Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Chương 94: Tiêu tức giận
“Thật như vậy sao? Không biết có đáng tin không." Tiêu rất hoài nghi nhìn ánh mắt chột dạ tránh né của Kính Huyễn, không tin tưởng hỏi lại cô.
“Không quan tâm anh tin hay không, bữa cơm này tôi không muốn ăn nữa, mọi người cứ từ từ ăn, tôi muốn đi về." Kính Huyễn đối mặt nói với mọi người, chịu không nổi muốn rời khỏi, cầm lên túi xách đặt bên cạnh vượt qua Tiêu rời đi.
“Anh đưa em về, anh biết nhà của em, mà đã lâu rồi chưa gặp hai tiểu tử kia, cũng muốn đến thăm bọn chúng một lát." Tiêu cầm tay Kính Huyễn, nhìn Kính Huyễn cười ngọt ngào, nếu Kính Huyễn đã không muốn nói, tốt nhất không nên miễn cưỡng ép buộc cô.
“Khiến anh thất vọng rồi, hiện tại em không ở nơi đó nữa, đã ở chỗ khác, còn nữa... bọn trẻ cũng bị mang đi, có thể qua mấy tháng mới trở về." Kính Huyễn vừa nói tình cảnh bây giờ của cô, bất đắc dĩ hai bảo bối mới rời cô đi, nhưng chưa tới hai ngày cô đã cảm thấy nhớ.
“Hai tiểu bảo bối bị mang đi? Chỗ ở của em cũng đổi? Anh mới đi nước ngoài chưa đầy một tháng mà sao em cái gì cũng thay đổi vậy?" Tiêu cảm thấy hôm nay Kính Huyễn mang đến cho anh quá nhiều điều bất ngờ, mới một thời gian ngắn không gặp nhau, cuộc sống của Kính Huyễn lại thay đổi nhanh đến nỗi chóng mặt như vậy?
“Một lời khó nói hết, bây giờ để Mật Nhu dẫn em về là được, khi nào có thời gian em sẽ kể cho anh nghe." Kính Huyễn nhìn khát vọng biết đáp án của Tiêu, bất đắc dĩ cười nói, hiện tại bây giờ cô cũng không biết nên nói như thế nào.
“Vậy em có thể nói cho anh biết làm sao có thể tìm gặp được em, chẳng lẽ muốn rủ em ra ngoài ăn cơm cũng không có cơ hội à? Nha đầu này, có phải lại gây nên việc gì nữa đúng không." Tiêu gõ nhẹ lên trán Kính Huyễn, giống như tình cảm yêu thương quan tâm của anh trai dành cho em gái.
“Vậy điện thoại dùng để làm gì, chẳng lẽ anh quên mất số điện thoại của em hay sao?" Kính huyễn buồn cười nhìn Tiêu, tức giận nói.
“Anh làm sao dám quên số điện thoại của em được, còn một việc nữa, anh vừa nghĩ tới đang muốn hỏi em." Tiêu nói đến một nửa lại nhớ đến một điều gì đó, nhìn Kính Huyễn hỏi.
“Chuyện gì? Làm gì nhìn em như vậy?" Kính Huyễn nhìn Tiêu đau lòng nhìn cô, trong lòng vô cùng ngây ngô, không biết lại xảy ra chuyện gì.
“Em có thể nói cho anh biết, vì sao mà chân em lại bao bọc giống như một bọc bánh chưng vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu đau lòng, ánh mắt từ từ dời về phía cái chân bị thương của Kính Huyễn, không biết Kính Huyễn như thế làm sao có thể chăm sóc tốt cho thân thể chính mình, anh vừa về nước lại nhìn thấy Kính Huyễn xảy ra nhiều vấn đề.
“Hì hì cái này là do không cẩn thận nên ngã cầu thang, không có chuyện gì hết." Theo bản năng Kính Huyễn nhìn lại cái chân bị thương của chính mình, lúng túng trả lời sự quan tâm của Tiêu.
“Em thật đúng là không cẩn thận, anh nhớ là phòng làm việc của em tận lầu mười mấy, sao không có chuyện gì lại đi bộ cầu thang? Còn không cẩn thận té bị thương như vậy?" Rõ ràng cho thấy giọng điệu không tin, Tiêu nhìn thấy Kính Huyễn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của mình, cũng biết nhất định Kính Huyễn không nói thật, quen biết cô nhiều năm như vậy, nhìn sơ qua cũng biết, nếu không anh không đáng làm người.
“Anh cũng không nên làm khó Kính Huyễn, chân cô ấy bị thương cũng một phần do lỗi của tôi." Húc Nhật nhìn Kính Huyễn bị Tiêu hỏi không biết trả lời làm sao, áy náy đứng lên đi tới bên cạnh Kính Huyễn giúp cô giải vây.
“Các người sao lại phức tạp như vậy, anh nói chân Kính Huyễn bị thương anh cũng có trách nhiệm, vậy là anh là người làm cô ấy bị thương." Bộ dạng Tiêu giống như anh trai đang bảo vệ em gái, không khách khí đứng trước mặt hỏi tội Húc Nhật.
“Aiya, chuyện không liên quan đến Húc Nhật, đừng nói phức tạp hóa chuyện này, em đã nói là do em không cẩn thận nên ngã xuống, không nên hỏi nhiều như vậy." Kính Huyễn không hy vọng khiến Tiêu biết chuyện Diêm Hỏa là ba của hai đứa nhỏ, nhất định với tính cách của anh, anh sẽ xông tới trước mặt đánh Diêm Hỏa trước, sau đó mới từ từ ngồi xuống nói chuyện.
“Kính huyễn em cứ ngồi qua một bên, đây là chuyện của đàn ông, em không cần nhúng tay vào." Tiêu có chuyện riêng cần nói, dùng hai tay đè mạnh để Kính Huyễn ngồi yên trên ghế, bản thân mình đứng bên cạnh Húc Nhật, chờ Húc Nhật mở miệng giải thích.
“Nói đi, không cần để ý Kính Huyễn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tiêu tin tưởng trực giác của chính mình, lần này Kính Huyễn xảy ra nhiều chuyện như vậy, hẳn không phải tất cả đều là trùng hợp chứ?
“Bởi vì ngày đó tôi cùng Diêm Hỏa đánh nhau trên cầu thang, Kính Huyễn vì muốn ngăn cản hai chúng tôi, mới không cẩn thận không nhìn cầu thang mà té xuống, Kính Huyễn bị thương tôi cũng chịu một nửa trách nhiệm." Húc Nhật càng nói càng cảm thấy áy náy, nếu không phải do anh nhất thời kích động, Kính Huyễn cũng sẽ không bị thương.
“Diêm hỏa, anh nói Diêm Hỏa, có phải là Diêm Hỏa tổng giám đốc tập đoàn Ảnh Hỏa? Hay là tên người trùng nhau?" Tiêu nghe tên tuổi Diêm Hỏa, liền nghĩ đến Diêm Hỏa kẻ cũng giống như bản thân mình, không thua kém gì về mặc ăn chơi cùng phụ nữ, chỉ khác một điều là tên không giống nhau mà thôi?
“Đúng vậy, chính là Diêm Hỏa." Húc Nhật gật đầu một cái, hướng về phía nghi ngờ của Tiêu thành thật trả lời.
“Kính Huyễn lúc nào thì quen biết Diêm Hỏa? Chẳng lẽ Kính Huyễn là đối tượng Diêm Hỏa muốn hướng đến, sau đó bỏ rơi Kính Huyễn, anh đã giúp Kính Huyễn hả giận." Tiêu phát huy trí tưởng tượng vô cùng phong phú của mình, phỏng đoán chuyện tình giữa Diêm Hỏa và Kính Huyễn.
“Anh nghĩ xa xôi cái gì đó, em đánh cho anh bớt những suy nghĩ lung tung kỳ quái." Mật Nhu không nhịn được, cắt đứt những suy nghĩ kỳ quái trong đầu Tiêu.
“Nếu không phải như vậy thì là thế nào? Em nói cho anh nghe thử đi." Tiêu nhìn Mật Nhu cười rực rỡ, muốn từ Mật Nhu lấy được 1 chút tin tức.
“Diêm Hỏa chính là ba của hai đứa nhóc nhà Kính Huyễn, bây giờ anh đã hiểu vì sao tôi lại cãi nhau với anh ta, thậm chí còn không cẩn thận làm tổn thương Kính Huyễn." Húc Nhật không nhịn được nói, sau khi nói ra anh bắt đầu cảm thấy hối hận, nhìn thấy nét mặt Tiêu xanh mét, tay nắm thành quả đấm, bộ dạng giống như muốn xông ra ngoài tìm kiếm Diêm Hỏa, đem Diêm Hỏa đánh cho một trận.
“Không quan tâm anh tin hay không, bữa cơm này tôi không muốn ăn nữa, mọi người cứ từ từ ăn, tôi muốn đi về." Kính Huyễn đối mặt nói với mọi người, chịu không nổi muốn rời khỏi, cầm lên túi xách đặt bên cạnh vượt qua Tiêu rời đi.
“Anh đưa em về, anh biết nhà của em, mà đã lâu rồi chưa gặp hai tiểu tử kia, cũng muốn đến thăm bọn chúng một lát." Tiêu cầm tay Kính Huyễn, nhìn Kính Huyễn cười ngọt ngào, nếu Kính Huyễn đã không muốn nói, tốt nhất không nên miễn cưỡng ép buộc cô.
“Khiến anh thất vọng rồi, hiện tại em không ở nơi đó nữa, đã ở chỗ khác, còn nữa... bọn trẻ cũng bị mang đi, có thể qua mấy tháng mới trở về." Kính Huyễn vừa nói tình cảnh bây giờ của cô, bất đắc dĩ hai bảo bối mới rời cô đi, nhưng chưa tới hai ngày cô đã cảm thấy nhớ.
“Hai tiểu bảo bối bị mang đi? Chỗ ở của em cũng đổi? Anh mới đi nước ngoài chưa đầy một tháng mà sao em cái gì cũng thay đổi vậy?" Tiêu cảm thấy hôm nay Kính Huyễn mang đến cho anh quá nhiều điều bất ngờ, mới một thời gian ngắn không gặp nhau, cuộc sống của Kính Huyễn lại thay đổi nhanh đến nỗi chóng mặt như vậy?
“Một lời khó nói hết, bây giờ để Mật Nhu dẫn em về là được, khi nào có thời gian em sẽ kể cho anh nghe." Kính Huyễn nhìn khát vọng biết đáp án của Tiêu, bất đắc dĩ cười nói, hiện tại bây giờ cô cũng không biết nên nói như thế nào.
“Vậy em có thể nói cho anh biết làm sao có thể tìm gặp được em, chẳng lẽ muốn rủ em ra ngoài ăn cơm cũng không có cơ hội à? Nha đầu này, có phải lại gây nên việc gì nữa đúng không." Tiêu gõ nhẹ lên trán Kính Huyễn, giống như tình cảm yêu thương quan tâm của anh trai dành cho em gái.
“Vậy điện thoại dùng để làm gì, chẳng lẽ anh quên mất số điện thoại của em hay sao?" Kính huyễn buồn cười nhìn Tiêu, tức giận nói.
“Anh làm sao dám quên số điện thoại của em được, còn một việc nữa, anh vừa nghĩ tới đang muốn hỏi em." Tiêu nói đến một nửa lại nhớ đến một điều gì đó, nhìn Kính Huyễn hỏi.
“Chuyện gì? Làm gì nhìn em như vậy?" Kính Huyễn nhìn Tiêu đau lòng nhìn cô, trong lòng vô cùng ngây ngô, không biết lại xảy ra chuyện gì.
“Em có thể nói cho anh biết, vì sao mà chân em lại bao bọc giống như một bọc bánh chưng vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu đau lòng, ánh mắt từ từ dời về phía cái chân bị thương của Kính Huyễn, không biết Kính Huyễn như thế làm sao có thể chăm sóc tốt cho thân thể chính mình, anh vừa về nước lại nhìn thấy Kính Huyễn xảy ra nhiều vấn đề.
“Hì hì cái này là do không cẩn thận nên ngã cầu thang, không có chuyện gì hết." Theo bản năng Kính Huyễn nhìn lại cái chân bị thương của chính mình, lúng túng trả lời sự quan tâm của Tiêu.
“Em thật đúng là không cẩn thận, anh nhớ là phòng làm việc của em tận lầu mười mấy, sao không có chuyện gì lại đi bộ cầu thang? Còn không cẩn thận té bị thương như vậy?" Rõ ràng cho thấy giọng điệu không tin, Tiêu nhìn thấy Kính Huyễn không dám nhìn thẳng vào hai mắt của mình, cũng biết nhất định Kính Huyễn không nói thật, quen biết cô nhiều năm như vậy, nhìn sơ qua cũng biết, nếu không anh không đáng làm người.
“Anh cũng không nên làm khó Kính Huyễn, chân cô ấy bị thương cũng một phần do lỗi của tôi." Húc Nhật nhìn Kính Huyễn bị Tiêu hỏi không biết trả lời làm sao, áy náy đứng lên đi tới bên cạnh Kính Huyễn giúp cô giải vây.
“Các người sao lại phức tạp như vậy, anh nói chân Kính Huyễn bị thương anh cũng có trách nhiệm, vậy là anh là người làm cô ấy bị thương." Bộ dạng Tiêu giống như anh trai đang bảo vệ em gái, không khách khí đứng trước mặt hỏi tội Húc Nhật.
“Aiya, chuyện không liên quan đến Húc Nhật, đừng nói phức tạp hóa chuyện này, em đã nói là do em không cẩn thận nên ngã xuống, không nên hỏi nhiều như vậy." Kính Huyễn không hy vọng khiến Tiêu biết chuyện Diêm Hỏa là ba của hai đứa nhỏ, nhất định với tính cách của anh, anh sẽ xông tới trước mặt đánh Diêm Hỏa trước, sau đó mới từ từ ngồi xuống nói chuyện.
“Kính huyễn em cứ ngồi qua một bên, đây là chuyện của đàn ông, em không cần nhúng tay vào." Tiêu có chuyện riêng cần nói, dùng hai tay đè mạnh để Kính Huyễn ngồi yên trên ghế, bản thân mình đứng bên cạnh Húc Nhật, chờ Húc Nhật mở miệng giải thích.
“Nói đi, không cần để ý Kính Huyễn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tiêu tin tưởng trực giác của chính mình, lần này Kính Huyễn xảy ra nhiều chuyện như vậy, hẳn không phải tất cả đều là trùng hợp chứ?
“Bởi vì ngày đó tôi cùng Diêm Hỏa đánh nhau trên cầu thang, Kính Huyễn vì muốn ngăn cản hai chúng tôi, mới không cẩn thận không nhìn cầu thang mà té xuống, Kính Huyễn bị thương tôi cũng chịu một nửa trách nhiệm." Húc Nhật càng nói càng cảm thấy áy náy, nếu không phải do anh nhất thời kích động, Kính Huyễn cũng sẽ không bị thương.
“Diêm hỏa, anh nói Diêm Hỏa, có phải là Diêm Hỏa tổng giám đốc tập đoàn Ảnh Hỏa? Hay là tên người trùng nhau?" Tiêu nghe tên tuổi Diêm Hỏa, liền nghĩ đến Diêm Hỏa kẻ cũng giống như bản thân mình, không thua kém gì về mặc ăn chơi cùng phụ nữ, chỉ khác một điều là tên không giống nhau mà thôi?
“Đúng vậy, chính là Diêm Hỏa." Húc Nhật gật đầu một cái, hướng về phía nghi ngờ của Tiêu thành thật trả lời.
“Kính Huyễn lúc nào thì quen biết Diêm Hỏa? Chẳng lẽ Kính Huyễn là đối tượng Diêm Hỏa muốn hướng đến, sau đó bỏ rơi Kính Huyễn, anh đã giúp Kính Huyễn hả giận." Tiêu phát huy trí tưởng tượng vô cùng phong phú của mình, phỏng đoán chuyện tình giữa Diêm Hỏa và Kính Huyễn.
“Anh nghĩ xa xôi cái gì đó, em đánh cho anh bớt những suy nghĩ lung tung kỳ quái." Mật Nhu không nhịn được, cắt đứt những suy nghĩ kỳ quái trong đầu Tiêu.
“Nếu không phải như vậy thì là thế nào? Em nói cho anh nghe thử đi." Tiêu nhìn Mật Nhu cười rực rỡ, muốn từ Mật Nhu lấy được 1 chút tin tức.
“Diêm Hỏa chính là ba của hai đứa nhóc nhà Kính Huyễn, bây giờ anh đã hiểu vì sao tôi lại cãi nhau với anh ta, thậm chí còn không cẩn thận làm tổn thương Kính Huyễn." Húc Nhật không nhịn được nói, sau khi nói ra anh bắt đầu cảm thấy hối hận, nhìn thấy nét mặt Tiêu xanh mét, tay nắm thành quả đấm, bộ dạng giống như muốn xông ra ngoài tìm kiếm Diêm Hỏa, đem Diêm Hỏa đánh cho một trận.
Tác giả :
Tâm Đào