Mê Muội

Chương 3

“ Thầy Hạ, Thầy Hạ!" Tần Thư lớn tiếng gọi người đàn ông cao lớn đĩnh đạc phía trước.

Thầy Hạ không đáp lại, anh ta đang chuyên chú nói chuyện với người bên cạnh, hai người sóng vai đi vào tòa nhà văn phòng, theo sau là một nhóm người gồm thư ký và trợ lý.

Chắc bọn họ đang bàn chuyện công việc.

Thầy Hạ mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm, người kia mặc áo khoác màu đen, hai người đàn ông cao xấp xỉ nhau, người kia có khí chất hơn thầy Hạ một chút, bóng lưng dài và rộng của hai người càng đi càng xa.

Tần Thư chạy đến đau sốc hông cũng không đuổi kịp, dưới tình thế cấp bách, cô hô thẳng tên: “ Hạ Cánh Nam!" Một tiếng gọi này suýt nữa thì xé rách cổ họng, khiến cổ họng bắt đầu không thoải mái.

Cô nhìn phía trước không chớp mắt, không ngờ xoay người lại bên cạnh xuất hiện một người đàn ông.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt của người đàn ông kia thì nhạc chuông điện thoại vang lên.

Tần Thư cố gắng nhắm mắt, muốn tiếp tục cảnh trong mơ, có lẽ nếu cô gọi thêm một tiếng nữa, Hạ Cánh Nam sẽ quay đầu lại, nhưng bây bây giờ đầu óc cô đang vô cùng tỉnh táo.

Chuông điện thoại chỉ vang lên vài tiếng thì ngắt.

Tần Thư uể oải tức giận lấy di động, là một dãy số lạ, chắc là ai đó gọi nhầm số.

Sau một lúc lâu nhìn chằm chằm vào dãy số phiền phức kia, cô ném điện thoại ra xa.

Trước khi ngủ cô cùng Bặc Nhất nói chuyện vài câu, nhắc đến chuyện hôm nay khi cô từ hiệp hội về nhà đi ngang qua CBD, nhìn thấy mấy ngân hàng đầu tư khá lợi hại, sau đó thì nằm mơ giấc mộng kia.

Cảnh tượng ban ngày xuất hiện ngay trong mơ, chỉ là nhân vật thay đổi, trong mơ vậy mà lại là Hạ Cánh Nam.

Ở sân bay New York không cẩn thận xóa mất dòng trạng thái có quan hệ tới anh, không ngờ anh lại xuất hiện trong giấc mơ của cô, khiến cô rối loạn.

Bây giờ là 10:30 tối, cô xem một chương trình buổi tối, sau đó thì mơ mơ màng màng ngủ luôn, vất vả lắm mới nằm mơ, kết quả lại bị phá đám.

Hai ngày nay quá đen đủi, thời gian dài cô chưa xem vòng bạn bè, kết quả vừa vào xem đã bị Hàn Phái đụng phải khiến dòng trạng thái kia hoàn toàn bị xóa mất.

Nhiều năm rồi mới mơ thấy Hạ Cánh Nam, thời khắc mấu chốt lại bị tiếng chuông xa lạ phá đám.

Không có một chút buồn ngủ nào, cô xốc chăn rời giường.

Kéo rèm cửa ra, Tần Thư sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt, tuyết rơi, còn rất lớn.

Bầu trời đen kịt vô tận, những bông tuyết bay đầy trời.

Ngắm tuyết một lúc, Tần Thư còn đang nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, sau đó chính mình cũng cảm thấy không có ý nghĩa.

Khép rèm cửa lại, xuống lầu.

Dưới phòng khách, bạn thân Nhan Ngạn đang sửa chữa bản kế hoạch, cô nhanh chóng đi đến trước mặt Nhan Ngạn, Nhan Ngạn còn đắm chìm trong đống văn tự không hề phát hiện ra cô.

“Bản kế hoạch chưa chuẩn bị xong à?" Tần Thư hỏi.

“Mẹ ơi! Cậu muốn dọa chết tớ à?" Nhan Ngạn ôm ngực dùng sức xoa xoa, nhìn thời gian trên máy tính, đã 10 giờ tối rồi, cô đã ngồi ở đây cả một buổi tối để làm bản kế hoạch.

Cô ra hiệu cho Tần Thư có đồ ăn trong phòng bếp.

