Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha
Chương 76: Ngục thiên minh giết tới cửa!
Tổng bộ Ngục Thiên Minh được đặt ở trên hòn đảo tư nhân Sicilia. Lôi Khiếu Thiên ôm Đường Kiến Tâm đi xuống, Nick theo sau. Khi còn trên phi cơ, Lôi Trảm Thiên có liên lạc với Lôi Khiếu Thiên nói rằng Lôi gia đã bắt đầu có dị dạng, mẹ của Thẩm Dương Kỳ cũng đã tới. Anh ta bây giờ cũng phải mau về nhà, bảo Lôi Khiếu Thiên cũng mau trở về một chuyến! Lôi Khiếu Thiên nghe xong cũng chỉ là cau mày, cặp mắt lãnh duệ quét qua tầng mây phía trên cao, mặt không chút thay đổi. Nick có chút lo lắng Lôi Khiếu Thiên như vậy, không biết những người Lôi gia đang có động tác gì!
Mà đại ca anh chỉ ừ lại một tiếng rồi không nói nữa, cứ như chuyện bọn họ sắp làm không có chút quan hệ gì với anh ấy, điều này khiến Nick thấy không bình thường! Nhưng anh cũng không nói nghi ngờ của mình ra, chỉ lẳng lặng đi theo sau Lôi Khiếu Thiên!…
Lôi Khiếu Thiên ôm Đường Kiến Tâm vào phòng mình, Nick đi theo kiểm tra một lần cho cô. Dù sao áp lực trên cao không tốt với tim, mãi tới khi xác định Đường Kiến Tâm không có gì đáng ngại, hai người mới cùng ra ngoài!
- Đại ca, anh Trảm bảo anh quay về Lôi gia, anh...
Lôi Khiếu Thiên híp mắt lại.
- Để bọn họ sống thêm hai ngày.
Nick gật đầu, anh biết đại ca không muốn rời khỏi chị dâu lúc này, chẳng qua... Nick lại ngẩng lên, nhìn bóng lưng Lôi Khiếu Thiên. Đại ca, thật sự không sao chứ? Có lẽ kỳ thực anh căn bản không có dự định đối phó với bọn họ, dẫu sao, nói thế nào bọn họ cũng có liên hệ máu mủ với anh, điều này là sự thật không thể chối cãi!
Nick nghĩ tới đây có hơi khó chịu. Nhất là khi nghĩ đến những thân nhân trong hoàng gia mình, thân nhân? Nếu quả thật có thân tình sao lại có thể hạ sát thủ, đuổi tận giết tuyệt như thế?
Nick tự giễu, có phần trào phúng, đây chính là sự bi ai khi sinh ra trong hoàng thất!
Cùng thời điểm Lôi Khiếu Thiên quay về Sicilia, Đế Văn, Chris cũng liền thả tin tức! Đầu tiên là ân cần thăm hỏi, mafia Italia, tổ chức khủng bố, hai bên có nguồn gốc sâu xa với Ngục Thiên Minh, chẳng qua là sau này rời khỏi tự sáng lập thế lực mới, nhưng vẫn coi lão tổ tông là Ngục Thiên Minh!
Lôi Khiếu Thiên ngồi trong thư phòng đối thoại với Đế Văn và Chris qua video. Chris luôn dùng điệu bộ cười hí hửng nhạo báng Lôi Khiếu Thiên nhưng anh vẫn ổn định bất động như núi, mặt không đổi sắc.
- Đại ca, nghe nói gần đây anh rất phong lưu nha, ôm được mỹ nữ không thèm buông tay luôn đó!
Lôi Khiếu Thiên nhướng mi lên.
- Cậu xác định là tôi mà không phải cậu?
Cứ tưởng Chris sẽ mắc cỡ, nhưng, hiển nhiên Lôi Khiếu Thiên đã đánh giá thấp độ dày da mặt của đối phương. Chris cười không ngừng, rất là kiêu ngạo.
- Chúng ta đâu cùng một đẳng cấp. Em cũng không như anh, không gần nữ sắc!
Đúng vậy, Chris chỉ sợ là người đàn ông phong lưu nhất trên thế giới, có thể so sánh với đế vương thời cổ a, hậu cung mỹ nữ thì ba nghìn! Với lại anh ta phong lưu cũng lạm tình, là người đàn ông tồi tệ nhất lịch sử, thế mà vẫn coi đó là sự kiêu hãnh của bản thân. Đế Văn rất khinh bỉ anh ta, Chris liền bất mãn, gào khóc. Đó là cái gì chứ, đàn ông từ bé đã mang theo vũ khí, chẳng lẽ lại không có tác dụng? Con người thì phải biết hưởng thụ, huống hồ những cô gái kia đều tự đưa tới cửa, nào có đạo lý không ăn? Anh ta không muốn lãng phí thức ăn, nếu lãng phí sẽ bị thiên lôi đánh chết, phải không?
Lôi Khiếu Thiên, Đế Văn hung hăng trợn mắt nhìn anh ta, tên này quả đúng là nát đến cùng cực, vậy mà còn kiếm cớ.
- Có phải anh một ngày không có đàn bà sẽ sống không nổi không hả?
- Trời ơi, Văn Văn thân ái của tôi, sao cậu có thể nói anh như thế, anh rất ủy khuất đó, rõ ràng là xa tôi mấy cô ấy sống không nổi mà! - Chris giả bộ oan ức, ngay cả mâu quang cũng dịu dàng hơn!
Đế Văn nổi giận, ra vẻ buồn nôn.
- Câm miệng, đừng có gọi tôi là Văn Văn! - Chết tiệt, khiến cả người anh nổi đầy da gà!
Chris mím môi, giả bộ đau lòng, tinh quang sâu trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
- Đại ca, Văn Văn ghét bỏ em!
Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên co quắp, Đế Văn hét lên.
- Con mẹ nó anh còn ra vẻ như thế, tôi ném anh xuống Đại Tây Dương cho cá mập ăn!
- Cậu nỡ bỏ sao?
Đế Văn liền nghẹn, quay mắt đi, tắt hẳn màn hình của anh ta đi, hít sâu một hơi, nhìn sang Lôi Khiếu Thiên.
- Đại ca, lần này sao hàng lại xảy ra vấn đề? Khi đối phương nghiệm hàng phát hiện số lượng không đúng, may là không nhiều lắm, chỉ là một vấn đề nhỏ nhưng với chúng ta lại rất bất lợi!
Lôi Khiếu Thiên trả lời.
- Lần này là do chúng ta khinh địch, tôi sẽ trực tiếp xin lỗi đối phương. Lần sau sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa!
Đế Văn gật đầu.…
- Xin lỗi thì không cần, cứ để em ứng phó. Đúng rồi, nhóm tiền giả của A Mạn cũng tới rồi, đang chuẩn bị giao dịch!
- Đã biết, để A Nhị tham gia đi!
- Vâng, vậy em đi sắp xếp!
- Ừ, tiện thể thanh lý người của Lôi gia!
Đế Văn kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên.
- Đại ca, không phải anh nói giữ lại bọn họ ư?
- Không cần, nếu bọn họ đã vội chịu chết, tôi thành toàn cho bọn họ!
Đế Văn gật đầu, lúc này mới tắt màn hình con đi, cuối cùng mọi thứ lại như bình thường. Khuôn mặt tức giận của Chris xuất hiện trên màn ảnh nhỏ, quát lên với Đế Văn.
- Văn Văn, cậu quá hẹp hòi đấy, chỉ đùa chút xíu mà đã giận rồi sao!
Đế Văn tức giận liếc anh ta.
- Câm miệng anh lại, bây giờ đang nói chính sự!
Chris vội vàng thu liễm bộ mặt ban nãy, nghiêm túc lại.
- Đại ca nói chúng ta thanh lý người của Lôi gia!
Chris cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
- Đại ca, anh khẳng định chứ?
Lôi Khiếu Thiên gật đầu.
- Bọn họ giữ bên cạnh các cậu cũng lâu rồi, đã tới lúc dọn dẹp sạch sẽ!
Chris mừng rỡ như điên.
- Thật tốt quá, lần này rốt cuộc đã được làm một trận lớn rồi. Cả ngày phải đối mặt với mấy bộ mặt phách lối kia liền bốc hỏa, rồi lại không chỗ nào phát tiết, bây giờ đã đến lúc lão tử ra oai rồi!
Đế Văn gật đầu, đúng vậy, cuối cùng có thể thả lỏng gân cốt thay máu rồi!
- Vậy lão đại à, bọn em hoạt động lớn như thế, anh không sao chứ?
- Yên tâm, Trảm đã qua đó, bọn họ muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, tôi tự nhiên để bọn họ biết rõ hậu quả chân chính khi chọc giận tôi là gì! - Trong mắt Lôi Khiếu Thiên bắn ra sự tàn bạo, thấy vậy Đế Văn và Chris đều lạnh toát sống lưng. Từ bé bọn họ đã cùng đi theo đại ca, nếu mà đại ca tức giận, hậu quả ấy...
Đế Văn và Chris liếc nhau, trong đầu đồng thời hiện lên một hình ảnh. Một cậu bé khiêng M99 cả người đầy máu bước ra từ trong biển lửa, mà trong biển lửa kia chính là trụ sở bí mật của tiểu quân Sắc Liệt...
- Chris, việc về biệt thự Jian Ke là thế nào?
Bỗng Lôi Khiếu Thiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ xa xôi của Đế Văn và Chris, chợt giật mình tỉnh lại mới ngây ngốc nói:
- Hai năm trước, bộ quốc phòng bắt đi mấy nhân viên kỹ thuật cao tầng của tổ chứng khủng bố bọn em, bọn em đã phái đi mấy đặc công để nghĩ cách cứu viện. Nhưng không có người nào đi ra được, ngược lại đều bị tiêu diệt sạch. Những người đó rất quan trọng với bọn em, bọn em nhất định phải cứu. Mà bộ quốc phòng cũng rất giảo hoạt, thay đổi trụ sở bí mật nhiều lần, chờ tới khi bọn em tra ra được người bị bọn họ giam ở biệt thự Jian Ke thì đối phương đã sớm dời đi, mà sau khi người bọn em vào khu biệt thự thì chỉ có một người thoát được. Hơn nữa người kia còn trọng thương nặng, mang về tin tức là bên trong đó có thứ mà người chúng ta lưu lại, cho nên mới có thể mạo hiểm thêm lần nữa, chẳng qua không ngờ là...
Câu nói kế tiếp Chris không nói nữa, thế nhưng Lôi Khiếu Thiên cũng đã hoàn toàn hiểu, mặt trầm đến mức không thể trầm hơn được nữa, anh đã hiểu vì sao mà người của bộ quốc phòng lại xuất hiện nhanh đến thế!
- Đối phương nói thế nào?
- Bọn họ tuyên bố đây là lần diễn tập quân sự. Nhưng bọn em khẳng định không bỏ qua, bây giờ hai phe còn đang giằng co. Bọn em nói ra điều kiện chính là thả toàn bộ người của bọn em toàn bộ không hao tổn gì trở về, cộng với việc giao ra người chỉ huy hành động lần trước mới bỏ qua chuyện này!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu.
- Tốt lắm! Nếu đã chọc tới chúng ta, muốn thoải mái nào có dễ dàng!
Trong mắt Đế Văn, Chris cũng hiện lên tia máu. Đúng vậy, chọc vào bọn họ mà muốn toàn thân rút lui chính là si tâm vọng tưởng!
Nói xong việc công, ba người liền im lặng. Đế Văn cũng rất tò mò khi Lôi Khiếu Thiên lại vì một cô gái mà tự chạy tới thành phố C.
- Đại ca, Kỳ nói anh đang theo đuổi vợ?
Lôi Khiếu Thiên cười như không cười nhìn vẻ mặt bát quái của Đế Văn với Chris, ung dung tựa lưng vào ghế, nhướng mày.
- Thế nào? Không được sao?
Chris kinh hô thành tiếng.
- Chết mất, là thật sao!
Đế Văn lắc đầu.
- Được chứ, sao lại không được! Đúng rồi, đại ca, chị dâu đâu? - Anh quả thật tò mò anh ấy theo đuổi chị dâu thế nào.
- Cô ấy... Bị thương! - Lôi Khiếu Thiên mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái dương để giảm bớt cơn buồn ngủ. Nhưng nghĩ đến tiểu Tâm Nhi, anh lại thấy trong người thật ấm áp.
- Bị thương? - Chris sửng sốt. - Có phải là... - Mấy người chạy tới khu biệt thự đó?
Thời điểm mà Ngục Thiên Minh giằng co với Thượng Tá bên quốc phòng, người của anh ta cũng đứng xem cách đó không xa. Lúc mà nghe lại thủ hạ báo cáo thì cũng đồng thời xem kịch vui!
- Là cái gì? - Lôi Khiếu Thiên tự nhiên vắt chéo chân, nhìn về Chris!
Chris chớp mắt, phe phẩy hai tay.
- Ách, không có gì, không có gì! - Nếu để lão đại biết anh ở phía sau anh ấy xem trò vui, chắc chắn hậu quả rất thảm!
Đế Văn liếc xéo Chris, khẽ hừ một tiếng.
- Kỳ nói đại ca cũng bị thương?
- Không chết được!
Đế Văn liền nghẹn, quên đi, tính tình lão đại là vậy. Dù chỉ còn một hơi cuối cùng anh ấy cũng có thể đứng trước mặt anh, lạnh lùng nói không chết được. Anh đúng là vớ vẩn khi quan tâm anh ấy! Lần này Chris ngậm miệng luôn, lui ghế lại. Nói thật, khi anh thấy lão đại nhảy xuống khỏi trực thăng, còn không nhịn được hoan hô, đó là độ cao hai nghìn mét đấy, lại còn dưới tình huống đối thủ đang theo sát mà nhảy xuống. Khi ấy mắt anh ta lồi ra, liên tục tuôn ra những lồi thô bỉ với những viên đạn đuổi theo sau anh ấy, lúc đó sợ đến mức té cả xuống ghế. May là đại ca không có việc gì...
- Kỳ là thế nào? - Lôi Khiếu Thiên nhíu mày nhìn Đế Văn. Anh ta lộ ra vẻ mặt hả hê, nhún vai:
- Cậu ta nói cậu ta đang đuổi theo vợ!
- Cậu ta đuổi cái rắm, có mà tới quấy rối! - Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng hừ hừ, người nào cũng không để anh yên ổn!…
Thẩm Dương Kỳ rất oan ức, run run chỉ vào Lôi Khiếu Thiên, đại ca, không phải anh bắt em trong vòng hai tháng phải đuổi theo vợ sao? Làm sao có thể nói anh tới quấy rối?
Đế Văn, Chris liền 囧, đại ca à, chỉ có anh muốn đuổi theo vợ mà các anh em khác không cần sao?
CHƯƠNG 76.2:
- Yêu cầu của dì nhỏ, anh biết mà, dì nhỏ thời gian gần đây rất là bưu hãn, lần này trực tiếp nhét luôn một cô gái người châu Á lên giường cậu ta!
Nghĩ lại sáng sớm Thẩm Dương Kỳ đã tới, mặt đỏ như mặt heo liền buồn cười! Lôi Khiếu Thiên nghĩ tới trình độ bưu hãn của dì nhỏ nhà anh cũng vui vẻ.
- Dì nhỏ về Italia rồi?
- Đúng vậy, đã ở đây mấy ngày, em đúng là khổ! - Đế Văn rất ủy khuất, chẳng nhẽ bây giờ lại đi phàn nàn với người ta sao?
- Đáng đời! - Chris cười híp mắt!
Đế Văn vung nắm tay lên với anh ta, hung tợn cảnh cáo đối phương. Chris liền nổi giận, vỗ bàn đứng dậy.…
- Anh đi tố cáo dì nhỏ Đồng Đồng ức hiếp anh!
Đế Văn mím môi. Khi còn bé trong mấy người anh em thì Chris da mặt dày nhất, biết lấy lòng dì nhỏ, được dì nhỏ cưng chiều. Sự cưng chiều với Chris ấy khiến nhân thần cộng phẫn, mấy người anh em bọn họ cũng không dám chọc anh ta làm gì, đây chính là lịch sử đẫm máu và nước mắt đó! Lôi Khiếu Thiên cũng nhếch môi lên.
- Kỳ thực dì nhỏ cũng không phải là thiên vị! - Chí ít thì trong mắt anh dì nhỏ không có thiên vị!
Đế Văn lẩm bẩm: "Lão đại, cũng chỉ có anh nghĩ thế thôi!"
- Vậy cậu không thương dì nhỏ sao?
Đế Văn nhếch môi.
- Thương chứ, dì ấy là mẹ của chúng ta mà! - Mặc dù không phải là ruột!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu.
- Hai người các cậu cũng đừng chọc đám Kiệt nữa, đứng đắn một chút!
- Wo, lão đại, việc này bọn em bị oan nha, là lão đại anh nói có một vài thứ không thích hợp để bọn họ biết mà! - Rõ ràng anh ấy dặn không được để những người khác biết quan hệ giữa bọn họ, bây giờ còn trách bọn họ, rõ là oan hơn cả Đậu Nga! Lần này Đế Văn cũng giơ hai tay tán thành. Đây không phải là bọn họ sai, bọn họ chỉ dựa theo lời dặn của lão đại mà diễn trò thôi mà!
Lôi Khiếu Thiên tức giận.
- Tôi bảo các cậu làm gì thì các cậu làm thế hả? Không biết dựa theo tình hình mà thay đổi sao?
Đế Văn và Chris liếc nhau. Được rồi, lỗi của bọn họ được chưa! Lôi Khiếu Thiên mặc kệ bọn họ, nói một tiếng rồi cắt đứt tín hiệu, tựa đầu vào ghế, trầm tư.
Anh, Trảm, Kỳ, Đế Văn, Chris đều được thao luyện trong tay Lôi Tiểu Tiểu. Ít nhất khi anh tám tuổi cho đến năm mười ba tuổi thì vẫn chung sống với mấy người bọn họ, ngủ chung, cùng tập luyện, cùng tới sa mạc, cùng vượt qua rừng rậm!
Tới khi bọn họ mười bốn tuổi thì Lôi Tiểu Tiểu để bọn họ lựa chọn, giao nhiệm vụ cho năm người, mỗi nhiệm vụ sẽ quyết định người nào sẽ đi đâu. Anh lựa chọn Sắc Liệt. Đúng vậy, đó là một tiểu quân đội bí mật, mà nhiệm vụ này cũng là nguy hiểm nhất, độ khó lớn nhất. Anh là đại ca trong mấy anh em, cho nên không nghi ngờ chút nào, lựa chọn này của anh chính là theo thói quen luôn bao bọc bọn họ dưới cánh chim của mình! Đế Văn lựa chọn mafia Italia, Chris tới tổ chức khủng bố, Kỳ xâm nhập vào giới văn nghệ, Trảm ở lại bên cạnh anh! Mà chính cái năm khi anh thành công tiếp nhận Ngục Thiên Minh thì gặp Thượng Quan Kiệt Thiếu, Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân, Phó Hạnh Lương!
Anh không dám nói trước đây khi cứu bọn họ hoàn toàn không có ham muốn riêng. Ngay lúc đó anh ở Ngục Thiên Minh còn chưa hoàn toàn nắm quyền, anh chỉ có thể dựa vào bản thân, mà bốn người này xuất hiện thật đúng lúc. Anh giúp bọn họ đoạt lại mọi thứ, đổi lấy là sự trung thành cả đời. Anh cho là rất công bằng, anh vốn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, với anh, nếu không có chỗ lợi thì anh sẽ không làm!
Cứu người cũng giống như vậy. Nếu bọn họ không có giá trị với anh, anh sẽ không ra tay! Mà Tâm Nhi là một ngoại lệ, là kỳ tích duy nhất trong cuộc đời anh!
Nick gõ cửa vào thì Lôi Khiếu Thiên đã ngủ say trên ghế. Thật ra anh cũng rất mệt mỏi. Có thể nói, trong khoảng thời gian này, anh chưa từng có được một giấc ngủ tốt. Nhất là sau khi bị thương, cơn rát bỏng phía sau khiến anh khó mà ngủ ngon được. Sự đau đớn như muốn đốt cháy người anh, rất khó chịu!
Mà Nick cũng nói đây là hiện tượng bình thường, là kết quả do thuốc trị thương có tác dụng. Diện tích bỏng của anh quá lớn, chỉ có thể dùng thuốc trị thương chữa bỏng cấp cao này. Đây là phát minh của anh ta. Hơn nữa đại ca sau khi bị thương chưa có nghỉ ngơi tốt, động đậy tới vết thương mà không đau mới lạ! Lôi Khiếu Thiên gật đầu. Những cơn đau này không hề gì, chỉ là sẽ ảnh hưởng tới những lúc nghỉ ngơi, có thể chịu được! Nick định nói bệnh tình của Đường Kiến Tâm với Lôi Khiếu Thiên, nhưng thấy đại ca ngủ say cũng không đành lòng đánh thức anh, lấy áo khoác đắp lên cho anh rồi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại! Lôi Khiếu Thiên mấy ngày nay đều ở tổng bộ xử lý mọi việc, không có đi ra ngoài. Cho dù những giao dịch cần anh ra mặt thì anh cũng chỉ để Ám Minh ra thay thế. Nick biết đại ca lo cho chị dâu, đã qua hơn một tuần mà chị dâu vẫn không có phản ứng, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, ngày ngày chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng mà duy trì sinh mạng! Hơn một tuần này, mọi sinh hoạt của Đường Kiến Tâm cũng do một tay đại ca lo liệu. Thứ nhất đây là tổng bộ Ngục Thiên Minh, không thể mời bảo mẫu; thứ hai, đại ca không thể nào cho người khác chạm vào thân thể chị dâu, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể do đại ca tự thân động thủ!
Nhưng mà, Nick sao cứ thấy đại ca làm hoài mà không biết mệt vậy?
Cũng tỷ như bây giờ, Nick gõ cửa phòng một cái.
- Đại ca, em vào được không?
- Vào đi!
Nick cười trộm, sáng nào đại ca cũng rửa ráy cho chị dâu một lần, mà sáng anh cũng phải kiểm tra giúp chị dâu, cho nên ngày nào cũng có một màn như thế này đây. Khi Nick vào thì Lôi Khiếu Thiên đang bưng chậu rửa mặt vào phòng tắm. Nick lắc đầu, cũng không lãng phí thời gian, bắt đầu kiểm tra, đầu tiên là từ mắt. Qua hơn chục ngày, sắc mặt Đường Kiến Tâm đã khôi phục lại chút huyết sắc, không còn trắng nhợt như tuyết lúc ban đầu nữa!
Nick thở dài, bắt đầu kiểm tra nhịp tim cho cô. Sau khi nghe xong một hồi lâu, mắt bỗng trợn tròn, khó mà tin nổi, vội nghe đi nghe lại nhiều lần.
Khi Lôi Khiếu Thiên đi ra thấy Nick không bình thường, vẻ mặt cậu ta rất kỳ dị, luống cuống chạy lại.
- Tâm Nhi sao thế?
Thanh âm đột nhiên tới của Lôi Khiếu Thiên khiến Nick hơi hoảng, nắm tay phải Đường Kiến Tâm xem mạch cho cô. Lần đầu tiên do không có dụng cụ bắt mạch, còn lần thứ hai thì khác! Lôi Khiếu Thiên cũng biết chuyện hệ trọng, khẩn trương đứng nhìn một bên, không lên tiếng quấy rầy Nick!
Sau một lát, Nick đặt cánh tay Đường Kiến Tâm xuống, nét mặt vừa mừng vừa lo! Lôi Khiếu Thiên nhíu mày.…
- Tâm Nhi gặp nguy hiểm sao?
Nick lắc đầu, há miệng, lại một chữ cũng không ra!
Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống.
- Thế vậy là chuyện gì? - Không có nguy hiểm thì sao nét mặt cậu ta như gặp quỷ thế?
- Chị dâu... Có thai!
Lôi Khiếu Thiên sững người, hai giây sau, trong đầu nổ bùm một cái, cả người cứng đờ, không cách nào động đậy. Hóa ra đại ca cũng có lúc luống cuống cùng biểu lộ luống cuống như thế. Tốt ha, cái này đã hoàn toàn an ủi được Nick.
- Chị dâu có thai đã hơn nửa tháng rồi! - Vừa rồi anh đo nhịp tim cho cô đã thấy có điều không đúng, có phần giật mình mới khiếp sợ bắt mạch lần nữa!
Khi xác định mình không đoán sai thì cũng có chút lo âu. Với tình trạng hiện nay của chị dâu thì thật sự là không thích hợp để có thai!
- Tâm Nhi... Có thai?
- Đúng thế! - Anh không chúc mừng đại ca chỉ là bởi vì không xác định có giữ được đứa bé này hay không!
- Thật sao? - Anh sắp làm bố? Lôi Khiếu Thiên quả thực khó mà tin nổi, sự vui sướng lấp đầy trong tim, trong đầu chỉ còn một câu nói, anh sắp làm bố!
Nick cau mày, anh lần đầu tiên thấy đại ca vui đến thế, vui sướng không chút che dấu. Câu nói kế tiếp anh thật khó nói ra, anh sợ đại ca sẽ thất vọng!
Con người ta sợ nhất chính là một giây trước được thổi đến thiên đường rồi một giây sẽ bị đạp thẳng tới địa ngục!
- Đại ca!
- Sao thế? - Lôi Khiếu Thiên mặc dù hưng phấn thiếu chút nữa quên hết thảy, thế nhưng cũng không quên sự lo lắng hiện lên trên gương mặt Nick, lập tức khẩn trương hỏi!
Nick không muốn nhìn vào cặp mắt thất vọng của đại ca, đưa tầm nhìn sang người Đường Kiến Tâm, giọng nói gượng gạo.
- Tình huống hiện giờ của chị dâu không thích hợp để có thai!
Lôi Khiếu Thiên ngẩn ra. Đúng vậy, anh sao có thể quên tình trạng cơ thể Tâm Nhi. Bây giờ cô ấy còn chưa tỉnh lại, cho dù có con thì thế nào? Có thể giữ được sao? Cảm giác thất vọng dâng trào khiến hốc mắt anh cay cay!
- Không có cách nào sao?
Nick xoay lại cũng có chút khó chịu, áy náy nhìn Lôi Khiếu Thiên. Đại ca từ khi nào mà dùng giọng như vậy nói chuyện? Anh cũng đã từng thử cảm giác giây trước được ở thiên đường, giây sau đã rơi xuống địa ngục, khó chịu thế nào anh rõ chứ, cho nên, đại ca, em hiểu mà!
- Không có. Trừ phi chị dâu tỉnh lại. Bây giờ căn bản chưa thể cảm giác được đứa bé, sớm nhất phải nửa tháng nữa, chị dâu mới có phản ứng. Chẳng qua, bây giờ bản thân chị dâu cũng cần truyền chất dinh dưỡng vào cơ thể, huống chi là đứa bé! - Hơn nữa nhịp tim của chị dâu không bình thường, anh thật sự không dám cam đoan. Cho dù bây giờ đứa bé có thể sống được, nó cũng chưa chắc có thể thuận lợi ra đời!
Lôi Khiếu Thiên khẽ đá ra phía sau, chật vật nhìn Đường Kiến Tâm vẫn đang ngủ say, sau đó nhìn bụng cô, ánh mắt run lên, có thứ gì đó như trực trào ra.
- Bỏ nó đi!
Đứa bé, đứa bé! Chỉ cần mọi thứ uy hiếp đến sinh mạng Tâm Nhi, anh đều không cho phép nó tồn tại, cho dù là đứa bé cũng không được! Nick cắn môi, anh thật sự khó mà lĩnh hội được tâm tình khi đại ca nói ra ba từ bỏ nó đi kia, anh ấy sao có thể nói ra được ba từ ấy chứ? Kia là con anh ấy mà? Vừa rồi anh ấy rất hạnh phúc, hưng phấn chờ thằng bé xuất hiện, nhưng đảo mắt lại muốn anh ta bỏ đi đứa con ruột của mình, đây là việc tàn nhẫn cỡ nào!
- ... Vâng!
Lôi Khiếu Thiên bỏ ra ngoài, bước chân mất trật tự, có phần gấp gáp. Nick nhìn bóng lưng anh ấy, không đi ra cùng, anh biết đại ca cần phát tiết, anh ấy cần không gian!
Nhìn một hồi lâu sau Nick mới đau khổ quay lại nhìn Đường Kiến Tâm.
- Chị dâu, vì sao chị còn chưa tỉnh lại?
Nhịp tim chị ấy đã bắt đầu khôi phục lại, không có lý nào lại chưa tỉnh dậy a! Nick rất ảo nảo!
- Đại ca rất thích đứa bé này đó, chị dâu, em nghĩ chị cũng rất thích ha? Mọi người đều nói, trên thế giới này, không có người mẹ nào là không yêu con của mình.
- Hắc hắc!…
- Thế nhưng, ngạch nương, vì sao mẹ lại không thương con? Vì sao?
Sự yếu đuối trong mắt Nick như một con búp bê bằng sứ, đụng vào sẽ vỡ, yếu đuối đến mức không chịu nổi một kích!
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang vọng không gian, có chất vấn, có mơ màng, đáng tiếc, Đường Kiến Tâm chưa tỉnh không trả lời được vấn đề này của anh. Mà những người đã vứt bỏ anh, cũng không thể nào trả lời cho anh!
Nick đứng lặng người mở to mắt nhìn bụng của Đường Kiến Tâm. Ánh mắt có phần rời rạc, có phần không xác định, nhìn kỹ lại thì thấy ánh mắt ấy dường như căn bản không hề đặt trên bụng cô, chẳng biết đã rơi vào phương nào! Mãi tới khi cổ Nick cứng đờ, anh mới bình thường lại, miệng nhếch lên, có phần trào phúng. Người ta cũng đâu muốn mày, mày còn ở đây tự thương xót cái gì? Ai có thể hiểu được sự bi thương ấy?
Đúng vậy, ai có thể hiểu được đây?
Đột nhiên, Nick nhìn vào bụng Đường Kiến Tâm, nghiến răng thốt lên một giọng kiên định, tiếp đó tiếng bước chân dồn dập vang lên đi tới cửa!
- Chị dâu, em nhất định sẽ giữ được con chị. Chứ như vậy mà để thằng bé đi, thằng bé sẽ không cam lòng, đại ca cũng không cam lòng, em nghĩ chị dâu cũng sẽ đau lòng đúng không!
Em sẽ không để thằng bé giống em, bị người ta lạnh lùng vứt bỏ trong bóng tối!
Sau khi Lôi Khiếu Thiên bỏ đi thì tới thẳng phòng tối, coi bức tường như túi cát đánh liên tục vào đó, thỉnh thoảng bật lên những tiếng hét tức giận. Mấy người thủ hạ canh giữ phòng tối hai mặt nhìn nhau, không hiểu đại ca bị cái gì kích thích, nghe những tiếng hét kia khiến da đầu bọn họ tê rần. Thế nhưng, ai cũng không lên tiếng, chỉ giữ vững cương vị của mình, im lặng chờ đợi! Tới khi Lôi Khiếu Thiên bước ra thì đã qua hơn ba giờ, lại khôi phục về bộ dáng lạnh lùng ấy, chỉ là sự uể oải trong mắt không ai là không thấy được!
Hai nắm tay rũ xuống, máu như những hạt châu nhỏ rỉ ra từng giọt. Nick vừa từ phòng Lôi Khiếu Thiên đi ra thì bị đại ca dọa cho giật mình, nhất là khi thấy hai tay của đại ca, càng vừa giận vừa đau lòng!
Vội quay về phòng lấy thuốc bôi tới trước mặt Lôi Khiếu Thiên.
- Đại ca, anh cho là hai tay anh làm bằng sắt hả?
Trên mu bàn tay kia lộ ra từng vệt máu, nhìn thấy mà anh cũng phát hoảng, phải tự hại mình đến mức nào mới thành ra thế này?
- Không sao cả!
- Không sao cả? - Giọng Nick đề cao lên. - Trong mắt anh, có phải chỉ có chết mới coi như là có chuyện không vậy?
Lôi Khiếu Thiên nhắm mắt, mặc kệ cậu ta nói! Nick buồn bực, nói cũng không phải mà không nói cũng không phải.
- Đại ca, có em ở đây, em sẽ không để đứa bé xảy ra chuyện gì đâu.
Lôi Khiếu Thiên chợt mở mắt, thoáng lên tinh quang, nhìn chằm chằm vào Nick.
- Đứa... bé, không có việc gì?
Nick gật đầu.
- Thằng nhóc kia không bỏ đi được đâu!
Lôi Khiếu Thiên toét miệng, cười như một đứa bé, anh không hỏi Nick tại sao lại thay đổi chủ ý, anh chỉ biết là, con anh vẫn còn!
- Tâm Nhi, không vấn đề chứ?
- Tam thời không vấn đề gì, bây giờ đứa bé còn quá nhỏ, cho dù truyền dinh dưỡng thì cũng không ảnh hưởng bao nhiêu! - Sau khi Nick giúp anh băng bó lại hai tay mới nói tiếp:
- Đại ca, Địch Long khẳng định có vấn đề, không thì chị dâu không thể nào mê man lâu như thế!
Lôi Khiếu Thiên liễm thần, cặp mắt nguy hiểm nheo lại, anh đương nhiên biết Địch Long có vấn đề, anh không động vào anh ta chỉ vì những thứ râu ria, nhưng hôm nay...
- Lá gan hắn thật sự rất lớn!
Nick không nói gì.
- Chăm sóc tốt cho Tâm Nhi, cô ấy tỉnh lại thì báo cho tôi biết trước tiên!
- Vâng!…
Một hồi sau thì không còn nghe được thanh âm nữa, Nick thầm nghĩ, Ám Hoàng, không biết lần này có thể thừa nhận nổi cơn tức của đại ca không đây!
Chấp nhận lấy di động ra, gọi một số, bên kia rất nhanh đã nghe!
- Nick, chuyện gì?
- Anh Diệp, đại ca đi tìm Ám Hoàng. Anh và anh Huống đi hội họp với đại ca đi!
- Từ khi nào!
- Vừa mới rồi!
- Biết rồi!
Sau khi Nick cúp máy thì đi lên lầu.
Lôi Khiếu Thiên ra cửa trực tiếp hạ lệnh, sau đó cùng mấy người lên máy bay tới thẳng Hoa Kỳ!
Địch Long, được lắm. Lần đầu tiên anh tìm hắn thì đã nói, đừng để anh có cơ hội diệt Ám Hoàng. Lần thứ hai cũng đã nhắc nhở hắn ta. Xem ra, lá gan hắn quá lớn rồi! Anh có thể nhượng bộ hắn ta chỉ là vì Tâm Nhi. Dù sao mười mấy năm qua, Tâm Nhi cũng là người của Ám Hoàng, mặc kệ anh có thừa nhận hay không!
Thế nhưng, nếu Địch Long tưởng rằng đó là lý do mà anh phóng túng hắn, vậy thì hắn sai rồi, sai lầm duy nhất của hắn chính là đã đánh chủ ý với Tâm Nhi!
Hắn đáng chết!
Tổng bộ Ám Hoàng.
Trước khi Lôi Khiếu Thiên đi thì Tiểu Ngải và Địch Long cũng đã chính thức chơi trò mèo bắt chuột. Địch Long thật không hổ là người hiểu rõ Tiểu Ngải nhất trên đời, mọi động tác hướng đi của đối phương đều biết rõ, chạy thoát lần thứ n thì cũng bị bắt lại lần thứ n. Tiểu Ngải ai oán nhưng đồng thời càng hăng hái hơn, càng bị đánh bại thì càng mạnh hơn. Tiểu Ngải tới cửa sổ, tựa đầu nhìn ra bên ngoài rồi rụt lại, nuốt nước bọt, nhất thời khổ não, than vãn.
- Tại sao lại phải ở tầng 35? Cao như vậy mình sao trèo xuống nổi?
Muốn thoát ra từ cửa chính căn bản là không thể. Cô giờ mới biết sư phụ cô chính là một người đã thành tinh, cô muốn gì cũng không thoát khỏi mắt anh ấy, buồn muốn chết mất!
Quả nhiên là, gừng càng già càng cay a!
Chị ơi, hu hu, chị ban phúc Tiểu Ngải có thể thuận lợi chạy thoát đi nha!
Lấy từ trong ngăn kéo ra đôi găng tay da người chị chô, đeo chiếc ba lô đen lên lưng, kéo ty tuyến màu bạc, điên cuồng gào thét trong lòng. Thần ơi, không thể có lỗi với cô a, nhảy xuống từ tầng 35, nghĩ đến cảnh tượng đó, da đầu cô ngứa ran.
Nhưng nghĩ đến chị gặp nguy hiểm, Tiểu Ngải quả quyết nhắm mắt lại, bò lên cửa sổ, nắm lấy sợi chỉ bạc, thận trọng đạp tường đi xuống!
Địch Long đang ở thư phòng sắp xếp công việc, khi thấy nhiệm vụ mới ra ở Chợ Đen thì miệng cong lên, Bộ trưởng bộ quốc phòng nước X, hai triệu đô la Mỹ! Đây đúng là một khoản làm ăn lớn, Bộ trưởng bộ quốc phòng nước X chính là nhân vật quan trọng, gần đây rất nổi trong giới truyền thông, vốn là hợp đồng thế này Địch Long anh sẽ không chút do dự tiếp nhận. Thế nhưng gần đây Ám Hoàng gần đây bị hạ thấp, có phần không yên ổn, tay dời đi, Địch Long vẫn bấm chuột nhận phi vụ này!
Hai triệu đô la Mỹ không phải con số nhỏ, với Ám Hoàng bây giờ giống như cọng rơm cứu mạng vậy!…
Mấy phút sau, Địch Long liên lạc với thủ hạ, sau khi giao nhiệm vụ này cho một trong những trợ thủ đắc lực, định phất tay bảo cậu ta lui thì liền nhớ tới, đã lâu không nghe được động tĩnh của Tiểu Ngải mới hỏi.
- Tiểu sư muội có ra ngoài không?
- Không có!
Địch Long gật đầu.
- Đi xuống đi!
- Vâng!
Người nọ vừa đi thì có một người vội vàng bước vào.
- Sư phụ, người của Ngục Thiên Minh tới!
Địch Long vừa định quở mắng, nghe được tin tức như thế trực tiếp đứng lên, hô to:
- Cái gì?
- Lão đại Ngục Thiên Minh cùng một đám thủ hạ đã tới tầng một!
Địch Long trở lại bình thường, ổn định tâm thần mới đi ra ngoài.
- Cậu đi thông báo với những người khác! - Nói xong trực tiếp ra ngoài! Lúc này mới cách vài ngày, Lôi lão đại lại tìm tới cửa, vậy chỉ có một nguyên nhân, anh ta đã biết tới tâm ẩn của Đường Kiến Tâm!
- Vâng!
Địch Long không dám kéo dài. Lúc này thật không phải chuyện đùa. Lôi lão đại đã ám chỉ anh hai lần, chính anh lòng tham không đáy, muốn lưu lại duy nhất thứ gì đó áp chế Đường Kiến Tâm, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy chọc phải Ngục Thiên Minh! Anh thật đáng chết, lần đầu tiên khi Lôi Khiếu Thiên đi tìm anh thì phải biết rồi, trọng lượng Đường Kiến Tâm trong lòng Lôi lão đại nặng bao nhiêu. Nhất là lúc ở biệt thự tư nhân Tề gia, anh ta cứng rắn đập nát kính chống đạn chỉ vì một mình Đường Kiến Tâm!
Chết tiệt!
Anh thật sự sơ suất quá!
Mà đại ca anh chỉ ừ lại một tiếng rồi không nói nữa, cứ như chuyện bọn họ sắp làm không có chút quan hệ gì với anh ấy, điều này khiến Nick thấy không bình thường! Nhưng anh cũng không nói nghi ngờ của mình ra, chỉ lẳng lặng đi theo sau Lôi Khiếu Thiên!…
Lôi Khiếu Thiên ôm Đường Kiến Tâm vào phòng mình, Nick đi theo kiểm tra một lần cho cô. Dù sao áp lực trên cao không tốt với tim, mãi tới khi xác định Đường Kiến Tâm không có gì đáng ngại, hai người mới cùng ra ngoài!
- Đại ca, anh Trảm bảo anh quay về Lôi gia, anh...
Lôi Khiếu Thiên híp mắt lại.
- Để bọn họ sống thêm hai ngày.
Nick gật đầu, anh biết đại ca không muốn rời khỏi chị dâu lúc này, chẳng qua... Nick lại ngẩng lên, nhìn bóng lưng Lôi Khiếu Thiên. Đại ca, thật sự không sao chứ? Có lẽ kỳ thực anh căn bản không có dự định đối phó với bọn họ, dẫu sao, nói thế nào bọn họ cũng có liên hệ máu mủ với anh, điều này là sự thật không thể chối cãi!
Nick nghĩ tới đây có hơi khó chịu. Nhất là khi nghĩ đến những thân nhân trong hoàng gia mình, thân nhân? Nếu quả thật có thân tình sao lại có thể hạ sát thủ, đuổi tận giết tuyệt như thế?
Nick tự giễu, có phần trào phúng, đây chính là sự bi ai khi sinh ra trong hoàng thất!
Cùng thời điểm Lôi Khiếu Thiên quay về Sicilia, Đế Văn, Chris cũng liền thả tin tức! Đầu tiên là ân cần thăm hỏi, mafia Italia, tổ chức khủng bố, hai bên có nguồn gốc sâu xa với Ngục Thiên Minh, chẳng qua là sau này rời khỏi tự sáng lập thế lực mới, nhưng vẫn coi lão tổ tông là Ngục Thiên Minh!
Lôi Khiếu Thiên ngồi trong thư phòng đối thoại với Đế Văn và Chris qua video. Chris luôn dùng điệu bộ cười hí hửng nhạo báng Lôi Khiếu Thiên nhưng anh vẫn ổn định bất động như núi, mặt không đổi sắc.
- Đại ca, nghe nói gần đây anh rất phong lưu nha, ôm được mỹ nữ không thèm buông tay luôn đó!
Lôi Khiếu Thiên nhướng mi lên.
- Cậu xác định là tôi mà không phải cậu?
Cứ tưởng Chris sẽ mắc cỡ, nhưng, hiển nhiên Lôi Khiếu Thiên đã đánh giá thấp độ dày da mặt của đối phương. Chris cười không ngừng, rất là kiêu ngạo.
- Chúng ta đâu cùng một đẳng cấp. Em cũng không như anh, không gần nữ sắc!
Đúng vậy, Chris chỉ sợ là người đàn ông phong lưu nhất trên thế giới, có thể so sánh với đế vương thời cổ a, hậu cung mỹ nữ thì ba nghìn! Với lại anh ta phong lưu cũng lạm tình, là người đàn ông tồi tệ nhất lịch sử, thế mà vẫn coi đó là sự kiêu hãnh của bản thân. Đế Văn rất khinh bỉ anh ta, Chris liền bất mãn, gào khóc. Đó là cái gì chứ, đàn ông từ bé đã mang theo vũ khí, chẳng lẽ lại không có tác dụng? Con người thì phải biết hưởng thụ, huống hồ những cô gái kia đều tự đưa tới cửa, nào có đạo lý không ăn? Anh ta không muốn lãng phí thức ăn, nếu lãng phí sẽ bị thiên lôi đánh chết, phải không?
Lôi Khiếu Thiên, Đế Văn hung hăng trợn mắt nhìn anh ta, tên này quả đúng là nát đến cùng cực, vậy mà còn kiếm cớ.
- Có phải anh một ngày không có đàn bà sẽ sống không nổi không hả?
- Trời ơi, Văn Văn thân ái của tôi, sao cậu có thể nói anh như thế, anh rất ủy khuất đó, rõ ràng là xa tôi mấy cô ấy sống không nổi mà! - Chris giả bộ oan ức, ngay cả mâu quang cũng dịu dàng hơn!
Đế Văn nổi giận, ra vẻ buồn nôn.
- Câm miệng, đừng có gọi tôi là Văn Văn! - Chết tiệt, khiến cả người anh nổi đầy da gà!
Chris mím môi, giả bộ đau lòng, tinh quang sâu trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
- Đại ca, Văn Văn ghét bỏ em!
Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên co quắp, Đế Văn hét lên.
- Con mẹ nó anh còn ra vẻ như thế, tôi ném anh xuống Đại Tây Dương cho cá mập ăn!
- Cậu nỡ bỏ sao?
Đế Văn liền nghẹn, quay mắt đi, tắt hẳn màn hình của anh ta đi, hít sâu một hơi, nhìn sang Lôi Khiếu Thiên.
- Đại ca, lần này sao hàng lại xảy ra vấn đề? Khi đối phương nghiệm hàng phát hiện số lượng không đúng, may là không nhiều lắm, chỉ là một vấn đề nhỏ nhưng với chúng ta lại rất bất lợi!
Lôi Khiếu Thiên trả lời.
- Lần này là do chúng ta khinh địch, tôi sẽ trực tiếp xin lỗi đối phương. Lần sau sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa!
Đế Văn gật đầu.…
- Xin lỗi thì không cần, cứ để em ứng phó. Đúng rồi, nhóm tiền giả của A Mạn cũng tới rồi, đang chuẩn bị giao dịch!
- Đã biết, để A Nhị tham gia đi!
- Vâng, vậy em đi sắp xếp!
- Ừ, tiện thể thanh lý người của Lôi gia!
Đế Văn kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu Thiên.
- Đại ca, không phải anh nói giữ lại bọn họ ư?
- Không cần, nếu bọn họ đã vội chịu chết, tôi thành toàn cho bọn họ!
Đế Văn gật đầu, lúc này mới tắt màn hình con đi, cuối cùng mọi thứ lại như bình thường. Khuôn mặt tức giận của Chris xuất hiện trên màn ảnh nhỏ, quát lên với Đế Văn.
- Văn Văn, cậu quá hẹp hòi đấy, chỉ đùa chút xíu mà đã giận rồi sao!
Đế Văn tức giận liếc anh ta.
- Câm miệng anh lại, bây giờ đang nói chính sự!
Chris vội vàng thu liễm bộ mặt ban nãy, nghiêm túc lại.
- Đại ca nói chúng ta thanh lý người của Lôi gia!
Chris cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
- Đại ca, anh khẳng định chứ?
Lôi Khiếu Thiên gật đầu.
- Bọn họ giữ bên cạnh các cậu cũng lâu rồi, đã tới lúc dọn dẹp sạch sẽ!
Chris mừng rỡ như điên.
- Thật tốt quá, lần này rốt cuộc đã được làm một trận lớn rồi. Cả ngày phải đối mặt với mấy bộ mặt phách lối kia liền bốc hỏa, rồi lại không chỗ nào phát tiết, bây giờ đã đến lúc lão tử ra oai rồi!
Đế Văn gật đầu, đúng vậy, cuối cùng có thể thả lỏng gân cốt thay máu rồi!
- Vậy lão đại à, bọn em hoạt động lớn như thế, anh không sao chứ?
- Yên tâm, Trảm đã qua đó, bọn họ muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, tôi tự nhiên để bọn họ biết rõ hậu quả chân chính khi chọc giận tôi là gì! - Trong mắt Lôi Khiếu Thiên bắn ra sự tàn bạo, thấy vậy Đế Văn và Chris đều lạnh toát sống lưng. Từ bé bọn họ đã cùng đi theo đại ca, nếu mà đại ca tức giận, hậu quả ấy...
Đế Văn và Chris liếc nhau, trong đầu đồng thời hiện lên một hình ảnh. Một cậu bé khiêng M99 cả người đầy máu bước ra từ trong biển lửa, mà trong biển lửa kia chính là trụ sở bí mật của tiểu quân Sắc Liệt...
- Chris, việc về biệt thự Jian Ke là thế nào?
Bỗng Lôi Khiếu Thiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ xa xôi của Đế Văn và Chris, chợt giật mình tỉnh lại mới ngây ngốc nói:
- Hai năm trước, bộ quốc phòng bắt đi mấy nhân viên kỹ thuật cao tầng của tổ chứng khủng bố bọn em, bọn em đã phái đi mấy đặc công để nghĩ cách cứu viện. Nhưng không có người nào đi ra được, ngược lại đều bị tiêu diệt sạch. Những người đó rất quan trọng với bọn em, bọn em nhất định phải cứu. Mà bộ quốc phòng cũng rất giảo hoạt, thay đổi trụ sở bí mật nhiều lần, chờ tới khi bọn em tra ra được người bị bọn họ giam ở biệt thự Jian Ke thì đối phương đã sớm dời đi, mà sau khi người bọn em vào khu biệt thự thì chỉ có một người thoát được. Hơn nữa người kia còn trọng thương nặng, mang về tin tức là bên trong đó có thứ mà người chúng ta lưu lại, cho nên mới có thể mạo hiểm thêm lần nữa, chẳng qua không ngờ là...
Câu nói kế tiếp Chris không nói nữa, thế nhưng Lôi Khiếu Thiên cũng đã hoàn toàn hiểu, mặt trầm đến mức không thể trầm hơn được nữa, anh đã hiểu vì sao mà người của bộ quốc phòng lại xuất hiện nhanh đến thế!
- Đối phương nói thế nào?
- Bọn họ tuyên bố đây là lần diễn tập quân sự. Nhưng bọn em khẳng định không bỏ qua, bây giờ hai phe còn đang giằng co. Bọn em nói ra điều kiện chính là thả toàn bộ người của bọn em toàn bộ không hao tổn gì trở về, cộng với việc giao ra người chỉ huy hành động lần trước mới bỏ qua chuyện này!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu.
- Tốt lắm! Nếu đã chọc tới chúng ta, muốn thoải mái nào có dễ dàng!
Trong mắt Đế Văn, Chris cũng hiện lên tia máu. Đúng vậy, chọc vào bọn họ mà muốn toàn thân rút lui chính là si tâm vọng tưởng!
Nói xong việc công, ba người liền im lặng. Đế Văn cũng rất tò mò khi Lôi Khiếu Thiên lại vì một cô gái mà tự chạy tới thành phố C.
- Đại ca, Kỳ nói anh đang theo đuổi vợ?
Lôi Khiếu Thiên cười như không cười nhìn vẻ mặt bát quái của Đế Văn với Chris, ung dung tựa lưng vào ghế, nhướng mày.
- Thế nào? Không được sao?
Chris kinh hô thành tiếng.
- Chết mất, là thật sao!
Đế Văn lắc đầu.
- Được chứ, sao lại không được! Đúng rồi, đại ca, chị dâu đâu? - Anh quả thật tò mò anh ấy theo đuổi chị dâu thế nào.
- Cô ấy... Bị thương! - Lôi Khiếu Thiên mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái dương để giảm bớt cơn buồn ngủ. Nhưng nghĩ đến tiểu Tâm Nhi, anh lại thấy trong người thật ấm áp.
- Bị thương? - Chris sửng sốt. - Có phải là... - Mấy người chạy tới khu biệt thự đó?
Thời điểm mà Ngục Thiên Minh giằng co với Thượng Tá bên quốc phòng, người của anh ta cũng đứng xem cách đó không xa. Lúc mà nghe lại thủ hạ báo cáo thì cũng đồng thời xem kịch vui!
- Là cái gì? - Lôi Khiếu Thiên tự nhiên vắt chéo chân, nhìn về Chris!
Chris chớp mắt, phe phẩy hai tay.
- Ách, không có gì, không có gì! - Nếu để lão đại biết anh ở phía sau anh ấy xem trò vui, chắc chắn hậu quả rất thảm!
Đế Văn liếc xéo Chris, khẽ hừ một tiếng.
- Kỳ nói đại ca cũng bị thương?
- Không chết được!
Đế Văn liền nghẹn, quên đi, tính tình lão đại là vậy. Dù chỉ còn một hơi cuối cùng anh ấy cũng có thể đứng trước mặt anh, lạnh lùng nói không chết được. Anh đúng là vớ vẩn khi quan tâm anh ấy! Lần này Chris ngậm miệng luôn, lui ghế lại. Nói thật, khi anh thấy lão đại nhảy xuống khỏi trực thăng, còn không nhịn được hoan hô, đó là độ cao hai nghìn mét đấy, lại còn dưới tình huống đối thủ đang theo sát mà nhảy xuống. Khi ấy mắt anh ta lồi ra, liên tục tuôn ra những lồi thô bỉ với những viên đạn đuổi theo sau anh ấy, lúc đó sợ đến mức té cả xuống ghế. May là đại ca không có việc gì...
- Kỳ là thế nào? - Lôi Khiếu Thiên nhíu mày nhìn Đế Văn. Anh ta lộ ra vẻ mặt hả hê, nhún vai:
- Cậu ta nói cậu ta đang đuổi theo vợ!
- Cậu ta đuổi cái rắm, có mà tới quấy rối! - Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng hừ hừ, người nào cũng không để anh yên ổn!…
Thẩm Dương Kỳ rất oan ức, run run chỉ vào Lôi Khiếu Thiên, đại ca, không phải anh bắt em trong vòng hai tháng phải đuổi theo vợ sao? Làm sao có thể nói anh tới quấy rối?
Đế Văn, Chris liền 囧, đại ca à, chỉ có anh muốn đuổi theo vợ mà các anh em khác không cần sao?
CHƯƠNG 76.2:
- Yêu cầu của dì nhỏ, anh biết mà, dì nhỏ thời gian gần đây rất là bưu hãn, lần này trực tiếp nhét luôn một cô gái người châu Á lên giường cậu ta!
Nghĩ lại sáng sớm Thẩm Dương Kỳ đã tới, mặt đỏ như mặt heo liền buồn cười! Lôi Khiếu Thiên nghĩ tới trình độ bưu hãn của dì nhỏ nhà anh cũng vui vẻ.
- Dì nhỏ về Italia rồi?
- Đúng vậy, đã ở đây mấy ngày, em đúng là khổ! - Đế Văn rất ủy khuất, chẳng nhẽ bây giờ lại đi phàn nàn với người ta sao?
- Đáng đời! - Chris cười híp mắt!
Đế Văn vung nắm tay lên với anh ta, hung tợn cảnh cáo đối phương. Chris liền nổi giận, vỗ bàn đứng dậy.…
- Anh đi tố cáo dì nhỏ Đồng Đồng ức hiếp anh!
Đế Văn mím môi. Khi còn bé trong mấy người anh em thì Chris da mặt dày nhất, biết lấy lòng dì nhỏ, được dì nhỏ cưng chiều. Sự cưng chiều với Chris ấy khiến nhân thần cộng phẫn, mấy người anh em bọn họ cũng không dám chọc anh ta làm gì, đây chính là lịch sử đẫm máu và nước mắt đó! Lôi Khiếu Thiên cũng nhếch môi lên.
- Kỳ thực dì nhỏ cũng không phải là thiên vị! - Chí ít thì trong mắt anh dì nhỏ không có thiên vị!
Đế Văn lẩm bẩm: "Lão đại, cũng chỉ có anh nghĩ thế thôi!"
- Vậy cậu không thương dì nhỏ sao?
Đế Văn nhếch môi.
- Thương chứ, dì ấy là mẹ của chúng ta mà! - Mặc dù không phải là ruột!
Lôi Khiếu Thiên gật đầu.
- Hai người các cậu cũng đừng chọc đám Kiệt nữa, đứng đắn một chút!
- Wo, lão đại, việc này bọn em bị oan nha, là lão đại anh nói có một vài thứ không thích hợp để bọn họ biết mà! - Rõ ràng anh ấy dặn không được để những người khác biết quan hệ giữa bọn họ, bây giờ còn trách bọn họ, rõ là oan hơn cả Đậu Nga! Lần này Đế Văn cũng giơ hai tay tán thành. Đây không phải là bọn họ sai, bọn họ chỉ dựa theo lời dặn của lão đại mà diễn trò thôi mà!
Lôi Khiếu Thiên tức giận.
- Tôi bảo các cậu làm gì thì các cậu làm thế hả? Không biết dựa theo tình hình mà thay đổi sao?
Đế Văn và Chris liếc nhau. Được rồi, lỗi của bọn họ được chưa! Lôi Khiếu Thiên mặc kệ bọn họ, nói một tiếng rồi cắt đứt tín hiệu, tựa đầu vào ghế, trầm tư.
Anh, Trảm, Kỳ, Đế Văn, Chris đều được thao luyện trong tay Lôi Tiểu Tiểu. Ít nhất khi anh tám tuổi cho đến năm mười ba tuổi thì vẫn chung sống với mấy người bọn họ, ngủ chung, cùng tập luyện, cùng tới sa mạc, cùng vượt qua rừng rậm!
Tới khi bọn họ mười bốn tuổi thì Lôi Tiểu Tiểu để bọn họ lựa chọn, giao nhiệm vụ cho năm người, mỗi nhiệm vụ sẽ quyết định người nào sẽ đi đâu. Anh lựa chọn Sắc Liệt. Đúng vậy, đó là một tiểu quân đội bí mật, mà nhiệm vụ này cũng là nguy hiểm nhất, độ khó lớn nhất. Anh là đại ca trong mấy anh em, cho nên không nghi ngờ chút nào, lựa chọn này của anh chính là theo thói quen luôn bao bọc bọn họ dưới cánh chim của mình! Đế Văn lựa chọn mafia Italia, Chris tới tổ chức khủng bố, Kỳ xâm nhập vào giới văn nghệ, Trảm ở lại bên cạnh anh! Mà chính cái năm khi anh thành công tiếp nhận Ngục Thiên Minh thì gặp Thượng Quan Kiệt Thiếu, Huống Ngân Dịch, Hướng Diệp Lân, Phó Hạnh Lương!
Anh không dám nói trước đây khi cứu bọn họ hoàn toàn không có ham muốn riêng. Ngay lúc đó anh ở Ngục Thiên Minh còn chưa hoàn toàn nắm quyền, anh chỉ có thể dựa vào bản thân, mà bốn người này xuất hiện thật đúng lúc. Anh giúp bọn họ đoạt lại mọi thứ, đổi lấy là sự trung thành cả đời. Anh cho là rất công bằng, anh vốn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, với anh, nếu không có chỗ lợi thì anh sẽ không làm!
Cứu người cũng giống như vậy. Nếu bọn họ không có giá trị với anh, anh sẽ không ra tay! Mà Tâm Nhi là một ngoại lệ, là kỳ tích duy nhất trong cuộc đời anh!
Nick gõ cửa vào thì Lôi Khiếu Thiên đã ngủ say trên ghế. Thật ra anh cũng rất mệt mỏi. Có thể nói, trong khoảng thời gian này, anh chưa từng có được một giấc ngủ tốt. Nhất là sau khi bị thương, cơn rát bỏng phía sau khiến anh khó mà ngủ ngon được. Sự đau đớn như muốn đốt cháy người anh, rất khó chịu!
Mà Nick cũng nói đây là hiện tượng bình thường, là kết quả do thuốc trị thương có tác dụng. Diện tích bỏng của anh quá lớn, chỉ có thể dùng thuốc trị thương chữa bỏng cấp cao này. Đây là phát minh của anh ta. Hơn nữa đại ca sau khi bị thương chưa có nghỉ ngơi tốt, động đậy tới vết thương mà không đau mới lạ! Lôi Khiếu Thiên gật đầu. Những cơn đau này không hề gì, chỉ là sẽ ảnh hưởng tới những lúc nghỉ ngơi, có thể chịu được! Nick định nói bệnh tình của Đường Kiến Tâm với Lôi Khiếu Thiên, nhưng thấy đại ca ngủ say cũng không đành lòng đánh thức anh, lấy áo khoác đắp lên cho anh rồi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại! Lôi Khiếu Thiên mấy ngày nay đều ở tổng bộ xử lý mọi việc, không có đi ra ngoài. Cho dù những giao dịch cần anh ra mặt thì anh cũng chỉ để Ám Minh ra thay thế. Nick biết đại ca lo cho chị dâu, đã qua hơn một tuần mà chị dâu vẫn không có phản ứng, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, ngày ngày chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng mà duy trì sinh mạng! Hơn một tuần này, mọi sinh hoạt của Đường Kiến Tâm cũng do một tay đại ca lo liệu. Thứ nhất đây là tổng bộ Ngục Thiên Minh, không thể mời bảo mẫu; thứ hai, đại ca không thể nào cho người khác chạm vào thân thể chị dâu, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể do đại ca tự thân động thủ!
Nhưng mà, Nick sao cứ thấy đại ca làm hoài mà không biết mệt vậy?
Cũng tỷ như bây giờ, Nick gõ cửa phòng một cái.
- Đại ca, em vào được không?
- Vào đi!
Nick cười trộm, sáng nào đại ca cũng rửa ráy cho chị dâu một lần, mà sáng anh cũng phải kiểm tra giúp chị dâu, cho nên ngày nào cũng có một màn như thế này đây. Khi Nick vào thì Lôi Khiếu Thiên đang bưng chậu rửa mặt vào phòng tắm. Nick lắc đầu, cũng không lãng phí thời gian, bắt đầu kiểm tra, đầu tiên là từ mắt. Qua hơn chục ngày, sắc mặt Đường Kiến Tâm đã khôi phục lại chút huyết sắc, không còn trắng nhợt như tuyết lúc ban đầu nữa!
Nick thở dài, bắt đầu kiểm tra nhịp tim cho cô. Sau khi nghe xong một hồi lâu, mắt bỗng trợn tròn, khó mà tin nổi, vội nghe đi nghe lại nhiều lần.
Khi Lôi Khiếu Thiên đi ra thấy Nick không bình thường, vẻ mặt cậu ta rất kỳ dị, luống cuống chạy lại.
- Tâm Nhi sao thế?
Thanh âm đột nhiên tới của Lôi Khiếu Thiên khiến Nick hơi hoảng, nắm tay phải Đường Kiến Tâm xem mạch cho cô. Lần đầu tiên do không có dụng cụ bắt mạch, còn lần thứ hai thì khác! Lôi Khiếu Thiên cũng biết chuyện hệ trọng, khẩn trương đứng nhìn một bên, không lên tiếng quấy rầy Nick!
Sau một lát, Nick đặt cánh tay Đường Kiến Tâm xuống, nét mặt vừa mừng vừa lo! Lôi Khiếu Thiên nhíu mày.…
- Tâm Nhi gặp nguy hiểm sao?
Nick lắc đầu, há miệng, lại một chữ cũng không ra!
Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống.
- Thế vậy là chuyện gì? - Không có nguy hiểm thì sao nét mặt cậu ta như gặp quỷ thế?
- Chị dâu... Có thai!
Lôi Khiếu Thiên sững người, hai giây sau, trong đầu nổ bùm một cái, cả người cứng đờ, không cách nào động đậy. Hóa ra đại ca cũng có lúc luống cuống cùng biểu lộ luống cuống như thế. Tốt ha, cái này đã hoàn toàn an ủi được Nick.
- Chị dâu có thai đã hơn nửa tháng rồi! - Vừa rồi anh đo nhịp tim cho cô đã thấy có điều không đúng, có phần giật mình mới khiếp sợ bắt mạch lần nữa!
Khi xác định mình không đoán sai thì cũng có chút lo âu. Với tình trạng hiện nay của chị dâu thì thật sự là không thích hợp để có thai!
- Tâm Nhi... Có thai?
- Đúng thế! - Anh không chúc mừng đại ca chỉ là bởi vì không xác định có giữ được đứa bé này hay không!
- Thật sao? - Anh sắp làm bố? Lôi Khiếu Thiên quả thực khó mà tin nổi, sự vui sướng lấp đầy trong tim, trong đầu chỉ còn một câu nói, anh sắp làm bố!
Nick cau mày, anh lần đầu tiên thấy đại ca vui đến thế, vui sướng không chút che dấu. Câu nói kế tiếp anh thật khó nói ra, anh sợ đại ca sẽ thất vọng!
Con người ta sợ nhất chính là một giây trước được thổi đến thiên đường rồi một giây sẽ bị đạp thẳng tới địa ngục!
- Đại ca!
- Sao thế? - Lôi Khiếu Thiên mặc dù hưng phấn thiếu chút nữa quên hết thảy, thế nhưng cũng không quên sự lo lắng hiện lên trên gương mặt Nick, lập tức khẩn trương hỏi!
Nick không muốn nhìn vào cặp mắt thất vọng của đại ca, đưa tầm nhìn sang người Đường Kiến Tâm, giọng nói gượng gạo.
- Tình huống hiện giờ của chị dâu không thích hợp để có thai!
Lôi Khiếu Thiên ngẩn ra. Đúng vậy, anh sao có thể quên tình trạng cơ thể Tâm Nhi. Bây giờ cô ấy còn chưa tỉnh lại, cho dù có con thì thế nào? Có thể giữ được sao? Cảm giác thất vọng dâng trào khiến hốc mắt anh cay cay!
- Không có cách nào sao?
Nick xoay lại cũng có chút khó chịu, áy náy nhìn Lôi Khiếu Thiên. Đại ca từ khi nào mà dùng giọng như vậy nói chuyện? Anh cũng đã từng thử cảm giác giây trước được ở thiên đường, giây sau đã rơi xuống địa ngục, khó chịu thế nào anh rõ chứ, cho nên, đại ca, em hiểu mà!
- Không có. Trừ phi chị dâu tỉnh lại. Bây giờ căn bản chưa thể cảm giác được đứa bé, sớm nhất phải nửa tháng nữa, chị dâu mới có phản ứng. Chẳng qua, bây giờ bản thân chị dâu cũng cần truyền chất dinh dưỡng vào cơ thể, huống chi là đứa bé! - Hơn nữa nhịp tim của chị dâu không bình thường, anh thật sự không dám cam đoan. Cho dù bây giờ đứa bé có thể sống được, nó cũng chưa chắc có thể thuận lợi ra đời!
Lôi Khiếu Thiên khẽ đá ra phía sau, chật vật nhìn Đường Kiến Tâm vẫn đang ngủ say, sau đó nhìn bụng cô, ánh mắt run lên, có thứ gì đó như trực trào ra.
- Bỏ nó đi!
Đứa bé, đứa bé! Chỉ cần mọi thứ uy hiếp đến sinh mạng Tâm Nhi, anh đều không cho phép nó tồn tại, cho dù là đứa bé cũng không được! Nick cắn môi, anh thật sự khó mà lĩnh hội được tâm tình khi đại ca nói ra ba từ bỏ nó đi kia, anh ấy sao có thể nói ra được ba từ ấy chứ? Kia là con anh ấy mà? Vừa rồi anh ấy rất hạnh phúc, hưng phấn chờ thằng bé xuất hiện, nhưng đảo mắt lại muốn anh ta bỏ đi đứa con ruột của mình, đây là việc tàn nhẫn cỡ nào!
- ... Vâng!
Lôi Khiếu Thiên bỏ ra ngoài, bước chân mất trật tự, có phần gấp gáp. Nick nhìn bóng lưng anh ấy, không đi ra cùng, anh biết đại ca cần phát tiết, anh ấy cần không gian!
Nhìn một hồi lâu sau Nick mới đau khổ quay lại nhìn Đường Kiến Tâm.
- Chị dâu, vì sao chị còn chưa tỉnh lại?
Nhịp tim chị ấy đã bắt đầu khôi phục lại, không có lý nào lại chưa tỉnh dậy a! Nick rất ảo nảo!
- Đại ca rất thích đứa bé này đó, chị dâu, em nghĩ chị cũng rất thích ha? Mọi người đều nói, trên thế giới này, không có người mẹ nào là không yêu con của mình.
- Hắc hắc!…
- Thế nhưng, ngạch nương, vì sao mẹ lại không thương con? Vì sao?
Sự yếu đuối trong mắt Nick như một con búp bê bằng sứ, đụng vào sẽ vỡ, yếu đuối đến mức không chịu nổi một kích!
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang vọng không gian, có chất vấn, có mơ màng, đáng tiếc, Đường Kiến Tâm chưa tỉnh không trả lời được vấn đề này của anh. Mà những người đã vứt bỏ anh, cũng không thể nào trả lời cho anh!
Nick đứng lặng người mở to mắt nhìn bụng của Đường Kiến Tâm. Ánh mắt có phần rời rạc, có phần không xác định, nhìn kỹ lại thì thấy ánh mắt ấy dường như căn bản không hề đặt trên bụng cô, chẳng biết đã rơi vào phương nào! Mãi tới khi cổ Nick cứng đờ, anh mới bình thường lại, miệng nhếch lên, có phần trào phúng. Người ta cũng đâu muốn mày, mày còn ở đây tự thương xót cái gì? Ai có thể hiểu được sự bi thương ấy?
Đúng vậy, ai có thể hiểu được đây?
Đột nhiên, Nick nhìn vào bụng Đường Kiến Tâm, nghiến răng thốt lên một giọng kiên định, tiếp đó tiếng bước chân dồn dập vang lên đi tới cửa!
- Chị dâu, em nhất định sẽ giữ được con chị. Chứ như vậy mà để thằng bé đi, thằng bé sẽ không cam lòng, đại ca cũng không cam lòng, em nghĩ chị dâu cũng sẽ đau lòng đúng không!
Em sẽ không để thằng bé giống em, bị người ta lạnh lùng vứt bỏ trong bóng tối!
Sau khi Lôi Khiếu Thiên bỏ đi thì tới thẳng phòng tối, coi bức tường như túi cát đánh liên tục vào đó, thỉnh thoảng bật lên những tiếng hét tức giận. Mấy người thủ hạ canh giữ phòng tối hai mặt nhìn nhau, không hiểu đại ca bị cái gì kích thích, nghe những tiếng hét kia khiến da đầu bọn họ tê rần. Thế nhưng, ai cũng không lên tiếng, chỉ giữ vững cương vị của mình, im lặng chờ đợi! Tới khi Lôi Khiếu Thiên bước ra thì đã qua hơn ba giờ, lại khôi phục về bộ dáng lạnh lùng ấy, chỉ là sự uể oải trong mắt không ai là không thấy được!
Hai nắm tay rũ xuống, máu như những hạt châu nhỏ rỉ ra từng giọt. Nick vừa từ phòng Lôi Khiếu Thiên đi ra thì bị đại ca dọa cho giật mình, nhất là khi thấy hai tay của đại ca, càng vừa giận vừa đau lòng!
Vội quay về phòng lấy thuốc bôi tới trước mặt Lôi Khiếu Thiên.
- Đại ca, anh cho là hai tay anh làm bằng sắt hả?
Trên mu bàn tay kia lộ ra từng vệt máu, nhìn thấy mà anh cũng phát hoảng, phải tự hại mình đến mức nào mới thành ra thế này?
- Không sao cả!
- Không sao cả? - Giọng Nick đề cao lên. - Trong mắt anh, có phải chỉ có chết mới coi như là có chuyện không vậy?
Lôi Khiếu Thiên nhắm mắt, mặc kệ cậu ta nói! Nick buồn bực, nói cũng không phải mà không nói cũng không phải.
- Đại ca, có em ở đây, em sẽ không để đứa bé xảy ra chuyện gì đâu.
Lôi Khiếu Thiên chợt mở mắt, thoáng lên tinh quang, nhìn chằm chằm vào Nick.
- Đứa... bé, không có việc gì?
Nick gật đầu.
- Thằng nhóc kia không bỏ đi được đâu!
Lôi Khiếu Thiên toét miệng, cười như một đứa bé, anh không hỏi Nick tại sao lại thay đổi chủ ý, anh chỉ biết là, con anh vẫn còn!
- Tâm Nhi, không vấn đề chứ?
- Tam thời không vấn đề gì, bây giờ đứa bé còn quá nhỏ, cho dù truyền dinh dưỡng thì cũng không ảnh hưởng bao nhiêu! - Sau khi Nick giúp anh băng bó lại hai tay mới nói tiếp:
- Đại ca, Địch Long khẳng định có vấn đề, không thì chị dâu không thể nào mê man lâu như thế!
Lôi Khiếu Thiên liễm thần, cặp mắt nguy hiểm nheo lại, anh đương nhiên biết Địch Long có vấn đề, anh không động vào anh ta chỉ vì những thứ râu ria, nhưng hôm nay...
- Lá gan hắn thật sự rất lớn!
Nick không nói gì.
- Chăm sóc tốt cho Tâm Nhi, cô ấy tỉnh lại thì báo cho tôi biết trước tiên!
- Vâng!…
Một hồi sau thì không còn nghe được thanh âm nữa, Nick thầm nghĩ, Ám Hoàng, không biết lần này có thể thừa nhận nổi cơn tức của đại ca không đây!
Chấp nhận lấy di động ra, gọi một số, bên kia rất nhanh đã nghe!
- Nick, chuyện gì?
- Anh Diệp, đại ca đi tìm Ám Hoàng. Anh và anh Huống đi hội họp với đại ca đi!
- Từ khi nào!
- Vừa mới rồi!
- Biết rồi!
Sau khi Nick cúp máy thì đi lên lầu.
Lôi Khiếu Thiên ra cửa trực tiếp hạ lệnh, sau đó cùng mấy người lên máy bay tới thẳng Hoa Kỳ!
Địch Long, được lắm. Lần đầu tiên anh tìm hắn thì đã nói, đừng để anh có cơ hội diệt Ám Hoàng. Lần thứ hai cũng đã nhắc nhở hắn ta. Xem ra, lá gan hắn quá lớn rồi! Anh có thể nhượng bộ hắn ta chỉ là vì Tâm Nhi. Dù sao mười mấy năm qua, Tâm Nhi cũng là người của Ám Hoàng, mặc kệ anh có thừa nhận hay không!
Thế nhưng, nếu Địch Long tưởng rằng đó là lý do mà anh phóng túng hắn, vậy thì hắn sai rồi, sai lầm duy nhất của hắn chính là đã đánh chủ ý với Tâm Nhi!
Hắn đáng chết!
Tổng bộ Ám Hoàng.
Trước khi Lôi Khiếu Thiên đi thì Tiểu Ngải và Địch Long cũng đã chính thức chơi trò mèo bắt chuột. Địch Long thật không hổ là người hiểu rõ Tiểu Ngải nhất trên đời, mọi động tác hướng đi của đối phương đều biết rõ, chạy thoát lần thứ n thì cũng bị bắt lại lần thứ n. Tiểu Ngải ai oán nhưng đồng thời càng hăng hái hơn, càng bị đánh bại thì càng mạnh hơn. Tiểu Ngải tới cửa sổ, tựa đầu nhìn ra bên ngoài rồi rụt lại, nuốt nước bọt, nhất thời khổ não, than vãn.
- Tại sao lại phải ở tầng 35? Cao như vậy mình sao trèo xuống nổi?
Muốn thoát ra từ cửa chính căn bản là không thể. Cô giờ mới biết sư phụ cô chính là một người đã thành tinh, cô muốn gì cũng không thoát khỏi mắt anh ấy, buồn muốn chết mất!
Quả nhiên là, gừng càng già càng cay a!
Chị ơi, hu hu, chị ban phúc Tiểu Ngải có thể thuận lợi chạy thoát đi nha!
Lấy từ trong ngăn kéo ra đôi găng tay da người chị chô, đeo chiếc ba lô đen lên lưng, kéo ty tuyến màu bạc, điên cuồng gào thét trong lòng. Thần ơi, không thể có lỗi với cô a, nhảy xuống từ tầng 35, nghĩ đến cảnh tượng đó, da đầu cô ngứa ran.
Nhưng nghĩ đến chị gặp nguy hiểm, Tiểu Ngải quả quyết nhắm mắt lại, bò lên cửa sổ, nắm lấy sợi chỉ bạc, thận trọng đạp tường đi xuống!
Địch Long đang ở thư phòng sắp xếp công việc, khi thấy nhiệm vụ mới ra ở Chợ Đen thì miệng cong lên, Bộ trưởng bộ quốc phòng nước X, hai triệu đô la Mỹ! Đây đúng là một khoản làm ăn lớn, Bộ trưởng bộ quốc phòng nước X chính là nhân vật quan trọng, gần đây rất nổi trong giới truyền thông, vốn là hợp đồng thế này Địch Long anh sẽ không chút do dự tiếp nhận. Thế nhưng gần đây Ám Hoàng gần đây bị hạ thấp, có phần không yên ổn, tay dời đi, Địch Long vẫn bấm chuột nhận phi vụ này!
Hai triệu đô la Mỹ không phải con số nhỏ, với Ám Hoàng bây giờ giống như cọng rơm cứu mạng vậy!…
Mấy phút sau, Địch Long liên lạc với thủ hạ, sau khi giao nhiệm vụ này cho một trong những trợ thủ đắc lực, định phất tay bảo cậu ta lui thì liền nhớ tới, đã lâu không nghe được động tĩnh của Tiểu Ngải mới hỏi.
- Tiểu sư muội có ra ngoài không?
- Không có!
Địch Long gật đầu.
- Đi xuống đi!
- Vâng!
Người nọ vừa đi thì có một người vội vàng bước vào.
- Sư phụ, người của Ngục Thiên Minh tới!
Địch Long vừa định quở mắng, nghe được tin tức như thế trực tiếp đứng lên, hô to:
- Cái gì?
- Lão đại Ngục Thiên Minh cùng một đám thủ hạ đã tới tầng một!
Địch Long trở lại bình thường, ổn định tâm thần mới đi ra ngoài.
- Cậu đi thông báo với những người khác! - Nói xong trực tiếp ra ngoài! Lúc này mới cách vài ngày, Lôi lão đại lại tìm tới cửa, vậy chỉ có một nguyên nhân, anh ta đã biết tới tâm ẩn của Đường Kiến Tâm!
- Vâng!
Địch Long không dám kéo dài. Lúc này thật không phải chuyện đùa. Lôi lão đại đã ám chỉ anh hai lần, chính anh lòng tham không đáy, muốn lưu lại duy nhất thứ gì đó áp chế Đường Kiến Tâm, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy chọc phải Ngục Thiên Minh! Anh thật đáng chết, lần đầu tiên khi Lôi Khiếu Thiên đi tìm anh thì phải biết rồi, trọng lượng Đường Kiến Tâm trong lòng Lôi lão đại nặng bao nhiêu. Nhất là lúc ở biệt thự tư nhân Tề gia, anh ta cứng rắn đập nát kính chống đạn chỉ vì một mình Đường Kiến Tâm!
Chết tiệt!
Anh thật sự sơ suất quá!
Tác giả :
Tuyết Dĩnh Điệp Y