em mèo đen từ trong góc nhà tiến lại cọ cọ vào chân Trình Hiến, nhòm nhòm đôi mắt màu hổ phách lấy lòng hắn.
Trình Hiến ngồi xổm xuống gãi cằm mèo ngoan nhà mình, nhưng thế nào lại chạm phải một chất ướt át, nhìn kĩ, đầu ngón tay dính một chút dịch thể màu trắng, hình như là…
Trình Hiến lại nhìn cái thứ đang dính trên quần áo mình, uhm, chắc là mèo con ăn bánh bị kem dính vào râu thôi mà.
“Đoàn Tử, ăn thôi." Trình Hiến vỗ vỗ vào đầu nó, xuống bếp.
Em mèo tên Đoàn Tử ngồi trước cửa phòng ngủ, đảo đảo con mắt, dùng chân lau lau cằm dưới, nghĩ thầm lần sau trộm sữa chua phải cẩn thận hơn.
Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn.
Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp…
Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái.
Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến.
Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới, không có ai.
Nhà hắn ở tầng hai, nếu như tên trộm liều mình nhảy xuống thoát thân khẳng định sẽ không có vẫn đề gì.
Thế nhưng vấn đề là ở chỗ…
Trình Hiến nhặt cái áo sơmi bị vứt lại trên giường, nghĩ đến cảnh tượng nhóc kia trần truồng mà chạy trốn, khuôn mặt anh tuấn khẽ nhăn một cái.
“Meo meo." Em mèo đen từ trong góc nhà tiến lại cọ cọ vào chân Trình Hiến, nhòm nhòm đôi mắt màu hổ phách lấy lòng hắn.
Trình Hiến ngồi xổm xuống gãi cằm mèo ngoan nhà mình, nhưng thế nào lại chạm phải một chất ướt át, nhìn kĩ, đầu ngón tay dính một chút dịch thể màu trắng, hình như là…
Trình Hiến lại nhìn cái thứ đang dính trên quần áo mình, uhm, chắc là mèo con ăn bánh bị kem dính vào râu thôi mà.
“Đoàn Tử, ăn thôi." Trình Hiến vỗ vỗ vào đầu nó, xuống bếp.
Em mèo tên Đoàn Tử ngồi trước cửa phòng ngủ, đảo đảo con mắt, dùng chân lau lau cằm dưới, nghĩ thầm lần sau trộm sữa chua phải cẩn thận hơn.
Tác giả :
Bạc Một Bạch Luân