Tần Thư lắc đầu: “Không muốn ăn."

Nhan Ngạn không nhịn được nhìn cái bụng nhỏ của mình, dùng sức hít vào, lại quay sang nhìn vòng eo mềm mại uyển chuyển của Tần Thư, thở dài, nếu cô cũng có dáng người thon thả gợi cảm như Tần Thư, mỗi ngày cô sẽ vừa nằm vừa ăn.

Tần Thư cầm chai nước soda, ừng ực một hơi uống hết nửa chai.

Nhan Ngạn: “ Mùa đông uống ít nước lạnh thôi, tớ đi rót cho câu cốc nước ấm." Nói xong định đứng dậy, Tần Thư xua tay: “ Tớ quen rồi, cậu làm việc của cậu đi."

Nhan Ngạn tiếp tục làm bản kế hoạch, Tần Thư ngồi lún sâu xuống sô pha phát ngốc, giấc mơ kia quá chân thật, muốn quên không được.

Cô vô thức dùng sức vân vê bình nước soda, nước chảy ra rơi hết lên váy ngủ của cô.

Tần Thư vội để cái chai sang một bên, rút giấy ra lau chùi.

Nhan Ngạn ngẩng đầu, suy tư nhìn Tần Thư: “ Cậu có chút bất thường?"

Tần Thư: “ Mơ thấy ác mộng."

Khó trách. 

Bây giờ là buổi tối, Nhan Ngạn có chút mê tín, cảm thấy nằm mơ phải đợi mặt trời mọc mới có thể nói, như thế sẽ không trở thành sự thật, cô liền không hỏi Tần Thơ mơ thấy ác mộng gì, “ Cậu đàn dương cầm để bình tĩnh lại đi."

Khúc dương cầm du dương quan quẩn trong phòng, Nhan Ngạn tiếp tục làm việc.

Nếu không phải Tần Thư trở về, cô đã đến công ty tăng ca rồi, ở nhà luôn cảm thấy không có bầu không khí làm việc, hiệu suất làm việc cũng giảm, hết một buổi tối vẫn chưa sửa xong bản kế hoạch.

Cô cùng Tần Thư là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp hai người đều đi làm ngay, cô làm ở công ty đầu tư, Tần Thư ở ngân hàng đầu tư làm chuyên viên phân tích hai năm, rồi xuất ngoại học nghiên cứu sinh.

Đàn mấy khúc, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều.

“ Ngạn tử, mấy năm nay cậu có mơ thấy bạn đại học hay giáo sư không?" Tần Thư hỏi.

Nhan Ngạn lắc đầu: “ Không, nhưng thật ra tớ gặp được không ít bạn học cũ."

Đột nhiên nghĩ tới: “ Đúng rồi, mấy hôm trước tớ còn gặp được thầy Hạ của chúng ta, thầy ấy tháng trước chuyển nơi làm việc, về nhậm chức ở Bắc Kinh, cụ thể ở ngân hàng đầu tư nào thì tớ cũng không biết."

Lúc ấy cũng không kịp hỏi, người có hẹn với Hạ Cánh Nam đã đến rồi.

Động tác trên tay Tần Thư dừng lại, ngẩn ra khoảng hai giây. “Cậu nói cậu gặp được thầy Hạ? Thầy ấy ở Bắc Kinh?"

Nhan Ngạn gật đầu, bảo mấy hôm trước tình cờ gặp được, cô tiếc nuối nói: “Thầy Hạ không nhớ rõ tớ là ai, nhưng cũng bình thường thôi, thầy ấy chỉ dạy chúng ta hơn một khóa, lại qua 4 năm rồi." Cô tắt máy tính, đứng dậy rót nước uống.

Tiếp tục nói: “ Còn phải hưởng ké cậu."

Tần Thư: “ Hưởng ké tớ cái gì?"

“ Tớ cảm thấy xinh đẹp lại thông minh như cậu, có thể thầy Hạ sẽ nhớ, sau đó tớ nói tớ là người mỗi lần đi học đều ngồi cùng Tần Thư."

Đang nói, Nhan Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Thư: “ Cậu biết thầy Hạ phản ứng thế nào không?"

Ngón tay Tần Thư tùy ý gảy phím đàn, nhìn giống như rất bình tĩnh hỏi: “ Phản ứng thế nào?" Chắc không phải đến cô là ai cũng không nhớ chứ.

Nhan Ngạn bắt chước y hệt giọng điệu hôm đó của Hạ Cánh Nam: “ Lúc ấy thầy Hạ nói: Em nói như vậy, tôi nhớ ra rồi, em với Kỳ Kỳ lần nào cũng ngồi bàn đầu tiên, bên tay trái bục giảng."

Cô ấy uống mấy ngụm nước: “ Thầy Hạ đã không dạy học từ lâu rồi, cả ngày làm việc bận rộn như vậy, không ngờ còn nhớ cậu gọi là Kỳ Kỳ."

Hạ Cánh Nam là giáo sư đại học của các cô, do trường học mời từ ngoài về, năng lực và giá trị nhan sắc gần như đã tóm gọn tâm hồn thiếu nữ của các nữ sinh trong học viện các cô rồi, khi đó mỗi lần lên lớp các cô đều như đang trồng cây si.

Nhưng sau khi dạy khóa của các cô, Hạ Cánh Nam liền từ chức.

Không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ nói là vì bận, lúc ấy khi dạy các cô, anh ta cũng rất bận, trong tay có vài hạng mục, còn quản lý nhiều đội trong công ty như vậy.

Dù sao sau khi anh ta từ chức, đã trở thành truyền kỳ rất được yêu thích trong giới sinh viên, các học muội đều hâm mộ khóa của các cô.

Còn việc tại sao Hạ Cánh Nam lại gọi Tần Thư là Kỳ Kỳ? Kỳ Kỳ là nhũ danh của Tần Thư, bạn học quen gọi cô là Kỳ Kỳ, về sau thầy Hạ dạy các cô, anh ta chưa bao giờ mang sổ điểm danh, vẫn luôn cho rằng Kỳ Kỳ chính là tên cô.

Mãi cho đến kỳ thi cuối kỳ, thầy Hạ phát hiện trong số bài thi không có họ Kỳ, mới biết tên Kỳ Kỳ là Tần Thư.

Tần Thư không thể diễn đạt được tâm tình hiện tại của mình, nhoáng cái đã hơn bốn năm, cô không phải là người cầm lên được không bỏ xuống được, có một số việc đã sớm trôi qua rồi, nhưng vẫn luôn không quên được.

Nhan Ngạn bê cốc nước tùy ý dựa lưng vào sô pha, cười nói: “ Là mỹ nữ thật tốt, bốn năm đã qua mà giáo sư vẫn còn nhớ rõ cậu tên gì."

Tần Thư hờ hững nói: “ Việc này không liên quan gì đến giá trị nhan sắc cả."

“Ờ" Nhan Ngạn không hiểu lắm, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt của mình, tự mình trêu chọc một phen: “Nếu cậu lớn lên giống như tớ, tớ cũng không tin đến bây giờ thầy Hạ còn có thể nhớ cậu."

Tần Thư cũng không định giấu diếm nữa: “Nếu cậu đã từng thổ lộ với thầy Hạ một lần, cậu thử nghĩ xem anh ta có thể không nhớ tên cậu hay không?"

Nhan Ngạn: “…" Trố mắt, bộ dáng Tần Thư không giống như đang nói đùa, Nhan Ngạn dừng lại trong chốc lát vẫn không thể tưởng tượng nổi: “ Cậu …cậu nói cậu với thầy Hạ…"

Tần Thư tiếp lời: “ Khi tốt nghiệp tớ đã thổ lộ với anh ta."

Nhan Ngạn: “…" Chớp chớp mắt, vẫn không thể tin nổi, “ Thế kết qua ra sao?"

Tần Thư: “Vấn đề này thật không có tí chỉ số thông minh nào."

Cũng đúng, nếu Hạ Cánh Nam đồng ý rồi, Tần Thư sớm đã đặc ý đến tận trời rồi.

Nhan Ngạn cười công khai lên án cô: “ Cậu giấu kỹ thế, đến cả tớ cũng không nói."

Tần Thư: “ Lúc ấy cậu ốc còn không mang nổi mình ốc, tớ mới không nói."

Nhan Ngạn ngẩn ra, khi tốt nghiệp cô thất tình, quãng thời gian đó qua u ám, u ám đến bây giờ cũng không dám nhớ tới.

Cũng may, tất cả đều đã qua rồi.

Sắp bốn năm rưỡi rồi, thời gian dài cô không nghĩ đến những sự việc trong quá khứ, không nghĩ đến người kia.

Nếu không phải hôm nay Tần Thư đột nhiên nhắc đến, có thể cô đã quên rồi.

Tần Thư bỗng quay đầu nhìn chằm chằm Nhan Ngạn, hỏi một vấn đề không hợp với chỉ số thông minh của chính mình: “Cậu bảo vừa rồi tớ nằm mơ thấy Hạ Cánh Nam, chuyện này đại biểu cho cái gì?"

Nhan Ngạn nghĩ ngợi tìm từ, uyển chuyển nói: “Hôm qua, tớ còn mơ thấy anh họ của cậu, cậu bảo chuyện này đại biểu cho cái gì?"

Tần Thư: “ Tớ có rất nhiều anh họ, cậu nói ai?"

Nhan Ngạn: “Anh họ nhà dì cả cậu, cũng là ông chủ của ngân hàng đầu tư cậu đang làm đó."

Tần Thư: “…Cậu đang trông cây si à? Anh họ tớ kết hôn rồi, cũng có con luôn rồi!"

Nhan Ngạn nhún vai: “Thế nên chuyện cậu mơ thấy Hạ Cánh Nam còn có thể đại biểu cho cái gì?"

Tần Thư không tiếp lời, lại uống thêm máy ngụm nước soda lạnh.

Nhan Ngạn còn muốn hỏi lúc trước Tần Thư thổ lộ như thế nào, tại sao thầy Hạ lại từ chối cô, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Chính cô cũng không muốn nhắc tới đoạn tình cảm đã qua kia, Tần Thư là một cô gái kiêu ngạo, khó có được một lần chủ động thổ lộ lại bị từ chối, chắc chắn càng không muốn nhắc tới.

Nhan Ngạn liếc nhìn Tần Thư, cô đang lật xem quyển tạp chí tài chính kinh tế, không biết là đang thật sự xem hay chỉ là giả bộ.

Mười mấy phút qua đi, quyển tạp chí vẫn chưa lật sang trang khác.

Nhan Ngạn có chút lo lắng: “Cậu vẫn chưa buông được thầy Hạ sao?"

Tần Thư thất thần lật một trang tạp chí: “ Buông xuống rồi, chỉ là không buông được hoàn toàn thôi."

Nhan Ngạn: “…"

Cô trấn an Tần Thư: “Chờ về sau cậu gặp được người thông minh, đẹp trai hơn thầy Hạ lại còn đối với cậu rất tốt, cậu sẽ cảm thấy tình cảm thất bại trước đây không tính là gì cả."

Tần Thư ngước mắt: “ Bây giờ tớ vẫn còn độc thân, cậu tìm cho tớ xem người đẹp trai thông minh hơn Hạ Cánh Nam đi."

Nhan Ngạn để cốc nước sang một bên, “ Tớ tí nữa thì quên, hôm nay có tiết mục phỏng vấn tài chính kinh tế, nhưng hình như đã hết rồi, tớ tìm cho cậu xem." Tìm điều khiển bật TV.

Tần Thư bỏ tạp chí xuống: “ Khách mời là ai?"

Nhan Ngạn giương cằm lên: “ Tự xem đi."

Trên TV truyền đến tiếng đàn ông trầm thấp giàu từ tính, Tần Thư quay mặt lại nhìn, nhìn thấy người đàn ông trên màn hình, cô có hơi giật mình.

Không ngờ lại là Hàn Phái.

Anh ta cùng mỹ nữ chủ trì tiết mục tài chính kinh tế ngồi mặt đối mặt, mặc sơ mi trắng quần tây đen, hai chân tự nhiên vắt chéo.

Cách màn hình, cô còn có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ của anh ta.

Lần đầu tiên Nhan Ngạn cảm thấy màn hình TV kích thước lớn cũng có chút tác dụng, cảm giác như Hàn Phái đang ngồi trong phòng khách cùng các cô vậy, hình ảnh rất chân thực.

Cô ấy đi qua chỉ chỉ màn hình, nói với Tần Thư: “Cậu nhìn Hàn Phái xem, tay chân dài vai rộng, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu dáng người của cậu về đàn ông, khuôn mặt lạnh lùng này, yết hầu gợi cảm này, tất cả đều là loại hình cậu thích, đồng nghiệp bọn tớ thỉnh thoảng sẽ nói chuyện về anh ta, nói rằng đời sống riêng tư của anh ta rất thận trọng."

Cô ấy khẽ nhếch cằm:  “Thế nào? Cậu có vừa lòng với điều kiện của anh ta không?"

Tần Thư nhìn chằm chằm TV vài giây, đánh giá khách quan: “ Cũng không tệ lắm."

Trên TV, thanh âm của Hàn Phái truyền ra, dùng cách nói phổ biến hiện nay là nghe xong mang thai.

Một nửa do bệnh nghề nghiệp, Tần Thư có thói quen nghiên cứu tay đàn ông, cô thích người đàn ông có bàn tay khớp xương rõ rang, ngón tay thon dài.

Biết đàn dương cầm thì càng tốt.

Đôi bàn tay Hàn Phái giao nhau, đang nói chuyện về vấn đề tài chính với người chủ trì.

Ban đầu Tần Thư chú ý đến tay của anh ta, mặt rồi lại chuyện chú nghe anh ta phân tích thị trường tài chính.

Đến giấc mơ kia cũng tạm thời bỏ qua.

“Muốn ăn cái gì không?" Nhan Ngạn hỏi.

Khi tâm trạng không tốt, cô luôn không quản được cái miệng của mình, đồ ăn buổi trưa hầu như đều là cô ăn, nhưng bây giờ lại đói đến phát hoảng.

Tần Thư nhập tâm xem TV, theo bản năng lắc đầu.

Hoàn hồn, ngửi thấy môt mùi thơm đặc biệt.

Tần Thư quay đầu, không biết từ khi nào Nhan Ngạn đã vào phòng bếp úp một cốc mì ăn liền, bây giờ cô mới phát hiện ra, mùi hương đầy phòng đều là mùi mì ăn liền.

Tần Thư: “Không phải là cậu nói buổi tối giảm béo không ăn sao?"

Nhan Ngạn nghiêm túc gật đầu, ăn hai gắp mì mới đáp: “Ăn no rồi thì mới có sức giảm cân."

Tần Thư nhìn cô ấy hết nói nổi luôn, một hộp mì, không đến vài phút, Nhan Ngạn đã nhanh chóng ăn xong.

“ Rốt cuộc là đến khi nào cậu mới thật sự bắt đầu giảm béo, mà không chỉ nó miệng hả?" Tần Thư nói: “Nếu phụ nữ không tự đối xử tàn nhẫn với mình, thì hiện thực đàn ông sẽ đối xử tàn nhẫn tàn nhẫn với cậu."

Nhan Ngạn: “Chờ tớ uống nốt nước mì cậu hãy kích thích tớ, được không?"

Tần Thư: “…"

Nhan Ngạn uống hết nước mì, ăn mì ăn liền ngon nhất là nước mì.

Bỏ cốc mì xuống vừa ngước đầu lên liền đối diện với ánh mắt khinh bỉ của Tần Thư, cô cười: “Vẻ mặt của cậu là cái gì đấy hả? Tớ thật sự ăn no rồi sẽ giảm cân mà, tẹo nữa tớ sẽ chạy bộ trên máy, cậu có đi không?"

Tần Thư lắc đầu, trên đời này cô kém nhất là chạy bộ.

Lúc trước, Hạ Cánh Nam khuyên cô chạy bộ rèn luyện thân thể, cô không bao giờ làm theo, có lẽ kiếp này cũng chẳng có gì có thể khiến cô cam tâm tình nguyện chạy bộ.

Nhan Ngạn lại nhắc đến Hàn Phái: “ Tớ có một đồng nghiệp thích chạy bộ buổi tối, có hôm còn gặp được Hàn Phái, vô cùng kích động, kể từ hôm đó cô ấy liền chạy bộ đúng vào khoảng thời gian đó, thế là thường xuyên bắt gặp, cô ấy bảo mỗi lần Hàn Phán đều chạy vòng quanh sân chạy hơn 20 vòng."

Cô ấy nhìn Tần Thư: “Nếu không về sau cậu cũng đến bãi tập của trường học kia chạy bộ đi, không chừng còn có thể ngủ mơ thấy Hàn Phái đấy."

Tần Thư: “ Cậu thật sự cho rằng Hàn Phái là cái giường, tớ muốn ngủ thì ngủ sao?" 

Nhan Ngạn: “…"

Tần Thư quay mặt tiếp tục xem TV, đúng lúc tiết mục phỏng vấn kết thúc.

Cái tiết mục này khiến cô chưa đã thèm, đặc biệt là thông qua quan điểm và cách nhìn của Hàn Phái, cô được hưởng rất nhiều lợi ích.

“ Đừng đối diện với cái TV rồi xuất thần nữa." Nhan Ngạn đưa cho cô một quả táo, “Hàn Phái rất đẹp trai đúng không? Tẹo nữa sẽ cho cậu xem một lần nữa, bồi dưỡng tình cảm thật tốt, tranh thủ sớm đưa anh ta lên giường."

Tần Thư: “…"

Tần Thư không xem tiết mục phỏng vấn của Hàn Phái nữa, nằm bò trên giường xem tạp chí, quyển tạp chí kia xem từ dưới lầu lên trên lầu, từ dưới giường lên trên giường, vẫn là dừng lại ở một trang, một chữ cũng không vào đầu.

Tạp chí xem không vào, bên ngoài tuyết rơi vẫn chưa ngừng, không thể ra ngoài chơi.

Tần Thư buồn bực cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Bặc Nhất: [ Buổi trưa tớ có nói với cậu về mấy cái ngân hàng đầu tư, đoán xem vừa nãy tớ mơ thấy ai?]

Bặc Nhất: [Tớ?(  )]

Tần Thư: [Để lại một tí mặt mũi đi được không?]

Từ nhỏ Bặc Nhất đã bị cô mắng quen rồi, cũng không tức giận, cười bỉ ổi: [Mơ thấy tớ thì cứ việc nói thẳng, đừng xấu hổ, nếu cậu yêu thầm tớ, tớ đành miễn cưỡng cho phép vậy, chờ ngày nào đó tâm trạng tớ tốt có thể thử tiếp nhận cậu.]

Tần Thư bị chọc tức tới mức đau tim: [Cút!!!]

Bặc Nhất sờ mũi: [Mơ thấy Hạ Cánh Nam?]

Trong mơ còn có một người đàn ông khác.

Đặc biệt kỳ quái là cô còn chưa thấy rõ người đàn ông kia trông như thế nào, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.

Bặc Nhất tò mò: [Cậu thật sự mơ thấy Hạ Cánh Nam?]

Tần Thư: [Ờ, rất kì quái, nhưng anh ta xuất hiện nhắc nhở tớ, tớ đã bốn năm rồi không yêu đương, những năm tháng thanh xuân đã bị tớ làm lãng phí rồi.]

Bặc Nhất đáp lại: [Không lẽ nào…hố trong đầu cậu chưa lấp hết, cậu vẫn muốn tiếp tục theo đuổi anh ta hả?] 

Tần Thư hỏi một đằng trả lời một nẻo: [Bắc Kinh có tuyết rơi, rất lớn.] Lại hỏi Bặc Nhất: [Hạng mục của cậu bao giờ kết thúc? Cậu còn chưa về, kỳ nghỉ Giáng sinh sắp kết thúc rồi, tuyết ở Bắc Kinh cũng tan rồi.]

Bặc Nhất trả lời: [Suốt cả đêm tăng ca, hạng mục gần xong rồi, bây giờ anh đây đang nghiên cứu một vấn đề lý luận toán học, không ra được đáp án chính xác tuyệt đối không trở về!]

Tần Thư hết nói nổi nhìn màn hình di động, chắc là mỹ nữ học bá cho cậu ta cái đề khó rồi, [Gửi đề bài cho tớ rồi mau đi mua vé máy bay lăn về đây cùng tớ đi trại ngựa.]

Hai ngày tiếp theo, Tần Thư liên tục đắm chìm trong cái đề toán kia, dùng mấy chục trang giấy nháp vẫn không có bất kì manh mối nào.

Tuyết ngừng rơi rồi, Bặc Nhất cũng đang trên máy bay về nước, cô vẫn bó tay hết cách.

Khi cô đang sứt đầu mẻ trán, điện thoại reo.

Dãy số lạ, nhưng có chút quen mắt.

Nhìn chằm chằm số đuôi, Tần Thư nhớ ra, mấy hôm trước buổi tối dãy số này cũng gọi đến điện thoại của cô, chính là dãy số phá đám giấc mơ đẹp của cô, hôm nay vẫn có gan gọi lại.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại