Mê Trước Cưới Sau
Chương 7: Luyến tiếc trinh tiết, không đảm đương nổi vai trò làm mẹ
(Yu: thật sự ko hiểu ý tên chương muốn nói gì cho lắm)
Tiểu Lộc có thói quen viết nhật ký, nhật ký của cô tên là ‘Tập hồi ký của Tiểu Lộc’, bởi vì năm nay cô trãi qua nhiều sự kiện có vẻ “thần bí", cho nên nhật kí năm 2008 cũng được gọi là ‘08 – Sự kiện thần bí’.
Trong đó, điều thứ nhất ghi lại, chính là cảnh tượng khi Khưu Sinh lần đầu tiên xông vào nhà cô.
Điều cuối cùng ghi lại…… chính là kỷ niệm cô cùng Khưu đang sống trong chiến tranh lạnh, vượt qua hơn ba giờ đồng hồ. Cụ thể đã qua hơn bao nhiêu giờ cô cũng chẳng muốn tính rõ nữa, tóm lại từ ngày hôm qua sau khi cô chạy khỏi nhà Khưu Sinh, thì bọn họ cũng không gặp mặt nhau nữa, từ lúc đó cho đến bây giờ, cũng đã trôi qua một ngày, cũng đã lâu, lâu lắm rồi.
Nhưng mà, so ra, có thể gặp phải tình trạng này, cũng đáng để Tiểu Lộc ghi lại vào nhật ký.
“À….. Thật ngại quá, phiền chị lập lại câu vừa rồi lần nữa được không?" Tiểu Lộc thật sự không cách gì chấp nhận những gì mình vừa nghe thấy là sự thật,bất chấp lên tiêng cẩn thận kiểm chứng lại lần nữa, yêu cầu Lê Nhược Lâm lập lại câu nói một lần nữa, để chứng minh rằng không phải cô đã ảo tưởng quá mức.
Ngồi sau bàn làm việc, Lê Nhược Lâm nhấm nháp tách cà phê, sững người một chút, nhưng vẫn nói lại một lần nữa, “Tôi đã để đâu lạc thư từ chức của cô đâu mất rồi, nếu cô vẫn còn muốn muốn từ chức, vậy hãy viết lại một thư khác. Nếu cảm thấy hối hận, vậy cứ coi như giữa chúng ta cũng chưa từng có chuyện gì xảy ra."
“Vậy tôi có thể khỏi phải thất nghiệp rồi?" Ai da, không phải nghe lầm chứ, Lê Nhược Lâm lại có thể thật sự đổi tính .
“Tôi không thể cam đoan, chuyện ngoài ý muốn luôn có thể xảy ra, nếu công ty không vừa lòng đối với biểu hiện của cô cũng, chủ động sa thải cô, vậy cô vẫn có thể thất nghiệp, chỉ có điều là cô sẽ nhận được một số tiền bồi thường khả quan." Lê Nhược Lâm cười cười, lại tiếp tục nói: “Thoạt nhìn, dường như cô cũng không phải có ý muốn từ chức, có thể giải thích một chút về nguyên nhân do đâu cô đưa thư từ chức cho tôi không?"
“Tôi…… Chỉ là nhất thời xúc động thôi." Đúng cái cớ ngớ ngẩn, nhưng mà miễn cưỡng vẫn còn có chút công dụng.
“Là vì Nguyễn Linh sao?" Lê Nhược Lâm cũng không cần vòng vo nữa, thẳng thắng hỏi.
“……" Tiểu Lộc rốt cục bị buộc đến á khẩu không nói được lời nào. Cô rất ngạc nhiên, sao Lê Nhược Lâm lại có thể nhìn ra được, muốn hỏi, nhưng vẫn là nhịn xuống, có một số việc vẫn không thích hợp để lật bài ngữa.
“Tôi hiểu rồi, hi vọng là chuyện như thế này không được có lần thứ hai, hành động theo cảm tính không thể liên tục lấy ra làm cớ dùng, cũng hi vọng cô công tư phân minh. Còn nữa, không cần vì những chuyện không đáng mà vứt bỏ tiền đồ. Hiện giờ trong tay cô còn hạng mục quảng cáo ô tô đúng không? Đợi cô chỉnh lý lại tư liệu quảng cáo kia xong, đưa cho Tiểu Bát, bảo cô ấy giao lại cho Nguyễn Linh. Sau này cứ để Nguyễn Linh tiếp tục theo dõi." Có một số việc dừng lại được thì nên dừng, Lê Nhược Lâm cũng không muốn công khai phơi bày mâu thuẫn của cấp dưới, rất bất lợi.
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Lộc trở nên trắng nhợt, tưởng rằng số phận bản thân đã sắp đến ngày tàn, “Giao cho Nguyễn Linh?"
“Hôm trước, tôi đã nói rõ trước nhân viên hai tổ ý tưởng, hi vọng cô và Nguyễn Linh có thể cộng tác cùng làm chung một hạng mục lớn, chẳng qua xét đến tình huống hiện tại, tôi cảm thấy hai người không thể nào hợp tác tốt được. Mà dù sao Nguyễn Linh cũng chỉ vừa mới đến, kinh nghiệm còn chưa vững, cho nên để cô ấy làm quen thêm một thời gian, như vậy cũng tránh cho việc hai người phải cùng nhau hợp tác, vậy cô còn không hài lòng sao? Hay cô thực sự muốn cộng tác với cô ấy."
“Vậy thì em làm gì?"
“Có hạng mục khác cần cô làm, là một vài mẫu quảng cáo hình, nghe nói cô có quan hệ mật thiết với Khưu Sinh, biết đâu anh ta có thể cho cô chút ý kiến chuyên nghiệp. Tôi cảm thấy quảng cáo này càng thích hợp cho cô làm hơn, bởi vì đòi hỏi phải đi công tác, vả lại thời gian khách hàng đưa ra cũng tương đối gấp rút, cho nên nếu cô làm tốt, tiền thưởng cũng tăng gấp hai lần, nếu như không có vấn đề gì cần bàn thêm, cô có thể qua bên Lưu Trình bàn bạc tiến hành làm ngay."
Tiểu Lộc thật không ngờ, ngay cả chuyện cô có quan hệ mật thiết cùng với Khưu Sinh mà Lê Nhược Lâm cũng đã biết! Không chừng thực ra cô ta rất có khả năng tiên đoán hay hơn nhiều so với Tiểu Bát.
“Còn có vấn đề gì sao?" Không đợi được Tiểu Lộc ngập ngừng, Lê Nhược Lâm lại lên tiếng hỏi.
“Dạ? Không có gì, em còn chờ sếp dặn dò xong mới liên hệ với bên Lưu Trình"
“Này, còn nữa……" Ngay khi Tiểu Lộc đứng dậy, vừa tính rời khỏi văn phòng, Lê Nhược Lâm lại kêu cô. Vẻ mặt như muốn nói lại thôi, do dự một hồi lâu, mới có chút không được tự nhiên nói: “Một lát cô thu xếp vật dụng, bàn làm việc của cô đã chuyển đến vị trí khác."
“Chuyển đi đâu ạ?" Cô là nhân viên tổ ý tưởng mà, ngồi làm ở phòng ý tưởng cũng là chuyện bình thường mà, sao lại phải chuyển đi chứ?
“Chuyển đến bên ngoài văn phòng của tôi, chính là nơi bàn làm việc của trợ lý của tôi trước đây….."
Tiểu Lộc chán nản rủ hai vai, lại không dám kháng nghị. Vị trí kia quả thực giống như bức tường ngăn cách, tuy rằng bình thường cô cũng không thích trao đổi tán ngẫu với người khác, nhưng mà, chổ mới này, ngay cả một người đàn ông cũng không nhìn thấy, ôi, cô hoàn toàn mất đi mục tiêu ảo tưởng rồi!
“Đi ra ngoài mau đi." Lê Nhược Lâm lấy lại tinh thần, thần sắc gượng gạo, không được tự nhiên ho khan một tiếng, thầm muốn lập tức chấm dứt lần nói chuyện này.
Mất đi không gian để YY* (Yu: * ý râm đó mòa), nhưng công việc vẫn cứ phải tiếp tục. Tiểu Lộc thu dọn vật dụng, đổi sang bàn làm việc mới, bởi đối mặt với hiện thực thật sự là quá khó khăn, vì thế, Tiểu Lộc lập tức chạy qua bên Lưu Trình, dự định dùng sự bề bộn của công việc làm tê dại người đi mà quên đi nỗi đau khổ thực tại.
Nhìn theo bóng Tiểu Lộc rời đi, xác định cô sẽ không lại đột nhiên vòng trở lại, Lê Nhược Lâm mới khẽ lên tiếng thở dài,cuối cùng cũng không thể duy trì được vẻ bình tĩnh, nói năng thận trọng thường ngày nữa, thậm chí còn có chút thô bạo cầm lấy điện thoại, nhấn chuỗi số điện thoại di động quen thuộc.
Quay số điện thoại, một lát sau một giọng nói vang lên, đối phương rất nhanh liền tiếp máy lên tiếng: “Hử? Có việc gì?"
“Cậu nghĩ sao?" Vừa nghe giọng nói thờ ơ kia truyền đến qua ống nghe điện thoại, Lê Nhược Lâm càng nghĩ càng cảm thấy rất uất ức ,“Khưu Sinh, tôi cảnh cáo cậu, sau này đừng bắt tôi phải phối hợp với cậu làm ra chuyện nhàm chán thế này."
“Nhàm chán sao? Tôi không cảm thấy."
“Nếu cậu sợ vợ mình chịu oan ức, thì cứ nhốt ở trong nhà, ngày ngày nuôi dưỡng, ôm ấp hay che chở đi. Nếu cậu sợ cô ấy vẽ cậu vào bức sơ đồ qua hệ kia thì cứ trực tiếp chặt tay cô ấy, móc mắt cô ấy đi!"
“Không tồi, tôi sẽ cân nhắc đề nghị này."
“……"
Tiểu Lộc có thói quen viết nhật ký, nhật ký của cô tên là ‘Tập hồi ký của Tiểu Lộc’, bởi vì năm nay cô trãi qua nhiều sự kiện có vẻ “thần bí", cho nên nhật kí năm 2008 cũng được gọi là ‘08 – Sự kiện thần bí’.
Trong đó, điều thứ nhất ghi lại, chính là cảnh tượng khi Khưu Sinh lần đầu tiên xông vào nhà cô.
Điều cuối cùng ghi lại…… chính là kỷ niệm cô cùng Khưu đang sống trong chiến tranh lạnh, vượt qua hơn ba giờ đồng hồ. Cụ thể đã qua hơn bao nhiêu giờ cô cũng chẳng muốn tính rõ nữa, tóm lại từ ngày hôm qua sau khi cô chạy khỏi nhà Khưu Sinh, thì bọn họ cũng không gặp mặt nhau nữa, từ lúc đó cho đến bây giờ, cũng đã trôi qua một ngày, cũng đã lâu, lâu lắm rồi.
Nhưng mà, so ra, có thể gặp phải tình trạng này, cũng đáng để Tiểu Lộc ghi lại vào nhật ký.
“À….. Thật ngại quá, phiền chị lập lại câu vừa rồi lần nữa được không?" Tiểu Lộc thật sự không cách gì chấp nhận những gì mình vừa nghe thấy là sự thật,bất chấp lên tiêng cẩn thận kiểm chứng lại lần nữa, yêu cầu Lê Nhược Lâm lập lại câu nói một lần nữa, để chứng minh rằng không phải cô đã ảo tưởng quá mức.
Ngồi sau bàn làm việc, Lê Nhược Lâm nhấm nháp tách cà phê, sững người một chút, nhưng vẫn nói lại một lần nữa, “Tôi đã để đâu lạc thư từ chức của cô đâu mất rồi, nếu cô vẫn còn muốn muốn từ chức, vậy hãy viết lại một thư khác. Nếu cảm thấy hối hận, vậy cứ coi như giữa chúng ta cũng chưa từng có chuyện gì xảy ra."
“Vậy tôi có thể khỏi phải thất nghiệp rồi?" Ai da, không phải nghe lầm chứ, Lê Nhược Lâm lại có thể thật sự đổi tính .
“Tôi không thể cam đoan, chuyện ngoài ý muốn luôn có thể xảy ra, nếu công ty không vừa lòng đối với biểu hiện của cô cũng, chủ động sa thải cô, vậy cô vẫn có thể thất nghiệp, chỉ có điều là cô sẽ nhận được một số tiền bồi thường khả quan." Lê Nhược Lâm cười cười, lại tiếp tục nói: “Thoạt nhìn, dường như cô cũng không phải có ý muốn từ chức, có thể giải thích một chút về nguyên nhân do đâu cô đưa thư từ chức cho tôi không?"
“Tôi…… Chỉ là nhất thời xúc động thôi." Đúng cái cớ ngớ ngẩn, nhưng mà miễn cưỡng vẫn còn có chút công dụng.
“Là vì Nguyễn Linh sao?" Lê Nhược Lâm cũng không cần vòng vo nữa, thẳng thắng hỏi.
“……" Tiểu Lộc rốt cục bị buộc đến á khẩu không nói được lời nào. Cô rất ngạc nhiên, sao Lê Nhược Lâm lại có thể nhìn ra được, muốn hỏi, nhưng vẫn là nhịn xuống, có một số việc vẫn không thích hợp để lật bài ngữa.
“Tôi hiểu rồi, hi vọng là chuyện như thế này không được có lần thứ hai, hành động theo cảm tính không thể liên tục lấy ra làm cớ dùng, cũng hi vọng cô công tư phân minh. Còn nữa, không cần vì những chuyện không đáng mà vứt bỏ tiền đồ. Hiện giờ trong tay cô còn hạng mục quảng cáo ô tô đúng không? Đợi cô chỉnh lý lại tư liệu quảng cáo kia xong, đưa cho Tiểu Bát, bảo cô ấy giao lại cho Nguyễn Linh. Sau này cứ để Nguyễn Linh tiếp tục theo dõi." Có một số việc dừng lại được thì nên dừng, Lê Nhược Lâm cũng không muốn công khai phơi bày mâu thuẫn của cấp dưới, rất bất lợi.
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Lộc trở nên trắng nhợt, tưởng rằng số phận bản thân đã sắp đến ngày tàn, “Giao cho Nguyễn Linh?"
“Hôm trước, tôi đã nói rõ trước nhân viên hai tổ ý tưởng, hi vọng cô và Nguyễn Linh có thể cộng tác cùng làm chung một hạng mục lớn, chẳng qua xét đến tình huống hiện tại, tôi cảm thấy hai người không thể nào hợp tác tốt được. Mà dù sao Nguyễn Linh cũng chỉ vừa mới đến, kinh nghiệm còn chưa vững, cho nên để cô ấy làm quen thêm một thời gian, như vậy cũng tránh cho việc hai người phải cùng nhau hợp tác, vậy cô còn không hài lòng sao? Hay cô thực sự muốn cộng tác với cô ấy."
“Vậy thì em làm gì?"
“Có hạng mục khác cần cô làm, là một vài mẫu quảng cáo hình, nghe nói cô có quan hệ mật thiết với Khưu Sinh, biết đâu anh ta có thể cho cô chút ý kiến chuyên nghiệp. Tôi cảm thấy quảng cáo này càng thích hợp cho cô làm hơn, bởi vì đòi hỏi phải đi công tác, vả lại thời gian khách hàng đưa ra cũng tương đối gấp rút, cho nên nếu cô làm tốt, tiền thưởng cũng tăng gấp hai lần, nếu như không có vấn đề gì cần bàn thêm, cô có thể qua bên Lưu Trình bàn bạc tiến hành làm ngay."
Tiểu Lộc thật không ngờ, ngay cả chuyện cô có quan hệ mật thiết cùng với Khưu Sinh mà Lê Nhược Lâm cũng đã biết! Không chừng thực ra cô ta rất có khả năng tiên đoán hay hơn nhiều so với Tiểu Bát.
“Còn có vấn đề gì sao?" Không đợi được Tiểu Lộc ngập ngừng, Lê Nhược Lâm lại lên tiếng hỏi.
“Dạ? Không có gì, em còn chờ sếp dặn dò xong mới liên hệ với bên Lưu Trình"
“Này, còn nữa……" Ngay khi Tiểu Lộc đứng dậy, vừa tính rời khỏi văn phòng, Lê Nhược Lâm lại kêu cô. Vẻ mặt như muốn nói lại thôi, do dự một hồi lâu, mới có chút không được tự nhiên nói: “Một lát cô thu xếp vật dụng, bàn làm việc của cô đã chuyển đến vị trí khác."
“Chuyển đi đâu ạ?" Cô là nhân viên tổ ý tưởng mà, ngồi làm ở phòng ý tưởng cũng là chuyện bình thường mà, sao lại phải chuyển đi chứ?
“Chuyển đến bên ngoài văn phòng của tôi, chính là nơi bàn làm việc của trợ lý của tôi trước đây….."
Tiểu Lộc chán nản rủ hai vai, lại không dám kháng nghị. Vị trí kia quả thực giống như bức tường ngăn cách, tuy rằng bình thường cô cũng không thích trao đổi tán ngẫu với người khác, nhưng mà, chổ mới này, ngay cả một người đàn ông cũng không nhìn thấy, ôi, cô hoàn toàn mất đi mục tiêu ảo tưởng rồi!
“Đi ra ngoài mau đi." Lê Nhược Lâm lấy lại tinh thần, thần sắc gượng gạo, không được tự nhiên ho khan một tiếng, thầm muốn lập tức chấm dứt lần nói chuyện này.
Mất đi không gian để YY* (Yu: * ý râm đó mòa), nhưng công việc vẫn cứ phải tiếp tục. Tiểu Lộc thu dọn vật dụng, đổi sang bàn làm việc mới, bởi đối mặt với hiện thực thật sự là quá khó khăn, vì thế, Tiểu Lộc lập tức chạy qua bên Lưu Trình, dự định dùng sự bề bộn của công việc làm tê dại người đi mà quên đi nỗi đau khổ thực tại.
Nhìn theo bóng Tiểu Lộc rời đi, xác định cô sẽ không lại đột nhiên vòng trở lại, Lê Nhược Lâm mới khẽ lên tiếng thở dài,cuối cùng cũng không thể duy trì được vẻ bình tĩnh, nói năng thận trọng thường ngày nữa, thậm chí còn có chút thô bạo cầm lấy điện thoại, nhấn chuỗi số điện thoại di động quen thuộc.
Quay số điện thoại, một lát sau một giọng nói vang lên, đối phương rất nhanh liền tiếp máy lên tiếng: “Hử? Có việc gì?"
“Cậu nghĩ sao?" Vừa nghe giọng nói thờ ơ kia truyền đến qua ống nghe điện thoại, Lê Nhược Lâm càng nghĩ càng cảm thấy rất uất ức ,“Khưu Sinh, tôi cảnh cáo cậu, sau này đừng bắt tôi phải phối hợp với cậu làm ra chuyện nhàm chán thế này."
“Nhàm chán sao? Tôi không cảm thấy."
“Nếu cậu sợ vợ mình chịu oan ức, thì cứ nhốt ở trong nhà, ngày ngày nuôi dưỡng, ôm ấp hay che chở đi. Nếu cậu sợ cô ấy vẽ cậu vào bức sơ đồ qua hệ kia thì cứ trực tiếp chặt tay cô ấy, móc mắt cô ấy đi!"
“Không tồi, tôi sẽ cân nhắc đề nghị này."
“……"
Tác giả :
An Tư Nguyên