Mê Thất Tùng Lâm

Chương 1

Cắm chuỷ thủ vào lớp đất đen, Ôn Phong mệt mỏi, dựa vào một gốc cây, từng lọn tóc đen của anh dính vào trán. Mồ hôi chảy ra như tắm, trên da cảm thấy rất nóng, bộ quần áo cũng ướt bó sát vào người, làm cho Ôn Phong cảm thấy khó chịu vô cùng.

Rốt cuộc, có chuyện gì đã xảy ra?

Trong lòng anh bỗng dưng dâng lên một cơn phẫn nộ, phẫn nộ vì bị trêu ngươi, nhưng thân thể của anh rất khó chịu, làm cho cơn tức chẳng thể phát tác, giật mạnh chiếc lá bên cạnh, Ôn Phong dựa vào gốc cây thở hổn hển….

Ôn Phong rời đi thành thị náo nhiệt, mục đích rất đơn giản, anh chỉ muốn tranh thủ kì nghỉ này, tạm thời rời xa khỏi cái công việc kéo dài vô tận vô cùng, rời xa những mối quan hệ giả rối mệt mỏi kia.

Nhưng ai ngờ, sau khi tiến vào khu rừng rậm chết tiệt này, mọi thứ lại bắt đầu thay đổi, vượt ngoài tầm kiểm soát của anh….

Cởi bỏ sợi dây thừng đang quấn gắt gao ở cổ tay áo xuống, cánh tay trắng nõn do không thường xuyên tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, bây giờ đầy những vết sưng đỏ tụ huyết, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lan dần trên làn da.

Lấy lọ dầu từ ba lô ra, Ôn Phong gần như híp mắt lại, bôi một chút lên vết thương, thỉnh thoảng đau đớn lại làm cho anh hít mạnh mấy hơi.

“Shit!“ Ôn Phong nhanh chóng kéo tay áo xuống rồi lại buộc chặt lại, đeo găng tay, bên tai anh lại vang lên tiếng vo ve đập cánh của những con muỗi.

Nghiêng đầu nhìn, anh có thể thấy rõ ràng bên người mình xuất hiện những con muỗi to bằng cả ngón tay, mũi kim nhọn với một tầng lông tơ màu đen đang hướng thẳng về mặt anh, chúng muốn tấn công chỗ da mặt để lộ ra bên ngoài của anh.

Trong lòng anh giật mình, bàn tay theo phản xạ vung ra “Bốp!“ Bàn tay anh vụt vào không khí, rồi đập vào thân cây.

Tốc độ phản ứng của mấy con muỗi to này quả thật làm cho người ta kinh hãi, Ôn Phong đội mặt nạ bảo hộ vào cẩn thận, rồi nhặt lên cái vũ khí duy nhất là con dao nhỏ, lảo đảo tiến về phía trước.

Cái la bàn treo bên hông anh, từ khi bước chân vào khu rừng này đã không còn hoạt động, nhưng Ôn Phong vẫn không bỏ nó đi, anh cảm thấy nếu anh có thể đi ra khỏi khu vực này thì nhất định sẽ lại dùng đến nó.

Ôn Phong ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đang rực lên ánh lửa chiều tà, phất tay hất những con sâu đang bám trên quần áo của mình, rồi nắm chặt chuỷ thủ, anh cố gắng xem nhẹ những thanh âm vo ve bên tai, đi về hướng ngược lại hướng mặt trời lặn.

Rừng rậm rất ẩm ướt, làn da nóng bỏng ở dưới quần áo của anh lại màu hồng hồng quỷ dị, da thịt không thể toả nhiệt bình thường, còn có dấu hiệu bị nứt vỡ.

Anh dẫm nát bùn đất dưới chân, phát ra tiếng nước ẩm ướt, trong bụi cỏ cùng với những vùng đất xốp, thỉnh thoảng lại có những con sâu bị bước chân của anh quấy nhiễu, chui từ bùn đất ra.

Một con rắn màu rám nắng bỗng từ trong mặt đất vọt ra, nhe răng nanh, xuyên qua quần áo, cắn vào bắp chân của Ôn Phong.

Anh trừng lớn mắt, trong mắt còn mang theo hoảng sợ, vung chân ra ngoài, răng nanh của con rắn vẫn cắm ở bắp chân anh, theo động tác đung đưa, càng làm cho anh thêm đau đớn.

Ôn Phong cầm chuỷ thủ vội vàng chém về phía con rắn. Nó hình như cảm thấy nguy hiểm, đột nhiên há miệng nhả ra, “Sưu“ một tiếng chui vào nước bùn.

Bắp chân anh chảy ra thứ chất lỏng ấm áp, cùng với mồ hôi làm ướt ống quần, dính vào da, từ miệng vết thương còn truyền đến cảm giác ngứa ngứa đau đau.

Cánh tay cầm chuỷ thủ của Ôn Phong vẫn còn hơi run run. Hít sâu một hơi, anh cố lấy lại bình tĩnh.

Mùi máu tươi, ở trong không gian ẩm thấp nóng bức nhanh chóng khuếch tán, thanh âm rào rạt của côn trùng ở mấy bụi cỏ xung quanh có xu thế tăng.

Không dám kéo ống quần lên để xem miệng vết thương, Ôn Phong lấy băng vải từ trong ba lô ra, mồ hôi theo sợi tóc rơi xuống, đeo găng tay nên tay anh cũng không thể linh hoạt được.

Buộc qua loa bốn năm vòng quanh miệng vết thương, Ôn Phong thực sự cũng không kiên nhẫn để làm cẩn thận hơn được, bị mùi máu tươi ảnh hưởng nên sâu bọ quanh anh hình như càng ngày càng nhiều.

Phải lập tức rời khỏi chỗ này! Ôn Phong dùng chuỷ thủ chặt đi những cành cây cản đường, gian nan đi tới.

Anh đã đi suốt hai ngày rồi, và anh hoàn toàn không hề phát hiện được một chút dấu vết nào của con người, giống như anh đã tiến vào một khu rừng rậm nguyên thuỷ. Thực sự không thể nào hiểu được, ở khu du lịch biên cương này khi nào thì xuất hiện một khu rừng rậm như vậy?

Ôn Phong cũng ẩn ẩn cảm thấy được, có lẽ nơi đây cùng với cái địa phương mà anh định đi kia là hoàn toàn khác nhau, vì thảm thực vật, khí hậu, hoàn toàn bất đồng.

Mặt nạ bảo hộ đã ướt sũng, hô hấp của anh cũng dồn dập hơn, cảm giác thiếu không khí làm cho phổi thống khổ, đôi mắt đen mỏi mệt cũng dần dần mất đi tiêu cự, hai chân anh máy móc di động, đầu óc hỗn độn, tự hỏi làm cách nào để tiếp tục sống sót.

Lều trại của anh, ở buổi tối đầu tiên đã bị loài sinh vật không biết tên nào đó cắn nát, nếu trước tối nay, anh vẫn không thể đi ra khỏi khu rừng này, có lẽ cũng phải mất mạng ở trong này.

Lông mi anh rung động, còn dính một giọt mồ hôi lớn. nhìn một mảnh cây cối thần bí trước mắt, đôi môi tái nhợt của Ôn Phong dưới lớp mặt nạ bảo hộ không khỏi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Ánh sáng đã sắp tắt ở phương tây, cành lá rậm rạp cũng che khuất hầu hết ánh sáng, ở trong cây cối hôn ám, bóng tối cũng sắp ập đến.

Đôi giày đi núi của anh cũng đã ướt sũng, khi đi lại phát ra tiếng ọc ọc, giống như muốn kéo thân thể của anh xuống, từng bước từng bước càng trầm trọng.

Ôn Phong huy mạnh chuỷ thủ trong tay, muốn đuổi đi mấy con côn trùng bay quanh người, nhưng trước mắt bỗng tối xầm lại, thân hình anh lung lay, vịn tạm vào một thân cây, anh đưa tay đỡ lấy cái đầu trầm trọng của mình.

Chuỷ thủ trong tay anh rơi xuống đất. Có lẽ là đã đến cực hạn.

Một tay anh vịn lấy thân cây bên cạnh để cân bằng cơ thể, đôi mắt nheo lại của anh tràn đầy không cam lòng, chiếc mũ bảo hộ bị Ôn Phong túm chặt, hơi biến dạng.

Vì sao lại thành ra như vậy? Chết tiệt! Vì sao anh lại đi đến nơi như thế này?

Từ khoé mắt rơi ra một giọt nước, theo lông mi rung động nhanh chóng thấm vào lớp vãi uớt sũng của tấm mặt nạ, không phân biệt được là mồ hôi, hay là nước mắt.

Nhiệt độ cơ thể Ôn Phong càng ngày càng cao, miệng vết thương ở bắp chân cũng bỏng rát, đầu óc trầm trọng, ngày càng hộn độn.

Tiếng rào rào của côn trùng càng ngày càng gần, chỉ ngắn ngủi vài phút, trên người Ôn Phong đã xuất hiện hơn mười con kiến lửa to, đang cắn xé lớp vải chắc chắn của bộ quần áo leo núi.

Nhanh chóng hất đi đám côn trùng trên người, khuôn mặt Ôn Phong dưới lớp mặt nạ bảo hộ càng trở nên trắng bệch.

Màn đêm dần buông xuống, và sinh vật trong rừng ngày càng trở nên sinh động.

Thân thể rất nóng, rồi lại phát lạnh, rời khỏi thân cây kia, Ôn Phong lảo đảo tiến về phía trước. Cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không được bỏ cuộc.

Chuỷ thủ rơi ngay dưới chân, nhưng Ôn Phong đã không còn sức đi nhặt nó lên nữa. Kéo lê thân thể mỏi mệt, Ôn Phong cắn răng bước từng bước. Bỗng bắp chân anh truyền đến một trận co rút đau đớn, Ôn Phong mất sức lực, ngã sấp về phía trước.

Vậy…. là kết thúc rồi sao? Cảnh tượng trước mắt bỗng chậm lại, giống như một cuộn phim, Ôn Phong cảm thấy được cơ thể của mình đang từ từ đổ xuống, khuôn mặt ngày càng gần với mặt đất đen đúa ẩm ướt kia.

Không khí oi bức ẩm ướt bỗng nổi lên một trận gió xoáy. Thân thể anh đang đổ xuống, bỗng bị ngăn lại, phần eo anh bị cái gì đó quấn lấy.

Đầu óc hỗn độn, anh rất muốn mở mắt ra xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng cơn đau co rút từ khắp cơ thể truyền đến, anh dần dần mất đi ý thức, rơi vào một mảnh hắc ám.

_____

Âm thanh ầm ĩ vang dội, không khí tràn đầy hơi nước tươi mát, nước từ độ cao trên mười thước rơi xuống, tạo thành một dòng thác lớn, bọt nước văng khắp nơi.

Hồ nước trong suốt toả ra hơi lạnh, những gợn sóng từng vòng từng vòng lan toả trên mặt nước, gần bờ hồ có một tảng đá lớn, ánh nắng nhè nhẹ, làm cho khung cảnh lạnh lẽo này có thêm một chút thoải mái ấm áp.

Hòn đá to kia sừng sững giữa dòng nước chảy siết, bề mặt trơn nhẵn, có dấu vết của sự gia công.

Phía trên hòn đá, một sinh vật to lớn đang ngồi ngay ngắn, cơ thể để trần, tay chân với cơ bắp mạnh mẽ, ánh mặt trời chiếu xuống, làm cho làn da màu vàng của nó ánh lên màu bàng bạc, sáng lạn giống như bảo thạch.

Hai bàn tay của nó thả lỏng ở hai bên, bàn tay to lớn, với những chiếc vuốt sắc nhọn, giống như làm bằng kim loại, toả ra thứ hàn khí lạnh đến tận xương.

Gương mặt của nó giống như mặt người, nhưng đôi mắt lại có màu vàng của mắt thú, cũng mang theo cảm giác lạnh lùng của dã thú. Và đôi mắt lạnh như băng này đang nhìn chằm chằm vào con mồi kì quái vẫn hôn mê bất tỉnh kia.

Vài tiếng trôi qua, dị thú vẫn ngồi im như cũ, đôi mắt vàng óng vẫn không hề nhúc nhích, nhìn chăm chú vào con mồi mà nó bắt được hôm qua.

Phía sau lưng nó, ẩn hiện chiếc đuôi dài màu bạc, thỉnh thoảng hơi đung đưa một chút, dòng nước mát lạnh lướt qua lớp vảy bọc ở trên.

Nước vẫn chảy ầm ầm, không hề ngừng lại, trong không khí tràn đầy những giọt nước li ti, đột nhiên, bàn tay của di thú buông thõng ở hai bên cử động, hướng về phía con mồi vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh kia.

Chiếc mặt nạ bảo hộ bị xé rách một chút, để lộ ra hình dáng ngũ quan nhu hoà của Ôn Phong.

Đôi mắt thú vàng óng hiện lên một chút ngạc nhiên, bàn tay cũng nhanh hơn, móng vuốt sắc bén tạo thành những hình cung màu bạc trong không khí, kèm theo tiếng vải vóc bị xé rách.

Trong đôi mắt của dị thú hiên lên sự tò mò nghiên cứu, nó rút dần rút dần những thứ bao vây lấy cơ thể con mồi ra. Chỉ trong chốc lát, con mồi đã hoàn toàn không còn gì che đậy, hiện ra trước mắt dị thú.

Dị thú hài lòng, vứt những thứ mà con mồi dùng để nguỵ trang sang một bên, đồ dùng trong ba lô cũng bị nó đổ ra mặt đá. Dị thú cầm lấy một chi của con mồi, tò mò săm soi.

[=..= khổ lắm, trong bản QT tuy không viết là chi, nhưng ý tứ là không phân biệt tay hay chân, chỉ là một chi để di chuyển]

Làn da con mồi bóng loáng, một chút vảy cũng không có, nó liền thử nhéo nhéo một chút, một giọt chất lỏng đỏ tươi từ trong cơ thể con mồi chảy ra, mang theo mùi máu dày đặc, uốn lượn trên làn da, rồi rơi xuống nền đá.

Dị thú thu lại bàn tay vẫn còn dính máu của mình, tròng mắt thú vẫn lạnh như băng, nhưng giữa hai hàng lông mày lại nhăn lại. Dị thú đảo mắt nhìn qua cái chi của con mồi mà mình cầm trong tay, làn da kia vốn trắng nõn, bây giờ rõ ràng hiện lên một vòng xanh tím tụ máu.

“Ô~“ Ôn Phong cuối cùng cũng tỉnh lại, chính xác là bị đau mà tỉnh.

Hàng lông mi dài dài hơi run, cuối cùng đôi mắt cũng mở ra, anh giơ tay ngăn ánh sáng mặt trời chói chang, con ngươi đen dần thích ứng với ánh sáng. Anh chầm chậm ngồi dậy, cơn đau toàn thân ập đến, nhìn cảnh vật trước mắt, Ôn Phong ngây ngẩn.

Khi tri giác quay trở lại, sự đau đớn ở miệng vết thương càng rõ ràng, trí nhớ cùng như thuỷ triều, ồ ạt quay lại. Đầu óc anh mơ hồ, vỗ vỗ một chút cái trán, lúc này Ôn Phong mới để ý thấy vật thể to lớn ở ngay bên cạnh mình.

“Hả?!“ Đây….. đây là loài động vật gì?

Vội vàng lùi về đằng sau, Ôn Phong co rúm người lại. Nền đá dưới cơ thể truyền đến cảm giác lành lạnh.

“A A…!!“ hét to một tiếng, Ôn Phong mất đà, ngã vào trong nước.

Dòng nước chảy siết mạnh mẽ, trong nháy mắt đã bao phủ Ôn Phong, nước lạnh buốt vào mũi, vào họng, vào phổi, cảm giác không thể thở được khó chịu vô cùng, tay chân Ôn Phong vũng vẫy một cách hỗn loạn.

Đột nhiên có một cái gì đó cuốn lấy phần eo của anh, Ôn Phong được kéo ra khỏi nước, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đá.

Ôn Phong rất khó chịu, ghé vào trên mặt đá ho khan, thân thể suy yếu, run run. Anh chẳng còn chút khí lực nào, nằm bẹp trên hòn đá, cảm giác lạnh nhanh chóng truyền đến, đến tận lúc này Ôn Phong mới phát hiện ra toàn thân anh hoàn toàn trần trụi.

“Khốn khiếp!“ nhận thấy rõ hoàn cảnh của mình rồi, Ôn Phong không còn ý định chạy trốn nữa, thầm chửi một câu.

Phải mất đến mấy phút anh mới cảm thấy khá hơn một chút, Ôn Phong cố gắng ngồi dậy. Đập vào mắt anh vẫn là con thú kì lạ to lớn kia, nó vẫn ngồi đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh.

Nếu như không phải cái đuôi ở đằng sau nó thỉnh thoảng còn đung đưa thì Ôn Phong đã nghĩ đây chính là một bức tượng điêu khắc.

Có lẽ chính cái đuôi này vừa mới kéo mình ra khỏi nước…. đột nhiên một trần choáng váng ập đến, Ôn Phong cúi đầu, một tay chống xuống tảng đá, cơ thể vừa nóng vừa lạnh.

Ôn Phong vươn tay, cố túm lấy đám quần áo của mình ở gần đấy, anh biết anh đang bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, miệng vết thương đang nhiễm trùng, nếu không xử lý cẩn thận sẽ dẫn đến thối rữa.

Cánh tay đang vươn ra của anh bỗng cảm thấy lành lạnh, Ôn Phong ngẩng đầu khó chịu, nhìn đến cổ tay của mình đang bị một vật thế màu bạc quấn quanh.

Tên dị thú vẫn thờ ơ lạnh nhạt kia bỗng động đậy, chiếc đầu to đùng càng ngày càng gần, đôi mắt thú màu vàng giống như từ trên cao cao nhìn xuống, bên trong là sự tò mò nghiên cứu.

Mặt trời trên đỉnh đầu anh vẫn là màu đỏ tực lửa, nhưng sinh vật kì lạ trước mắt lại tuyệt đối không thể xuất hiện ở trên Trái đất, Ôn Phong nhận mệnh – nếu như không phải mắt anh có vấn đề, nếu như sinh vật trước mắt anh không phải là ảo giác, thì có lẽ chính anh đã đi lạc vào một không gian thế giới lạ nào đó.

Nhìn cái đuôi đang quấn quanh tay mình, Ôn Phong thực sự muốn chửi bậy.

Khi trở nên quá sợ hãi, thì đến một thời điểm, cảm xúc chết lặng, sẽ không lại cảm thấy sợ hãi nữa. Ôn Phong có lẽ đã đến trạng thái như thế.

So với bị trăm nghìn con sâu cắn chết, thì bị một con quái vật to lớn xé làm mấy mảnh có vẻ là một chuyện thoải mái hơn.

“Khụ…!“ Một cơn gió lạnh thổi qua, cổ họng anh hơi ngứa, anh hơi ho một chút, sau đó lại giống như bị mở van, cơ ho khan tràn đến, anh giống như phải ho ra cả tim phổi của mình.

Cả thân thể trần trụi của Ôn Phong ghé vào trên mặt đá, hai bàn tay tái nhợt ôm lấy ngực, thanh âm ho khan thống khổ, bị tiếng thác nước ầm âm át đi mất.

Một chiếc áo rách nát bỗng rơi xuống trên lưng anh, Ôn Phong vội vàng trùm vào người theo bản năng, quả nhiên lập tức thấy thân thể ấm áp hơn.

Quần áo dình đầy bùn đất, bốc ra mùi mồ hôi nồng nặc, nhưng vì thân thể đang phát lạnh của mình, Ôn Phong vẫn túm lấy chiếc áo trùm kín người, không thèm để ý đến những mùi kia.

“A… này, anh có để đốt một chút lửa không?“

Đôi môi Ôn Phong xanh trắng khô nứt khẽ run run, thanh âm khàn khàn vang lên lại mang theo một chút mộng ảo, bay lượn, xen lẫn tiếng thác nước hỗn loạn.

Tứ chi của anh đã lạnh run, quần áo trên người vừa ướt vừa rách nát, nếu như không nhanh chóng sưởi ấm, anh cảm thấy mình nhất định không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Đại quái vật trước mắt anh vẫn không hề nhúc nhích, giống như không hề nghe thấy anh nói gì cả.

Chẳng lẽ nó đang chờ mình chết đi, rồi mới ăn mình? Ôn Phong bỗng cảm thấy thật buồn cười.

Mà trên thực tế thì Ôn Phong thật sự nở nụ cười, lộ ra hai cái răng hổ, trong tròng mắt đen ảm đạm hiện lên một tia sáng, ánh mắt còn sung sướng mà hơi nheo lại. Chiếc đuôi dài của di thú ở trong nước rung động một chút.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, khí lạnh trên người càng ngày càng rõ ràng, Ôn Phong cảm thấy hình như cả trái tim của anh cũng bị đông cứng lại, đầu lại nóng kinh khủng, giống như hơi nước sôi quay cuồng.

Đầu nặng hơn, mất đi cân bằng, ôn phòng ngã xuống nền đá cứng rắn. “Cốp!“ một tiếng, đầu đập vào đá phát ra âm thanh rõ ràng.

Đồng tử anh dần dần khuếch tán, trong đầu là một đống mông lung hôn ám, loáng thoáng có ánh lửa toé ra, lấp loáng lấp loáng, hình như còn mang theo nhiệt độ……..

Ôn Phong cố cử động tay chân, giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, thân thể bộc phát ra sức mạnh thật lớn, cả tay chân cùng cố sức tiến lại nguồn nhiệt.

Thứ ánh lửa loé sáng kia, đúng như suy nghĩ của anh, mang theo nhiệt độ ấm áp thoải mái.

Hai tay anh ôm chặt, má dụi vào, hai chân cũng kẹp chặt hai bên nguồn nhiệt, Ôn Phong dùng hết toàn lực, giống như muốn nhét cả người mình vào cái nguồn ấm áp này.

Vầng thái dương mang theo ánh sáng đỏ, dần dần biến mất ở bìa rừng.

Chiếc đuôi to dài rút ra khỏi mặt nước, vẽ ra một đường bạc loang loáng, đôi mắt thú màu vàng lẳng lặng nhìn con mồi yếu ớt trong lòng mình.

Nó đứng lên bằng hai chân, chiếc vuốt sắc bén cào lên mặt đá, để lại một vết sước sâu, dị thú một tay ôm con mồi, rời đi im lặng không một tiếng động…..
Tác giả : Quất Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại