Mê Luyến
Chương 16: Lời nói
Edit+Beta: Lã Thiên Di
Anh thụ đã dần dần điêu linh. Gió nhẹ phất qua, cánh hoa anh đào cứ theo gió mà ào ào phân tán xuống. Kính Hinh ngồi ở dưới tàng cây anh đào nhìn cánh hoa đang bay trong gió bao trùm cả đình viện.
“Cảnh sắc rất đẹp." Giọng nam từ tính ôn hòa vang lên nói ra những lời hiện tại Kính Hinh đang suy nghĩ.
Kính Hinh hơi ngẩng đầu, nhìn đến Night Rikuo ngồi ở trên cành cây anh thụ, nhẹ nhàng cười: “Mỗi lần nhìn đến bộ dáng Ayakashi của Rikuo, ta đều có một loại cảm giác thật kì diệu."
Night Rikuo giơ lên mi, cúi đầu nhìn về phía Kính Hinh, nhẹ giọng hỏi: “Nga? Thế nào là cảm giác kì diệu?"
“Rikuo, ban ngày ta đã cùng Nura xác nhận qua."
Kính Hinh giọng điệu nhàn nhạt, biểu cảm cực kì bình tĩnh nói: “Nurarihyon trong thế giới này chỉ có duy nhất một mình hắn."
“Ân, nhưng ta là người đến từ tương lai. Ngài mặc dù không phải liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, nhưng lúc đó lại ra tay cứu ta." Night Rikuo cười trả lời.
“……Cho dù ta không có ra tay, chính ngươi có thể tự cứu chính mình."
Kính Hinh bĩu môi. Khi tên xú tiểu tử này cười lên càng giống với Rihyon.
Night Rikuo nhảy xuống, ngồi ở bên người tổ mẫu, một mặt thảnh thơi nói: “Hơi chút có chút khó khăn. Bởi vì lúc đó ta không có vũ khí, hơn nữa ban ngày ta chỉ là nhân loại bình thường."
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động lớn cùng với tiếng bước chân dồn dập của thị vệ, còn kèm theo tiếng la của Koremitsu: “Không được phép để Youkai đến gần phòng của YouHime-Sama."
“Lại có Ayakashi xâm nhập sao? Koremitsu vừa mới mắng ai đâu." Kính Hinh nói thầm. Lúc trước, có lần Ayakashi xâm nhập vào phòng bị nàng cầm Nenekirima giết chết. Kể từ lần đó trở đi khi có Youkai xâm nhập vào thì Dono cũng sẽ không để nó tới gần nàng phòng.
(Di Di: Có ai nhớ cảnh tượng đó không nhỉ? Cảnh tượng A Hinh giết Youkai là nằm ở^^)
Night Rikuo nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài phòng, nheo lại mắt hỏi: “Ngài luôn bị Youkai tấn công sao?"
“Mấy ngày hôm trước thì luôn yên tĩnh đến lạ thường. Tình huống như vậy thì thật lâu rồi cũng không có nghe đến."
Thì ra là thế. Night Rikuo nhìn bốn phía xung quanh một chút. Bình thường gia gia luôn ở bên cạnh canh giữ nơi ở của tổ mẫu, có khả năng khi Youkai đến gây rối, tiếp cận Phủ đệ đều bị gia gia ra tay giải quyết. Nhưng tối nay gia gia không có ở đây cho nên bọn Youkai mới có thể tùy tiện xâm nhập vào nơi này.
“Không cần lo lắng, cho dù hiện tại lão nhân không ở đây ta cũng sẽ bảo vệ ngài."
Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên mang theo tươi cười tao nhã mà ôn hòa. Kính Hinh nao nao, vì thiếu niên phất đi cánh hoa rơi trên người xuống, nàng cười nói: “Ân, phiền toái ngươi, bộ dáng Rikuo thoạt nhìn thật đáng tin cậy."
Night Rikuo hơi ho khan một chút. Được tổ mẫu đại nhân khích lệ có chút vui vẻ lại có chút ngượng ngùng. Lão nhân nhà hắn tối hôm nay không có thủ tại chỗ này thật sự rất là tốt.
Bình thường lão nhân luôn canh giữ cho đến khi tổ mẫu ngủ rồi mới rời đi. Khi đó trời đã sáng cả rồi, hắn không thể hóa dạng Ayakashi cùng tổ mẫu đại nhân nói chuyện với nhau.
Bởi vì khi hắn được sinh ra tổ mẫu đã qua đời, gia gia cũng chưa bao giờ nhắc tới tổ mẫu. Đối với tổ mẫu hiểu biết, chỉ đến khi gặp được Ayakashi ở Kyoto nói cho hắn biết. Tên Ayakashi đó nói tổ mẫu hắn là một vị công chúa tuyệt thế mạo mỹ – người đẹp số một Kyoto.
Hắn không biết tổ mẫu là người như thế nào, cũng không biết bộ dáng của nàng. Cũng không có khả năng được nói chuyện với nhau. Nhưng khi đi đến niên đại này, hắn không chỉ một lần nghĩ tới: nếu tổ mẫu còn sống ở thời điểm hắn được sinh ra thì tốt rồi……
Khi trường học khai giảng đại hội thể dục thể thao, hắn nhất định phải đưa tổ mẫu đi xem. Hắn giỏi môn thể dục lắm. Nếu như trong đợt chạy cự li ngắn hắn được hạng nhất, không chừng tổ mẫu đại nhân còn có thể giống như bây giờ khen ngợi hắn.
Mẹ thì nấu cơm và làm đồ ăn ngon lắm. Hắn thật hi vọng tổ mẫu sẽ nếm thử, tổ mẫu đại nhân nhất định sẽ thật thích. Được tổ mẫu khích lệ, mẹ nhất định sẽ thật vui vẻ.
Nếu tổ mẫu đại nhân còn tồn tại như trong lời nói thì cho dù phụ thân bị thương nặng đến như vậy… nàng cũng nhất định sẽ vì hắn mà chữa khỏi……
(Di Di: Đúng đó, em cũng có ý nghĩ giống như anh, Rihan tại sao lại có thể chết như vậy cơ chứ TT^TT)
Mỗi lần đi chiến đấu về, khi bị thương tích đầy mình, tổ mẫu nhất định sẽ vì hắn chữa thương. Sau đó lão nhân nhất định sẽ ở bên cạnh bất mãn giơ chân lên……
Kính Hinh nhìn Night Rikuo giơ khóe miệng, nghi hoặc hỏi: “Rikuo, ngươi đang nghĩ cái gì?" Bộ dáng thoạt nhìn rất cao hứng.
Night Rikuo hơi nghiêng đầu, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Kính Hinh, tươi cười phô trương. Lòng bàn tay hắn nhàn nhạt độ ấm, hắn mở miệng nói: “Ngài nhất định phải trường mệnh trăm tuổi……" Âm thanh hắn trầm nhẹ như sương mù bàn lượn lờ ở bên tai nàng.
Night Rikuo cảm thấy nếu nàng có thể tồn tại ở thời điểm hắn sinh ra như trong lời nói. Cho dù tương lai bị vặn vẹo cũng không sao.
Kính Hinh nhéo mặt Rikuo, giơ khóe miệng lên: “Xú tiểu tử, ta đương nhiên sẽ trường mệnh trăm tuổi, đừng nói giống như ta là đoản mệnh quỷ [1] vậy."
[1] Đoản mệnh quỷ: là cách gọi những con phù du. Đây là một loại côn trùng có tuổi thọ ngắn nhất. Đại đa số con phù du đều trở thành côn trùng chỉ có thể sống được mấy tiếng đồng hồ. Tuổi thọ dài nhất cũng không quá một tuần. Ấu trùng của con phù du sống ở dưới nước, sau mới lần lăn lộn mới thành trùng. Khi thành trùng rồi thì thân thể mềm nhũng, phát ra ánh sáng, hai cái râu ở trên đầu giống như dao găm, cuối phần bụng mọc ra ba cái lông đuôi. Buổi tối những con phù du này tụ tập, bay lượn trên mặt nước tiến hành giao phối. Sau khi giao phối, con cái đẻ trứng xuống nước. Đại đa số những con phù du đến ngày hôm sau thì chết. Cho nên người ta gọi con phù du là “Đoản mệnh quỷ".
Night Rikuo cuối đầu, cho dù nàng sống đến trăm tuổi, hắn cũng sẽ không thể được nhìn thấy nàng. Bởi vì bốn trăm năm sau hắn mới được sinh ra.
Kính Hinh tựa hồ đoán được ý nghĩ của Rikuo, nhẹ giọng nói: “Nhân loại không thể đến sống bốn trăm năm, Rikuo."
“…… Ân."
Trước mắt, Kính Hinh biết người thiếu niên đến từ tương lai này nhất định có cùng quan hệ huyết thống với Nura. Tương lai sẽ như thế nào, nàng kỳ thật cũng không muốn biết đến. Kính Hinh thân thủ sờ tóc của Night Rikuo, kiểu tóc này cùng Nura kia tương tự như nhau. Nhưng sự tồn tại của người thiếu niên này đã chứng minh tương lai đã được định, không phải sao?
“Rikuo, tên đầy đủ của ngươi gọi là gì?"
Kính Hinh nhẹ giọng hỏi. Nàng cảm giác được trái tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn.
Night Rikuo ngớ ra, thật không ngờ Kính Hinh đột nhiên hỏi về việc này. Bởi vì sau khi thấy hình dạng Ayakashi của hắn, nàng luôn luôn đối thân phận của hắn chỉ xem như không quan tâm, đối với lời ám chỉ của hắn cũng thoải mái có lệ đi qua.
Hắn phát giác được nàng tựa hồ không muốn biết tương lai phát sinh sự tình gì. Cho nên Night Rikuo cũng không có ở đề cập qua về thân phận của chính mình.
Đôi đồng tử màu đỏ của Night Rikuo lưu chuyển nhàn nhạt mâu quang, câu môi trả lời: “Nura Rikuo."
Nghe được tên đầy đủ của Rikuo, Kính Hinh không có lộ ra biểu cảm kinh ngạc gì, hỏi tiếp: “Ngươi cùng Rihyon là quan hệ gì?"
“…… Hắn là gia gia ta."
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được từ trong miệng Rikuo nói ra, Kính Hinh vẫn cảm thấy trái tim nhảy lộp bộp. Nàng hơi nắm chặt ngón tay lại, mở miệng nói: “Vấn đề cuối cùng. Rikuo, ta cùng ngươi là quan hệ gì?"
Nhìn đến Kính Hinh khó có thể che giấu được bộ dạng khẩn trương, Night Rikuo cười nhẹ: “Ngài là tổ mẫu của ta."
“……Quả nhiên là như thế này, thời điểm ngươi nói ra tên của ‘YouHime’. Ta đã nghĩ cho dù là một vị công chúa đi chăng nữa cũng không nổi danh đến trình độ phải lưu danh đến đời sau."
Kính Hinh liếc mắt nhìn khuôn mặt của Rikuo, gãi đầu nói: “Ta cuối cùng là biết vì sao lại có cảm giác thật kì diệu."
“Nga? Vì sao?"
Night Rikuo sờ mặt mình: “Bởi vì khi ta lớn lên giống như lão nhân kia sao?"
“Lão nhân?"
Kính Hinh nghi hoặc chớp mắt, Night Rikuo ngoéo một cái khóe miệng: “Gia gia."
“Bốn trăm năm sau hắn cũng già đi, quả thật đã biến thành lão nhân."
Kính Hinh mím môi cười, ánh mắt cong cong nói: “Nhưng là, cảm giác kì diệu không phải vì điều này……"
Night Rikuo nghi hoặc nhìn về phía Kính Hinh, Kính Hinh nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào bờ vai của hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng than thở: “Ta rõ ràng còn chưa có con nhưng đã gặp được tôn tử, cảm giác quả nhiên rất kì diệu và cũng thật kì quái……"
“Tổ mẫu đại nhân. Nếu ở trong này ngủ nhất định sẽ cảm lạnh."
Khuôn mặt Night Rikuo bao trùm nhàn nhạt nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ bả vai Kính Hinh. Hắn hiện tại đã có thể bảo hộ trọng yếu nhân lực lượng. Tuy rằng thời gian vô cùng ngắn ngủi nhưng thời điểm hắn còn đang ở lại niên đại này, hắn nhất định sẽ bảo hộ nàng.
Sáng hôm sau.
Thời điểm tỉnh lại, Kính Hinh phát hiện Rikuo chính là nằm ở đệm giường bên cạnh nàng. Như thế này nàng mới nhớ tới ngày hôm qua đã dựa vào bả vai Rikuo để ngủ. Nhìn người thiếu niên trước mắt có mái tóc màu nâu này, Kính Hinh nhịn không được chọc chọc vào gương mặt hắn. Người này là tôn tử của nàng cùng Nura a……
Bị Kính Hinh chọc chọc nên Rikuo đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng ngáp một hơi nói: “Buổi sáng tốt lành, tổ……"
Kính Hinh vội vàng che miệng Rikuo, một mặt chính sắc nói: “Bảo ta Kính Hinh, chúng ta thoạt nhìn không kém nhau mấy tuổi, xưng hô là tổ mẫu liền miễn đi!"
Rikuo nghe lời gật đầu. Trên thực tế, khi Night Rikuo tiết lộ về thân phận sau này của chính mình. Hắn có chút không biết nên làm thế nào để cùng tổ mẫu thời trẻ ở chung.
Nhưng khi nhìn đến thái độ Kính Hinh cũng không có biến hóa gì, Rikuo cảm thấy an tâm hơn lập tức đeo mắt kính lên nói: “Nga, đúng rồi. Lúc mặt trời vừa mới lên, gia gia đã tới nhờ ta nhắn với ngài là gia tộc Nura có chuyện nên hôm nay không thể bồi ở bên cạnh ngài."
Kính Hinh vội vàng hỏi: “Hắn có nhìn thấy bộ dạng Ayakashi của ngươi không?"
“Không có, khi đó trời đã sáng, cho nên ta đã khôi phục bộ dáng hiện tại."
Nghe được câu trả lời của Rikuo, Kính Hinh an tâm thở một hơi, nhẹ nhàng cười: “Nếu cho hắn biết thân phận thật của ngươi, không biết tên đó tốt ý thành ra bộ dáng gì nữa đâu?"
“……"
Rikuo lý giải gật đầu. Phương thức hiện tại gia gia đang theo đuổi tổ mẫu cũng đã thuộc loại hình thức lưu manh. Nếu biết Kính Hinh chính là lão bà tương lai của hắn, có lẽ liền thật sự sẽ trở thành lưu manh đi.
Kính Hinh duỗi người, lười biếng nói: “Gisha đến rồi. Đi trên xe chờ ta, ta thu thập một chút. Sau đó chúng ta phải đi Hidemoto gia ăn cơm."
“…… Ân."
Rikuo gật đầu. Giờ phút này hắn đã triệt để hiểu được, Keikain gia chính là nơi cung cấp cơm cho tổ mẫu đại nhân.
“Nura-chan hôm nay thế nào còn chưa có tới?"
Nghe được Hidemoto hỏi như vậy, Kính Hinh nuốt sushi xuống nói: “Gia tộc Nura có việc, cho nên hôm nay hắn không đi tới được."
“Nguyên lai là như vậy, A Hinh có hay không cảm thấy không thích ứng?" Hidemoto cười hì hì hỏi.
Kính Hinh nghi hoặc chớp chớp mắt: “Không thích ứng cái gì?"
Đôi mắt Hidemoto sâu không thấy đáy nói: “Nura-chan luôn luôn ở bên cạnh nay đột nhiên biến mất……"
Kính Hinh giật mình, trầm tư một chút, nheo mắt lại nói: “Rikuo, ngươi ở lại đây lại ăn cơm." Sau đó túm trụ Hidemoto hướng về phía đình viện: “Hidemoto, ngươi cùng ta nói ch……"
“A Hinh muốn nói cái gì mà phải tránh đi chỗ khác, là cái bí mật gì sao?"
Hidemoto vẫn như cũ cười tủm tỉm. Dọc đường Kính Hinh luôn túm hắn đi, khi đến đình viện mới buông tay hắn ra, nàng thanh thanh cổ họng, nhỏ giọng nói: “Hidemoto, ngươi thử nói xem ta có nên cùng hẳn… là cùng Nura thử một lần."
“Thử một lần?"
Tươi cười khóe miệng Hidemoto lập tức cứng đờ nhưng sau đó lại nhanh như chớp lập tức lại khôi phục về tự nhiên, cười hỏi: “Đây là cái ý tứ gì?"
“Trở thành người yêu."
Hai má Kính Hinh ửng đỏ cả lên, nói về việc yêu đương nàng có chút ngượng ngùng. Nhưng Hidemoto lại là bằng hữu của nàng nên nàng chỉ có thể tới hỏi hỏi ý kiến của hắn: “Nura, hắn luôn luôn đều đối xử với ta tốt lắm. Tuy rằng miệng hắn luôn đầy lời ngon tiếng ngọt……"
“Vậy thì A Hinh cũng nên thử một lần đi."
Hidemoto cười cười, giọng điệu chế nhạo nói: “Cho dù A Hinh luôn thật hung dữ, Nura-chan cũng sẽ nguyện ý cưới ngươi."
“Hừ, ngươi nên cảm thấy may mắn đi. Ta vốn chính là chuẩn bị ở lại đây cả đời."
Kính Hinh bĩu môi: “Ai biểu đệ đệ ngươi họa ra cái pháp trận nhàm chán, mạc danh kỳ diệu đưa ta đến thế giới này."
Con người Hidemoto tối đen nhìn nàng, hơi cười ngượng ngùng, hắn mắt nheo lại, trêu ghẹo nói: “…… Kia, Nura-chan xuất hiện thật sự là kịp thời đâu."
“Ta chuẩn bị đem Rikuo đuổi về đúng thời điểm của hắn, sau đó lại cùng Nura nói về việc kết giao."
Kính Hinh đem ngón trỏ đặt ở bên môi, mỉm cười nói: “Tạm thời trước mắt Hidemoto giúp ta giữ bí mật nga!" Nói xong, nàng hướng Rikuo chỗ phòng khách đi đến.
“……"
Hidemoto cười nhẹ, hơi ngẩng đầu nhìn lên anh thụ dần dần điêu linh. Gần đây hắn luôn nói những lời trái với lương tâm của mình đâu.
‘Ngươi nên cảm thấy may mắn đi. Ta vốn chính là chuẩn bị ở lại đây cả đời.’
Nghĩ đến lời nói của nàng. Hidemoto hơi liếc mắt nhìn đến bóng dáng nàng đang càng ngày chạy càng xa. Ở lại cả đời sao? Quyết định này kỳ thật cũng rất tốt. Vì sao nàng liền thay đổi ý nghĩ của mình? Bởi vì Nura-chan xuất hiện sao?
Ở trong gió, cánh hoa anh đào ào ào bay trong không trung, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống trên quần áo trắng noãn của hắn. Hắn chính là vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, mãi cho đến bóng dáng của nàng biến mất hoàn toàn không thấy.
Thật sự hỏng bét, Hidemoto nhẹ nhàng phất đi cánh hoa trên người xuống, lông mi nhẹ nhàng run run. Mới vừa rồi hắn làm sao có thể nghĩ đến việc: Nura-chan không có xuất hiện thì tốt rồi, nếu hắn không có xuất hiện bên cạnh nàng……
Hắn mỗi ngày đều nhìn xem bộ dáng lang thôn hổ yết [2] của nàng. Còn có sau khi nàng ăn xong thì hắn một mặt thỏa mãn tươi cười, lẳng lặng bồi ở bên người nàng, cùng nàng vượt qua cả đời.
[2] Lang thôn hổ yết: có nghĩa là ăn như hạm.
Ý tưởng của con người có thể trở nên nhanh chóng qua đi?
Hidemoto thở dài. Đại khái vì quá nhanh chóng qua đi làm cho người ta trở tay không kịp, hoàn toàn không kịp ứng phó. Thời điểm hắn còn đang lo lắng là nên làm thế nào thì mọi thứ hết thảy cũng đã trở nên hoàn toàn thay đổi.
Anh thụ đã dần dần điêu linh. Gió nhẹ phất qua, cánh hoa anh đào cứ theo gió mà ào ào phân tán xuống. Kính Hinh ngồi ở dưới tàng cây anh đào nhìn cánh hoa đang bay trong gió bao trùm cả đình viện.
“Cảnh sắc rất đẹp." Giọng nam từ tính ôn hòa vang lên nói ra những lời hiện tại Kính Hinh đang suy nghĩ.
Kính Hinh hơi ngẩng đầu, nhìn đến Night Rikuo ngồi ở trên cành cây anh thụ, nhẹ nhàng cười: “Mỗi lần nhìn đến bộ dáng Ayakashi của Rikuo, ta đều có một loại cảm giác thật kì diệu."
Night Rikuo giơ lên mi, cúi đầu nhìn về phía Kính Hinh, nhẹ giọng hỏi: “Nga? Thế nào là cảm giác kì diệu?"
“Rikuo, ban ngày ta đã cùng Nura xác nhận qua."
Kính Hinh giọng điệu nhàn nhạt, biểu cảm cực kì bình tĩnh nói: “Nurarihyon trong thế giới này chỉ có duy nhất một mình hắn."
“Ân, nhưng ta là người đến từ tương lai. Ngài mặc dù không phải liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, nhưng lúc đó lại ra tay cứu ta." Night Rikuo cười trả lời.
“……Cho dù ta không có ra tay, chính ngươi có thể tự cứu chính mình."
Kính Hinh bĩu môi. Khi tên xú tiểu tử này cười lên càng giống với Rihyon.
Night Rikuo nhảy xuống, ngồi ở bên người tổ mẫu, một mặt thảnh thơi nói: “Hơi chút có chút khó khăn. Bởi vì lúc đó ta không có vũ khí, hơn nữa ban ngày ta chỉ là nhân loại bình thường."
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động lớn cùng với tiếng bước chân dồn dập của thị vệ, còn kèm theo tiếng la của Koremitsu: “Không được phép để Youkai đến gần phòng của YouHime-Sama."
“Lại có Ayakashi xâm nhập sao? Koremitsu vừa mới mắng ai đâu." Kính Hinh nói thầm. Lúc trước, có lần Ayakashi xâm nhập vào phòng bị nàng cầm Nenekirima giết chết. Kể từ lần đó trở đi khi có Youkai xâm nhập vào thì Dono cũng sẽ không để nó tới gần nàng phòng.
(Di Di: Có ai nhớ cảnh tượng đó không nhỉ? Cảnh tượng A Hinh giết Youkai là nằm ở^^)
Night Rikuo nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài phòng, nheo lại mắt hỏi: “Ngài luôn bị Youkai tấn công sao?"
“Mấy ngày hôm trước thì luôn yên tĩnh đến lạ thường. Tình huống như vậy thì thật lâu rồi cũng không có nghe đến."
Thì ra là thế. Night Rikuo nhìn bốn phía xung quanh một chút. Bình thường gia gia luôn ở bên cạnh canh giữ nơi ở của tổ mẫu, có khả năng khi Youkai đến gây rối, tiếp cận Phủ đệ đều bị gia gia ra tay giải quyết. Nhưng tối nay gia gia không có ở đây cho nên bọn Youkai mới có thể tùy tiện xâm nhập vào nơi này.
“Không cần lo lắng, cho dù hiện tại lão nhân không ở đây ta cũng sẽ bảo vệ ngài."
Trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên mang theo tươi cười tao nhã mà ôn hòa. Kính Hinh nao nao, vì thiếu niên phất đi cánh hoa rơi trên người xuống, nàng cười nói: “Ân, phiền toái ngươi, bộ dáng Rikuo thoạt nhìn thật đáng tin cậy."
Night Rikuo hơi ho khan một chút. Được tổ mẫu đại nhân khích lệ có chút vui vẻ lại có chút ngượng ngùng. Lão nhân nhà hắn tối hôm nay không có thủ tại chỗ này thật sự rất là tốt.
Bình thường lão nhân luôn canh giữ cho đến khi tổ mẫu ngủ rồi mới rời đi. Khi đó trời đã sáng cả rồi, hắn không thể hóa dạng Ayakashi cùng tổ mẫu đại nhân nói chuyện với nhau.
Bởi vì khi hắn được sinh ra tổ mẫu đã qua đời, gia gia cũng chưa bao giờ nhắc tới tổ mẫu. Đối với tổ mẫu hiểu biết, chỉ đến khi gặp được Ayakashi ở Kyoto nói cho hắn biết. Tên Ayakashi đó nói tổ mẫu hắn là một vị công chúa tuyệt thế mạo mỹ – người đẹp số một Kyoto.
Hắn không biết tổ mẫu là người như thế nào, cũng không biết bộ dáng của nàng. Cũng không có khả năng được nói chuyện với nhau. Nhưng khi đi đến niên đại này, hắn không chỉ một lần nghĩ tới: nếu tổ mẫu còn sống ở thời điểm hắn được sinh ra thì tốt rồi……
Khi trường học khai giảng đại hội thể dục thể thao, hắn nhất định phải đưa tổ mẫu đi xem. Hắn giỏi môn thể dục lắm. Nếu như trong đợt chạy cự li ngắn hắn được hạng nhất, không chừng tổ mẫu đại nhân còn có thể giống như bây giờ khen ngợi hắn.
Mẹ thì nấu cơm và làm đồ ăn ngon lắm. Hắn thật hi vọng tổ mẫu sẽ nếm thử, tổ mẫu đại nhân nhất định sẽ thật thích. Được tổ mẫu khích lệ, mẹ nhất định sẽ thật vui vẻ.
Nếu tổ mẫu đại nhân còn tồn tại như trong lời nói thì cho dù phụ thân bị thương nặng đến như vậy… nàng cũng nhất định sẽ vì hắn mà chữa khỏi……
(Di Di: Đúng đó, em cũng có ý nghĩ giống như anh, Rihan tại sao lại có thể chết như vậy cơ chứ TT^TT)
Mỗi lần đi chiến đấu về, khi bị thương tích đầy mình, tổ mẫu nhất định sẽ vì hắn chữa thương. Sau đó lão nhân nhất định sẽ ở bên cạnh bất mãn giơ chân lên……
Kính Hinh nhìn Night Rikuo giơ khóe miệng, nghi hoặc hỏi: “Rikuo, ngươi đang nghĩ cái gì?" Bộ dáng thoạt nhìn rất cao hứng.
Night Rikuo hơi nghiêng đầu, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Kính Hinh, tươi cười phô trương. Lòng bàn tay hắn nhàn nhạt độ ấm, hắn mở miệng nói: “Ngài nhất định phải trường mệnh trăm tuổi……" Âm thanh hắn trầm nhẹ như sương mù bàn lượn lờ ở bên tai nàng.
Night Rikuo cảm thấy nếu nàng có thể tồn tại ở thời điểm hắn sinh ra như trong lời nói. Cho dù tương lai bị vặn vẹo cũng không sao.
Kính Hinh nhéo mặt Rikuo, giơ khóe miệng lên: “Xú tiểu tử, ta đương nhiên sẽ trường mệnh trăm tuổi, đừng nói giống như ta là đoản mệnh quỷ [1] vậy."
[1] Đoản mệnh quỷ: là cách gọi những con phù du. Đây là một loại côn trùng có tuổi thọ ngắn nhất. Đại đa số con phù du đều trở thành côn trùng chỉ có thể sống được mấy tiếng đồng hồ. Tuổi thọ dài nhất cũng không quá một tuần. Ấu trùng của con phù du sống ở dưới nước, sau mới lần lăn lộn mới thành trùng. Khi thành trùng rồi thì thân thể mềm nhũng, phát ra ánh sáng, hai cái râu ở trên đầu giống như dao găm, cuối phần bụng mọc ra ba cái lông đuôi. Buổi tối những con phù du này tụ tập, bay lượn trên mặt nước tiến hành giao phối. Sau khi giao phối, con cái đẻ trứng xuống nước. Đại đa số những con phù du đến ngày hôm sau thì chết. Cho nên người ta gọi con phù du là “Đoản mệnh quỷ".
Night Rikuo cuối đầu, cho dù nàng sống đến trăm tuổi, hắn cũng sẽ không thể được nhìn thấy nàng. Bởi vì bốn trăm năm sau hắn mới được sinh ra.
Kính Hinh tựa hồ đoán được ý nghĩ của Rikuo, nhẹ giọng nói: “Nhân loại không thể đến sống bốn trăm năm, Rikuo."
“…… Ân."
Trước mắt, Kính Hinh biết người thiếu niên đến từ tương lai này nhất định có cùng quan hệ huyết thống với Nura. Tương lai sẽ như thế nào, nàng kỳ thật cũng không muốn biết đến. Kính Hinh thân thủ sờ tóc của Night Rikuo, kiểu tóc này cùng Nura kia tương tự như nhau. Nhưng sự tồn tại của người thiếu niên này đã chứng minh tương lai đã được định, không phải sao?
“Rikuo, tên đầy đủ của ngươi gọi là gì?"
Kính Hinh nhẹ giọng hỏi. Nàng cảm giác được trái tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn.
Night Rikuo ngớ ra, thật không ngờ Kính Hinh đột nhiên hỏi về việc này. Bởi vì sau khi thấy hình dạng Ayakashi của hắn, nàng luôn luôn đối thân phận của hắn chỉ xem như không quan tâm, đối với lời ám chỉ của hắn cũng thoải mái có lệ đi qua.
Hắn phát giác được nàng tựa hồ không muốn biết tương lai phát sinh sự tình gì. Cho nên Night Rikuo cũng không có ở đề cập qua về thân phận của chính mình.
Đôi đồng tử màu đỏ của Night Rikuo lưu chuyển nhàn nhạt mâu quang, câu môi trả lời: “Nura Rikuo."
Nghe được tên đầy đủ của Rikuo, Kính Hinh không có lộ ra biểu cảm kinh ngạc gì, hỏi tiếp: “Ngươi cùng Rihyon là quan hệ gì?"
“…… Hắn là gia gia ta."
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được từ trong miệng Rikuo nói ra, Kính Hinh vẫn cảm thấy trái tim nhảy lộp bộp. Nàng hơi nắm chặt ngón tay lại, mở miệng nói: “Vấn đề cuối cùng. Rikuo, ta cùng ngươi là quan hệ gì?"
Nhìn đến Kính Hinh khó có thể che giấu được bộ dạng khẩn trương, Night Rikuo cười nhẹ: “Ngài là tổ mẫu của ta."
“……Quả nhiên là như thế này, thời điểm ngươi nói ra tên của ‘YouHime’. Ta đã nghĩ cho dù là một vị công chúa đi chăng nữa cũng không nổi danh đến trình độ phải lưu danh đến đời sau."
Kính Hinh liếc mắt nhìn khuôn mặt của Rikuo, gãi đầu nói: “Ta cuối cùng là biết vì sao lại có cảm giác thật kì diệu."
“Nga? Vì sao?"
Night Rikuo sờ mặt mình: “Bởi vì khi ta lớn lên giống như lão nhân kia sao?"
“Lão nhân?"
Kính Hinh nghi hoặc chớp mắt, Night Rikuo ngoéo một cái khóe miệng: “Gia gia."
“Bốn trăm năm sau hắn cũng già đi, quả thật đã biến thành lão nhân."
Kính Hinh mím môi cười, ánh mắt cong cong nói: “Nhưng là, cảm giác kì diệu không phải vì điều này……"
Night Rikuo nghi hoặc nhìn về phía Kính Hinh, Kính Hinh nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào bờ vai của hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng than thở: “Ta rõ ràng còn chưa có con nhưng đã gặp được tôn tử, cảm giác quả nhiên rất kì diệu và cũng thật kì quái……"
“Tổ mẫu đại nhân. Nếu ở trong này ngủ nhất định sẽ cảm lạnh."
Khuôn mặt Night Rikuo bao trùm nhàn nhạt nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ bả vai Kính Hinh. Hắn hiện tại đã có thể bảo hộ trọng yếu nhân lực lượng. Tuy rằng thời gian vô cùng ngắn ngủi nhưng thời điểm hắn còn đang ở lại niên đại này, hắn nhất định sẽ bảo hộ nàng.
Sáng hôm sau.
Thời điểm tỉnh lại, Kính Hinh phát hiện Rikuo chính là nằm ở đệm giường bên cạnh nàng. Như thế này nàng mới nhớ tới ngày hôm qua đã dựa vào bả vai Rikuo để ngủ. Nhìn người thiếu niên trước mắt có mái tóc màu nâu này, Kính Hinh nhịn không được chọc chọc vào gương mặt hắn. Người này là tôn tử của nàng cùng Nura a……
Bị Kính Hinh chọc chọc nên Rikuo đã tỉnh lại, mơ mơ màng màng ngáp một hơi nói: “Buổi sáng tốt lành, tổ……"
Kính Hinh vội vàng che miệng Rikuo, một mặt chính sắc nói: “Bảo ta Kính Hinh, chúng ta thoạt nhìn không kém nhau mấy tuổi, xưng hô là tổ mẫu liền miễn đi!"
Rikuo nghe lời gật đầu. Trên thực tế, khi Night Rikuo tiết lộ về thân phận sau này của chính mình. Hắn có chút không biết nên làm thế nào để cùng tổ mẫu thời trẻ ở chung.
Nhưng khi nhìn đến thái độ Kính Hinh cũng không có biến hóa gì, Rikuo cảm thấy an tâm hơn lập tức đeo mắt kính lên nói: “Nga, đúng rồi. Lúc mặt trời vừa mới lên, gia gia đã tới nhờ ta nhắn với ngài là gia tộc Nura có chuyện nên hôm nay không thể bồi ở bên cạnh ngài."
Kính Hinh vội vàng hỏi: “Hắn có nhìn thấy bộ dạng Ayakashi của ngươi không?"
“Không có, khi đó trời đã sáng, cho nên ta đã khôi phục bộ dáng hiện tại."
Nghe được câu trả lời của Rikuo, Kính Hinh an tâm thở một hơi, nhẹ nhàng cười: “Nếu cho hắn biết thân phận thật của ngươi, không biết tên đó tốt ý thành ra bộ dáng gì nữa đâu?"
“……"
Rikuo lý giải gật đầu. Phương thức hiện tại gia gia đang theo đuổi tổ mẫu cũng đã thuộc loại hình thức lưu manh. Nếu biết Kính Hinh chính là lão bà tương lai của hắn, có lẽ liền thật sự sẽ trở thành lưu manh đi.
Kính Hinh duỗi người, lười biếng nói: “Gisha đến rồi. Đi trên xe chờ ta, ta thu thập một chút. Sau đó chúng ta phải đi Hidemoto gia ăn cơm."
“…… Ân."
Rikuo gật đầu. Giờ phút này hắn đã triệt để hiểu được, Keikain gia chính là nơi cung cấp cơm cho tổ mẫu đại nhân.
“Nura-chan hôm nay thế nào còn chưa có tới?"
Nghe được Hidemoto hỏi như vậy, Kính Hinh nuốt sushi xuống nói: “Gia tộc Nura có việc, cho nên hôm nay hắn không đi tới được."
“Nguyên lai là như vậy, A Hinh có hay không cảm thấy không thích ứng?" Hidemoto cười hì hì hỏi.
Kính Hinh nghi hoặc chớp chớp mắt: “Không thích ứng cái gì?"
Đôi mắt Hidemoto sâu không thấy đáy nói: “Nura-chan luôn luôn ở bên cạnh nay đột nhiên biến mất……"
Kính Hinh giật mình, trầm tư một chút, nheo mắt lại nói: “Rikuo, ngươi ở lại đây lại ăn cơm." Sau đó túm trụ Hidemoto hướng về phía đình viện: “Hidemoto, ngươi cùng ta nói ch……"
“A Hinh muốn nói cái gì mà phải tránh đi chỗ khác, là cái bí mật gì sao?"
Hidemoto vẫn như cũ cười tủm tỉm. Dọc đường Kính Hinh luôn túm hắn đi, khi đến đình viện mới buông tay hắn ra, nàng thanh thanh cổ họng, nhỏ giọng nói: “Hidemoto, ngươi thử nói xem ta có nên cùng hẳn… là cùng Nura thử một lần."
“Thử một lần?"
Tươi cười khóe miệng Hidemoto lập tức cứng đờ nhưng sau đó lại nhanh như chớp lập tức lại khôi phục về tự nhiên, cười hỏi: “Đây là cái ý tứ gì?"
“Trở thành người yêu."
Hai má Kính Hinh ửng đỏ cả lên, nói về việc yêu đương nàng có chút ngượng ngùng. Nhưng Hidemoto lại là bằng hữu của nàng nên nàng chỉ có thể tới hỏi hỏi ý kiến của hắn: “Nura, hắn luôn luôn đều đối xử với ta tốt lắm. Tuy rằng miệng hắn luôn đầy lời ngon tiếng ngọt……"
“Vậy thì A Hinh cũng nên thử một lần đi."
Hidemoto cười cười, giọng điệu chế nhạo nói: “Cho dù A Hinh luôn thật hung dữ, Nura-chan cũng sẽ nguyện ý cưới ngươi."
“Hừ, ngươi nên cảm thấy may mắn đi. Ta vốn chính là chuẩn bị ở lại đây cả đời."
Kính Hinh bĩu môi: “Ai biểu đệ đệ ngươi họa ra cái pháp trận nhàm chán, mạc danh kỳ diệu đưa ta đến thế giới này."
Con người Hidemoto tối đen nhìn nàng, hơi cười ngượng ngùng, hắn mắt nheo lại, trêu ghẹo nói: “…… Kia, Nura-chan xuất hiện thật sự là kịp thời đâu."
“Ta chuẩn bị đem Rikuo đuổi về đúng thời điểm của hắn, sau đó lại cùng Nura nói về việc kết giao."
Kính Hinh đem ngón trỏ đặt ở bên môi, mỉm cười nói: “Tạm thời trước mắt Hidemoto giúp ta giữ bí mật nga!" Nói xong, nàng hướng Rikuo chỗ phòng khách đi đến.
“……"
Hidemoto cười nhẹ, hơi ngẩng đầu nhìn lên anh thụ dần dần điêu linh. Gần đây hắn luôn nói những lời trái với lương tâm của mình đâu.
‘Ngươi nên cảm thấy may mắn đi. Ta vốn chính là chuẩn bị ở lại đây cả đời.’
Nghĩ đến lời nói của nàng. Hidemoto hơi liếc mắt nhìn đến bóng dáng nàng đang càng ngày chạy càng xa. Ở lại cả đời sao? Quyết định này kỳ thật cũng rất tốt. Vì sao nàng liền thay đổi ý nghĩ của mình? Bởi vì Nura-chan xuất hiện sao?
Ở trong gió, cánh hoa anh đào ào ào bay trong không trung, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống trên quần áo trắng noãn của hắn. Hắn chính là vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, mãi cho đến bóng dáng của nàng biến mất hoàn toàn không thấy.
Thật sự hỏng bét, Hidemoto nhẹ nhàng phất đi cánh hoa trên người xuống, lông mi nhẹ nhàng run run. Mới vừa rồi hắn làm sao có thể nghĩ đến việc: Nura-chan không có xuất hiện thì tốt rồi, nếu hắn không có xuất hiện bên cạnh nàng……
Hắn mỗi ngày đều nhìn xem bộ dáng lang thôn hổ yết [2] của nàng. Còn có sau khi nàng ăn xong thì hắn một mặt thỏa mãn tươi cười, lẳng lặng bồi ở bên người nàng, cùng nàng vượt qua cả đời.
[2] Lang thôn hổ yết: có nghĩa là ăn như hạm.
Ý tưởng của con người có thể trở nên nhanh chóng qua đi?
Hidemoto thở dài. Đại khái vì quá nhanh chóng qua đi làm cho người ta trở tay không kịp, hoàn toàn không kịp ứng phó. Thời điểm hắn còn đang lo lắng là nên làm thế nào thì mọi thứ hết thảy cũng đã trở nên hoàn toàn thay đổi.
Tác giả :
Lưu Ly Vi Lương