Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ
Chương 10: Mèo của tôi
Edit: Linhlady
Thời tiết dần dần ấm áp lên, mấy ngày nay, cô ăn nhiều, hũ nút cũng biết việc cô ăn vụng, lượng cơm ăn lớn như vậy, giấu lại sao có thể lừa gạt được? Anh còn mang cô đi khám bác sĩ, bác sĩ bói cô rất bình thường, sau khi trở về hũ nút đổi bát ăn to hơn cho cô, để cô ăn no.
Liễu Thư Nhân ăn nhiều, ngủ ngon, còn không áp lực tâm lý, thân mình đã lớn hơn rất nhiều, cũng béo rất nhiều, lông tóc có thể thấy được bóng loáng mềm mại, để cho cô kinh hỉ hơn là, khi là mèo được ăn uống no đủ, biến thành người cũng phát dục theo, cô xem như phát dục muộn, bởi vì dinh dưỡng không đủ, nhưng qua một tháng này, cô phát hiện mình cao không ít, ngực cũng lớn hơn không ít, cỡ một tay có thể nắm được!
Quá tuyệt vời!
Hiện tại cô cùng hũ nút cảm tình càng ngày càng tốt, anh sẽ tắm rửa cho cô, lau khô, mang cô đi ra ngoài chơi, giống như chân chính ở chung với người nhà.
Hũ nút là người tốt, nhưng đến tên anh cô cũng không biết, chỉ biết anh họ Diệp, tên thì sao? Một tháng, cô cũng không rõ ràng lắm, không ai gọi tên anh, chỉ gọi là Diệp ca, hoặc là ông chủ, cho nên cô vẫn luôn không biết tên của anh, nhưng mà không sao, còn có cơ hội, còn có thời gian, cô hu vọng có thể hiểu biết anh hơn nữa, lại nhiều một chút, bằng không về sau muốn quay lại tìm anh, cũng không có cách nào tìm, cho dù tách khỏi anh, cô cũng không muốn không có gì liên hệ với anh.
Buổi tối, Diệp Minh Chu trở về, thấy mèo xiêm giống như con mèo trưởng thành, đang bám lấy đùi anh, Diệp Minh Chu bế cô lên, tùy ý sờ sờ đầu cô, thường hay kéo miệng cô ra nhìn xem răng nanh mọc dài bao nhiêu, còn dùng ngón tay sờ sờ, sau đó mới thả cô xuống.
Hũ nút ăn cơm chiều xong sẽ mang cô đi tản bộ, cái này không lâu trước đâu đã trở thành thông lệ, ngẫu nhiên còn mang cô tới câu lạc bộ, cô nhìn hũ nút đánh quyền với người khác, thấy mọi người bị hũ nút đánh bại, trong nháy mắt kia, cả câu lạc bộ sẽ vang lên tiếng hoan hô, tất cả đều reo hò vì thắng lợi của anh, ở trên đài hũ nút không thể nghi ngờ phi thường mê người, trong đám người đó cũng không ít phái nữ, Liễu Thư Nhân có thể thấy đôi mắt sáng lấp lánh của các cô, khuôn mặt ửng hồng, đây là dáng vẻ bị anh kê đảo, thật ra cô cũng vậy, không phải trên mặt còn có lông xù, phỏng chừng cô cũng sẽ bại lộ đi, lúc ấy, trong lòng cô chỉ có một ý tưởng, hũ nút thật đẹp trai!
Xả xa, hiện tại hũ nút đẹp trai đang nấu cơm, ăn cơm, sau đó mang cô đi tản bộ, cùng với chủ con chó lớn kia, chỉ là đi vòng xung quanh hồ thôi cô cũng cảm thấy hài lòng.
Chờ đến hũ nút làm xong cơm, ăn xong, trời đã tối hoàn toàn, dưới lầu có đèn đường, sáng ngời, cũng không lo lắng nhìn không thấy, hũ nút không đeo dây xích cho cô, gõ gõ cửa, cô biết muốn xuất phát, đi theo phía sau anh, nhìn thấy anh nở cửa, mới vui vẻ ẹo rực chạy lên phía trước.
Cô chạy một đoạn, lại quay đầu nhìn xem anh có theo kịp không, sau vài lần nhue thế, cô mặc kệ, chạy trước đến cửa nhà người thanh niên nuôi Mao Mao, nhìn cửa kêu vài tiếng, ngay lập tức nghe thấy tiếng đại cẩu đáp lại.
Lại nói tiếp đại cẩu cũng là bạn bè đầu tiên của cô, tuổi còn nhỏ hơn cô, chỉ có 4 tuổi, nhưng thanh âm nói chuyện thành thục, cũng rất nhiệt tình, cùng nó nói chuyện phiếm cũng rất vui sướng, cái này làm cho cuộc sống Liễu Thư Nhân khi làm mèo thêm phần phong phú.
Lúc này, Diệp Minh Chu theo đi, anh không lên tiếng, nhưng Vương Tranh đã biết anh tới, chó kêu vài tiếng, bên trong liền truyền đến tiếng bát rơi xuống, đồng thời vang lên tiếng kêu thảm của Vương Tranh, anh ta nhảy lò cò đến mở cửa cho Diệp Minh Chu, nhăn một khuôn mặt, lẩm bẩm: “Rơi vào chân, đau chết tôi."
Cửa vừa mở ra, đại cẩu rất nhiệt tình mà vòng quanh Diệp Minh Chu, còn liếm liếm ngón tay anh, ngay cả với chủ nhân là Vương Tranh cũng không thân mật như thế, Liễu Thư Nhân hỏi qua nó vì sao lại nhiệt tình với anh như vậy, đại cẩu nghĩ nghĩ, nói: “Khi tôi còn nhỏ, chủ nhân về quê, thuê một người đến chăm sóc tôi, nhưng người kia lại đánh đấm tôi, cũng không cho tôi ăn cơm, là anh ấy đã cứu tôi, tôi còn nhớ rõ lúc ấy, anh ấy nhảy từ trên tường ban công xuống, dùng một quyền đã đập cái tên đánh tôi nằm sấp xuống, nói một chữ," đại cẩu dừng một chút, giống như nhớ lại. Liễu Thư Nhân hỏi: “Có phải từ lăn hay không?"
Đại cẩu kinh ngạc nhìn cô một cái, “Đúng vậy, chính là lăn, người kia sợ tới mức nói cũng không dám nói." Khi đó, nó trải qua ngày tháng thê thảm nhất cuộc đời chó, chủ nhân thuê một người trung niên thoạt nhìn hiền từ, khi chủ nhân ở đó thì đối xử với nó rất tốt, chủ nhân vừa đi, liền lộ ra mặt thật, không chỉ có đá nó, đánh nó, còn không cho nó ăn cơm, buộc nó, mỗi lần chỉ đem cơm để ra nơi xích có thể với tới, để bí chỉ có thể nhìn, không thể ăn, đồ uống người kia còn cố ý đổ nước tiểu vào, mấy ngày ngày thôi mà trên người nó vết thương chồng chất, mỏi mệt bất kham, lúc sau có một ngày, đúng giờ người kia thường đến tra tấn nó, nó thấy một người con trai cao lớn nhảy xuống từ trên tường, một quyền đánh tên trung niên kia lảo đảo, còn hung hăng mà đá hắn ta một cái, đem hắn ta đá bay, đụng vào cây hoa quế trong viện, ngay sau đó hộc ra một chữ: Lăn! Có vẻ đằng đằng sát khí, sợ tới mức nó nức nở che đầu, người kia đương nhiên cũng bị dọa chạy, kế tiếp những ngày ấy, đều là người này chiếu cố nó, cho nó tắm rửa, cho nó ăn cơm, cắt lông chải lông cho nó, đều là anh, tự lần đó về sau, ở trong mắt nó, anh chính là ân nhân cứu mạng của nó, thân mật với anh là chuyện bình thường.
Liễu Thư Nhân cũng tưởng tượng một chút cái cảnh tượng kia, yên lặng mà nuốt một ngụm nước, nghe qua có thể biết hũ nút có bao nhiêu đẹp trai! Cái cảm giác này càng ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn, nhưng mà đây cũng là sự thật.
Đại cẩu thân mật với Diệp Minh Chu, là chủ Vương Tranh cũng có chút ghen ghét, anh ta nói giỡn: “Cảm giác anh mới là ba của Mao Mao."
Diệp Minh Chu nghe vậy, không nói gì, chỉ duỗi tay sờ sờ đầu đại cẩu.
Hai người hai sủng vật đi trên con đường đèn điện sáng ngời, Vương Tranh cùng Diệp Minh Chu nói vài chuyện xảy ra gần đây, “Vùng này thường xuyên phát hiện mèo chết ở thùng rác, mèo nhà anh cũng nên cẩn thận một chút, mua một cái xích, đề phòng bó đi lạc."
Diệp Minh Chu mày nhăn lại, “Mèo chết?"
Vương Tranh suy đoán nói: “Nhất định là đám người cặn bả kia làm, chuyên chọn nhưng con mèo lang thang để giết, em chỉ nói để anh chông chừng kèo nhà mình thôi, em thấy lúc ra ngoài anh toàn không xích nó lại."
Diệp Minh Chu trầm mặc, anh cuối đầu nhìn Liễu Thư Nhân đang đi sát bên chân mình, “Không càn thiết." Liễu Thư Nhân cũng nghe thấy Vương Tranh nói, cô đi sát lại phía chân anh hơn vài phần, không cần thiết, cô thời thời khắc khắc đều đi bên cạnh anh, cho nên không cần.
“Anh cũng xem mà làm đi, không có ngày phải hối hận." Vương Tranh lẩm bẩm vài câu, cũng không nhắc lại chuyện này.
Hai người, một con chó, một con mèo tổ hợp này vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, Vương Tranh chú ý tới trên đường không ít trai xinh gái đẹp quay lại nhìn mìng, âm thầm cao hứng, trên mặt cũng tươi cười, “Những cô gái đó vẫn luôn nhìn chúng ta."
Diệp Minh Chu không quan tâm cái này, anh nhìn phía trước, ánh mắt có chút phát tán, không biết đang nhìn cái gì.
Vương Tranh nhỏ giọng dong dài, “Mấy cô ấy còn chụp ảnh đấy, xùy cho rằng mình không thấy hả?" Dừng một chút, lại nói thầm: “Mình lại không chụp ảnh đóng phun, tốt nhất không được chụp mình xấu…………"
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Liễu Thư Nhân có thể nhận thấy được tâm tình của anh ta không tồi, ở trong mắt của cô, anh nhuộm một đầu tóc đỏ, không khác gì côn đồ, trên cổ đeo một cái xích xương khô, vóc dáng cao lại có chút cà lơ phất phơ, tư thái thật sự là không thể nói là tốt, ngoại trừ những cái đó thì anh ta cũng ra dáng nột người con trai, muốn tìm bạn gái cũng không khó, nếu loại bỏ những cái không tốt kia, thì anh ta cũng là một người con trai tốt.
“Chủ nhân vẫn luôn không tìm bạn gái thật ra cũng có nguyên nhân." Đại cẩu đột nhiên cảm khái.
“Hả? Nguyên nhân gì?" Liễu Thư Nhân tò mò hỏi.
“Chủ nhân muốn tìn một cô gái khiến mình nhất kiến chung tình."
“Nhất kiến chung tình?" Liễu Thư Nhân không thể hiểu nổi, nhưng cô lại nghe qua một câu, gái gọi là nhất kiến chung tình, phần lớn đều là thấy sắc nảy lòng tham, hay là Vương Tranh người này, là muốn tìm một đại mỹ nữ?
“Đúng vậy, nhất kiến chung tình, chủ nhân tin tưởng cái này." Đại cẩu nhỏ giọng mà nói.
Liễu Thư Nhân nghe xong, thổn thức một chút, cũng không để ý, lúc này bọn họ đã vòng quanh hồ mộ vòng rồi.
Sắc trời đã đã khuya, trên đường phố đèn đường tản ra ánh sáng màu vàng nhu hòa, gần đây là âm thanh nói chuyện của người đi bộ, nơi xa là tiếng hát của người nhảy quảng trường, nhưng bên này, Diệp Minh Chu không phải là người thích nói chuyện, Vương Tranh là người thích nói, nhưng không ái đáp lại mình cũng không có hứng thú, cho nên hai người im lặng tản bộ, có loại cảm giác an tĩnh.
Nếu như vĩnh viễn có thể như vậy thì tốt rồi, ừm, hiện tại số lần cô tự hỏi như vậy càng ngày càng nhiều, như vậy không tốt, chờ khi phải rời khỏi đây sẽ rất khó chịu, không nghĩ nữa, đến lúc đó rồi tính.
Liễu Thư Nhân lắc lắc đầu, thở ra một hơi, quay đầu hỏi đại cẩu: “Mao Mao, chân tôi đi bộ nhiều đau quá, có thể trèo lên lưng anh nằm nghỉ ngơi chút không?"
Đại cẩu đương nhiên không có ý kiến gì, nó đồng ý, sau đó dừng lại, phục nửa thân xuống, Vương Tranh phát hiện ra động tác của bó cũng dừng bước chân, vừa định lô nó đứng thẳng, lại thấy con mèo xiêm la nhảy lên lưng nó, chờ đến khi mèo con ổn định trên lưng nó, nó mới đứng dậy đi đến bên chân Vương Tranh, “Uông?" Nó thấy Vương Tranh bất động, nâng lên đầu, đôi mắt đen tui nhìn chằm chằm anh ta, kêu lên một tiếng.
“Nắm…… Thảo, đây là thành tinh." Vương Tranh nói một câu, quay đầu nhìn Diệp Minh Chu, “Diệp ca anh nhìn thấy không?" Diệp Minh Chu ánh mắt ngưng tụ ở trên người một mèo một chó nhìn trong chốc lát, mới nói: “Đi thôi."
Vương Tranh nhìn chúng nó cảm thấy thật mới lạ, tổ hợp của đôi này cũng kéo theo không ít ánh mắt, Vương Tranh nghe được vài lần âm thanh chụp ảnh răng rắc, “Nhưng đừng đem tôi chụp xấu." Hắn lại nhỏ giọng mà lẩm bẩm một câu.
Hai người đi về nhà của mình, mùa xuân buổi tối vẫn như cũ có chút lạnh, còn thổi gió lạnh, Vương Tranh kéo áo khoác lên, ôm lấy cánh tay, quay đầu nhìn Diệp Minh Chu, “Diệp ca anh không lạnh sao?" Lần này anh ta đi tản bộ cũng chỉ mặc một cái áo thun mà thôi, không giống người bình thường, không sợ lạnh sao.
Diệp Minh Chu lắc lắc đầu, bỗng nhiên cúi đầu nhìn con mèo nằm trên lăng Mao Mao, Vương Tranh theo hắn ánh mắt của anh nhìn lại, chỉ thấy trên lưng mèo nhỏ đã ngủ rồi, một móng vuốt lót ở cằm hạ, một móng vuốt khác buông xuống ở bên người Mao Mao, nhìn dáng vẻ thả lỏng, không hề sợ bị rơi xuống, dáng vẻ đại cẩu cũn thuật cẩn thận, giống như sợ con mèo trên người sẽ rơi xuống, có chút buồn cười.
Diệp Minh Chu duỗi tay đè Mao Mao, để nó ngừng lại, “Ô?" Nó liếm liếm nhón tay Diệp Minh Chu, hừ một chút.
Diệp Minh Chu đem con mèo trên người nó bế lên, ôm vào trong người, hiện tại thủ pháp ôm mèo của anh cũng càng ngày càng thuần thục, không đến mức làm mèo cảm thấy không thoải mái, sau khi Diệp Minh Chu ôm trong lòng ngực, móng vuốt của cô theo bản năng ôm cánh tay Diệp Minh Chu, dùng khuôn mặt béo tròn cọ cọ, liếm liếm môi, lan lộn như thế cũng không khiến cô tỉnh lại, ngược lại càng ngủ ngon hơn.
Diệp Minh Chu dùng cánh tay che chở cô, chặn một ít gió lạnh.
Vương Tranh nhìn một loạt động tác của anh, nở nụ cười, “Anh rất chiều nó nha."
Diệp Minh Chu nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “Mèo của tôi."
Mèo của tôi, đương nhiên sẽ cưng chiều, không biết vì sao, Vương Tranh đã hiểu ý tứ trong câu nói của anh, anh ta lại nở nụ cười, hai người không nói chuyện, chỉ có đại cẩu khi có khi không kêu lên vài tiếng khiến không khí giữa hai người cũng không quá yên tĩnh.
----------
Tác giả có lời muốn nói: Tốt, bổ xong rồi, còn có buổi tối…… nhưng mà theo dự kiến chỉ có nửa chương, ngày mai chuyển nhà sẽ tiêu phí một ít thời gian, cho nên muốn ngủ sớm (?Д?)? Moah moah (≧▽≦)
Tu mấy chữ moah moah
Edit: Wattpad tui bị mỗi tới hôm nay tui mới đọc được thông báo mới đăng được truyện, mừng rớt nước mắt