Mê Thất
Chương 43
Tay Lâm Hạo vẫn không ngừng trêu chọc, ta ngay cả ngón chân cũng đều quyền lên, trên mặt nóng gay gắt.
Khi hai điểm trước ngực bị y ấn lên, trong đầu ta vang một tiếng, cho dù cái gì cũng không quan tâm, án trụ tay Lâm Hạo điên cuồng hướng trong thân thể đẩy mạnh, bắp đùi kẹp chặt khí cụ màu đen phóng đãng vặn vẹo.
Cao trào một lần, không nghỉ ngơi bao lâu, lại bắt đầu bị dược tính lần thứ hai cuồn cuộn chiếm lấy thân thể. Rõ ràng đã không còn khí lực, tay vẫn cứ run run bắt đầu sáp nhập vào hạ thể đã sung huyết nghiêm trọng.
Khi tất cả trở nên bình yên, ta không còn biết bây giờ đã không còn là buổi tối nữa.
Bên tai vang lên tiếng rên rỉ không dứt, âm thanh kêu rên. Ta tưởng rằng bản thân ảo giác, lại phát hiện Lâm Hạo tân tân hữu vị nhìn ti vi tinh thể lỏng rất lớn trên tường, trên tivi là trò hề ta làm vài giờ trước…..
Ta cắn chặt cánh tay, không cho mình khóc. Lâm Nam, Lâm Nam ta rất nhớ ngươi…… Thân thể đã quen được Lâm Nam ôn nhu che chở. Cho dù cuộc sống chúng ta bần cùng đến mức phải tính toán chi li, đó vẫn là thời gian ta hạnh phúc nhất.
Lâm Hạo tuy biết ta đã tỉnh nhưng vẫn không vạch trần, ta liền tiếp tục nằm tại nơi đó nghĩ đến Lâm Nam.
Không biết hắn hiện tại thế nào. Có Lâm Hạo, bệnh hắn hẳn là tốt rồi. Nhưng Lâm Hạo đối hắn có ý đồ khác, ta không khỏi vì hắn cảm thấy lo lắng không yên.
Trên người Lâm Nam có một vết thương, là khi chúng ta tránh né Lâm Hạo bất ngờ đi ra ngoài làm việc.
Khi đó ta khóc đuổi hắn đi, hắn cười an ủi ta, bảo ta cứ coi như trả thù Lâm Hạo, đem hắn giữ lại chuộc tội thay y…… Hình ảnh kia vô cùng rõ ràng, ta bây giờ còn nhớ rõ trên khuôn mặt Lâm Nam lộ vẻ loan loan tươi cười.
Vứt bỏ thân phận thiên chi kiêu tử, Lâm Nam không oán giận gì, ngược lại còn thường xuyên an ủi ta…… Có thể được hắn yêu thật sự là 1 điều may mắn. Hiện tại xa nhau, ta mới phát hiện bản thân mình thật lòng thích hắn, tuy rằng ta chưa từng nói với hắn rắng ta yêu hắn.
“Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi!" Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ngoài cửa có người đến.
“Tiến vào!" Lâm Hạo tắt màn hình.
Trên khay là vài hộp dược, Lâm Hạo thuần thục tiếp nhận nước trong tay hạ nhân nuốt xuống.
“Hai giờ chiều ngài có một cuộc hẹn trước, Trần chủ nhiệm của bệnh viện cùng ngài hẹn nhau!"
“Ân, ngươi đi xuống đi, đem cơm bưng vào. Tiểu thiếu gia đâu?" Lâm Hạo nói.
“Đồ ăn đại khái rất tốt, tiểu thiếu gia phân phó chúng ta không được làm ồn cậu ấy, khi nào tỉnh dậy cậu ấy sẽ tự mình đến sau."
Lâm Hạo nhíu mày: “Nó đêm qua lại đi ra ngoài lêu lổng!"
“…… Chúng ta ngăn không được tiểu thiếu gia, ngài lại phân phó không được quấy rầy ngài, cho nên……" Người đàn ông trung niên ấp úng giải thích.
Lâm Hạo khoát tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Bánh xe trên sàn bóng loáng lướt qua, tấm chăn trên người bị một phen xốc lên. Ta nằm tại nơi đó không dám nhúc nhích, cẩn thận hít thở. Không chỉ tiền diện, ngay cả hậu diện trong huyệt cũng bị nhét dược. Hiện tại nửa người dưới của ta đều như bị phế bỏ.
Trên mông bị một bàn tay ấm nóng vuốt nhẹ.
“Ngồi dậy, ta biết ngươi đã tỉnh!" Lâm Hạo nói.
Khi hai điểm trước ngực bị y ấn lên, trong đầu ta vang một tiếng, cho dù cái gì cũng không quan tâm, án trụ tay Lâm Hạo điên cuồng hướng trong thân thể đẩy mạnh, bắp đùi kẹp chặt khí cụ màu đen phóng đãng vặn vẹo.
Cao trào một lần, không nghỉ ngơi bao lâu, lại bắt đầu bị dược tính lần thứ hai cuồn cuộn chiếm lấy thân thể. Rõ ràng đã không còn khí lực, tay vẫn cứ run run bắt đầu sáp nhập vào hạ thể đã sung huyết nghiêm trọng.
Khi tất cả trở nên bình yên, ta không còn biết bây giờ đã không còn là buổi tối nữa.
Bên tai vang lên tiếng rên rỉ không dứt, âm thanh kêu rên. Ta tưởng rằng bản thân ảo giác, lại phát hiện Lâm Hạo tân tân hữu vị nhìn ti vi tinh thể lỏng rất lớn trên tường, trên tivi là trò hề ta làm vài giờ trước…..
Ta cắn chặt cánh tay, không cho mình khóc. Lâm Nam, Lâm Nam ta rất nhớ ngươi…… Thân thể đã quen được Lâm Nam ôn nhu che chở. Cho dù cuộc sống chúng ta bần cùng đến mức phải tính toán chi li, đó vẫn là thời gian ta hạnh phúc nhất.
Lâm Hạo tuy biết ta đã tỉnh nhưng vẫn không vạch trần, ta liền tiếp tục nằm tại nơi đó nghĩ đến Lâm Nam.
Không biết hắn hiện tại thế nào. Có Lâm Hạo, bệnh hắn hẳn là tốt rồi. Nhưng Lâm Hạo đối hắn có ý đồ khác, ta không khỏi vì hắn cảm thấy lo lắng không yên.
Trên người Lâm Nam có một vết thương, là khi chúng ta tránh né Lâm Hạo bất ngờ đi ra ngoài làm việc.
Khi đó ta khóc đuổi hắn đi, hắn cười an ủi ta, bảo ta cứ coi như trả thù Lâm Hạo, đem hắn giữ lại chuộc tội thay y…… Hình ảnh kia vô cùng rõ ràng, ta bây giờ còn nhớ rõ trên khuôn mặt Lâm Nam lộ vẻ loan loan tươi cười.
Vứt bỏ thân phận thiên chi kiêu tử, Lâm Nam không oán giận gì, ngược lại còn thường xuyên an ủi ta…… Có thể được hắn yêu thật sự là 1 điều may mắn. Hiện tại xa nhau, ta mới phát hiện bản thân mình thật lòng thích hắn, tuy rằng ta chưa từng nói với hắn rắng ta yêu hắn.
“Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi!" Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ngoài cửa có người đến.
“Tiến vào!" Lâm Hạo tắt màn hình.
Trên khay là vài hộp dược, Lâm Hạo thuần thục tiếp nhận nước trong tay hạ nhân nuốt xuống.
“Hai giờ chiều ngài có một cuộc hẹn trước, Trần chủ nhiệm của bệnh viện cùng ngài hẹn nhau!"
“Ân, ngươi đi xuống đi, đem cơm bưng vào. Tiểu thiếu gia đâu?" Lâm Hạo nói.
“Đồ ăn đại khái rất tốt, tiểu thiếu gia phân phó chúng ta không được làm ồn cậu ấy, khi nào tỉnh dậy cậu ấy sẽ tự mình đến sau."
Lâm Hạo nhíu mày: “Nó đêm qua lại đi ra ngoài lêu lổng!"
“…… Chúng ta ngăn không được tiểu thiếu gia, ngài lại phân phó không được quấy rầy ngài, cho nên……" Người đàn ông trung niên ấp úng giải thích.
Lâm Hạo khoát tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Bánh xe trên sàn bóng loáng lướt qua, tấm chăn trên người bị một phen xốc lên. Ta nằm tại nơi đó không dám nhúc nhích, cẩn thận hít thở. Không chỉ tiền diện, ngay cả hậu diện trong huyệt cũng bị nhét dược. Hiện tại nửa người dưới của ta đều như bị phế bỏ.
Trên mông bị một bàn tay ấm nóng vuốt nhẹ.
“Ngồi dậy, ta biết ngươi đã tỉnh!" Lâm Hạo nói.
Tác giả :
Điển Y