Mê Hoặc Song Vương
Quyển 4 - Chương 11: Ấm áp
Bách Lý Hội xuôi theo một bên, trượt xuống đất, hai đầu gối từ từ cong lên, bao lấy chính mình.
Gia Luật thức, ngươi mau trở lại...
"Chủ tử" Tinh Không tiến lên, muốn đỡ Bách Lý Hội lên.
Nàng từ chối, vẫn ngồi dưới đất như cũ, không nói một câu.
Hai vai kịch liệt lay động, cùng tiếng nghẹn ngào bị đè nén.
"Chủ tử" Tinh Không bất đắc dĩ ngồi chồm hổm ở bên cạnh, "Nơi này rất lạnh, chúng ta trở về thôi".
Bách Lý Hội ra sức lắc đầu, nàng muốn ở đây, chờ Gia Luật thức trở lại.
Nữ tử thấy nàng chống cự như vậy, chỉ đành phải trở lại bên trong nhà, lấy ra áo khoác, phủ thêm giúp nàng.
Trong sa mạc rộng lớn vô tận, không cách nào nhìn thấy tận cùng, một trận gió mạnh, đất cát bay mù trời, thoáng cái, khiến mắt người lờ mờ.
Gia Luật thức cùng Hàn Hữu Thiên đã tìm kiếm cả buổi sáng, nhưng thủy chung vẫn không có tìm được, loại ngân xà này.
Hai người cưỡi ngựa, đất mênh mông, chỉ có tiếng vó ngựa nho nhỏ.
Giống như mò kim đáy biển, không có một chút mục tiêu nào.
Bách Lý Hội thủy chung duy trì một tư thế, đôi mắt chứa đầy lạnh lẽo, thủy chung nhìn chằm chằm cánh cửa ngoài sân viện.
Cho đến khi, ánh mặt trời gay gắt ẩn lui, thay bằng cảm giác mát mẻ, Gia Luật Thức vẫn không có trở về.
Cả ngày, nàng cứ như vậy không ăn không uống, chăm chú nhìn chằm chằm bên ngoài.
"Chủ tử, chúng ta lên lầu chờ đi được không?", sức khỏe Bách Lý Hội hiện tại vốn đã yếu, một khi bị lạnh, chỉ càng phiền toái hơn.
Nàng cố chấp lắc đầu, một tay, nắm thật chặt cổ áo khoác.
"Chủ tử" Tinh Không ngồi xổm xuống, "Nếu là Vương thực sự mang về được Ngân Xà, mà ngài lại có sơ xuất gì, đây không phải là đang đánh đổi mạng sống sao, lên đi, chúng ta ở trên lầu chờ".
Bách Lý Hội cúi đầu, đứng lên.
Ngồi ở ghế dựa trên nhà nhà, nàng tỉ mỉ bấm đốt ngón tay, một canh giờ nữa lại qua.
Trong sa mạc, Nguyệt Hắc Phong Cao (trăng cao gió lớn), cùng với bão cát mạnh mẽ, hai người vô vọng quay đầu trở về.
"Ngân Xà này, trời sanh tính giảo hoạt, gặp mặt một lần cũng khó khăn". Hàn Hữu Thiên ghìm chặt cương ngựa, thả chậm bước chân.
Gia Luật Thức như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, "Giống như Hội Nhi vậy, còn có thể kiên trì được bao lâu?"
"Nhiều lắm là một năm, hôm nay, đã bắt đầu hộc máu khối, bệnh này thế nhưng lại phát triển nhanh như vậy". Hàn Hữu Nhật lo lắng nhìn nam tử một cái, cũng là không thể không nói thật.
Chỉ có, một năm.
Hai người không hề nói thêm câu nào nữa, chỉ là, tiến về phía trước.
Đột nhiên, thân ngựa chợt run lên, Gia Luật Thức cả kinh, cả thân thể nhẹ nhàng nhảy lên.
Con ngựa cắm đầu xuống đất, chân trước cong lên, toàn thân không ngừng co giật.
Dưới sa mạc bên cạnh, một dòng sức lực to lớn nhanh chóng hướng về nơi xa chạy trốn, Hàn Hữu Thiên vội xuống ngựa, "Vương, đó chính là Ngân Xà".
Gia Luật Thức thấy thế, vội phi thân lên trước, dưới bàn chân điểm một chút, ở thời điểm đạp chân thì vừa đúng rơi vào phần đuôi nó.
Thân thể chợt bị ngăn trở, một thân rắn màu bạc lộ ra.
Bởi vì phần đuôi bị giẫm, Ngân Xà ra sức tránh thoát, cả thân thể liền thẳng tắp bị kéo lại, đầu tam giác giống như mũi tên, chuẩn bị phóng tới.
Thân thể nam tử khom xuống, ở dưới đầu rắn ba tấc, bóp lại.
Đuôi rắn thật dài quấn lên cổ tay Gia Luật Thức, trên mặt hắn, không giấu được vui sướng.
"Hồi phủ".
Hàn Hữu Thiên vẫn một phen lau mồ hôi lạnh, vừa muốn leo lên ngựa, liền thấy thoáng hiện một bóng dáng màu bạc nhảy vọt về phía hắn, trong lúc mơ hồ, còn nghe thấy âm thanh của lưỡi rắn phun ra.
"Cẩn thận" Gia Luật Thức đẩy hắn đang ngây ngốc ra, một tay bắt đầu xà, nhưng giữa lúc chưa kịp chuẩn bị, trên cổ tay bị cắn một miếng.
"Vương" Hàn Hữu Thiên tiến lên, kinh hoảng xé một góc áo bào, cột thật chặt chỗ cổ tay. Đồng thời, lấy ra từ trong tay áo một viên thuốc, đưa đến miệng nam tử, "Chúng ta phải mau trở về nghĩ biện pháp".
Hai người ngồi chung một con ngựa, Hàn Hữu Thiên lo lắng nhìn nam tử, "Vương... ".
Gia Luật Thức không nói lời nào, toàn thân lại càng cực kì lạnh, trên tay, rét buốt lạnh lẽo.
Mà lúc này Bách Lý Hội, còn đang không ngừng nhìn quanh, "Tinh Không, hắn thế nào vẫn chưa trở lại? Có thể hay không xảy ra chuyện gì?"
Nữ tử ở một bên, trên mặt cũng tràn đầy lo âu, "Chủ tử, ngài yên tâm đi, vương, là anh hùng trên thảo nguyên chúng ta, hắn sẽ không có việc gì".
Bách Lý Hội cắn chặt môi dưới, kiên định gật đầu.
Nếu như, nàng gặp gỡ nam tử này trước một bước, có thể hay không, đã sớm yêu hắn.
Nàng lại không dám nói yêu, chỉ là xác định, nàng quan tâm hắn.
Ngoài viện, một hồi ngựa hí, Bách Lý Hội vội vàng đứng lên, chạy như bay xuống nhà sàn.
Thị vệ một bên theo sát tiến lên, thể lực nam tử lập tức chống đỡ không nổi, cuối cùng ngã xuống đất.
"Vương, " mọi người đều sợ hãi, trên cổ tay, hai Ngân Xà cảnh giác nhìn xung quanh, sắc mặt Gia Luật Thức càng thêm tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
"Gia Luật Thức......" Nữ tử một đường chạy chậm tiến lên, lại bị hắn nhẹ giọng ngăn lại.
"Đừng qua đây.... ".
Hàn Hữu Thiên bên cạnh vội vàng lấy một cái bình chuẩn bị trong phòng thuốc, để Gia Luật Thức đem Ngân Xà bỏ vào.
Bách Lý Hội cẩn thận tiến lên vài bước, một tay cầm tay của hắn.
Hai dấu răng đột nhiên hiện trên cổ tay, màu sắc đã trở nên sâu và đen.
Tay của hắn lạnh dọa người, nhiệt độ cơ thể cũng chợt giảm xuống.
Bách Lý Hội mở đôi mắt đẫm lệ, nhẹ giọng hô lên, "Gia Luật Thức, Gia Luật thức... ".
Nam tử mệt mỏi nháy mắt một cái, một tay kia xoa đầu của nàng, "Ta, không có việc gì......".
Hàn Hữu Thiên đã nói qua, một khi bị Ngân Xà cắn, chính là hết cách xoay chuyển.
Nàng liền nhất quyết không tin.......
Bách Lý Hội chợt cúi đầu, môi ấm áp chụp lên cổ tay hắn, mạnh mẽ cắn.
"A......", nam tử bị đau rụt một cái, liền bị nàng níu chặt lại.
"Hội Nhi, ngươi đang làm gì vậy?" Gia Luật Thức kinh hãi, vội đẩy nàng ra.
Bách Lý Hội nâng đôi mắt, một tay lần nữa đặt lên, một cỗ ấm áp, từ thân thể Gia Luật Thức tiến vào.
Nàng mở miệng hít vào, lại khạc ra. Hàn Hữu Thiên bên cạnh không nói lời nào, vốn là, vốn là lấy mạng đổi mạng. Thật may là, độc kia không vào được cơ thể nàng.
Máu độc từ từ bị hút ra, khóe miệng cô gái, dính đầy chất lỏng đen đặc.
Gia Luật Thức không còn hơi sức đẩy nàng ra nữa, thân thể trầm xuống, liền thẳng tắp ngã xuống.
Bách Lý Hội vẫn còn đang không ngừng hút, người ở bên ngoài thấy thế, đơn giản chính là mất mạng.
Qua hồi lâu, nữ tử gọi thị vệ bên cạnh, đem Gia Luật Thức mang lên trên lầu, lúc này, đêm đã khuya.
Hai mắt nam tử nhắm nghiền, uống hết thuốc mà Hàn Hữu Thiên mang tới, thân vẫn lạnh như vậy, Bách Lý Hội kéo chăn bông ra đầy giường, toàn bộ trùm lên trên người của hắn.
Bên cạnh bàn, để một chậu nước nóng mới đun, nàng đem khăn lông bỏ vào, xốc lên một góc, từng điểm từng điểm xoa bóp.
Nâng niu trong tay, còn mang nhiệt độ nóng bỏng, Bách Lý Hội đem khăn long trải ra, quấn trên tay mình, nhẹ nhàng đặt trên mặt hắn.
Gia Luật thức chỉ cảm thấy một hồi ấm áp kéo về phía mình, theo bản năng, nghiêng đầu lại gần.
Bách Lý Hội lau từng chút không hề bỏ sót, đang muốn thu hồi thì tay liền bị túm chặt trở về, dán trên má hắn.
Nam tử suy yếu thở hổn hển, ngay cả hô hấp, đều đã lạnh như băng.
Tâm Bách Lý Hội căng thẳng, cả thân thể nằm trên ngực của hắn, vô cùng chua xót, lệ trong mắt, cuối cùng cũng không ngăn được.
Một tay, nhẹ nhàng đặt ở trên đầu nàng, Bách Lý Hội mừng rỡ ngẩng đầu, người phía dưới thế nhưng vẫn còn đang hôn mê.
Không để ý nhiều như vậy, nàng vén chăn bông chui vào, mang theo nhiệt độ, Gia Luật Thức liền ôm nàng thật chặt, buộc chặt khuỷu tay như muốn đem nàng dung nhập vào cơ thể.
Bách Lý Hội mặc dù không thoải mái, nhưng vẫn là mặc hắn ôm, đôi tay đặt lên eo hắn.
Thân thể bên cạnh vừa nhích lại gần lấp đầy khoảng trống giữa ngực, hắn vội ôm chặt, có thế nào cũng không nguyện buông ra.
Thấy bả vai Gia Luật Thức lộ ra bên ngoài, Bách Lý hội vừa định đứng dậy, lực đạo trên tay lại càng mạnh "Đừng đi".
Nàng đến gần lỗ tai hắn, nói nhỏ, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi".
Thân thể tựa hồ buông lỏng một chút, Bách Lý Hội đem chăn bông kéo cao, lần nữa rụt trở về.
Lồng ngực nam tử, lạnh lẽo giống như một loại khí lạnh, trong miệng cũng không thoải mái thở nhẹ, lông mi dày đặc hạ xuống, nhưng thủy chung vẫn không thấy đôi mắt thâm thúy của hắn mở ra.
Bách Lý Hội đem đôi tay đặt trên hông hắn, nhẹ nhàng xé ra, áo liền mở ra hai bên, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Hai tay đưa đến bên miệng, nhẹ hà hơi, liền xoa nhiệt độ ấm áp đó lên ngực hắn, chậm rãi di chuyển.
Gia Luật Thức theo bản năng dựa dựa lên trước, tham luyến nhiệt độ này.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, Bách Lý Hội cũng không chút nào cảm thấy mệt mỏi, thân thể bên cạnh, cũng đã chầm chậm có chút độ ấm.
Lúc này, lòng của nàng, mắt của nàng, chỉ thấy được Gia Luật Thức.
Nam Triều.
Ánh bình minh ở phía chân trời nhô lên, trải đều xuống, ánh sang loang lổ, tô điểm cho mái hiên của những toàn nhà cao vợi.
Nội uyển thâm cung, giống như mất không khí con người, một mảnh tĩnh mịch.
Từng đóa hoa tàn rụng rơi, chạm vào bàn đá xanh phía dưới, hòa quyện.
Từng điểm ánh sáng rực rỡ rọi vào điện Kim Loan, trời đất giống như tương hợp, bên trong, thoáng hiện một bóng dáng màu vàng sáng đứng tại nơi cao nhất, mặt hướng về phương Bắc.
Trên người, thêu nâng Cửu Trảo Kim Long (chín vuốt rồng vàng), chắp tay đón gió, ánh mặt trời vừa lên rơi vào phía sau nam tử, giống như một vòng tròn khổng lồ, chiếu lên cả Nam Triều, phát sáng rạng rỡ.
Nam tử đứng trên mái hiên, trên điện Kim Loan, lạnh lùng như mây gió, một ngày có được ngôi vua, thống trị thiên hạ, nhưng, tâm, đã chết.
Theo một nữ tử quyết tuyệt, mất đi.
Làm sao quên được, nàng, ánh mắt cực kì ngoan độc, làm sao quên được, nàng, tự tay đâm chết, hài nhi của bọn họ.
Nam tử ngẩng cao đầu, cằm kiên nghị, phóng xuống một đường cong đẹp mắt, vạt áo tung bay, khiến trời đất, cũng mất sắc.
Mỗi đêm cô đơn một mình thì xương quai xanh lại đau đớn, cùng với trái tim bên trái, đau thắt lợi hại.
Bầu trời phương Bắc, cùng với Nam Triều, cũng là, thiên Nam địa Bắc ( trời nam đất bắc, ý nói xa cách), ngày ngày không thể gặp nhau.
"Tập Ám......".
"Tập Ám......".
Từng tiếng kêu gọi vẫn còn bên tai, nàng yêu kiều, nàng tức giận, nàng vui vẻ, nàng bực tức.......
"Tập Ám, ta không thể vào được lòng ngươi………"
Hội Nhi, trong lòng ta, đã sớm có ngươi, ngươi thật không nhìn ra sao?
Nam tử một tay đặt lên tim, hắn cho là, hắn đối với Duyệt nhi như vậy, nàng có thể thông cảm, hắn cho là, nàng sẽ nhận ra, hắn cho là, tự mình có thể nắm giữ, cho đến khi trở thành sai lầm lớn.
Hôm nay, ngươi, bảo ta làm sao mà chịu nổi.
Chính mình không có khả năng, muốn quên cũng không thể quên.
Điện hạ, nữ tử một tay cầm áo choàng, kiễng chân nhìn nam tử, khóe mắt, một giọt lệ trong suốt lặng lẽ chảy xuống.
"Hoàng hậu... ", nha hoàn một bên vội quỳ xuống hành lễ.
Nữ tử phất phất tay, buồn bã xoay người.
Hai người đứng đối diện nhau, rõ ràng là người bên gối, nhưng lại xa lạ đến tột cùng, tâm một khoảng trống vắng, đã từng, lại lần nữa dấy lên, nhưng bởi vì một nữ tử đã rời đi, mà, hoàn toàn chết tâm.
Rõ ràng muốn gặp, nhưng, kiếp này cũng không nhìn thấy.
Vân Khinh cô đơn trở lại tẩm cung, phòng lớn như vậy, yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh cây kim rơi xuống đất, cũng nghe được rõ ràng.
Ngôi vị Hoàng Hậu, vĩnh viễn cũng không cần tranh, thế lực của cha ở trong triều, đã sớm vì nàng mà trải tốt con đường này.
Ngước mắt, cảm giác lạnh lẽo thu hết vào mắt. Ở một nơi xa hoa, đều cũng thua kém sự ấm áp của một nam tử.
Trời cũng nhanh sáng.
Hắn, lại một đêm không ngủ, đợi đến lâm triều, khiến cho hết thảy đều bận rộn, lấp đi đau đớn trong lòng. ( đáng đời mà:v Vote Hội – Thức =]]).
Cho đến khi thể xác và tinh thần mệt mỏi, thì liền không để ý tới nữa.
Tình, có thì đau, mất, càng thêm, khổ, không nói nổi.
Tập Ám thu hồi tầm mắt, dưới chân điểm nhẹ một chút, rơi xuống trước điện.
"Tham kiến hoàng thượng, " trước điện Kim Loan, văn võ bá quan nghiêm chỉnh quỳ xuống, trong nhất thời, thanh âm vang xa, quanh quẩn thật lâu.
Nam tử nhấc chân, đi lên bậc thềm, vạt áo mở rộng, vững vàng ngồi lên long ỷ.
Một tay tùy ý chống cằm, mắt lạnh lùng, liếc nhìn phía dưới, khí phách vương giả lộ rõ, đem giang sơn, dẫm dưới chân.
Trời mới sáng.
Gia Luật Thức nhẹ mở mắt, đầu tiên đập vào mắt, chính là cái trán trơn bóng của nữ tử, lông mi dày trầm tĩnh ở một chỗ, tiếng hít thở đều đều, tâm cũng ấm áp.
Chỗ cổ tay một hồi đau đớn, hắn đưa tay từ trên lưng của nàng lấy ra, nơi cổ tay, quấn một vòng vải gạc, dày cộm chặt chẽ, có thể thấy được người băng bó đã dùng hết tâm lực, lại bởi vì thiếu kỹ thuật, mà ở chỗ eo bàn tay thắt vài nút chết.
Đầu nữ tử hơi ngẩng lên, có thể là do tối hôm qua bị ôm quá chặt, thủy chung giữ vững cái tư thế kia, đôi tay, còn dán trong ngực trần trụi của hắn.
Nàng ngủ rất say, đôi môi hé mở, theo hô hấp, mang theo từng đợt khí thanh mát.
Hắn vươn một tay, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve lông mày nàng, theo gò má trắng nõn của nàng, cuối cùng xuống tới môi nàng.
Đôi môi xinh xắn, mang theo một tia tái nhợt, lại như cũ có thể quật cường nâng lên.
Gia Luật Thức nắm tay nàng, đặt trong lồng ngực mình, một hồi ấm áp, truyền vào, rất ấm, rất ấm.
Ấm đến nỗi, núi băng cũng sụp đổ.
Bách Lý Hội giật giật thân thể, tiến sát vào lồng ngực hắn.
Hai người, tựa như chết chìm trong vô vọng, an ủi lẫn nhau, cùng nhau, khao khát.
Gia Luật thức, ngươi mau trở lại...
"Chủ tử" Tinh Không tiến lên, muốn đỡ Bách Lý Hội lên.
Nàng từ chối, vẫn ngồi dưới đất như cũ, không nói một câu.
Hai vai kịch liệt lay động, cùng tiếng nghẹn ngào bị đè nén.
"Chủ tử" Tinh Không bất đắc dĩ ngồi chồm hổm ở bên cạnh, "Nơi này rất lạnh, chúng ta trở về thôi".
Bách Lý Hội ra sức lắc đầu, nàng muốn ở đây, chờ Gia Luật thức trở lại.
Nữ tử thấy nàng chống cự như vậy, chỉ đành phải trở lại bên trong nhà, lấy ra áo khoác, phủ thêm giúp nàng.
Trong sa mạc rộng lớn vô tận, không cách nào nhìn thấy tận cùng, một trận gió mạnh, đất cát bay mù trời, thoáng cái, khiến mắt người lờ mờ.
Gia Luật thức cùng Hàn Hữu Thiên đã tìm kiếm cả buổi sáng, nhưng thủy chung vẫn không có tìm được, loại ngân xà này.
Hai người cưỡi ngựa, đất mênh mông, chỉ có tiếng vó ngựa nho nhỏ.
Giống như mò kim đáy biển, không có một chút mục tiêu nào.
Bách Lý Hội thủy chung duy trì một tư thế, đôi mắt chứa đầy lạnh lẽo, thủy chung nhìn chằm chằm cánh cửa ngoài sân viện.
Cho đến khi, ánh mặt trời gay gắt ẩn lui, thay bằng cảm giác mát mẻ, Gia Luật Thức vẫn không có trở về.
Cả ngày, nàng cứ như vậy không ăn không uống, chăm chú nhìn chằm chằm bên ngoài.
"Chủ tử, chúng ta lên lầu chờ đi được không?", sức khỏe Bách Lý Hội hiện tại vốn đã yếu, một khi bị lạnh, chỉ càng phiền toái hơn.
Nàng cố chấp lắc đầu, một tay, nắm thật chặt cổ áo khoác.
"Chủ tử" Tinh Không ngồi xổm xuống, "Nếu là Vương thực sự mang về được Ngân Xà, mà ngài lại có sơ xuất gì, đây không phải là đang đánh đổi mạng sống sao, lên đi, chúng ta ở trên lầu chờ".
Bách Lý Hội cúi đầu, đứng lên.
Ngồi ở ghế dựa trên nhà nhà, nàng tỉ mỉ bấm đốt ngón tay, một canh giờ nữa lại qua.
Trong sa mạc, Nguyệt Hắc Phong Cao (trăng cao gió lớn), cùng với bão cát mạnh mẽ, hai người vô vọng quay đầu trở về.
"Ngân Xà này, trời sanh tính giảo hoạt, gặp mặt một lần cũng khó khăn". Hàn Hữu Thiên ghìm chặt cương ngựa, thả chậm bước chân.
Gia Luật Thức như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, "Giống như Hội Nhi vậy, còn có thể kiên trì được bao lâu?"
"Nhiều lắm là một năm, hôm nay, đã bắt đầu hộc máu khối, bệnh này thế nhưng lại phát triển nhanh như vậy". Hàn Hữu Nhật lo lắng nhìn nam tử một cái, cũng là không thể không nói thật.
Chỉ có, một năm.
Hai người không hề nói thêm câu nào nữa, chỉ là, tiến về phía trước.
Đột nhiên, thân ngựa chợt run lên, Gia Luật Thức cả kinh, cả thân thể nhẹ nhàng nhảy lên.
Con ngựa cắm đầu xuống đất, chân trước cong lên, toàn thân không ngừng co giật.
Dưới sa mạc bên cạnh, một dòng sức lực to lớn nhanh chóng hướng về nơi xa chạy trốn, Hàn Hữu Thiên vội xuống ngựa, "Vương, đó chính là Ngân Xà".
Gia Luật Thức thấy thế, vội phi thân lên trước, dưới bàn chân điểm một chút, ở thời điểm đạp chân thì vừa đúng rơi vào phần đuôi nó.
Thân thể chợt bị ngăn trở, một thân rắn màu bạc lộ ra.
Bởi vì phần đuôi bị giẫm, Ngân Xà ra sức tránh thoát, cả thân thể liền thẳng tắp bị kéo lại, đầu tam giác giống như mũi tên, chuẩn bị phóng tới.
Thân thể nam tử khom xuống, ở dưới đầu rắn ba tấc, bóp lại.
Đuôi rắn thật dài quấn lên cổ tay Gia Luật Thức, trên mặt hắn, không giấu được vui sướng.
"Hồi phủ".
Hàn Hữu Thiên vẫn một phen lau mồ hôi lạnh, vừa muốn leo lên ngựa, liền thấy thoáng hiện một bóng dáng màu bạc nhảy vọt về phía hắn, trong lúc mơ hồ, còn nghe thấy âm thanh của lưỡi rắn phun ra.
"Cẩn thận" Gia Luật Thức đẩy hắn đang ngây ngốc ra, một tay bắt đầu xà, nhưng giữa lúc chưa kịp chuẩn bị, trên cổ tay bị cắn một miếng.
"Vương" Hàn Hữu Thiên tiến lên, kinh hoảng xé một góc áo bào, cột thật chặt chỗ cổ tay. Đồng thời, lấy ra từ trong tay áo một viên thuốc, đưa đến miệng nam tử, "Chúng ta phải mau trở về nghĩ biện pháp".
Hai người ngồi chung một con ngựa, Hàn Hữu Thiên lo lắng nhìn nam tử, "Vương... ".
Gia Luật Thức không nói lời nào, toàn thân lại càng cực kì lạnh, trên tay, rét buốt lạnh lẽo.
Mà lúc này Bách Lý Hội, còn đang không ngừng nhìn quanh, "Tinh Không, hắn thế nào vẫn chưa trở lại? Có thể hay không xảy ra chuyện gì?"
Nữ tử ở một bên, trên mặt cũng tràn đầy lo âu, "Chủ tử, ngài yên tâm đi, vương, là anh hùng trên thảo nguyên chúng ta, hắn sẽ không có việc gì".
Bách Lý Hội cắn chặt môi dưới, kiên định gật đầu.
Nếu như, nàng gặp gỡ nam tử này trước một bước, có thể hay không, đã sớm yêu hắn.
Nàng lại không dám nói yêu, chỉ là xác định, nàng quan tâm hắn.
Ngoài viện, một hồi ngựa hí, Bách Lý Hội vội vàng đứng lên, chạy như bay xuống nhà sàn.
Thị vệ một bên theo sát tiến lên, thể lực nam tử lập tức chống đỡ không nổi, cuối cùng ngã xuống đất.
"Vương, " mọi người đều sợ hãi, trên cổ tay, hai Ngân Xà cảnh giác nhìn xung quanh, sắc mặt Gia Luật Thức càng thêm tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
"Gia Luật Thức......" Nữ tử một đường chạy chậm tiến lên, lại bị hắn nhẹ giọng ngăn lại.
"Đừng qua đây.... ".
Hàn Hữu Thiên bên cạnh vội vàng lấy một cái bình chuẩn bị trong phòng thuốc, để Gia Luật Thức đem Ngân Xà bỏ vào.
Bách Lý Hội cẩn thận tiến lên vài bước, một tay cầm tay của hắn.
Hai dấu răng đột nhiên hiện trên cổ tay, màu sắc đã trở nên sâu và đen.
Tay của hắn lạnh dọa người, nhiệt độ cơ thể cũng chợt giảm xuống.
Bách Lý Hội mở đôi mắt đẫm lệ, nhẹ giọng hô lên, "Gia Luật Thức, Gia Luật thức... ".
Nam tử mệt mỏi nháy mắt một cái, một tay kia xoa đầu của nàng, "Ta, không có việc gì......".
Hàn Hữu Thiên đã nói qua, một khi bị Ngân Xà cắn, chính là hết cách xoay chuyển.
Nàng liền nhất quyết không tin.......
Bách Lý Hội chợt cúi đầu, môi ấm áp chụp lên cổ tay hắn, mạnh mẽ cắn.
"A......", nam tử bị đau rụt một cái, liền bị nàng níu chặt lại.
"Hội Nhi, ngươi đang làm gì vậy?" Gia Luật Thức kinh hãi, vội đẩy nàng ra.
Bách Lý Hội nâng đôi mắt, một tay lần nữa đặt lên, một cỗ ấm áp, từ thân thể Gia Luật Thức tiến vào.
Nàng mở miệng hít vào, lại khạc ra. Hàn Hữu Thiên bên cạnh không nói lời nào, vốn là, vốn là lấy mạng đổi mạng. Thật may là, độc kia không vào được cơ thể nàng.
Máu độc từ từ bị hút ra, khóe miệng cô gái, dính đầy chất lỏng đen đặc.
Gia Luật Thức không còn hơi sức đẩy nàng ra nữa, thân thể trầm xuống, liền thẳng tắp ngã xuống.
Bách Lý Hội vẫn còn đang không ngừng hút, người ở bên ngoài thấy thế, đơn giản chính là mất mạng.
Qua hồi lâu, nữ tử gọi thị vệ bên cạnh, đem Gia Luật Thức mang lên trên lầu, lúc này, đêm đã khuya.
Hai mắt nam tử nhắm nghiền, uống hết thuốc mà Hàn Hữu Thiên mang tới, thân vẫn lạnh như vậy, Bách Lý Hội kéo chăn bông ra đầy giường, toàn bộ trùm lên trên người của hắn.
Bên cạnh bàn, để một chậu nước nóng mới đun, nàng đem khăn lông bỏ vào, xốc lên một góc, từng điểm từng điểm xoa bóp.
Nâng niu trong tay, còn mang nhiệt độ nóng bỏng, Bách Lý Hội đem khăn long trải ra, quấn trên tay mình, nhẹ nhàng đặt trên mặt hắn.
Gia Luật thức chỉ cảm thấy một hồi ấm áp kéo về phía mình, theo bản năng, nghiêng đầu lại gần.
Bách Lý Hội lau từng chút không hề bỏ sót, đang muốn thu hồi thì tay liền bị túm chặt trở về, dán trên má hắn.
Nam tử suy yếu thở hổn hển, ngay cả hô hấp, đều đã lạnh như băng.
Tâm Bách Lý Hội căng thẳng, cả thân thể nằm trên ngực của hắn, vô cùng chua xót, lệ trong mắt, cuối cùng cũng không ngăn được.
Một tay, nhẹ nhàng đặt ở trên đầu nàng, Bách Lý Hội mừng rỡ ngẩng đầu, người phía dưới thế nhưng vẫn còn đang hôn mê.
Không để ý nhiều như vậy, nàng vén chăn bông chui vào, mang theo nhiệt độ, Gia Luật Thức liền ôm nàng thật chặt, buộc chặt khuỷu tay như muốn đem nàng dung nhập vào cơ thể.
Bách Lý Hội mặc dù không thoải mái, nhưng vẫn là mặc hắn ôm, đôi tay đặt lên eo hắn.
Thân thể bên cạnh vừa nhích lại gần lấp đầy khoảng trống giữa ngực, hắn vội ôm chặt, có thế nào cũng không nguyện buông ra.
Thấy bả vai Gia Luật Thức lộ ra bên ngoài, Bách Lý hội vừa định đứng dậy, lực đạo trên tay lại càng mạnh "Đừng đi".
Nàng đến gần lỗ tai hắn, nói nhỏ, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi".
Thân thể tựa hồ buông lỏng một chút, Bách Lý Hội đem chăn bông kéo cao, lần nữa rụt trở về.
Lồng ngực nam tử, lạnh lẽo giống như một loại khí lạnh, trong miệng cũng không thoải mái thở nhẹ, lông mi dày đặc hạ xuống, nhưng thủy chung vẫn không thấy đôi mắt thâm thúy của hắn mở ra.
Bách Lý Hội đem đôi tay đặt trên hông hắn, nhẹ nhàng xé ra, áo liền mở ra hai bên, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Hai tay đưa đến bên miệng, nhẹ hà hơi, liền xoa nhiệt độ ấm áp đó lên ngực hắn, chậm rãi di chuyển.
Gia Luật Thức theo bản năng dựa dựa lên trước, tham luyến nhiệt độ này.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, Bách Lý Hội cũng không chút nào cảm thấy mệt mỏi, thân thể bên cạnh, cũng đã chầm chậm có chút độ ấm.
Lúc này, lòng của nàng, mắt của nàng, chỉ thấy được Gia Luật Thức.
Nam Triều.
Ánh bình minh ở phía chân trời nhô lên, trải đều xuống, ánh sang loang lổ, tô điểm cho mái hiên của những toàn nhà cao vợi.
Nội uyển thâm cung, giống như mất không khí con người, một mảnh tĩnh mịch.
Từng đóa hoa tàn rụng rơi, chạm vào bàn đá xanh phía dưới, hòa quyện.
Từng điểm ánh sáng rực rỡ rọi vào điện Kim Loan, trời đất giống như tương hợp, bên trong, thoáng hiện một bóng dáng màu vàng sáng đứng tại nơi cao nhất, mặt hướng về phương Bắc.
Trên người, thêu nâng Cửu Trảo Kim Long (chín vuốt rồng vàng), chắp tay đón gió, ánh mặt trời vừa lên rơi vào phía sau nam tử, giống như một vòng tròn khổng lồ, chiếu lên cả Nam Triều, phát sáng rạng rỡ.
Nam tử đứng trên mái hiên, trên điện Kim Loan, lạnh lùng như mây gió, một ngày có được ngôi vua, thống trị thiên hạ, nhưng, tâm, đã chết.
Theo một nữ tử quyết tuyệt, mất đi.
Làm sao quên được, nàng, ánh mắt cực kì ngoan độc, làm sao quên được, nàng, tự tay đâm chết, hài nhi của bọn họ.
Nam tử ngẩng cao đầu, cằm kiên nghị, phóng xuống một đường cong đẹp mắt, vạt áo tung bay, khiến trời đất, cũng mất sắc.
Mỗi đêm cô đơn một mình thì xương quai xanh lại đau đớn, cùng với trái tim bên trái, đau thắt lợi hại.
Bầu trời phương Bắc, cùng với Nam Triều, cũng là, thiên Nam địa Bắc ( trời nam đất bắc, ý nói xa cách), ngày ngày không thể gặp nhau.
"Tập Ám......".
"Tập Ám......".
Từng tiếng kêu gọi vẫn còn bên tai, nàng yêu kiều, nàng tức giận, nàng vui vẻ, nàng bực tức.......
"Tập Ám, ta không thể vào được lòng ngươi………"
Hội Nhi, trong lòng ta, đã sớm có ngươi, ngươi thật không nhìn ra sao?
Nam tử một tay đặt lên tim, hắn cho là, hắn đối với Duyệt nhi như vậy, nàng có thể thông cảm, hắn cho là, nàng sẽ nhận ra, hắn cho là, tự mình có thể nắm giữ, cho đến khi trở thành sai lầm lớn.
Hôm nay, ngươi, bảo ta làm sao mà chịu nổi.
Chính mình không có khả năng, muốn quên cũng không thể quên.
Điện hạ, nữ tử một tay cầm áo choàng, kiễng chân nhìn nam tử, khóe mắt, một giọt lệ trong suốt lặng lẽ chảy xuống.
"Hoàng hậu... ", nha hoàn một bên vội quỳ xuống hành lễ.
Nữ tử phất phất tay, buồn bã xoay người.
Hai người đứng đối diện nhau, rõ ràng là người bên gối, nhưng lại xa lạ đến tột cùng, tâm một khoảng trống vắng, đã từng, lại lần nữa dấy lên, nhưng bởi vì một nữ tử đã rời đi, mà, hoàn toàn chết tâm.
Rõ ràng muốn gặp, nhưng, kiếp này cũng không nhìn thấy.
Vân Khinh cô đơn trở lại tẩm cung, phòng lớn như vậy, yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh cây kim rơi xuống đất, cũng nghe được rõ ràng.
Ngôi vị Hoàng Hậu, vĩnh viễn cũng không cần tranh, thế lực của cha ở trong triều, đã sớm vì nàng mà trải tốt con đường này.
Ngước mắt, cảm giác lạnh lẽo thu hết vào mắt. Ở một nơi xa hoa, đều cũng thua kém sự ấm áp của một nam tử.
Trời cũng nhanh sáng.
Hắn, lại một đêm không ngủ, đợi đến lâm triều, khiến cho hết thảy đều bận rộn, lấp đi đau đớn trong lòng. ( đáng đời mà:v Vote Hội – Thức =]]).
Cho đến khi thể xác và tinh thần mệt mỏi, thì liền không để ý tới nữa.
Tình, có thì đau, mất, càng thêm, khổ, không nói nổi.
Tập Ám thu hồi tầm mắt, dưới chân điểm nhẹ một chút, rơi xuống trước điện.
"Tham kiến hoàng thượng, " trước điện Kim Loan, văn võ bá quan nghiêm chỉnh quỳ xuống, trong nhất thời, thanh âm vang xa, quanh quẩn thật lâu.
Nam tử nhấc chân, đi lên bậc thềm, vạt áo mở rộng, vững vàng ngồi lên long ỷ.
Một tay tùy ý chống cằm, mắt lạnh lùng, liếc nhìn phía dưới, khí phách vương giả lộ rõ, đem giang sơn, dẫm dưới chân.
Trời mới sáng.
Gia Luật Thức nhẹ mở mắt, đầu tiên đập vào mắt, chính là cái trán trơn bóng của nữ tử, lông mi dày trầm tĩnh ở một chỗ, tiếng hít thở đều đều, tâm cũng ấm áp.
Chỗ cổ tay một hồi đau đớn, hắn đưa tay từ trên lưng của nàng lấy ra, nơi cổ tay, quấn một vòng vải gạc, dày cộm chặt chẽ, có thể thấy được người băng bó đã dùng hết tâm lực, lại bởi vì thiếu kỹ thuật, mà ở chỗ eo bàn tay thắt vài nút chết.
Đầu nữ tử hơi ngẩng lên, có thể là do tối hôm qua bị ôm quá chặt, thủy chung giữ vững cái tư thế kia, đôi tay, còn dán trong ngực trần trụi của hắn.
Nàng ngủ rất say, đôi môi hé mở, theo hô hấp, mang theo từng đợt khí thanh mát.
Hắn vươn một tay, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve lông mày nàng, theo gò má trắng nõn của nàng, cuối cùng xuống tới môi nàng.
Đôi môi xinh xắn, mang theo một tia tái nhợt, lại như cũ có thể quật cường nâng lên.
Gia Luật Thức nắm tay nàng, đặt trong lồng ngực mình, một hồi ấm áp, truyền vào, rất ấm, rất ấm.
Ấm đến nỗi, núi băng cũng sụp đổ.
Bách Lý Hội giật giật thân thể, tiến sát vào lồng ngực hắn.
Hai người, tựa như chết chìm trong vô vọng, an ủi lẫn nhau, cùng nhau, khao khát.
Tác giả :
Thánh Yêu