Mê Trước Cưới Sau
Chương 27
Trong căn phòng u ám, hai người cùng ngồi trên ghế sô pha, không khí căng thẳng.
Cảnh ngồi im không nói trong căn phòng này cũng không phải lần đầu tiên, đương sự nào cũng cảm thấy quá quen rồi.
Cái gọi là đồng sàn dị mộng bất quá cũng là thế này, mọi thứ chính là thế này, lúc ở xa nhau ai cũng đều tốt đẹp. Một khi đã hiểu nhau, thế là mọi thứ đều sụp đổ.
“Anh đã lập kế hoạch từ đầu phải không?" Nguyễn Linh phá tan bầu không khí yên lặng, lạnh lùng chất vấn Thẩm Thần Xuyên.
Kiểu nói như vậy, không chút gì là giống đôi vợ chồng vừa tân hôn cả. Nếu có thể lập lại quá khứ một lần nữa, cô thà vẫn duy trì khoản cách ban đầu với Thẩm Thần Xuyên, nếu thế đã không đến mức mất đi tất cả như bây giờ.
“So ra vẫn chưa chu đáo bằng cô." Thẩm Thần Xuyên nhíu mi, nhóm điếu thuốc, nhưng lại không hút, chỉ lẳng lặng nhìn hình dáng làn khói kia.
“Tôi? Quá khen, tôi quá lắm chỉ là mới Khưu Sinh dùng cơm, có đáng gì mà gọi là chu đáo?" Nguyễn Linh liếc mắt khinh thường nhìn Thẩm Thần Xuyên, nói lạnh.
“Là dùng cơm hay là đội nón xanh lên đầu tôi?" (*: cắm sừng.)
“Anh thì chung thủy quá nhỉ? Ba ngày hết hai ngày chạy đến công ty đón tôi, để làm gì? Đã kết hôn rồi mà còn không biết chuyện tôi mẫn cảm với phấn hoa, ngày sinh nhật tặng gì không tặng, lại tặng hoa? Anh rõ ràng xem tôi như vật thay thế, tìm bóng dáng Trình Tiểu Lộc trên người tôi! Tôi là Nguyễn Linh. Tình yêu của chúng ta không giống, những chuyện cùng nhau trải qua cũng không giống. Tôi không tốt số như cô ấy, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay! Có thể được như bây giờ, tất cả đều do mình kiếm được!"
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình như người bị tâm thần, Thẩm Thần Xuyên đứng dậy, không muốn tiếp tục câu chuyện, “Hôm khác nói tiếp."
“Thần Xuyên." Nguyễn Linh như bừng tỉnh, ngẩng đầu, cố sức níu áo anh, ánh mắt bất lực, “Anh….không phải đã nói, có thể tha thứ chuyện em vờ mang thai, sẽ tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta sao? Những lời này….chẳng lẽ anh không giữ lời sao?"
“Tôi có nói. Giờ người đang tạo sức ép chính là cô. Tôi không nói gì không có nghĩa là tôi không biết, tôi biết cô theo tôi gầy dựng sự nghiệp rất vất vả, nhưng tôi đã đồng ý với cô, cho tôi thời gian một năm, nhất định sẽ cho cô cuộc sống ăn no mặc ấm. Chỉ một năm thôi mà cô còn không chờ được, vội vàng muốn trèo cành cao, tôi thật không hiểu vì sao cô đột nhiên lại chỉa mũi dùi sang tên nhiếp anh gia kia, đáng tiếc, kết quả thì sao? Cho dù cô có dâng mặt tận của, cho dù hắn có ý muốn ngoại tình…., cũng không có chuyện đi tìm người bạn vừa xé rách mặt vợ mình."
“Anh nghĩ em đang ngắm Khưu Sinh sao?" Những lời này thật khiến Nguyễn Linh dở khóc dở cười, con người đúng là không nên phạm sai lầm. Cô quá lắm chỉ cướp người đàn ông của Tiểu Lộc duy nhất một lần, lại khiến ai nấy đều xem cô như người nghiện tranh cướp, “Em tìm Khưu Sinh chỉ vì công việc, quan hệ của anh ta và Lê Nhược Lâm không bình thường, em chỉ muốn đi đường tắt, muốn anh ta giúp em tranh thủ mấy hạng mục mà thôi."
“………"
“Em không rõ vì sao Khưu Sinh lại tùy tiện tìm một người bạn đến cho xong chuyện, cũng không hiểu vì sao anh lại cố ý hẹn Tiểu Lộc đến đó. Hay là trong lòng anh, em đã là người như vậy, không có cách gì có thể xóa đi những lỗi lầm xưa? Thần Xuyên, em…..nếu em không yêu anh, vậy vì sao khi đó em lại trăm phương ngàn kế………"
Nguyễn Linh nhỏ nhẹ đáng yêu khụt khịt mũi, Thẩm Thần Xuyên xoay người đi chổ khác cười nhạo, khẽ liếm môi, lại như không có gì, ngồi xổm xuống, ôm cô, nói chậm lại, “Được rồi, không nói nữa, khuya rồi, mai còn phải đi làm."
“Anh không trách em sao?"
“Ừm…." Trả lời như không có hơi sức, dù sao anh cũng không phải thằng ngốc, cái cớ bừa như thế thì anh tin thế nào đây? Ai lại đi giúp cho người ngoài mà không giúp vợ mình? Theo như tính cách Nguyễn Linh, ai có thể rõ hơn anh.
Không muốn nói tiếp, chỉ vì anh không muốn nghĩ đến chuyện ly hôn.
Hứa hẹn chung thân không phải trò đùa, huống chi, khi đó, không phải là lỗi chỉ mình cô.
“Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp."
“Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
“Theo như làm đồng nghiệp mà nói, em lo hơi nhiều chuyện rồi."
Tiếng vọng ma quái quấn lấy bên tai, khiến đôi mi Tiểu Lộc nhíu chặt khi nằm ngủ, càng liên tục trằn trọc, làm thế nào cũng không thể xua đi từng câu từng câu nói tra tấn kia đi.
Cuối cùng, khi cảm thấy không chịu nổi cơn ‘ác mộng’ này nữa, cô lăn qua, ngồi bật dậy, đôi mắt trống rỗng nhìn bức tường trước mặt. Quả nhiên ngày nghĩ đêm mơ, ngày nào cũng như ngày nấy, quấn lấy cô trong mơ, cứ tiếp tục thế này có khi nào chết người không?
Thôi thì cứ đi chủ động giải thích, chứ tra tấn nhau thế này thật vô nghĩa.
Nghĩ vậy, Tiểu Lộc thuận tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh, vỗ hụt, cô mới trọn to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, phát hiện bên cạnh không có Khưu Sinh, mà chỉ chạm trúng chiếc di động.
Vốn định xem mấy giờ, kết quả, mấy giờ đâu không thấy, ngược lại, chỉ thấy một đống tin nhắn chưa đọc, người gởi đều là Tiểu Bát. Lúc này, Tiểu Lộc mới nhớ ra lúc sắp ngủ có nhắn tin với Tiểu Bát rằng Khưu Sinh có mầm bệnh thần kinh, nhắn qua nhắn lại, không ngờ lại ngủ quên.
Mấy tin nhắn nhận được đều là mấy tin vặt, nhưng Tiểu Bát dù sao cũng là Tiểu Bát, ít nhất cũng có thể giúp Tiểu Lộc thông suốt, biết được phải dùng cách gì để thu phục tên đàn ông đáng chết! Nghĩ thế, không chút chần chờ, Tiểu Lộc vội xốc chăn, rón ra rón rén bước xuống giường, mò mẫm trong bóng tôi, bám vào tường, bước theo hướng có ánh sáng mỏng manh đi về phía phòng bên kia.
Spider Solitaire* là gì? (*: game xếp bài trên máy vi tính.)
Là thứ đàn ông thường dùng để từ chối phụ nữ! Ít nhất, đối với Khưu Sinh là vậy.
Anh không có việc gì làm, đành mở bài ra chơi.
Cảm thấy không có tính thử thách, đành mở tài liệu, nhìn……chỉ có nhìn, bởi vì anh thật sự không có tâm tư làm việc.
Lúc trước, anh chưa từng nghĩ qua chuyện phải thừa nhận trước mặt gia đình Tiểu Lộc, anh cho rằng không cần thiết, cũng cho rằng không quá quan trọng. Đó chỉ là chuyện giữa hai người, không liên quan đến người khác. Giờ xem ra, sự thật khác xa với tưởng tượng, thì ra mùi vị bị chối bỏ, lại khó chịu như vậy.
Ngay lúc anh buông xuôi, định quay về phòng ngủ, chiếc bóng bên ngoài hành lang cũng động. Anh hướng mắt nhìn, thích chí nhìn bóng người lén lút ngoài cửa phòng.
Cái cây xoài giả chướng mắt mém chút bị cô đá, may mắn còn đứng vững.
Thật khó khăn, vượt qua con đường chông gai, cuối cùng cũng đụng đến cửa phòng sách.
Đẩy nhẹ cửa ra, Tiểu Lộc đối diện với ánh mắt thâm thúy của Khưu Sinh, ngẩn người, ngại ngùng khục khục giọng, “……Xin chào."
Anh không nói gì, nét mặt vô cảm, nghĩ xem có phải câu tiếp theo của cô có phải là ‘ngủ ngon’ không.
“Anh có muốn uống café không?" Rất tự nhiên, Tiểu Lộc thật hài lòng với biểu hiện của mình, không đợi Khưu Sinh trả lời, cô liền tự động chạy đi, “Em pha cho anh nha."
Một lát sau, cô lại bưng tách café chạy về, cẩn thận đặt trước mặt Khưu Sinh, sau đó đứng bất động, ánh mắt khóa chặt lên màn hình vi tính, “Bài gì mà hình xấu dữ vậy."
“Sao không ngủ?" Khưu Sinh hạ tầm mắt, liếc nhìn sang tách café.
“Em muốn chờ anh ngủ chung."
“Anh còn có việc………."
“Mấy tấm bài này xấu như vậy, chơi có gì vui đâu, đi ngủ đi."
“………." Đúng là xấu thật, nhưng ở với nó còn tốt hơn ngủ cạnh cô. Anh sợ oán niệm mình quá nặng, nữa đêm nhịn không được mà bóp chết cô, gây tai nạn chết người thì cũng không được tốt lắm.
Vì thế, Khưu Sinh lơ cô đi, tiếp tục cúi đầu và bản kế hoạch của mình, dáng vẻ như rất bận rộn.
Tay chân Tiểu Lộc trở nên lúng túng, đứng một lúc, quyết định bỏ hết tất cả, cắn răng, chạy đến chổ Khưu Sinh, từ sau lưng mà vươn tay câu cổ anh, nũng nịu lay: “Không phải là anh còn giận mấy câu em nói với mẹ đó chứ?"
“Không có." Anh gần như bị đông cứng, không muốn thừa nhận chuyện nhỏ nhặt này lại có thể khoáy động tâm trạng mình.
“Thật là không có?" Rõ ràng là có, Tiểu Lộc bắt đầu di chuyển ra trước, muốn nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng góc độ này thật khó nhìn, thế là cô chọn giải pháp đơn giản là ngồi lên đùi anh, “Không phải em không muốn nói, bởi vì mọi chuyện quá đột ngột mà. Ba mẹ em rất là truyền thống, khó mà chập nhận loại hôn nhân thế này. Hơn nữa, nếu em khai thật với ba mẹ, nhất định sẽ rất phiền, họ sẽ gấp rút bắt em dẫn anh về, sau đó là đủ thứ việc linh tinh rắc rối. Chính anh cũng từng nói mà, anh nói không thích mấy chuyện rắc rối mà."
“Ừm…….." Cơ thể cứng đờ, nhếch khóe miệng, trừng mắt nhìn cơ thể người phụ nữ xoay tới xoay lui trên đùi mình.
Cơ bản là Khưu Sinh không nghe rõ Tiểu Lộc đang nói gì, chỉ cảm thấy rất muốn giẫm cho cô một phát, nhưng anh lại để mặc cho bản năng mà nâng cao chân, vươn tay ôm lấy eo Tiểu Lộc, ép cô vào lòng, ưỡn ngực ra.
“Huống hồ em lại không hề có quyền chủ động nha, lúc nào cũng làm theo anh. Mà cho tới giờ anh cũng đâu định dẫn em đến cho ba me anh gặp đâu, nên…….Em đoán hẳn là anh cũng không muốn em dính dáng gì với họ. Em nói có đúng không?" Cô như con chuột túi, ngồi trong lòng anh, tay bấu chặt ngực áo anh, hỏi.
“Ừm."
“Vậy anh tha lỗi cho em, không quậy nữa?"
Máu huyết toàn thân như dồn hết xuống nửa người dưới, không còn đủ để cung cấp lên não. Cho nên, lúc này Khưu Sinh không cách gì suy nghĩ được nữa cả. Theo bản năng mà híp đôi mắt đầy lửa dục, mông lung nhìn Tiểu Lộc, khẽ gật đầu, tay bắt đầu chậm rãi luồn vào áo ngủ cô, di chuyển lên trên. Ngay tại lúc sắp chạm đến ngực cô, đột nhiên Tiểu Lộc đẩy anh ra, đứng bật dậy.
“Vậy giờ em ngủ được rồi, đi ngủ thôi, mai còn có cuộc họp, thật rắc rối. Nhưng mà anh không giận là được rồi, mấy lá bài này xấu hoắc, anh đừng chơi muộn quá, ngủ sớm chút đi ha." Nói xong, ngáp một cái, cảm thấy thật mỹ mãn liến biến ra khỏi thư phòng.
Cái kiểu gì đây?
Khưu Sinh mê mang ngồi đó, nhìn thấy cô bỏ đi, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô cứ như vậy mà trêu chọc dục vọng của anh, sau đó lại chối bỏ trách nhiệm sao? Cô nàng này hẳn là chán sống rồi có phải không?!
“Trình Tiểu Lộc, quay lại đây cho tôi!"
Cảnh ngồi im không nói trong căn phòng này cũng không phải lần đầu tiên, đương sự nào cũng cảm thấy quá quen rồi.
Cái gọi là đồng sàn dị mộng bất quá cũng là thế này, mọi thứ chính là thế này, lúc ở xa nhau ai cũng đều tốt đẹp. Một khi đã hiểu nhau, thế là mọi thứ đều sụp đổ.
“Anh đã lập kế hoạch từ đầu phải không?" Nguyễn Linh phá tan bầu không khí yên lặng, lạnh lùng chất vấn Thẩm Thần Xuyên.
Kiểu nói như vậy, không chút gì là giống đôi vợ chồng vừa tân hôn cả. Nếu có thể lập lại quá khứ một lần nữa, cô thà vẫn duy trì khoản cách ban đầu với Thẩm Thần Xuyên, nếu thế đã không đến mức mất đi tất cả như bây giờ.
“So ra vẫn chưa chu đáo bằng cô." Thẩm Thần Xuyên nhíu mi, nhóm điếu thuốc, nhưng lại không hút, chỉ lẳng lặng nhìn hình dáng làn khói kia.
“Tôi? Quá khen, tôi quá lắm chỉ là mới Khưu Sinh dùng cơm, có đáng gì mà gọi là chu đáo?" Nguyễn Linh liếc mắt khinh thường nhìn Thẩm Thần Xuyên, nói lạnh.
“Là dùng cơm hay là đội nón xanh lên đầu tôi?" (*: cắm sừng.)
“Anh thì chung thủy quá nhỉ? Ba ngày hết hai ngày chạy đến công ty đón tôi, để làm gì? Đã kết hôn rồi mà còn không biết chuyện tôi mẫn cảm với phấn hoa, ngày sinh nhật tặng gì không tặng, lại tặng hoa? Anh rõ ràng xem tôi như vật thay thế, tìm bóng dáng Trình Tiểu Lộc trên người tôi! Tôi là Nguyễn Linh. Tình yêu của chúng ta không giống, những chuyện cùng nhau trải qua cũng không giống. Tôi không tốt số như cô ấy, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay! Có thể được như bây giờ, tất cả đều do mình kiếm được!"
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình như người bị tâm thần, Thẩm Thần Xuyên đứng dậy, không muốn tiếp tục câu chuyện, “Hôm khác nói tiếp."
“Thần Xuyên." Nguyễn Linh như bừng tỉnh, ngẩng đầu, cố sức níu áo anh, ánh mắt bất lực, “Anh….không phải đã nói, có thể tha thứ chuyện em vờ mang thai, sẽ tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân của chúng ta sao? Những lời này….chẳng lẽ anh không giữ lời sao?"
“Tôi có nói. Giờ người đang tạo sức ép chính là cô. Tôi không nói gì không có nghĩa là tôi không biết, tôi biết cô theo tôi gầy dựng sự nghiệp rất vất vả, nhưng tôi đã đồng ý với cô, cho tôi thời gian một năm, nhất định sẽ cho cô cuộc sống ăn no mặc ấm. Chỉ một năm thôi mà cô còn không chờ được, vội vàng muốn trèo cành cao, tôi thật không hiểu vì sao cô đột nhiên lại chỉa mũi dùi sang tên nhiếp anh gia kia, đáng tiếc, kết quả thì sao? Cho dù cô có dâng mặt tận của, cho dù hắn có ý muốn ngoại tình…., cũng không có chuyện đi tìm người bạn vừa xé rách mặt vợ mình."
“Anh nghĩ em đang ngắm Khưu Sinh sao?" Những lời này thật khiến Nguyễn Linh dở khóc dở cười, con người đúng là không nên phạm sai lầm. Cô quá lắm chỉ cướp người đàn ông của Tiểu Lộc duy nhất một lần, lại khiến ai nấy đều xem cô như người nghiện tranh cướp, “Em tìm Khưu Sinh chỉ vì công việc, quan hệ của anh ta và Lê Nhược Lâm không bình thường, em chỉ muốn đi đường tắt, muốn anh ta giúp em tranh thủ mấy hạng mục mà thôi."
“………"
“Em không rõ vì sao Khưu Sinh lại tùy tiện tìm một người bạn đến cho xong chuyện, cũng không hiểu vì sao anh lại cố ý hẹn Tiểu Lộc đến đó. Hay là trong lòng anh, em đã là người như vậy, không có cách gì có thể xóa đi những lỗi lầm xưa? Thần Xuyên, em…..nếu em không yêu anh, vậy vì sao khi đó em lại trăm phương ngàn kế………"
Nguyễn Linh nhỏ nhẹ đáng yêu khụt khịt mũi, Thẩm Thần Xuyên xoay người đi chổ khác cười nhạo, khẽ liếm môi, lại như không có gì, ngồi xổm xuống, ôm cô, nói chậm lại, “Được rồi, không nói nữa, khuya rồi, mai còn phải đi làm."
“Anh không trách em sao?"
“Ừm…." Trả lời như không có hơi sức, dù sao anh cũng không phải thằng ngốc, cái cớ bừa như thế thì anh tin thế nào đây? Ai lại đi giúp cho người ngoài mà không giúp vợ mình? Theo như tính cách Nguyễn Linh, ai có thể rõ hơn anh.
Không muốn nói tiếp, chỉ vì anh không muốn nghĩ đến chuyện ly hôn.
Hứa hẹn chung thân không phải trò đùa, huống chi, khi đó, không phải là lỗi chỉ mình cô.
“Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp."
“Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
“Theo như làm đồng nghiệp mà nói, em lo hơi nhiều chuyện rồi."
Tiếng vọng ma quái quấn lấy bên tai, khiến đôi mi Tiểu Lộc nhíu chặt khi nằm ngủ, càng liên tục trằn trọc, làm thế nào cũng không thể xua đi từng câu từng câu nói tra tấn kia đi.
Cuối cùng, khi cảm thấy không chịu nổi cơn ‘ác mộng’ này nữa, cô lăn qua, ngồi bật dậy, đôi mắt trống rỗng nhìn bức tường trước mặt. Quả nhiên ngày nghĩ đêm mơ, ngày nào cũng như ngày nấy, quấn lấy cô trong mơ, cứ tiếp tục thế này có khi nào chết người không?
Thôi thì cứ đi chủ động giải thích, chứ tra tấn nhau thế này thật vô nghĩa.
Nghĩ vậy, Tiểu Lộc thuận tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh, vỗ hụt, cô mới trọn to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, phát hiện bên cạnh không có Khưu Sinh, mà chỉ chạm trúng chiếc di động.
Vốn định xem mấy giờ, kết quả, mấy giờ đâu không thấy, ngược lại, chỉ thấy một đống tin nhắn chưa đọc, người gởi đều là Tiểu Bát. Lúc này, Tiểu Lộc mới nhớ ra lúc sắp ngủ có nhắn tin với Tiểu Bát rằng Khưu Sinh có mầm bệnh thần kinh, nhắn qua nhắn lại, không ngờ lại ngủ quên.
Mấy tin nhắn nhận được đều là mấy tin vặt, nhưng Tiểu Bát dù sao cũng là Tiểu Bát, ít nhất cũng có thể giúp Tiểu Lộc thông suốt, biết được phải dùng cách gì để thu phục tên đàn ông đáng chết! Nghĩ thế, không chút chần chờ, Tiểu Lộc vội xốc chăn, rón ra rón rén bước xuống giường, mò mẫm trong bóng tôi, bám vào tường, bước theo hướng có ánh sáng mỏng manh đi về phía phòng bên kia.
Spider Solitaire* là gì? (*: game xếp bài trên máy vi tính.)
Là thứ đàn ông thường dùng để từ chối phụ nữ! Ít nhất, đối với Khưu Sinh là vậy.
Anh không có việc gì làm, đành mở bài ra chơi.
Cảm thấy không có tính thử thách, đành mở tài liệu, nhìn……chỉ có nhìn, bởi vì anh thật sự không có tâm tư làm việc.
Lúc trước, anh chưa từng nghĩ qua chuyện phải thừa nhận trước mặt gia đình Tiểu Lộc, anh cho rằng không cần thiết, cũng cho rằng không quá quan trọng. Đó chỉ là chuyện giữa hai người, không liên quan đến người khác. Giờ xem ra, sự thật khác xa với tưởng tượng, thì ra mùi vị bị chối bỏ, lại khó chịu như vậy.
Ngay lúc anh buông xuôi, định quay về phòng ngủ, chiếc bóng bên ngoài hành lang cũng động. Anh hướng mắt nhìn, thích chí nhìn bóng người lén lút ngoài cửa phòng.
Cái cây xoài giả chướng mắt mém chút bị cô đá, may mắn còn đứng vững.
Thật khó khăn, vượt qua con đường chông gai, cuối cùng cũng đụng đến cửa phòng sách.
Đẩy nhẹ cửa ra, Tiểu Lộc đối diện với ánh mắt thâm thúy của Khưu Sinh, ngẩn người, ngại ngùng khục khục giọng, “……Xin chào."
Anh không nói gì, nét mặt vô cảm, nghĩ xem có phải câu tiếp theo của cô có phải là ‘ngủ ngon’ không.
“Anh có muốn uống café không?" Rất tự nhiên, Tiểu Lộc thật hài lòng với biểu hiện của mình, không đợi Khưu Sinh trả lời, cô liền tự động chạy đi, “Em pha cho anh nha."
Một lát sau, cô lại bưng tách café chạy về, cẩn thận đặt trước mặt Khưu Sinh, sau đó đứng bất động, ánh mắt khóa chặt lên màn hình vi tính, “Bài gì mà hình xấu dữ vậy."
“Sao không ngủ?" Khưu Sinh hạ tầm mắt, liếc nhìn sang tách café.
“Em muốn chờ anh ngủ chung."
“Anh còn có việc………."
“Mấy tấm bài này xấu như vậy, chơi có gì vui đâu, đi ngủ đi."
“………." Đúng là xấu thật, nhưng ở với nó còn tốt hơn ngủ cạnh cô. Anh sợ oán niệm mình quá nặng, nữa đêm nhịn không được mà bóp chết cô, gây tai nạn chết người thì cũng không được tốt lắm.
Vì thế, Khưu Sinh lơ cô đi, tiếp tục cúi đầu và bản kế hoạch của mình, dáng vẻ như rất bận rộn.
Tay chân Tiểu Lộc trở nên lúng túng, đứng một lúc, quyết định bỏ hết tất cả, cắn răng, chạy đến chổ Khưu Sinh, từ sau lưng mà vươn tay câu cổ anh, nũng nịu lay: “Không phải là anh còn giận mấy câu em nói với mẹ đó chứ?"
“Không có." Anh gần như bị đông cứng, không muốn thừa nhận chuyện nhỏ nhặt này lại có thể khoáy động tâm trạng mình.
“Thật là không có?" Rõ ràng là có, Tiểu Lộc bắt đầu di chuyển ra trước, muốn nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng góc độ này thật khó nhìn, thế là cô chọn giải pháp đơn giản là ngồi lên đùi anh, “Không phải em không muốn nói, bởi vì mọi chuyện quá đột ngột mà. Ba mẹ em rất là truyền thống, khó mà chập nhận loại hôn nhân thế này. Hơn nữa, nếu em khai thật với ba mẹ, nhất định sẽ rất phiền, họ sẽ gấp rút bắt em dẫn anh về, sau đó là đủ thứ việc linh tinh rắc rối. Chính anh cũng từng nói mà, anh nói không thích mấy chuyện rắc rối mà."
“Ừm…….." Cơ thể cứng đờ, nhếch khóe miệng, trừng mắt nhìn cơ thể người phụ nữ xoay tới xoay lui trên đùi mình.
Cơ bản là Khưu Sinh không nghe rõ Tiểu Lộc đang nói gì, chỉ cảm thấy rất muốn giẫm cho cô một phát, nhưng anh lại để mặc cho bản năng mà nâng cao chân, vươn tay ôm lấy eo Tiểu Lộc, ép cô vào lòng, ưỡn ngực ra.
“Huống hồ em lại không hề có quyền chủ động nha, lúc nào cũng làm theo anh. Mà cho tới giờ anh cũng đâu định dẫn em đến cho ba me anh gặp đâu, nên…….Em đoán hẳn là anh cũng không muốn em dính dáng gì với họ. Em nói có đúng không?" Cô như con chuột túi, ngồi trong lòng anh, tay bấu chặt ngực áo anh, hỏi.
“Ừm."
“Vậy anh tha lỗi cho em, không quậy nữa?"
Máu huyết toàn thân như dồn hết xuống nửa người dưới, không còn đủ để cung cấp lên não. Cho nên, lúc này Khưu Sinh không cách gì suy nghĩ được nữa cả. Theo bản năng mà híp đôi mắt đầy lửa dục, mông lung nhìn Tiểu Lộc, khẽ gật đầu, tay bắt đầu chậm rãi luồn vào áo ngủ cô, di chuyển lên trên. Ngay tại lúc sắp chạm đến ngực cô, đột nhiên Tiểu Lộc đẩy anh ra, đứng bật dậy.
“Vậy giờ em ngủ được rồi, đi ngủ thôi, mai còn có cuộc họp, thật rắc rối. Nhưng mà anh không giận là được rồi, mấy lá bài này xấu hoắc, anh đừng chơi muộn quá, ngủ sớm chút đi ha." Nói xong, ngáp một cái, cảm thấy thật mỹ mãn liến biến ra khỏi thư phòng.
Cái kiểu gì đây?
Khưu Sinh mê mang ngồi đó, nhìn thấy cô bỏ đi, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cô cứ như vậy mà trêu chọc dục vọng của anh, sau đó lại chối bỏ trách nhiệm sao? Cô nàng này hẳn là chán sống rồi có phải không?!
“Trình Tiểu Lộc, quay lại đây cho tôi!"
Tác giả :
An Tư Nguyên