Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi!
Chương 33: Cuồng loạn
- Nói một tiếng thèm khát ta đi... Ta sẽ cho cô thử một cảm giác chưa từng nếm qua.
Gã nâng nhẹ cằm nó lên, khoé môi cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp. Tử Đan cắn chặt môi, cơ thể nhỏ bé không thể ngừng run rẩy vì sợ hãi. Nó chủ động quàng một tay qua cổ gã, gắng ẩn người mình lên.
- Vu...Vu Hải, coi như tôi cầu xin anh, làm ơn thả tôi đi... được không?
- Hả? - Gã nhướn mày, gằn giọng - Cô muốn đi?
- Ph...Phải...
Gã phá lên cười, tay vỗ vỗ lên đùi vài cái. Khoé mắt gã chảy nước, cứ như câu nói của nó thật sự làm gã buồn cười vậy.
- Cô nghĩ ta là ai? Nghĩ đây là đâu?
Nó nấc lên một tiếng, ngậm ngùi lắc đầu.
- Không biết cũng không sao. Đằng nào thì cô cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Tử Đan nghe đến đấy thì xanh mặt, nhất thời mất bình tĩnh mà đấm mạnh một cú vào mặt gã. Nó với tay lấy con dao dưới sàn, cắt đứt dây trói rồi vùng chạy ra khỏi phòng.
- Con khốn này, mày nghĩ mày vừa làm gì?
Sau khi bị ăn trọn một đấm của Tử Đan, Vu Hải dường như không hề hấn gì, còn chẳng để lại dù chỉ một vệt đỏ trên mặt. Gã nhào tới nó, nắm đầu nó mà đập mạnh xuống đất, không chút khoan dung. Gã nhấc đầu nó lên, rồi lại dập xuống, như thế phải đến bốn năm lần. Trán Tử Đan bầm tím, chảy cả máu mũi, mặt nhăn nhó vì đau.
- Tiểu bạch thỏ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Hả?
- Nếu tôi phải lên giường với hạng người như anh thì tôi thà chết còn hơn.
- Chưa lên sao biết? - Gã nhếch môi cười - Được lắm, đằng nào ăn cô xong ta cũng thủ tiêu để dằn mặt thằng Đại Vỹ. Nên mau ngoan ngoãn nằm lên đây.
Vu Hải ôm eo nó bế lên, đặt xuống giường. Tử Đan đau đến không cử động nổi, đầu óc choáng váng, mắt đảo qua đảo lại không nhìn được gì. Nó chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ.
- Im mồm đi! Ta ghét nhất là mấy cái tiếng than khóc ỉ ôi đó - Gã tặc lưỡi, nhăn mặt rồi đưa hai tay bịt tai.
Nam nhân đè mạnh lên người nó, cúi đầu hôn lên cổ nó. Môi hắn di chuyển đến đâu là để lại vệt đỏ đến đó, khiến cả chiếc cổ trắng nõn ửng hết cả lên. Gã cắn mạnh chứ không phải kiểu "đánh dấu chủ quyền" bình thường, thật sự làm nó đau phát khóc. Đôi mắt xanh ngọc của nó phủ một tầng nước, không kiềm được mà chảy dài hai bên má.
Bàn tay to lớn của Vu Hải chạm vào từng chỗ trên cơ thể nó, vuốt ve chậm rãi nhưng gợi tình, nơi nào gã chạm vào cũng khiến nó kích thích đến không tưởng, cả cơ thể run rẩy không kiểm soát.
- A... đừng.... aa... dừng lại...đi...a
Sau những tiếng rên rỉ của Tử Đan, gã làm vẻ hài lòng lắm, liền buông tha chiếc cổ đã chi chít dấu hôn, liếm môi nhìn cơ thể nó đầy dâm dục. Vu Hải mạnh bạo xé rách chiếc váy của nó, quăng xuống đất. Nhũ hoa hồng hào bị gã mân mê đến căng cứng, nhô cao hẳn lên. Lưỡi gã thành thục liếm qua lại, hai hàm răng không yên phận mà cắn mạnh một cái làm cả người nó giật nảy.
Tử Đan đau điếng ưỡn cao eo, mày nhíu lại. Miệng không thể ngừng phát ra những tiếng rên của tình ái. Tâm trí nó giờ trống rỗng, không thể kháng cự mà cũng không thể tận hưởng nổi cái khoái lạc xen lẫn đau đớn kia. Nó cố níu giữ lại chút ý thức cuối cùng, thầm mong Hồ Đại Vỹ sẽ tới cứu nó.
