Mê Muội Vì Em
Chương 15
Từ sau khi trên diễn đàn ầm ĩ vụ “couple số 1 đại học F" thì “quá khứ" như Quan An Tĩnh cũng tự dưng bị liên lụy đến. Vốn chuyện liên quan của cô với nam thần đã từ từ yên ổn sau cơn phong ba trước đó nhưng giờ đây thân phận xấu hổ là “bạn gái cũ" của nam vương bị mọi người móc ra hâm lại.
Ở các tiết chuyên môn thì còn đỡ, trong lớp chỉ có tất cả 6 nữ sinh. Quan hệ của mọi người rất hòa hợp, có một lần rãnh rỗi nên ngồi trong phòng ký túc xá tán gẫu có nói đến chuyện này, Quan An Tĩnh cũng nhân đó giải thích rõ hiểu lầm trên mạng. Nhưng các tiết tự chọn thì gặp nạn rồi, cách ngã ba ngã năm bị người ta chỉ trỏ cũng thôi, giờ lại phát triển thành có người chuyên môn lên khóa để “chiêm ngưỡng" bạn gái cũ của nam vương…
“Người cũ là ai đâu?"
“Hàng thứ ba, mặc trang phục màu đỏ."
“Ơ, khẩu vị của Nghiêm Dịch tạp quá, đây hoàn toàn không cùng loại hình với Du Hiểu Hạm!"
Bị chú ý như thế khiến Quan An Tĩnh gần đây luôn khiêm tốn thấy không quen, vô cùng không quen!
Vốn cho rằng tin tức “hẹn hò" chẳng đáng tin ấy sẽ nhanh chóng bị dọn sạch nhưng hôm sau khi Quan An Tĩnh vô tình click mở diễn đàn thì vẫn thấy nó xuất hiện trên bảng xếp hạng bài viết hot, độ nóng không giảm, đứng sững không ngã.
Nhìn lầu càng xây càng cao cùng chuyện càng bàn càng lớn, trong lòng Quan An Tĩnh xuất hiện một chút cảm giác mất mát lạ thường: tại sao lần này nam thần không xóa bài viết đó nhỉ? Chẳng lẽ…
Không chỉ tâm trạng phiền muộn mà ngay cả việc làm cũng chẳng thuận.
Suy thần nhập vào người của bạn học Quan An Tĩnh, té lộn cù mèo trong trường.
Lúc đó trời mưa, cô vội vàng chạy xuống lầu hai học tiết thí nghiệm, lúc bước xuống bậc thang thì đế giày bị trượt, mông đít – đầu cổ thay nhau hun nền đất, từ bậc cao nhất té lộn xuống bậc cuối cùng, thật sự có té mới biết té là thế nào. Tuy không tổn thương tới gân cốt nhưng lên lớp muộn thì chẳng nói, lại còn uốn éo tới uốn éo lui, hành động rất bất tiện. Trên lưng bầm tím một vệt nhìn thấy mà phải giật mình, sưng vù hai ngày, sau khi mua rượu thuốc về vừa chà vừa gào thét thảm thiết như bị giết thì mới bớt được chút ít.
Một chuyện không như ý thì mọi chuyện đều chẳng ưng. Tâm trạng của Quan An Tĩnh rơi xuống đáy vực.
Đến tối vẫn không ngủ yên, lưng có máu bầm vừa chạm vào ván giường cứng ngắc thì đau dữ dội, mà trong lòng An Tĩnh cũng nghẹn tức. Cô chỉ là một nữ sinh ngành kỹ thuật tầm thường, không có gương mặt thiên sứ, cũng chẳng có dáng người ma quỷ hay tài nghệ ngạo nhân, còn mọi người thì luôn luôn đem cô đi so sánh với hoa hậu giảng đường, như vậy quá bất công rồi.
Phạm Di Đình khuyên cô: “Nghĩ thông một tí, đây là cái giá phải trả cho sự nổi tiếng. Có một câu nói mà tớ thấy trên mạng, giờ tặng cho bạn."
