Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu
Chương 31
Một tuần sau đó, ngay lúc chuyện anh em Lục gia loạn luân sắp thành quá khứ, phu nhân hiện tại củaLục Thành- Hà Y Na, lại đột nhiên bị một tòa soạn báo tung tin ra, bà từng là vợ bé của một tên phú hào ở thành phố Z tới hai năm, còn có cả bức ảnh chụp lại cùng một ít tư liệu làm chứng!
Trước khi quay về với Lục Thành một tháng, bà đã bị một tên phú hào hơn 60 tuổi ở thành phố A nhìn trúng, chuẩn bị dùng bà làm công cụ tình dục giúp hắn sinh con trai, không ngờ sau đó tên phú hào đột ngột qua đời.
Ngay ngày hôm sau lại có một tòa soạn báo nhỏ đưa ra báo cáo xét nghiệm ADN chứng minh Lục Tử Hạo không phải là con ruột của Lục Thành mà lại là con trai tên phú hào qua đời năm đó!
An Vũ Hàm ngồi trên sô pha nhìn tờ báo trong tay nhíu mày, thật không nghĩ tới Lục Tử Hạo lại không phải con trai của Lục Thành, thế nhưng anh tuyệt đối không nghi ngờ bài báo đó, bởi vì anh tin Vân Tịch Dạ!
Vân Tịch Dạ đẩy cửa phòng đi vào, nhìn thấy An Vũ Hàm đang ngồi trên sô pha xem báo, vòng ra đằng sau An Vũ Hàm quét mắt qua tờ báo trong tay anh, nhẹ cong môi dưới ôn nhu nói: “Sáng nay ăn cái gì?"
Nghe được thanh âm phía sau, An Vũ Hàm quay đầu ghé vào chỗ tựa ghế sô pha kéo tay Vân Tịch Dạ, vẻ mặt ủy khuất liếc mắt vào phòng bếp thấp giọng bất mãn nói: “Người kia không cho anh vào bếp!
Cục cưng, chúng ta đuổi họ đi có được không? Một mình anh cũng có thể chăm sóc em mà!"
Ngày đó sau khi Vân Tịch Dạ bị thương, vừa rạng sáng ngày hôm sau trong nhà bếp hai nữ nhân đã nhanh chóng hò hét xông tới, một người chính là Tuyết, cả ngày lạnh như băng, ngoại trừ cục cưng thì ai cô ấy cũng không phản ứng.
Một người tên là Hương, suốt ngày quấn quít cục cưng không tha, ghê tởm hơn chính là cô ta dám chê anh chuẩn bị canh cho cục cưng dinh dưỡng không tốt, mặc dù cô làm món ăn thực sự là có ngon hơn một chút!
Được rồi!
Không phải một chút mà là rất nhiều!
Thế nhưng món ăn của anh cũng đâu phải là không ăn được, quan trọng nhất là, đó là anh dùng tất cả tình yêu làm cho cục cưng, sao lại không tốt chứ? Cô ta dựa vào cái gì chê a??? Cô mấy ngày nay đều không cho anh vào trong bếp!
Vì thế hiện tại anh cực kỳ khó chịu!
Rất phiền muộn!
Đúng lúc này Tuyết thần luyện trở về nghe được anh than thở, nhíu mày im lặng tiêu sái đi đến sau lưng An Vũ Hàm nhìn chằm chằm vào lưng anh, thanh âm như tảng băng ngàn năm lạnh lùng vang lên: “Không thích ở đây, ngươi có thể trở về An gia mà, than thở nữa thì cút ra ngoài!"
Nói xong nhìn cũng không thèm nhìn An Vũ Hàm bị dọa quay đầu lại, trên mặt tất cả đều là kinh khủng, xoay người đi đến phòng bếp.
An Vũ Hàm đang than thở với Vân Tịch Dạ, đột nhiên một thứ thanh âm lạnh như băng vang lên ở sau lưng, bị hoảng sợ kinh khủng quay đầu liền nhìn thấy, Tuyết mặt lạnh bỏ lại một câu, cũng không thèm nhìn anh một cái đã xoay người bay đi.
An Vũ Hàm vỗ vỗ trái tim nhỏ bị dọa đến, tức giận trừng mắt với bóng lưng rời đi của Tuyết.
Xoay người bày ra khuôn mặt đáng yêu đôi mắt mở to ngập nước, nhìn Vân Tịch Dạ ủy khuất khẽ cắn môi dưới, thỉnh thoảng dùng khóe mắt hai người con gái ở trong bếp, nước mắt lưng t thật là không thể không thương!
Vân Tịch Dạ nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của An Vũ Hàm, nhịn không được cúi người khẽ hôn nhẹ lên đôi môi của anh.
Bởi trong nhà chỉ có ba phòng ngủ, Tuyết và Hương đều không phải là người có thể ngủ cùng nhau, với danh nghĩa bảo vệ Vân Tịch Dạ không thể đi khách sạn, các nàng đành phải một người một phòng ngủ.
Cho nên An Vũ Hàm không có chỗ ngủ, lại không muốn về An gia, bày ra bộ dạng đáng thương, làm cho Vân Tịch Dạ không thể từ chối.
Bất đắc dĩ mấy ngày nay anh đều ở trong phòng Vân Tịch Dạ.
Mấy hôm rồi họ cũng coi như là cùng ăn cùng ngủ, vì thế chuyện hôn nhau, ở trong khoảng thời gian này cũng biến thành cơm bữa.
An Vũ Hàm đang liếc nhìn phòng bếp, đột nhiên cảm giác trên môi bị thứ gì đó mềm mại phủ lên, con mắt nhìn thấy Vân Tịch Dạ nhắm mắt lại hôn lên môi của anh, lúc trước còn ngập nước ánh mắt, bỗng nhiên lại lóe lên một tia sáng, khóe miệng nhịn không được cong lên, hai tay đặt ở trên lưng sô pha di chuyển lên vòng eo nhỏ của Vân Tịch Dạ, kéo hai người gần nhau hơn làm cho nụ hôn này thêm sâu sắc… “Khụ… Ăn cơm!"
Hương bê bữa sáng ra tới, liền thấy hai người trong phòng khách đang hôn nhau khó dứt ra được, liếc mắt ho một tiếng lấy lệ, nhắc nhở, bình tĩnh bê bữa sáng vòng qua hai người, mới lảo đảo đi vào phòng ăn.
“Khụ..."
Vân Tịch Dạ nghe được tiếng ho khan của Hương, gương mặt xinh đẹp đỏ lên.
An Vũ Hàm vẻ mặt bất mãn, gắt gao trừng mắt nhìn Hương đang rời đi, đi đến phòng ăn.
Ngồi vào bàn ăn, An Vũ Hàm hai tay cầm dao nĩa, đôi mắt mở to ngập nước, đôi môi bởi vì vừa mới hôn mà đỏ sẫm.
Vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm Hương và tuyết ngồi ở đối diện, có một khó chịu trong bữa sáng.
Dao nĩa dùng sức xẹt qua khay phát ra thanh âm làm người ta sợ hãi, mà Hương và Tuyết dường như lại không có phát hiện ra trên An Vũ Hàm phát ra cường đại oán khí, vẫn ăn đĩa cơm sáng của mình, càng không đem âm thanh mài dao của An Vũ Hàm để trong đầu!
Thấy không ai đem oán khí của mình để vào mắt, An Vũ Hàm phiền muộn bỏ dao nĩa lại, xoay người ôm lấy eo nhỏ của Vân Tịch Dạ đang ngồi bên cạnh, đem mặt thật sâu vùi ở trên bờ vai cô không muốn bỏ ra.
Vân Tịch Dạ đang ăn cơm bất đắc dĩ để thìa xuống một tay đẩy đầu An Vũ Hàm đang đặt ở bờ vai mình ra, một tay xúc đĩa lạp xường của mình, đút vào trong miệng An Vũ Hàm, cười cười nói với anh: “Đừng giận nữa, ăn xong chúng ta ra ngoài một chút."
Tuyết và Hương đang ngồi ở đối diện ăm cơm, nhìn thấy hình ảnh như vậy cùng nhau đen mặt lại!
Dùng ánh mắt khinh thường nhìn An Vũ Hàm đang đắc ý nhíu mày với hai người.
Mặc dù khuôn mặt baby của An Vũ Hàm thật đáng yêu, vẻ mặt cũng rất cực phẩm, nhưng Vân Tịch Dạ hình như không phải thực thích tên nhóc đó chứ!
Xem ra lời Lý Kính mấy hôm trước nói với các nàng một chút cũng không sai, Vân Tịch Dạ đây là đang nuôi một khổ hài trong nhà!
An Vũ Hàm ôm thắt lưng Vân Tịch Dạ, nhai lạp xường trong miệng, quay đầu về phía đối diện nhìn thấy Tuyết và Hương liền đắc ý nhíu mày, một tay ôm thắt lưng Vân Tịch Dạ không tha, một tay cầm đĩa cơm bắt đầu ăn, cũng xúc một miếng lạp xường đút cho Vân Tịch Dạ.
“Tiểu tử thối!
Trên cánh tay Dạ có vết thương, ngươi cách xa cô ấy một chút."
Hương đột nhiên bạo phát gầm lên giận dữ, làm cho An Vũ Hàm đang chìm đắm trong hạnh phúc, đút cơm cho Vân Tịch Dạ, nhịn không được run lên, chiếc thìa cầm trong tay, thiếu chút nữa bay lên mặt Vân Tịch Dạ!
An Vũ Hàm đen mặt buông thìa, quay đầu căm giận nhìn Hương khẽ quát: “Lão bà, ngươi bệnh à!
Sáng sớm tinh mơ quát cái gì mà quát, ta biết trên cánh tay cục cưng có vết thương!
Không phải là vì cô ấy bị thương nên đút cho cô ấy sao!
Nói xong quay đầu vẻ mặt đáng thương nhìn Vân Tịch Dạ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “CÔ ta là phụ nữ tiền mãn kinh sao? Thật là phiền phức!"
Ngồi trên bàn ăn đều là những người không đơn giản, những lời An Vũ Hàm thấp giọng nỉ non này, làm cho Hương vốn đã khó chịu với anh, gương mặt xinh đẹp xám xịt, làm cho khuôn mặt băng đá ngàn năm của Tuyết, lộ ra vết rách nhè nhẹ!
Tuyết nhìn về phía An Vũ Hàm, trong mắt tất cả đều là vui sướng khi người khác gặp họa.
“Tiểu tử thối, ngươi nói cái gì? Có tin hay không ta làm cho Dạ xử ngươi!"
Hương mặt đen đứng lên, nhìn An Vũ Hàm ánh mắt lóe lóe, một tay nhanh chóng xẹt qua bàn ăn phía trên An Vũ Hàm, chỉ vào anh quát lên giận dữ.
Đối với lời đe dọa của Hương, An Vũ Hàm không tin tưởng bĩu môi, lấy tay ngoáy lỗ tai liếc mắt nhìn Hương, thản nhiên nói: “Ta nói gì chứ!
Đại nhân, có phải già rồi hay không, vì thế nghe lầm rồi?"
Hương khó chịu nhìn An Vũ Hàm vì những lời anh vừa nói, lại bị Vân Tịch Dạ cắt ngang, Vân Tịch Dạ trách cứ trừng mắt nhìn An Vũ Hàm, nói với Hương: “Được rồi Hương, đừng cãi nhau với Tiểu Vũ nữa, ăn xong đi cùng ta ra ngoài một chút, lâu lắm rồi ta chưa ra ngoài.
Còn anh nữa Tiểu Vũ, đừng ôm em vậy, mau ăn cơm đi."
Nghe thấy Vân Tịch Dạ nói vậy, Hương hung hăng trợn mắt nhìn An Vũ Hàm, rồi mới ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
An Vũ Hàm nhìn Vân Tịch Dạ, lại nhìn cánh tay mình đang đặt ở thắt lưng cô, trong mắt dường như im lặng miễn cưỡng, đành phải buông thắt lưng Vân Tịch Dạ ra, xoay người bắt đầu ăn cơm.
“Phốc!"
An Vũ Hàm vừa mới ăn hai miếng, bắt đầu cảm thấy đau bụng, đau ghê “Xì!
Ha...
Ha ha...
Khụ...
Khụ khụ...
Ha ha ha!"
Nghe thấy thanh âm kì lạ, Hương biết là thuốc của mình đã có tác dụng, lại không ngờ rằng thuốc này hiệu quả nhanh thế, nhất thời nhịn không được cười ra tiếng, phải nhìn xem An Vũ Hàm đã chết hay chưa, khuôn mặt baby xấu hổ đen sì, cười đến mức thiếu chút nữa xóa liễu khí.
Nhìn thấy Hương vậy, Tuyết nhìn An Vũ Hàm đang ôm bụng, trên khuôn mặt tràn đầy xấu hổ cùng phẫn nộ, trừng mắt nhìn Hương, khóe miệng cũng dẫn ra một nụ cười nhàn nhạt, băng lạnh trong con ngươi cũng ấm lên một chút.
“Lão bà, ngươi cho vào cơm của ta cái gì thế?"
An Vũ Hàm thống khổ xoa bụng đang không ngừng kêu gào, hung hăng trừng mắt với Hương đang cười đến mức không thể dừng lại, phẫn nộ gầm hét lên.
“Ha ha...
Hừ!
Tiểu tử thối, ngươi gọi ta một tiếng lão bà nữa thử xem!
Ta cam đoan cho ngươi không thấy được mặt trời ngày mai."
Hương đắc ý nâng cằm, liếc mắt nhìn An Vũ Hàm ở đối diện ôm bụng, kêu gào với mình, tiếp tục uy hiếp.
“Ngươi...
Ngươi..."
An Vũ Hàm giơ tay lên chỉ vào Hương, vừa mới chuẩn bị nói với cô ta hai câu, cái bụng lại quặn đau, đau đến mức nói không ra lời.
Thấy An Vũ Hàm đau thành như vậy, Vân Tịch Dạ nhíu mày bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy cánh tay An Vũ Hàm ôn nhu hỏi: “Anh sao vậy? Có đau lắm không?"
“Dạ, đừng để ý đến hắn, ta chỉ là cho một chút thuốc xổ thôi, vào toilet thì tốt rồi."
Nói xong còn không quên khinh bỉ liếc nhìn An Vũ Hàm, thản nhiên nói: “Ngươi thật vô dụng, một chút cảnh giác cũng không có, nếu là người xấu hạ độc, ngươi còn bảo vệ Dạ thế nào a!"
Hương nói còn chưa xong, An Vũ Hàm bên này lại một lần nữa phát ra phốc!
Phốc!
An Vũ Hàm hung hăng trợn mắt nhìn mắt Hương rời khỏi bàn ăn, vội vã chạy vào toilet trong phòng khách.
Trước khi quay về với Lục Thành một tháng, bà đã bị một tên phú hào hơn 60 tuổi ở thành phố A nhìn trúng, chuẩn bị dùng bà làm công cụ tình dục giúp hắn sinh con trai, không ngờ sau đó tên phú hào đột ngột qua đời.
Ngay ngày hôm sau lại có một tòa soạn báo nhỏ đưa ra báo cáo xét nghiệm ADN chứng minh Lục Tử Hạo không phải là con ruột của Lục Thành mà lại là con trai tên phú hào qua đời năm đó!
An Vũ Hàm ngồi trên sô pha nhìn tờ báo trong tay nhíu mày, thật không nghĩ tới Lục Tử Hạo lại không phải con trai của Lục Thành, thế nhưng anh tuyệt đối không nghi ngờ bài báo đó, bởi vì anh tin Vân Tịch Dạ!
Vân Tịch Dạ đẩy cửa phòng đi vào, nhìn thấy An Vũ Hàm đang ngồi trên sô pha xem báo, vòng ra đằng sau An Vũ Hàm quét mắt qua tờ báo trong tay anh, nhẹ cong môi dưới ôn nhu nói: “Sáng nay ăn cái gì?"
Nghe được thanh âm phía sau, An Vũ Hàm quay đầu ghé vào chỗ tựa ghế sô pha kéo tay Vân Tịch Dạ, vẻ mặt ủy khuất liếc mắt vào phòng bếp thấp giọng bất mãn nói: “Người kia không cho anh vào bếp!
Cục cưng, chúng ta đuổi họ đi có được không? Một mình anh cũng có thể chăm sóc em mà!"
Ngày đó sau khi Vân Tịch Dạ bị thương, vừa rạng sáng ngày hôm sau trong nhà bếp hai nữ nhân đã nhanh chóng hò hét xông tới, một người chính là Tuyết, cả ngày lạnh như băng, ngoại trừ cục cưng thì ai cô ấy cũng không phản ứng.
Một người tên là Hương, suốt ngày quấn quít cục cưng không tha, ghê tởm hơn chính là cô ta dám chê anh chuẩn bị canh cho cục cưng dinh dưỡng không tốt, mặc dù cô làm món ăn thực sự là có ngon hơn một chút!
Được rồi!
Không phải một chút mà là rất nhiều!
Thế nhưng món ăn của anh cũng đâu phải là không ăn được, quan trọng nhất là, đó là anh dùng tất cả tình yêu làm cho cục cưng, sao lại không tốt chứ? Cô ta dựa vào cái gì chê a??? Cô mấy ngày nay đều không cho anh vào trong bếp!
Vì thế hiện tại anh cực kỳ khó chịu!
Rất phiền muộn!
Đúng lúc này Tuyết thần luyện trở về nghe được anh than thở, nhíu mày im lặng tiêu sái đi đến sau lưng An Vũ Hàm nhìn chằm chằm vào lưng anh, thanh âm như tảng băng ngàn năm lạnh lùng vang lên: “Không thích ở đây, ngươi có thể trở về An gia mà, than thở nữa thì cút ra ngoài!"
Nói xong nhìn cũng không thèm nhìn An Vũ Hàm bị dọa quay đầu lại, trên mặt tất cả đều là kinh khủng, xoay người đi đến phòng bếp.
An Vũ Hàm đang than thở với Vân Tịch Dạ, đột nhiên một thứ thanh âm lạnh như băng vang lên ở sau lưng, bị hoảng sợ kinh khủng quay đầu liền nhìn thấy, Tuyết mặt lạnh bỏ lại một câu, cũng không thèm nhìn anh một cái đã xoay người bay đi.
An Vũ Hàm vỗ vỗ trái tim nhỏ bị dọa đến, tức giận trừng mắt với bóng lưng rời đi của Tuyết.
Xoay người bày ra khuôn mặt đáng yêu đôi mắt mở to ngập nước, nhìn Vân Tịch Dạ ủy khuất khẽ cắn môi dưới, thỉnh thoảng dùng khóe mắt hai người con gái ở trong bếp, nước mắt lưng t thật là không thể không thương!
Vân Tịch Dạ nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của An Vũ Hàm, nhịn không được cúi người khẽ hôn nhẹ lên đôi môi của anh.
Bởi trong nhà chỉ có ba phòng ngủ, Tuyết và Hương đều không phải là người có thể ngủ cùng nhau, với danh nghĩa bảo vệ Vân Tịch Dạ không thể đi khách sạn, các nàng đành phải một người một phòng ngủ.
Cho nên An Vũ Hàm không có chỗ ngủ, lại không muốn về An gia, bày ra bộ dạng đáng thương, làm cho Vân Tịch Dạ không thể từ chối.
Bất đắc dĩ mấy ngày nay anh đều ở trong phòng Vân Tịch Dạ.
Mấy hôm rồi họ cũng coi như là cùng ăn cùng ngủ, vì thế chuyện hôn nhau, ở trong khoảng thời gian này cũng biến thành cơm bữa.
An Vũ Hàm đang liếc nhìn phòng bếp, đột nhiên cảm giác trên môi bị thứ gì đó mềm mại phủ lên, con mắt nhìn thấy Vân Tịch Dạ nhắm mắt lại hôn lên môi của anh, lúc trước còn ngập nước ánh mắt, bỗng nhiên lại lóe lên một tia sáng, khóe miệng nhịn không được cong lên, hai tay đặt ở trên lưng sô pha di chuyển lên vòng eo nhỏ của Vân Tịch Dạ, kéo hai người gần nhau hơn làm cho nụ hôn này thêm sâu sắc… “Khụ… Ăn cơm!"
Hương bê bữa sáng ra tới, liền thấy hai người trong phòng khách đang hôn nhau khó dứt ra được, liếc mắt ho một tiếng lấy lệ, nhắc nhở, bình tĩnh bê bữa sáng vòng qua hai người, mới lảo đảo đi vào phòng ăn.
“Khụ..."
Vân Tịch Dạ nghe được tiếng ho khan của Hương, gương mặt xinh đẹp đỏ lên.
An Vũ Hàm vẻ mặt bất mãn, gắt gao trừng mắt nhìn Hương đang rời đi, đi đến phòng ăn.
Ngồi vào bàn ăn, An Vũ Hàm hai tay cầm dao nĩa, đôi mắt mở to ngập nước, đôi môi bởi vì vừa mới hôn mà đỏ sẫm.
Vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm Hương và tuyết ngồi ở đối diện, có một khó chịu trong bữa sáng.
Dao nĩa dùng sức xẹt qua khay phát ra thanh âm làm người ta sợ hãi, mà Hương và Tuyết dường như lại không có phát hiện ra trên An Vũ Hàm phát ra cường đại oán khí, vẫn ăn đĩa cơm sáng của mình, càng không đem âm thanh mài dao của An Vũ Hàm để trong đầu!
Thấy không ai đem oán khí của mình để vào mắt, An Vũ Hàm phiền muộn bỏ dao nĩa lại, xoay người ôm lấy eo nhỏ của Vân Tịch Dạ đang ngồi bên cạnh, đem mặt thật sâu vùi ở trên bờ vai cô không muốn bỏ ra.
Vân Tịch Dạ đang ăn cơm bất đắc dĩ để thìa xuống một tay đẩy đầu An Vũ Hàm đang đặt ở bờ vai mình ra, một tay xúc đĩa lạp xường của mình, đút vào trong miệng An Vũ Hàm, cười cười nói với anh: “Đừng giận nữa, ăn xong chúng ta ra ngoài một chút."
Tuyết và Hương đang ngồi ở đối diện ăm cơm, nhìn thấy hình ảnh như vậy cùng nhau đen mặt lại!
Dùng ánh mắt khinh thường nhìn An Vũ Hàm đang đắc ý nhíu mày với hai người.
Mặc dù khuôn mặt baby của An Vũ Hàm thật đáng yêu, vẻ mặt cũng rất cực phẩm, nhưng Vân Tịch Dạ hình như không phải thực thích tên nhóc đó chứ!
Xem ra lời Lý Kính mấy hôm trước nói với các nàng một chút cũng không sai, Vân Tịch Dạ đây là đang nuôi một khổ hài trong nhà!
An Vũ Hàm ôm thắt lưng Vân Tịch Dạ, nhai lạp xường trong miệng, quay đầu về phía đối diện nhìn thấy Tuyết và Hương liền đắc ý nhíu mày, một tay ôm thắt lưng Vân Tịch Dạ không tha, một tay cầm đĩa cơm bắt đầu ăn, cũng xúc một miếng lạp xường đút cho Vân Tịch Dạ.
“Tiểu tử thối!
Trên cánh tay Dạ có vết thương, ngươi cách xa cô ấy một chút."
Hương đột nhiên bạo phát gầm lên giận dữ, làm cho An Vũ Hàm đang chìm đắm trong hạnh phúc, đút cơm cho Vân Tịch Dạ, nhịn không được run lên, chiếc thìa cầm trong tay, thiếu chút nữa bay lên mặt Vân Tịch Dạ!
An Vũ Hàm đen mặt buông thìa, quay đầu căm giận nhìn Hương khẽ quát: “Lão bà, ngươi bệnh à!
Sáng sớm tinh mơ quát cái gì mà quát, ta biết trên cánh tay cục cưng có vết thương!
Không phải là vì cô ấy bị thương nên đút cho cô ấy sao!
Nói xong quay đầu vẻ mặt đáng thương nhìn Vân Tịch Dạ, nhẹ giọng lẩm bẩm: “CÔ ta là phụ nữ tiền mãn kinh sao? Thật là phiền phức!"
Ngồi trên bàn ăn đều là những người không đơn giản, những lời An Vũ Hàm thấp giọng nỉ non này, làm cho Hương vốn đã khó chịu với anh, gương mặt xinh đẹp xám xịt, làm cho khuôn mặt băng đá ngàn năm của Tuyết, lộ ra vết rách nhè nhẹ!
Tuyết nhìn về phía An Vũ Hàm, trong mắt tất cả đều là vui sướng khi người khác gặp họa.
“Tiểu tử thối, ngươi nói cái gì? Có tin hay không ta làm cho Dạ xử ngươi!"
Hương mặt đen đứng lên, nhìn An Vũ Hàm ánh mắt lóe lóe, một tay nhanh chóng xẹt qua bàn ăn phía trên An Vũ Hàm, chỉ vào anh quát lên giận dữ.
Đối với lời đe dọa của Hương, An Vũ Hàm không tin tưởng bĩu môi, lấy tay ngoáy lỗ tai liếc mắt nhìn Hương, thản nhiên nói: “Ta nói gì chứ!
Đại nhân, có phải già rồi hay không, vì thế nghe lầm rồi?"
Hương khó chịu nhìn An Vũ Hàm vì những lời anh vừa nói, lại bị Vân Tịch Dạ cắt ngang, Vân Tịch Dạ trách cứ trừng mắt nhìn An Vũ Hàm, nói với Hương: “Được rồi Hương, đừng cãi nhau với Tiểu Vũ nữa, ăn xong đi cùng ta ra ngoài một chút, lâu lắm rồi ta chưa ra ngoài.
Còn anh nữa Tiểu Vũ, đừng ôm em vậy, mau ăn cơm đi."
Nghe thấy Vân Tịch Dạ nói vậy, Hương hung hăng trợn mắt nhìn An Vũ Hàm, rồi mới ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
An Vũ Hàm nhìn Vân Tịch Dạ, lại nhìn cánh tay mình đang đặt ở thắt lưng cô, trong mắt dường như im lặng miễn cưỡng, đành phải buông thắt lưng Vân Tịch Dạ ra, xoay người bắt đầu ăn cơm.
“Phốc!"
An Vũ Hàm vừa mới ăn hai miếng, bắt đầu cảm thấy đau bụng, đau ghê “Xì!
Ha...
Ha ha...
Khụ...
Khụ khụ...
Ha ha ha!"
Nghe thấy thanh âm kì lạ, Hương biết là thuốc của mình đã có tác dụng, lại không ngờ rằng thuốc này hiệu quả nhanh thế, nhất thời nhịn không được cười ra tiếng, phải nhìn xem An Vũ Hàm đã chết hay chưa, khuôn mặt baby xấu hổ đen sì, cười đến mức thiếu chút nữa xóa liễu khí.
Nhìn thấy Hương vậy, Tuyết nhìn An Vũ Hàm đang ôm bụng, trên khuôn mặt tràn đầy xấu hổ cùng phẫn nộ, trừng mắt nhìn Hương, khóe miệng cũng dẫn ra một nụ cười nhàn nhạt, băng lạnh trong con ngươi cũng ấm lên một chút.
“Lão bà, ngươi cho vào cơm của ta cái gì thế?"
An Vũ Hàm thống khổ xoa bụng đang không ngừng kêu gào, hung hăng trừng mắt với Hương đang cười đến mức không thể dừng lại, phẫn nộ gầm hét lên.
“Ha ha...
Hừ!
Tiểu tử thối, ngươi gọi ta một tiếng lão bà nữa thử xem!
Ta cam đoan cho ngươi không thấy được mặt trời ngày mai."
Hương đắc ý nâng cằm, liếc mắt nhìn An Vũ Hàm ở đối diện ôm bụng, kêu gào với mình, tiếp tục uy hiếp.
“Ngươi...
Ngươi..."
An Vũ Hàm giơ tay lên chỉ vào Hương, vừa mới chuẩn bị nói với cô ta hai câu, cái bụng lại quặn đau, đau đến mức nói không ra lời.
Thấy An Vũ Hàm đau thành như vậy, Vân Tịch Dạ nhíu mày bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy cánh tay An Vũ Hàm ôn nhu hỏi: “Anh sao vậy? Có đau lắm không?"
“Dạ, đừng để ý đến hắn, ta chỉ là cho một chút thuốc xổ thôi, vào toilet thì tốt rồi."
Nói xong còn không quên khinh bỉ liếc nhìn An Vũ Hàm, thản nhiên nói: “Ngươi thật vô dụng, một chút cảnh giác cũng không có, nếu là người xấu hạ độc, ngươi còn bảo vệ Dạ thế nào a!"
Hương nói còn chưa xong, An Vũ Hàm bên này lại một lần nữa phát ra phốc!
Phốc!
An Vũ Hàm hung hăng trợn mắt nhìn mắt Hương rời khỏi bàn ăn, vội vã chạy vào toilet trong phòng khách.
Tác giả :
Tử Phách Yên Vân