Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 46

Vân Tịch Dạ lần thứ hai mở mắt ra thì đã nằm trên giường bệnh, nhớ tới chuyện té xỉu trước đó xảy ra, tâm tình bất an, quay đầu liền nhìn thấy An Vũ Hàm sắc mặt tái nhợt nằm trên một giường bệnh khác, bất an trong lòng dần dần giảm xuống, nhìn khuôn mặt baby của An Vũ Hàm đang say ngủ cô cảm thấy an tâm hơn, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười.

Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, liền thấy Vân lão gia cùng An lão gia bọn họ vừa nói vừa cười đi đến, hai vị lão gia còn không che giấu tiếng cười làm cho Vân Tịch Dạ nhíu mày.

An Vũ Hàm như vậy hai người này thế nào còn cười ra tiếng chứ? Vân Tịch Dạ trực tiếp bất mãn với hai vị lão gia đi tới thấp giọng nói: “Gia gia, Tiểu Vũ hiện tại cần nghỉ ngơi, không có việc gì thì hai người ra ngoài đi."

“U!

Cục cưng đã tỉnh sau một giấc ngủ hoàn hảo rồi sao? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"

Vào cửa Vân lão gia cười ha hả nhìn thấy cháu gái đã tỉnh vui vẻ không thôi, chạy vội tới bên giường cô hỏi lung tung này kia, còn không ngừng dùng cặp già của mình quét tới quét lui trên người Vân Tịch Dạ, làm cho cô nằm ở nơi đó toàn thân không thoải mái.

“Tiểu Dạ vừa mới tỉnh, muốn ăn chút gì không? An gia gia cho người đi chuẩn bị."

Vẻ mặt An lão gia cười ha hả cũng không cam lòng rớt lại phía sau, đi đến trước giường Vân Tịch Dạ ân cần thân thiết hỏi, cũng dùng đôi mắt già kích động hưng phấn nhìn chằm chằm Vân Tịch Dạ, vị này chính là không chút nào che giấu nhìn vào bụng của cô(haha tin vui nha!).

Vân Tịch Dạ nhìn thấy ánh mắt ‘Không đứng đắn’ của hai người này, dùng sức trừng mắt đề phòng họ, trong nháy mắt khuôn mặt lãnh lẽo thản nhiên nói: “Cháu vẫn tốt!

Không có không thoải mái, vừa tỉnh lại cũng không đói."

Nói xong quay đầu nhìn An Vũ Hàm ngủ say, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng cháu muốn biết Tiểu Vũ hiện tại thế nào."

An lão gia tử vừa định trả lời, Vân Tịch Dạ liền nghe thấy tiếng nói khàn khàn khô khốc của An Vũ Hàm, yếu ớt từ trên giường bên cạnh bệnh truyền đến: “Anh rất tốt, không có chuyện gì."

An Vũ Hàm bị họ đánh thức, câu đầu tiên là nghe thấy sự quan tâm của Vân Tịch Dạ, kích động, trực tiếp mở miệng trả lời, cũng không cho hai vị lão cơ hội mở miệng gia lần thứ hai.

Nghe thấy thanh âm khàn khàn của An Vũ Hàm, Vân Tịch Dạ quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt kia của An Vũ Hàm không có chút huyết sắc nào đang cười hài lòng với cô, Vân Tịch Dạ nhìn anh tươi cười, không tự chủ được buông sự đề phòng với hai vị lão gia xuống, hướng An Vũ Hàm cười ôn nhu quan tâm mở miệng nói: “Anh đã tỉnh rồi, có phải mọi người làm ầm ỹ quá không? Nếu anh mệt thì cứ ngủ đi, em bảo gia gia bọn họ đi về trước."

“n, là bị mọi người đánh thức, bất quá bây giờ anh không khó chịu lắm, chỉ là vết thương rất đau!

Cục cưng thổi một chút đi."

Nhìn thấy Vân Tịch Dạ quan tâm tới mình như thế, An Vũ Hàm không chịu được mân mê mở miệng, đôi mắt to ngập nước làm nũng.

An lão gia đứng ở một bên nhìn thấy An Vũ Hàm vừa mới tỉnh lại, cứ như vậy một bộ dạng không tốt, tức giận giậm chân mắng to: “Cháu...

cháu...

haiz!

Ông thật bất hạnh a!

Làm sao lại sinh ra một con người không tiền đồ như cháu!

Tận mắt trông thấy cháulàm sao mà chẳng có một bộ dạng của thằng đàn ông chứ!

Chắt nội ông nếu cũng giống cháu như vậy!

Ông…ông sẽ gặp thật nhiều khó khăn!"

“Ha ha...

Lão An a, đừng nóng giận!

Đừng nóng giận!

Ta thấy đứa nhỏ này rất tốt mà!"

Vân lão gia nhìn thấy An lão gia như vậy, Có thể không đắc ý sao? Ở trên thương trường ông luôn chỉ bằng An lão gia, thế nhưng hiện tại chấu gái của ông lại trấn áp được cả cháu trai của An gia, cuối cùng cũng làm cho trong lòng ông có chút ôn hòa.

“Hừ!

Ông đương nhiên cảm thấy được rồi, hiện tại đã bị cháu gái của ông ăn sạch sành sanh, sau này cháu gái ông cũng không phải thê nô!

Hừ!"

Từ nhỏ đều cảm thấy bộ dạng đáng yêu của cháu trai chẳng có gì không tốt, thế nhưng bây giờ điểm không tốt đó đã lòi ra, điều này làm cho ông ở trước mặt Vân lão gia không ngóc đầu lên được.

Haiz!

Có thể trách ai? Chỉ có thể trách chính ông, lúc trước làm sao nuoi cháu thành cái tên nhóc đáng yêu vậy chứ!

Nghe thấy hai vị lão gia nói chuyện phía sau, ánh mắt Vân Tịch Dạ ban đầu là ôn nhu trong nháy mắt đã có chút phức tạp, cô và An Vũ Hàm hiện tại cách một Lưu Tư Vũ ở giữa, cô không biết mình có thể hay không, giống như trong lòng cô luôn tin tưởng An Vũ Hàm.

“Ông nội, phiền hai người nói trọng điểm!

Cái gì gọi là cháu sẽ làm cha?"

An Vũ Hàm nắm lấy trọng điểm trong lời nói của An lão gia, hồ nghi ngắm nhìn phía bụng của Vân Tịch Dạ nhíu mày, không thể nào đâu!

Họ mới chỉ có một lần, mặc dù khụ khụ...

đêm đó anh và cô cũng thật nhiều lần, nhưng cũng sẽ không may mắn như thế chứ!

Nói đến điều này mắt hai vị lão gia tỏa ra hào quang, họ nhìn chằm chằm bụng Vân Tịch Dạ hắc hắc cười gian!

Làm cho Vân Tịch Dạ nằm ở nơi đó tâm tình có chút thất thần, than dưới không nhịn được run lên, trong nháy mắt đầy mồ hôi lạnh chảy ra ở lưng!

Mà An Vũ Hàm trong thái độ kì quặc của hai vị lão gia, đã khẳng định được suy đoán của mình, kích động ngồi dậy làm động đến vết thương phía sau, kêu thảm một tiếng: “A!

Ô ô...

Cục cưng, đau quá!"

Nói nước mắt từng giọt rớt xuống, thân thể ngồi dậy lại nghiêng xuống (ghét nhất cái kiểu “n mắt từng giọt rớt xuống này).

Vân Tịch Dạ nghe thấy tiếng kêu thảm của An Vũ Hàm bỗng nhiên nhảy dựng lên, cũng quên mất chính mình mới vừa rồi còn bị chú ý, đi qua xem An Vũ Hàm làm sao.

Lại bị An lão gia ngăn cản, bắt ở trên giường nhắc tới: “Ai u!

Tiểu Dạ của ông a!

Cháu bây giờ cũng không thể tùy tiện nhảy lên!

Đừng lo lắng, đừng lo lắng!

Tiểu tử kia không làm sao đâu, chỉ là vết thương không sâu mất máu quá nhiều!

Mau nằm xuống!

Ngàn vạn đừng khinh động nữa!"

An lão gia một bên an ủi Vân Tịch Dạ, sợ chắt nội mình gặp nguy hiểm một bên quay đầu nhìn cháu trai trên giường bên cạnh đau tới rơi nước mắt, không đành, nhưng vẫn dằn lòng khiển trách: “Cháu gào thét cái gì vậy? Biết đau còn lộn xộn, nếu như cháu kinh động đến chắt của ông, ông liều mạng với cháu!"

Nói xong xoay người tiếp tục trấn an Vân Tịch Dạ giãy giụa trong suy nghĩ muốn đứng lên.

An Vũ Hàm nhìn bóng lưng của ông nội bĩu môi, ủy khuất nhìn Vân Tịch Dạ lại không dám lên tiếng.

Nhưng Vân Tịch Dạ chính là không thể thấy được sự ủy khuất đó, nhìn thấy anh như vậy trái tim dường như đang rỉ máu, giương mắt nhìn chằm chằm hai vị lão gia cứ ép cô mãi, lần đầu tiên không tôn trọng hét lớn như thế: “Hai người cho cháu đứng lên đi!

Cháu không sao cả!

Nhìn xem Tiểu Vũ đau tới mức nào chứ!"

“Vậy cháu đi coi cũng vô dụng a!

Ông đã gọi bác sĩ, cháu nằm yên trên giường cho ông, không được lộn xộn!

Trong bụng cháu thế nhưng lại chứ một sinh mệnh, cốt nhục của Vân gia và An gia đừng lỗ mãng như thế được không!"

Nhìn thấy Vân Tịch Dạ không ngừng giãy giụa Vân lão gia rốt cuộc cũng lên tiếng!

Nhưng lời này cũng sợ tới Vân Tịch Dạ của chúng ta!

Cũng thành công làm cho Vân Tịch Dạ yên tĩnh lại.

Vừa nghe gia gia bọn họ nói cái gì, cô lại như đi vào cõi thần tiên nghĩ tới Lưu Tư Vũ, không nghiêm túc nghe, ần này nghe thấy cô cía gì đang giữ cốt nhục của hai nhà Vân-An, lại nhớ tới ánh mắt quái dị của hai vị lão gia hôm nay luôn nhìn chằm chằm vào mình, làm cho Vân Tịch Dạ nửa ngày phản ứng không kị Lúc này bác sĩ và y tá đi vào cũng nghe được bọn họ nói, mà Vân Tịch Dạ cũng đã phục hồi tinh thần!

Lớn tiếng giải thích: “Không thể đâu, chúng cháu chỉ làm qua một lần!

Hơn nữa còn là nửa tháng trước, làm sao sẽ lợi hại như vậy!"

“Khụ...

Khụ khụ..."

“Phốc..."

“Khụ..."

Vân lão gia cùng An lão gia nghe được thanh âm càng lúc càng to của Vân Tịch Dạ, xấu hổ nhìn bác sĩ cùng tiểu y tá xuy cười ra tiếng, trên khuôn mặt già nua hồng hào lên.

Thật muốn tìm một cái lỗ chui vào!"

Khụ...

Ách!

Cục cưng a, ân!

Về phần các cháu lợi hại hay không, về nhà cùng Tiểu Hàm nói!

Đừng ở trong bệnh viện kêu lên làm mọi người đều biết."

Mà lúc này An Vũ Hàm đang đổi thuốc, ghé vào sát vách trên giường đem khuôn mặt đỏ lựng vùi vào trong gối, ngượng ngùng không dám hé ra!

Thỉnh thoảng len lén nhìn Vân Tịch Dạ, trong mắt tất cả đều là hạnh phúc!

Nhưng, ở nơi sâu nhất của hạnh phúc lại có một tia lo lắng bất an.

Rốt cuộc Vân Tịch Dạ cũng phát hiện mình ở trước nhiều người như vậy nói những thứ gì, xấu hổ cười cười quay đầu nhìn An Vũ Hàm đem đầu vùi vào gối, trong lòng có chút phức tạp!

Lúc này cô phát hiện mình càng thêm để ý chuyện giữa An Vũ Hàm và Lưu Tư Vũ, cô không có cách nào cho qua như trước đây được nữa!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại