Mẹ Kế Zombie
Chương 36
Vương Hiểu Thư vô cùng khiếp sợ nhìn một màn này, Z không nói gì, lập tức kéo cô ra khỏi tủ, dưới cái nhìn không thể tin được của cô, dắt cô đi theo Y Ninh và Tiêu Tùng, lúc này Y Ninh và Tiêu Tùng đã biến mất nhưng ở căn phòng cuối lầu hai lại có tiếng người thở dốc và tiếng đi lại, Vương Hiểu Thư bỗng hiểu ra họ đang làm gì trong đó, mặt nóng như sắp bị thiêu cháy.
Z không coi ai ra gì, kéo Vương Hiểu Thư rời đi từ cửa chính, cũng không thấy Yusuke Miyazaki canh giữ ở lầu một, xem ra lúc Tiêu Tùng đến thì hắn đã đi rồi.
Vương Hiểu Thư vừa đi cùng Z vừa suy nghĩ, cho đến khi hai người về tới căn phòng Tiêu Trà sắp xếp cho họ, cô mới thở hắt ra, cảm khái vô hạn: "Vừa có trò hay a..."
"Ừm." Z nhếch miệng, "Đúng vậy, dáng người của cô ta đẹp hơn em."
"....." Vương Hiểu Thư nhìn về phía Z, vẻ mặt âm u, "Anh nói cái gì?"
Làm sao Z có thể sợ uy hiếp? Từ nhỏ hắn đã sinh hoạt trong hoàn cảnh nguy hiểm mà cô không thể nghĩ tới, vì thế hắn rất có khí phách lặp lại lời hắn vừa nói một lần nữa, cuối cùng còn sợ cô nghe không hiểu, thân thiết nói, "Từ nào không hiểu, tôi có thể giải thích cho em."
Vương Hiểu Thư cắn môi, nổi giận đùng đùng đi về phía Z, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, trực tiếp đẩy hắn vào tường, hạ giọng nói: "Tất cả tôi đều hiểu, nhhưng tôi không tán thành."
"Hả?" Z nhíu mày, mắt phượng xinh đẹp bị che dưới mắt kính, Vương Hiểu Thư lấy kính của hắn, vuốt tóc mái trở ngại tầm mắt sang một bên, nhìn khuôn mặt mi thanh mục tú của hắn, cười lạnh, "Dáng người không phải là điều quan trọng để quyết định biểu hiện trên giường của một người phụ nữ, anh không biết sao?"
"....." Lần đầu tiên Z nghe thấy Vương Hiểu Thư nói lời bưu hãn như vậy, nào biết rằng Vương Hiểu Thư chỉ là không có tâm tư cho việc không đứng đắn, hiện tại có cơ hội, cô đương nhiên sẽ không để ý giở trò lưu manh cùng người đàn ông đã thẳng thắn thành khẩn với mình vài lần, "Có thể khiến hai người vui vẻ nhất không phải là mặt ngoài, mà là kỹ thuật." Cô nhếch miệng, "Anh biết từ kỹ thuật chứ? Từ nào không hiểu, tôi có thể giải thích cho anh."
"... Tất cả đều hiểu, cám ơn em." Z cứng ngắc muốn đẩy cô ra, nhưng Vương Hiểu Thư lại cương quyết ngăn trở động tác của hắn, hắn híp mắt, đối diện với ánh mắt xinh đẹp của cô, trong lòng rung động, "Sao vậy?" Hắn khẽ hỏi.
"Không có gì." Biểu cảm của Vương Hiểu Thư nhìn trông rối rắm lại hung dữ, "Chỉ là cảm thấy anh nói cũng không hoàn toàn sai, có những điểm của tôi quả thật không bằng người khác, nhưng những thứ trời sinh này lại không thể lựa chọn, chỉ có thể dựa vào nỗ lực sau này."
Z nghe cô nói như vậy, không khỏi nói lời sâu xa: "Nếu vứt bỏ nhân tố trời sinh là chỉ số thông minh, em cũng không nhất định làm được hơn người khác. Đương nhiên, người khác ở đây tuyệt đối không phải là nội tiết tố tiểu thư."
"....." Vương Hiểu Thư bị hắn làm tức giận đến méo miệng, hung tợn lườm hắn, hai tay bỗng cởi thắt lưng của hắn ra, thủ pháp vô cùng thuần thục, lúc hắn phản ứng kịp thì tay cô đã cầm nơi riêng tư của hắn, ánh mắt Z nhìn cô bỗng thay đổi.
"Đúng vậy, tôi nhất định không làm được hơn người khác, dù sao cũng không phải sở trường của tôi, có ý kiến gì sao?" Cô nói xong còn sợ không đủ hình tượng, rất phối hợp chơi đùa một chút.
Z nhíu chặt mày, trầm giọng đè nén nói: "Vương Hiểu Thư, đầu óc nóng lên thì đừng liều lĩnh, em có biết mình đang làm gì hay không?"
Vương Hiểu Thư nhìn Z một cái, nhớ kỹ khuôn mặt tuấn nhã của hắn, thu vào hơi thở cà lơ phất phơ vừa rồi, nhưng động tác lại không ngừng, chẳng những một tay vỗ về nơi riêng tư của hắn, một tay kia còn bắt đầu cởi áo dài trắng.
Cô kéo áo dài trắng của Z xuống, nhào vào trong lòng hắn, hắn tựa vào tường, một tay cô khiêu khích hắn, một tay bắt đầu cởi khuy áo sơ mi, từ cổ áo cởi xuống ba nút thắt rồi không kiên nhẫn cởi xuống nữa, trực tiếp kéo xuống.
Z bất đắc dĩ cởi khuy áo giúp cô, để mặc cô thô lỗ lột áo sơ mi của hắn rồi ném lên giường, thở nhẹ nói: "Em thật sự?"
Vương Hiểu Thư cảm thấy thứ trong tay ngày càng lớn, ngày càng cứng rắn, phía dưới như trống rỗng, sau khi kéo áo sơ mi, tay cô liền vuốt ve trên phần bụng có đường cong duyên dáng của hắn, cuối cùng dừng ở hai khối lồi ra trước ngực, nhìn chòng chọc quầng vú màu anh đào, nhanh chóng nói: "Vừa rồi không phải anh nhìn người ta rất hăng say sao, mắt cũng không rời ra được, tôi là đang thỏa mãn anh, tôi đối với anh rất tốt, mau cám ơn tôi đi." Cô nói xong liền hôn lên nơi mình nhìn chằm chằm, Z đè nén rên rỉ một tiếng, nhíu mày nhìn cô, thở phào một cái, nói, "Cám ơn em? Tại sao tôi lại cảm thấy em nên cám ơn tôi?"
Vương Hiểu Thư hừ nhẹ, đầu lưỡi lướt qua phần gồ lên của hắn, Z bị dằn vặt ngẩng đầu lên, hầu kết chuyển động, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: "Được rồi, tôi thua."
Hai tay Vương Hiểu Thư cởi quần hắn ra, hai tay ôm cổ hắn, đá rơi giầy xuống rồi giẫm lên chân hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hỗn loạn nói: "Nếu thua thì nói mau."
Z ôm eo cô, đè cô kề sát vào người mình, muốn hôn cô, nhưng cô cự tuyệt: "Mau nói, đêm nay anh cũng thật lợi hại, nói muốn đòi công bằng giúp tôi, cuối cùng lại không làm gì cả, muốn ăn không trả tiền? Không có cửa đâu."
"Hiểu Thư." Z mím môi, vừa kháng cự vừa tình nguyện, mâu thuẫn nói, "Cám ơn, cám ơn."
Vương Hiểu Thư nháy mắt mấy cái, sau nó nở nụ cười, hôn hắn: "Thật ngoan, bình thường anh thật khó trị, không phải là đàn ông sao." Chim cứng lòng mềm!!!
Z ôm ngang cô lên, sải hai bước rồi ngã xuống giường, hai người lăn hai lần trên giường lớn, góc độ biến thành Vương Hiểu Thư ở dưới Z ở trên. Z thật vừa lòng với tư thế này, nhưng Vương Hiểu Thư lại cố dùng sức áp hắn ở dưới.
Cô kề vào tai Z, hôn vành tai của hắn: "Lúc trước tôi không nói đùa, có căn cứ khoa học, không phải anh thích nghiên cứu sao, anh liền nghiên cứu một chút xem tôi nói có đúng hay không." Cô nói chậm dần, mang theo hương vị quyến rũ, "Nhìn xem rốt cuộc là dáng người quan trọng hay kỹ thuật quan trọng."
"....."
Z kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Vương Hiểu Thư dần dần trở nên quyến rũ, cô cọ vào eo hắn, triển lãm tri thức lý luận phong phú của mình với hắn. Tuy rằng thực hành có hơi khó khăn, nhưng cô xem ra cũng có năng lực phân tích, sau vài lần sẽ tốt hơn nhiều.
Vương Hiểu Thư nằm sấp vào bụng dưới của Z, nắm nơi đó của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh nhìn chăm chú say mê của hắn, cúi đầu ngậm chặt nơi đó, cả người Z đều cứng ngắc, nâng người lên muốn ngồi dậy, Vương Hiểu Thư híp mắt dùng đầu lưỡi liếm phần đỉnh, Z thở dốc nặng nề, nghe lời nằm xuống, cánh tay thật dài che trên mắt hắn, nhìn không rõ biểu cảm của hắn là gì.
Vương Hiểu Thư thấy vậy, không khỏi đắc ý, kết quả này chính là kinh nghiệm quý báu từ phim và tiểu thuyết mà cô học được, nay đều dùng trên người hắn, cô chỉ cảm thấy thứ trong miệng ngày càng thoát khỏi khống chế của cô, dường như còn nhảy lên một cái.
Vương Hiểu Thư từ từ rút lui, cánh môi trơn bóng, khóe miệng có thứ sáng lấp lánh, nhưng cô lại không thấy bẩn chút nào, trước kia cô còn có chút mâu thuần, nhưng nếu đối tượng là người mình vô cùng để ý hơn nữa còn yêu sạch sẽ hơn mình, vậy cũng không có gì.
"Thế nào?" Cô nằm sấp, kề vào tai hắn, chờ mong hỏi.
Z rời cánh tay, mắt phượng đỏ bừng nhìn cô chằm chằm, cắn răng hỏi: "Học từ đâu?"
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, Z liền đè cô ở phía dưới, cởi hết quần áo của hai người, trong tiếng rên của cô, tiến nhập vào con đường đã ướt át từ lâu: "Nói." Hắn kìm nén cơn giận phun ra một chữ.
Vương Hiểu Thư không chịu nổi, rên rỉ trả lời: "Đừng, a... Ừm... Nhẹ chút..." Cô vừa bực mình vừa buồn cười, "Từ mạng, xem trên mạng... A... Ha... Anh đừng như vậy..." Cô nhịn không được lấy tay ngăn hắn, nhưng hắn không giảm bớt lực đạo và tốc độ, cô nghe tiếng làn da tiếp xúc, đỏ mặt nhìn hắn, "Chậm một chút... Xin anh đấy..."
Một tay Z nâng cô lên nhích lại gần mình, dán vào người cô không ngừng động tác, tiếng rên rỉ của cô liên tiếp không ngừng, hắn chỉ cảm thấy lần này so với những lần trước đây thì càng làm người ta khó có thể chống cự mà vô hạn trầm luân: "Thì ra em thích xem thứ này." Hắn thở hổn hển cười, "Còn biết nhiều như vậy." Dường như còn ngại không đủ để Vương Hiểu Thư xấu hổ, bổ sung thêm. "Xem ra là tôi xem nhẹ em."
Vương Hiểu Thư bị hắn đẩy vào, "A" một tiếng hét lên, tay cô xẹt qua sau lưng hắn, lưu lại vết cào ái muội, con ngươi nhắm chặt, nhăn mày, biểu cảm vô cùng tiêu hồn: "Ừm a... Ha..."
"Thế nào?" Hắn học ngữ điệu vừa rồi của cô, chế nhạo hỏi, "Thích không?"
Vương Hiểu Thư khó khăn "hừ" một tiếng, kiều mị mà lại dễ nghe: "Tôi, tôi..."
"Em làm sao?" Hắn nhìn cô không chuyển mắt.
"Tôi sai lầm rồi!" Vương Hiểu Thư cầu xin tha thứ, "Đừng, đừng như vậy... Chậm một chút... A!.."
"Em còn chưa trả lời vấn đề của tôi." Hắn lật người cô lại, để cô kề sát vào mình.
Vương Hiểu Thư vô lực tựa vào trong lòng hắn, mờ mịt nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, thở hổn hển phun ra hai chữ: "Rất thích..."
Z vuốt tóc cô, hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: "Tôi cũng thích em."
"....." Vương Hiểu Thư ngẩn ra, ngây ngốc nhìn hắn, không tin hỏi, "Anh nói cái gì? Có thể nói lại lần nữa hay không?"
"Tôi nói có thích ngồi cầu bập bênh không?" Z nói sang chuyện khác.
Vương Hiểu Thư ngu ngốc gật đầu, nhưng thực tế cô đã không còn sức để lắc đầu nữa.
Z nhận được câu trả lời khẳng định của cô, động tác chậm dần, từ từ nằm xuống, đỡ lấy eo cô, nở nụ cười: "Vậy thì em làm đi."
Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, lập tức hiểu được, phía dưới trướng phát đau, lại khát vọng càng nhiều, bản năng theo yêu cầu của hắn mà từ từ lên xuống, nước đọng chảy ra trong lúc ra vào là chứng minh cho tình cảm mãnh liệt của hai người, gò má đỏ bừng và vóc dáng xinh đẹp của cô làm cho người ta cảnh đẹp ý vui, nhất là phần ngực còn đong đưa theo động tác lên xuống của cô.
Z thở hắt ra, tiếng than khó nhịn phát ra từ yết hầu, giọng nam gợi cảm khàn khàn truyền vào tai Vương Hiểu Thư, cô cảm thấy cả người như bị điện giật, cô không nhớ rõ tốc độ này nhưng khi khoái cảm như ở trên mây dâng lên, hết thảy đều khôi phục bình tĩnh, chất lỏng ấm áp chảy xuôi trong cơ thể cô, cô nghe thấy hắn nói vô cùng nhỏ:
"Làm không tệ, không uổng phí tôi thích em."
.....
Loại lý do này thật sự làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng, dường như là phụ nữ thì đều có thể? Hơn nữa được khích lệ trong việc này... Thật sự làm cô không cao hứng nổi.
Vương Hiểu Thư mệt mỏi nhắm hai mắt tỏ vẻ kháng nghị: "Anh đang khen tôi thật sao?"
Z rất mẫn cảm trước cảm xúc của con người, làm sao lại không biết cô không vui? Hắn giống như khinh thường lại giống như bất đắc dĩ nói: "Em lớn như vậy mà còn không rõ một đạo lý sao, người nhìn rất phóng đãng phần lớn đều không thực sự phóng đãng, mà người luôn luôn tuyên dương điểm mấu chốt của mình mới là phóng đãng, ví dụ như nội tiết tố tiểu thư."
"Hơn nữa." Hắn dừng lại một chút, hạ giọng nói lời lẽ chí lý, "Yêu không phải là cùng ai cũng có thể làm được."
Z không coi ai ra gì, kéo Vương Hiểu Thư rời đi từ cửa chính, cũng không thấy Yusuke Miyazaki canh giữ ở lầu một, xem ra lúc Tiêu Tùng đến thì hắn đã đi rồi.
Vương Hiểu Thư vừa đi cùng Z vừa suy nghĩ, cho đến khi hai người về tới căn phòng Tiêu Trà sắp xếp cho họ, cô mới thở hắt ra, cảm khái vô hạn: "Vừa có trò hay a..."
"Ừm." Z nhếch miệng, "Đúng vậy, dáng người của cô ta đẹp hơn em."
"....." Vương Hiểu Thư nhìn về phía Z, vẻ mặt âm u, "Anh nói cái gì?"
Làm sao Z có thể sợ uy hiếp? Từ nhỏ hắn đã sinh hoạt trong hoàn cảnh nguy hiểm mà cô không thể nghĩ tới, vì thế hắn rất có khí phách lặp lại lời hắn vừa nói một lần nữa, cuối cùng còn sợ cô nghe không hiểu, thân thiết nói, "Từ nào không hiểu, tôi có thể giải thích cho em."
Vương Hiểu Thư cắn môi, nổi giận đùng đùng đi về phía Z, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, trực tiếp đẩy hắn vào tường, hạ giọng nói: "Tất cả tôi đều hiểu, nhhưng tôi không tán thành."
"Hả?" Z nhíu mày, mắt phượng xinh đẹp bị che dưới mắt kính, Vương Hiểu Thư lấy kính của hắn, vuốt tóc mái trở ngại tầm mắt sang một bên, nhìn khuôn mặt mi thanh mục tú của hắn, cười lạnh, "Dáng người không phải là điều quan trọng để quyết định biểu hiện trên giường của một người phụ nữ, anh không biết sao?"
"....." Lần đầu tiên Z nghe thấy Vương Hiểu Thư nói lời bưu hãn như vậy, nào biết rằng Vương Hiểu Thư chỉ là không có tâm tư cho việc không đứng đắn, hiện tại có cơ hội, cô đương nhiên sẽ không để ý giở trò lưu manh cùng người đàn ông đã thẳng thắn thành khẩn với mình vài lần, "Có thể khiến hai người vui vẻ nhất không phải là mặt ngoài, mà là kỹ thuật." Cô nhếch miệng, "Anh biết từ kỹ thuật chứ? Từ nào không hiểu, tôi có thể giải thích cho anh."
"... Tất cả đều hiểu, cám ơn em." Z cứng ngắc muốn đẩy cô ra, nhưng Vương Hiểu Thư lại cương quyết ngăn trở động tác của hắn, hắn híp mắt, đối diện với ánh mắt xinh đẹp của cô, trong lòng rung động, "Sao vậy?" Hắn khẽ hỏi.
"Không có gì." Biểu cảm của Vương Hiểu Thư nhìn trông rối rắm lại hung dữ, "Chỉ là cảm thấy anh nói cũng không hoàn toàn sai, có những điểm của tôi quả thật không bằng người khác, nhưng những thứ trời sinh này lại không thể lựa chọn, chỉ có thể dựa vào nỗ lực sau này."
Z nghe cô nói như vậy, không khỏi nói lời sâu xa: "Nếu vứt bỏ nhân tố trời sinh là chỉ số thông minh, em cũng không nhất định làm được hơn người khác. Đương nhiên, người khác ở đây tuyệt đối không phải là nội tiết tố tiểu thư."
"....." Vương Hiểu Thư bị hắn làm tức giận đến méo miệng, hung tợn lườm hắn, hai tay bỗng cởi thắt lưng của hắn ra, thủ pháp vô cùng thuần thục, lúc hắn phản ứng kịp thì tay cô đã cầm nơi riêng tư của hắn, ánh mắt Z nhìn cô bỗng thay đổi.
"Đúng vậy, tôi nhất định không làm được hơn người khác, dù sao cũng không phải sở trường của tôi, có ý kiến gì sao?" Cô nói xong còn sợ không đủ hình tượng, rất phối hợp chơi đùa một chút.
Z nhíu chặt mày, trầm giọng đè nén nói: "Vương Hiểu Thư, đầu óc nóng lên thì đừng liều lĩnh, em có biết mình đang làm gì hay không?"
Vương Hiểu Thư nhìn Z một cái, nhớ kỹ khuôn mặt tuấn nhã của hắn, thu vào hơi thở cà lơ phất phơ vừa rồi, nhưng động tác lại không ngừng, chẳng những một tay vỗ về nơi riêng tư của hắn, một tay kia còn bắt đầu cởi áo dài trắng.
Cô kéo áo dài trắng của Z xuống, nhào vào trong lòng hắn, hắn tựa vào tường, một tay cô khiêu khích hắn, một tay bắt đầu cởi khuy áo sơ mi, từ cổ áo cởi xuống ba nút thắt rồi không kiên nhẫn cởi xuống nữa, trực tiếp kéo xuống.
Z bất đắc dĩ cởi khuy áo giúp cô, để mặc cô thô lỗ lột áo sơ mi của hắn rồi ném lên giường, thở nhẹ nói: "Em thật sự?"
Vương Hiểu Thư cảm thấy thứ trong tay ngày càng lớn, ngày càng cứng rắn, phía dưới như trống rỗng, sau khi kéo áo sơ mi, tay cô liền vuốt ve trên phần bụng có đường cong duyên dáng của hắn, cuối cùng dừng ở hai khối lồi ra trước ngực, nhìn chòng chọc quầng vú màu anh đào, nhanh chóng nói: "Vừa rồi không phải anh nhìn người ta rất hăng say sao, mắt cũng không rời ra được, tôi là đang thỏa mãn anh, tôi đối với anh rất tốt, mau cám ơn tôi đi." Cô nói xong liền hôn lên nơi mình nhìn chằm chằm, Z đè nén rên rỉ một tiếng, nhíu mày nhìn cô, thở phào một cái, nói, "Cám ơn em? Tại sao tôi lại cảm thấy em nên cám ơn tôi?"
Vương Hiểu Thư hừ nhẹ, đầu lưỡi lướt qua phần gồ lên của hắn, Z bị dằn vặt ngẩng đầu lên, hầu kết chuyển động, giọng nói trầm thấp mà gợi cảm: "Được rồi, tôi thua."
Hai tay Vương Hiểu Thư cởi quần hắn ra, hai tay ôm cổ hắn, đá rơi giầy xuống rồi giẫm lên chân hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hỗn loạn nói: "Nếu thua thì nói mau."
Z ôm eo cô, đè cô kề sát vào người mình, muốn hôn cô, nhưng cô cự tuyệt: "Mau nói, đêm nay anh cũng thật lợi hại, nói muốn đòi công bằng giúp tôi, cuối cùng lại không làm gì cả, muốn ăn không trả tiền? Không có cửa đâu."
"Hiểu Thư." Z mím môi, vừa kháng cự vừa tình nguyện, mâu thuẫn nói, "Cám ơn, cám ơn."
Vương Hiểu Thư nháy mắt mấy cái, sau nó nở nụ cười, hôn hắn: "Thật ngoan, bình thường anh thật khó trị, không phải là đàn ông sao." Chim cứng lòng mềm!!!
Z ôm ngang cô lên, sải hai bước rồi ngã xuống giường, hai người lăn hai lần trên giường lớn, góc độ biến thành Vương Hiểu Thư ở dưới Z ở trên. Z thật vừa lòng với tư thế này, nhưng Vương Hiểu Thư lại cố dùng sức áp hắn ở dưới.
Cô kề vào tai Z, hôn vành tai của hắn: "Lúc trước tôi không nói đùa, có căn cứ khoa học, không phải anh thích nghiên cứu sao, anh liền nghiên cứu một chút xem tôi nói có đúng hay không." Cô nói chậm dần, mang theo hương vị quyến rũ, "Nhìn xem rốt cuộc là dáng người quan trọng hay kỹ thuật quan trọng."
"....."
Z kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Vương Hiểu Thư dần dần trở nên quyến rũ, cô cọ vào eo hắn, triển lãm tri thức lý luận phong phú của mình với hắn. Tuy rằng thực hành có hơi khó khăn, nhưng cô xem ra cũng có năng lực phân tích, sau vài lần sẽ tốt hơn nhiều.
Vương Hiểu Thư nằm sấp vào bụng dưới của Z, nắm nơi đó của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh nhìn chăm chú say mê của hắn, cúi đầu ngậm chặt nơi đó, cả người Z đều cứng ngắc, nâng người lên muốn ngồi dậy, Vương Hiểu Thư híp mắt dùng đầu lưỡi liếm phần đỉnh, Z thở dốc nặng nề, nghe lời nằm xuống, cánh tay thật dài che trên mắt hắn, nhìn không rõ biểu cảm của hắn là gì.
Vương Hiểu Thư thấy vậy, không khỏi đắc ý, kết quả này chính là kinh nghiệm quý báu từ phim và tiểu thuyết mà cô học được, nay đều dùng trên người hắn, cô chỉ cảm thấy thứ trong miệng ngày càng thoát khỏi khống chế của cô, dường như còn nhảy lên một cái.
Vương Hiểu Thư từ từ rút lui, cánh môi trơn bóng, khóe miệng có thứ sáng lấp lánh, nhưng cô lại không thấy bẩn chút nào, trước kia cô còn có chút mâu thuần, nhưng nếu đối tượng là người mình vô cùng để ý hơn nữa còn yêu sạch sẽ hơn mình, vậy cũng không có gì.
"Thế nào?" Cô nằm sấp, kề vào tai hắn, chờ mong hỏi.
Z rời cánh tay, mắt phượng đỏ bừng nhìn cô chằm chằm, cắn răng hỏi: "Học từ đâu?"
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, Z liền đè cô ở phía dưới, cởi hết quần áo của hai người, trong tiếng rên của cô, tiến nhập vào con đường đã ướt át từ lâu: "Nói." Hắn kìm nén cơn giận phun ra một chữ.
Vương Hiểu Thư không chịu nổi, rên rỉ trả lời: "Đừng, a... Ừm... Nhẹ chút..." Cô vừa bực mình vừa buồn cười, "Từ mạng, xem trên mạng... A... Ha... Anh đừng như vậy..." Cô nhịn không được lấy tay ngăn hắn, nhưng hắn không giảm bớt lực đạo và tốc độ, cô nghe tiếng làn da tiếp xúc, đỏ mặt nhìn hắn, "Chậm một chút... Xin anh đấy..."
Một tay Z nâng cô lên nhích lại gần mình, dán vào người cô không ngừng động tác, tiếng rên rỉ của cô liên tiếp không ngừng, hắn chỉ cảm thấy lần này so với những lần trước đây thì càng làm người ta khó có thể chống cự mà vô hạn trầm luân: "Thì ra em thích xem thứ này." Hắn thở hổn hển cười, "Còn biết nhiều như vậy." Dường như còn ngại không đủ để Vương Hiểu Thư xấu hổ, bổ sung thêm. "Xem ra là tôi xem nhẹ em."
Vương Hiểu Thư bị hắn đẩy vào, "A" một tiếng hét lên, tay cô xẹt qua sau lưng hắn, lưu lại vết cào ái muội, con ngươi nhắm chặt, nhăn mày, biểu cảm vô cùng tiêu hồn: "Ừm a... Ha..."
"Thế nào?" Hắn học ngữ điệu vừa rồi của cô, chế nhạo hỏi, "Thích không?"
Vương Hiểu Thư khó khăn "hừ" một tiếng, kiều mị mà lại dễ nghe: "Tôi, tôi..."
"Em làm sao?" Hắn nhìn cô không chuyển mắt.
"Tôi sai lầm rồi!" Vương Hiểu Thư cầu xin tha thứ, "Đừng, đừng như vậy... Chậm một chút... A!.."
"Em còn chưa trả lời vấn đề của tôi." Hắn lật người cô lại, để cô kề sát vào mình.
Vương Hiểu Thư vô lực tựa vào trong lòng hắn, mờ mịt nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, thở hổn hển phun ra hai chữ: "Rất thích..."
Z vuốt tóc cô, hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: "Tôi cũng thích em."
"....." Vương Hiểu Thư ngẩn ra, ngây ngốc nhìn hắn, không tin hỏi, "Anh nói cái gì? Có thể nói lại lần nữa hay không?"
"Tôi nói có thích ngồi cầu bập bênh không?" Z nói sang chuyện khác.
Vương Hiểu Thư ngu ngốc gật đầu, nhưng thực tế cô đã không còn sức để lắc đầu nữa.
Z nhận được câu trả lời khẳng định của cô, động tác chậm dần, từ từ nằm xuống, đỡ lấy eo cô, nở nụ cười: "Vậy thì em làm đi."
Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, lập tức hiểu được, phía dưới trướng phát đau, lại khát vọng càng nhiều, bản năng theo yêu cầu của hắn mà từ từ lên xuống, nước đọng chảy ra trong lúc ra vào là chứng minh cho tình cảm mãnh liệt của hai người, gò má đỏ bừng và vóc dáng xinh đẹp của cô làm cho người ta cảnh đẹp ý vui, nhất là phần ngực còn đong đưa theo động tác lên xuống của cô.
Z thở hắt ra, tiếng than khó nhịn phát ra từ yết hầu, giọng nam gợi cảm khàn khàn truyền vào tai Vương Hiểu Thư, cô cảm thấy cả người như bị điện giật, cô không nhớ rõ tốc độ này nhưng khi khoái cảm như ở trên mây dâng lên, hết thảy đều khôi phục bình tĩnh, chất lỏng ấm áp chảy xuôi trong cơ thể cô, cô nghe thấy hắn nói vô cùng nhỏ:
"Làm không tệ, không uổng phí tôi thích em."
.....
Loại lý do này thật sự làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng, dường như là phụ nữ thì đều có thể? Hơn nữa được khích lệ trong việc này... Thật sự làm cô không cao hứng nổi.
Vương Hiểu Thư mệt mỏi nhắm hai mắt tỏ vẻ kháng nghị: "Anh đang khen tôi thật sao?"
Z rất mẫn cảm trước cảm xúc của con người, làm sao lại không biết cô không vui? Hắn giống như khinh thường lại giống như bất đắc dĩ nói: "Em lớn như vậy mà còn không rõ một đạo lý sao, người nhìn rất phóng đãng phần lớn đều không thực sự phóng đãng, mà người luôn luôn tuyên dương điểm mấu chốt của mình mới là phóng đãng, ví dụ như nội tiết tố tiểu thư."
"Hơn nữa." Hắn dừng lại một chút, hạ giọng nói lời lẽ chí lý, "Yêu không phải là cùng ai cũng có thể làm được."
Tác giả :
Tổng Công Đại Nhân