Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu
Chương 26
Ông ta không hỏi cô mấy năm nay sống có tốt không, càng không hỏi hiện tại mẹ cô thế nào, mở miệng chính là sám hối dối trá, mở miệng chính là chỉ trích cô.
Cô nghĩ thầm ông ta chỉ biết đến con trai, con gái của mình!
Được rồi, cơ hội chỉ có một lần!
Nếu không phải là sợ An Vũ Hàm sau này nhìn cô bằng ánh mắt khác, thì ông ta cũng chẳng có cơ hội như lần này nữa.
Lục Thành vẫn ngồi ở phòng tức đến đen mặt, nhìn Thượng Quan Vệ vừa vào khi Vân Tịch Dạ rời đi, trên mặt không thể nén được phẫn nộ nữa, với Thượng Quan Vệ lạnh lùng phun ra một chữ “Giết!!!"
Thượng Quan Vệ vừa mới vào phòng nghe được Lục Thành nói, toàn bộ thân thể run rẩy, nhìn về phía Lục Thànhhai mắt tràn đầy khiếp sợ!
Hắn không nghĩ tới cha nuôi thực sự ác tuyệt như vậy!
Mặc dù đã có dự cảm từ trước, nhưng hắn nghĩ không ra cha nuôi thực sự có thể ác độc với con gái ruột của chính mình đến như thế!
Ánh mắt Thượng Quan Vệ có chút do dự vừa định nói gì, lại bị thanh âm càng ngày càng lạnh của Lục Thành làm cho ngừng lại.
“Làm theo lời ta nói!"
Nhìn ra do dự của Thượng Quan Vệ, phẫn nộ trong hai mắt Lục Thành dần dần lạnh đi, nhìn về phía Thượng Quan Vệ tron g mắt chỉ có một mảnh sương lạnh.
Thượng Quan Vệ bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm cảm thấy toàn thân băng lạnh như rớt vào hầm băng, thiếu chút nữa không thở nổi!
Vội vã cúi đầu đáp: “Dạ!"
Dứt lời một phút cũng không dám ở lại, xoay người rời khỏi phòng.
Rời khỏi quán cà phê Vân Tịch Dạ ở trên đường cái du đãng một hồi, cuối cùng vẫn còn lựa chọn trở lại đối mặt với An Vũ Hàm, nếu như anh thực sự không thể chấp nhận cô như vậy, có lẽ tách ra sớm một chút sẽ tốt nhất với cả hai!
Nghĩ tới đây Vân Tịch Dạ chuẩn bị gọi taxi trở về, xoay người lại thấy có người theo dõi mình trong lòng kinh hãi, thấy rõ là Thượng Quan Vệ thì ảo não không ngớt!
Cô vẫn đang suy nghĩ việc của An Vũ Hàm, thế nhưng đại lại bị người ta theo dõi mà cũng không phát hiện được!
Vân Tịch Dạ nhắm hai mắt hiện lên vẻ lo lắng, chuẩn bị gọi taxi nhưng lại quay ngược lại đi đến một hẻm nhỏ vắng vẻ, nhận thấy Thượng Quan Vệ tiến lên theo, Vân Tịch Dạ chặt mím đôi môi đỏ mọng cong lên một nụ cười khát máu.
Đi thẳng đến một bãi đất trống không người, Vân Tịch Dạ mới ngừng lại, đứng lại một lúc rồi mới xoay người, nhìn Thượng Quan Vệ chậm rãi đến gần.
Theo dõi Vân Tịch Dạ, tâm trạng Thượng Quan Vệ có chút phức tạp, vừa rồi nhiều lần hắn có thể nhẹ nhàng mà giết cô, nhưng mỗi lần định ra tay, trong lòng lại nổi lên một cảm xúc không rõ ràng, làm cho hắn bực bội bất an.
Nhìn thấy Vân Tịch Dạ phát hiện ra mình, hắn không hề tức giận, trái lại còn có một loại cảm giác nhẹ nhõm, Thượng Quan Vệ âm thầm lắc đầu hy vọng loại cảm xúc phức tạp này sẽ biến mất, hắn theo sát Vân Tịch Dạ mà đi tới hẻm nh "
Thượng Quan Vệ – con nuôi của Lục Thành từ hai mươi năm trước?!
Lão đại của ‘Thủ hộ’!
Đứng thứ ba trong bảng xếp hạng sát thủ trong nước!Sát thủ chưa bao giờ thất thủ."
Vân Tịch Dạ nhìn Thượng Quan Vệ trước mặt, một bên thanh âm không hề run sợ nhàn nhạt nói, một bên chậm rãi đi tới phía Thượng Quan Vệ.
Cách Thượng Quan Vệ còn khoảng 1 thước, Vân Tịch Dạ mới ngừng lại, tay giấu ở trong túi quần nhanh chóng nhấn nút điện thoại gọi cho Tà, cô không dám cam đoan Thượng Quan Vệ không che giấu thực lực!
Cô không muốn làm chuyện không nắm chắc.
Nghe được những điều Vân Tịch Dạ kể ra chuẩn xác, Thượng Quan Vệ nhíu nhíu mày trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn muốn trốn, nhưng tại sao hắn lại có loại ảo giác này? Nhìn thấy trong mắt Thượng Quan Vệ hoảng loạn, Vân Tịch Dạ khóe miệng lần thứ hai cong ra một nụ cười lãnh diễm (lãnh diễm: lạnh lùng+xinh đẹp), nhưng lại giống nụ cười tàn khốc hơn, tiếp tục nói: “ĐƯợc, muốn giết người thì phải bắt đầu luôn đi chứ!
Sao cứ suy tư mãi vậy?"
Không sai, Vân Tịch Dạ đã biết thân phận của Thượng Quan Vệ.
Trước đây phát hiện Tà một mực điều tra’Thủ hộ’ làm cô cảm thấy kỳ quái, sau khi về nước mọi việc đều là Tà xử lý, cô cũng không có can dự gì nhiều, làm sao sẽ bị ‘Thủ hộ’ ghen ghét chứ!
Vì thế Tà lập tức đi điều tra, thực sự là không điều tra thì không biết, tra ra thật đúng là phải giật mình!
Cũng may mọi chuyện đều là do Tà sắp xếp, nếu như cô chủ động làm việc không khéo đã bị Lục Thành bóp chết lâu rồi!
Thì ra Thượng Quan Vệ là con nuôi của Lục Thành, đồng thời lão đại trên danh nghĩa của ‘Thủ hộ’, nhưng cũng chỉ là giúp Lục Thành quản lý mà thôi, ‘Thủ hộ’ tồn tại chính là để phòng ngừa sau này Vân gia trả thù!
Mà lúc Thượng Quan Vệ 17 tuổi, Lục Thành đã làm cho hắn trở thành một gã sát thủ ưu tú.
“Cô…"
Ở thời khắc Vân Tịch Dạ nói ra thân phận của hắn, Thượng Quan Vệ chỉ là có loại ảo giác muốn chạy trốn.
Mà bây giờ hắn bị cô nói ra mục đích lần này, làm hắn có loại cảm giác chịu tội.
Nhìn của cô không còn vẻ trong sáng nữa, Thượng Quan Vệ đến dũng khí cầm mã tấu lên cũng không có, lúc này hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ hắn đã vô tình yêu chủ nhân của cặp mắt to kia từ mười mấy năm trước.
Bây giờ sợ rằng cô căn bản không hề nhận ra hắn!
Hắn chính là thằng nhóc mà năm đó cô hận thấu xương mà!
“Ngươi không muốn động thủ sao?"
Vân Tịch Dạ cắt ngang lời nói của Thượng Quan Vệ, cô cũng không muốn nói chuyện với người muốn lấy tính mạng mình, vừa mới nói nhiều như vậy chỉ là cung cấp ra một chút thông tin của Tà thôi, dứt lời Vân Tịch Dạ trong bàn tay phải đã cầm con dao bình thường luôn mang bên người phòng thân, tiến về phía cổ của Thượng Quan Vệ.
