Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu
Chương 40
An Vũ Hàm sau khi đưa Lưu Tư Vũ trở về, tâm tình rất tốt lái xe trở về.
Tới nhà Vân Tịch Dạ, anh cho rằng Vân Tịch Dạ sẽ như thường ngày, mang theo rất nhiều hợp đồng về nhà, ở trong phòng khách nghiên cứu, chờ anh trở về.
Tất nhiên hôm nay làm cho hắn thất vọng rồi, nhưng cũng không có gì, Vân Tịch Dạ bận rộn như vậy không thể ngày nào cũng về sớm được, An Vũ Hàm mang theo nguyên liệu nấu ăn vừa mua vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm tối cho họ.
Một giờ qua đi!
Hai giờ qua đi!
Ba giờ sau… Trời đã tối rồi.
Trên bàn cơm nước đã lạnh, An Vũ Hàm cũng không đợi thấy Vân Tịch Dạ trở về, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không nhận được.
An Vũ Hàm ngồi trước bàn cơm có chút tức giận, lại có chút bất an, cầm điện thoại gọi cho Vân Tịch Dạ lại là tắt máy.
Một khúc dương cầm duyên dáng ở căn phòng vắng vẻ vang lên, làm cho Tuyết đang vùi đầu tìm tư liệu nhíu mày ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tà đang do dự không biết có nên nhấc điện thoại không.
Tà cười cười với Tuyết, nhìn trên màn hình di động một dãy số không ngừng nhấp nháy, có chút do dự.
Vân Tịch Dạ nếu một chuyện gì đó, rất thích trốn đâu đó một mình, lúc này An Vũ Hàm gọi điện thoại cho hắn, nh t định là muốn hỏi Vân Tịch Dạ ở đâu.
Hắn thật không biết có nên nhận cuộc điện thoại này không, nhưng nhìn ánh mắt Tuyết càng ngày càng lạnh, đành phải bất đắc dĩ bắt máy: “Alo..."
“Cục cưng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Cô ấy không về nhà, di động cũng tắt máy."
An Vũ Hàm không kịp chào hỏi Tà, đã vội vàng hỏi.
“Ách...
Không có việc gì!
Nga!
Dạ bảo tôi báo cho cậu biết không cần chờ cô ấy, nghĩ thông suốt một việc thì cô ấy sẽ tự trở về, cậu không cần lo lắng!
Tôi còn có việc, không nói chuyện được!"
Tà cúp điện thoại xong, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nhìn bộ dáng bận rộn nghiêm túc của người hắn thích.
An Vũ Hàm thả chiếc điện thoại bị cắt đứt trong tay xuống, nhíu mày, khuôn mặt suy tư không biết đang nghĩ gì.
Tất nhiên giờ phút này anh rất tức giận, trên người tản mát ra chính là hơi thở lạnh lẽo mà Vân Tịch Dạ chưa bao giờ gặp qua trên người anh.
“Tỷ tỷ, Tiểu Bảo rất nhớ chị nha!
Đã lâu lắm chị không về đây."
Kiều Tịch Mạch trở lại nhà ông ngoại liền nhìn thấy Vân Tịch Dạ đã lâu không gặp, hài lòng núp ở trong lòng Vân Tịch Dạ không muốn đi ra.
Vân Tịch Dạ ngồi ở trên sô pha, ôm Kiều Tịch Mạch đáng yêu, vẻ mặt thương tâm thở dài nói: “Haiz!
Chỉ cần nghe thấy em nhớ chị, liền khẳng định không phải nhớ chị, mà là nhớ đến quà chị cho em.
Tâm sự bị đâm phá, Kiều Tịch Mạch có chút ngượng ngùng cúi cái đầu nhỏ, rầu rĩ nói với Vân Tịch Dạ: “Tỷ tỷ trong lòng biết thì được rồi, tại sao lại nói ra, như vậy tiểu Tiểu Bảo thấy xấu hổ lắm!"
“Oa!
kẹp tóc thật đẹp!
Thế nhưng tỷ tỷ chị ra ngoài không phải đều mặc nam trang sao? Mua kẹp tóc để làm gì?"
Kiều Tịch Mạch nhìn Vân Tịch Dạ giơ lên trước mắt mình một chiếc kẹp tóc thủy tinh hồng nhạt có hình hồ điệp, không chút keo kiệt nào khen ngợi, cũng không quên hỏi ra nghi vấn của mình.
Xấu hổ xin lỗi đầu nhỏ chưa ngẩng lên!
“Muốn con gái vui, không thể luôn cho đi ăn, thời gian thích hợp phải tặng cô ấy thứ khác, nếu không người ta sẽ thấy chán em."
Vừa nói Vân Tịch Dạ vừa giống như nhà ảo thuật, biến ra một hộp trang sức đáng yêu, ở trước mặt Kiều Tịch Mạch quơ quơ nói tiếp: “Nha!
Đặt cái kẹp tóc thủy tinh này vào trong chiếc hộp, ngày mai tặng cho người em thích, cô bé nhất định sẽ thích."
“Tỷ tỷ, chị thật là lợi hại!
Trong khoảng thời gian này cô ấy mập ra nhiều, thoạt nhìn ngốc ngốc.
Em cũng không biết ngoại trừ cho cô ấy ăn, còn có thể làm cái gì!
Hiện tại vấn đề đã được giải quyết."
Kiều Tịch Mạch hài lòng tiếp nhận chiếc hộp trong tay Vân Tịch Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt như đường.
“Đương nhiên lợi hại rồi!
Nhìn xem tỷ tỷ của em làm ai chứ!
Hừ!"
Vân Tịch Dạ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ đáng yêu của Kiều Tịch Mạch, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
"
Tỷ tỷ mà cũng biết trang điểm!"
Nghe thấy Vân Tịch Dạ tự kỷ nói thế, Kiều Tịch Mạch che miệng thỉnh thoảng nhìn Vân Tịch Dạ, một mình cười trộm.
“Tiểu tử thối, nói tỷ tỷ biết trang điểm sao? Không cho em nữa!
Trả lại đồ cho chị!"
Vân Tịch Dạ giả vờ tức giận trừng mắt với Kiều Tịch Mạch, hai tay không an phận thọc léc nó.
“Nha!
Ha ha...
Tỷ ha ha ha...
Tỷ tỷ em ha ha...
Em không dám!
Tha ha ha ha...
mạng a!
Ha ha ha..."
Lúc này Vân lão gia từ trên lầu thư phòng đi ra, nghe được tiếng cười to dưới lầu, nhìn hai chị em thân mật dưới lầu trong lòng cười vui sướng.
Nếu như hai đứa là chị em ruột, ở trong một căn nhà giàu có, hẳn sẽ là một loại cảnh tượng khác.
“Cục cưng, ngày kia chính là hôn lễ của cháu và Tiểu Hàm,, ngươi có muốn mời ai không?"
Vân lão gia tử trên lầu đi xuống, đi tới bên cạnh hai chị em Vân Tịch Dạ ngồi xuống, cười ha hả hỏi Vân Tịch Dạ.
“Ông ngoại!
Ha ha...
Tỷ tỷ bắt nạt cháu!
Ha ha ha...
Mau cứu cháu!"
Kiều Tịch Mạch ở trong lòng Vân Tịch Dạ cười đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn thấy Vân lão gia bên cạnh, dường như gặp được cứu tinh, bắt đầu la hét cầu cứu.
Nghe thấy Vân lão gia nói, Vân Tịch Dạ dừng một chút, tạm hoãn cực hình trừng trị Kiều Tịch Mạch.
Ôm Kiều Tịch Mạch ngồi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực khi nó cười hôn một cái, cười cười nói với Vân lão gia: “Không có, phải mời đều là một số doanh nhân, mọi người không cũng đã phát thiếp mời rồi sao."
Vân lão gia thấy Vân Tịch Dạ rõ ràng trầm mặc một chút như vậy, khẳng định đứa bé này có tâm sự, nhưng ông cũng không hỏi rõ.
Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Kiều Tịch Mạch, thăm dò nói tiếp: “Cháu không mời bạn học của mình sao? Mấy người bạn ở nước ngoài của cháu cũng không mời?"
Đối mặt với truy vấn của Vân lão gia, Vân Tịch Dạ bất đắc dĩ cười cười, vẻ mặt không tốt lắm nói: “Ông à, cháu cũng là vì muốn tìm hiểu Lục Tử Hạo, mới đi học thôi.
Trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, hơn một tháng rồi cháu không tới trường!
Ngài cho rằng với tính cách của ta, trong thời gian ngắn như vậy sẽ kết giao bạn bè sao?"
“Về phần bạn ở nước ngoài.
Không mời, kệ họ, bạn bè cháu cũng chỉ có vài người."
Vân Tịch Dạ buông mi mắt xuống, có chút bất đắc dĩ lại có chút phiền não.
Mắt thấy hôn lễ gần kề, nhưng trong lòng cô càng ngày lại càng bất an.
“À, Tiểu Hàm có hay không muốn..."
Vân lão gia vừa định đang nói gì, lại bị Lý quản gia cắt ngang, Vân lão gia có chút bất mãn nhìn về phía bên cạnh Lý quản gia.
“Lão gia, cơm nước đều làm xong, tiểu thư cùng tiểu thiếu gia hẳn là đã đói bụng."
Lý quản gia từ phòng bếp đi tới phòng khách, liền nhìn thấy Vân Tịch Dạ buông mi mắt xuống không kiên nhẫn chớp động, vừa lúc cắt ngang lời nói kế tiếp của Vân lão gia.
“Lý gia gia, hôm nay có món cá hấp Tiểu Bảo thích không?"
Nghe thấy có thể ăn cơm, Kiều Tịch Mạch mới nghe thấy bụng mình cồn cào, từ trong lòng Vân Tịch Dạ nhảy xuống, kéo Lý quản gia hỏi.
“Ha ha, có!
Tiểu thiếu gia cùng tiểu thư đi rửa tay, sau đó chúng ta có thể ăn cơm."
Lý quản gia hòa nhã sờ sờ đầu Kiều Tịch Mạch nói.
“A!
Tỷ tỷ nhanh lên, rửa tay xong chúng ta đi ăn cá!"
Nghe thấy có món ăn mình thích nhất, Kiều Tịch Mạch nhảy dựng lên xoay người kéo Vân Tịch Dạ trên sô pha, chạy vào toilet.
Nhìn hai người rời khỏi, Vân lão gia bất mãn oán giận nói với Lý quản gia: “Ngươi làm gì không cho ta nói xong?"
“Lão gia, tiểu thư hôm nay rõ ràng tâm tình không tốt, lúc chúng ta hỏi đến An thiếu gia thì càng không ổn, hà tất làm cho tiểu thư trong lòng thêm vướng mắc."
Lý quản gia nâng Vân lão gia trên sô pha dậy, hai người đi đến phòng ăn.
“haiz!
Đứa nhỏ này cũng thật là, có chuyện gì không thể nói ra? toàn để trong lòng làm chi!"
Vân lão gia tử tự nhiên cũng nhìn thấy Vân Tịch Dạ hôm nay tâm tình không tốt, đành phải bất đắc dĩ thở dài.
Tới nhà Vân Tịch Dạ, anh cho rằng Vân Tịch Dạ sẽ như thường ngày, mang theo rất nhiều hợp đồng về nhà, ở trong phòng khách nghiên cứu, chờ anh trở về.
Tất nhiên hôm nay làm cho hắn thất vọng rồi, nhưng cũng không có gì, Vân Tịch Dạ bận rộn như vậy không thể ngày nào cũng về sớm được, An Vũ Hàm mang theo nguyên liệu nấu ăn vừa mua vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm tối cho họ.
Một giờ qua đi!
Hai giờ qua đi!
Ba giờ sau… Trời đã tối rồi.
Trên bàn cơm nước đã lạnh, An Vũ Hàm cũng không đợi thấy Vân Tịch Dạ trở về, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không nhận được.
An Vũ Hàm ngồi trước bàn cơm có chút tức giận, lại có chút bất an, cầm điện thoại gọi cho Vân Tịch Dạ lại là tắt máy.
Một khúc dương cầm duyên dáng ở căn phòng vắng vẻ vang lên, làm cho Tuyết đang vùi đầu tìm tư liệu nhíu mày ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tà đang do dự không biết có nên nhấc điện thoại không.
Tà cười cười với Tuyết, nhìn trên màn hình di động một dãy số không ngừng nhấp nháy, có chút do dự.
Vân Tịch Dạ nếu một chuyện gì đó, rất thích trốn đâu đó một mình, lúc này An Vũ Hàm gọi điện thoại cho hắn, nh t định là muốn hỏi Vân Tịch Dạ ở đâu.
Hắn thật không biết có nên nhận cuộc điện thoại này không, nhưng nhìn ánh mắt Tuyết càng ngày càng lạnh, đành phải bất đắc dĩ bắt máy: “Alo..."
“Cục cưng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Cô ấy không về nhà, di động cũng tắt máy."
An Vũ Hàm không kịp chào hỏi Tà, đã vội vàng hỏi.
“Ách...
Không có việc gì!
Nga!
Dạ bảo tôi báo cho cậu biết không cần chờ cô ấy, nghĩ thông suốt một việc thì cô ấy sẽ tự trở về, cậu không cần lo lắng!
Tôi còn có việc, không nói chuyện được!"
Tà cúp điện thoại xong, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nhìn bộ dáng bận rộn nghiêm túc của người hắn thích.
An Vũ Hàm thả chiếc điện thoại bị cắt đứt trong tay xuống, nhíu mày, khuôn mặt suy tư không biết đang nghĩ gì.
Tất nhiên giờ phút này anh rất tức giận, trên người tản mát ra chính là hơi thở lạnh lẽo mà Vân Tịch Dạ chưa bao giờ gặp qua trên người anh.
“Tỷ tỷ, Tiểu Bảo rất nhớ chị nha!
Đã lâu lắm chị không về đây."
Kiều Tịch Mạch trở lại nhà ông ngoại liền nhìn thấy Vân Tịch Dạ đã lâu không gặp, hài lòng núp ở trong lòng Vân Tịch Dạ không muốn đi ra.
Vân Tịch Dạ ngồi ở trên sô pha, ôm Kiều Tịch Mạch đáng yêu, vẻ mặt thương tâm thở dài nói: “Haiz!
Chỉ cần nghe thấy em nhớ chị, liền khẳng định không phải nhớ chị, mà là nhớ đến quà chị cho em.
Tâm sự bị đâm phá, Kiều Tịch Mạch có chút ngượng ngùng cúi cái đầu nhỏ, rầu rĩ nói với Vân Tịch Dạ: “Tỷ tỷ trong lòng biết thì được rồi, tại sao lại nói ra, như vậy tiểu Tiểu Bảo thấy xấu hổ lắm!"
“Oa!
kẹp tóc thật đẹp!
Thế nhưng tỷ tỷ chị ra ngoài không phải đều mặc nam trang sao? Mua kẹp tóc để làm gì?"
Kiều Tịch Mạch nhìn Vân Tịch Dạ giơ lên trước mắt mình một chiếc kẹp tóc thủy tinh hồng nhạt có hình hồ điệp, không chút keo kiệt nào khen ngợi, cũng không quên hỏi ra nghi vấn của mình.
Xấu hổ xin lỗi đầu nhỏ chưa ngẩng lên!
“Muốn con gái vui, không thể luôn cho đi ăn, thời gian thích hợp phải tặng cô ấy thứ khác, nếu không người ta sẽ thấy chán em."
Vừa nói Vân Tịch Dạ vừa giống như nhà ảo thuật, biến ra một hộp trang sức đáng yêu, ở trước mặt Kiều Tịch Mạch quơ quơ nói tiếp: “Nha!
Đặt cái kẹp tóc thủy tinh này vào trong chiếc hộp, ngày mai tặng cho người em thích, cô bé nhất định sẽ thích."
“Tỷ tỷ, chị thật là lợi hại!
Trong khoảng thời gian này cô ấy mập ra nhiều, thoạt nhìn ngốc ngốc.
Em cũng không biết ngoại trừ cho cô ấy ăn, còn có thể làm cái gì!
Hiện tại vấn đề đã được giải quyết."
Kiều Tịch Mạch hài lòng tiếp nhận chiếc hộp trong tay Vân Tịch Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt như đường.
“Đương nhiên lợi hại rồi!
Nhìn xem tỷ tỷ của em làm ai chứ!
Hừ!"
Vân Tịch Dạ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ đáng yêu của Kiều Tịch Mạch, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
"
Tỷ tỷ mà cũng biết trang điểm!"
Nghe thấy Vân Tịch Dạ tự kỷ nói thế, Kiều Tịch Mạch che miệng thỉnh thoảng nhìn Vân Tịch Dạ, một mình cười trộm.
“Tiểu tử thối, nói tỷ tỷ biết trang điểm sao? Không cho em nữa!
Trả lại đồ cho chị!"
Vân Tịch Dạ giả vờ tức giận trừng mắt với Kiều Tịch Mạch, hai tay không an phận thọc léc nó.
“Nha!
Ha ha...
Tỷ ha ha ha...
Tỷ tỷ em ha ha...
Em không dám!
Tha ha ha ha...
mạng a!
Ha ha ha..."
Lúc này Vân lão gia từ trên lầu thư phòng đi ra, nghe được tiếng cười to dưới lầu, nhìn hai chị em thân mật dưới lầu trong lòng cười vui sướng.
Nếu như hai đứa là chị em ruột, ở trong một căn nhà giàu có, hẳn sẽ là một loại cảnh tượng khác.
“Cục cưng, ngày kia chính là hôn lễ của cháu và Tiểu Hàm,, ngươi có muốn mời ai không?"
Vân lão gia tử trên lầu đi xuống, đi tới bên cạnh hai chị em Vân Tịch Dạ ngồi xuống, cười ha hả hỏi Vân Tịch Dạ.
“Ông ngoại!
Ha ha...
Tỷ tỷ bắt nạt cháu!
Ha ha ha...
Mau cứu cháu!"
Kiều Tịch Mạch ở trong lòng Vân Tịch Dạ cười đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn thấy Vân lão gia bên cạnh, dường như gặp được cứu tinh, bắt đầu la hét cầu cứu.
Nghe thấy Vân lão gia nói, Vân Tịch Dạ dừng một chút, tạm hoãn cực hình trừng trị Kiều Tịch Mạch.
Ôm Kiều Tịch Mạch ngồi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực khi nó cười hôn một cái, cười cười nói với Vân lão gia: “Không có, phải mời đều là một số doanh nhân, mọi người không cũng đã phát thiếp mời rồi sao."
Vân lão gia thấy Vân Tịch Dạ rõ ràng trầm mặc một chút như vậy, khẳng định đứa bé này có tâm sự, nhưng ông cũng không hỏi rõ.
Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Kiều Tịch Mạch, thăm dò nói tiếp: “Cháu không mời bạn học của mình sao? Mấy người bạn ở nước ngoài của cháu cũng không mời?"
Đối mặt với truy vấn của Vân lão gia, Vân Tịch Dạ bất đắc dĩ cười cười, vẻ mặt không tốt lắm nói: “Ông à, cháu cũng là vì muốn tìm hiểu Lục Tử Hạo, mới đi học thôi.
Trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, hơn một tháng rồi cháu không tới trường!
Ngài cho rằng với tính cách của ta, trong thời gian ngắn như vậy sẽ kết giao bạn bè sao?"
“Về phần bạn ở nước ngoài.
Không mời, kệ họ, bạn bè cháu cũng chỉ có vài người."
Vân Tịch Dạ buông mi mắt xuống, có chút bất đắc dĩ lại có chút phiền não.
Mắt thấy hôn lễ gần kề, nhưng trong lòng cô càng ngày lại càng bất an.
“À, Tiểu Hàm có hay không muốn..."
Vân lão gia vừa định đang nói gì, lại bị Lý quản gia cắt ngang, Vân lão gia có chút bất mãn nhìn về phía bên cạnh Lý quản gia.
“Lão gia, cơm nước đều làm xong, tiểu thư cùng tiểu thiếu gia hẳn là đã đói bụng."
Lý quản gia từ phòng bếp đi tới phòng khách, liền nhìn thấy Vân Tịch Dạ buông mi mắt xuống không kiên nhẫn chớp động, vừa lúc cắt ngang lời nói kế tiếp của Vân lão gia.
“Lý gia gia, hôm nay có món cá hấp Tiểu Bảo thích không?"
Nghe thấy có thể ăn cơm, Kiều Tịch Mạch mới nghe thấy bụng mình cồn cào, từ trong lòng Vân Tịch Dạ nhảy xuống, kéo Lý quản gia hỏi.
“Ha ha, có!
Tiểu thiếu gia cùng tiểu thư đi rửa tay, sau đó chúng ta có thể ăn cơm."
Lý quản gia hòa nhã sờ sờ đầu Kiều Tịch Mạch nói.
“A!
Tỷ tỷ nhanh lên, rửa tay xong chúng ta đi ăn cá!"
Nghe thấy có món ăn mình thích nhất, Kiều Tịch Mạch nhảy dựng lên xoay người kéo Vân Tịch Dạ trên sô pha, chạy vào toilet.
Nhìn hai người rời khỏi, Vân lão gia bất mãn oán giận nói với Lý quản gia: “Ngươi làm gì không cho ta nói xong?"
“Lão gia, tiểu thư hôm nay rõ ràng tâm tình không tốt, lúc chúng ta hỏi đến An thiếu gia thì càng không ổn, hà tất làm cho tiểu thư trong lòng thêm vướng mắc."
Lý quản gia nâng Vân lão gia trên sô pha dậy, hai người đi đến phòng ăn.
“haiz!
Đứa nhỏ này cũng thật là, có chuyện gì không thể nói ra? toàn để trong lòng làm chi!"
Vân lão gia tử tự nhiên cũng nhìn thấy Vân Tịch Dạ hôm nay tâm tình không tốt, đành phải bất đắc dĩ thở dài.
Tác giả :
Tử Phách Yên Vân