- Đại...Vỹ... - Nó lẩm bẩm, không thể ngăn được hai hàng nước mắt.
Tiếng kêu thật nhỏ ấy dễ dàng lọt vào tai Vu Hải, gã lập tức dừng lại mọi việc đang làm, ngẩng lên nhìn nó. Khuôn mặt tuấn mĩ đột nhiên trở nên điên dại lạ thường. Gã hắc hắc cười, tay chộp lấy cổ nó, siết chặt:
- Cô vừa nói gì ta nghe không rõ? Nào, nói to lên. Gọi tên cậu ta to lên, không chừng tên vô dụng đó sẽ bất ngờ xuất hiện, đến đây giải cứu cô đấy!
Mặt Tử Đan tím dần, hơi thở càng ngày càng yếu ớt, dưỡng khí trong phổi dần cạn kiệt. Cánh tay lúc trước còn cố quơ quơ vào không trung giờ đã kiệt sức, buông thõng lên tấm ga trải giường nhuốm những giọt nước mắt đau thương. Thấy nó đã gục hẳn đầu xuống, môi gã lại treo nụ cười, bàn tay thả lỏng ra. Gã nâng đầu nó lên, đặt dựa vào ngực mình, vuốt khẽ mái tóc nâu dài.
Vừa được thả, cảm nhận lại được không khí là Tử Đan lập tức mở mắt, hít lấy hít để căng đầy lồng ngực. Hơi thở nó khá dần, nhưng vẫn có vẻ yếu. Nhưng nó ngay lập tức nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của gã, còn gã thì đang dương dương tự đắc áp mặt vào gò bồng đào của nó. Thấy nó đã tỉnh hẳn, Vu Hải trong giây lát ép môi mình lên hai cánh hồng đào căng mọng của nó. Gã mút lấy vị mật ngọt trong khoang miệng nó, lưỡi nghịch ngợm đảo quanh, quấn chặt lấy lưỡi nó. Kể cả khi chẳng còn chút hảo ngọt nào, gã vẫn nồng nhiệt hôn nó, rút sạch dưỡng khí. Môi dưới của nó bị gã cắn cho sưng tấy, chảy cả máu, khi gã nhả ra thì để lại một sợi chỉ bạc dài. Gã liếm môi:
- Rên rỉ thêm chút nữa đi nào, tiểu bạch thỏ.
Gã nâng nhẹ cằm nó lên, khoé môi cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp. Tử Đan cắn chặt môi, cơ thể nhỏ bé không thể ngừng run rẩy vì sợ hãi. Nó chủ động quàng một tay qua cổ gã, gắng ẩn người mình lên.
- Vu...Vu Hải, coi như tôi cầu xin anh, làm ơn thả tôi đi... được không?
- Hả? - Gã nhướn mày, gằn giọng - Cô muốn đi?
- Ph...Phải...
Gã phá lên cười, tay vỗ vỗ lên đùi vài cái. Khoé mắt gã chảy nước, cứ như câu nói của nó thật sự làm gã buồn cười vậy.
- Cô nghĩ ta là ai? Nghĩ đây là đâu?
Nó nấc lên một tiếng, ngậm ngùi lắc đầu.
- Không biết cũng không sao. Đằng nào thì cô cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Tử Đan nghe đến đấy thì xanh mặt, nhất thời mất bình tĩnh mà đấm mạnh một cú vào mặt gã. Nó với tay lấy con dao dưới sàn, cắt đứt dây trói rồi vùng chạy ra khỏi phòng.
- Con khốn này, mày nghĩ mày vừa làm gì?
Sau khi bị ăn trọn một đấm của Tử Đan, Vu Hải dường như không hề hấn gì, còn chẳng để lại dù chỉ một vệt đỏ trên mặt. Gã nhào tới nó, nắm đầu nó mà đập mạnh xuống đất, không chút khoan dung. Gã nhấc đầu nó lên, rồi lại dập xuống, như thế phải đến bốn năm lần. Trán Tử Đan bầm tím, chảy cả máu mũi, mặt nhăn nhó vì đau.
- Tiểu bạch thỏ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Hả?
- Nếu tôi phải lên giường với hạng người như anh thì tôi thà chết còn hơn.
- Chưa lên sao biết? - Gã nhếch môi cười - Được lắm, đằng nào ăn cô xong ta cũng thủ tiêu để dằn mặt thằng Đại Vỹ. Nên mau ngoan ngoãn nằm lên đây.
Vu Hải ôm eo nó bế lên, đặt xuống giường. Tử Đan đau đến không cử động nổi, đầu óc choáng váng, mắt đảo qua đảo lại không nhìn được gì. Nó chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ.
- Im mồm đi! Ta ghét nhất là mấy cái tiếng than khóc ỉ ôi đó - Gã tặc lưỡi, nhăn mặt rồi đưa hai tay bịt tai.
Nam nhân đè mạnh lên người nó, cúi đầu hôn lên cổ nó. Môi hắn di chuyển đến đâu là để lại vệt đỏ đến đó, khiến cả chiếc cổ trắng nõn ửng hết cả lên. Gã cắn mạnh chứ không phải kiểu "đánh dấu chủ quyền" bình thường, thật sự làm nó đau phát khóc. Đôi mắt xanh ngọc của nó phủ một tầng nước, không kiềm được mà chảy dài hai bên má.
Bàn tay to lớn của Vu Hải chạm vào từng chỗ trên cơ thể nó, vuốt ve chậm rãi nhưng gợi tình, nơi nào gã chạm vào cũng khiến nó kích thích đến không tưởng, cả cơ thể run rẩy không kiểm soát.
- A... đừng.... aa... dừng lại...đi...a
Sau những tiếng rên rỉ của Tử Đan, gã làm vẻ hài lòng lắm, liền buông tha chiếc cổ đã chi chít dấu hôn, liếm môi nhìn cơ thể nó đầy dâm dục. Vu Hải mạnh bạo xé rách chiếc váy của nó, quăng xuống đất. Nhũ hoa hồng hào bị gã mân mê đến căng cứng, nhô cao hẳn lên. Lưỡi gã thành thục liếm qua lại, hai hàm răng không yên phận mà cắn mạnh một cái làm cả người nó giật nảy.
Tử Đan đau điếng ưỡn cao eo, mày nhíu lại. Miệng không thể ngừng phát ra những tiếng rên của tình ái. Tâm trí nó giờ trống rỗng, không thể kháng cự mà cũng không thể tận hưởng nổi cái khoái lạc xen lẫn đau đớn kia. Nó cố níu giữ lại chút ý thức cuối cùng, thầm mong Hồ Đại Vỹ sẽ tới cứu nó.
- Đại...Vỹ... - Nó lẩm bẩm, không thể ngăn được hai hàng nước mắt.
Tiếng kêu thật nhỏ ấy dễ dàng lọt vào tai Vu Hải, gã lập tức dừng lại mọi việc đang làm, ngẩng lên nhìn nó. Khuôn mặt tuấn mĩ đột nhiên trở nên điên dại lạ thường. Gã hắc hắc cười, tay chộp lấy cổ nó, siết chặt:
- Cô vừa nói gì ta nghe không rõ? Nào, nói to lên. Gọi tên cậu ta to lên, không chừng tên vô dụng đó sẽ bất ngờ xuất hiện, đến đây giải cứu cô đấy!
Mặt Tử Đan tím dần, hơi thở càng ngày càng yếu ớt, dưỡng khí trong phổi dần cạn kiệt. Cánh tay lúc trước còn cố quơ quơ vào không trung giờ đã kiệt sức, buông thõng lên tấm ga trải giường nhuốm những giọt nước mắt đau thương. Thấy nó đã gục hẳn đầu xuống, môi gã lại treo nụ cười, bàn tay thả lỏng ra. Gã nâng đầu nó lên, đặt dựa vào ngực mình, vuốt khẽ mái tóc nâu dài.
Vừa được thả, cảm nhận lại được không khí là Tử Đan lập tức mở mắt, hít lấy hít để căng đầy lồng ngực. Hơi thở nó khá dần, nhưng vẫn có vẻ yếu. Nhưng nó ngay lập tức nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của gã, còn gã thì đang dương dương tự đắc áp mặt vào gò bồng đào của nó. Thấy nó đã tỉnh hẳn, Vu Hải trong giây lát ép môi mình lên hai cánh hồng đào căng mọng của nó. Gã mút lấy vị mật ngọt trong khoang miệng nó, lưỡi nghịch ngợm đảo quanh, quấn chặt lấy lưỡi nó. Kể cả khi chẳng còn chút hảo ngọt nào, gã vẫn nồng nhiệt hôn nó, rút sạch dưỡng khí. Môi dưới của nó bị gã cắn cho sưng tấy, chảy cả máu, khi gã nhả ra thì để lại một sợi chỉ bạc dài. Gã liếm môi:
- Rên rỉ thêm chút nữa đi nào, tiểu bạch thỏ.
Tác giả :
Ken