Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu
Chương 22
Vân Tịch Dạ ngồi trước dương cầm, nhìn An Vũ Hàm ở dãy ghế cuối cùng, trong đôi mắt hiện lên sự ôn nhu nhè nhẹ!
Sau đó quay đầu nhìn Lục Tử Lộ ngồi ở hàng đầu tiên kích động nhìn mình, lại ưu nhã cười, nghịch ngợm nháy mắt.
Lục Tử Lộ vốn là đang nhìn Vân Tịch Dạ lên sân khấu kích động không thôi, l i bị " hắn " nháy mắt như thế, sớm đã quên mất chuyện người ta còn chưa có thừa nhận là bạn trai mình!
Nếu không phải là Lục Tử Hạo ngồi bên cạnh đúng lúc giữ cô lại, cô nhất định sẽ chạy lên sân khấu tặng một cái hôn nóng bỏng!
Đúng lúc này một tiết tấu trong bài ‘Yêu, rất đơn giản’ chậm rãi vang lên dưới ngón tay Vân Tịch Dạ.
Vân Tịch Dạ ngẩng đầu theo dòng âm thanh, ôn nhu nhìn tên ngốc đáng yêu của mình, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “không biết thế nào là bắt đầu Có lẽ chỉ là có một thứ cảm giác với anh Đột nhiên em phát hiện Em đã yêu anh thật nhiều, Trời tối hay sáng đều không quan trọng Thị thị phi phi vô cách lựa chọn wuoh…"
Nhớ tới tình yêu của họ, Vân Tịch Dạ thực sự cảm thấy khó mà giải thích, thì ra yêu chỉ là một loại cảm giác!
“Chỉ cần ở bên nhau, điều gì cũng có thể Cho dù cả thế giới không ngừng vận động Dùng một trái tim chân thành Thì yêu sẽ trở nên thật đơn giản…"
“Vĩnh viễn không buông tay anh Yes I do.
Nếu như anh còn lo lắng Xin mời lắng nghe trái tim của em Hãy nghe em nói Em yêu anh!"
Nghe thấy chưa?Đồ ngốc!
Nếu em nói, anh là của em thì em sẽ yêu anh thật nhiều!
Kỳ thực anh không cần khẩn trương như vậy, lời nói hôm nay em mãi mãi không quên!
Anh không cần cả đêm không ngủ đến xem xét em!
Hãy học cách tin tưởng em.
Ngồi phía dưới An Vũ Hàm nhìn ánh mắt Vân Tịch Dạ phóng tới, lập tức hiểu được cô hôm nay sở dĩ lên sân khấu là vì anh.
Lần thứ hai nghe được Vân Tịch Dạ nói yêu mình, cảm giác xa cách khi cô bỏ đi một tháng đột nhiên biến mất.
Rốt cuộc cũng có thể chắn chắn cô đã yêu anh!
Đúng vậy, anh đang lo lắng, chuyện này tới bất ngờ quá!
Anh cho là mình còn cần cố gắng thật nhiều mới nhận được sự đáp lại của cô!
Không nghĩ tới cô dễ dàng động tâm như vậy!
ANh sợ tất cả chỉ là một giấc mơ!
Thì ra cô vẫn hiểu nỗi lo lắng của anh!
Thì ra cô yêu anh là thật!
Cô thực sự quan tâm tới anh!
Thì ra không phải là giấc mơ!
Vân Tịch Dạ sau khi xuống sân khấu, tới ngồi bên cạnh An Vũ Hàm, lén lút cầm tay anh, khóe môi cong lên một nụ cười ôn nhu, nghiêm túc nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ, em, yêu, anh!"
Trong hốc mắt An Vũ Hàm nước mắt đã sớm đảo quanh, thiếu chút nữa bởi vì câu nói này mà rơi xuống!
Những lời này có lẽ là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất anh nhận được trong cuộc đời!
An Vũ Hàm cẩn thận từng li từng tí liếc trái nhìn phải, sau khi xác định không ai chú ý đến mình, mới nhanh chóng hôn lên môi Vân Tịch Dạ, rước lấy một trận ho của An lão gia.
“Khụ khụ..."
An lão gia nhìn thấy cháu mình bộ dạng không tiền đồ, vỗ đùi một người ở nơi nào than thở!
Thỉnh thoảng toát ra một câu “Gia môn bất hạnh!
Gia môn bất hạnh nha!"
Mà hai người thân thiết cho nên cũng không để ý ông nói gì, muốn làm gì thì cứ làm vậy thôi.
Vẫn luôn có hai con mắt theo Vân Tịch Dạ từ lúc lên sân khấu đến giờ, chăm chú nhìn theo bóng dáng của cô chưa từng rời khỏi, tự nhiên đem ái muội của hai người thu hết trong đáy mắt.
Nhìn An Vũ Hàm ở trên môi Vân Tịch Dạ hôn một cái, trong mắt Lục Tử Hạo hiện lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, liếc mắt hiệu trưởng ngồi ở bên cạnh họ, phát hiện hiệu trưởng, cũng chính là ông nội An Vũ Hàm với hành động của họ mặc dù có lắc đầu thở dài, nhưng cũng không có ý muốn ngăn cản!
Lần thứ hai nhìn về phía Vân Tịch Dạ, trong mắt có một tia nghi hoặc cùng không hiểu.
Cũng nhìn thấy tất cả, trong mắt Thượng Quan Vệ chính là kinh ngạc, mấy năm nay hắn cũng hợp tác cùng An lão gia mấy lần, vẻ mặt hiền lành mà gặp chuyện lại quyết đoán tàn nhẫn, vẫn là có chút hiểu biết.
Hắn không tin An lão gia nhìn thấy cháu trai duy nhất của mình làm như vậy lại chỉ bình tĩnh ngồi đó lắc đầu thở dài thôi.
Cho nên, chỉ có một khả năng!
Đó chính là Vân Tịch Dạ ngồi bên cạnh An Vũ Hàm chính là con gái!
Vân Tịch Dạ? Khuôn mặt tuấn tú nhìn Vân Tịch Dạ lần nữa, đột nhiên trong đầu hiên lên khuôn mặt trọng điệp gần đây làm cho hắn phiền não không ít, Thượng Quan Vệ cố định con ngươi chăm chú nhìn Vân Tịch Dạ.
Nếu như cô che lại anh khí giữa trán, lại mặc đồ con gái, trang điểm một chút, thì chính là nữ nhân xinh đẹp trên báo!
Hắn thật không nghĩ tới họ vẫn căn cứ vào tấm ảnh của nữ nhân trên báo mà tìm kiếm, thế nhưng cô lại ở ngay bên cạnh họ!
Như vậy cô tiếp cận Lục Tử Lộ gây sứt mẻ tình cảm của anh em họ, cũng là có lí do.
Nếu đã tìm được cô, vậy lập tức phải nói cho cha nuôi.
Thượng Quan Vệ lên tiếng chào Lục Tử Hạo, rồi lập tức xoay người đi ra phòng khách tới bãi đỗ xe, lấy xe rời khỏi trường, hướng Lục Thị chạy tới.
Nhìn Thượng Quan Vệ rời đi, Tà ngồi ở trong góc tối, ngoắc ngoắc khóe miệng đi tới bên cạnh Vân Tịch Dạ ngồi xuống.
Cũng đúng lúc nhận được cái trừng mắt của Vân Tịch Dạ lại còn đổi lấy An Vũ Hàm một hồi lườm nguýt!
Vẻ mếu máo vô tội nói với Vân Tịch Dạ: “Khách sạn ta đã sắp xếp xong, tên chán ghét kia hiện tại hẳn là đi tìm Lục Thành báo cáo, có lẽ còn lâu mới trở lại, ngươi cần phải nắm chắc thời gian, đừng làm hỏng chuyện!"
“Ừ, biết rồi."
Vân Tịch Dạ nhàn nhạt trả lời, quay đầu nhìn Lục Tử Lộ phía trước trong lòng thở dài.
Cô ấy chỉ là một người con gái vô tội, lại bị quấn vào trong trận chiến tranh không có khói thuốc súng này.
Ánh mắt Vân Tịch Dạ nhìn Lục Tử Lộ xẹt qua một tia hung tàn, không thể trách cô được muốn trách chỉ có thể trách cô sinh ra ở Lục gia, sớm đã bị Lục Thành bỏ qua.
“Em chuẩn bị làm gì vậy?"
Trong khoảng thời gian ở chung này, An Vũ Hàm biết Tà đích xác chỉ là vệ sĩ kiêm trợ lý của Vân Tịch Dạ, hơn nữa còn có người trong lòng rồi, cho nên đề phòng hắn cũng ít đi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn biến mất, dù sao Tà nói như thế nào cũng là đàn ông!
“Không có gì, chút nữa anh không muốn nhảy, đổi quần áo cho Tà, Tà sẽ trực tiếp đưa anh đến một nhà hàng em đã đặt trước.
Em xử lý chút chuyện thôi, sẽ không lâu đâu."
Vân Tịch Dạ kéo tay An Vũ Hàm đặt trên đùi mình, đếm ngón tay thon dài trắng nõn của anh ôn nhu nói.
Thấy Vân Tịch Dạ cũng không muốn nói nhiều, An Vũ Hàm đành phải làm theo sắp xếp của cô, bĩu môi nói: “Được rồi, vậy em phải đến sớm một chút, đừng để anh chờ lâu!"
Vân Tịch Dạ cười cười ngẩng đầu, khẽ cắn lên đôi môi đang chu ra của anh, ôn nhu đáp: “Uhm."
Ngồi bên cạnh An lão gia tử, bị hình ảnh này kích thích, đứng lên hừ nhẹ một tiếng, vỗ mông rời đi.
Tà bị quên lãng, cũng xám xịt đi phía sau An lão gia, chuẩn bị ra ngoài.
Lại bị Vân Tịch Dạ dùng ánh mắt chặn lại, đứng ở một bên chờ An Vũ Hàm còn trong hạnh phúc mà chưa lấy lại tinh thần.
Sau đó quay đầu nhìn Lục Tử Lộ ngồi ở hàng đầu tiên kích động nhìn mình, lại ưu nhã cười, nghịch ngợm nháy mắt.
Lục Tử Lộ vốn là đang nhìn Vân Tịch Dạ lên sân khấu kích động không thôi, l i bị " hắn " nháy mắt như thế, sớm đã quên mất chuyện người ta còn chưa có thừa nhận là bạn trai mình!
Nếu không phải là Lục Tử Hạo ngồi bên cạnh đúng lúc giữ cô lại, cô nhất định sẽ chạy lên sân khấu tặng một cái hôn nóng bỏng!
Đúng lúc này một tiết tấu trong bài ‘Yêu, rất đơn giản’ chậm rãi vang lên dưới ngón tay Vân Tịch Dạ.
Vân Tịch Dạ ngẩng đầu theo dòng âm thanh, ôn nhu nhìn tên ngốc đáng yêu của mình, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “không biết thế nào là bắt đầu Có lẽ chỉ là có một thứ cảm giác với anh Đột nhiên em phát hiện Em đã yêu anh thật nhiều, Trời tối hay sáng đều không quan trọng Thị thị phi phi vô cách lựa chọn wuoh…"
Nhớ tới tình yêu của họ, Vân Tịch Dạ thực sự cảm thấy khó mà giải thích, thì ra yêu chỉ là một loại cảm giác!
“Chỉ cần ở bên nhau, điều gì cũng có thể Cho dù cả thế giới không ngừng vận động Dùng một trái tim chân thành Thì yêu sẽ trở nên thật đơn giản…"
“Vĩnh viễn không buông tay anh Yes I do.
Nếu như anh còn lo lắng Xin mời lắng nghe trái tim của em Hãy nghe em nói Em yêu anh!"
Nghe thấy chưa?Đồ ngốc!
Nếu em nói, anh là của em thì em sẽ yêu anh thật nhiều!
Kỳ thực anh không cần khẩn trương như vậy, lời nói hôm nay em mãi mãi không quên!
Anh không cần cả đêm không ngủ đến xem xét em!
Hãy học cách tin tưởng em.
Ngồi phía dưới An Vũ Hàm nhìn ánh mắt Vân Tịch Dạ phóng tới, lập tức hiểu được cô hôm nay sở dĩ lên sân khấu là vì anh.
Lần thứ hai nghe được Vân Tịch Dạ nói yêu mình, cảm giác xa cách khi cô bỏ đi một tháng đột nhiên biến mất.
Rốt cuộc cũng có thể chắn chắn cô đã yêu anh!
Đúng vậy, anh đang lo lắng, chuyện này tới bất ngờ quá!
Anh cho là mình còn cần cố gắng thật nhiều mới nhận được sự đáp lại của cô!
Không nghĩ tới cô dễ dàng động tâm như vậy!
ANh sợ tất cả chỉ là một giấc mơ!
Thì ra cô vẫn hiểu nỗi lo lắng của anh!
Thì ra cô yêu anh là thật!
Cô thực sự quan tâm tới anh!
Thì ra không phải là giấc mơ!
Vân Tịch Dạ sau khi xuống sân khấu, tới ngồi bên cạnh An Vũ Hàm, lén lút cầm tay anh, khóe môi cong lên một nụ cười ôn nhu, nghiêm túc nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ, em, yêu, anh!"
Trong hốc mắt An Vũ Hàm nước mắt đã sớm đảo quanh, thiếu chút nữa bởi vì câu nói này mà rơi xuống!
Những lời này có lẽ là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất anh nhận được trong cuộc đời!
An Vũ Hàm cẩn thận từng li từng tí liếc trái nhìn phải, sau khi xác định không ai chú ý đến mình, mới nhanh chóng hôn lên môi Vân Tịch Dạ, rước lấy một trận ho của An lão gia.
“Khụ khụ..."
An lão gia nhìn thấy cháu mình bộ dạng không tiền đồ, vỗ đùi một người ở nơi nào than thở!
Thỉnh thoảng toát ra một câu “Gia môn bất hạnh!
Gia môn bất hạnh nha!"
Mà hai người thân thiết cho nên cũng không để ý ông nói gì, muốn làm gì thì cứ làm vậy thôi.
Vẫn luôn có hai con mắt theo Vân Tịch Dạ từ lúc lên sân khấu đến giờ, chăm chú nhìn theo bóng dáng của cô chưa từng rời khỏi, tự nhiên đem ái muội của hai người thu hết trong đáy mắt.
Nhìn An Vũ Hàm ở trên môi Vân Tịch Dạ hôn một cái, trong mắt Lục Tử Hạo hiện lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, liếc mắt hiệu trưởng ngồi ở bên cạnh họ, phát hiện hiệu trưởng, cũng chính là ông nội An Vũ Hàm với hành động của họ mặc dù có lắc đầu thở dài, nhưng cũng không có ý muốn ngăn cản!
Lần thứ hai nhìn về phía Vân Tịch Dạ, trong mắt có một tia nghi hoặc cùng không hiểu.
Cũng nhìn thấy tất cả, trong mắt Thượng Quan Vệ chính là kinh ngạc, mấy năm nay hắn cũng hợp tác cùng An lão gia mấy lần, vẻ mặt hiền lành mà gặp chuyện lại quyết đoán tàn nhẫn, vẫn là có chút hiểu biết.
Hắn không tin An lão gia nhìn thấy cháu trai duy nhất của mình làm như vậy lại chỉ bình tĩnh ngồi đó lắc đầu thở dài thôi.
Cho nên, chỉ có một khả năng!
Đó chính là Vân Tịch Dạ ngồi bên cạnh An Vũ Hàm chính là con gái!
Vân Tịch Dạ? Khuôn mặt tuấn tú nhìn Vân Tịch Dạ lần nữa, đột nhiên trong đầu hiên lên khuôn mặt trọng điệp gần đây làm cho hắn phiền não không ít, Thượng Quan Vệ cố định con ngươi chăm chú nhìn Vân Tịch Dạ.
Nếu như cô che lại anh khí giữa trán, lại mặc đồ con gái, trang điểm một chút, thì chính là nữ nhân xinh đẹp trên báo!
Hắn thật không nghĩ tới họ vẫn căn cứ vào tấm ảnh của nữ nhân trên báo mà tìm kiếm, thế nhưng cô lại ở ngay bên cạnh họ!
Như vậy cô tiếp cận Lục Tử Lộ gây sứt mẻ tình cảm của anh em họ, cũng là có lí do.
Nếu đã tìm được cô, vậy lập tức phải nói cho cha nuôi.
Thượng Quan Vệ lên tiếng chào Lục Tử Hạo, rồi lập tức xoay người đi ra phòng khách tới bãi đỗ xe, lấy xe rời khỏi trường, hướng Lục Thị chạy tới.
Nhìn Thượng Quan Vệ rời đi, Tà ngồi ở trong góc tối, ngoắc ngoắc khóe miệng đi tới bên cạnh Vân Tịch Dạ ngồi xuống.
Cũng đúng lúc nhận được cái trừng mắt của Vân Tịch Dạ lại còn đổi lấy An Vũ Hàm một hồi lườm nguýt!
Vẻ mếu máo vô tội nói với Vân Tịch Dạ: “Khách sạn ta đã sắp xếp xong, tên chán ghét kia hiện tại hẳn là đi tìm Lục Thành báo cáo, có lẽ còn lâu mới trở lại, ngươi cần phải nắm chắc thời gian, đừng làm hỏng chuyện!"
“Ừ, biết rồi."
Vân Tịch Dạ nhàn nhạt trả lời, quay đầu nhìn Lục Tử Lộ phía trước trong lòng thở dài.
Cô ấy chỉ là một người con gái vô tội, lại bị quấn vào trong trận chiến tranh không có khói thuốc súng này.
Ánh mắt Vân Tịch Dạ nhìn Lục Tử Lộ xẹt qua một tia hung tàn, không thể trách cô được muốn trách chỉ có thể trách cô sinh ra ở Lục gia, sớm đã bị Lục Thành bỏ qua.
“Em chuẩn bị làm gì vậy?"
Trong khoảng thời gian ở chung này, An Vũ Hàm biết Tà đích xác chỉ là vệ sĩ kiêm trợ lý của Vân Tịch Dạ, hơn nữa còn có người trong lòng rồi, cho nên đề phòng hắn cũng ít đi, nhưng cũng không phải là hoàn toàn biến mất, dù sao Tà nói như thế nào cũng là đàn ông!
“Không có gì, chút nữa anh không muốn nhảy, đổi quần áo cho Tà, Tà sẽ trực tiếp đưa anh đến một nhà hàng em đã đặt trước.
Em xử lý chút chuyện thôi, sẽ không lâu đâu."
Vân Tịch Dạ kéo tay An Vũ Hàm đặt trên đùi mình, đếm ngón tay thon dài trắng nõn của anh ôn nhu nói.
Thấy Vân Tịch Dạ cũng không muốn nói nhiều, An Vũ Hàm đành phải làm theo sắp xếp của cô, bĩu môi nói: “Được rồi, vậy em phải đến sớm một chút, đừng để anh chờ lâu!"
Vân Tịch Dạ cười cười ngẩng đầu, khẽ cắn lên đôi môi đang chu ra của anh, ôn nhu đáp: “Uhm."
Ngồi bên cạnh An lão gia tử, bị hình ảnh này kích thích, đứng lên hừ nhẹ một tiếng, vỗ mông rời đi.
Tà bị quên lãng, cũng xám xịt đi phía sau An lão gia, chuẩn bị ra ngoài.
Lại bị Vân Tịch Dạ dùng ánh mắt chặn lại, đứng ở một bên chờ An Vũ Hàm còn trong hạnh phúc mà chưa lấy lại tinh thần.
Tác giả :
Tử Phách Yên Vân