Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 16

“Này...

Uy, câu là con trai đó, chớ có khóc lóc như con gái vậy được không!"

Nghe giọng nói An Vũ Hàm không bình thường lắm, Vân Tịch Dạ bỏ tờ báo xuống ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy An Vũ Hàm khuôn mặt baby nhăn nhó lại, lại ủy khuất rơi lệ!

Vân Tịch Dạ trong lòng kêu rên!

Cô vừa thực sự là động kinh, mới đắc tội tiểu yêu tinh này!

Cô sợ nhất là cô như vậy cũng đáng yêu!

Bộ dạng của anh hiện tại, nước mắt vòng quanh khóe mi, làm cho tim cô đập nhanh hơn!

Dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Được rồi!

Được rồi mà!

Là lỗi của tôi!

Cầu xin cậu đừng giống như con gái vậy nữa, xin cậu đó!"

Liếc mắt thấy An Vũ Hàm cũng không có ý muốn dừng lại, Vân Tịch Dạ phiền muộn, thật muốn hỏi ông nội, đây là người chồng ông tìm cho cháu sao? Hay là tìm cho cháu một đứa trẻ vậy? Cô bị đánh bại, đứng lên kéo An Vũ Hàm ngồi xuống đưa khăn tay cho anh.

Lại quay đầu đi không muốn nhìn anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn An Vũ Hàm cũng biến nữu phiết quá, nghe lời Vân Tịch Dạ ngồi xuống.

Đón lấy khăn tay từ tay Vân Tịch Dạ cũng không phải là không có ý tứ!

Dường như chuyện anh khóc sướt mướt, làm nũng đối với Vân Tịch Dạ là chuyện rất bình thường.

Nhưng làm sao lại chưa từ bỏ ý định dễ dàng vậy chứ!

Anh chậm rãi chảy thêm nước mắt, hỏi: “Hừ, tên kia cũng là trợ lý của em? Em bề bộn công việc sao? Cần nhiều trợ lý như vậy!"

Vân Tịch Dạ nhìn hkuoon mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy nước trước mắt, xoa xoa nở trán ôn nhu nói: hắn tên là Tà, là c bảo vệ riêng của tôi đồng thời giúp tôi làm chút việc, trợ lý thì chỉ là chức danh tạm thời trong khoảng thời gian tiếp nhận ‘Vân hoành’ này, hắn có người trong lòng rồi, yên tâm, tuyệt đối không phải tôi!"

Vân Tịch Dạ rất nghẹn khuất cô và anh đâu có thân quen đến như thế!

Mặc dù đính hôn nhưng đều không phải là cô tự nguyện mà!

Tại sao cô lại phải giải thích này kia chứ.

Cô bĩu môi giương mắt liếc nhìn, An Vũ Hàm đang dùng ánh mắt kia nhìn chằm chằm cô, cô thực rất mệt mỏi, tựa vào sô pha nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

An Vũ Hàm hiện tại trong lòng rất vui vẻ, nếu cục cưng nguyện ý giải thích cho anh, vậy chứng minh cục cưng đang dần tiếp nhận anh.

Nhìn thấy cục cưng tựa ở trên sô pha, vẻ mặt mệt mỏi nhắm mắt lại, anh lại có chút ngượng ngùng, cảm giác mình thực là chuyện bé xé ra to!

Bất quá, phòng bệnh vẫn hơ là chữa bệnh m “Cục cưng, cái kia...

Em có nhiều việc quá không!

Nếu không anh chuyển qua đây ở cùng em được không!

Anh có cùng ông nội học nấu ăn, có thể chăm sóc cho em.

Có anh ở đây, đàn ông cũng không đam làm gì em đâu!

Cứ quyết định như vậy đi!

Anh đi thu dọn đồ đạc."

An Vũ Hàm bị kích động làm cho nảy ra một ý tưởng thật tốt, không dám nhìn Vân Tịch Dạ nhiều, chỉ liếc mắt một cái đã vội vã chạy ra ngoài.

Mà chính là Vân Tịch Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần nghe được lời nói kinh động của An Vũ Hàm, cô kinh ngạc mở mắt, lúc nhìn được thì chỉ thấy bóng lưng An Vũ Hàm chạy so với thỏ còn nhanh hơn.

Nửa ngày cô không nói được gì!

Đến lúc bóng lưng An Vũ Hàm biến mất trong tầm mắt, cô vẻ mặt táo bón lại giống như vẻ mặt cầu xin.

Đây gọi là cái gì? Cái gì ở chung chứ? Không được năm phút đồng hồ, An Vũ Hàm thực sự đem theo một chiếc vali nhỏ, lần nữa xuất hiện ở trước mặt Vân Tịch Dạ.

Chống lại ánh mắt phẫn nộ của Vân Tịch Dạ, An Vũ Hàm không nhìn thẳng!

Trực tiếp đi vào phòng ngủ bên cạnh phòng khách đóng cửa lại, cánh cửa đáng thương dũng cảm giúp tân chủ nhân của nó cản trở ánh mắt càng ngày càng nổi giận của Vân Tịch Dạ!

Ánh sáng mặt trời tươi đẹp chiếu quanh phòng ngủ, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của người ở trên giường thêm mấy phần mơ màng, anh sáng chiếu rọi xuống, có thể nhìn thấy từng lỗ chân lông một, thật rõ ràng.

Vân Tịch Dạ xoa xoa ánh mắt, nhẹ nhàng khép hai tròng mắt lại, trong con ngươi mê man làm cho người ta nhịn không được tim đập nhanh hơn.

Thật là ngốc!

Đồng hồ báo thức đã chỉ bảy giờ, Vân Tịch Dạ nhanh chóng rời giường đi tới phòng tắm, liền nhìn thấy An Vũ Hàm ở tại nhà bếp bận rộn.

An Vũ Hàm đang làm bữa sáng nhìn thấy Vân Tịch Dạ mặc một bộ quần áo màu trắng thoải mái từ phòng ngủ đi ra, đảo đảo cháo trong nồi cười hì hì hướng Vân Tịch Dạ chào hỏi “Cục cưng em dậy rồi sao, chờ một chút bữa sáng lập tức có ngay."

“Uhm."

Vân Tịch Dạ nhàn nhạt trả lời, đi vào phòng bếp, nhìn thấy An Vũ Hàm nấu thứ gì đó, mở tủ lạnh cầm hộp sữa chua, cô xé vỏ chuẩn bị cho vào miệng, liền bị An Vũ Hàm chộp lấy cướp lại, Vân Tịch Dạ nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt.

An Vũ Hàm chớp mắt to nhìn Vân Tịch Dạ, thấp giọng oán giận “Anh nấu món cháo em thích ăn nhất, cố ý ra ngoài thật sớm mua loại tôm tiên nhỏ em thích ăn nhất.

Nếu như bây giờ em uống sữa chuatí nữa chắc chắn ăn không được bao nhiêu."

Mỗi lần An Vũ Hàm chu miệng lên nói Vân Tịch Dạ đều có một loại xúc động muốn gặm vào cái miệng ấy một chút, mà lần này, có lẽ là còn chưa tỉnh ngủ cho nên cô thực sự đã làm như vậy!

Đôi môi mềm mại thực giống như thạch hoa quả, duy nhất không giống, chính là sự ấm áp của nó!

Vân Tịch Dạ dùng sức hút muốn đem nó nuốt vào!

An Vũ Hàm so với Vân Tịch Dạ cao hơn nửa cái đầu, lúc này An Vũ Hàm mặc áo lam nhạt hưu nhàn, tạp dề vây quanh, một tay cầm thìa cơm, một tay cầm hộp sữa chua vừa đoạt được, ngây ngốc mở to hai mắt, chăm chú nhìn người ở miệng mình gặm loạn, cảm giác đau một chút cũng không có!

Hạnh phúc tới quá nhanh nhất thời khó có thể tiếp thu.

Vân Tịch Dạ gặm đã chán, cái gì cũng không gặm nữa, chuẩn bị buông ra, An Vũ Hàm cuối cùng từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, ném hai thứ gì đó trong tay xuống, ôm chặVân Tịch Dạ.

Gặp được cục cưng thần kinh thác loạn là chuyện thật không dễ dàng, tại sao có thể buông tha chứ!

Tay phải nâng cái đầu muốn rời khỏi củaVân Tịch Dạ, khéo léo làm sâu sắc nụ hôn này, tay trái ôm eo Vân Tịch Dạ làm cho cô càng gần kề anh, mặc dù không tính là vóc người đầy đặn, nhưng, thân thể nữ tính vơi những đường cong tuyệt đối làm cho An Vũ Hàm vô cùng hứng thú thiếu chút nữa thét chói tai.

Đáng thương nha, hơn 20 năm từ trước tới giờ đây là lần thứ hai ôm con gái, lần đầu tiên ở hồ nhỏ kia căn bản là chưa kịp cảm nhận!

Một dòng lửa nóng từ bụng đi lên, An Vũ Hàm cẩn thận từng li từng tí nhẹ hôn môi Vân Tịch Dạ, khóe miệng chậm rãi liếm, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phác thảo ra hình đôi môi của cô.

Vân Tịch Dạ bị liếm làm cho buồn buồn, mở mắt ra, liền nhìn thấy cánh môi đỏ mọng của An Vũ Hàm kia sung huyết, lần thứ hai cắn tiếp!

An Vũ Hàm có một lá gan thực sự to, mặc dù là bị cắn cũng không phản kháng, cắn cũng là một loại hôn thôi!

Đầu lưỡi An Vũ Hàm theo cánh môi đang cắn của Vân Tịch Dạ, dò xét đi vào trong, làm cho cái lưỡi đang ngủ say bên trong nhẹ nhàng khởi động, càng ngày càng nhiều nướt miếng không hút kịp khóe miệng theo hai người chậm rãi chảy xuống, hình ảnh xấu hổ này làm cho người ta mặt đỏ tía tai!

Một thời gian dài hôn nồng nhiệt qua đi, An Vũ Hàm rốt cuộc cũng thả Vân Tịch Dạ ra, vì thiếu dưỡng khí mà thật muốn té xỉu, một cái hôn nồng đậm này thật không dễ mà có được.

Rời khỏi vòng ôm ấm áp kia Vân Tịch Dạ có chút tỉnh táo lại, nhìn thấy miệng An Vũ Hàm bị chính mình gặm tới chảy máu liền có một chút ngượng ngùng, nhiều nhất vẫn là xấu hổ, xoay người chạy khỏi phòng bếp, tới phòng ngủ đóng cửa lại.

Lấy tay giữ trái tim sắp nhảy ra, dùng sức thở dốc.

Trời ạ!

Mình làm cái gì thế? Mình đang cũng với hắn hôn sao, lại còn là cái hôn như vậy nữa!

Cô bị cái hôn kia làm cho chóng mặt, toàn thân khô nóng, trên người phảng phất có dòng điện xẹt qua tê tê.

Thì ra hôn môi là như vậy, liếm láp ngọt ngào, cắn mềm mại, chủ yếu nhất thật ấm áp, nhưng kĩ thuật hôn của anh, có phải là tốt quá không!

Mắt Vân Tịch Dạ xẹt qua một tia e thẹn không dễ phát hiện, lại đột nhiên cương ở nơi đó.

Chờ một chút, kỹ thuật hôn!

Kĩ thuật hôn của anh vì sao tốt như vậy? Đó là nụ hôn đầu tiên của anh sao? Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ anh vẫn luôn là đang gạt cô?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại