Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 390
- Đọc Truyện Online
Bởi vì không muốn một đám phóng viên nhàm chán quấy rầy, cũng phải nói đám phóng viên đó quá mặt dày, khả năng săn đón đưa tin cực nhạy cho nên Đường Hạo cùng Tiểu Ngưng quyết định âm thầm chẩn bị cho hôn lễ.
Nhưng mà, càng yên ắng lại khiến người ta tò mò, càng thần bí lại càng khiêu khích nhiều tay săn ảnh. Mỗi ngày, tạp chí bát quái đều đưa một loạt những bài phóng sự dài kỳ về Đường Hạo và Lục Giai Ngưng.
Hơn nữa, bộ phim nhựa kia cũng sắp sửa đến ngày công bố, bản thân Lục Giai Ngưng được người ở khắp nơi chú ý. Nhà tạo hình tài năng mới nổi, phu nhân tương lai của tổng tài Đường thị, từng danh xưng lấp lánh được gắn liền với tên cô.
Lật đi lật lại những trang tạp chí, hai đứa tiểu quỷ cuối cùng cũng biết ba mẹ của bọn chúng chuẩn bị kết hôn rồi.Gánh nặng trong lòng của hai đứa nó cuối cùng cũng đã được gỡ xuống. Nhất là Nhị Nhị, cô bé không còn trưng bộ mặt bí xì không vui mà thay vào đó là nụ cười sáng lạn như hoa, khoa chân múa tay, nhảy nhót suốt ngày. Cô bé vui sướng đến cực độ khi mọi chuyện đã ổn thỏa. Nhị Nhị nhanh tay gọi điện cho chú Hải Uy, nói với chú ấy đến nhà cô bé chơi.
Nhìn xem Nhị Nhị vui vẻ vung vẩy chân tay, nằm trên giường gọi điện, Hàn Tú đi đến tét mông cô bé một cái.
Sau một tiếng ‘bốp’, Nhị Nhị kêu lên đau đớn.
“ Á! Bà nội!?" Nhị Nhị quay đầu lại chào chào hỏi bà nội, cười hì hì, sau đó nói tiếp vào điện thoại: “ Ngày mai nhé chú! Chú cùng cháu đi chơi công viên đi! Không thể nói không được đâu nhé!"
Có lẽ Nhị Nhị không phát hiện ra cô bé nói ‘cùng cháu’ chứ không nói ‘dẫn cháu’ đi đến công viên.
Hàn Tú ngồi xuống bên cạnh Nhị Nhị, vỗ sống lưng của cô bé nói: “ Nhị Nhị, cháu không thể quấn lấy chú Hải Uy như thế! Chú ấy còn bận nhiều việc cơ mà!"
Nhị Nhị giữ lấy điện thoại, nói với bà nội: “ Nhưng ngày mai là chủ nhật mà bà? Chú Hải Uy không phải được nghỉ ngày chủ nhật hay sao ạ?"
Sau đó tranh thủ thời gian mà nói lại vào điện thoại: “ Đúng không? Chú Hải Uy!"
“ Không đúng!"
“ Không thể nói “không đúng" với cháu! Ngày mai cháu muốn chú đi chơi cùng cháu! Ngày mai cháu muốn chú ……đi …………………….chơi cùng ……..cháuuuuuuuu!" Nhị Nhị cố ý nói dài âm ra, giống như muốn hù chết người.
“ Nhị Nhị, không được như vậy!" Hàn Tú nhìn đứa cháu gái vừa muốn cười lại muốn nổi giận. Con bé này sao có thể cứ quấn lấy Hải Uy, trong khi đối với chuyện của ba mẹ nó thì chẳng hề để bụng?
Không biết đấu tranh qua bao lâu, Nhị Nhị cuối cùng cũng mỉm cười thỏa mãn cúp điện thoại, sau đó cuộn người đi xuống giường. Hai bàn tay nhỏ xíu khoát lên vai của bà nội, hưng phấn tuyên bố:“ Bà nôi, chú Hải Uy đã đồng ý với cháu! Ngày mai chú ấy sẽ đưa cháu đi chơi"!
Hàn Tú kéo Nhị Nhị qua, để cô bé ngồi trên đùi mình, nói: “ Ông bà nội cũng không phải không mang cháu đi ra ngoài chơi, tại sao cháu cứ phải quấn lấy chú Hải Uy như vậy?"
Nghe thấy bà nội hỏi như vậy, Nhị Nhị mới ngẩn ra, sau một lúc lâu suy nghĩ mới nỏi: “ Bà nội à, cháu phải chiếm lấy hết thời gian nghỉ ngơi của chú Hải Uy, có như vậy chú ấy mới không đi phá rối tình cảm của ba mẹ cháu được!"
“ Ha ha, tiểu đầu còn nhỏ mà đã có tâm kế rồi! Được, từ giờ đến trước hôn lễ của ba mẹ cháu, cháu cùng Dương Dương hãy quấn lấy Hải Uy đi!"
Hàn Tú tuổi đã trên năm mươi cũng không nhìn ra được điều gì nhiều, thậm chí còn tán đồng với cách làm của cô cháu gái.
Dù sao người trẻ tuổi bây giờ cũng rất kỳ quái, ai mà biết được Hải Uy kia có theo đuổi con dâu của bà hay không? Dù sao để bọn trẻ ở bên cậu ta cũng tốt.
Nhận được sự đồng ý của bà nội, Nhị Nhị lập tức nhảy xuống giường, chạy lên trước, hai tay nhỏ bé mở tủ quần áo công chúa đẹp đẽ của mình, lật tới lật lui bên trong: “ Bà nội, bà bảo cháu nên mặc bộ váy này hay bộ này cho ngày mai?"
“ Đều đẹp cả!"
“ Nhưng cháu muốn một cái đẹp nhất cơ!" Lúc trước, cô bé nhìn thấy một dì đứng cạnh chú Hải Uy trông rất là xinh đẹp. Dì ta cứ sán lại gần chú ấy, trông thật đáng ghét. Cho nên, cô bé nhất định phải ăn mặc thật đẹp, làm cho đôi mắt của chú Hải Uy không nhìn sang ai khác nữa.
((o- lacthuylinh.wordpress -o))
Tiểu Ngưng nhiều lần nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, thời gian trôi qua cứ nhanh vùn vụt. Hôm nay, buổi tối cô còn phải cùng Đường Hạo tham gia một buổi tiệc xã giao, nhưng mà năm giờ chiều cô còn phải làm việc hóa trang cho một nghệ sĩ. Nhưng hiện tại đã sáu giờ rồi mà người nghệ sĩ đó vẫn chưa đến.
Đường Hạo nói bảy giờ sẽ đến đón cô. Nếu cứ theo đà này, nghệ sĩ kia mà không đến thì chẳng thể nào hóa trang xong.
Tiểu Ngưng thở dài một hơi. Đúng lúc, chị Lý dẫn người mà chị vừa mới hóa trang cho xong, đẹp như tranh vẽ đi ra, nhìn Tiểu Ngưng nói: “ Người mà em phải hóa trang cho vẫn chưa đến sao?"
“ Cũng chưa biết! Nói là năm giở, nhưng hiện tại đã sáu giờ rồi!" Tiểu Ngưng ngồi trên ghế ểu oải, than thở nói. Cô còn chưa có chuẩn bị gì, đến lúc đó chỉ sợ Đường Hạo lại ca thán một bài.
“ Aizza, Tiểu Nghệ kia đang được yêu thích cực kỳ, không biết có tự phụ hay không?! Lần trước, chị cũng vậy! Có nữ nghệ sĩ hẹn lúc sáu giở mà đến tận chín giờ mới đến. Chưa hết, đến còn khoe khoang chuyện ở cùng với một lão tổng tài, nghe bảo là còn phải dùng cơm! Tiểu Ngưng, em không nhìn thấy bộ dạng đê tiện, lẳng lơ vô cùng của cô ta lúc đó nên không biết! Sau lớp cổ áo của cô ta, đầy những dấu hôn chẳng chịt…." Chị Lý vừa kể vừa rùng mình, sau đó cầm lấy tay Tiểu Ngưng nói: “ Không biết Tiểu Nghệ này như thế nào? Đầu năm nay, nghe bảo nhờ lên giường với một người đàn ông có tiếng trong giới thượng lưu chính khách…."
Tiểu Ngưng không nói gì, chỉ che miệng cười. Chuyện chị Lý kể càng ngày càng là chuyện riêng tư của mấy ngôi sao, ai nhìn vào lại tưởng chị ấy là quản lý.
“ Em còn cười được à? Không tin thì cứ chờ coi, cái cô Tiểu Nghệ này chắc phải hơn giờ nữa mới đến!" Chị Lý đánh cược nói.
Tiểu Ngưng lập tức đứng dậy, chạy ra cửa, sau đó lại thất vọng trở lại: “ Em mặc kệ cô ta có công chuyện gì, chỉ hy vọng cô ta có thể đến sớm một chút!"
Đúng lúc này, nhân viên kỹ thuật chụp ảnh đến, nhìn vào phòng hóa trang lớn tiếng hỏi: “ Tiểu Nghệ còn chưa đến sao? Cô tên là gì vậy?"
Tiểu Ngưng biết rõ người mà anh ta nói là Tiểu Nghệ, cũng chính là cô gái cô đang chờ: “ Còn chưa đến!"
“ Chuyện gì vậy hả? Chỉ là người mới nổi mà đã kiêu căng đến vậy sao? Cô ta còn muốn được quảng bá không vậy? Nếu như không chúng ta đổi người!"
Tiểu Ngưng nhún nhún vai. Những chuyện này không phải do cô phụ trách, cô làm sao mà biết nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn trang điểm rung lên, Người gọi đến không phải ai khác, chính là lão công tương lai của cô.
“A lô…"
“ Ngưng, chuẩn bị thế nào rồi? Anh đến đón em bây giờ!"
“ Em còn đang chờ người đến hóa trang, nhưng mà cô ta vẫn chưa đến!" Tiểu Ngưng cũng bắt đầu phàn nàn với Đường Hạo. Thật khó tưởng tượng nhiều người lại không tuân thủ giờ giấc như vậy?
“ Vậy đừng lo nữa! Lát đến giờ, em cứ tan sở đi!" Đường Hạo nói.
Bởi vì không muốn một đám phóng viên nhàm chán quấy rầy, cũng phải nói đám phóng viên đó quá mặt dày, khả năng săn đón đưa tin cực nhạy cho nên Đường Hạo cùng Tiểu Ngưng quyết định âm thầm chẩn bị cho hôn lễ.
Nhưng mà, càng yên ắng lại khiến người ta tò mò, càng thần bí lại càng khiêu khích nhiều tay săn ảnh. Mỗi ngày, tạp chí bát quái đều đưa một loạt những bài phóng sự dài kỳ về Đường Hạo và Lục Giai Ngưng.
Hơn nữa, bộ phim nhựa kia cũng sắp sửa đến ngày công bố, bản thân Lục Giai Ngưng được người ở khắp nơi chú ý. Nhà tạo hình tài năng mới nổi, phu nhân tương lai của tổng tài Đường thị, từng danh xưng lấp lánh được gắn liền với tên cô.
Lật đi lật lại những trang tạp chí, hai đứa tiểu quỷ cuối cùng cũng biết ba mẹ của bọn chúng chuẩn bị kết hôn rồi.Gánh nặng trong lòng của hai đứa nó cuối cùng cũng đã được gỡ xuống. Nhất là Nhị Nhị, cô bé không còn trưng bộ mặt bí xì không vui mà thay vào đó là nụ cười sáng lạn như hoa, khoa chân múa tay, nhảy nhót suốt ngày. Cô bé vui sướng đến cực độ khi mọi chuyện đã ổn thỏa. Nhị Nhị nhanh tay gọi điện cho chú Hải Uy, nói với chú ấy đến nhà cô bé chơi.
Nhìn xem Nhị Nhị vui vẻ vung vẩy chân tay, nằm trên giường gọi điện, Hàn Tú đi đến tét mông cô bé một cái.
Sau một tiếng ‘bốp’, Nhị Nhị kêu lên đau đớn.
“ Á! Bà nội!?" Nhị Nhị quay đầu lại chào chào hỏi bà nội, cười hì hì, sau đó nói tiếp vào điện thoại: “ Ngày mai nhé chú! Chú cùng cháu đi chơi công viên đi! Không thể nói không được đâu nhé!"
Có lẽ Nhị Nhị không phát hiện ra cô bé nói ‘cùng cháu’ chứ không nói ‘dẫn cháu’ đi đến công viên.
Hàn Tú ngồi xuống bên cạnh Nhị Nhị, vỗ sống lưng của cô bé nói: “ Nhị Nhị, cháu không thể quấn lấy chú Hải Uy như thế! Chú ấy còn bận nhiều việc cơ mà!"
Nhị Nhị giữ lấy điện thoại, nói với bà nội: “ Nhưng ngày mai là chủ nhật mà bà? Chú Hải Uy không phải được nghỉ ngày chủ nhật hay sao ạ?"
Sau đó tranh thủ thời gian mà nói lại vào điện thoại: “ Đúng không? Chú Hải Uy!"
“ Không đúng!"
“ Không thể nói “không đúng" với cháu! Ngày mai cháu muốn chú đi chơi cùng cháu! Ngày mai cháu muốn chú ……đi …………………….chơi cùng ……..cháuuuuuuuu!" Nhị Nhị cố ý nói dài âm ra, giống như muốn hù chết người.
“ Nhị Nhị, không được như vậy!" Hàn Tú nhìn đứa cháu gái vừa muốn cười lại muốn nổi giận. Con bé này sao có thể cứ quấn lấy Hải Uy, trong khi đối với chuyện của ba mẹ nó thì chẳng hề để bụng?
Không biết đấu tranh qua bao lâu, Nhị Nhị cuối cùng cũng mỉm cười thỏa mãn cúp điện thoại, sau đó cuộn người đi xuống giường. Hai bàn tay nhỏ xíu khoát lên vai của bà nội, hưng phấn tuyên bố:“ Bà nôi, chú Hải Uy đã đồng ý với cháu! Ngày mai chú ấy sẽ đưa cháu đi chơi"!
Hàn Tú kéo Nhị Nhị qua, để cô bé ngồi trên đùi mình, nói: “ Ông bà nội cũng không phải không mang cháu đi ra ngoài chơi, tại sao cháu cứ phải quấn lấy chú Hải Uy như vậy?"
Nghe thấy bà nội hỏi như vậy, Nhị Nhị mới ngẩn ra, sau một lúc lâu suy nghĩ mới nỏi: “ Bà nội à, cháu phải chiếm lấy hết thời gian nghỉ ngơi của chú Hải Uy, có như vậy chú ấy mới không đi phá rối tình cảm của ba mẹ cháu được!"
“ Ha ha, tiểu đầu còn nhỏ mà đã có tâm kế rồi! Được, từ giờ đến trước hôn lễ của ba mẹ cháu, cháu cùng Dương Dương hãy quấn lấy Hải Uy đi!"
Hàn Tú tuổi đã trên năm mươi cũng không nhìn ra được điều gì nhiều, thậm chí còn tán đồng với cách làm của cô cháu gái.
Dù sao người trẻ tuổi bây giờ cũng rất kỳ quái, ai mà biết được Hải Uy kia có theo đuổi con dâu của bà hay không? Dù sao để bọn trẻ ở bên cậu ta cũng tốt.
Nhận được sự đồng ý của bà nội, Nhị Nhị lập tức nhảy xuống giường, chạy lên trước, hai tay nhỏ bé mở tủ quần áo công chúa đẹp đẽ của mình, lật tới lật lui bên trong: “ Bà nội, bà bảo cháu nên mặc bộ váy này hay bộ này cho ngày mai?"
“ Đều đẹp cả!"
“ Nhưng cháu muốn một cái đẹp nhất cơ!" Lúc trước, cô bé nhìn thấy một dì đứng cạnh chú Hải Uy trông rất là xinh đẹp. Dì ta cứ sán lại gần chú ấy, trông thật đáng ghét. Cho nên, cô bé nhất định phải ăn mặc thật đẹp, làm cho đôi mắt của chú Hải Uy không nhìn sang ai khác nữa.
((o- lacthuylinh.wordpress -o))
Tiểu Ngưng nhiều lần nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, thời gian trôi qua cứ nhanh vùn vụt. Hôm nay, buổi tối cô còn phải cùng Đường Hạo tham gia một buổi tiệc xã giao, nhưng mà năm giờ chiều cô còn phải làm việc hóa trang cho một nghệ sĩ. Nhưng hiện tại đã sáu giờ rồi mà người nghệ sĩ đó vẫn chưa đến.
Đường Hạo nói bảy giờ sẽ đến đón cô. Nếu cứ theo đà này, nghệ sĩ kia mà không đến thì chẳng thể nào hóa trang xong.
Tiểu Ngưng thở dài một hơi. Đúng lúc, chị Lý dẫn người mà chị vừa mới hóa trang cho xong, đẹp như tranh vẽ đi ra, nhìn Tiểu Ngưng nói: “ Người mà em phải hóa trang cho vẫn chưa đến sao?"
“ Cũng chưa biết! Nói là năm giở, nhưng hiện tại đã sáu giờ rồi!" Tiểu Ngưng ngồi trên ghế ểu oải, than thở nói. Cô còn chưa có chuẩn bị gì, đến lúc đó chỉ sợ Đường Hạo lại ca thán một bài.
“ Aizza, Tiểu Nghệ kia đang được yêu thích cực kỳ, không biết có tự phụ hay không?! Lần trước, chị cũng vậy! Có nữ nghệ sĩ hẹn lúc sáu giở mà đến tận chín giờ mới đến. Chưa hết, đến còn khoe khoang chuyện ở cùng với một lão tổng tài, nghe bảo là còn phải dùng cơm! Tiểu Ngưng, em không nhìn thấy bộ dạng đê tiện, lẳng lơ vô cùng của cô ta lúc đó nên không biết! Sau lớp cổ áo của cô ta, đầy những dấu hôn chẳng chịt…." Chị Lý vừa kể vừa rùng mình, sau đó cầm lấy tay Tiểu Ngưng nói: “ Không biết Tiểu Nghệ này như thế nào? Đầu năm nay, nghe bảo nhờ lên giường với một người đàn ông có tiếng trong giới thượng lưu chính khách…."
Tiểu Ngưng không nói gì, chỉ che miệng cười. Chuyện chị Lý kể càng ngày càng là chuyện riêng tư của mấy ngôi sao, ai nhìn vào lại tưởng chị ấy là quản lý.
“ Em còn cười được à? Không tin thì cứ chờ coi, cái cô Tiểu Nghệ này chắc phải hơn giờ nữa mới đến!" Chị Lý đánh cược nói.
Tiểu Ngưng lập tức đứng dậy, chạy ra cửa, sau đó lại thất vọng trở lại: “ Em mặc kệ cô ta có công chuyện gì, chỉ hy vọng cô ta có thể đến sớm một chút!"
Đúng lúc này, nhân viên kỹ thuật chụp ảnh đến, nhìn vào phòng hóa trang lớn tiếng hỏi: “ Tiểu Nghệ còn chưa đến sao? Cô tên là gì vậy?"
Tiểu Ngưng biết rõ người mà anh ta nói là Tiểu Nghệ, cũng chính là cô gái cô đang chờ: “ Còn chưa đến!"
“ Chuyện gì vậy hả? Chỉ là người mới nổi mà đã kiêu căng đến vậy sao? Cô ta còn muốn được quảng bá không vậy? Nếu như không chúng ta đổi người!"
Tiểu Ngưng nhún nhún vai. Những chuyện này không phải do cô phụ trách, cô làm sao mà biết nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn trang điểm rung lên, Người gọi đến không phải ai khác, chính là lão công tương lai của cô.
“A lô…"
“ Ngưng, chuẩn bị thế nào rồi? Anh đến đón em bây giờ!"
“ Em còn đang chờ người đến hóa trang, nhưng mà cô ta vẫn chưa đến!" Tiểu Ngưng cũng bắt đầu phàn nàn với Đường Hạo. Thật khó tưởng tượng nhiều người lại không tuân thủ giờ giấc như vậy?
“ Vậy đừng lo nữa! Lát đến giờ, em cứ tan sở đi!" Đường Hạo nói.
Tác giả :
Cơ Thủy Linh