Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ
Chương 123-2: Lạnh lẽo thấu xương (2)
Bạch Dược đứng ở một bên kinh ngạc, trừng lớn mắt, ông chỉ nghĩ tiểu cô nương này muốn một số súng lục, nhưng là không nghĩ tới lại là một đống vũ khí trọng hình như thế. Cô là muốn làm gì? súng máy trọng hình Gatling? nhẹ pháo hạng? Đây chẳng lẽ là muốn đi nổ thành phố sao?
các thiếu nữ trong điện đường đều kinh hãi, các cô rất ít nhìn thấy một bệnh nhân tới mua vũ khí, nói thật, vũ khí phổ thông lòng đất là tuyệt đối không có.
Đương nhiên, điểm ấy Mộ Tiêu Tiêu cũng biết, cô ngay từ đầu cũng chỉ muốn muốn một số súng máy hạng nhẹ là đầy đủ rồi. Nhưng là khi tiến vào cung điện. Cô tuyệt đối có lý do tin tưởng trong phòng khám có càng nhiều đồ.
Không đợi Bạch Nguyệt lên tiếng, Tiêu Tiêu từ trên thân móc ra kim tạp (thẻ ngân hàng), hai ngón tay kẹp lấy quăng hướng Bạch Nguyệt, tấm thẻ bay qua.
Xoát...
Một bóng trắng hiện lên, là một thiếu nữ ngăn trước mặt Bạch Nguyệt, hai ngón tay cô tiếp được tấm thẻ, xoay người hướng đứng bên cạnh đưa thẻ ngân hàng cho Bạch Nguyệt.
"Tiền bên trong thẻ là tôi dùng thanh toán. Thẻ thuộc về các người." Tiêu Tiêu mở miệng nói ra.
Bạch Nguyệt tiếp nhận thẻ, tại một bên ghế dựa xoát xoát. trên ghế Ngân Liên một cái màn hình cho thấy số dư còn lại trong thẻ.
Anh phất tay vứt tấm thẻ cho thiếu nữ bên cạnh, mặt không thay đổi nói: "Mang cô đi xem hàng."
"Dạ."
Tiêu Tiêu cũng không có lên tiếng, mà chính là yên lặng đi theo thiếu nữ.
Trong điện đường, Bạch Dược lau mồ hôi, bây giờ còn chưa có từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.
"Bạch Dược." Bạch Nguyệt nhàn nhạt mở miệng.
"Dạ, chủ công." Bạch Dược hơi hơi khom người.
"Cô là ai."
Bạch Dược lắc đầu: "Chỉ là tối hôm qua tới chữa bệnh, tình huống tối hôm qua ngài cũng nhìn thấy, cô nương này giống như cùng Bang Bá Hổ đối mặt, tôi nhớ cô hiện tại muốn chút đồ đại khái là đi đối phó Bang Bá Hổ."
Bạch Nguyệt trầm mặc, một tay đặt ở quai hàm, lâm vào suy nghĩ.
một hồi, Tiêu Tiêu về tới cung điện, cô vừa mới đến một cái nhà kho, thấy được đồ cô muốn quả nhiên không ngoài dự liệu, của cải nhà bọn họ phong phú.
"Bạch Nguyệt tiên sinh, đồ tôi đã xem, mật mã của thẻ ngân hàng là: 00 8017" Xem hết hàng về sau, cô mới nói ra mật mã tấm thẻ kia, đây cũng là một loại giao dịch.
"Tiền của cô ngoại trừ có thể mua được vũ khí, còn thừa lại không ít." Bạch Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, tay vẫn như cũ bảo trì tư thế nâng quai hàm. Nhìn chằm chằm cô.
Chẳng lẽ cô muốn thêm tiền đổi cho cô? Sách, cái này thật là không giống cảm giác chết muốn tiền. Chính muốn mở miệng. Bạch Nguyệt nhìn về phía Bạch Dược, chậm rãi nói: "Bạch Dược, cho cô mấy nhân lực. xem như cô mua sắm vũ khí tặng kèm công nhân bốc vác. Lại thay phòng khám bệnh đưa cô một phần lễ vật."
"Cảm ơn." Cô cũng không có cự tuyệt, pháo hạng nhẹ cô còn có thể khiêng lên, nhưng súng máy trọng hình là muốn định điểm công kích cũng không phải một người có thể đi khắp nơi. Bất quá cô cũng đối với tác phong làm việc chết muốn tiền hiểu rõ, đòi tiền, nhưng không lấy nhiều tiền, thu nhiều tiền, tuyệt không trả tiền lại, sẽ chờ đợi hồi báo. Đại khái chính là như vậy đi.
Bạch Nguyệt cũng không có lại tiếp tục nói nhiều, ánh mắt anh nhìn hai thiếu nữ bên cạnh, thiếu nữ hiểu ý đi đến sau lưng ghế, động ghế dựa Ngân Liên hướng bên trong đi.
nhìn Bạch Nguyệt bị đẩy đi, Bạch Dược mới đứng thẳng lưng, ông nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Ừm."
các thiếu nữ trong điện đường đều kinh hãi, các cô rất ít nhìn thấy một bệnh nhân tới mua vũ khí, nói thật, vũ khí phổ thông lòng đất là tuyệt đối không có.
Đương nhiên, điểm ấy Mộ Tiêu Tiêu cũng biết, cô ngay từ đầu cũng chỉ muốn muốn một số súng máy hạng nhẹ là đầy đủ rồi. Nhưng là khi tiến vào cung điện. Cô tuyệt đối có lý do tin tưởng trong phòng khám có càng nhiều đồ.
Không đợi Bạch Nguyệt lên tiếng, Tiêu Tiêu từ trên thân móc ra kim tạp (thẻ ngân hàng), hai ngón tay kẹp lấy quăng hướng Bạch Nguyệt, tấm thẻ bay qua.
Xoát...
Một bóng trắng hiện lên, là một thiếu nữ ngăn trước mặt Bạch Nguyệt, hai ngón tay cô tiếp được tấm thẻ, xoay người hướng đứng bên cạnh đưa thẻ ngân hàng cho Bạch Nguyệt.
"Tiền bên trong thẻ là tôi dùng thanh toán. Thẻ thuộc về các người." Tiêu Tiêu mở miệng nói ra.
Bạch Nguyệt tiếp nhận thẻ, tại một bên ghế dựa xoát xoát. trên ghế Ngân Liên một cái màn hình cho thấy số dư còn lại trong thẻ.
Anh phất tay vứt tấm thẻ cho thiếu nữ bên cạnh, mặt không thay đổi nói: "Mang cô đi xem hàng."
"Dạ."
Tiêu Tiêu cũng không có lên tiếng, mà chính là yên lặng đi theo thiếu nữ.
Trong điện đường, Bạch Dược lau mồ hôi, bây giờ còn chưa có từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.
"Bạch Dược." Bạch Nguyệt nhàn nhạt mở miệng.
"Dạ, chủ công." Bạch Dược hơi hơi khom người.
"Cô là ai."
Bạch Dược lắc đầu: "Chỉ là tối hôm qua tới chữa bệnh, tình huống tối hôm qua ngài cũng nhìn thấy, cô nương này giống như cùng Bang Bá Hổ đối mặt, tôi nhớ cô hiện tại muốn chút đồ đại khái là đi đối phó Bang Bá Hổ."
Bạch Nguyệt trầm mặc, một tay đặt ở quai hàm, lâm vào suy nghĩ.
một hồi, Tiêu Tiêu về tới cung điện, cô vừa mới đến một cái nhà kho, thấy được đồ cô muốn quả nhiên không ngoài dự liệu, của cải nhà bọn họ phong phú.
"Bạch Nguyệt tiên sinh, đồ tôi đã xem, mật mã của thẻ ngân hàng là: 00 8017" Xem hết hàng về sau, cô mới nói ra mật mã tấm thẻ kia, đây cũng là một loại giao dịch.
"Tiền của cô ngoại trừ có thể mua được vũ khí, còn thừa lại không ít." Bạch Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, tay vẫn như cũ bảo trì tư thế nâng quai hàm. Nhìn chằm chằm cô.
Chẳng lẽ cô muốn thêm tiền đổi cho cô? Sách, cái này thật là không giống cảm giác chết muốn tiền. Chính muốn mở miệng. Bạch Nguyệt nhìn về phía Bạch Dược, chậm rãi nói: "Bạch Dược, cho cô mấy nhân lực. xem như cô mua sắm vũ khí tặng kèm công nhân bốc vác. Lại thay phòng khám bệnh đưa cô một phần lễ vật."
"Cảm ơn." Cô cũng không có cự tuyệt, pháo hạng nhẹ cô còn có thể khiêng lên, nhưng súng máy trọng hình là muốn định điểm công kích cũng không phải một người có thể đi khắp nơi. Bất quá cô cũng đối với tác phong làm việc chết muốn tiền hiểu rõ, đòi tiền, nhưng không lấy nhiều tiền, thu nhiều tiền, tuyệt không trả tiền lại, sẽ chờ đợi hồi báo. Đại khái chính là như vậy đi.
Bạch Nguyệt cũng không có lại tiếp tục nói nhiều, ánh mắt anh nhìn hai thiếu nữ bên cạnh, thiếu nữ hiểu ý đi đến sau lưng ghế, động ghế dựa Ngân Liên hướng bên trong đi.
nhìn Bạch Nguyệt bị đẩy đi, Bạch Dược mới đứng thẳng lưng, ông nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Ừm."
Tác giả :
Tề Thành Côn