Bị Vân Tịch Dạ cắt ngang Thượng Quan Vệ cũng không có vẻ tức giận, ngẩng đầu liền thấy con dao của Vân Tịch Dạ đã nhanh chóng tới gần cổ mình, kinh hãi nhanh chóng giơ tay phải lên đón đỡ, tay trái cầm lấy tay phải đang cầm dao của Vân Tịch Dạ, muốn đoạt lấy con dao trong tay Vân Tịch Dạ, ai ngờ Vân Tịch Dạ đột nhiên biến chiêu con dao lần thứ hai thứ lại ở bụng Thượng Quan Vệ, nhìn con dao chuyển hướng đã tới gần thân thể, Thượng Quan Vệ nhanh chóng hạ thắt lưng nhấc chân đá vào cánh tay phải của Vân Tịch Dạ, lộn ngược ra sau nguy hiểm thoát được.
Thượng Quan Vệ vừa mới rơi xuống đất còn chưa đứng vững, liền thấy Vân Tịch Dạ cầm trong tay con dao lần thứ hai tiến tới.
Chỉ là tiếp xúc vài giây Thượng Quan Vệ đã không dám khinh thường, hắn không nghĩ được công phu của Vân Tịch Dạ lại tốt đến thế, thế nhưng bởi vì cô như vậy mà trong lòng có chút tư vị không vui!
Nhưng nhiều hơn lại là yêu cô, hắn biết cô như vậy là muốn trả thù, từ nhỏ hắn đã chấp nhận sự an bài của cha nuôi, sự huấn luyện của ông, khổ như vậy cho nên hắn cả đời này đều không muốn trở về.
Mà lúc này cô đâm hắn một nhát có lẽ cô còn phải chịu khổ hơn hắn rất nhiều!
Đột nhiên ở sâu trong đáy lòng hắn có một loại mong muốn được ôm cô, cho cô hiểu được chân tình của hắn.
“Lúc đối địch thế này, ngươi thế nhưng lại thất thần!
Ngươi đây là khinh thường ta sao? hay là muốn chết?"
Vân Tịch Dạ cầm con dao, lúc này nhợt nhạt cắm ở ngực Thượng Quan Vệ, nhìn thấy Thượng Quan Vệ thất thần, Vân Tịch Dạ cũng không có giậu đổ bìm leo để nhanh chóng giải quyết hắn Nhưng thời khắc này cô nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Vệ, nguy hiểm đã mị thành một cái khe hở hẹp, cô vô cùng bất mãn vì Thượng Quan Vệ vào lúc này mà thất thần.
Ngực đột nhiên đau đớn cùng thanh âm phảng phất sương lạnh gần ở bên tai, làm cho Thượng Quan Vệ phục hồi lại tinh thần.
Tất cả đây đều chỉ là xảy ra trong nháy mắt, lúc Thượng Quan Vệ muốn yêu thương Vân Tịch Dạ, con dao của Vân Tịch Dạ lại chạm vào da thịt của hắn, Thượng Quan Vệ cúi đầu nhìn vết thương trên ngực cũng khoong gọi là vết thương, ngẩng đầu chăm chú nhìn Vân Tịch Dạ, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị nhàn nhạt.
Lúc này trong lòng Thượng Quan Vệ dĩ nhiên là ngọt ngào, mặc kệ cô là vì sao mới hạ thủ với hắn nhẹ như vậy, với hắn xem ra đều là không quan trọng!
Hắn chỉ biết là cô đối hắn hạ thủ cũng lưu tình, thế là đủ rồi!
Chẳng sợ cuộc đời này không thể ở bên cô hắn cũng sẽ vĩnh viễn yêu cô thật sâu."
Cám ơn em hạ thủ lưu tình!
Kỳ thực cái mạng của tôi chỉ cần em muốn tôi có thể cho em, thế nhưng...
Không phải là bây giờ."
“Chờ tôi báo đáp xong cho cha nuôi, tôi mới có thể cho em được!"
Nhớ tới công ơn giáo dục và nuôi dưỡng nhiều năm của cha nuôi trong lòng hắn phiền muộn, hắn không thể để cho người ta phá hủy cha nuôi!
Nhưng càng không muốn làm tổn thương người hắn yêu thương nhiều năm như vậy.
Vân Tịch Dạ không ngốc, nghe thấy Thượng Quan Vệ nói như vậy, nhăm hai mắt lại rồi chậm rãi mở ra, nhìn nụ cười của Thượng Quan Vệ trước mặt tà mị dị thường.
Đè nén xúc động kì lạ, hồi lâu với Thượng Quan Vệ vẫn đang cười như cũ, nhàn nhạt phun ra ba chữ “Bệnh tâm thần!"
Dứt lời trong mắt hiện lên một tia dị quang, lần thứ hai giơ con dao sắc bén lên hướng về phía Thượng Quan Vệ đâm tới.
Chiêu thức ấy thực sự là mau mà ngoan!
Thượng Quan Vệ nhìn thấy dao của Vân Tịch Dạ rất nhanh tới gần, trên khuôn mặt tuấn lãng ưu tú nổi lên một phần nhàn nhạt ửng đỏ, cau mày rất nhanh tránh đi, thoát được còn không quên quay đầu lại trừng hướng Vân Tịch Dạ.
Không nghĩ tới Vân Tịch Dạ lại ác như vậy, một chút ý tứ dừng lại cũng không có, nhưng tránh được một dao thì cũng không thể tránh được mũi dao thứ hai từ đằng sau.
Thượng Quan Vệ bất đắc dĩ lấy ra mã tấu trên người, đón lấy lưỡi dao của Vân Tịch Dạ theo sát từ phía sau tới gần trán hắn.
Nhìn ánh mắt Vân Tịch Dạ lóe lóe bắt đầu chủ động xuất kích.
Nhìn thấy Thượng Quan Vệ bắt đầu phản kích Vân Tịch Dạ nhẹ cong khóe môi, trong hai mắt nổi lên quang mang khát máu chiêu thức càng thêm tàn nhẫn.
Cô nghĩ thầm ông ta chỉ biết đến con trai, con gái của mình!
Được rồi, cơ hội chỉ có một lần!
Nếu không phải là sợ An Vũ Hàm sau này nhìn cô bằng ánh mắt khác, thì ông ta cũng chẳng có cơ hội như lần này nữa.
Lục Thành vẫn ngồi ở phòng tức đến đen mặt, nhìn Thượng Quan Vệ vừa vào khi Vân Tịch Dạ rời đi, trên mặt không thể nén được phẫn nộ nữa, với Thượng Quan Vệ lạnh lùng phun ra một chữ “Giết!!!"
Thượng Quan Vệ vừa mới vào phòng nghe được Lục Thành nói, toàn bộ thân thể run rẩy, nhìn về phía Lục Thànhhai mắt tràn đầy khiếp sợ!
Hắn không nghĩ tới cha nuôi thực sự ác tuyệt như vậy!
Mặc dù đã có dự cảm từ trước, nhưng hắn nghĩ không ra cha nuôi thực sự có thể ác độc với con gái ruột của chính mình đến như thế!
Ánh mắt Thượng Quan Vệ có chút do dự vừa định nói gì, lại bị thanh âm càng ngày càng lạnh của Lục Thành làm cho ngừng lại.
“Làm theo lời ta nói!"
Nhìn ra do dự của Thượng Quan Vệ, phẫn nộ trong hai mắt Lục Thành dần dần lạnh đi, nhìn về phía Thượng Quan Vệ tron g mắt chỉ có một mảnh sương lạnh.
Thượng Quan Vệ bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm cảm thấy toàn thân băng lạnh như rớt vào hầm băng, thiếu chút nữa không thở nổi!
Vội vã cúi đầu đáp: “Dạ!"
Dứt lời một phút cũng không dám ở lại, xoay người rời khỏi phòng.
Rời khỏi quán cà phê Vân Tịch Dạ ở trên đường cái du đãng một hồi, cuối cùng vẫn còn lựa chọn trở lại đối mặt với An Vũ Hàm, nếu như anh thực sự không thể chấp nhận cô như vậy, có lẽ tách ra sớm một chút sẽ tốt nhất với cả hai!
Nghĩ tới đây Vân Tịch Dạ chuẩn bị gọi taxi trở về, xoay người lại thấy có người theo dõi mình trong lòng kinh hãi, thấy rõ là Thượng Quan Vệ thì ảo não không ngớt!
Cô vẫn đang suy nghĩ việc của An Vũ Hàm, thế nhưng đại lại bị người ta theo dõi mà cũng không phát hiện được!
Vân Tịch Dạ nhắm hai mắt hiện lên vẻ lo lắng, chuẩn bị gọi taxi nhưng lại quay ngược lại đi đến một hẻm nhỏ vắng vẻ, nhận thấy Thượng Quan Vệ tiến lên theo, Vân Tịch Dạ chặt mím đôi môi đỏ mọng cong lên một nụ cười khát máu.
Đi thẳng đến một bãi đất trống không người, Vân Tịch Dạ mới ngừng lại, đứng lại một lúc rồi mới xoay người, nhìn Thượng Quan Vệ chậm rãi đến gần.
Theo dõi Vân Tịch Dạ, tâm trạng Thượng Quan Vệ có chút phức tạp, vừa rồi nhiều lần hắn có thể nhẹ nhàng mà giết cô, nhưng mỗi lần định ra tay, trong lòng lại nổi lên một cảm xúc không rõ ràng, làm cho hắn bực bội bất an.
Nhìn thấy Vân Tịch Dạ phát hiện ra mình, hắn không hề tức giận, trái lại còn có một loại cảm giác nhẹ nhõm, Thượng Quan Vệ âm thầm lắc đầu hy vọng loại cảm xúc phức tạp này sẽ biến mất, hắn theo sát Vân Tịch Dạ mà đi tới hẻm nh "
Thượng Quan Vệ – con nuôi của Lục Thành từ hai mươi năm trước?!
Lão đại của ‘Thủ hộ’!
Đứng thứ ba trong bảng xếp hạng sát thủ trong nước!Sát thủ chưa bao giờ thất thủ."
Vân Tịch Dạ nhìn Thượng Quan Vệ trước mặt, một bên thanh âm không hề run sợ nhàn nhạt nói, một bên chậm rãi đi tới phía Thượng Quan Vệ.
Cách Thượng Quan Vệ còn khoảng 1 thước, Vân Tịch Dạ mới ngừng lại, tay giấu ở trong túi quần nhanh chóng nhấn nút điện thoại gọi cho Tà, cô không dám cam đoan Thượng Quan Vệ không che giấu thực lực!
Cô không muốn làm chuyện không nắm chắc.
Nghe được những điều Vân Tịch Dạ kể ra chuẩn xác, Thượng Quan Vệ nhíu nhíu mày trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn muốn trốn, nhưng tại sao hắn lại có loại ảo giác này? Nhìn thấy trong mắt Thượng Quan Vệ hoảng loạn, Vân Tịch Dạ khóe miệng lần thứ hai cong ra một nụ cười lãnh diễm (lãnh diễm: lạnh lùng+xinh đẹp), nhưng lại giống nụ cười tàn khốc hơn, tiếp tục nói: “ĐƯợc, muốn giết người thì phải bắt đầu luôn đi chứ!
Sao cứ suy tư mãi vậy?"
Không sai, Vân Tịch Dạ đã biết thân phận của Thượng Quan Vệ.
Trước đây phát hiện Tà một mực điều tra’Thủ hộ’ làm cô cảm thấy kỳ quái, sau khi về nước mọi việc đều là Tà xử lý, cô cũng không có can dự gì nhiều, làm sao sẽ bị ‘Thủ hộ’ ghen ghét chứ!
Vì thế Tà lập tức đi điều tra, thực sự là không điều tra thì không biết, tra ra thật đúng là phải giật mình!
Cũng may mọi chuyện đều là do Tà sắp xếp, nếu như cô chủ động làm việc không khéo đã bị Lục Thành bóp chết lâu rồi!
Thì ra Thượng Quan Vệ là con nuôi của Lục Thành, đồng thời lão đại trên danh nghĩa của ‘Thủ hộ’, nhưng cũng chỉ là giúp Lục Thành quản lý mà thôi, ‘Thủ hộ’ tồn tại chính là để phòng ngừa sau này Vân gia trả thù!
Mà lúc Thượng Quan Vệ 17 tuổi, Lục Thành đã làm cho hắn trở thành một gã sát thủ ưu tú.
“Cô…"
Ở thời khắc Vân Tịch Dạ nói ra thân phận của hắn, Thượng Quan Vệ chỉ là có loại ảo giác muốn chạy trốn.
Mà bây giờ hắn bị cô nói ra mục đích lần này, làm hắn có loại cảm giác chịu tội.
Nhìn của cô không còn vẻ trong sáng nữa, Thượng Quan Vệ đến dũng khí cầm mã tấu lên cũng không có, lúc này hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ hắn đã vô tình yêu chủ nhân của cặp mắt to kia từ mười mấy năm trước.
Bây giờ sợ rằng cô căn bản không hề nhận ra hắn!
Hắn chính là thằng nhóc mà năm đó cô hận thấu xương mà!
“Ngươi không muốn động thủ sao?"
Vân Tịch Dạ cắt ngang lời nói của Thượng Quan Vệ, cô cũng không muốn nói chuyện với người muốn lấy tính mạng mình, vừa mới nói nhiều như vậy chỉ là cung cấp ra một chút thông tin của Tà thôi, dứt lời Vân Tịch Dạ trong bàn tay phải đã cầm con dao bình thường luôn mang bên người phòng thân, tiến về phía cổ của Thượng Quan Vệ.
Bị Vân Tịch Dạ cắt ngang Thượng Quan Vệ cũng không có vẻ tức giận, ngẩng đầu liền thấy con dao của Vân Tịch Dạ đã nhanh chóng tới gần cổ mình, kinh hãi nhanh chóng giơ tay phải lên đón đỡ, tay trái cầm lấy tay phải đang cầm dao của Vân Tịch Dạ, muốn đoạt lấy con dao trong tay Vân Tịch Dạ, ai ngờ Vân Tịch Dạ đột nhiên biến chiêu con dao lần thứ hai thứ lại ở bụng Thượng Quan Vệ, nhìn con dao chuyển hướng đã tới gần thân thể, Thượng Quan Vệ nhanh chóng hạ thắt lưng nhấc chân đá vào cánh tay phải của Vân Tịch Dạ, lộn ngược ra sau nguy hiểm thoát được.
Thượng Quan Vệ vừa mới rơi xuống đất còn chưa đứng vững, liền thấy Vân Tịch Dạ cầm trong tay con dao lần thứ hai tiến tới.
Chỉ là tiếp xúc vài giây Thượng Quan Vệ đã không dám khinh thường, hắn không nghĩ được công phu của Vân Tịch Dạ lại tốt đến thế, thế nhưng bởi vì cô như vậy mà trong lòng có chút tư vị không vui!
Nhưng nhiều hơn lại là yêu cô, hắn biết cô như vậy là muốn trả thù, từ nhỏ hắn đã chấp nhận sự an bài của cha nuôi, sự huấn luyện của ông, khổ như vậy cho nên hắn cả đời này đều không muốn trở về.
Mà lúc này cô đâm hắn một nhát có lẽ cô còn phải chịu khổ hơn hắn rất nhiều!
Đột nhiên ở sâu trong đáy lòng hắn có một loại mong muốn được ôm cô, cho cô hiểu được chân tình của hắn.
“Lúc đối địch thế này, ngươi thế nhưng lại thất thần!
Ngươi đây là khinh thường ta sao? hay là muốn chết?"
Vân Tịch Dạ cầm con dao, lúc này nhợt nhạt cắm ở ngực Thượng Quan Vệ, nhìn thấy Thượng Quan Vệ thất thần, Vân Tịch Dạ cũng không có giậu đổ bìm leo để nhanh chóng giải quyết hắn Nhưng thời khắc này cô nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Vệ, nguy hiểm đã mị thành một cái khe hở hẹp, cô vô cùng bất mãn vì Thượng Quan Vệ vào lúc này mà thất thần.
Ngực đột nhiên đau đớn cùng thanh âm phảng phất sương lạnh gần ở bên tai, làm cho Thượng Quan Vệ phục hồi lại tinh thần.
Tất cả đây đều chỉ là xảy ra trong nháy mắt, lúc Thượng Quan Vệ muốn yêu thương Vân Tịch Dạ, con dao của Vân Tịch Dạ lại chạm vào da thịt của hắn, Thượng Quan Vệ cúi đầu nhìn vết thương trên ngực cũng khoong gọi là vết thương, ngẩng đầu chăm chú nhìn Vân Tịch Dạ, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị nhàn nhạt.
Lúc này trong lòng Thượng Quan Vệ dĩ nhiên là ngọt ngào, mặc kệ cô là vì sao mới hạ thủ với hắn nhẹ như vậy, với hắn xem ra đều là không quan trọng!
Hắn chỉ biết là cô đối hắn hạ thủ cũng lưu tình, thế là đủ rồi!
Chẳng sợ cuộc đời này không thể ở bên cô hắn cũng sẽ vĩnh viễn yêu cô thật sâu."
Cám ơn em hạ thủ lưu tình!
Kỳ thực cái mạng của tôi chỉ cần em muốn tôi có thể cho em, thế nhưng...
Không phải là bây giờ."
“Chờ tôi báo đáp xong cho cha nuôi, tôi mới có thể cho em được!"
Nhớ tới công ơn giáo dục và nuôi dưỡng nhiều năm của cha nuôi trong lòng hắn phiền muộn, hắn không thể để cho người ta phá hủy cha nuôi!
Nhưng càng không muốn làm tổn thương người hắn yêu thương nhiều năm như vậy.
Vân Tịch Dạ không ngốc, nghe thấy Thượng Quan Vệ nói như vậy, nhăm hai mắt lại rồi chậm rãi mở ra, nhìn nụ cười của Thượng Quan Vệ trước mặt tà mị dị thường.
Đè nén xúc động kì lạ, hồi lâu với Thượng Quan Vệ vẫn đang cười như cũ, nhàn nhạt phun ra ba chữ “Bệnh tâm thần!"
Dứt lời trong mắt hiện lên một tia dị quang, lần thứ hai giơ con dao sắc bén lên hướng về phía Thượng Quan Vệ đâm tới.
Chiêu thức ấy thực sự là mau mà ngoan!
Thượng Quan Vệ nhìn thấy dao của Vân Tịch Dạ rất nhanh tới gần, trên khuôn mặt tuấn lãng ưu tú nổi lên một phần nhàn nhạt ửng đỏ, cau mày rất nhanh tránh đi, thoát được còn không quên quay đầu lại trừng hướng Vân Tịch Dạ.
Không nghĩ tới Vân Tịch Dạ lại ác như vậy, một chút ý tứ dừng lại cũng không có, nhưng tránh được một dao thì cũng không thể tránh được mũi dao thứ hai từ đằng sau.
Thượng Quan Vệ bất đắc dĩ lấy ra mã tấu trên người, đón lấy lưỡi dao của Vân Tịch Dạ theo sát từ phía sau tới gần trán hắn.
Nhìn ánh mắt Vân Tịch Dạ lóe lóe bắt đầu chủ động xuất kích.
Nhìn thấy Thượng Quan Vệ bắt đầu phản kích Vân Tịch Dạ nhẹ cong khóe môi, trong hai mắt nổi lên quang mang khát máu chiêu thức càng thêm tàn nhẫn.
Tác giả :
Tử Phách Yên Vân