Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài
Chương 122: Con trai liên minh (4)
Phanh một tiếng!
Dây cung kiên trì trong lòng Phương Đông Dạ hoàn toàn đứt đoạn. Ánh mắt anh nhìn về phía Vô Ưu bởi vì dục vọng nồng đậm mà giống như dã thú nhìn thấy con mồi. Giờ phút này mọi suy nghĩ đều trở thành dư thừa. Phương Đông Dạ giờ phút này chỉ muốn vứt bỏ tất cả đi theo bản năng của chính mình.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, tim Vô Ưu đập rộn lên, khẩn trương và mong đợi nhắm hai mắt lại.
. . . . . .
Đúng lúc đó điện thoại của Phương Đông Dạ vang lên.
Đông Phương Dạ vội vàng dừng mọi hành động lại, điều chỉnh hơi thở rồi nghe máy " Phi, tớ đang trên đường đến rồi, rất nhanh sẽ tới nơi".
Phi!
Vốn không khí có phần mập mờ, nhưng khi Vô Ưu nghe thấy cái tên này lại vô cùng mất hứng, giống như đang vui vẻ lại bị một chậu nước lạnh tạt vào mặt. Nhất là khi nghe thấy thanh âm của Phương Đông Dạ mang chút may mắn thì cảm thấy vô cùng buồn bực.
Phương Đông Dạ cũng không dám nhìn Vô Ưu nữa, nổ máy đạp chân ga chạy thẳng tới nơi hẹn với Đông Cung Phi.
. . . . . .
"Dạ, sao bây giờ cậu mới đến? làm người ta chờ thật lâu."
Phương Đông Dạ và Vô Ưu vờ xuống xe đã thấy Đông Cung Phi vọt tới. Sau đó mập mờ lôi kéo cánh tay của anh, trong khoảng thời gian ngắn mọi người trên đường đều quay lại nhìn. Trong đó bén nhọn nhất là ánh mắt của chị Như và Vô Ưu.
Đông Cung Phi, chị Như cũng đến xem ra mục đích rất không đơn giản!
"Tôi đi toilet!"
Chị Như sau khi nhìn bộ dang “ ngọt ngào" của hai người kia, chợt nói như thế. Sau khi nói xong, dùng ánh mắt ý tứ nhìn Vô Ưu. Vô Ưu mặc dù không thông minh, tuy nhiên cũng rất dễ dàng nhìn ra ý tứ của chị Như. Tìm đồng minh, đúng vậy sau khi cô nhìn thấy chị Như cô cũng chợt nảy ra ý này . Cho nên, Vô Ưu liền vội vàng nói: "Tôi cũng muốn đi, cùng nhau đi!"
"Được!".
. . . . . .
"Cười đủ chưa?"
Vô Ưu và chị Như vừa mới rời đi, Phương Đông liền tức giận nhịn không được liền hất tay Đông Cung Phi ra. Mà Đông Cung Phi đối mặt với sự tức giận của anh , chẳng những không có bộ dạng sợ sệt như lúc trước, lại nhịn cười nói;"Đại ca, đừng như vậy chứ không phải cậu cũng thu được rất nhiều lợi ích trong việc này sao!"
Đông cung phiêu nói xong, vẫn không quên hướng về phía Phương Đông Dạ quăng ra mấy ánh mắt mập mờ. Phương Đông Dạ biết Đông Cung Phi ám chỉ cách ăn mặc gợi cảm của Vô Ưu. Nghĩ đến lại nhớ tới lúc Vô Ưu cố ý quyến rũ mình.
Được rất nhiều lợi ích!
Quả thật là như vây.
Đông Cung Phi nhìn Phương Đông Dạ cũng không có ý phản bác liền nói thêm ;"Tớ đảm bảo đây là lần cuối cùng cậu giúp tớ, sau này có chuyện xảy ra một mình tớ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không khai ra cậu?
Phương Đông Dạ nghe Đông Cung Phi nói, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nói: “ Ít khôn lỏi trước mặt tớ đi, tớ đương nhiên biết đây là lần cuối cùng!"
. . . . . .
"Chuyện của bọn họ, em biết chưa?"
Vừa vào toilet, chị Như liền mở miệng, từ trên mặt cô có thể thấy hết sự lo lăng, vô cùng lo lắng. Mà Vô Ưu đang nghe chị Như nói, gật đầu đáp: "Em biết rõ." Cả hai đều mang nét mặt thất bại nhìn nhau.
Hazzzz!
Chị Như nhìn Vô Ưu, chần chờ nói: "Em nói xem liệu có phải bọn họ không thật sự có tình cảm kia không? Chẳng qua là họ nhất thờ bị mê loạn? Phi trước kia không vậy, tuy cậu ấy không giống mấy người đàn ông khác bạn gái hàng đoàn nhưng tuyệt đối không thể thích đần ông."
Chị Như nói như vậy cũng không phải không có lý, Vô Ưu cũng tán thành gật gật đầu nói;"Đúng vậy a, Phương Đông Dạ cũng vậy. Mặc dù chưa từng thấy bên cạnh anh ấy có bạn gái, nhưng tuyệt đối là thích phụ nữ, không thể lập tức thay đổi như vậy!"
Vô Ưu không nói suông, mà là có sự thực căn cứ . Mà cái đó căn cứ chính là cô. Cô và Phương Đông Dạ xảy ra qua quan hệ, hơn nữa anh cũng từng cầu hôn với cô. Cho nên, cô khẳng định một khoảng thời gian trước, anh không có vấn đề. Chị Như nghe Vô Ưu nói ánh mắt sáng lên, nói: "Ý của em là, bọn họ bây giờ mới bắt đầu có quan hệ sao?"
Vô Ưu thận trọng tự hỏi, khi nàng nghĩ đến lúc trong xem Phương Đông Dạ suýt chút nữa hôn cô, ánh mắt sáng lên, khẳng định nói: "Đông Cung Phi thì em không biết, chỉ là, em dám khẳng định Phương Đông Dạ chỉ mới bắt đầu."
Khẳng định?
Loại chuyện như vậy mà có thể khẳng định như thế, dĩ nhiên chỉ có một khả năng. Chị Như là một người thông minh, vừa nhìn quần áo trên người Vô Ưu, liền đoán được đại khái. Cho nên, cô không suy nghĩ quá nhiều, mà là trực tiếp hỏi: "Em thích Phương Đông Dạ, muốn giúp anh ta có đúng hay không?"
"Đúng!"
Vô Ưu nhanh chóng đáp. Hai người nói sơ qua mọi chuyện, sau đó đi ra bởi vì lo lăng hai người kia nhân lúc bọn họ không có mặt sẽ xảy ra chuyện “nguy hiểm" gì .
"Hai người chúng ta hợp tác, dụng hết toàn lực tách ra bọn họ. Ngăn cản tất cả cơ hội gặp mặt của hai người."
Như tỷ nói ý kiến của mình, Vô Ưu nghe cảm thấy rất có đạo lý, cho nên không suy nghĩ gật đầu. Nghe xong vẫn không quên hỏi "Sau đó thì sao? Chúng ta có thể ngăn cản bọn họ một hai lần, cũng không thể ngăn cản cả đời!"
Chị Như nghe Vô Ưu nói vậy cũng gật đầu nói: "Đây chính là chị bệnh nhất thời không thể trị hết hoàn toàn bệnh, tuy nhiên bây giờ ngoài cánh đó ra chúng ta không có cánh nào khác." Nói đến chỗ này, cúi đầu suy tư một chút, sau đó lần nữa ngẩng đầu nhìn Vô Ưu nói: "Chúng ta không chỉ phải ngăn cản bọn họ gặp mặt, hơn nữa trong lúc này, còn phải dùng hết sức, tranh thủ trợ giúp cho bọn hắn khôi phục bình thường!
Khôi phục bình thường?
Vô Ưu nghe xong những lời này, giương khuôn mặt sầu não nói: "Nói thì dễ dàng như vậy a, em đã ăn mặc thành như thế này, anh ấy một chút phản ứng cũng không có. Chị có biết không, lực hút của em bây giờ còn chẳng bằng một phần so với cuộc điện thọa của Đông Cung Phi!"Vô Ưu nói trong giọng còn mang chút chua chua .
Một chút xíu phản ứng!
Chị Như nghe Vô Ưu nói, mở to hai mắt nói;"Có phản ứng chính là kỳ tích. Chị biện pháp gì đều dùng rồi, nhưng Phi một ít phản ứng cũng không có. Cho nên, em dùng đúng phương pháp rồi. Ngàn vạn lần không được buông tha, xem ra Phương Đông Dạ còn chưa lún sâu như Phi, vẫn còn cứu vãn được"
"Có thật không?"
Vốn là đang buồn bực, Vô Ưu nghe chị Như nói xong, lập tức lại tràn đầy hi vọng. Chị Như gật đầu một cái, khẳng định nói: "Thật, chị không lừa em." Vô Ưu thấy ánh mắt chân thành của chị Như, vui vẻ nói: "Được, vậy sau này chúng ta thường xuyên liên lạc, truyền thụ kinh nghiệm lẫn nhau."
Nhiều người sức mạnh lớn, câu này có đạo lý. Mới vừa còn tìm không có cánh giải quyết, mà hai người vừa hợp tác liền có khả năng tạo thành ‘ gậy đánh lỗi uyên ương ’!
Dây cung kiên trì trong lòng Phương Đông Dạ hoàn toàn đứt đoạn. Ánh mắt anh nhìn về phía Vô Ưu bởi vì dục vọng nồng đậm mà giống như dã thú nhìn thấy con mồi. Giờ phút này mọi suy nghĩ đều trở thành dư thừa. Phương Đông Dạ giờ phút này chỉ muốn vứt bỏ tất cả đi theo bản năng của chính mình.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, tim Vô Ưu đập rộn lên, khẩn trương và mong đợi nhắm hai mắt lại.
. . . . . .
Đúng lúc đó điện thoại của Phương Đông Dạ vang lên.
Đông Phương Dạ vội vàng dừng mọi hành động lại, điều chỉnh hơi thở rồi nghe máy " Phi, tớ đang trên đường đến rồi, rất nhanh sẽ tới nơi".
Phi!
Vốn không khí có phần mập mờ, nhưng khi Vô Ưu nghe thấy cái tên này lại vô cùng mất hứng, giống như đang vui vẻ lại bị một chậu nước lạnh tạt vào mặt. Nhất là khi nghe thấy thanh âm của Phương Đông Dạ mang chút may mắn thì cảm thấy vô cùng buồn bực.
Phương Đông Dạ cũng không dám nhìn Vô Ưu nữa, nổ máy đạp chân ga chạy thẳng tới nơi hẹn với Đông Cung Phi.
. . . . . .
"Dạ, sao bây giờ cậu mới đến? làm người ta chờ thật lâu."
Phương Đông Dạ và Vô Ưu vờ xuống xe đã thấy Đông Cung Phi vọt tới. Sau đó mập mờ lôi kéo cánh tay của anh, trong khoảng thời gian ngắn mọi người trên đường đều quay lại nhìn. Trong đó bén nhọn nhất là ánh mắt của chị Như và Vô Ưu.
Đông Cung Phi, chị Như cũng đến xem ra mục đích rất không đơn giản!
"Tôi đi toilet!"
Chị Như sau khi nhìn bộ dang “ ngọt ngào" của hai người kia, chợt nói như thế. Sau khi nói xong, dùng ánh mắt ý tứ nhìn Vô Ưu. Vô Ưu mặc dù không thông minh, tuy nhiên cũng rất dễ dàng nhìn ra ý tứ của chị Như. Tìm đồng minh, đúng vậy sau khi cô nhìn thấy chị Như cô cũng chợt nảy ra ý này . Cho nên, Vô Ưu liền vội vàng nói: "Tôi cũng muốn đi, cùng nhau đi!"
"Được!".
. . . . . .
"Cười đủ chưa?"
Vô Ưu và chị Như vừa mới rời đi, Phương Đông liền tức giận nhịn không được liền hất tay Đông Cung Phi ra. Mà Đông Cung Phi đối mặt với sự tức giận của anh , chẳng những không có bộ dạng sợ sệt như lúc trước, lại nhịn cười nói;"Đại ca, đừng như vậy chứ không phải cậu cũng thu được rất nhiều lợi ích trong việc này sao!"
Đông cung phiêu nói xong, vẫn không quên hướng về phía Phương Đông Dạ quăng ra mấy ánh mắt mập mờ. Phương Đông Dạ biết Đông Cung Phi ám chỉ cách ăn mặc gợi cảm của Vô Ưu. Nghĩ đến lại nhớ tới lúc Vô Ưu cố ý quyến rũ mình.
Được rất nhiều lợi ích!
Quả thật là như vây.
Đông Cung Phi nhìn Phương Đông Dạ cũng không có ý phản bác liền nói thêm ;"Tớ đảm bảo đây là lần cuối cùng cậu giúp tớ, sau này có chuyện xảy ra một mình tớ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không khai ra cậu?
Phương Đông Dạ nghe Đông Cung Phi nói, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nói: “ Ít khôn lỏi trước mặt tớ đi, tớ đương nhiên biết đây là lần cuối cùng!"
. . . . . .
"Chuyện của bọn họ, em biết chưa?"
Vừa vào toilet, chị Như liền mở miệng, từ trên mặt cô có thể thấy hết sự lo lăng, vô cùng lo lắng. Mà Vô Ưu đang nghe chị Như nói, gật đầu đáp: "Em biết rõ." Cả hai đều mang nét mặt thất bại nhìn nhau.
Hazzzz!
Chị Như nhìn Vô Ưu, chần chờ nói: "Em nói xem liệu có phải bọn họ không thật sự có tình cảm kia không? Chẳng qua là họ nhất thờ bị mê loạn? Phi trước kia không vậy, tuy cậu ấy không giống mấy người đàn ông khác bạn gái hàng đoàn nhưng tuyệt đối không thể thích đần ông."
Chị Như nói như vậy cũng không phải không có lý, Vô Ưu cũng tán thành gật gật đầu nói;"Đúng vậy a, Phương Đông Dạ cũng vậy. Mặc dù chưa từng thấy bên cạnh anh ấy có bạn gái, nhưng tuyệt đối là thích phụ nữ, không thể lập tức thay đổi như vậy!"
Vô Ưu không nói suông, mà là có sự thực căn cứ . Mà cái đó căn cứ chính là cô. Cô và Phương Đông Dạ xảy ra qua quan hệ, hơn nữa anh cũng từng cầu hôn với cô. Cho nên, cô khẳng định một khoảng thời gian trước, anh không có vấn đề. Chị Như nghe Vô Ưu nói ánh mắt sáng lên, nói: "Ý của em là, bọn họ bây giờ mới bắt đầu có quan hệ sao?"
Vô Ưu thận trọng tự hỏi, khi nàng nghĩ đến lúc trong xem Phương Đông Dạ suýt chút nữa hôn cô, ánh mắt sáng lên, khẳng định nói: "Đông Cung Phi thì em không biết, chỉ là, em dám khẳng định Phương Đông Dạ chỉ mới bắt đầu."
Khẳng định?
Loại chuyện như vậy mà có thể khẳng định như thế, dĩ nhiên chỉ có một khả năng. Chị Như là một người thông minh, vừa nhìn quần áo trên người Vô Ưu, liền đoán được đại khái. Cho nên, cô không suy nghĩ quá nhiều, mà là trực tiếp hỏi: "Em thích Phương Đông Dạ, muốn giúp anh ta có đúng hay không?"
"Đúng!"
Vô Ưu nhanh chóng đáp. Hai người nói sơ qua mọi chuyện, sau đó đi ra bởi vì lo lăng hai người kia nhân lúc bọn họ không có mặt sẽ xảy ra chuyện “nguy hiểm" gì .
"Hai người chúng ta hợp tác, dụng hết toàn lực tách ra bọn họ. Ngăn cản tất cả cơ hội gặp mặt của hai người."
Như tỷ nói ý kiến của mình, Vô Ưu nghe cảm thấy rất có đạo lý, cho nên không suy nghĩ gật đầu. Nghe xong vẫn không quên hỏi "Sau đó thì sao? Chúng ta có thể ngăn cản bọn họ một hai lần, cũng không thể ngăn cản cả đời!"
Chị Như nghe Vô Ưu nói vậy cũng gật đầu nói: "Đây chính là chị bệnh nhất thời không thể trị hết hoàn toàn bệnh, tuy nhiên bây giờ ngoài cánh đó ra chúng ta không có cánh nào khác." Nói đến chỗ này, cúi đầu suy tư một chút, sau đó lần nữa ngẩng đầu nhìn Vô Ưu nói: "Chúng ta không chỉ phải ngăn cản bọn họ gặp mặt, hơn nữa trong lúc này, còn phải dùng hết sức, tranh thủ trợ giúp cho bọn hắn khôi phục bình thường!
Khôi phục bình thường?
Vô Ưu nghe xong những lời này, giương khuôn mặt sầu não nói: "Nói thì dễ dàng như vậy a, em đã ăn mặc thành như thế này, anh ấy một chút phản ứng cũng không có. Chị có biết không, lực hút của em bây giờ còn chẳng bằng một phần so với cuộc điện thọa của Đông Cung Phi!"Vô Ưu nói trong giọng còn mang chút chua chua .
Một chút xíu phản ứng!
Chị Như nghe Vô Ưu nói, mở to hai mắt nói;"Có phản ứng chính là kỳ tích. Chị biện pháp gì đều dùng rồi, nhưng Phi một ít phản ứng cũng không có. Cho nên, em dùng đúng phương pháp rồi. Ngàn vạn lần không được buông tha, xem ra Phương Đông Dạ còn chưa lún sâu như Phi, vẫn còn cứu vãn được"
"Có thật không?"
Vốn là đang buồn bực, Vô Ưu nghe chị Như nói xong, lập tức lại tràn đầy hi vọng. Chị Như gật đầu một cái, khẳng định nói: "Thật, chị không lừa em." Vô Ưu thấy ánh mắt chân thành của chị Như, vui vẻ nói: "Được, vậy sau này chúng ta thường xuyên liên lạc, truyền thụ kinh nghiệm lẫn nhau."
Nhiều người sức mạnh lớn, câu này có đạo lý. Mới vừa còn tìm không có cánh giải quyết, mà hai người vừa hợp tác liền có khả năng tạo thành ‘ gậy đánh lỗi uyên ương ’!
Tác giả :
Bạch Giới