Mê Trước Cưới Sau
Chương 11
May mắn là tư duy của Khưu Sinh không giống như Tiểu Lộc, anh nhanh chóng bắt taxi, đuổi theo xe cảnh sát, không bao lâu cũng đuổi kịp Tiểu Lộc.
Chỉ là, anh giải thích suốt cả một đêm, nhưng ông chú cảnh sát kia vẫn không muốn tin Tiểu Lộc là bình thường. Cuối cùng, đành phải đưa đến bệnh viện khoa tâm thần kiểm tra, thật là có chút phiền toái, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã trả lại cho Tiểu Lộc một công đạo.
“Ồ? Thì ra là cô không phải người điên hả."
“……"
“Người giám hộ, ông xã của cô rất tuấn tú nha, có thể chịu được cô cũng không dễ dàng, cô bé, cô phải quý trọng đấy."
“……"
“Này, người giám hộ à…… ừm, ngài Khưu, sau này dành nhiều thời gian bên bà xã một chút, đừng để cho bà nhà giả thành người điên ở nơi công cộng nữa, làm tăng thêm gánh nặng cho chung tôi. Nói đi, hai người sống ở đâu, tôi phái người đưa cả hai về, nhà tôi ba đời đều là viên chức cho dân, tuyệt đối không bắt bừa người vô tội."
“……"
Được lắm, Trình Tiểu Lộc nhớ kỹ, khắc sâu nhớ kỹ. Ở phương bắc Trung Quốc, trong cái thành thị nào đó, có một viên cảnh sát ba đời đều là viên chức phục vụ nhân dân! Ông ta tuyệt đối không bắt người bừa bãi, nhiều lắm cũng chỉ là hại cô không gặp được khách hàng, không bắt kịp chuyến bay, bị sếp mắng…… Còn bị hạ tối hậu thư, làm không xong hạng mục này thì cứ việc về nhà mà tự xử.
Xem tình huống như bây giờ, có phải là cô đã bị thất nghiệp rồi không?
“Ô…… Tôi gây ra nghiệt gì cơ chứ……" Tiểu Lộc ngồi xuống bên bồn hoa ven đường, khẽ nức nở, tâm trạng rối bời, dùng bàn phím điện thoại làm nơi phát tiết.
Suy nghĩ trong đầu gần như hỗn loạn, không ngừng lập đi lập lại câu nói vừa rồi của khách hàng, cũng không ngừng lý giải ý nghĩa của nó…….. “Khỏi cần nói nữa, tôi không rãnh rỗi như vậy." Là thế nào đây? Không phải cô ta cũng rãnh sao, hôm đầu tiên chẳng phải cô ta đã tự hủy cuộc hẹn đó thôi! Là do ông đày tơ của dân kia không phân biệt tốt xấu mà!
“Đi." Ồn ào muốn chết, Khưu Sinh không thể nhịn được nữa .
“Đi đâu hả?" Tiểu Lộc đang ngỡ ngàng thì bị anh kéo đứng lên, lúng búng chạy đuổi theo cho kịp bước chân anh.
“Ăn cơm." Trả lời một cách vô cùng nhàn nhã, vô cùng bất cần.
“Bọn họ nói không muốn nói chuyện với tôi, tôi sắp thất nghiệp rồi, còn ăn cơm cái gì nữa chứ!" Anh có biết như vậy là sắp không có cơm ăn, là sắp đói nhăn răng hay không hả? Nếu thật sự vuột mất công việc này, cô lại phải đi tìm việc, tìm không thấy phải về nhà. Về nhà cũng không phải là không tốt, chỉ là, con mẹ nó phải thừa kế sự nghiệp, mà sự nghiệp kia …. Thật phiêu lưu nha!
“Thất nghiệp cũng phải ăn cơm." Anh bắt đầu cau mày lại, không để ý tới cô, tiếp tục bước đi.
“Con mẹ nó……" Đồ mặt trắng, thật ra anh có biết tình huống bây giờ nghiêm trong biết chừng nào không?
Khưu Sinh dừng bước, tròng mắt se lại, nhìn sát vào cô, “Đừng để tôi nghe thấy mấy câu thô tục này lần nữa."
“Tôi đã nói như vậy bao nhiêu năm rồi, giờ lại bắt sửa, anh thích nghe hay không kệ xác anh. Hứ, đồ chủ nghĩa đàn ông, không biết thưởng thức, ngay cả Thần Xuyên trước kia còn nói thích tôi nói ‘Con mẹ nó’ ……" Tiểu Lộc nói không chút suy nghĩ, cứ theo phản xạ mà phản bác lại. Mới nói được một nữa, cô đột nhiên ngậm miệng lại. Không phải bởi do ánh mắt Khưu Sinh càng lúc càng làm cho người ta sợ hãi, mà lúc này, cái tên ‘Thẩm Thần Xuyên’ càng khiến cô kinh hãi gấp bội.
Hóa ra, có một số ký ức đã khắc cốt ghi tâm, trở thành thói quen. Giống như một bộ phận trong cơ thể cô, cho dù không cố ý, nó vẫn tự nhiên khiến cô nhớ đến.
“Nói thích cô, thì sẽ phải có trách nhiệm với tương lai của cô, còn cứ thích như vậy thì có ích lợi gì?" Im lặng một lúc, anh thử dịu dàng nhìn cô, tuy sắc mặt không chút đổi nhưng lại chủ động nắm tay cô dắt đi.
Tiểu Lộc chớp chớp đôi mắt còn chút ươn ướt, khẽ trộm nhìn anh, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh. Gương mặt thì lạnh lùng như vậy lại có thể dịu dàng thế này sao? Cô há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Cuối cùng, chỉ biết im lặng suy nghĩ, thích như vậy cũng không phải không có tác dụng. Chí ít, cũng khiến cô hiểu, tình yêu hay tình bạn đều không đáng tin cậy.
Bữa cơm trưa này đột nhiên ở một nơi rất kỳ quái, là nơi nào đó trong một nhà hàng sang trọng tráng lệ …. Phòng bếp!
Nhưng nghe Khưu Sinh nói bữa này anh mời, cho nên Tiểu Lộc đành im lặng không lên tiếng, đương nhiên là người nào trả tiền người đó chọn chổ. Cô chỉ có thể âm thầm oán trách, tại sao anh mời cô gái khác ăn đồ Thái mà lúc mời cô lại chạy đến nhà bếp ồn ào đầy dầu mỡ chán ghét này?! Tuy cô thật sự cũng thích đồ ăn Trung Hoa, thế nhưng loại đãi ngộ khác biệt này thật dễ làm băng giá trái tim người ta nha.
“Kẻ xông vào nhà bếp đòi ăn chỉ có mình cậu." Trang phục đầu bếp, đội mũ trắng cao phồng to thì đích xác là đầu bếp rồi. Anh ta đẩy đến một chiếc xe chứa đầy thức ăn, tất cả đều còn đang bốc khói nghi ngút, “Nè, tất cả đều chiếu theo khẩu vị của cậu mà làm đó, phần ăn cũng tuyệt đối nhiều hơn với bên ngoài nha."
“Wow…" Đây gọi là vào bếp luồng cửa sau kiếm chổ ăn tốt sao? Tiểu Lộc liếm môi, tròn mắt nhìn chiếc mâm đầy thức ăn, nhìn sơ cũng biết là không phải tầm thường rồi.
“Đừng có mà nói nhiều, không để người khác ăn à?" Khưu Sinh nhìn thấy ánh mắt Tiểu Lộc, rồi tức giận quát đầu bX
“Cậu xem tôi là đầu bếp chuyên dụng à? Nấu cho cậu ăn, chưa gì đã muốn đuổi tôi đi sao? Đã lâu không gặp rồi, tâm sự chút đi." Nói xong, đầu bếp móc gói thuốc lá từ trong túi áo ra, quen tay ném sang cho Khưu Sinh.
“Nhẫn"
Anh đầu bếp không tin vào mắt mình, trợn tròn mắt, nhìn sang Tiểu Lộc lúc này cũng đứng cạnh đó mà không nói thêm lời nào, “Nghe nói cậu kết hôn?"
“Hử" Tin tức lan truyền quả là nhanh chóng, anh quả là không nhìn lầm, tên lắm mồm kia đúng là huynh đệ tốt.
“Vẫn còn chơi nhiếp ảnh?" Chuyện này cũng do lần họp mặt bạn bè cùng lớp có nghe tên anh em bảo bối của Khưu Sinh nói lại.
“Cứ cho là vậy đi." Khưu Sinh trả lời mơ hồ, như là thế nào cũng được, so ra, trước kia mới gọi là chơi, còn giờ thì…….Anh dựa vào thứ này để kiếm sống. So với mộng tưởng ban đầu thì đã nhuốm rất nhiều mùi phàm tục, nhưng anh biết, anh hiểu có được sẽ mất được.
“Vẫn là chụp ba cái hình cây cỏ hoa lá nhàm chán, sông nước núi non?"
“……" Không nói gì chống đỡ. Cái đẹp mà đến miệng cậu ta đều trở nên không đáng một đồng.
“Chán chết, chụp người đi, bà xã cậu xinh đẹp như vậy, người mẫu tự nhiên, đừng có mà phung phí của trời. Thật là……" Vừa nói, anh đầu bếp vừa nháy mắt cười với Tiểu Lộc, đang nói nửa chừng, thì có tiếng gọi cách đó không xa, “Bận rồi, không quấy rầy vợ chồng son hai người nữa, đám cưới nhớ đưa thiệp cho tôi."
“Phì, xinh đẹp?" Mẹ ơi, Trình Tiểu Lộc sống hơn hai mươi năm, thật đúng đây là lần đầu tiên được nghe người ta khen như vậy, thật là làm cho cô phải nở hoa trong lòng, ngây ngất con tim.
Ngay cả chính cha mẹ của cô cũng đều nói: “Bề ngoài bình thường không xinh đẹp, chúng ta sẽ khen nó thanh tú; Không thanh tú, chúng ta khen nó có khí chất; Về phần con, ha ha…, coi như thuần khiết lương thiện". (Yu: hiểu lun, ha ha =)) )
“A…… Cậu ta gặp mẹ tôi cũng nói xinh đẹp, thấy Bò sữa không ờ cũng nói xinh đẹp." Có nước lạnh thì nhất định phải tạt. Có một số người, vừa được tâng bốc chút đỉnh đã không đỡ nổi.
“Mẹ anh?" Tiểu Lộc nhìn không ra, trong trí nhớ cô, đây là lần đầu tiên Khưu Sinh nhắc đến người nha anh với cô.
Đáng tiếc, anh lại không tiếp tục đề tài này, “Hôm qua cô trốn sau cây cột ở nhà hàng là để bắt gian à?"
“Làm, làm gì có, anh cho anh là ai hả, tôi làm gì rảnh rỗi như vậy chứ.Tôi chỉ là đúng phải lúc đau bụng, đứng dựa vào cột rồi ngồi xổm xuống thôi, ai biết ông cảnh sát ngớ ngẩn kia lại cho rằng tôi giả thành cây nấm chứ….." Giọng Tiểu Lộc càng lúc càng mỏng, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không có điểm nào có thể đáng tin được, “Cô gái kia là ai?"
“Bạn học cũ." Khưu Sinh cười cười, quăng ra một câu trả lời thiệt gọn.
Không chỉ là gọn, mà còn khiến người ta miên mang bất định. Ở ngoài ….. cũng có quá nhiều câu chuyện đều bắt đầu là bạn học cũ, xa cách nhiều năm, phát hiện đối phương đã thay đổi, trở nên đẹp trai hay xinh gái. Lúc đầu chỉ là tán gẫu, cùng nhau nhắc lại chuyện trước kia ở trường, sau lại khó tránh khỏi chuyện thao thao bất tuyệt, tiếp đó là không thể vãn hồi, cầm lòng không đặng. Tiểu Lộc nhăn mặt nhíu mày, vờ bày ra vẻ mặt không có gì, “Tôi nói cho anh biết nha, tôi ghét nhất là đàn ông bắt cá hai tay. Đừng nghĩ đến chuyện ‘Bên ngoài cờ màu phiêu phiêu, trong nhà hồng kỳ không ngã’* với tôi, nếu anh mà củi khô lửa bốc với cô bạn học cũ kia thì chúng ta lập tức ly hôn, đừng làm lỡ thanh xuân của tôi, để tôi còn tranh thủ đi tìm chổ tốt ……" (Yu: * bên ngoài ong bướm, nhưng trong nhà vẫn giữ được vợ mình.)
“Cô nói cái gì?" Miệng anh nhếch lên đầy khiêu khích, đôi mày nhíu lại, lời nói mang ý cảnh cáo.
“Tôi…… Tôi nói sẽ tác thành cho hai người mà……"
“Chờ tới lúc tôi muốn rời khỏi, tự nhiên sẽ ly hôn, cô không cần gấp rút như vậy." Anh thích cảm giác nắm quyền chủ động trong tay.
“Vậy sao……" Tiểu Lộc không che dấu được cảm xúc thất vọng. Đột nhiên phát hiện bản thân rất bỉ ổi, thậm chí còn hy vọng Khưu Sinh sẽ giống như nam diễn viên chính trong phim truyền hình, khi gặp phải loại tình huống này ít nhất nên cầm lấy tay cô, sau đó dùng lời đường mật dỗ ngon dỗ ngọt, tỷ như nói [Anh không cần em thành toàn, trừ em ra, anh sẽ không cưới người nào khác] đại loại như thế.
Mặc dù không phải thật sự thích anh, nhưng mà dù gì cả hai cũng là vợ chồng, đã thành kết cục đã định. Kết hôn thì cũng kết hôn rồi, cũng không cầu anh đại phú đại quý, có người phụ nữ nào lại hy vọng mình gặp phải ông chồng lừa dối lăng nhăng chứ.
Khưu Sinh không phải không hiểu thần sắc trong mắt Tiểu Lộc, nhưng anh chỉ bỉu môi xem như không có việc gì, chuyển đề tai: “Chờ đã, đưa hợp đồng cho tôi."
“Cái gì hợp đồng hả?" Không phải là bữa say hôm đó cô đã ký hợp đồng bán thân gì đó chứ?
“Hợp đồng quảng cáo máy chụp hình." Khưu Sinh trừng mắt, bất đắc dĩ giải thích.
“Anh cần nó làm gì?"
“A……" Lại cười lạnh, “Tôi cần cô nuôi tôi, sao có thể để cô thất nghiệp?"
Dáng tươi cười tà ma hết sức quyến rũ, mê hoặc lòng người nha, Tiểu Lộc nhanh chóng dùng hết tâm trí đè nén sự cảm dỗ nảy sinh trong lòng, cảm thấy anh chỉ tùy tiện cười, đã có thể làm cho tim của cô đập loạn muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Càng lúc càng lún sâu vào, Tiểu Lộc vẫn còn rất lý trí, dù sao cũng cảm thấy bất an. Cứ như vậy đem hợp đồng quan trọng của công ty đưa cho anh? Giống như không có lý do gì không thể đưa cho, anh là chồng của cô mà, chẳng lẽ lại còn hại cô phải không?
Nụ cười tà ma quyến rũ, vô cùng mê hoặc lòng người. Tiểu Lộc nhanh chóng vận hết công lực đè nén cám dổ nảy sinh trong lòng, nhận ra anh chỉ là tùy tiện cười đã khiến tim cô đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Càng lúc càng lún sâu, tuy giờ Tiểu Lộc còn rất lý trí nhưng cũng cảm thấy khá bất an. Cứ thế mà đưa hợp đồng quan trọng của công ty giao cho anh? Cũng không có lý do gì mà không đưa, anh là chồng cô mà, chẳng lẽ lại hại cô sao?
Chỉ là, anh giải thích suốt cả một đêm, nhưng ông chú cảnh sát kia vẫn không muốn tin Tiểu Lộc là bình thường. Cuối cùng, đành phải đưa đến bệnh viện khoa tâm thần kiểm tra, thật là có chút phiền toái, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã trả lại cho Tiểu Lộc một công đạo.
“Ồ? Thì ra là cô không phải người điên hả."
“……"
“Người giám hộ, ông xã của cô rất tuấn tú nha, có thể chịu được cô cũng không dễ dàng, cô bé, cô phải quý trọng đấy."
“……"
“Này, người giám hộ à…… ừm, ngài Khưu, sau này dành nhiều thời gian bên bà xã một chút, đừng để cho bà nhà giả thành người điên ở nơi công cộng nữa, làm tăng thêm gánh nặng cho chung tôi. Nói đi, hai người sống ở đâu, tôi phái người đưa cả hai về, nhà tôi ba đời đều là viên chức cho dân, tuyệt đối không bắt bừa người vô tội."
“……"
Được lắm, Trình Tiểu Lộc nhớ kỹ, khắc sâu nhớ kỹ. Ở phương bắc Trung Quốc, trong cái thành thị nào đó, có một viên cảnh sát ba đời đều là viên chức phục vụ nhân dân! Ông ta tuyệt đối không bắt người bừa bãi, nhiều lắm cũng chỉ là hại cô không gặp được khách hàng, không bắt kịp chuyến bay, bị sếp mắng…… Còn bị hạ tối hậu thư, làm không xong hạng mục này thì cứ việc về nhà mà tự xử.
Xem tình huống như bây giờ, có phải là cô đã bị thất nghiệp rồi không?
“Ô…… Tôi gây ra nghiệt gì cơ chứ……" Tiểu Lộc ngồi xuống bên bồn hoa ven đường, khẽ nức nở, tâm trạng rối bời, dùng bàn phím điện thoại làm nơi phát tiết.
Suy nghĩ trong đầu gần như hỗn loạn, không ngừng lập đi lập lại câu nói vừa rồi của khách hàng, cũng không ngừng lý giải ý nghĩa của nó…….. “Khỏi cần nói nữa, tôi không rãnh rỗi như vậy." Là thế nào đây? Không phải cô ta cũng rãnh sao, hôm đầu tiên chẳng phải cô ta đã tự hủy cuộc hẹn đó thôi! Là do ông đày tơ của dân kia không phân biệt tốt xấu mà!
“Đi." Ồn ào muốn chết, Khưu Sinh không thể nhịn được nữa .
“Đi đâu hả?" Tiểu Lộc đang ngỡ ngàng thì bị anh kéo đứng lên, lúng búng chạy đuổi theo cho kịp bước chân anh.
“Ăn cơm." Trả lời một cách vô cùng nhàn nhã, vô cùng bất cần.
“Bọn họ nói không muốn nói chuyện với tôi, tôi sắp thất nghiệp rồi, còn ăn cơm cái gì nữa chứ!" Anh có biết như vậy là sắp không có cơm ăn, là sắp đói nhăn răng hay không hả? Nếu thật sự vuột mất công việc này, cô lại phải đi tìm việc, tìm không thấy phải về nhà. Về nhà cũng không phải là không tốt, chỉ là, con mẹ nó phải thừa kế sự nghiệp, mà sự nghiệp kia …. Thật phiêu lưu nha!
“Thất nghiệp cũng phải ăn cơm." Anh bắt đầu cau mày lại, không để ý tới cô, tiếp tục bước đi.
“Con mẹ nó……" Đồ mặt trắng, thật ra anh có biết tình huống bây giờ nghiêm trong biết chừng nào không?
Khưu Sinh dừng bước, tròng mắt se lại, nhìn sát vào cô, “Đừng để tôi nghe thấy mấy câu thô tục này lần nữa."
“Tôi đã nói như vậy bao nhiêu năm rồi, giờ lại bắt sửa, anh thích nghe hay không kệ xác anh. Hứ, đồ chủ nghĩa đàn ông, không biết thưởng thức, ngay cả Thần Xuyên trước kia còn nói thích tôi nói ‘Con mẹ nó’ ……" Tiểu Lộc nói không chút suy nghĩ, cứ theo phản xạ mà phản bác lại. Mới nói được một nữa, cô đột nhiên ngậm miệng lại. Không phải bởi do ánh mắt Khưu Sinh càng lúc càng làm cho người ta sợ hãi, mà lúc này, cái tên ‘Thẩm Thần Xuyên’ càng khiến cô kinh hãi gấp bội.
Hóa ra, có một số ký ức đã khắc cốt ghi tâm, trở thành thói quen. Giống như một bộ phận trong cơ thể cô, cho dù không cố ý, nó vẫn tự nhiên khiến cô nhớ đến.
“Nói thích cô, thì sẽ phải có trách nhiệm với tương lai của cô, còn cứ thích như vậy thì có ích lợi gì?" Im lặng một lúc, anh thử dịu dàng nhìn cô, tuy sắc mặt không chút đổi nhưng lại chủ động nắm tay cô dắt đi.
Tiểu Lộc chớp chớp đôi mắt còn chút ươn ướt, khẽ trộm nhìn anh, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh. Gương mặt thì lạnh lùng như vậy lại có thể dịu dàng thế này sao? Cô há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Cuối cùng, chỉ biết im lặng suy nghĩ, thích như vậy cũng không phải không có tác dụng. Chí ít, cũng khiến cô hiểu, tình yêu hay tình bạn đều không đáng tin cậy.
Bữa cơm trưa này đột nhiên ở một nơi rất kỳ quái, là nơi nào đó trong một nhà hàng sang trọng tráng lệ …. Phòng bếp!
Nhưng nghe Khưu Sinh nói bữa này anh mời, cho nên Tiểu Lộc đành im lặng không lên tiếng, đương nhiên là người nào trả tiền người đó chọn chổ. Cô chỉ có thể âm thầm oán trách, tại sao anh mời cô gái khác ăn đồ Thái mà lúc mời cô lại chạy đến nhà bếp ồn ào đầy dầu mỡ chán ghét này?! Tuy cô thật sự cũng thích đồ ăn Trung Hoa, thế nhưng loại đãi ngộ khác biệt này thật dễ làm băng giá trái tim người ta nha.
“Kẻ xông vào nhà bếp đòi ăn chỉ có mình cậu." Trang phục đầu bếp, đội mũ trắng cao phồng to thì đích xác là đầu bếp rồi. Anh ta đẩy đến một chiếc xe chứa đầy thức ăn, tất cả đều còn đang bốc khói nghi ngút, “Nè, tất cả đều chiếu theo khẩu vị của cậu mà làm đó, phần ăn cũng tuyệt đối nhiều hơn với bên ngoài nha."
“Wow…" Đây gọi là vào bếp luồng cửa sau kiếm chổ ăn tốt sao? Tiểu Lộc liếm môi, tròn mắt nhìn chiếc mâm đầy thức ăn, nhìn sơ cũng biết là không phải tầm thường rồi.
“Đừng có mà nói nhiều, không để người khác ăn à?" Khưu Sinh nhìn thấy ánh mắt Tiểu Lộc, rồi tức giận quát đầu bX
“Cậu xem tôi là đầu bếp chuyên dụng à? Nấu cho cậu ăn, chưa gì đã muốn đuổi tôi đi sao? Đã lâu không gặp rồi, tâm sự chút đi." Nói xong, đầu bếp móc gói thuốc lá từ trong túi áo ra, quen tay ném sang cho Khưu Sinh.
“Nhẫn"
Anh đầu bếp không tin vào mắt mình, trợn tròn mắt, nhìn sang Tiểu Lộc lúc này cũng đứng cạnh đó mà không nói thêm lời nào, “Nghe nói cậu kết hôn?"
“Hử" Tin tức lan truyền quả là nhanh chóng, anh quả là không nhìn lầm, tên lắm mồm kia đúng là huynh đệ tốt.
“Vẫn còn chơi nhiếp ảnh?" Chuyện này cũng do lần họp mặt bạn bè cùng lớp có nghe tên anh em bảo bối của Khưu Sinh nói lại.
“Cứ cho là vậy đi." Khưu Sinh trả lời mơ hồ, như là thế nào cũng được, so ra, trước kia mới gọi là chơi, còn giờ thì…….Anh dựa vào thứ này để kiếm sống. So với mộng tưởng ban đầu thì đã nhuốm rất nhiều mùi phàm tục, nhưng anh biết, anh hiểu có được sẽ mất được.
“Vẫn là chụp ba cái hình cây cỏ hoa lá nhàm chán, sông nước núi non?"
“……" Không nói gì chống đỡ. Cái đẹp mà đến miệng cậu ta đều trở nên không đáng một đồng.
“Chán chết, chụp người đi, bà xã cậu xinh đẹp như vậy, người mẫu tự nhiên, đừng có mà phung phí của trời. Thật là……" Vừa nói, anh đầu bếp vừa nháy mắt cười với Tiểu Lộc, đang nói nửa chừng, thì có tiếng gọi cách đó không xa, “Bận rồi, không quấy rầy vợ chồng son hai người nữa, đám cưới nhớ đưa thiệp cho tôi."
“Phì, xinh đẹp?" Mẹ ơi, Trình Tiểu Lộc sống hơn hai mươi năm, thật đúng đây là lần đầu tiên được nghe người ta khen như vậy, thật là làm cho cô phải nở hoa trong lòng, ngây ngất con tim.
Ngay cả chính cha mẹ của cô cũng đều nói: “Bề ngoài bình thường không xinh đẹp, chúng ta sẽ khen nó thanh tú; Không thanh tú, chúng ta khen nó có khí chất; Về phần con, ha ha…, coi như thuần khiết lương thiện". (Yu: hiểu lun, ha ha =)) )
“A…… Cậu ta gặp mẹ tôi cũng nói xinh đẹp, thấy Bò sữa không ờ cũng nói xinh đẹp." Có nước lạnh thì nhất định phải tạt. Có một số người, vừa được tâng bốc chút đỉnh đã không đỡ nổi.
“Mẹ anh?" Tiểu Lộc nhìn không ra, trong trí nhớ cô, đây là lần đầu tiên Khưu Sinh nhắc đến người nha anh với cô.
Đáng tiếc, anh lại không tiếp tục đề tài này, “Hôm qua cô trốn sau cây cột ở nhà hàng là để bắt gian à?"
“Làm, làm gì có, anh cho anh là ai hả, tôi làm gì rảnh rỗi như vậy chứ.Tôi chỉ là đúng phải lúc đau bụng, đứng dựa vào cột rồi ngồi xổm xuống thôi, ai biết ông cảnh sát ngớ ngẩn kia lại cho rằng tôi giả thành cây nấm chứ….." Giọng Tiểu Lộc càng lúc càng mỏng, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không có điểm nào có thể đáng tin được, “Cô gái kia là ai?"
“Bạn học cũ." Khưu Sinh cười cười, quăng ra một câu trả lời thiệt gọn.
Không chỉ là gọn, mà còn khiến người ta miên mang bất định. Ở ngoài ….. cũng có quá nhiều câu chuyện đều bắt đầu là bạn học cũ, xa cách nhiều năm, phát hiện đối phương đã thay đổi, trở nên đẹp trai hay xinh gái. Lúc đầu chỉ là tán gẫu, cùng nhau nhắc lại chuyện trước kia ở trường, sau lại khó tránh khỏi chuyện thao thao bất tuyệt, tiếp đó là không thể vãn hồi, cầm lòng không đặng. Tiểu Lộc nhăn mặt nhíu mày, vờ bày ra vẻ mặt không có gì, “Tôi nói cho anh biết nha, tôi ghét nhất là đàn ông bắt cá hai tay. Đừng nghĩ đến chuyện ‘Bên ngoài cờ màu phiêu phiêu, trong nhà hồng kỳ không ngã’* với tôi, nếu anh mà củi khô lửa bốc với cô bạn học cũ kia thì chúng ta lập tức ly hôn, đừng làm lỡ thanh xuân của tôi, để tôi còn tranh thủ đi tìm chổ tốt ……" (Yu: * bên ngoài ong bướm, nhưng trong nhà vẫn giữ được vợ mình.)
“Cô nói cái gì?" Miệng anh nhếch lên đầy khiêu khích, đôi mày nhíu lại, lời nói mang ý cảnh cáo.
“Tôi…… Tôi nói sẽ tác thành cho hai người mà……"
“Chờ tới lúc tôi muốn rời khỏi, tự nhiên sẽ ly hôn, cô không cần gấp rút như vậy." Anh thích cảm giác nắm quyền chủ động trong tay.
“Vậy sao……" Tiểu Lộc không che dấu được cảm xúc thất vọng. Đột nhiên phát hiện bản thân rất bỉ ổi, thậm chí còn hy vọng Khưu Sinh sẽ giống như nam diễn viên chính trong phim truyền hình, khi gặp phải loại tình huống này ít nhất nên cầm lấy tay cô, sau đó dùng lời đường mật dỗ ngon dỗ ngọt, tỷ như nói [Anh không cần em thành toàn, trừ em ra, anh sẽ không cưới người nào khác] đại loại như thế.
Mặc dù không phải thật sự thích anh, nhưng mà dù gì cả hai cũng là vợ chồng, đã thành kết cục đã định. Kết hôn thì cũng kết hôn rồi, cũng không cầu anh đại phú đại quý, có người phụ nữ nào lại hy vọng mình gặp phải ông chồng lừa dối lăng nhăng chứ.
Khưu Sinh không phải không hiểu thần sắc trong mắt Tiểu Lộc, nhưng anh chỉ bỉu môi xem như không có việc gì, chuyển đề tai: “Chờ đã, đưa hợp đồng cho tôi."
“Cái gì hợp đồng hả?" Không phải là bữa say hôm đó cô đã ký hợp đồng bán thân gì đó chứ?
“Hợp đồng quảng cáo máy chụp hình." Khưu Sinh trừng mắt, bất đắc dĩ giải thích.
“Anh cần nó làm gì?"
“A……" Lại cười lạnh, “Tôi cần cô nuôi tôi, sao có thể để cô thất nghiệp?"
Dáng tươi cười tà ma hết sức quyến rũ, mê hoặc lòng người nha, Tiểu Lộc nhanh chóng dùng hết tâm trí đè nén sự cảm dỗ nảy sinh trong lòng, cảm thấy anh chỉ tùy tiện cười, đã có thể làm cho tim của cô đập loạn muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Càng lúc càng lún sâu vào, Tiểu Lộc vẫn còn rất lý trí, dù sao cũng cảm thấy bất an. Cứ như vậy đem hợp đồng quan trọng của công ty đưa cho anh? Giống như không có lý do gì không thể đưa cho, anh là chồng của cô mà, chẳng lẽ lại còn hại cô phải không?
Nụ cười tà ma quyến rũ, vô cùng mê hoặc lòng người. Tiểu Lộc nhanh chóng vận hết công lực đè nén cám dổ nảy sinh trong lòng, nhận ra anh chỉ là tùy tiện cười đã khiến tim cô đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Càng lúc càng lún sâu, tuy giờ Tiểu Lộc còn rất lý trí nhưng cũng cảm thấy khá bất an. Cứ thế mà đưa hợp đồng quan trọng của công ty giao cho anh? Cũng không có lý do gì mà không đưa, anh là chồng cô mà, chẳng lẽ lại hại cô sao?
Tác giả :
An Tư Nguyên