Mê Thất
Chương 86
Lâm Hạo hết sức phong độ ứng phó với cô tiếp viên hàng không xinh đẹp động lòng người, thỉnh thoảng lại liếc ta ra hiệu.
Nhìn Lâm Hạo tao nhã dí dỏm cùng nàng ta nói chuyện với nhau, ta không thể tin được y và Lâm Hạo mà ta biết là cùng một người. Y hiện tại, quả thực chính là một công tử hoàn mỹ, cử chỉ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng trong ánh mắt lại lộ ra vài phần tà khí không tính là quá phận, khiến tiếp cô tiếp viên kia hai gò má đỏ ửng.
Lâm Hạo như vậy quả thực có thể gọi là nam nhân quý phải điển hình trong giới thượng lưu.
‘Mặt nạ’ hoàn mỹ, kỳ thật Lâm Hạo lãnh huyết tới cực điểm, trong lòng chỉ có chính mình!
Ta trong lòng oán thầm. Tuy biết rằng việc đó là vô dụng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể làm cho cơn giận giảm được phần nào……
Nếu như trong tay có hung khí, ta nhất định sẽ dí vào cổ Lâm Hạo yêu cầu phi cơ lái trở về. Không biết như vậy có trở thành phần tử khủng bố hay không…… Lâm Nam hiện tại có lẽ đã biết ta mất tích……
Điều kiện nơi này quả thật không tồi. Nếu không phải Lâm Hạo nói cho ta biết, ta chắc chắn sẽ nghĩ đây là khách sạn cao cấp a!
“Nghĩ gì vậy?"
“A!!" Lâm Hạo đột nhiên nói, ta hoảng sợ ngã ngửa về phía sau. Tiếp viên hàng không vừa rồi không biết từ khi nào thì đã rời đi. Trong không gian rộng như vậy chỉ còn lại hai người.
“Lá gan của ngươi lại nhỏ đi không ít!" Lâm Hạo nhăn lại lông mày, không vui vẻ nhìn ta!
Ta lá gan nhỏ hay không chẳng liên quan đến ngươi, vả lại nếu ngươi không mở miệng ta cũng sẽ không bị dọa đến vậy. Tuy nhiên ta rất sợ Lâm Hạo, không dám phản bác, chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng im lặng ko nói câu nào.
Lát sau, tiếp viên hàng không vừa rồi lại tới nữa, trong tay bưng rượu đỏ cùng một ly rượu!
“Lâm tiên sinh, mời dùng!" Âm thanh ngọt ngào nghe vô cùng giả tạo.
“Cám ơn! Không cần phiền phúc, khi nào cần ta sẽ gọi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút, tạm thời không cần phiền cô phải đến đây." Lâm Hạo trả lời rất trung dung[51], lãnh đạm lại không mất lễ!
Gương mặt xinh đẹp vặn vẹo một chút, rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt tươi cười: “Được! Ngài hảo hảo nghỉ ngơi!"
Bất quá khi nàng rời đi vẫn đặt ly rượu lên trên bàn.
Lâm Hạo mở nắp rượu, rót nửa ly rồi nhấp một ngụm, “Muốn uống không?"
Ta lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Lâm Hạo không miễn cưỡng, bản thân nhàn nhã uống. Chờ lúc ly rượu cạn, liền tiến vào phòng nhỏ được ngăn cách. Cho đến khi bên trong truyền ra tiếng nước, ta mới biết nơi đó là phòng tắm!
Nơi này quá xa hoa a! Ta bĩu môi.
Không đến mười phút sau, Lâm Hạo đi ra, mặc áo tắm, “Ngươi muốn tắm rửa không?"
“Không cần!" Ta lập tức nói.
Đợi đã…… Vừa rồi vẫn cảm thấy tại sao thoạt nhìn rất kỳ quái, rốt cuộc cũng hiểu, Lâm Hạo không phải mặc quần áo, mà là khoác áo tắm.
“Nếu ngươi không tắm, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi một chút. Phải rất lâu nữa mới xuống phi cơ!" Lâm Hạo tới gần ta nói.
Hoàn đệ bát thập lục chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Nhìn Lâm Hạo tao nhã dí dỏm cùng nàng ta nói chuyện với nhau, ta không thể tin được y và Lâm Hạo mà ta biết là cùng một người. Y hiện tại, quả thực chính là một công tử hoàn mỹ, cử chỉ nhẹ nhàng, thỉnh thoảng trong ánh mắt lại lộ ra vài phần tà khí không tính là quá phận, khiến tiếp cô tiếp viên kia hai gò má đỏ ửng.
Lâm Hạo như vậy quả thực có thể gọi là nam nhân quý phải điển hình trong giới thượng lưu.
‘Mặt nạ’ hoàn mỹ, kỳ thật Lâm Hạo lãnh huyết tới cực điểm, trong lòng chỉ có chính mình!
Ta trong lòng oán thầm. Tuy biết rằng việc đó là vô dụng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể làm cho cơn giận giảm được phần nào……
Nếu như trong tay có hung khí, ta nhất định sẽ dí vào cổ Lâm Hạo yêu cầu phi cơ lái trở về. Không biết như vậy có trở thành phần tử khủng bố hay không…… Lâm Nam hiện tại có lẽ đã biết ta mất tích……
Điều kiện nơi này quả thật không tồi. Nếu không phải Lâm Hạo nói cho ta biết, ta chắc chắn sẽ nghĩ đây là khách sạn cao cấp a!
“Nghĩ gì vậy?"
“A!!" Lâm Hạo đột nhiên nói, ta hoảng sợ ngã ngửa về phía sau. Tiếp viên hàng không vừa rồi không biết từ khi nào thì đã rời đi. Trong không gian rộng như vậy chỉ còn lại hai người.
“Lá gan của ngươi lại nhỏ đi không ít!" Lâm Hạo nhăn lại lông mày, không vui vẻ nhìn ta!
Ta lá gan nhỏ hay không chẳng liên quan đến ngươi, vả lại nếu ngươi không mở miệng ta cũng sẽ không bị dọa đến vậy. Tuy nhiên ta rất sợ Lâm Hạo, không dám phản bác, chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng im lặng ko nói câu nào.
Lát sau, tiếp viên hàng không vừa rồi lại tới nữa, trong tay bưng rượu đỏ cùng một ly rượu!
“Lâm tiên sinh, mời dùng!" Âm thanh ngọt ngào nghe vô cùng giả tạo.
“Cám ơn! Không cần phiền phúc, khi nào cần ta sẽ gọi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút, tạm thời không cần phiền cô phải đến đây." Lâm Hạo trả lời rất trung dung[51], lãnh đạm lại không mất lễ!
Gương mặt xinh đẹp vặn vẹo một chút, rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt tươi cười: “Được! Ngài hảo hảo nghỉ ngơi!"
Bất quá khi nàng rời đi vẫn đặt ly rượu lên trên bàn.
Lâm Hạo mở nắp rượu, rót nửa ly rồi nhấp một ngụm, “Muốn uống không?"
Ta lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Lâm Hạo không miễn cưỡng, bản thân nhàn nhã uống. Chờ lúc ly rượu cạn, liền tiến vào phòng nhỏ được ngăn cách. Cho đến khi bên trong truyền ra tiếng nước, ta mới biết nơi đó là phòng tắm!
Nơi này quá xa hoa a! Ta bĩu môi.
Không đến mười phút sau, Lâm Hạo đi ra, mặc áo tắm, “Ngươi muốn tắm rửa không?"
“Không cần!" Ta lập tức nói.
Đợi đã…… Vừa rồi vẫn cảm thấy tại sao thoạt nhìn rất kỳ quái, rốt cuộc cũng hiểu, Lâm Hạo không phải mặc quần áo, mà là khoác áo tắm.
“Nếu ngươi không tắm, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi một chút. Phải rất lâu nữa mới xuống phi cơ!" Lâm Hạo tới gần ta nói.
Hoàn đệ bát thập lục chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Tác giả :
Điển Y