Quan An Tĩnh tâm trạng không vui, nằm ở trên giường nói chuyện bằng giọng buồn bực: “…Câu nói gì?"
“Kỳ thực có người muốn giải tỏa ức chế mà thôi*, mấy người chửi mắng cậu có lẽ ngay cả cậu là ai cũng không biết rõ. Nhân chuyện đang xảy ra này mà trút hết oán khí từ những chuyện không thuận của bản thân như không thi đậu, không có tiền ăn cơm, không có tiền trả tiền trọ, lão xử nữ không tìm được bạn trai, lên mình của cậu, giống như đang tự kiểm điểm bản thân vậy."
*Thú thật phải bái phục Đình muội, =w= nếu dịch nguyên văn là mắc ỉa hay muốn bài tiết
Quan An Tĩnh nghe mà đầu đầy hắc tuyến.
Phạm Di Đình lại tiếp tục: “Ai cũng như vậy cả, bọn họ coi cậu là cứt thì cậu cũng nên coi bọn họ là cứt." (*Emily: chế ^^~ nhưng nghĩa vẫn tương tự, có điều câu gốc ít thô bỉ hơn)
Quan An Tĩnh biết rõ miệng mồn của người bạn cùng phòng này gần đây rất thẳng, cái gì cũng dám nói. Thế nhưng hiện tại, tuy cô cảm thấy câu nói trên có chút thô bỉ nhưng vẫn có đạo lý. Ai bảo Nghiêm Dịch là nam thần hoàn mĩ trong lòng của nữ sinh chứ, nếu anh ở cùng với người hoàn mỹ tương tự là Du Hiểu Hạm thì còn tạm chấp nhận được, nhưng nửa đường xuất hiện Quan An Tĩnh nhào ra cạnh tranh thì khiến cho rất nhiều nữ sinh không cam lòng.
Dựa vào gì lại là cô ta?
Thực ra Quan An Tĩnh cũng tự hỏi bản thân vấn đề này rất nhiều lần, tuy cô chẳng có kinh nghiệm gì nhưng không phải là con ngốc không có cảm giác. Từng giây từng phút được gần gũi với nam thần cô đều khắc sâu trong lòng, có vài lần trong đầu toát ra vài suy nghĩ kỳ quái nhưng lập tức bị bản thân cô chặn lại.
Anh với cô, một là bầu trời mọi người ngước nhìn, một là mặt đất ngưỡng cổ nhìn người khác. Không phải cô tự coi nhẹ bản thân mà thực tế là như thế. Cho nên, dựa vào gì lại là cô!
Nghĩ tới đây, Quan An Tĩnh nắm chặt điện thoại trong tay, giơ lên trước mặt lẩm bẩm.
Mở ra — không có điều gì bất ngờ, màn hình điện thoại vẫn như cũ, không có nhắc nhở cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn.
Đã mấy hôm rồi. Từ sau khi ra viện thì nam thần không còn… liên lạc với cô nữa.
Quan An Tĩnh dè dặt trở mình, độc thoại trong lòng: không được, không được! Không thể nhìn chằm chằm vào điện thoại được, sắp mắc phải chứng OCD* rồi! Tuyệt đối không thể nhìn điện thoại tiếp nữa!!!
*Obsessive compulsive disorder: bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế ấy mà, muốn biết chi tiết xin hãy tra wiki.
Tắt máy, ngủ.
**
Tuần mới sắp đến, thời tiết ngày càng trở lạnh, nhưng sự nhiệt tình ở tiết tự chọn của sinh viên đại học F vẫn không thuyên giảm.
Thầy giáo của lớp thường thức sân khấu điện ảnh là một vị cổ giả đeo mắt kính dày có tơ vàng trên gọng kính, sắc mặt luôn nghiêm túc. Nhưng đối với tần suất lên lớp ngày càng cao thì lão nhân gia ông len lén đắc ý, càng về sau thì càng trực tiếp đứng ở trên lớp ra vẻ tự hào: trong phần lớn các tiết học tự chọn ở trường đại học F thì tiết của ông là được… mọi sinh viên quan tâm nhất.
Mọi người ở dưới chỉ cười không nói. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện này do ai mà ra.
Nghiêm Dịch giải phẫu xong thì nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cộng thêm những ngày vắng mặt trước đó nên nam vương gần như đã lâu lắm rồi chưa lộ mặt trước mặt mọi người. Thế nhưng Nghiêm Dịch càng không tới thì các bạn nữ càng chờ mong, giành chỗ với nhau chờ đợi hoan nghênh nam thần quay về. Chuyện này so với hàng giảm giá, hàng có hạn, hàng hiếm thì càng đắc khách hơn nhiều.
Sự xuất hiện của Nghiêm Dịch rất đột ngột.
Sau khi ăn xong cơm trưa thì Quan An Tĩnh trực tiếp vào lớp học tiết tự chọn. Bởi vì cô đã ngồi quen ở vị trí trên cùng gần vách nhất nên mỗi lần vào học cô đều chọn chỗ đó. Một mặt lật đật học các chữ đơn la tinh, một mặt quan sát nhanh xung quanh, phòng học xếp hình bậc thang vốn vắng vẻ nay đã bị các sinh viên chiếm hết chỗ. Đồng thời Quan An Tĩnh còn chú ý thấy: hàng chót bên dưới được nam thần yêu thích nhất không hiểu sao bỗng dưng đắt khách, mỗi lần đi học đều có một đám nữ sinh tổ chức thành nhóm tiền vệ chiếm lĩnh.
Cho nên khi nam vương đại nhân bất ngờ xuất hiện trong lớp học thì vị trí của anh đã sớm bị chiếm mất. Chỉ còn lác đác vài vị trí ở hàng chót đó khiến cho mọi người có chút hoài nghi không biết có phải vì để tiếp cận nam thần mà các nữ sinh đó chừa lại hay không.
Nghiêm Dịch xuất hiện khiến cho xung quanh tưng bừng cả lên, Quan An Tĩnh cúi đầu học từ đơn cũng nhanh chóng phát hiện ra anh.
Nam vương đại nhân luôn được bạn bè đánh giá là: ngọc thụ lâm phong, đẹp trai tuấn tú. Càng có cách nói khoa trương hơn, khen anh người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ banh! Vóc người của anh rất cao, cả người đầy khí chất chói lòa, rất năng động. Cho nên dù chỉ đứng một cách tùy ý cũng có một sức hút khiến bạn không thể dời mắt ra chỗ khác.
Không có chuẩn bị bất cứ tâm lý nào, ánh mắt của Quan An Tĩnh cứ thế mà rơi lên người nam thần. Trong giây phút đó, có một chút kinh hỉ, cũng có một chút hoảng hốt. Tuy Quan An Tĩnh không phải “sắc – nữ", cũng không thích nhìn mặt mà bắt hình dong. Thế nhưng, thế nhưng lâu ngày không gặp như vậy, nam thần vẫn đẹp trai như trong ấn tượng — Ồ! Không phải! Hình như còn đẹp trai hơn cả trong trí nhớ, càng có chút mờ ảo hơn… [Nè, bạn học Quan, đừng xấu hổ, đừng ngại ngùng nữa!]
Chiều cao của Nghiêm Dịch cao hơn bậc bàn nên tầm nhìn rộng, ánh mắt lướt qua một cái đã phát hiện vị trí của anh đã bị người ta chiếm lấy. Sau một phút, ánh mắt của anh theo bản năng lướt nhìn các ngõ ngách trong phòng học. Không tới vài giây thì anh đã tập trung nhìn tới vị trí của ai đó đang cúi đầu, hai má hơi hồng hồng.
Ai… không gặp nhau lâu như vậy nhưng tại sao cả nhìn mà cô cũng không chịu nhìn anh nhỉ? Nghiêm Dịch thở dài trong lòng. Vì để lên khóa này nên sau khi họp buổi sáng ở Kỳ Thuật xong đã chạy xe như bão táp tới đây!
Sắc mặt nam thần chìm nghỉm, rốt cuộc cũng giang chân bước đi.
Ở các tiết chuyên môn thì còn đỡ, trong lớp chỉ có tất cả 6 nữ sinh. Quan hệ của mọi người rất hòa hợp, có một lần rãnh rỗi nên ngồi trong phòng ký túc xá tán gẫu có nói đến chuyện này, Quan An Tĩnh cũng nhân đó giải thích rõ hiểu lầm trên mạng. Nhưng các tiết tự chọn thì gặp nạn rồi, cách ngã ba ngã năm bị người ta chỉ trỏ cũng thôi, giờ lại phát triển thành có người chuyên môn lên khóa để “chiêm ngưỡng" bạn gái cũ của nam vương…
“Người cũ là ai đâu?"
“Hàng thứ ba, mặc trang phục màu đỏ."
“Ơ, khẩu vị của Nghiêm Dịch tạp quá, đây hoàn toàn không cùng loại hình với Du Hiểu Hạm!"
Bị chú ý như thế khiến Quan An Tĩnh gần đây luôn khiêm tốn thấy không quen, vô cùng không quen!
Vốn cho rằng tin tức “hẹn hò" chẳng đáng tin ấy sẽ nhanh chóng bị dọn sạch nhưng hôm sau khi Quan An Tĩnh vô tình click mở diễn đàn thì vẫn thấy nó xuất hiện trên bảng xếp hạng bài viết hot, độ nóng không giảm, đứng sững không ngã.
Nhìn lầu càng xây càng cao cùng chuyện càng bàn càng lớn, trong lòng Quan An Tĩnh xuất hiện một chút cảm giác mất mát lạ thường: tại sao lần này nam thần không xóa bài viết đó nhỉ? Chẳng lẽ…
Không chỉ tâm trạng phiền muộn mà ngay cả việc làm cũng chẳng thuận.
Suy thần nhập vào người của bạn học Quan An Tĩnh, té lộn cù mèo trong trường.
Lúc đó trời mưa, cô vội vàng chạy xuống lầu hai học tiết thí nghiệm, lúc bước xuống bậc thang thì đế giày bị trượt, mông đít – đầu cổ thay nhau hun nền đất, từ bậc cao nhất té lộn xuống bậc cuối cùng, thật sự có té mới biết té là thế nào. Tuy không tổn thương tới gân cốt nhưng lên lớp muộn thì chẳng nói, lại còn uốn éo tới uốn éo lui, hành động rất bất tiện. Trên lưng bầm tím một vệt nhìn thấy mà phải giật mình, sưng vù hai ngày, sau khi mua rượu thuốc về vừa chà vừa gào thét thảm thiết như bị giết thì mới bớt được chút ít.
Một chuyện không như ý thì mọi chuyện đều chẳng ưng. Tâm trạng của Quan An Tĩnh rơi xuống đáy vực.
Đến tối vẫn không ngủ yên, lưng có máu bầm vừa chạm vào ván giường cứng ngắc thì đau dữ dội, mà trong lòng An Tĩnh cũng nghẹn tức. Cô chỉ là một nữ sinh ngành kỹ thuật tầm thường, không có gương mặt thiên sứ, cũng chẳng có dáng người ma quỷ hay tài nghệ ngạo nhân, còn mọi người thì luôn luôn đem cô đi so sánh với hoa hậu giảng đường, như vậy quá bất công rồi.
Phạm Di Đình khuyên cô: “Nghĩ thông một tí, đây là cái giá phải trả cho sự nổi tiếng. Có một câu nói mà tớ thấy trên mạng, giờ tặng cho bạn."
Quan An Tĩnh tâm trạng không vui, nằm ở trên giường nói chuyện bằng giọng buồn bực: “…Câu nói gì?"
“Kỳ thực có người muốn giải tỏa ức chế mà thôi*, mấy người chửi mắng cậu có lẽ ngay cả cậu là ai cũng không biết rõ. Nhân chuyện đang xảy ra này mà trút hết oán khí từ những chuyện không thuận của bản thân như không thi đậu, không có tiền ăn cơm, không có tiền trả tiền trọ, lão xử nữ không tìm được bạn trai, lên mình của cậu, giống như đang tự kiểm điểm bản thân vậy."
*Thú thật phải bái phục Đình muội, =w= nếu dịch nguyên văn là mắc ỉa hay muốn bài tiết
Quan An Tĩnh nghe mà đầu đầy hắc tuyến.
Phạm Di Đình lại tiếp tục: “Ai cũng như vậy cả, bọn họ coi cậu là cứt thì cậu cũng nên coi bọn họ là cứt." (*Emily: chế ^^~ nhưng nghĩa vẫn tương tự, có điều câu gốc ít thô bỉ hơn)
Quan An Tĩnh biết rõ miệng mồn của người bạn cùng phòng này gần đây rất thẳng, cái gì cũng dám nói. Thế nhưng hiện tại, tuy cô cảm thấy câu nói trên có chút thô bỉ nhưng vẫn có đạo lý. Ai bảo Nghiêm Dịch là nam thần hoàn mĩ trong lòng của nữ sinh chứ, nếu anh ở cùng với người hoàn mỹ tương tự là Du Hiểu Hạm thì còn tạm chấp nhận được, nhưng nửa đường xuất hiện Quan An Tĩnh nhào ra cạnh tranh thì khiến cho rất nhiều nữ sinh không cam lòng.
Dựa vào gì lại là cô ta?
Thực ra Quan An Tĩnh cũng tự hỏi bản thân vấn đề này rất nhiều lần, tuy cô chẳng có kinh nghiệm gì nhưng không phải là con ngốc không có cảm giác. Từng giây từng phút được gần gũi với nam thần cô đều khắc sâu trong lòng, có vài lần trong đầu toát ra vài suy nghĩ kỳ quái nhưng lập tức bị bản thân cô chặn lại.
Anh với cô, một là bầu trời mọi người ngước nhìn, một là mặt đất ngưỡng cổ nhìn người khác. Không phải cô tự coi nhẹ bản thân mà thực tế là như thế. Cho nên, dựa vào gì lại là cô!
Nghĩ tới đây, Quan An Tĩnh nắm chặt điện thoại trong tay, giơ lên trước mặt lẩm bẩm.
Mở ra — không có điều gì bất ngờ, màn hình điện thoại vẫn như cũ, không có nhắc nhở cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn.
Đã mấy hôm rồi. Từ sau khi ra viện thì nam thần không còn… liên lạc với cô nữa.
Quan An Tĩnh dè dặt trở mình, độc thoại trong lòng: không được, không được! Không thể nhìn chằm chằm vào điện thoại được, sắp mắc phải chứng OCD* rồi! Tuyệt đối không thể nhìn điện thoại tiếp nữa!!!
*Obsessive compulsive disorder: bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế ấy mà, muốn biết chi tiết xin hãy tra wiki.
Tắt máy, ngủ.
**
Tuần mới sắp đến, thời tiết ngày càng trở lạnh, nhưng sự nhiệt tình ở tiết tự chọn của sinh viên đại học F vẫn không thuyên giảm.
Thầy giáo của lớp thường thức sân khấu điện ảnh là một vị cổ giả đeo mắt kính dày có tơ vàng trên gọng kính, sắc mặt luôn nghiêm túc. Nhưng đối với tần suất lên lớp ngày càng cao thì lão nhân gia ông len lén đắc ý, càng về sau thì càng trực tiếp đứng ở trên lớp ra vẻ tự hào: trong phần lớn các tiết học tự chọn ở trường đại học F thì tiết của ông là được… mọi sinh viên quan tâm nhất.
Mọi người ở dưới chỉ cười không nói. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện này do ai mà ra.
Nghiêm Dịch giải phẫu xong thì nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cộng thêm những ngày vắng mặt trước đó nên nam vương gần như đã lâu lắm rồi chưa lộ mặt trước mặt mọi người. Thế nhưng Nghiêm Dịch càng không tới thì các bạn nữ càng chờ mong, giành chỗ với nhau chờ đợi hoan nghênh nam thần quay về. Chuyện này so với hàng giảm giá, hàng có hạn, hàng hiếm thì càng đắc khách hơn nhiều.
Sự xuất hiện của Nghiêm Dịch rất đột ngột.
Sau khi ăn xong cơm trưa thì Quan An Tĩnh trực tiếp vào lớp học tiết tự chọn. Bởi vì cô đã ngồi quen ở vị trí trên cùng gần vách nhất nên mỗi lần vào học cô đều chọn chỗ đó. Một mặt lật đật học các chữ đơn la tinh, một mặt quan sát nhanh xung quanh, phòng học xếp hình bậc thang vốn vắng vẻ nay đã bị các sinh viên chiếm hết chỗ. Đồng thời Quan An Tĩnh còn chú ý thấy: hàng chót bên dưới được nam thần yêu thích nhất không hiểu sao bỗng dưng đắt khách, mỗi lần đi học đều có một đám nữ sinh tổ chức thành nhóm tiền vệ chiếm lĩnh.
Cho nên khi nam vương đại nhân bất ngờ xuất hiện trong lớp học thì vị trí của anh đã sớm bị chiếm mất. Chỉ còn lác đác vài vị trí ở hàng chót đó khiến cho mọi người có chút hoài nghi không biết có phải vì để tiếp cận nam thần mà các nữ sinh đó chừa lại hay không.
Nghiêm Dịch xuất hiện khiến cho xung quanh tưng bừng cả lên, Quan An Tĩnh cúi đầu học từ đơn cũng nhanh chóng phát hiện ra anh.
Nam vương đại nhân luôn được bạn bè đánh giá là: ngọc thụ lâm phong, đẹp trai tuấn tú. Càng có cách nói khoa trương hơn, khen anh người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ banh! Vóc người của anh rất cao, cả người đầy khí chất chói lòa, rất năng động. Cho nên dù chỉ đứng một cách tùy ý cũng có một sức hút khiến bạn không thể dời mắt ra chỗ khác.
Không có chuẩn bị bất cứ tâm lý nào, ánh mắt của Quan An Tĩnh cứ thế mà rơi lên người nam thần. Trong giây phút đó, có một chút kinh hỉ, cũng có một chút hoảng hốt. Tuy Quan An Tĩnh không phải “sắc – nữ", cũng không thích nhìn mặt mà bắt hình dong. Thế nhưng, thế nhưng lâu ngày không gặp như vậy, nam thần vẫn đẹp trai như trong ấn tượng — Ồ! Không phải! Hình như còn đẹp trai hơn cả trong trí nhớ, càng có chút mờ ảo hơn… [Nè, bạn học Quan, đừng xấu hổ, đừng ngại ngùng nữa!]
Chiều cao của Nghiêm Dịch cao hơn bậc bàn nên tầm nhìn rộng, ánh mắt lướt qua một cái đã phát hiện vị trí của anh đã bị người ta chiếm lấy. Sau một phút, ánh mắt của anh theo bản năng lướt nhìn các ngõ ngách trong phòng học. Không tới vài giây thì anh đã tập trung nhìn tới vị trí của ai đó đang cúi đầu, hai má hơi hồng hồng.
Ai… không gặp nhau lâu như vậy nhưng tại sao cả nhìn mà cô cũng không chịu nhìn anh nhỉ? Nghiêm Dịch thở dài trong lòng. Vì để lên khóa này nên sau khi họp buổi sáng ở Kỳ Thuật xong đã chạy xe như bão táp tới đây!
Sắc mặt nam thần chìm nghỉm, rốt cuộc cũng giang chân bước đi.
Tác giả :
Người rơm Aden