[Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn
Chương 5

[Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn

Chương 5

Bởi vì đùi Hoàng Phủ Dật bị ngân châm đâm xuyên, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.

Lòng Tĩnh Huyền tràn đầy lo lắng, cũng bất chấp mọi điều cấm kỵ, vội vã cõng hắn trên lưng, tìm kiếm dọc theo đường đi một chỗ để hắn có thể tạm nghỉ ngơi.

Nhưng đây lại là nơi rừng núi hoan vắng không một bóng người, biết tìm đâu ra một chỗ để nghỉ chân, Tĩnh Huyền đi một chặn đường dài, rốt cuộc cũng tìm được một gian miếu đổ nát.

“Vết thương đau không?" Cẩn cẩn dực dực đưa hắn nằm trên mặt đất, Tĩnh Huyền quan tâm hỏi.

“Đau… Đau lắm… Huyền đệ…" Hoàng Phủ Dật ôm lấy y, ở trong lòng y mà mè nheo.

Kỳ thực vết thương nhỏ nhí này đối với loại quỷ như Hoàng Phủ Dật hắn, chỉ như gãi ngứa, nhưng để khiến tiểu hòa thượng hết lòng mà quan tâm đến mình, hắn chính là muốn làm nũng cho y phải cảm động.

Thấy vẻ mặt hắn thống khổ, Tĩnh Huyền quả nhiên vô cùng thương xót.

“Nhượng ta xem miệng vết thương của ngươi, ta có mang theo dược trị thương, để ta giúp ngươi đắp thuốc."

“Hắc hắc, tốt, tốt, vậy Huyền đệ mau giúp ca ca cởi quần ra đi." Hoàng Phủ Dật cười đến lộ cả bản mặt vô lại.

Tĩnh Huyền vì lo lắng cho thương thế của hắn, cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng xốc lên áo khoác ngoài của hắn, nắm lấy quần hắn cởi xuống ——

Mấy cây ngân châm đâm vào hiện tại nằm trên bắp đùi xích lõa của hắn mà phát sáng, khiến cho y trong lòng run sợ.

Tĩnh Huyền đang muốn dùng tay rút ra, lại bị Hoàng Phủ Dật ngăn cản!

“Khoan đã, Huyền đệ, ngân châm có độc!"

“Cái gì? Có độc? Vậy phải làm sao bây giờ?"

“Ngươi đừng lo lắng, ca ca biết phương pháp có thể giải độc, nhưng không biết Huyền đệ có nguyện ý giúp ta hay không đây?"

“Ngươi vì cứu ta mà thụ thương, ta đương nhiên sẽ nguyện ý giúp ngươi."

“Thật sao? Vậy thì chẳng khác nào làm khó ngươi?" Hoàng Phủ Dật dáng dập giả vờ do dự.

“Xin ngươi mau nói cho ta biết, đừng chậm trễ việc trị thương."

“Được được, ta nói ta nói. Sau khi ngươi rút ngân châm ra, ta sợ độc tố sẽ lập tức phát tát lên kinh mạch toàn thân, vậy nên mấu chốt là ở chỗ Huyền đệ phải ngay lập tức tại nơi vừa rút ngân châm, nhanh chóng dùng miệng che lại vết thương, sau đó cố sức mà hút máu độc ra."

“Thì ra là vậy, ta hiểu rồi. Ngươi đừng lo lắng, ta nhất định sẽ làm thật tốt." Tĩnh Huyền đối với lời nói của nam nhân cứ tin răm rắp đến một chút nghi ngờ cũng không có, lập tức thận trọng mà cúi đầu gần xuống bắp đùi, ngữ khí kiên định mà nói. “Được rồi, ta rút ngân châm ra đây."

“Ngươi rút đi!" Hoàng Phủ Dật nghiến chặt hàm răng, dáng dấp giả bộ như đang cố nén thống khổ.

Tĩnh Huyền thở thật sâu, trên tay rút ra ngân châm, đôi môi lập tức dán lên vết thương, cố sức mà hút!

“Ô uhm ——" Hoàng Phủ Dật tiếp tục giả bộ đau nhức.

Cứ như vậy, Tĩnh Huyền vừa phun máu độc ra, lại tiếp tục rút ngân châm, mãi cho đến khi bắp đùi hắn đã được rút hết ngân châm, y mới thở dài một hơi.

“Ta nghĩ độc tố đã được hút ra hết rồi, giờ chỉ việc đấp thuốc lên vết thương của ngươi thôi."

“Khoan đã, Huyền đệ, còn một chỗ nữa!"

“Sao? Còn chỗ nào chưa hút ra sao?" Tĩnh Huyền kinh ngạc hỏi.

Kỳ quái, y rõ ràng đã rất tỉ mỉ kiểm tra qua, xác định tất cả vết thương đều đã hút hết rồi mà?

“… Thì là ở đây!" Hoàng Phủ Dật xốc lên ngoại bào, lộ ra ngọc hành bị che khuất!

Tĩnh Huyền thấy “Nhất trụ kình thiên" của nam nhân, tròng mắt như rớt xuống dưới đất!

“Chỗ này của ca ca cũng bị độc châm đâm trúng, ngươi mau giúp ta hút nó ra đi."

“Này... Ngươi... Ngươi gạt ta! Ta... căn bản là không có độc châm nào cả!" cả gương mặt Tĩnh Huyền đều đỏ cả lên.

“Ca ca không có lừa ngươi, vì vị trí này rất đáng xấu hổ, ta vừa mới lén ngươi rút độc châm ra thôi. Không tin thì ngươi xem, nơi này có một cái lỗ kim!"

Hoàng Phủ Dật chỉ vào nơi có một cái lỗ nhỏ, Tĩnh Huyền nào dám nhìn kỹ, vội vã quay mặt đi ….

“Huyền đệ ngươi là người tốt, ngươi cứu người phải cứu cho trót, mau giúp ta hút nó ra đi!"

“Không... Không được! Ta là đệ tử phật môn, tuyệt không thể làm điều tục tĩu như vậy!"

Gương mặt trắng nõn của tiểu hòa thượng vì ngại mà đỏ ửng, lộ ra phong tình vạn chủng, khiến ngọc hành của Hoàng Phủ Dật quả thực muốn nổ tung!

“Huyền đệ à, xin ngươi giúp ca ca với!"

“Không được, tuyệt đối không được! Chúng ta tìm đại phu xử lý."

“Coi nào... Không còn kịp rồi… Huyền đệ… Ta... Ta…" Hoàng Phủ Dật bắt đầu vận pháp lực, khiến sắc mặt đột nhiên biến thành màu đen.

“Làm sao vậy? Ngươi làm sao vậy?" Tĩnh Huyền quá sợ hãi, liền tiến về phía hắn kiểm tra.

“Huyền đệ… Độc tố đã xâm nhập vào kinh mạch của ta … nếu... Nếu ngươi không giúp ta hút máu độc ra, ca ca không đầy nửa nén hương, sẽ lập tức tử vong!"

“Cái gì?" Tĩnh Huyền nghe vậy trong lòng không khỏi hốt hoảng!

Đầu óc y trống rỗng, chỉ biết là chính mình tuyệt đối không thể mất đi nam nhân này được.

Dưới tình thế cấp bách, còn bàn chi đến phật môn giới luật?

Y hơi hạ mi mắt, tay run run cầm lấy nhất trụ kình thiên của nam nhân.

Đôi môi màu hồng nhạt của y tiến gần đến, hàm khẽ mở ra nơi cương trướng kia, hút thật sâu ——

“A a —— a ——" Hoàng Phủ Dật được Tĩnh Huyền hút như thế, miệng nhất thời kêu thất thanh.

“Sao vậy! Rất đau sao?" Tiểu hòa thượng thuần khiết cho rằng mình làm hắn đau, vẻ mặt áy náy hỏi.

“Không việc gì…"

Thịt trụ được hút khiến hắn vô cùng sung sướng, Hoàng Phủ Dật rõ ràng khoái muốn chết, còn cố gắng nhịn sung sướng lại, cứ lăn qua lăn lại…

Thấy dáng dấp nam nhân cố nén thống khổ, Tĩnh Huyền nhẹ nhàng mà trấn an nói, “Ngươi chịu khó một chút, ta sẽ mau chóng giúp ngươi hút độc huyết ra ngoài."

“Cảm tạ Huyền đệ, vi huynh sẽ hảo hảo báo đáp ngươi!" Hoàng Phủ Dật nghiêm túc nói.

Hi, Huyền đệ, nhìn ngươi tốt với ca ca như vậy, ca ca sẽ thưởng ngươi thánh phẩm bổ dưỡng của ca ca!

Tĩnh Huyền không màn mệt mỏi rã rời, tiếp tục hút ngọc hành cực đại.

Nội tâm y thuần khiết ngây thơ, toàn tâm toàn ý nghĩ phải mau chóng hút độc huyết ra để cứu lấy sinh mệnh quý giá của hắn, nào đâu biết tâm tư nam nhân.

Hư uhm… Sao lại hút không được thế này?

Nội tâm Tĩnh Huyền lo lắng vạn phần, rất sợ chính mình không cẩn thận, sẽ hại chết sinh mệnh nam nhân.

Y nghĩ nếu chỉ hút tựa hồ độc tố bên trong sẽ không ra, vậy nên vô sự tự thông, dùng đầu lưỡi bắt đầu tiến vào đỉnh lỗ nhỏ ——

“A a —— trời ạ —— “

Hoàng Phủ Dật không ngờ tiểu hòa thượng bề ngoài thuần khiết lại có hành động phóng đãng đến như vậy, trong lòng không hề phòng bị, thân thể run một trận, bỗng nhiên thình lình mà bắn tinh ——

“A a —— bắn —— bắn —— “

Hoàng Phủ Dật hưng phấn mà rống lên, dịch vị nồng màu trắng văng lên mặt tiểu hòa thượng!

Tĩnh Huyền lại cho rằng đó là độc tố nam nhân trong cơ thể được hút ra ngoài, nội tâm mừng như điên, vẻ mặt đầy tiếu ý mà nhìn hắn.

Nhãn thần tiểu hòa thượng tràn ngập niềm vui sướng thuần túy, khiến nội tâm Hoàng Phủ Dật cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng trên gương mặt xinh đẹp ấy lại dính đầy dịch vị của mình …

Y vừa thuần khiết vừa phóng đãng khiến Hoàng Phủ Dật quả thực muốn phát điên, hắn mạnh mẽ bổ nhào về phía y, vừa ôm vừa hôn!

“A… tiểu bảo bối, ngươi thật đẹp, thật đẹp…"

Hoàng Phủ Dật không ngừng vuốt mái đầu bóng lưởng xinh đẹp của tiểu hòa thượng, vừa hôn vừa liếm, muốn ngừng mà không được.

“Hư uhm… Đừng như vậy… A a…" Tĩnh Huyền nằm mơ cũng nghĩ không ra, tiểu đầu bóng lưởng của mình quá mẫn cảm, bị nam nhân vừa hôn vừa liếm như thế, thân thể lập tức ngứa ngáy không chịu nổi.

“Hơ uhm… tiểu đầu bóng lưởng của bảo bối… thật đáng yêu…"

Hoàng Phủ Dật dùng đầu lưỡi liếm dịch vị trên mặt tiểu hòa thượng, dần đến môi y, cùng y hưởng thụ thánh phẩm bổ dưỡng của chính mình.

Cùng miệng nam nhân thân mật tiếp xúc lại có thứ mùi kỳ dị nơi miệng khiến thân thể Tĩnh Huyền hơi run, không ngừng rên rỉ, “Hơ uhm… không… Không nên…"

“Tiểu phiến tử, chẳng phải kẻ xuất gia không được nói dối hay sao? Ngươi rõ ràng vô cùng thoải mái, sao lại có thể nói dối như thế hả?" Hoàng Phủ Dật biểu tình nghiêm túc mà nói.

Là người luôn luôn giữ nghiêm phật môn giới luật, Tĩnh Huyền nghe vậy cả mặt đều đỏ."Ta... Ta…"

“Ta cái gì? Vi huynh thực sự đau lòng nha. Ta thay mặt Phật tổ nghiêm phạt ngươi."

Tĩnh Huyền hổ thẹn, cúi thấp đầu.

Y thực sự không xong rồi, sao lại có thể nói dối như thế?

Sư phụ thường xuyên răn dạy các đệ tử, tâm nếu muốn như ánh trăng sáng tỏ, bất luận điều gì cũng không được nói dối hay giấu diếm.

Nhưng nếu muốn y thành thật mà nói ra y thoải mái bao nhiêu, thực sự khó có thể mở miệng.

Hoàng Phủ Dật thừa dịp Tĩnh Huyền trong lúc khó xử, không thèm thi triển pháp thuật, mà thay vào đó là bắt đầu giở trò, thích thú đem áo cà sa của tiểu hòa thượng lột xuống.

Khi Tĩnh Huyền phục hồi lại tinh thần, y phục trên người đã bị cởi ra chỉ còn lại một tầng áo lót.

“A —— ngươi làm gì vậy?" Tiểu hòa thượng phát sinh tiếng kêu sợ hãi, bắt đầu giãy dụa đứng lên.

“Tiểu bảo bối, chúng ta là huynh đệ, quan trọng là phải bình đẳng với nhau. Quần của ca ca đều bị ngươi cởi hết, hiện tại đương nhiên đến lượt ta cởi y phục của đệ đệ chứ."

Tĩnh Huyền đối với loại thuyết pháp này, quả thực dở khóc dở cười, nhưng cũng vô pháp mở miệng phản bác, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trướng đắc đỏ bừng.

Hoàng Phủ Dật bất chấp tất cả, bàn tay linh hoạt nhanh chóng cởi bỏ áo lót của tiểu hòa thượng, lộ ra khuôn ngực trắng nõn——

Hai đóa tiểu anh đào như tiểu nhũ tiêm* lộ ra bên ngoài, kiều diễm động nhân.

(*: nhũ là hạt đậu, tiêm là nhọn => đầu vú nhọn)

Hoàng Phủ Dật nhìn xuống, trong mắt như có lửa nóng rực, nhũ tiêm nho nhỏ dần dần trướng đại như hoa anh đào tung bay, nam nhân không nhịn được, cúi đầu ngậm lấy nhụy hoa xinh đẹp!

“A a ——" nơi mẫn cảm chưa từng bị người khác chạm vào lại mang đến sự sung sướng kỳ lạ, cơ thể Tĩnh Huyền như căng lên, khó kiềm chế tiếng rên rỉ…

Nam nhân xem đấy như là sự kích thích trá hình nên càng dùng sức mà mút, rồi gậm và liếm, khiến cho Tĩnh Huyền tâm trí mê loạn, không ngừng rên rỉ…

“Hơ uhm… đừng… dừng lại đi… Dật ca ca… Dật ca ca…"

Miệng kêu dừng lại nhưng hai tay y lại giữ chặt lấy đầu nam nhân, lại còn chủ động khiến đôi môi nam nhân càng thêm dán chặt vào mình ——

“A a… Trời ạ…"

Nam nhân duy trì liên tục không ngừng việc ngậm lấy tiểu nhũ tiêm đáng thương khiến nó dần cương trướng lên, tựa hồ muốn trào ra sữa, khiến cho miệng người ta cảm thấy ngứa ngáy…

“Hơ uhm… Thơm quá, ngon thật a… tiểu bảo bối… Nhũ tiêm của ngươi chính là thiên hạ đệ nhất mỹ vị…"

Hoàng Phủ Dật ăn xong tiểu nhũ tiêm bên phải, cũng không buông tha phần bên trái, tiểu hòa thượng đáng thượng bị nam nhân tấn công liên tục, chỉ biết thở hổn hển, không ngừng rên rỉ…

“Y a… Ta chịu không nổi… tiểu nhũ tiêm đau quá… Ô… Dật ca ca tha ta…"

Lần đầu nếm thử trái cấm, tiểu hòa thượng không biết rằng tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ này của y chỉ khiến nam nhân bắt đầu gia tăng thú tính, khiến hắn càng muốn hung hăng chà đạp y hơn!

“Phù phù… Tha ngươi… làm gì có chuyện đó… Ta ngày hôm nay nhất định phải hảo hảo nếm thử đồng tử tinh của tiểu hòa thương ngươi, sẽ nhiệt tình giúp ngươi khai mở cửa hang còn trong trắng, khiến cho bên dưới ngươi tràn đầy khoái cảm, muốn ngừng mà không được!"

Hoàng Phủ Dật xé tiết khố của y, lôi ra ngọc hành đã cương được một chút, bắt đầu trên dưới di chuyển!

“Y a a a —— trời ạ —— a a —— “

“Khó chịu sao?"

“Không... không…" sự thoải mái lấp đầy trong mắt Tĩnh Huyền, thân là đệ tử phật môn, nội tâm y biết rõ, cứ tiếp tục sa đọa thế này, y chắc chắn sẽ phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ, thầm đọc “Định Tâm Chú" để khôi phục tinh thần, nhưng hết lần này đến lần khác bị ma lực đụng chạm của nam nhân, y một chữ không thể niệm…

Hoàng Phủ Dật nhìn tiểu hòa thượng dưới thân hắn trằn trọc rên rỉ, nhất thời huyết mạch sôi sục, ngọc hành cưng cứng, trên đỉnh không ngừng chảy ra dịch vị trong suốt, thoạt nhìn càng thêm kinh người!

Hắn đem ngọc hành của chính mình kề sát cái của tiểu hòa thượng, cười tà mà nói, “Đến đây, tiểu bảo bối, nắm lấy nó đi!"

“Cái... Cái gì?" Tĩnh Huyền không tin được mà nói.

“Giúp hai người chúng ta cùng nhau làm tình, mau nào!"

Tĩnh Huyền nhìn nam nhân dễ dàng nói ra những lời như thế, nhất thời há hốc mồm.

“Ca ca lần trước không phải đã dạy ngươi rồi sao? Tiểu hòa thượng thông minh như thế mà, đến đây, nhanh lên, ca ca nhịn không nổi rồi!"

Nếu mình thật sự là một tiểu hòa thượng thông mình thì đã đẩy nam nhân này ra mà bỏ trốn mất dạng rồi.

Nhưng tại sao y lại không thể kiểm soát được chính mình thế này?

Tĩnh Huyền trong lúc còn đang phiền não suy tư, không biết tay mình đã bị hắn cầm lấy rồi đặt ở nơi hai ngọc hành chạm nhau, bắt đầu di chuyển lên xuống.

“Phù phù… Sảng… tay của tiểu bảo bối thật mềm, sảng chết ca ca rồi…"

“A a… Trời ạ…" ngọc hành của y có thể cảm giác được cái kia vừa lớn lại vừa cứng, lại đang không ngừng nảy lên…

“Phù phù… tiểu bảo bối, hảo bổng… Hảo sảng… Hơ uhm…" Hoàng Phủ Dật vừa hôn vừa ôm lấy tiểu hòa thượng thật chặt.

Hai người tương cứu trong lúc hoạn nạn, triền miên không ngừng. Lưỡng căn ngọc hành bên dưới cũng nhiệt tình tiếp xúc, kịch liệt rung động …

Trên dưới giáp công như vậy, tiểu hòa thượng lần đầu trãi qua không thể khống chế được, chỉ chốc lát sau đã nức nở kêu lên, “Ô ô —— không được —— có cái gì đó muốn ra —— Dật ca ca —— “

“Nào, cho ta đi, tiểu bảo bối, đem đồng tử tinh của ngươi cho ta nào!" Hoàng Phủ Dật hưng phấn mà cúi xuống, há mồm ngậm lấy ngọc hành của tiểu hòa thượng.

“A a —— nó ra ——! Nó ra —— Dật ca ca —— “

Nơi nam nhân đang ngậm lấy, tiểu hòa thượng run mạnh, bắn ra tinh thủy đầu tiên trong đời y ——

Hoàng Phủ Dật cảm thấy mỹ mãn mà nuốt vào đồng tử tinh của tiểu hòa thượng…

******

Tĩnh Huyền sau khi xuất ra thì tê liệt ngã lên chiếc áo cà sa dưới đất…

Hoàng Phủ Dật sờ xuống bắp đùi trắng nõn của y rồi giơ lên cao để nhìn cho rõ ngọc hành mỹ lệ cùng mật huyệt kia lộ ra.

“Đừng… Đừng a…"

“Tiểu phiến tử, nói đừng thế sao tiểu ngọc hành phóng đãng lại ngẩn cao thế này hả?"

Nam nhân vô lại mà chỉ vào tiểu tử vừa xuất ra kia.

“A a ——" Tĩnh Huyền mẫn cảm run rẩy cả người!

“Chậc chậc, mật huyệt mịn màng bên dưới cũng thèm khát mà không ngừng hé mở này."

“Không có… Ta không có…" Tĩnh Huyền đỏ bừng mặt mà chối.

“Còn nói không có? Vậy đây là cái gì?" Hoàng Phủ Dật dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xen vào cúc huyệt tiểu hòa thượng, lập tức được y gắt gao hấp trụ!

“Chậc chậc, thật nghĩ không ra tiểu hòa thượng bề ngoài nghiêm trang như thế nhưng ở dưới lại thèm khát như vậy nha."

Nam nhân dùng những lời thô tục mà kích thích y, tiểu hòa thượng lại càng cảm nhận sự hưng phấn vô hình, thân thể không khỏi đỏ ửng, hơi run lên…

Hoàng Phủ Dật thấy tiểu hòa thượng tràn ngập khoái cảm, hai mắt ướt át, toàn thân phiếm hồng, các khớp xương đều mềm cả ra.

“A… tiểu bảo bối, ngươi thật mê người… Ca ca hận không thể một ngụm nuốt sống ngươi!"

Hoàng Phủ Dật đem cơ thể tiểu hòa thượng lật úp lại, đối diện phía trước là nơi thờ Phật tượng, hắn dùng đại căn của mình bên dưới đặt ở cúc huyệt nho nhỏ, giữ chặt lấy eo của tiểu hòa thượng mà đẩy mạnh vào ——

“Ô a a a ——" Tĩnh Huyền thét lên đau đớn!

Đáng thương cho một tiểu hòa thượng thuần khiết trong sạch cứ như vậy mà chịu bao nhiêu thống khổ!

“Ô uhm… Đau quá… đừng... đừng…"

Dương vật của nam nhân thật lớn điên cuồng mà xuyên qua, khiến người luôn tự nhận mình chịu đau rất giỏi như Tĩnh Huyền cũng phải trào nước mắt!

“Ô… dừng… rút ra đi… Đau quá... Đau quá…"

“Coi nào tiểu bảo bối, ráng chịu đau một chút, rất nhanh sẽ hết thôi… Không đau không đau đâu…" Hoàng Phủ Dật yêu thương mà nâng khuôn mặt nhỏ nhỏ của y hướng về phía mình, hôn lên những giọt nước mắt thống khổ của y…

Nam nhân cố nén khoái cảm khi dương vật của mình được cúc huyệt mềm mại của tiểu hòa thượng gắt gao ôm lấy, bắt đầu chậm rãi trừu sáp…

“Hơ… uhm…"

Đau đớn dần qua đi, thay vào đó là sự khó chịu đang lan dần, Tĩnh Huyền phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, không nhịn được bắt đầu cự quậy vòng eo…

“A a —— tiểu bảo bối thật phóng đãng —— “

Hoàng Phủ Dật vì một cử động nhúc nhích người của tiểu hòa thượng mà mọi sự tự chủ đều mất hết đi!

Hắn như khoái mã gia tiên*, nâng cánh mông mịn màng của tiểu hòa thượng lên, mạnh mẽ đâm vào!

(*: muốn ngựa chạy nhanh phải quất thêm roi … tự hiểu nha =.=)

“——!"

Bao quy đầu của nam nhân vươn đến tận ruột, điên cuồng mà ma sát, chạm đến nơi mẫn cảm nhất của tiểu hòa thượng khiến y trợn tròn mắt, ngay cả rên cũng không rên nổi.

Ngọc hành bên dưới bắn ra tinh thủy, thân thể từng trận từng trận co quấp, bị thao đến muốn tắt thở——

Nhưng Hoàng Phủ Dật không vì vậy mà dừng tay, vẫn mạnh mẽ giữ chặt lấy mông tiểu hòa thượng, hướng gương mặt y thẳng đến Phật tượng, cao giọng gọi, “A hả —— bắn ra đi nào —— tiểu hòa thượng phóng đãng —— để trời đất chứng kiến, ngươi bị ta thao đến vô cùng hưng phấn!"

Thân thể mền nhũn của Tĩnh Huyền bị nam nhân điều khiển đến hai mắt mờ đi đến muốn chết đi sống lại, thần trí mơ hồ mà rên rỉ không ngừng…

“A a… Hảo sảng… Hảo sảng a…"

“Có thích ngọc hành của ca ca thao ngươi không?"

“Thích… A a… Thích…"

“Sau đó tiểu hòa thượng mỗi ngày đều nhượng ca ca thao, có được hay không?"

“Được … được… Mỗi ngày đều để ca ca thao … A a —— không được —— ta lại muốn ra rồi —— Dật ca ca —— ra rồi —— “

Lên đến hồi cao trào kịch liệt khiến tiểu hòa thượng kêu loạn, điên cuồng dao động thắt lưng, hướng những vị thần phật mà y ngày đêm thăm viếng điên cuồng bắn tinh ——

“A a —— bắn đi —— tiểu hòa thượng phóng đãng! Nói cho Phật tổ biết, ngươi vĩnh viễn là người của ta rồi!"

Giống như muốn lưu lại đêm xuân khó phai ngày hôm nay, Hoàng Phủ Dật cũng thét lên, mang tinh thủy kịch liệt xuất ra bên trong cánh mông tiểu hòa thượng ——
Tác giả : Mê Dương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại