Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!
Chương 15: Quyến luyến

Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 15: Quyến luyến

Đứng trước tòa nhà chung cư cao cấp, Lục Tình tay cầm túi xách cùng kéo theo cái vali quần áo, mới sáng ra, cô đã trả phòng và bắt taxi đến đây nhưng lại quên mất một điều quan trọng “Cô không biết mật mã vào cửa" và bảo vệ khu nhà không cho phép người lạ đi vào.Bắt đắc dĩ gọi điện cho Lãnh Phương Đông

“Chị dâu?" Giọng nói phát ra bên đầu dây bên kia là của Trần Lực, cô không biết là người khác sẽ cầm di động của hắn nên lúng túng nói

“Anh ấy đâu rồi?"

“Chị muốn gặp đại ca, giờ đại ca không có ở đây" Trần Lực gãi đầu phân bua, di động của đại ca vứt cho hắn đã mấy ngày rồi! Giờ hắn phải giải thích như thế nào đây.

“Anh ấy không nói là đi đâu sao?" Cô hơi thất vọng

“Tôi biết rồi, có thể nhờ anh đến đây một chuyến không? Tôi đang đứng trước chung cư nhà anh ấy nhưng không thể vào được"

“Chị chờ một lát, em đến ngay" Trần Lực cúp máy xong phi thân như một cơn gió, hắn tức tốc lái xe trên đường.

…Trà Muộn dien dan le quy don

Trần Lực mở cửa bước xuống thì thấy có một cô gái lóng ngóng đứng bên vệ đường.

“Sao chị đến mà không báo trước"

Lục Tình nhìn hành lý trên hai tay mình, không biết nên nói sao đành xấu hổ cúi đầu, giọng rung rung

“Tôi quên mất"

Trần Lực đoạt lấy đồ trong tay cô, hắn xách một tay nhẹ bẫng, Lục Tình theo sau lưng hắn vào thang máy, cô lên tiếng hỏi “Anh không đi cùng anh ấy sao?"

“Xưa nay đại ca làm gì đâu có ai dám can thiệp, chị yên tâm…đại ca rất biết giữ thân" Trần Lực mở miệng bông đùa, khi nói hắn còn nháy máy với cô, không ngờ bên cạnh hắn cũng có người như vậy, cô cứ tưởng xã hội đen điều có chung một bộ mặt nếu không hung ác thì lạnh lùng dữ tợn, còn Trần Lực- ngoài dáng người to con lực lưỡng và giọng nói thô lỗ ra, thì có thể coi giống với người bình thường.

“Tôi nào có…" Lục Tình mím môi nói khẽ, cô lại nói “Cám ơn anh đã đưa tôi lên đây"

“Nhiệm vụ của em là bảo vệ chị dâu thật tốt, chị không cần nói lời khách sáo"

Trần Lực gãy đầu ngô nghê đáp. Đại ca đúng là có con mắt tinh tường, tìm được người phụ nữ vừa thanh tú vừa ngọt ngào, dù ban đầu hắn cứ nghĩ cô gái này sẽ không chịu đựng được lâu, không ngờ họ lại tiến triển nhanh như vậy. Một người phụ nữ yếu đuối, mỏng manh không thể sinh tồn trong thế giới của bọn hắn nhưng lại bằng lòng ở bên cạnh đại ca, đối với hắn- người phụ nữ trước mặt này hơn khối mấy cô đào phấn son mặt trắng, thân hình bốc lửa ngoài kia. Là người phụ nữ để yêu thương chứ không phải chơi đùa. Trà Muộn diendanlequydon

Bị một người đàn ông nhìn chằm chằm khiến Lục Tình không tự nhiên quay mặt đi chỗ khác. Trần Lực sờ cằm suy tư, hắn có thể hiểu đại ca bị hấp dẫn bởi điểm gì rồi! Đến người mặt lúc nào cũng đen như than như đại ca còn có người phụ nữ bên cạnh, tại sao hai mươi mấy năm nay mùa xuân của hắn còn chưa tới- Trần Lực ngẩng đầu lên nhìn trời thầm oán than.

Đứng trước cửa căn hộ, Trần Lực đọc cho cô mật mã vào cửa rồi dặn cô nhớ kỹ. Hắn đem đồ vào trong, khi bước ra liền nói

“Có chuyện gì thì chị dâu gọi điện, em ở rất gần đây"

“Vâng, cám ơn anh" Lục Tình vội gật đầu, cô tiễn Trần Lực ra khỏi cửa, đóng cửa cẩn thận.

Buổi tối, Lục Tình xuống bếp nấu mấy món thanh đạm, ngồi một mình trên bàn, cô từ tốn ăn. Vì căn hộ này quá rộng rãi lại quá trống trải, cô có hơi sợ hãi nên mở đèn sáng trưng khắp mọi nơi. Ăn uống xong cô đi vào phòng ngủ soạn đồ đạc của mình xếp vào trong ngăn tủ quần áo. Tủ đồ toàn bộ là màu tối sẫm, áo sơ mi đen được ủi phẳng phiu treo trên móc, ngay cả áo thun cũng là màu đen huyền bí. Lục Tình buồn cười nhìn một lượt, cô đóng cánh cửa lại.

Hoàn tất mọi thứ, cô liền đi tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm quả thực là một trải nghiệm tuyệt vời, thong thả nhắm mắt chìm vào làn nước, hơi nước bốc lên tạo sương khói ảo diệu, toàn thân nóng dần lên, hơi ấm truyền qua da thịt thật dễ chịu và thư thái. Mái tóc dài ướt đẫm được vấn một gọn sau gáy, cô đứng dậy lấy khăn lau khô người. Sấy khô từng lọn tóc, Lục Tình nghiêng người nằm rũ trên giường đệm mái tóc theo tiếng ù ù của máy sấy đong đưa trong gió, không chịu nỗi cơn buồn ngủ sập xuống mí mắt, cô buông tay cầm bỏ máy xuống sàn, chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Đêm khuya vắng lặng như tờ, trên giường lớn có một cô gái cuộn mình trong bóng tối, hơi sương lạnh khiến cô co ro trốn mình vào chăn ấm, lòng bàn tay mềm mại buốt giá. Đột nhiên cửa phòng nhè nhẹ mở ra, một bóng người cao lớn bước vào, bước chân hắn đặt khẽ xuống nền nhà, nhanh bước đến bên giường, ôm thân thể mềm mại vào lòng, ánh mắt hắn thiêu đốt không gian ảm đạm, dịu dàng nâng niu bàn tay cô. Mười ngón tay đan chặt vào nhau hơi thở nóng hổi của hắn phả lên má, con ngươi đen láy chăm chú ngắm nhìn gương mặt trong trẻo đang ngủ say, hắn đăt một nụ hôn lên trán, lách người nằm hẳn lên giường, thân thể rắn chắc dán chặt vào da thịt mềm mại bóng mượt của cô. Những cái hôn dai dẵng từ mặt xuống cổ, hắn hít hà mùi hương dịu nhẹ trên người cô, không nhịn được động tác có hơi dồn dập, môi lưỡi ngao du, cắn mút cần cổ trắng ngần.

Lục Tình mơ màng trong giấc ngủ bình yên, nhưng chẳng được bao lâu thì thân thể cô cứng nhắc, bị một lực ép chặt vào người, có cảm giác bị khối nặng đè lên không tài nào nhút nhích được, rất ngứa, có thứ gì đó đang bò khắp người. Cô khó khăn dụi mắt tỉnh lại, tim đập loạn xạ …là ai? Cô muốn đẩy ra nhưng lại ngửi được mùi vị quen thuộc, là mùi hương cô nhớ nhung hằng ngày. Lục Tình ưm một tiếng vùi đầu vào lồng ngực ấm áp, ôm chặt lấy thắt lưng của hắn

“Anh về rồi"

“Ừm, ở nhà có ngoan không?" Lãnh Phương Đông khàn giọng đáp, hắn hôn lên mái tóc mượt mà của cô.

“Em có khi nào không ngoan" Lục Tình cười khúc khích vui vẻ, gương mặt ngập tràn hạnh phúc.

Hắn chống người dựa vào đầu giường, nâng cằm cô lên định hôn xuống. Lục Tình có ý xấu tránh né làm nụ hôn của hắn rơi vào không khí, ai dè chưa kịp thoát đã bị đè dưới thân, bịt chặt hôn sâu, hắn hổn hển khàn khàn giọng “Ngoan, cho anh hôn". Đầu lưỡi trơn nóng luồn qua khẽ răng tiến vào trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi của cô chằn chọc cắn mút.

Lục Tình thở gấp, hé môi cho đầu lưỡi hắn đi vào, ôm lấy cổ hắn, chủ động hù theo động tác cuồng dã. Hắn tạm thời rời đôi môi sưng đỏ, liếm láp đầu mũi ửng hồng, bàn tay thô ráp vuốt ve xuống dưới, ánh mắt như muốn nuốt chửng con mồi, Lục Tình ngượng ngùng úp mặt vào gối.

Lãnh Phương Đông sủng nịnh nhìn bộ dạng xấu hổ đáng yêu của cô, lòng dâng trào cảm giác ham muốn, váy ngủ mỏng tanh phơi bày đường cong quyến rũ, hắn đưa tay cởi hai dây áo xuống vai cô, hai con thỏ trắng nõn như đang ngủ say, thân thể rạo rực hắn cúi xuống ngậm đầu đỉnh hồng vào trong miệng khẽ mút, vuốt ve xoa nắn khiến bầu ngực đỏ lự, bao trọn trong hai lòng bàn tay, những dấu hôn ẩn hiện đánh dấu chủ quyền sở hữu.

“Ưm…đừng mà!" Lục Tình nhỏ giọng rên rỉ, cô ôm lấy đầu hắn đẩy ra.

Hắn bắt lấy môi cô hôn sâu, vừa cắn mút vừa thì thầm “Anh muốn em"

Lục Tình đỏ mặt, cô đẩy hắn, che chắn trước ngực “Anh đi tắm đi, thối chết đi được" Thật ra cái cớ này chỉ là tạm thời thôi. Nhìn hắn như hổ vồ mồi thế kia, sức lực nào có thể chịu được.

“Em to gan thật, còn dám chê à" Lãnh Phương Đông hừ một tiếng, đè cô xuống muốn lột phăng cái quần lót, Lục Tình khiến sợ thét lên, cô ghì chặt hai đùi, luống cuống cầu xin

“Đừng như vậy…anh đi tắm đi"

Hắn không hài lòng ôm cô lên “Vậy cùng nhau tắm"

“Em tắm rồi…anh đi một mình đi" Cô phụng nhịu chu môi, níu lấy cổ hắn nài nỉ

“Đặt em xuống"

Lãnh Phương Đông đặt cô trở lại vị trí cũ, trước khi xoay người đi không quên nhắc nhở “Nhớ đợi anh không cho phép ngủ trước"

“Biết rồi…biết rồi" Lục Tình mỉm cười gật đầu, giọng cô nũng nịu

Khi Lãnh Phương Đông dùng tốc độ như sét đánh chạy vào phòng tắm, ở trên giường Lục Tình cười đắc ý, cô quấn chăn mấy lớp quanh người mình như cái bánh trưng, chỉ còn cái đầu nhỏ nhô ra, cười khúc khích nhắm mắt ngủ.

Chưa đầy mười phút sau, thân hình cao lớn ướt nhẹp chỉ quấn một chiếc khăn bên hông bước ra khỏi phòng tắm, Lãnh Phương Đông rũ nước trên đầu, hắn nhào lên giường ôm lấy cái gói bánh cuộn kia, buồn cười lôi cục nhân ra, giọt nước trên mái tóc nhỏ xuống mặt khiến Lục Tình giật mình mở mắt, từng lớp chăn bị cởi ra, hắn ôm cô vào lòng.

“Định giở trò gì đây?" Đầu hắn lắc mạnh vài cái khiến nước văng tung tóa khắp nơi, mặt cô ướt đẫm. Lục Tình lau lau mặt mình, trừng mắt nhìn hắn “Đi lau khô tóc đi"

“Anh đợi không được" Lãnh Phương Đông phán một câu xanh rờn, người hắn lành lạnh dán vào da thịt khiến cô rùng mình.

“Lạnh" Cô kháng nghị, giành lấy chiếc khăn vắt trên cổ hắn, dịu dàng với tay lau khô tóc giúp hắn.

Lãnh Phương Đông im lặng cúi thấp đầu xuống cho cô đỡ mỏi, luồn ngón tay vào những sợi tóc cứng cáp, mái tóc ngắn cắt gọn làm gương mặt hắn tăng thêm vẻ cương nghị lạnh lùng, cô đang quỳ gối lên đùi hắn, đối diện với nhau, vì hắn hơn cao nên cô phải nhướn người lên, đột nhiên hắn nắm lấy thắt lưng, vùi đầu vào ngực cô, hơi thở ma mị lướt qua da thịt cháy bỏng.

“Đừng quậy nữa" Lục Tình đánh vào bàn tay không thành thật kia, cái khăn trên tay rơi xuống cũng là lúc cô thét chói tai vì hắn đã vát cô lên vai quật mạnh xuống giường. Nệm lúng thật sâu, hắn chống hai tay, dùng cơ thể trần trụi đè lên người cô, môi ập xuống bắt lấy làn môi quấn quýt dây dưa, không có từ ngữ diễn tả nụ hôn cuồng nhiệt, cả hai quên hết thảy, ôm lấy nhau trao những tình cảm da diết, động tác của hắn mãnh liệt như muốn nuốt chửng cô, sơi tơ bạc óng ánh vươn trên khóe môi. Lục Tình thở hồng hộc, miệng bị giày vò đến sưng vù lên, nhưng hắn vẫn không buông tha, cúi đầu xuống mút lấy đầu lưỡi tê dại.

“Ưm" Lục Tình rên hư, nỉn non cầu xin “Đừng…em không thở được" Dù đã hôn không biết bao nhiêu lần, dù trải qua rất nhiều lần ân ái cùng hắn nhưng cô vẫn không chịu được, nụ hôn của hắn quá cường hãn, quá mãnh liệt, lúc nào cô cũng đầu hàng, mặc cho đến khi nào hắn thỏa mãn mới thôi.

Đầu lưỡi đi xuống cần cổ trắng ngần, ngao du trên từng tất da thịt, bàn tay thô lỗ cởi quần lót của cô xuống, ngón tay thô cứng đi vào giữa hai đùi, hắn tách đùi cô ra, đóa hoa ướt át phơi bày trước mắt, môi lưỡi hắn chạm tới, cánh hoa e ấp đón nhận sự xâm nhập, đầu lưỡi xoáy sâu khiến cả người cô lâng lâng khó tả, dòng điện chạy dọc cơ thể, tiết ra dịch mật trong suốt.

“Đông…mau dừng lại đi mà" Lục Tình ứa nước mắt, nài nỉ thiết tha, cô cắn chặt môi để không phải phát ra tiếng.

Hắn mãi mê chìm đắm trong kích thích mà cô mang đến, cổ họng nuốt ừng ực dịch mật ngọt ngào của cô, mấy ngày không được gặp, không được chạm đến, làm hắn ham muốn tuột độ. Không để ý đến cô đang khóc lóc cầu xin, vùi đầu lưỡi vào trong đóa hoa ướt đẫm, tham lam cắn nuốt. Cánh hoa bị giày vò run rẩy sưng đỏ, cơ thể mẫn cảm tuôn ra dòng dịch ấm, hắn đã dẫn cô đến cao trào làm người xụi lơ, hai mắt mông lung, cố bấu víu lấy tấm ga giường.

Lãnh Phương Đông dịch hai chân cô sang phía bên trái, dang rộng đùi cô ra, chen phân thân vào giữa, cứng rắn của hắn sưng tấy nổi gai góc, hắn đặt trước cửa mình của cô, thúc mạnh vào, hơi thở dần trở nên hổn hển, tiếp xúc với cán gốc thô lớn, bên dưới lấp đầy không khẽ hở, Lục Tình giương đôi mắt tội nghiệp, hơi thở yếu ớt miệng khẽ rên rỉ, Lãnh Phương Đông cúi người xuống ôm lấy cô vào lòng, hôn môi an ủi, tiết tấu mãnh liệt ra vào.

Thắt lưng tráng kiệt lên lên xuống xuống, giọt mồ hôi nóng hổi rơi xuống người cô, âm thanh va chạm ân ái vang dội khắp không gian tĩnh lặng, giờ đây không có gì có thể ngăn cản được dục vọng tình ái, cả hai ướt đẫm, hắn rên rỉ đong đưa thắt lưng, tiếng thở gấp hòa lẫn trong tiếng nức nở. Bức tranh sinh động minh chứng cho tình yêu thể xác lẫn linh hồn, cảm xúc thăng hoa trong mối quan hệ thân mật giữa đàn ông và phụ nữ.

Bản năng trên giường của hắn giống như bản năng săn mồi của thú ăn thịt, trấn áp đến khi con mồi tê liệt mọi giác quan rồi mới từ tốn thưởng thức bữa ăn thịnh soạn. Thật không may, hắn đói lâu ngày đã hóa lang sói, đói khát đòi hỏi vô cùng cuồng dã, Lục Tình cảm thấy xương mình vỡ vụn từng mảnh, chân mỏi nhừ vắt lên vai hắn, tuân theo tiết tấu mà cùng hắn nghênh hợp.

Lục Tình vẫn còn chút tia lí trí, cô siết chặt hai tay hắn, khó nhọc vừa thở vừa nói

“Đừng ở bên trong"

“Hử?"

“Đừng bắn vào bên trong, anh không có mang bao" Cô xấu hổ nấc nghẹn

“Hừ" Hắn không hài lòng, nắm chặt eo cô, quất ngựa truy phong, còn hung hăng cắn xương quai xanh của cô để trừng phạt.

“Đông, nhẹ một chút" Tiếng cô như muỗi kêu vo ve

Lãnh Phương Đông tà ác ngừng động, rồi lại dùng lực thúc vào.

Cuối cùng hắn rút mạnh ra, bắt xối xả vào đùi cô, hắn hồng hộc thở dốc vì cảm giác thỏa mãn, sung sướng, mồ hôi nhễ nhãi nằm sấp lên người cô.

Chưa kịp ổn định lại tinh thần, Lãnh Phương Đông lại rục rịt ham muốn, hắn chằn chọc bú mút môi cô, dường như không đủ mà mày mò tìm tòi khắp khoang miệng, trêu đùa đầu lưỡi mềm mại. Cán gốc dựng đứng, cứng rắn chọc vào bụng cô, Lục Tình bẽn lẽn đưa tay xuống vuốt ve, bàn tay cô không theo quy luật sờ tới sờ lui khiến hắn thở hắc chồm người dậy, dục vọng căng đầy như cũ.

Lục Tình ngồi dậy bò lên đầu tủ lấy ra một cái hộp, cô mở ra lấy một cái, dùng tay xé mãi không được bèn lúng túng đưa cho hắn. Trà muộn

Lãnh Phương Đông cầm lấy dùng răng xé toạt trả lại cho cô, hắn thật đáng ghét, luôn muốn chỉnh người, vì không bao giờ tình nguyện muốn mang bao nên mỗi lần công việc này đều đến tay cô. Bàn tay Lục Tình chạm vào giữa đùi hắn, tay đổ mồ hôi mang áo mưa vào, chỉ cần cô chạm đến hắn lại càng phình to căng cứng, khiến áo mưa như sắp rách toạt, khổ sở mới hoàn thành đã bị hắn nắm lấy hai chân tách mạnh ra đột ngột xông thẳng vào, Lục Tình đấm vào lồng ngực hắn thúc thít

“Từ từ…anh nhẹ chút"
Tác giả : Trà Muộn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại