Mẹ Kế Của Lọ Lem

Chương 30

Editor: Miemei

Vu Kiều ở nhà Ân Á Minh vài ngày, mấy ngày nay phần lớn Ân Á Minh đều ở lại căn hộ này, rất ít về nhà chính, anh cảm thấy phải làm cho ra lẽ với Vu Kiều, dựa vào cái gì mà Vu Kiều không xem trọng anh chứ! Mặt của cô cũng như thế rồi mà còn không xem trọng anh nữa!

Thực ra mặt của Vu Kiều đến ngày thứ ba đã bắt đầu bớt sưng rồi, ngày thứ năm thì cũng gần như khỏi hẳn, người bình thường chừng một hai ngày đã hết rồi, cô chưa từng bị đánh qua, còn không biết thể chất của mình lại như thế.

Đến ngày thứ bảy Vu Kiều cảm thấy mình nên rời khỏi, cô đã liên lạc với nhà rồi, hôm nay sẽ về đó một chuyến, sau đó đem vài người bên nhà mẹ sang, như thế cô mới có cảm giác an toàn, người làm trong nhà có thể sa thải đều sa thải hết, cùng lắm thì trả thêm mấy tháng tiền lương là được.

“Anh đưa em về." Ân Á Minh xung phong làm tài xế, hai ngày nay anh rất nhiệt tình với Vu Kiều, Vu Kiều có hỏi anh muốn được báo đáp thế nào, anh đều thể hiện rằng chỉ thiếu mỗi bạn gái thôi.

Mà câu trả lời cuối cùng của Vu Kiều là: “Anh vui là được rồi."

Câu trả lời này lại khiến cho Ân Á Minh thêm tức ngực, câu trả lời lấy lệ cỡ nào chứ, cái gì gọi là anh vui là được rồi, em tưởng tôi đùa à.

Nhưng nếu nói anh nghiêm túc thì hình như cũng không phải, anh chỉ là nuốt không trôi cục tức thôi, nhất định muốn quyết phân cao thấp với Vu Kiều, anh vừa đẹp trai, còn có tiền, gia thế cũng tốt, còn biết nấu ăn, còn làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa, không thích anh còn có tính khoa học sao? Hoàn toàn không có tính khoa học có được không hả!

Làm cho Vu Kiều vô cùng buồn bực, người đàn ông này rốt cuộc đang chiến đấu với ai thế?

Thôi bỏ đi, anh ta vui là được, cứ coi như là trả ơn vậy.

Lúc lên xe Vu Kiều phát hiện Ân Á Minh cho người xách rất nhiều đồ ra ghế sau, cô rất tò mò những thứ đó là gì.

“Nhìn không ra à, những thứ này đều là mua cho người nhà của em đó." Ân Á Minh vẻ mặt đương nhiên, “Em yên tâm, mỗi một người trong nhà em anh đều mua quà hết rồi, sẽ không bỏ xót ai đâu, lần trước đi không mang theo gì cả, vẫn cảm thấy có chút ái ngại."

Vu Kiều liếc mắt sang, “Anh tặng quà cho bọn họ làm gì? Anh không sợ họ hả?" Người nhà của cô đều là ma cuồng giục kết hôn, Ân Á Minh mang quà theo còn được nữa sao, mấy người đó thế nào cũng phát điên lên mất.

“Chuyện lần này có lẽ anh cũng có trách nhiệm rất lớn." Ân Á Minh vô cùng nghiêm túc.

“Anh có cần phải tự kỷ vậy không hả, anh cứ thế chắc chắn là Quý Tử Nhàn à?" Kiểu đàn ông thế này, Vu Kiều thật sự là lần đầu tiên tiếp xúc.

Ân Á Minh ung dung nói: “Cảm giác của anh sẽ không sai đâu."

Vu Kiều cảm thấy nói với anh cũng như không, người đàn ông này đã đắm chìm trong sự tự kỷ không thể nào tự thoát ra được rồi, cô vẫn nên im lặng thì hơn, cô bắt đầu ngồi vào ghế phụ lái dặm lại phấn trang điểm.

Mặt của cô đã hết sưng rồi, sờ vào cũng không đau, nhưng vẫn còn một chút dấu vết nhàn nhạt, cô liền trang điểm đậm một chút để về nhà, che đi một chút, mặt mày cũng tươi tắn hơn.

Nhiều người trang điểm đậm nhìn rất tục, nhưng lại đặc biệt thích hợp với Vu Kiều, nhìn qua vừa quyến rũ lại vừa có sức sống, môi đỏ nóng bỏng, cộng thêm da cô trắng nõn, chất da cũng tốt, dặm phấn dày một chút cũng không sao, sẽ không xuất hiện tình trạng xấu hổ màu cổ và mặt không giống nhau.

Lúc đèn đỏ Ân Á Minh quay đầu qua nhìn Vu Kiều trang điểm, nói thật, mặt của Vu Kiều lúc khỏe thật sự khá vui tai vui mắt, Ân Á Minh cảm thấy, gần như không có người đàn ông nào có thể kháng cự với sự mê hoặc của cô gái xinh đẹp này, nhưng đa số đều chỉ là mê hoặc từ dục vọng, nếu như anh chưa từng tiếp xúc với Vu Kiều, khẳng định cũng sẽ trông mặt mà bắt hình dong, cảm thấy đây là một người phụ nữ hư hỏng thích quyến rũ đàn ông, trêu ong ghẹo bướm, dù sao nhìn qua cũng không giống một cô gái tốt chịu an phận.

Nhưng tình trạng hiện tại là, Vu Kiều không chỉ lười phải mê hoặc anh, còn không thèm đếm xỉa đến anh! Còn ghét bỏ anh! Còn nói với anh “anh vui là được rồi"!

Đèn xanh, Ân Á Minh quay đầu lại lái xe, trong lòng nghĩ làm thế nào để tấm công Vu Kiều, ít nhất cũng phải để cho Vu Kiều chú ý đến anh là một người ưu tú đến nhường nào.

Thật ra anh nghĩ nhiều rồi, Vu Kiều vốn đã cảm thấy anh là một người ưu tú, chỉ là cô cảm thấy hai người không hề thích hợp, hơn nữa cô vốn không có hứng thú gì với mấy chuyện yêu đương kết hôn, dĩ nhiên sẽ không ảo tưởng quá nhiều, nghĩ nhiều quá vừa hại thân vừa đau lòng, cô cũng đâu phải não tàn.

Nửa tiếng sau xe đã đến cửa nhà của Vu Kiều, từ xa hai người đã phát hiện có rất nhiều người vây quanh ngoài cửa, bọn họ thấy hơi lạ, trong lòng Vu Kiều nói thầm không phải trong nhà xảy ra chuyện gì chứ?

“Nhanh, nhanh lên, trong nhà tôi có thể đã xảy ra chuyện gì rồi!" Vu Kiều có chút sốt ruột.

Xe đến ngày càng gần, đến khoảng cách mấy chục mét Vu Kiều phát hiện bên trong đám người còn có vài cảnh sát!

Cô trừng to mắt, trời ạ, sao ngoài cửa nhà cô lại có cảnh sát, trong nhà rốt cuộc thế nào ròi?!

Rất nhiều chuyện làm ăn của nhà cô đều thuộc khu vực màu xám, không lẽ nào là những chỗ chưa lo lót quan hệ tìm đến cửa đó chứ?

Đám người ồn ào xôn xao, ngoài cảnh sát, còn có rất nhiều quần chúng vây xem, phần lớn Vu Kiều đều nhìn rất quen mắt, rất nhiều hàng xóm xung quanh, còn có những người làm trong nhà bọn họ, náo nhiệt đến mức rối tinh rối mù.

Xe vừa đến trước cửa thì cô đã vội vã xuống xe, Ân Á Minh cũng vội vàng khóa xe đi theo, muốn xem có việc gì mình có thể giúp không, chuyện nhà của Vu Kiều anh cũng có nghe qua, sẽ không thật sự xảy ra sơ suất gì chứ?

“Nhường đường, nhường đường." Vu Kiều chen chúc qua đám người đi vào.

Những người bị cô chen qua vừa nhìn thì ra là cô, đều mặt đầy vẻ đồng tình nói: “Có người đều nhà của cô quậy đó, mau đi xem đi." Mọi người đều tự động nhường ra một con đường, Vu Kiều nóng lòng đi vào giữa đám đông, Ân Á Minh cũng vội vàng đuổi theo, anh nghe qua thì vấn đề hình như cũng khá nghiêm trọng, là có người đến đập phá sao?

Rốt cuộc cũng xông đến phía trước, nhưng khi Vu Kiều nhìn thấ tình trạng bên trong thì sửng sờ tại chỗ.

Có mấy người đang ngồi trên mặt đất, trang phục ăn mặc nhìn sơ qua cũng khá đắt, nhưng đều dơ bẩn hết, có chỗ còn bị rách nữa, mặt mũi bầm dập, tóm lại là rối nùi, vừa nhìn là biết bị người ta đánh rồi!

Vấn đề là, mấy người này phần lớn cô cũng có biết!

Là gia đình Quý Xán, mấy người còn lại đoán chừng là bạn bè họ hàng, đều nằm trên đất gào khóc, vô cùng chật vật.

“Thật là táng tận lương tâm mà! Con gái của mấy người vu oan tôi bắt cóc cướp đoạt tài sản, nói muốn bắt tôi phải ngồi tù! Bây giờ tôi đến đây đòi công lý, thế mà lại bị đánh thành thế này đây!" Quý Xán chẳng còn chút phong độ của một quý bà, toàn thân đều giống như một mụ điên vậy, bà ta bị đánh thảm nhất, trên mặt còn đầy màu sắc, bà ta khóc lóc với mấy chú cảnh sát, “Tôi mời các anh đến đây để các anh bắt người, bọn họ cố ý gây thương tích cho người khác, các anh thì ngược lại, không giúp người bị hại là chúng tôi mà còn giúp phường trộm cướp ngang ngược này! Các người chết không yên thân đâu! Sẽ gặp quả báo đó!"

Quý Xán chửi không ngưng miệng, Vu Kiều khâm phục bà ta sâu sắc, may mà có cảnh sát ở đây, nếu mà cảnh sát không ở đây, đoán chừng năm sau cỏ trên mộ của bà ta cũng cao lắm, ở trước mặt nhà cô chơi kiểu này, kết cục gần như đều là bị đập tơi tả, gãy chân cũng còn nhẹ, cô vẫn luôn cảm thấy người nhà làm thế này không tốt, không cẩn thận thì sẽ dây họa lên người, nhưng cô khuyên cũng vô dụng, bọn họ cũng không nghe lời cô.

Ngẩng đầu nhìn sang người nhà mình đang được cảnh sát cản lại ở một bên, Vu Kiều vỗ trán, xem đi, tôi nói rồi mà, ba người cảnh sát cao to vạm vỡ mới ngăn được một người trong nhà của cô, cảnh sát cũng đến rồi, mấy người đừng có đánh người nữa có được không.

“Ông Vu, bình tĩnh, bình tĩnh, bà Quý nói chuyện không mấy dễ nghe, nhưng đánh người là phạm pháp, chúng ta vẫn nên kiềm chế một chút có được không?" Anh đội trưởng dẫn đầu tiểu đội cũng có chút khó xử, anh ta nhỏ giọng nói, “Anh cũng đừng làm chúng tôi khó xử, chuyện này làm lớn lên, trở về chúng tôi cũng khó giao phó, quần chúng vây xem ở đây nhiều lắm." Nhân nhượng cũng không tiện lắm đâu.

Vu Đại Bàn trừng to mắt! “Nếu không thì làm thế nào, cứ để bà ta kêu gào trước cửa nhà tôi hả! Phong thủy của nhà tôi đều bị bà ta gào đi hết rồi, xúi quẩy hết mà! À, cửa nhà nào bị một người đến chửi đổng như thế mà không tức chứ? Anh không tức sao?!" Vu Đại Bàn nhìn chằm chằm một hàng người của Quý Xán ở trên đất, dáng vẻ đó, nhìn qua chỉ cần đám cảnh sát không chú ý một chút thôi, ông liền có thể nhào lên đánh người tiếp!

Hàng xóm lân cận dĩ nhiên là đứng về phía nhà họ Vu rồi, bọn họ nhìn đám người của Quý Xán trên đất chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Như này là đến lừa người ta chứ gì?"

“Chắc là vậy rồi, ông nhìn đức hạnh của bà ta thì biết, cái dáng vẻ chửi người đó, chuyên nghiệp đó!"

“Chậc chậc chậc, nhìn mặt cũng ra dáng con người lắm chứ, sao lại không biết xấu hổ thế này."

“Chuyện này đổi lại là tôi cũng tức thôi, đến đập cửa cũng không nói đi, còn mắng người ta chết không yên thân, như vậy ai mà không nổi giận."

“Thì đó, đầu năm nay thật sự là loại người gì cũng có, lớn lối ghê, loại người này ở bên ngoài bị đánh chết cũng đáng đời!"

“Còn có mặt mũi kêu cảnh sát, lúc đến đập cửa sao không kêu đi, đánh không lại thì kêu cảnh sát, khinh thường nhất là cái loại người này đó!"

Bị nhà họ Vu ảnh hưởng, “phong cách dân cư" lân cận cũng có chút hung hãn…..

Vu Kiều và Ân Á Minh cũng cạn lời, bọn họ còn tưởng đâu đã xảy ra chuyện gì, dù gì cũng thấy có cảnh sát mà, đặc biệt là Vu Kiều, trong lòng lo lắng muốn chết, không ngờ chân tướng của chuyện này lại là như thế.

“Ba, mẹ." Vu Kiều rối rắm đi lên trước ngăn cản, “Được rồi, đánh người không tốt, đừng làm bọn họ khó xử." Cô chỉ chỉ mấy người cảnh sát, ba mẹ đánh người cũng đừng huênh hoang vậy chứ, ít nhất cũng không thể đánh trước mắt cảnh sát, bị người ta quay lại rất không tốt nha, không có cảnh sát còn có thể giải thích này kia, có mặt cảnh sát còn muốn đánh người, quậy lớn chuyện thì sẽ không tốt đâu.

“Ôi chao, Vu Kiều con về rồi à!" Người nhà họ Vu nhìn thấy Vu Kiều thì mắt sáng lên, Đới Phân Phương lách qua cảnh sát kéo tay con gái, “Mẹ xem nào, sáng nay nghe con nói bị người ta ăn hiếp, trong lòng lo lắng muốn chết, có bị đau chỗ nào không?"

Người nhà họ Vu sáng nay mới biết chuyện bắt cóc, trong lòng đang nóng ruột như lửa đốt muốn biết tình huống cụ thể, đúng lúc Quý Xán vì chuyện bị oan uổng mà tìm đến cửa, người nhà họ Vu vốn đã không nói lý lẽ lắm rồi, trong lòng thì nghĩ, hay cho bà, đi mòn đế giày tìm không ra, thì chúng tôi cứ chờ đám bắt cóc các người đến thôi! Vừa nhìn khí thế hung hăng tìm đến cửa của mấy người thì biết ngay không phải người tốt rồi! Còn oan uổng hả, tôi xem chừng chính là mấy người làm! Còn chưa đợi đối phương bắt đầu đập cửa thi người nhà họ Vu đã mang theo người và những người “hay đánh" trong nhà ra ngoài “chém người" rồi!

Đám người Quý Xán nói ra cũng thật uất ức lại xui xẻo, tuy là nói cũng do chính mình gây ra.

Vì chuyện Vu Kiều bị bắt cóc, Quý Xán luôn là đối tượng điều tra trọng điểm của cảnh sát, vấn đề là bà ta không có làm qua chuyện này, sao bà ta phục cho được, bà ta cảm thấy chuyện này là do Vu Kiều cố ý tạo ra, để hại bà ta! Bà ta biết đối tượng nghi ngờ khác của cảnh sát là Quý Tử Nhàn, nhưng bà ta cảm thấy Quý Tử Nhàn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này! Cô cháu gái ngây thơ trong sạch của bà ta sao có thể làm ra loại chuyện thế này chứ!

Vậy nên khẳng định là chuyện xấu mà Vu Kiều tạo ra! Cố tình muốn vu oan cho bọn họ!

Cho dù không phải Vu Kiều làm ra, nhưng đoán chừng chuyện này cô cũng không thoát khỏi liên quan!

Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì, ai biết đi đâu trêu ong ghẹo bướm chọc phải ai, gây họa đắc tội người ta, kẻ thù đoán chừng bay đầy trời, tùy tiện tìm một người trong đó muốn trả thù cô cũng không phải không có khả năng!

Chỉ là đáng tiếc không thành công, Quý Xán cảm thấy cái kẻ bắt cóc kia thật vô dụng, một ả đàn bà trói gà không chặt cũng làm không xong, nếu không nói không chừng tài sản của nhà họ Quý cũng đã rơi vào tay bọn họ rồi!

Quý Xán bởi vì bị điều tra vẫn luôn canh cánh trong lòng, trong khu nhà đã có rất nhiều lời đồn bất lợi với bà ta, đa số người đều như thế, thích theo phong trào, nghe tiếng gió đoán trời mưa, tục ngữ nói rất hay, việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, tuy rằng không có bất kì chứng cứ nào nói Quý Xán có tham gia bắt cóc, nhưng muốn loan tin đồn thì cần lí do gì nữa, mọi người đều nói như thật, Quý Xán cũng bị tức điên lên rồi!

Tính tình của bà ta vốn đã nóng nảy, hai ba ngày nay vẫn luôn đến nhà họ Quý tìm Vu Kiều, nhưng tìm không được người, Vu Kiều căn bản không có ở đó, chuyện này người làm trong nhà có nói qua với Vu Kiều, Vu Kiều bảo mặc kệ, đuổi đi là được, hơn nữa cô thật sự không có ở nhà.

Ai biết Quý Xán ở nhà họ Quý tìm không được người, liền nghe ngóng địa chỉ của nhà họ Vu rồi tìm đến cửa!

Tôi không tìm được Vu Kiều cô phải không? Được! Tôi tìm ba mẹ cô! Xem tôi có làm cho nhà cô nở hoa đầy đất không!

Sau đó bà ta liền nở hoa đầy đất rồi……

Đại biểu điển hình cho việc hại người không được ngược lại bị người hại.

“Mẹ, con không sao, trầy xước vài chỗ thôi, mấy người đó vừa ra tay con đã được người ta cứu rồi, mẹ xem giờ con có khỏe không này." Vu Kiều can ngăn, “Mau dừng lại đi, ở đây nhiều người xem như vậy, lỡ như bị người ta quay lại thì tiêu đó, đi vào trong con kể chi tiết chuyện này cho mọi người nghe."

Người nhà họ Vu đều đến gần xem xét Vu Kiều, xem trên người cô có vết thương nào không, thấy cô vẫn xinh đẹp như trước mới hơi yên tâm, xem ra không có chuyện gì lớn.

“Chị, em thấy mấy người này cũng thật đáng nghi lắm, sẽ không phải là tội phạm chứ?" Vu Thi lướt đến bên tai Vu Kiều nhỏ giọng nói, “Vậy thì chúng ta không thể thả họ đi được." Nói xong dùng ta để trên cổ cứa cứa.

Vu Kiều muốn dán mặt em gái mình lại, bản lĩnh hung dữ này của em rốt cuộc học ở đâu thế, nhà chúng ta không phải chỉ chuyên đánh người thôi sao, khi nào thì bắt đầu giết người phóng hỏa rồi? Em có được không đó?!

“Chị đoán không phải bà ta đâu, để họ đi đi." Vu Kiều phất phất tay, điệu bộ này của Quý Xán thật sự không giống kẻ chủ mưu lắm, nhìn qua có hơi ngu, bây giờ cô bắt đầu giống Ân Á Minh, đặt mục tiêu chủ yếu lên người Quý Tử Nhàn.

Vu Kiều cũng nói như vậy rồi, người nhà họ Vu cũng ngừng lại.

Nhưng Quý Xán sao mà chịu!

Cuối cùng bà ta cũng trông thấy Vu Kiều - ả hồ ly tinh hãm hại bà ta rồi!

“Đồ đê tiện! Để tao bắt được mày rồi!" Bà ta xoạt một cái từ trên đất bò dậy muốn qua kéo Vu Kiều!
Tác giả : Oa Qua Oa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại