Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 100

Trình Quân Hạo không lên tiếng, không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng giày da ken két, tiếng bước chân vang vọng ở chung quanh bọn họ, rốt cuộc đi tới cuối nhà tù, nằm một đống phía sau cửa sắt đang đóng chính là Trình đại thiếu gia, Trình Quân Hoa, người anh cùng cha khác mẹ của anh.

Trình Quân Hoa hiển nhiên vẫn còn chịu tác dụng của ma túy phát tác ở bên trong, cả người tiều tụy không chịu nổi, hốc mắt hõm sâu, vẻ lanh lợi bình thường đã không thấy bóng dáng, hắn nghe thấy tiếng bước chân, run run quay đầu lại, hàm răng run rẩy, cả người nhào tới, tay xuyên thấu qua song sắc vươn ra xung quanh: "Cho tao thuốc. . . . . . Cho tao thuốc. . . . . . Muốn tiền, cha tao có tiền. . . . . ."

"Anh. . . . . ." sắc mặt Trình Quân Hạo rất lạnh, ánh mắt giống như diêm vương dưới địa ngục: "Muốn thuốc sao? !"

"Quân Hạo. . . . . ." Trình đại thiếu thấy là anh, càng thêm kích động: "Em trai, cho anh thuốc, thuốc. . . . . ."

Trình Quân Hạo đến gần một bước, chăm chú nhìn chằm chằm hắn: "Khó chịu sao?! Anh hai. . . . . ."

"Khó chịu, thật khó chịu. . . . . . Em trai, mau gọi bọn họ cho anh thuốc. . . . . ." Trình Quân Hoa bị cơn ghiền phát tác, cả người run rấy như bị chứng động kinh, cầu khẩn liên tiếp, vẻ phách lối thường ngày cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng, quả nhiên ma túy có thể làm cho người ta nhanh chóng mất hết ý chí.

Trình Quân Hạo trên mặt tràn đầy thù hận, lão hồ ly, tất cả những gì trong quá khứ ông trút lên người tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôi cho con trai của ông.

Ban đầu anh dính vào ma túy, cũng là do lão hồ ly bí mật tìm người làm, Trình Quân Hạo cả đời cũng không thể nào quên được những năm tháng đó, sống không bằng chết, anh mất rất hết sức lực cùng ý chí, may có Văn mới hoàn toàn cai được.

Trình Quân Hạo cắn răng, tất cả những chuyện mà lão già đó làm, đều cũng chỉ là vì muốn hủy diệt anh, hỗ trợ cho con lớn của hắn Trình Quân Hoa, dễ dàng từ trong tay anh đoạt lấy CBD giao cho Trình Quân Hoa.

Trình Quân Hạo tay nắm lại thật chắt, anh nhắm mắt lại, nhớ tới cái chết của mẹ, rồi khoảng thời gian muốn chết không được muốn sống không xong đó, anh rất hận không được tự tay róc xương lóc thịt cha con bọn họ, những kẻ không bằng heo chó. . . . . .

Muốn cướp CBD, không thể nào, CBD là ông ngoại anh để lại cho anh, không tới phiên Trình lão cùng Trình Quân Hoa có được.

Khi nhớ tới tất cả chuyện đó, trên trán anh gân xanh liền nổi lên, nhe răng tàn nhẫn cười một tiếng: "Anh hai, tôi lập tức cho anh thuốc, anh lập tức có thể thành tiên. . . . . ."

Văn theo phía sau là bốn đàn em, bọn họ mở của sắt ra, đồng loạt ép đến phía Trình Quân Hoa, Trình Quân Hạo mang theo thù hận nồng đậm, lạnh lùng phân phó: "Lấy liều thuốc mạnh nhất tiêm vào, ta muốn hắn đến chết cũng không từ bỏ hay cai nhiện được, ta muốn hắn sống không bằng chết, tự hành hạ mình đến chết. . . . . ."

Anh còn phải làm cho gã Hồ Ly như Trình lão đau lòng đi cầu anh bỏ qua cho con trai hắn.

Anh muốn đem tất cả tội nghiệt toàn bộ trả lại trên người hắn. . . . . .

Mắt tràn lên đầy thù hận.

Văn lo lắng liếc mắt nhìn Trình Quân Hạo, đau lòng thay cho anh hai, nếu như khi đó không có hắn, anh hai đoán chừng đã bị hủy hoại rồi. . . . . . Nhớ tới, cũng rất hận tên Hồ Ly Trình lão.

Không ngờ được sau khi điều tra mới biết, vốn là Trình lão âm thầm tìm người dụ dỗ anh hai rơi vào con đường nghiện ngập ma túy, không thể tha thứ.

Quá đau lòng, thế gian này tại sao có thể có một người cha như thế, Văn vừa nghĩ tới sự đau khổ tronh lòng của anh hai, hắn liền khó chịu không thôi, lần này. . . . . . Cũng là bị buộc phải phản kích, anh hai đã bị thù hận bức đến không chỗ có thể trốn, Trình lão căn bản không muốn bỏ qua cho anh, trận đấu lần này giữa hai cha con, chỉ sợ chỉ có kết cục người sống kẻ chết mới thôi. . . . . .

Tâm tư tận đáy lòng của Trình Quân Hạo như đại dương sâu thẳm, sâu không lường được đáy, trong con ngươi xẹt qua một chút mất mát đau đớn: "Quay lại, ta muốn đem cảnh hắn độc phát cho lão hồ ly xem một chút, để xem hắn có thể trốn được đến khi nào, hừ. . . . . ."

Trông cậy vào Hổ Bang tới giúp hắn, chơi với hổ, cẩn thận tự tìm diệt vong. Hắn xem đoạn phim này xong, hắn còn có thể không hiện thân sao, Trình Quân Hạo chính là muốn buộc hắn hiện thân, lẩn trốn như con rùa đen rút đầu, thật là không có bản lĩnh.

Trình Quân Hạo không quan tâm, dù phải dùng thủ đoạn đối với hắn. Một kẻ hèn hạ vô sỉ như lão hồ ly đó, dùng thủ đoạn đối với lão, không chút nào là quá.

*

An Tâm Á xuống xe, đi bộ đến siêu thị, mua sữa tươi, trái cây, còn có chút rau dưa, chuẩn bị về nhà làm salad cho hai bảo bối ăn. Trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, hai đứa bọn nó đã ăn cơm hay chưa.

Đang chuẩn bị lên lầu, lại nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé cùng nhau song hành đi tới, trong tay còn đang cầm chân gà thật bự, một mặt gặm, một mặt nói chuyện, quay đầu lại cũng nhìn thấy cô.

Ách. . . . . .

"Mẹ. . . . . ." An Bình An Tĩnh chạy qua, trong tay dính đầy mỡ, cũng không quản, chỉ biết nhào tới trên người An Tâm Á, trên miệng đầy mỡ cũng bất kể, lôi kéo muốn hôn An Tâm Á.

Có thể thấy được, bọn chúng rất nhớ An Tâm Á.

An Tâm Á cảm động đồng thời cũng có chút không biết nói gì 囧, trời ạ dầu mỡ này rửa khó sạch lắm à a. . . . . .

"Hai con sao đến bây giờ mới về?!" An Tâm Á tức giận trợn trừng mắt nhìn bọn chúng: "Đi đâu chơi? Mẹ không ở nhà, các con vô pháp vô thiên phải hay không?!"

An Bình An Tĩnh nhất thời có chút uất ức: "Mẹ, bảo bối đã nói với mẹ, chúng con đi luyện 跆 quyền đạo rồi mà. . . . . ."

"Có thật không?!" An Tâm Á liếc bọn hắn một cái: "Về sau không cho phép về nhà trễ như thế, nghe không?!"

Hai cậu nhóc nhanh chóng gật đầu một cái.

"Các con buổi tối ăn cái gì?! Ăn đùi gà sao?!" An Tâm Á bỗng dưng cảm thấy giật mình, rất muốn đánh bọn chúng: "Cái này không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều không tốt cho bao tử, còn ăn. . . . . ."

Hai cậu nhóc cố chống chế một chút, nói: "Mẹ, con cùng anh hai ăn cơm về sau đó mới mua cái này ăn, thật, lúc nãy thầy giáo đã mua cơm cho chúng con rồi. . . . . ."

Cố gắng lấy lòng bắt đầu đọc thực đơn ăn cơm buổi tối, An Tâm Á nghe liền yên tâm, xách lấy hộp KFC trong tay bọn chúng, giận: "Đây cũng là thầy giáo của các con mua?! Thật là, hai người các con ăn nhiều như vậy, nhất định sẽ đau bụng, ngày mai tìm hắn tính sổ, tại sao có thể mua cho các con nhiều như vậy chứ. . . . . ."

An Bình An Tĩnh xin khoan dung nói: "Mẹ, thỉnh thoảng mới mua có một lần thôi mà, con cùng Lẳng Lặng không phải ngày nào cũng ăn cái này . . . . . ."

Hai cậu nhóc bộ dạng đáng thương làm An Tâm Á lại có chút đau lòng , cô không có ở bên cạnh chăm sóc bọn chúng, còn lại đi trách cứ tên thầy giáo kia, thật là không hoàn thành trách nhiệm làm mẹ, cô dắt lấy tay của bọn chúng: "Về nhà, ăn trái cây. . . . . ."

"Ừ a. . . . . ." Hai cậu nhốc thỏa mãn cười, thật vui vẻ đi trở về.

An Bình quay đầu lại nhìn xung quanh một chút, cảm giác có tầm mắt đang nhìn bọn họ, An Bình âm thầm nghĩ, người của ông ấy bây giờ cũng chưa có đi, ừ, coi như có trách nhiệm.

Người trong xe đã sớm trợn mắt há mồm, này hai gương mặt này, rõ ràng là. . . . . .

Ôn Tâm bịt miệng lại kinh ngạc, quả thật không thể tin được đây là thật, thế nhưng, thế nhưng. . . . . . An Tâm Á thế nhưng vì Trình Quân Hạo sinh hai đứa bé? !

Đứa bé gọi là mẹ không sai, khuôn mặt này, cái trò mà người của anh ta diễn làm sao sẽ không nhìn ra, cô thật muốn chửi rủa một trận.

Hai khuôn mặt này căn bản là cùng một dạng với Trình Quân Hạo mà khắc ra, nếu như nói bọn họ không phải cha con, đánh chết cô cũng không tin. . . . . .

101. Tập kích từ hai phía

Ôn Tâm quả thật mừng rỡ như điên, vốn tưởng rằng đường cùng, không ngờ tới cuối đường vẫn còn một hy vọng, cô che miệng rất muốn bật cười, không ngờ hôm nay quả thật có thu hoạch lớn như vậy, thật tốt quá. . . . . .

Cảm giác có người nhìn chăm chú cô ta, cô ta nhìn lướt qua ngôi nhà nhỏ của An Tâm Á, đạp cần ga chạy đi.

Phía sau có mấy người áo đen, dương mắt theo dõi, bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy là ai, xe liền quay đầu chạy mất, một tên đàn em nói, "Chỉ là qua đường thôi, có thể chúng ta đa tâm. . . . . ."

Những người khác cũng nghĩ như vậy, liền không tra cứu nửa.

"Vậy giờ sao? ! Có cần phải tiếp tục theo dõi không? !" Người đàn ông áo đen hỏi những người khác.

"Bọn họ đã về nhà, giờ sẽ không có chuyện gì nữa rồi, chúng ta về thôi, đi về gặp anh hai trước, nghe phân phó tiếp. . . . . ." Người mặc áo đen trầm ngâm một chút rồi đề nghị.

Bọn họ trở về Ưng Môn, xe biến mất trước ngôi nhà nhỏ.

*

Trong nhà, mẹ con ba người vẫn sinh hoạt như mọi ngày, An Bình đau lòng hỏi An Tâm Á, "Mẹ, hôm nay mẹ ăn gì không? ! Giống như mẹ rất mệt thì phải. . . . . ."

"Mẹ ăn rồi, có hơi mệt chút. . . . . ." An Tâm Á đang cắt trái cây bưng ra, đưa cho hai cậu nhóc, "Đạo diễn rất nghiêm, yêu cầu rất cao, xế chiều hôm nay tính khí khó chịu một chút, ưmh, quả nhiên người tài thường có tật, tài năng càng cao tính khí càng khó lường, tục ngữ có câu như thế nào nhỉ. . . . . ."

An Tâm Á kể lể.

An Bình An Tĩnh, bọn họ còn nhỏ, lại lớn lên ở nước ngoài, không hiểu. Không thèm trả lời cô.

"Mẹ, mẹ cần phải cố gắng lên, cơ hội tốt như vậy, mẹ cũng không nổi tiếng được nữa, ông trời cũng xem thường mẹ. . . . . ." An Bình không nhịn được đả kích.

An Tâm Á trừng cậu, "Trữ Trữ, cái tên nhóc này càng ngày càng âm dương quái khí rồi. . . . . ."

Cùng với cái tên phúc hắc đó giống nhau như đúc, đi làm gặp một tên một bụng lớn âm hiểm. Về nhà lại đối mặt một kẻ âm hiểm bụng nhỏ, cô tức đến không biết nói gì. . . . . . Cô buồn bã ôm lấy Lẳng Lặng tự an ủi. . . . . .

Ai, Lẳng Lặng tính tình ngược lại lạnh nhạt, chỉ là gương mặt này, cũng làm cô nhớ tới cái tên Đại Gia Hỏa âm dương quái khí đó, An Tâm Á có chút buồn bực.

*

"Anh hai, hai đứa bé quả thật gọi An Tâm Á là mẹ, chúng ta chính tai nghe được. . . . . ." Người đàn ông mặc áo đen báo lại cho anh.

Trình Quân Hạo ánh mắt thâm trầm nhìn hình mà hiểu rõ, hai đứa bé này, cùng với anh khi còn bé giống nhau như đúc mặt, đánh chết anh cũng không tin tưởng đây không phải là con trai mình. . . . . .

Trình Quân Hạo miệng nâng lên nụ cười ý vị, An Tâm Á, cái cô gái này coi như rất khéo, sinh hai bảo bối, đặc xá cô vô tội.

Trình Quân Hạo nhất thời tâm tình thật tốt, "Các ngươi tiếp tục theo dõi bọn chúng cho ta, chụp hình nhiều một chút. . . . . ."

Trình Quân Hạo nhìn những hình này, yêu thích không buông tay, hai cậu nhóc ở vườn trẻ , cùng Trình Khả Khả nói chuyện cười đùa khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ, còn khi bọn chúng học quyền đạo thì vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng khi bọn chúng ở bên cạnh An Tâm Á lại nói chuyện ngọt ngấy, tất cả đều làm anh yêu thích không buông tay, hận không được lập tức đi gặp bọn nó, cùng ở bên cạnh nhau. . . . . .

Thật tốt khi cho bọn chúng cùng Khả Khả ở cùng một nơi, Trình Quân Hạo trong lòng có chút an ủi.

Đột nhiên có chút ghen tỵ với người đàn ông trong hình, người đàn ông này rốt cuộc là ai, thân cận với bọn họ như vậy, bọn đàn em nói hắn là sư phụ của bọn nó, cũng không có trở về nhà bọn họ ở, tốt, tha thứ . Đặc xá hắn vô tội.

Chỉ là, anh càng hy vọng người dạy bọn chúng công phu là mình, nhưng thời cơ còn chưa tới. Trình Quân Hạo đột nhiên có chút phiền muộn .

Người áo đen không dám quấy rầy anh, mọi người đều đi xuống.

Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Trình Quân Hạo vui mừng nhìn những bức hình này, giống như mình đang ở bên cạnh bọn chúng, cảm giác thỏa mãn lại tăng thêm.

Lâm Khả Nhân thấy mọi người đều đã đi ra hết, nhưng Trình Quân Hạo còn không có động tĩnh, cô ta rót ly cà phê, hướng trong thư phòng đi tới, cô ta nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đi tới bên bàn làm việc, "Quân Hạo. . . . . ."

Trình Quân Hạo hiển nhiên đang rất nhập thần, vừa nghe thanh âm thì giật mình, vội vàng khép hình lại, khó chịu trừng mắt liếc Lâm Khả Nhân, giọng nói lạnh lẽo, "Đi vào tại sao không gõ cửa? !"

Lâm Khả Nhân cũng sợ hết hồn, "Quân Hạo, là em. . . . . ."

Trình Quân Hạo giọng nói hòa hoãn xuống, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít, nhưng thân thể còn hơi có vẻ cứng ngắc, cảnh cáo cô ta, "Tôi nói cho cô biết, lần sau vào thư phòng, nhớ gõ cửa. . . . . ."

Lâm Khả Nhân uất ức gật đầu một cái, từng bước đi lên, "Anh đang xem cái gì? !"

"Không có gì? !" Trình Quân Hạo giọng nói nhàn nhạt, liếc mắt nhìn cà phê trên tay cô ta, "Để xuống đi, tôi còn có công việc phải làm, cô đi ra ngoài ngủ đi. . . . . ."

Lâm Khả Nhân để ly cà phê xuống , ánh mắt u buồn nhìn lướt qua đồ trong tay anh, có chút khó chịu. Buồn bã bỏ đi.

Trình Quân Hạo vuốt vuốt mi tâm, ánh mắt chần chừ , Khả Khả cùng đôi song sinh. . . . . .

*

Trình lão nhìn cuộn phim gửi tới, tức thiếu chút nữa đập TV, thân thể hắn run rẩy, tức giận muốn nhảy dựng lên, "Trình Quân Hạo cái tên nghiệt chủng này, lại dám đối đãi như vậy với Quân Hoa, ta muốn làm thịt hắn, muốn chính tay lão tử làm thịt hắn. . . . . ."

Quản gia đỡ hắn, thận trọng nói: "Lão gia coi chừng thân thể. . . . . ."

"Người nào? ! Người nào cầm cuộn phim tới đây?" Trình lão vẻ mặt dữ tợn đoán chừng nghĩ muốn bắt tên mang đồ giết cho hả giận.

"Đồ đặt ở trước cửa Hổ Bang, chỉ dùng một phong thư để đựng, gửi cho lão gia . . . . . ." Quản gia cẩn thận trả lời, "Người đâu không thấy. . . . . ."

"Ghê tởm, cái tên nghiệt chủng đó. . . . . ." Trình lão tức giận đến mức thân thể rung lên, ánh mắt vẩn đục nhưng vẫn sắc bén như cũ, giống như một con sư tử mãi không chịu già, nổi giận vẫn như cũ rất dọa người.

"Trình lão, Trình nhị thiếu làm như vậy đơn giản chỉ là vì muốn ép ông ra ngoài, nếu là ông kích động, sẽ trúng kế của hắn. . . . . ." Tiếng cười đùa từ trong miệng một chàng trai trẻ bật ra, hắn mặt mày tươi cười, nhưng trên mặt lại tàn khốc vô tình.

Trình lão nhìn thấy hắn , ánh mắt sáng lên, "Phó tiên sinh, giúp ta cứu Quân Hoa. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng cười cười, cũng không mang chút nhiệt độ nào, "Cứu thế nào? Chuyện của Trình gia các ngươi, một người ngoài như ta không nên nhúng tay mời phải chứ? !"

Trình lão khẩn trương, "Anh không phải là người ngoài, anh cứu được Quân Hoa, CBD ta nhường một nửa cho anh. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng ánh mắt sáng lên, "Hả? ! Nhưng theo như ta được biết, CBD cũng không phải là của Trình lão ông, ông làm sao có thể làm chủ? !"

Trình lão cứng lại, bị cứng họng cả người khó chịu, giống như bị nắm phải điểm yếu, hắn cắn răng nói: "CBD là của Quân Hoa , về sau sẽ thuộc về Quân Hoa, về sau anh cùng Quân Hoa mỗi người một nửa, chỉ cần loại trừ cái đồ nghiệt chủng đó, CBD còn đến phiên hắn ngồi sao? !"

Phó Vũ Hoàng nhàn nhạt cười cười, trong mắt lướt qua tia sáng sảo quyệt, "Chỉ tiếc Trình Quân Hạo cũng không dễ đối phó. . . . . ."

Trình lão gấp đến muốn dậm chân, cái gì cũng có thể làm khi tuyệt vọng, "Bất luận dùng phương pháp gì, mời cứu được con trai duy nhất của ta. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng cười, Trình Quân Hạo, ngươi thật đáng thương, cha ngươi không thừa nhận người con trai như ngươi rồi, thật đáng thương a, hắn nhìn lướt qua Trình lão, "Ta sẽ xem thử. . . . . ."

Hắn cũng rất nóng lòng muốn cùng Trình Quân Hạo giao thủ.

Trình lão vẫn rất gấp gáp, "Mau chống lên, tình trạng Quân Hoa không thể kéo dài. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng khóe miệng mím lại hiện lên nụ cười ý vị không rõ, đi ra.

Trình lão khẽ an lòng, chỉ mong Phó Vũ Hoàng có thể chế trụ tên nghiệt chủng đó, thì hắn mới có cơ hội nghĩ biện pháp cứu Quân Hoa ra. Vừa nghĩ tới Quân Hoa phải chịu cơn ghiền hành hạ, hắn liền tức giận muốn nổi điên, nghiệt chủng ghê tởm, lại dám đối đãi Quân Hoa như vậy. Sớm biết vậy, lúc đó hắn nên một đao giết nó cho rồi, chấm dứt hậu hoạn.

Đang hối tiếc không ngừng , Quản gia kêu, "Lão gia, điện thoại của Ôn Tâm. . . . . ."

Trình lão tâm tình không tốt, "Lúc này cô ta tìm ta có chuyện gì? !"

Quản gia nhỏ giọng nói: "Giống như có chuyện gấp. . . . . ."

Trình lão không nhanh chống nhận lấy, "Có chuyện gì? Có chút chuyện Hội Đồng Quản Trị như thế thôi cũng xử lý không tốt, còn có mặt mũi nói chuyện với ta? !"

Ôn Tâm cứng lại, trong nội tâm thầm mắng, lão già kia, dám lợi dụng cô, biết rất rõ ràng cái này không thể nào đối phó được với Trình Quân Hạo, còn phải cô tới đánh trận đầu, lão gia ghê tởm, mấy lão già trong Hội Đồng Quản Trị kia cũng là mấy lão hồ ly tinh, bọn họ vốn không hồ đồ, làm sao có thể bị ông ta lừa gạt chứ. Lão hồ ly biết vậy, cho nên mới không lộ diện, để cho cô thay thế, những chuyện này Ôn Tâm rất rõ ràng.

Nhưng cô lại đàng có chuyện cần bàn, bỏ đi tức giận trong lòng, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng : "Trình lão gia, chuyện này là em làm không tốt, chỉ là, hôm nay em là có chuyện khác báo cho ông, ông nhất định sẽ rất ngạc nhiên, em phát hiện một chuyện tốt vô cùng. . . . . ."

Trình lão hiển nhiên không đếm xỉa tới giọng cười của cô ta, nghiêm mặt, trầm giọng, "Nói. . . . . ."

Ôn Tâm cười khúc khích, "Em phát hiện Trình Quân Hạo có con trai nha. . . . . ."

Trình lão trong nội tâm tức giận mắng, "Ta biết rồi, không cần cô nói. . . . . ."

Ôn Tâm cười hơn chắc chắn rồi, "Không phải nói thằng bé nhà ông, em nói hai đứa khác cơ, còn là sinh đôi, đoán chừng sáu bảy tuổi rồi, mặt mũi này a, cùng Trình Quân Hạo giống nhau như đúc, là đứa bé do An Tâm Á sanh, cô gái mà lúc này tại CBD đang rất nổi tiếng. . . . . ."

"Cái gì? !" Trình lão búng lên, toàn bộ trên mặt tràn đầy khiếp sợ, "Cô nói là thật? !"

"Trình lão nếu không tin, tự ông có thể đi thăm dò? !" Ôn Tâm cười khanh khách, "Cô gái An Tâm Á kia thật không đơn giản, ông cũng có thể trực tiếp hỏi cô ta đấy. . . . . ."

Trình lão trong đầu đầu tiên là trống rỗng, sau lại cắn răng nghiến lợi .

Điện thoại cắt đứt, Ôn Tâm lạnh lùng cười một tiếng, luôn là lão ta lợi dụng cô, bây giờ cũng nên đến phiên cô lợi dụng hắn. Chỉ là hiện tại Trình lão chật vật như vậy, không biết có thể kéo An Tâm Á xuống hay không, làm cô ta bị đuổi đi hay bị bắt đi cũng được, chỉ cần đừng làm trở ngại mình là được rồi.

Ôn Tâm bỏ qua một bên những thứ không mong muốn, Trình lão rốt cuộc vẫn không yếu, có hắn hỗ trợ, ván cờ vẫn còn có thể đảo ngược.

Ôn Tâm lạnh lùng cười một tiếng, cô phải tập kích từ hai phía, tuyệt không nhận thua.

102. Giúp anh giải quyết

An Tâm Á tới công ty, đầu tiên chạy lên lâu, đi tới phòng làm việc của tổng giàm đốc báo cáo, cô một lòng khổ nghẹn, con mụ nó, cái tên t*ng trùng lên não này bắt cô nhất định phải lên lâu báo cáo trước, thật là qui định biến thái a, cô so với nhân viên bình thường cũng khổ cực hơn, ngày ngày đối mặt với sự gây khó khăn của tên phúc hắc đó. . . . . .

An Tâm Á cảm thấy số mạng mình tương đối khổ sở.

Bảy năm trước đã xui tận mạng rồi, bảy năm sau lại vẫn gặp phải mấy chuyện này, thật là mấy chuyện vô cùng bi hài cứ như phim vậy.

Mấy cô thư ký cũng còn chưa có tới công ty, An Tâm Á âm thầm lo lắng, cô đến sớm sao? ! À, có lẽ là bởi vì ngày hôm qua Jack tới quá sớm, cô thân là diễn viên, cũng nên tới sớm một chút, cho nên, hôm nay tự giác tời sớm.

Đẩy cửa phòng Tổng giám đốc, trong phòng rất yên tĩnh, hình như tên phúc hắc đó vẫn chưa có tới? ! An Tâm Á vạch đen đầy đầu, mẹ nó, chẳng lẽ phải đợi cho đến khi anh ta tới, cô còn phải lội ngược lên trên tầng cao nhất một chuyến nửa? !

An Tâm Á bĩu môi, suy nghĩ một chút, quyết định ghi lại một tờ giấy, đi tới trước bàn làm việc cửa anh, lấy bút ra, viết một câu: báo cáo có mặt hôm nay, An Tâm Á.

Bỏ bút xuống, xoay người muốn đi ra, lại bất ngờ đụng phải một lòng ngực như bức tường thịt rộng lớn cứng rắn, An Tâm Á giật mình, hốt hoảng giương mắt nhìn lên liền thấy nụ cười cuốn hút hiện lên trên khuôn mặt của một tên yêu nghiệt.

Trình Quân Hạo nhíu mày, cười như không cười nhìn mặt cô bổng ửng hồng, anh tựa hồ tâm tình rất tốt, đưa tay lên trên bàn lấy tờ giấy ghi chép, nhíu mày, "Đây chính là tin cô tình để lại ? !"

An Tâm Á cắn môi, nhìn toàn thân anh trên dưới chỉ một cái khăn tắm, tóc còn ẩm ướt, buồn bực cực kỳ, tên đàn ông này tối hôm qua ngủ ở đây hay sao? Nếu không sao mời sáng sớm đã tới công ty tắm, thần kinh a? !

". . . . . . Ừ." An Tâm Á lúng túng đáp một tiếng, tiếng cực kỳ nhỏ cực kỳ không được tự nhiên, "Sao anh không mặc quần áo. . . . . ."

Ánh mắt cô mơ hồ, không nhìn đi hướng nào nửa, Trình Quân Hạo hứng thú cười một tiếng, nâng cằm cô lên, cười híp mắt nói: "Thế nào? Chuyện nên làm cũng đã làm, giờ lại không dám nhìn anh, An tiểu thư, em có phải có chút làm kiêu hay không. . . . . ."

o(╯□╰)o

An Tâm Á 囧, dù da cô có dầy cũng không dầy đến mức như vậy à? Tên biến thái họ Trình nhà anh, da anh cũng quá da dầy đi, so với tường thành còn dầy hơn, An Tâm Á âm thầm chửi mắng trong lòng.

"Mới sáng sớm anh ở trong công ty không mặc quần áo, có phải rất kỳ quái hay không? !" An Tâm Á nhìn chằm chằm anh nói, "Tôi báo cáo xong rồi, tôi đi xuống phòng quay phim đây. . . . . ."

"Bây giờ còn chưa đến giờ làm, Tâm Á, em rất chịu khó nha, sớm như vậy đã đi làm? !" Trình Quân Hạo liếc đồng hồ báo thức, "Hả? Có phải muốn sớm được gặp anh hay không, không thể chờ đợi nửa sao? !"

An Tâm Á giận, "Tự kỷ cũng phải có mức độ chứ, tổng giám đốc Trình, những lời này trả lại nguyên xi cho anh đó, tôi đi làm việc, tới sớm như thế là bởi vì sự chuyên nghiệp, đừng có nghĩ mình như cái rốn của vũ trụ mà ai cũng phải thần tượng chứ . . . . . ."

Cô xoay người muốn đi, lại bị một bàn tay to từ sau lưng kéo thân thể lại, ôm hông của cô giữ chặc trong ngực, phát ra tiếng cười lưu manh, An Tâm Á trong nội tâm kinh hãi, cứng người, vừa nghe thấy cái âm thanh này, cô cũng biết không hay rồi. . . . . .

Nhưng muốn chạy trốn lại trốn không thoát, nhất thời trên mặt vừa giận vừa sợ, lại 囧 đỏ bừng, vẻ mặt cực kỳ phong phú cùng đặc sắc.

Trình Quân Hạo bởi vì ngày hôm qua nhìn thấy hình mẹ con ba người bọn họ, trong lòng rất hứng phấn, tâm tình có hơi phấn khởi, cả đêm ngủ không được sáng sớm liền tới công ty đợi cô, thuận tiện tắm rửa sạch sẽ, không nghĩ tới cô cũng tới thật sớm, ban đầu là muốn trêu chọc cô, nhưng hiện tại. . . . . . Vì sao, trêu chọc một chút lại ra hỏa rồi. . . . . .

Anh, suy nghĩ muốn có cô. . . . . .

Không nói lời gì liền nhanh chống ôm lấy cô, hướng trong phòng nghỉ đi tới.

An Tâm Á thật kinh động, "A a. . . . . . Cầm thú, anh buông tôi ra. . . . . ." Kinh nghiệm lần trước vẫn ở trước mắt, đi vào, ít nhất một buổi sáng cũng không ra được, vậy. . . . . .

"Tôi còn phải làm việc. . . . . ." An Tâm Á nhanh chóng nói, "Nếu không sẽ bị Jack mắng chết mất. . . . . ." Vết xe đổ ngày hôm qua của Phó Vũ Hằng, cô cũng không muốn tái diễn, huống chi nữ chính ngày đầu tiên đã tời trễ, chuyện này làm cho An Tâm Á làm sao đừng vững trong CBD, tạo uy tín, tình thế cấp bách, khiến cô muốn khóc.

Cô quẫn bách nóng nảy, Trình Quân Hạo phát tình thú rồi, anh bất chấp tất cả, kéo cô vào phòng nghỉ ngơi, ném cô lên giường lớn, thân thể to lờn liền đè lên, chận cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của cô, trên người dấy lên lửa nóng hừng hực.

Hổn hển, hổn hển. . . . . .

Hơi cách ra một chút, Trình Quân Hạo không nhịn được thở dài, "Bé yêu, em khiêu khích sự tự chủ của anh 吖, mời buổi sáng tinh mơ lại giày vò anh. . . . . ."

An Tâm Á giận, thở hổn hển, rống lên, "Người nào giày vò người nào? Anh mau buông tôi ra, nếu không tôi thật sự nếu bị mắng chết đó, tổng giàm đốc Trình. . . . . ." Cô cơ hồ là cắn răng nói ra.

Bàn tay Trình Quân Hạo tiến đến trước khuộn ngực mềm mại của cô, nắm lầy nhẹ nhàng xoa nắn, như đùa giỡn với cô, thưởng thức vẻ mặt mơ màng của cô, một mặt cố nhịn xuống dục vọng của mình. Thật ra thì anh cũng không phải một người phóng túng như vậy, chỉ là khi đối mặt với An Tâm Á, cô gái này, có chút đặc biệt, không giống nhưng người khác,tự chủ của anh gần như mất hết anh tự cười nhạo bản thân mình.

Cài làm anh hiện tại phải rối rắm chính là, muốn ăn, nhưng còn chưa tới lúc ăn. . . . . .

Nếu đã ăn sẽ làm lỡ việc, lấy năng lực của anh ra mà nói, một khi làm nhất định dừng lại không được, một buổi sáng sẽ đi tong, nhưng không ăn, nhịn lại rất khó chịu, cái chuyện nhìn được mà không thể ăn được này làm anh cực kỳ khó chịu, Trình Quân Hạo luôn không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng lần này, lại suy nghĩ đến cảm thụ của cô, đây là ngày thứ hai cô đi làm, cũng không thể. . . . . .

Anh cắn răng, cười mình, khi nào trở nên không quả quyết như vậy rồi hả ? !

Cô gài này ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của anh, cắn răng nghiến lợi, nhưng lại cảm thấy có chút hạnh phúc nho nhỏ, nhìn cô tâm hoảng ý loạn, nóng nảy biểu tình muốn khóc, anh rốt cuộc tỏ lòng từ bi, nắm cằm của cô, vững vàng nhìn chằm chằm cô, "Chọc anh một thân hỏa, em phải phụ trách tiêu trừ hết nó, cho em hai cái lựa chọn, cùng anh làm, hoặc là lấy tay, hay dùng miệng giải quyết cho anh. . . . . ."

(⊙_⊙)

An Tâm Á trợn mắt há hốc mồm, nhìn ngọn lửa nhỏ thiêu đốt hừng hực trong con ngươi anh, biết mình thật sự trốn cũng không thoát, cô cắn răng, nhanh chóng suy nghĩ một chút, lượng lữ lo lắng thiệt hơn, cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi. . . . . . Lấy tay giải quyết cho anh. . . . . ."

Cô sợ anh đổi ý, làm nó là tuyệt đối không có khả năng , chưa tới 20' sẽ phải lập tức đi làm, một khi lên giường của anh, nửa ngày không xuống giường được là chuyện bình thường, nghĩ đến chỗ này, cô liền sợ.

Dùng miệng, đó cũng là vô cùng không thể nào.

An Tâm Á oán thầm muốn mắng chửi người, bà nội nó, sớm biết, cô chậm một chút mới tới công ty.

103. Lại bị bắt cóc

Trình Quân Hạo mím môi mà cười, kéo tay của cô qua, đè vào người anh em nhỏ đang hùng hổ ngẩn đầu của anh, nhất thời, An Tâm Á cảm thấy cả lòng bàn tay cũng nóng rất nóng, Trình Quân Hạo vung tay lên, khăn tắm hoa lệ ném tới trên mặt thảm bên cạnh, sự ngăn cản cuối cùng cũng không có, An Tâm Á không chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng, ngay cả mắt cũng như muốn nổ đôm đốm.

Tay nhỏ bé của cô run rẩy, mặt đỏ bừng bừng khó chịu. Choàng váng cả mặt mày a a. . . .

Cô gái này, vẫn rất thông minh, biết phân lợi hại thiệt hơn là cái gì, anh mím môi mà cười, cười híp mắt nói, "Nếu đã lựa chọn, phải làm cho chuyên nghiệp, cẩn thận anh đổi ý . . . . ."

An Tâm Á cắn răng kêu rên, háo sắc.

Anh nắm lấy tay nhỏ bé của cô, dạy cô phải làm như thế nào, một mặt cười híp mắt nói, "Mắt nhìn đi đâu vậy, chuyên tâm vào a, nếu không nó sẽ không cao hứng được. . . . . ."

=.=! ! An Tâm Á gân xanh trên trán nổi lên không ngừng, tức giận bóp mạnh bộ phận yếu đuối của anh, hận không thể bóp đứt cây gậy tính mạng của anh, cô thật sự bị chọc tức, chết đi tên háo sắc này.

"Ứ. . . . . ." Trình Quân Hạo phát ra một tiếng kỳ quái lầu bầu một tiếng, sắc mặt có chút đỏ sậm, An Tâm Á giương mắt đi xem, bị anh một tay với xuống cưỡng bách cô quay mặt lại, "Tiếp tục. . . . . ."

An Tâm Á oán thầm, cái tên bảnh bao đáng ghét, trong lòng cô tức giận, khiến tay cô dùng không ít sức lực, dần dần cảm thấy đôi tay Trình Quân Hạo đặt ở trên ngực cô càng ngày càng nóng, xoa nắn càng ngày càng có lực, biểu tình kia là rất hứng tình, cuối cùng rên lên một tiếng, một cỗ nhiệt lượng phun ra, An Tâm Á không có phòng bị, làm ngực vào miệng ướt một mảng lớn. . . . . .

"A. . . . . ." Cô kêu khẽ một tiếng, tay muốn buông ra, sắc mặt đỏ hồng nóng bừng.

Lại bị Trình Quân Hạo đè tay của cô lại, tiếp tục đưa đẩy hai cái, cuối cùng một cỗ nhiệt lượng lại phun ra, anh nắm lấy hông của cô, hung hăng ôm lấy cô, nằm lên giường lớn, hung hăng thở hổn hển nói, "Em yêu, hiện tại. . . . . . Coi như bỏ qua cho em, buổi tối theo anh, nếu không sáng sớm ngày mai. . . . . ."

Uy hiếp của anh làm cho An Tâm Á hung hăng run rẩy, thật tức chết a a, người đàn ông này vì sao cứ luôn nghĩ đến cái vấn đề này, cô đau đầu muốn chết.

An Tâm Á đỏ mặt bĩu môi, ". . . . . . Biết. Tay nhớt quá. . . . . ." Cô bất đắc dĩ cực kỳ, "Tôi muốn tắm, trên người bẩn rồi. . . . . ."

Trình Quân Hạo bật cười, truyền đến tai cô, anh tốt bụng buông tay cô ra, cười híp mắt nói, "Đi đi, có muốn thay quần áo hay không, nhìn thấy hết rồi kìa. . . . . ."

". . . . . ." An Tâm Á cắn răng, đẩy cái tay đang đùa cợt của anh ra, chạy như điên vào phòng tắm, tốc độ nhanh nhất, qua loa tắm sơ qua, chỉ là đồ lót, ô, cô đỏ mặt dùng xá phòng tắm giặc sơ qua một lần, dùng máy sấy sấy khô, trong lòng đem Trình Quân Hạo mắng một vạn lần. . . . . .

Đồ cuồn ăn, muốn ăn cũng không nhìn địa điểm một chút, tùy tiện phát thú tính, lợn giống.

An Tâm Á trong nội tâm buồn giận, trên mặt càng phát ra nhiệt đỏ bừng, thật vất vả sấy khô, cô mặc vào, sửa sang lại mình một chút, xác định không có chỗ nào khả nghi mới chạy như điên ra khỏi phòng tắm, lại bị đã mặc gã áo mũ chỉnh tề Trình Quân Hạo làm khựng lại, An Tâm Á giận, cái tên này, tốc độ mặc quần áo trái lại rất mau, tốc độ mặc quần áo của mấy tên cầm thú đúng là. . . . . .

Anh cười sờ sờ đầu của cô, "Ngoan, làm việc cho giỏi. . . . . . Đi đi. . . . . ." Cái biểu tình kia giống như an ủi con chó nhỏ sủng vật là mình vậy.

An Tâm Á tức muốn lộn ruột, cô không nói tiếng nào, hất tay ra khỏi phòng nghỉ ngơi, trực tiếp hướng của phòng Tổng giám đốc, đạp cửa mà đi, chỉ còn lại Trình Quân Hạo tâm tình rất tốt tiếng cười lớn quanh quẩn trong phòng. . . . . .

Cô vừa ra tới, mặc dù tóc tai gọn gàng, y phục rất chỉnh tề, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng cô, mấy thư ký cùng nhau xì xào 囧 một chút, sáng sớm mới đi làm, đã nhìn thấy cô từ trong phòng tổng giám đốc đi ra, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng hiểu xảy ra chuyện gì. . . . . . Nhất thời bát quái vô lượng.

An Tâm Á vặn vẹo, chạy như điên vào thang máy, xuống mười hai lầu.

Gần đây, mấy chuyện bát quái về cô, ở CBD thật là bay đầy trời a, An Tâm Á buồn bực.

*

Hôm này trên truyền thông lại công bố một tin tức mới, là về Ôn Tâm , cùng vời sự với sự đồng tình bênh vực cho cô ta, nói cô thế nào bị buộc rời khỏi CBD, cô không có sai, tất cả đều là bởi vì tổng giám đốc Trình CBD cưng chiều người đàn bà may mắn của anh, dám đem cô một nữ nhân vật chính xuất sắc kéo xuống, cái tin tức này viết bi thảm vô cùng, câu chữ rưng rưng nước mắt, tố cáo đãi ngộ bất công đối với mình. . . . . .

Đây là sự kiện đổi vai, Ôn Tâm lần đầu tiên công khai phát biểu ý kiến, không ngờ vừa phát ra là lên tiếng cáo buộc chỗ này ức hiếp ngôi sao, trong lúc nhất thời tin tức này làm xôn xao vô cùng, người đồng tình với cô lại tăng vọt một đống lớn, còn một phần thì như chờ xem kịch vui chỉ đứng trúng lập, giữ vững lập trường xem cuộc chiến, ai cũng đều không thiếu. . . . .

Ôn Tâm vốn là diễn viên lão làng ở trong mắt đại chúng nhiều năm,đã thành ảnh hậu rồi, lần này bị đổi vai, không phản kích, tựa hồ cũng không giống cô ta lắm, dù sao ở địa vị nền tảng ở Làng Giải Trí cũng rất sâu, trong lúc nhất thời đứng ra tố cáo, số người đồng tình tự nhiên tăng nhiều.

Tin tức này, những xì căng đan này lại lần nửa xào lên nóng hổi, trên web nhanh chóng chia làm hai phiá nửa ủng hộ nửa phản đối, đấu đá qua lại kích liệt.

Lâm bí thư đem sự kiện này báo lại cho Trình Quân Hạo, Trình Quân Hạo diện mạo âm trầm, trong lòng Lâm bí thư run sợ, ảo não ra khỏi cửa phòng làm việc tổng giám đốc.

Trình Quân Hạo lạnh lùng cười một tiếng, Ôn Tâm, cô gây quá nhiều chuyện rồi đó, nhúng tay vào quá nhiều, làm cho anh không nhịn được nửa, đã phiền đến không kiên được nửa. Không giải quyết cô ta, không phụ lòng chính mình sao.

Anh nhếch miệng cười một tiếng, tắt đi TV.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trình Quân Hạo không kiên nhẫn nhận lấy, bên trong truyền đến tiếng cười âm lãnh của Trình lão, "Nghiệt chủng. . . . . ."

"Lão già, ông rốt cuộc xuất hiện rồi ? !" Trình Quân Hạo cười lạnh một tiếng, "Còn muốn cứu con trai của mình không? Hiện tại Trình Quân Hoa mỗi ngày đều bị hành hạ, ông rốt cuộc chịu cũng chịu lộ diện? ! Dụ ông ra ngoài thật đúng là không dễ dàng . . . . . ."

Trình lão cười lên ha hả, "Tao đoán mày không dám động Quân Hoa đâu, Quân Hạo, tao không ngờ tới mày còn có hai đứa con trai song sinh đấy, lần này, làm ta mở rộng tầm mắt a. . . . . ."

"Ông muốn nói cái gì? !" Trình Quân Hạo liên tưởng đến tiếng cười âm lãnh của hắn, lập tức có dự cảm không tốt, vọt từ trên ghế đứng lên, "Làm sao ông biết? !"

Giọng nói đã sắp mất đi trước sau như một tỉnh táo tự chủ.

Trình lão cười lạnh, "Xem ra là thật sao, nói cũng phải, tao thấy được hai khuôn mặt nhỏ nhắn này, tự tao cũng giật nảy mình, giỏi lắm, che đậy rất tốt. . . . . ."

Trình lão không nhịn được nói: " Thả Quân Hoa ra, tao tha cho hai đứa nó một mạng. . . . . ."

Trình Quân Hạo mất đi tỉnh táo, hai mắt đỏ ngầu, "Bọn chúng ở trong tay ông? !" Trong nháy mắt, tâm giống như bị buộc chặt, chuyện này có phải thật không, nguy rồi.

104. Lại bị liên lụy

Trình Quân Hạo nhanh chóng nổi điên, hắn với bọn họ không hề biết nhau, tại sao lại thành ra như vậy? ! An Bình An Tĩnh. . . . . . Lão già, ông ba lần bốn lượt bắt cóc con trai tôi, là ông muốn tự tìm đường chết.

Trong mắt anh tràn đầy thù hận, hai tay siết chặt, nếu như Trình lão đang đứng trước mặt, anh nhất định không chút do dự một đấm đập thẳng lên mắt lão.

"Mày không buông tha cho tao? !" Trình lão cười rất phách lối, "Nghiệt chủng, mày cũng để ý tới con của mình sao? ! Vậy bảo đảm Quân Hoa thật khỏe mạnh, nếu không, tao nhất định làm cho mày đoạn tử tuyệt tôn. . . . . ."

Trình Quân Hạo nhanh chóng tỉnh táo lại, tiến hành đàm phán cuối cùng, "Tôi muốn bọn họ không bị một chút tổn thương nào, nếu không nhất định tôi sẽ hoàn trả gấp đôi cho Trình Quân Hoa. . . . . ."

"Pằng. . . . . ." Trình lão cúp điện thoại.

Trong mắt Trình Quân Hạo tràn đầy hoảng sợ, luống cuống ngồi vào ghế, làm sao lại như vậy? ! Ngón tay run rẩy, chuẩn bị định gọi một cuộc điện thoại hỏi một chút, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.

Anh nhanh chóng nhận lấy, bên trong truyền đến giọng nói của Con Muỗi, rất trầm thấp, "Không xong rồi anh hai, mới vừa bọn đàn em báo lại, cặp song sinh đã biến mất. . . . . ."

Trình Quân Hạo tâm chìm đến đáy cốc, tia lý trí cuối cùng, lạnh lùng nói: "Đem Trình Quân Hoa ra đây, tôi muốn dẫn hắn đi đổi người. . . . . ."

Hai bảo bối, các con ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, cha vẫn còn chưa được gặp các con chưa được ở bên cạnh các con, ngàn vạn đừng. . . . . . Trong mắt anh hiện lên cuồng phong bảo vũ, tên Hồ Ly Trình lão, ông là tự mình đâm đầu vào chỗ chết. . . . . .

*

Ở trong phim trường An Tâm Á tay chân luống cuống, hay bởi vì nguyên nhân công việc lúc trước có chút bị trì hoãn, Jack thật sự bất mãn, luôn la mắng mọi người, An Tâm Á coi như đã lãnh giáo chuyện danh tiếng càng lớn, càng có tài năng nổi cơn thịnh nộ, thật kinh khủng, cô bị giày vò đầu đau não nhức, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một chút, cô vội vàng trốn được vào phòng nghỉ, uống một hớp nước, chuẩn bị thở một cái.

Ngụy Mạn ở một bên, giống như nữ cường nhân, tỉnh táo, kìm chế, mặt không chút thay đổi. An Tâm Á 囧, cô gái này xem ra cũng không dễ trêu vào, tuy nói cô đã là người đại diện của cô, cô cũng không dám đắc tội với cô ấy, nếu không chết thế nào cũng không biết, nhìn một cái cũng biết là một nhân vật lợi hại, cái thế đứng thế kia, tựa như nữ vương. . . . . .

o(╯□╰)o

An Tâm Á đang oán thầm, Phó Vũ Hằng đã đi tới, anh thở dài nói: "Thật mệt mỏi a. . . . . ."

An Tâm Á nhanh chóng gật đầu một cái, "Không sai, mệt chết đi được, thật là kinh khủng. . . . . ."

". . . . . ." Hai người nhất thời im lặng, mặc dù mắng chửi đôi câu, nhưng cũng không phải là oán trách, bọn họ đều tin tưởng nếu có cố gắng thì sẽ thu hoạch được kết quả đáng giá, kiên trì một chút cũng không phải là gì việc khó.

Chỉ là, lúc mệt mỏi, có một người bạn cũng nhau nói chuyện cùng mắng thầm ai đó, thật là vô cùng vui vẻ.

Phó Vũ Hằng hiển nhiên còn có lời muốn nói với cô, An Tâm Á chưa kịp nghe, điện thoại di động của cô liền vang lên.

Cô nhíu nhíu mày, là số lạ, suy nghĩ một chút, nhận điện thoại, "Cho hỏi là ai vậy ? !"

"Tôi là Ôn Tâm. . . . . ." Giọng nói trong điện thoại âm dương quái khí, An Tâm Á rùng mình một cái, đang không không có chuyện gì vì sao người phụ nữ này lại gọi cho cô, "Có chuyện gì không? !" Giọng nói của cô không kiêu ngạo không tự ti, thể hiện bộ dạng không có giao tình gì với cô, giọng nói không có việc gì thì đừng tìm cô.

Ôn Tâm cắn răng nghiến lợi nói, "Hôm nay nhìn thấy tin tức không? !"

"Tin tức gì? !" An Tâm Á cười cười, "Tôi đối với mấy cái đó không quan tâm. . . . . ."

"Cô. . . . . ." Ôn Tâm sắc mặt đại biến cho sự tức giận, sau lại cười lạnh một tiếng, "Tốt thôi cô cũng thủ đoạn lắm, An Tâm Á, cô đừng vội đắc ý, cảnh cáo cô, đem vị trí của cô nhường lại, vị trí nử chính này vốn không phải là của cô, nếu cô cứ tiếp tục cưỡng cầu, tôi bảo đảm làm cho cô mất đi còn nhiều thứ hơn nửa. . . . . ."

An Tâm Á không nhịn được, "Cô nói vậy là có ý gì đây? !"

"An Bình An Tĩnh. . . . . ." Ôn Tâm lạnh lẽo cười một tiếng, khạc ra bốn chữ.

Giống như tiếng sấm nổ vang bên tai An Tâm Á, mặt An Tâm Á trong nháy mắt tái nhợt, "Cô, cô nói cái gì? !"

Phó Vũ Hằng bị nét mặt của cô làm giật mình, muốn đến đỡ cô, An Tâm Á đẩy ra, lảo đảo nghiêng ngã vọt vào phòng vệ sinh, cơ hồ rống lên, "Cô nói cái gì? ! Trử Trử Lẳng Lặng làm sao. . . . . ."

Phó Vũ Hằng gãi gãi đầu, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, có chút ngượng ngùng.

Ôn Tâm cũng không nói, chỉ là lạnh lẽo mở miệng, "Lập tức đem vị trí của cô nhường lại, tôi muốn cô lên truyền thông công bố công khai, nếu không, con của cô. . . . . . Sẽ không còn mạng. . . . . ."

Rầm. . . . . .

An Tâm Á trong óc giống như nổ tung khoét một cái hố thật to, làm cô cơ hồ không thở nổi, Trữ Trữ Lẳng Lặng.

"Cô, cô đã làm gì bọn nó. . . . . ." An Tâm Á sắc mặt tái nhợt, tay chân run rẩy, chân cơ hồ không đứng vững được, mùi vị sợ hãi bao quanh trái tim cô, cô vô cùng sợ hãi.

Ôn Tâm lạnh lùng nở nụ cười, "Cô cứ đi hỏi Trình Quân Hạo một chút đi, ha ha. . . . . . Cho cô 12 tiếng, nếu không. . . . . ."

"Pằng. . . . . ." Điện thoại cúp, An Tâm Á ngây ngô đứng tại chổ, vừa mới sực tỉnh lại, An Ninh An liền lấy điện thoại di động gọi đi, nhưng đầu dây bên kia truyền tới là tín hiệu tắt máy, An Tâm Á muốn nổi điên.

Trình Quân Hạo, Trình Quân Hạo. . . . . .

Cô giống như nổi điên lao ra khỏi phòng vệ sinh, trong đại não trống rỗng, tròng mắt đỏ hoe vọt vào thang máy đi tìm Trình Quân Hạo, trong suy nghĩ hiện tại của cô chỉ có Trữ Trữ Lẳng Lặng, cô thậm chí không nghĩ tới chuyện Trình Quân Hạo làm sao lại biết về sự tồn tại của Trữ Trữ Lẳng Lặng, trong đầu không còn chút không gian nào để suy nghĩ.

Trong giờ khắc này, cô lý trí còn sót lại nói cho cô biết, anh ta là người duy nhất cô có thể cầu cứu, là người duy nhất cô có thể nhờ vả.

"Đing. . . . . ." Cửa thang máy mở ra, An Tâm Á cũng không quản, chỉ biết xông thẳng ra ngoài, vội vã đâm đầu muốn vào thang máy thì lại đâm đầu vào trong ngực Trình Quân Hạo, anh xanh mặt, rất khó coi, vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của An Tâm Á, trên mặt lộ ra sự kinh hoàng, trong lòng mơ hồ đoán ra mấy phần, chỉ là, cô làm thế nào mà biết được . . . . . .

"Trữ Trữ, Lẳng Lặng. . . . . ." An Tâm Á chỉ cảm thấy môi run rẩy, cô liều mạng khắc chế mình mới miễn cưỡng mình không khóc không thành tiếng, "Ôn Tâm. . . . . ."

Nước mắt như bão tố, lời nói cũng nói không hoàn chỉnh, cô chỉ biết nắm thật chặt tay của anh, người cô có thể lệ thuộc vào chỉ có anh mà thôi.

"Anh biết rồi, Tâm Á. . . . . ." Trình Quân Hạo ôm chặt cô, "Đừng lo lắng, anh sẽ cứu được bọn nó ra. . . . . ." Trong mắt anh nỏi lên cuồng phong, Ôn Tâm, lại là người đàn bà này.

Nước mắt An Tâm Á lại càng chảy ra dữ tợn hơn, chỉ biết cầm lấy tay anh, cả người run rẩy.

Trình Quân Hạo suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là dắt cô cùng nhau vào thang máy, lúc này muốn bỏ cô lại, trước tiên là không thể nào, thứ hai, anh không bỏ được, chuyện quan trọng nhất này, không thể để cho cô một mình ở lại trong công ty suy nghĩ lung tung, lo lắng hãi hùng.

Ôm chặt cô, "Đừng sợ, Trữ Trữ Lẳng Lặng sẽ không có chuyện gì . . . . . ."

An Tâm Á cảm thấy thật ấm áp, nhiều năm về sau nhớ lại, thời điểm cô bất lực nhất thời, ngực của anh, khiến cho trái tim cô an tâm rất nhiều, là nơi có cảm giác ấm áp khiến cho cô muốn dựa vào nhất, cảm thất rất được trân trọng.

105. Ưng Môn

Lòng của cô buông lỏng một chút, mắt đỏ hoe, nói, "Ôn Tâm yêu cầu tôi nhường vị trí nữ chính lại cho cô ta, nói là tôi phải công khai công bố trên truyền thông, tự mình nhận lỗi, nhường vài nữ chính lại, tổng giám đốc Trình, tôi. . . . . ."

"Đừng nói nửa. . . . . ." Trình Quân Hạo cắt đứt lời nói của cô, "Hai đứa bé không nằm trong tay cô ta, cô ta chỉ là muốn uy hiếp em thôi, em làm những chuyện đó cũng vô ích, đừng sợ, có anh ở đây. . . . . ."

Có anh ở đây? !

Lòng của An Tâm Á lại bình ổn lại rất nhiều, "Thật sẽ không sao? ! Ngộ nhỡ. . . . . ."

Trình Quân Hạo đẩy cô vào ghế phụ, còn mình thì ngồi vào ghế lái, vừa lo lắng cô vừa cài dây an toàn, đạp chân ga lái xe rời nhà để xe, xe hơi đắt tiền rất nhanh biến mất trước cửa tòa nhà CBD, "Yên tâm, anh nhất định sẽ cứu hai đứa nó ra. . . . . ."

Tâm tình An Tâm Á lơ lắng không thôi, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần. . . . . . Trữ Trữ Lẳng Lặng không nên có chuyện gì.

Vào lúc này khi An Tâm Á ngồi bên cạnh Trình Quân Hạo, mới cảm thấy có được một chổ dựa vững chắc.

*

"Lẳng Lặng, bấm máy phát tín hiệu chưa? !" An Bình nhỏ giọng hỏi.

"Ừ, bấm rồi, anh hai cũng nhấn rồi phải không? !" An Tĩnh cẩn thận kiểm tra, không nhịn được bạo nói tục, "Mẹ nó, tại sao lại bị bắt cóc? Xem ra muốn nhận người cha này thật không dễ dàng, trước đó đã bị dính líu một lần rồi. . . . . ."

An Bình trầm mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy không khí lạnh lẽo, "Xem ra những chuyện bắt cóc này có vẻ là để ép buộc ông ấy, lần này, không bằng lần này thay ông ấy giải quyết luôn tên kia. . . . ."

"Anh nói là lão già kia? !" An Tĩnh tức giận mà nói: "Vừa nghĩ tới trên người chúng ta có chung huyết thống với hắn, thật ghê tởm, suy nghĩ một chút thì thấy cha cũng thật đáng thương, cõi đời này tại sao còn có thể có người cha đối xử với con mình như vậy chứ? !"

An Tĩnh cảm giác giống như là đã dẫm vào địa lôi, lập tức không lên tiếng.

An Bình cau mày, người ta thường nói cái này có tính di truyền là có căn cứ, ngộ nhỡ Trình Quân Hạo cũng giống như cha mình thì sao, An Bình trong lòng thoáng qua một tia bất an, nếu quả thật là như thế, cậu nhất định sẽ không lưu luyến cái tình cha con này.

Đến lúc đó, An Bình và An Tĩnh sẽ cùng nhau quên đi những suy nghĩ về người cha này, dù sao từ lúc bọn họ sinh ra cũng chưa từng có cha ở bên cạnh mình, mặc dù khát vọng, nhưng nếu không có, cũng không chết được.

"Giờ giúp ông ta một chút cũng được. . . . . ." An Bình trầm ngâm, trên mặt hiện lên sự trấn định, chuyện bắt cóc này cũng không phải là gặp lần đầu à, lâu ngày cũng thói quen, mẹ nó.

An Tĩnh bất đắc dĩ nói: "Đêm 13 nhất định sẽ nghe theo lời của anh hai rồi, chỉ là một mình hắn có thể là đối thủ của bọn họ sao? !"

An Bình nhún nhún vai, "Đó là chuyện của hắn, đánh không lại thì chúng ta chạy trước, để cho lại hắn đối phó, chỉ là Đêm 13 cũng không phải là người có lai lịch bình thường, hiện tai trong nước dường như vẫn chưa có người nào có thể địch nổi hắn, bản lĩnh của hắn, ừ, anh đoán chừng khó có ai địch nổi, hắn lại rất am hiểu dùng dao với ám khí, công phu trốn chạy lại là hạng nhất . . . . . ."

Phân tích như vậy mới thấy Đêm 13 quả thật có thể lấy một địch trăm. Hai anh em gật đầu một cái, bắt đầu tính toán.

Bên đây Đêm 13 mệt mỏi hung hăng hắt hơi một cái, âm thầm oán giận, là ai lại đang tính toán hắn nửa rồi, nhất định là hai tên nhóc kia, hắn có chút buồn bã, mẹ nó, cuộc sống này làm sao mà trôi qua được đây? ! Ngày nào cũng là đi cứu người bị bắt cóc, thật sự là. . . . . . Mệt mỏi a a.

Nhưng hắn lại không thể không đi làm, ô ô. . . . . .

Hiển nhiên chổ An Bình An Tĩnh bị nhốt vào là một địa lao, cửa vào được thiết kế vững chắc, trên đỉnh nhà lao có một cái cửa sổ, dùng làm chổ thông gió, tuy nhiên cũng không làm cho không khí trên mặt đất thoáng mát được bao nhiêu, bọn họ nhanh chóng phân tích tình thế một chút, đoán chừng trên hành làm đi lại bên ngoài, là có người coi chừng, nhìn bóng dàng có vẻ là rất nhiều người, hơn nữa, nơi đây lại là chổ giam cầm, cho thấy bên ngoài còn bị giám sát rất chặt. . . . . .

Có lẽ có chút nguy hiểm đấy.

An Bình âm lãnh cười một tiếng, chờ Đêm 13 tới, cậu muốn sang bằng nơi này, khốn kiếp nhưng thằng đầu gấu như các người, tính cách ầm hiểm của cậu hừng hực bốc cháy lên rồi.

*

Trình lão lo lắng vô cùng, hắn âm thầm hỏi Quản gia, "Phó Vũ Hoàng làm sao biết sự tồn tại của hai anh em bọn chúng? ! Khốn kiếp, lại bị hắn nẩng tay trên cướp người trước, cuối cùng hắn muốn làm gì. . . . . ."

"Chổ đó là địa bàn của hắn, hắn biết cũng không phải là không khả năng, có lẽ. . . . . ." Quản gia bất đắc dĩ nói, "Chúng ta cũng bị hắn âm thầm tính toán sau lưng, người làm bị hắn mua chuột cũng bình thường. . . . . ."

Trình lão trở nên luống cuống, giống sư tử bị giam trong lồng.

Hắn vốn nghĩ muốn âm thầm phái người làm đi bắt cóc cặp sinh đôi, nhưng không biết làm sao chuyện này lại truyền đến tai Phó Vũ Hoàng, khi phái người của hắn đến đó thì đã qua muộn, Phó Vũ Hoàng đã đi trước hắn một bước, đem hai người bắt đi, nhốt ở trong lao, Trình lão tức giận không kềm chế được, không biết hắn rốt cuộc rắp tâm chuyện gì, nhất định là rắp tâm không tốt, Trình lão tức giận muốn giết người.

Giọng nói Phó Vũ Hoàng lập tức vang lên bên cạnh, tiếng cười lưu manh của hắn truyền tới, từ phía sau rèm người cũng xông ra, cười híp mắt nói: "Trình lão gia tức giận cái gì chứ? ! Đừng nói tới chuyện là ai cướp người, chúng ta bây giờ là người trên cùng một chiếc thuyền, ông bắt hay tôi bắt cũng đều như nhau mà thôi, chỉ cần có thể cứu Trình đại thiếu ra không phải tốt rồi sao. . . . . ."

Trình lão giận không kềm được, hắn một đời kiêu hùng, hôm nay lại bị người khác tính toán, làm sao có thể nuốt xuống được cục giận này, già như thế này rồi, khí phách vẫn còn như cũ, nhưng giờ lại là người dưới mái hiên, hắn hơi khắc chế giọng nói hạ xuống: "Đây là chuyện nhà của tôi, Bang chủ cũng không cần phải quản đến. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng nhíu mày, cười ha hả, "Tôi cũng chỉ muốn giúp ông thôi, nếu như không có tôi, người của ông, làm sao có thể càng được người của Trình Quân Hạo đến cướp người lại, người của ông thì được mấy cân lượng, tôi còn không biết sao, Trình lão đừng nóng giận, bất kể dùng phương pháp gì, đạt được mục đích là được . . . . . ."

Trình lão tức để muốn phùng mang trợn má, hắn biết Phó Vũ Hoàng có tính toán khác, nhưng lại không ngờ tới hắn lại trắng trợn chen ngang vào cuộc tranh đấu giữa hai cha con bọn hắn như thế.

Hắn nhẫn nhịn, cuối cùng cũng phải bất đắc phải thỏa hiệp, không truy cứu, "Tôi có thể gặp hai đứa sinh đôi đó chứ? ! Đến địa lao. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng lại ngăn cản hắn, nheo mắt lại, " Chờ đã, Trình lão, đừng có gấp. . . . . ."

"Anh muốn ngăn cản tôi? !" Trình lão tức giận muốn bốc hỏa, quả thật rất muốn giết người, trong mắt cũng mang theo ánh mắt thù địch.

Phó Vũ Hoàng trong lòng tính toán, lúc này cho Trình lão đi đến đó, có khi cặp song sinh có thể bị thương hoặc mất mạng. . . . . . Mắt hắn híp lại, cũng không muốn mất đi lợi thế trao đổi với Trình Quân Hạo.

Đến giờ mới có được một chuyện có lợi như vậy, hắn không nghĩ tới chuyện sẽ bỏ qua, hắn cũng không muốn Trình lão làm hư chuyện của hắn, hắn mỉm cười híp mắt, "Chỉ là hai đứa bé mà thôi, Trình lão cần gì chấp nhặt với bọn nó, đúng rồi, Trình Quân Hạo sẽ lập tức tới đây. . . . . ."

Trình lão tức giận lui về phía sau một bước, Quản gia tiến lên đỡ hắn, hắn tức giận xanh cả mặt, nhưng một câu mắng người cũng khuông dám phun ra, hắn biết, hắn thông minh một đời, lần này, chơi với sói, liền bị sói gài bẫy. . . . . .

106. Không bằng sang bằng chổ này

Có lẽ, còn có thể bị bán đứng.

Trình lão vừa nghĩ tới đây, cổ họng nóng lên, một ngụm máu nóng không ức chế được dâng trào lên, ói ra trên mặt đất. . . . . .

*

Con Muỗi mang theo Trình Quân Hoa ra khỏi địa lao, Trình Quân Hoa hiển nhiên chật vật không chịu nổi, hắn bị cơn ghiền hành hạ người không ra người, ma không ra ma, Con Muỗi sai người khi hắn phát tác đến nổi tự làm bị thương chính mình, mới cho người tiêm thuốc cho hắn, cho nên, Trình Quân Hoa, coi như là nếm qua đầy đủ khổ sở trên đời.

Liều lượng thuốc càng lúc càng lớn, thời gian phát tác cũng rút ngắn, độc này, muôn cai cũng rất khó à.

Con Muỗi ném hắn trên mặt đất, hung hăng đá hắn một cái, "Đồ ghê tởm, lại dám uy hiếp anh hai. . . . . ."

Con Muỗi đá một cái thật ác, xoay người cho đàn em mỗi người một đá, "Đồ vô dụng, tụi bây phải bất chấp mọi thử bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, chuyện gì xảy ra với tụi bây vậy hả? !"

Mấy người hai mặt nhìn nhau, lộ ra khuôn mặt xấu hổ, là bọn họ khinh địch, bọn họ chỉ là không ngờ tới, vừa mới xảy việc chặn được việc bắt cóc lần thứ hai xong, lại tới thêm một nhóm người nửa. . . . . .

Nhất thời sơ sót.

Con Muỗi cắn răng nghiến lợi, "Chờ anh hai tới xử trí các ngươi. . . . . ."

Xích. . . . . .

Xe hơi đắc tiền bon bo chạy về phái cửa Ưng Môn, Con Muỗi bước ra đón, trên mặt viết đầy sự tức giận cùng đau lòng, "Anh hai. . . . . ."

Trình Quân Hạo để An Tâm Á ngồi trên xe, một mình xuống xe, trước cửa quỳ một dãy người tới nhận tội, Trình Quân Hạo nhíu nhíu mày, "Lần này là chuyện gì xảy ra? !"

"Là người của Hổ Bang ra tay, bọn họ đã sớm có chuẩn bị, tụi em ứng phó không kịp. . . . . ." Người dẫn đầu đau lòng mà nói: "Anh hai cứ trừng phạt tụi em đi, là tụi em bảo vệ không tốt. . . . . ."

Trình Quân Hạo nhíu nhíu mày, cả giận nói, "Quỳ làm cái gì, cùng với ta đi cứu người, lấy công chuộc tội. . . . . ."

"Dạ . . . . ." Mọi người rất cảm động, nguyện hết mực trung thành, dù là liều mạng, cũng muốn ủng hộ Ưng Môn cùng Môn chủ Trình Quân Hạo.

Trình Quân Hạo cúi đầu nhìn lướt qua Trình Quân Hoa, trong lòng thoáng q
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại