Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 2
Hai tờ chi phiếu thoáng xuất hiện ngay trước mắt. Người đàn ông họ Đường vẫn đang chăm chú nhìn cô.
Trong thoáng chốc, ánh mắt nghi hoặc lướt qua tờ chi phiếu ấy rồi nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo, đây là lần thứ ba cô nhận được sự ưu ái của ông. Lần đầu tiên là trong một khách sạn với năm triệu đô la với mục đích là khiến cô thích hắn. Lần thứ hai ông nói với cô, hãy chăm sóc chu đáo cho con trai của ông, đợi đến khi hắn bình thường một chút thì sẽ để cô về nhà. Và hôm nay là lần thứ ba, ông ta còn có yêu cầu gì đây?
Ông Đường Lập – chủ tịch tập đoàn Đường thị, hay còn được biết đến là cha của Đường Hạo đã trả lời một câu mà nàng không hề mong muốn. ‘’Lục tiểu thư, ở đây có hai tờ chi phiếu. Đó là tiền công mà cô đã chăm sóc con trai tôi trong một thời gian dài. Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Đường Hạo, còn bây giờ thì cô đã có thể rời khỏi đây.’’
Cô thẫn thờ đứng ngây người như phỗng, giống như vừa bị đánh bởi một cây gậy. Khuôn mặt cô biến sắc trở nên trắng bệch, bật cười nhìn ông: ‘’Đường lão gia, tôi đã làm gì sai sao? Tại sao lại muốn sa thải tôi vậy?’’
Đúng vậy, cô quả thật rất muốn về nhà gặp mẹ mình. Nhưng rồi khi thời khắc đó đã đến, cô hoàn toàn không có hứng thú, không thể mỉm cười nổi dù chỉ một chút.
Cô không muốn đi, không muốn rời khỏi hắn ta. “Đó không phải là chuyện của cô, ta đã chuẩn bị một cô gái khác để làm bạn với nó"
Cô cười gượng, bước lên phía trước và nói: “Là tại tôi làm điều gì sai sao? Tại sao lại muốn đổi người? Nếu có điều gì đó không đúng xin cứ nói, tôi sẽ thay đổi"
-“Không đâu Lục tiểu thư, cô đã làm rất tốt. Tôi biết vì để Đường Hạo ngoan cố có thể chịu ra ngoài sưởi nắng, để cho nó có thể lạc quan vào tương lai, cô đã phải chịu nhiều cực khổ. Điều này tôi biết!"
Đường Lập khen ngợi cô một phen, sau đó lại tiếp một câu nói như quả bom nặng cân. “Sa thải cô không phải vì tôi muốn đổi người, mà vì cô gái sẽ đến chăm sóc con trai ta chính là vị hôn thê tương lai mà tôi chọn cho nó!‘’
Máu dường như bị đông lại, Tiểu Ngưng cứ đứng đó như một pho tượng, lát sau mới tìm được thanh âm của chính mình. A hóa ra là như vậy sao.
Nước mắt dù đã cố kìm nén nhưng vẫn chảy dài trên gương mặt, khóe môi lại miễn cưỡng nhếch lên, Tiểu Ngưng hẳn là không hề biết hiện tại mình có phản ứng ngơ ngác như thế nào.
-‘’Đúng vậy, một lần nữa cám ơn cô đã chăm sóc con trai tôi!’’ Đường Lập từ trên ghế đứng lên mỉm cười, đem hai tờ chi phiếu cầm lên.’’ Cô gái, nhận lấy đi, tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho cô! ‘’
Nói thật là ông có điểm yêu mến cô gái kiên cường này,cô gái này thực sự có năng lực, không phải ai cũng có thể làm cho con trai của ông ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng cho dù là như vậy, ông cũng không thể cho cô lấy Đuờng Hạo.Con trai yêu quý của ông tuy rằng mất đi đôi mắt, hiện tại không thể nhìn thấy gì cả nhưng dựa vào vẻ bề ngoài tuấn lãng lại thêm gia thế giàu có sẽ có rất nhiều đứa con gái nhà giàu theo đuổi, chỉ sợ phải xua như xua vịt mà thôi.
-‘’ Không, tôi không cần ‘’.Tiểu Ngưng lại vội vàng lắc đầu, hai tay giấu ra sau lưng, lùi lại phía sau một bước.
Đường Lập lắc đầu không đồng ý: ‘’ Tôi không phải muốn dùng số tiền này với ý đuổi cô đi.Mà vì cô chăm sóc nó lâu như vậy, đây chính là tiền lương, tiền cảm ơn của tôi! Cô xứng đáng được hưởng những đồng tiền này!’’
Trong thoáng chốc, ánh mắt nghi hoặc lướt qua tờ chi phiếu ấy rồi nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo, đây là lần thứ ba cô nhận được sự ưu ái của ông. Lần đầu tiên là trong một khách sạn với năm triệu đô la với mục đích là khiến cô thích hắn. Lần thứ hai ông nói với cô, hãy chăm sóc chu đáo cho con trai của ông, đợi đến khi hắn bình thường một chút thì sẽ để cô về nhà. Và hôm nay là lần thứ ba, ông ta còn có yêu cầu gì đây?
Ông Đường Lập – chủ tịch tập đoàn Đường thị, hay còn được biết đến là cha của Đường Hạo đã trả lời một câu mà nàng không hề mong muốn. ‘’Lục tiểu thư, ở đây có hai tờ chi phiếu. Đó là tiền công mà cô đã chăm sóc con trai tôi trong một thời gian dài. Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Đường Hạo, còn bây giờ thì cô đã có thể rời khỏi đây.’’
Cô thẫn thờ đứng ngây người như phỗng, giống như vừa bị đánh bởi một cây gậy. Khuôn mặt cô biến sắc trở nên trắng bệch, bật cười nhìn ông: ‘’Đường lão gia, tôi đã làm gì sai sao? Tại sao lại muốn sa thải tôi vậy?’’
Đúng vậy, cô quả thật rất muốn về nhà gặp mẹ mình. Nhưng rồi khi thời khắc đó đã đến, cô hoàn toàn không có hứng thú, không thể mỉm cười nổi dù chỉ một chút.
Cô không muốn đi, không muốn rời khỏi hắn ta. “Đó không phải là chuyện của cô, ta đã chuẩn bị một cô gái khác để làm bạn với nó"
Cô cười gượng, bước lên phía trước và nói: “Là tại tôi làm điều gì sai sao? Tại sao lại muốn đổi người? Nếu có điều gì đó không đúng xin cứ nói, tôi sẽ thay đổi"
-“Không đâu Lục tiểu thư, cô đã làm rất tốt. Tôi biết vì để Đường Hạo ngoan cố có thể chịu ra ngoài sưởi nắng, để cho nó có thể lạc quan vào tương lai, cô đã phải chịu nhiều cực khổ. Điều này tôi biết!"
Đường Lập khen ngợi cô một phen, sau đó lại tiếp một câu nói như quả bom nặng cân. “Sa thải cô không phải vì tôi muốn đổi người, mà vì cô gái sẽ đến chăm sóc con trai ta chính là vị hôn thê tương lai mà tôi chọn cho nó!‘’
Máu dường như bị đông lại, Tiểu Ngưng cứ đứng đó như một pho tượng, lát sau mới tìm được thanh âm của chính mình. A hóa ra là như vậy sao.
Nước mắt dù đã cố kìm nén nhưng vẫn chảy dài trên gương mặt, khóe môi lại miễn cưỡng nhếch lên, Tiểu Ngưng hẳn là không hề biết hiện tại mình có phản ứng ngơ ngác như thế nào.
-‘’Đúng vậy, một lần nữa cám ơn cô đã chăm sóc con trai tôi!’’ Đường Lập từ trên ghế đứng lên mỉm cười, đem hai tờ chi phiếu cầm lên.’’ Cô gái, nhận lấy đi, tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho cô! ‘’
Nói thật là ông có điểm yêu mến cô gái kiên cường này,cô gái này thực sự có năng lực, không phải ai cũng có thể làm cho con trai của ông ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng cho dù là như vậy, ông cũng không thể cho cô lấy Đuờng Hạo.Con trai yêu quý của ông tuy rằng mất đi đôi mắt, hiện tại không thể nhìn thấy gì cả nhưng dựa vào vẻ bề ngoài tuấn lãng lại thêm gia thế giàu có sẽ có rất nhiều đứa con gái nhà giàu theo đuổi, chỉ sợ phải xua như xua vịt mà thôi.
-‘’ Không, tôi không cần ‘’.Tiểu Ngưng lại vội vàng lắc đầu, hai tay giấu ra sau lưng, lùi lại phía sau một bước.
Đường Lập lắc đầu không đồng ý: ‘’ Tôi không phải muốn dùng số tiền này với ý đuổi cô đi.Mà vì cô chăm sóc nó lâu như vậy, đây chính là tiền lương, tiền cảm ơn của tôi! Cô xứng đáng được hưởng những đồng tiền này!’’
Tác giả :
Cơ Thủy Linh