Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Chương 86: Chỉ còn lại thế giới của hai người
“Phương pháp gì, con nói bà nghe thử coi nào" Mẹ Diêm ôm Đình bảo bối vào lòng hỏi, bất kể là phương pháp gì bà đều cũng muốn thử.
“Chính là chúng ta phải tạo cho hai người bọn họ có nhiều cơ hội ở chung với nhau hơn, như vậy tình cảm của hai người họ mới có thể tăng lên." Đình bảo bối ra vẻ rất am hiểu chuyện tình yêu nói, cũng không thể nào tưởng tượng được đây là đứa trẻ chỉ mới năm tuổi.
“Phương pháp này dường như là được đấy. Nếu không, mẹ à, hay là chúng ta về trước có được hay không, lưu lại không gian này cho bọn chúng" Mẹ Diêm cảm thấy Đình bảo bối nói nghe cũng có lý, nên xoay đầu hỏi ý kiến của bà nội Diêm.
“Vậy chúng ta mang hai tiểu bảo bối này về theo cũng tốt lắm, ở bên kia buồn như vậy, có hai tiểu bảo bối theo thì sẽ khác" Bà nội Diêm vừa nghĩ tới sẽ quay về Newyork, bên kia rất buồn chán không có gì thú vị hết, đã không muốn trở về rồi, nếu như có hai tiểu bảo bối đi về theo thì vui biết mấy.
“Tốt mang hai tiểu bảo bối về cho ông của chúng xem, không biết biểu tình của ông ấy sẽ như thế nào nữa, nhất định là cười vui lắm" Mẹ Diêm vừa nghĩ tới ông xã mình vốn là người trầm tĩnh nhất định là khi nhìn thấy hai tiểu bảo bối sẽ rất kinh ngạc lắm đây.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, con mau kêu Thím Trương thu dọn hành lý của chúng ta nhanh đi, chúng ta lập tức đi liền" Bà nội Diêm hưng phấn nói, đứng lên lôi kéo hai tiểu bảo bối đi ra ngoài.
“Chúng ta sẽ đi đâu vậy, bà cụ nội" Đình bảo bối đứng giữa hai người, nghe hai người lớn bọn họ bàn chuyện mà như đứa trẻ, thật sự là tò mò mà.
“Chúng ta sẽ ra nước ngoài, đến đó bà cụ nội sẽ mang các con đi đến những nơi mới lạ để chơi, còn nơi này thì để lại cho ba mẹ các con ở là được rồi" Bà nội Diêm vui vẻ nói xong, trong đầu đã lên kế hoạch xong hết mọi nơi muốn đi rồi.
“Cái gì, hai người muốn dẫn theo hai tiểu bảo bối cùng nhau trở về?" Kính Huyễn kinh ngạc nhìn hai vị trưởng bối cười rất tươi, đây rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy.
“Đúng vậy con không có nghe lầm, chúng ta muốn dẫn hai tiểu bảo bối đi gặp ông của bọn nó, những ngày kế tiếp hai người các con cứ sống bình thường đi, không cần phải lo lắng cho hai tiểu bảo bối đâu" Mẹ Diêm nhìn Kính Huyễn bộ dạng lo lắng nói, vui vẻ nói.
“Không được, hai tiểu bảo bối đi rồi thì con sẽ phải làm như thế nào đây, còn nữa... hai tiểu bảo bối còn đi học nữa, với lại bọn chúng ở bên đó sẽ không quen đâu" Kính Huyễn nói gì cũng không thể nào lay chuyển được ý định của hai vị trưởng bối quyết phải mang hai tiểu bảo bối đi. Chuyến này không biết là đi bao lâu, ba người bọn họ chưa bao giờ tách ra lâu như vậy, cô sẽ rất nhớ bọn chúng.
“Con không cần phải lo lắng, bên Newyork cũng có nhiều trường học tốt, giao cho chúng ta, con yên tâm đi, Thím Trương thu thập hành lý xong chưa, vậy chúng ta đi trước đây, không cần tiễn chúng ta." Bà nội Diêm thấy Thím Trương đem hành lý chất lên xe, đi theo Kính Huyễn nói mấy câu liền mang theo hai tiểu bảo bối rời đi, hơn nữa người vui nhất có lẽ là hai tiểu bảo bối chúng cười rất vui vẻ.
“Trời ơi, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, có ai có thể nói cho tôi biết hay không, có phải là tôi đang nằm mơ phải không?" Kính Huyễn gào khóc nói, chuyện này có phải hay không là quá nhanh.
“Thiếu gia, trong tủ lạnh chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn trong vòng một tuần lễ, phu nhân cũng đã cho tất cả người làm nghĩ một tuần lễ, tiếp theo là bắt đầu bây giờ phòng này chính là nơi mà hai người phải cùng nhau sống chung. Tôi cũng rất lâu không về thăm nhà rồi, thôi tôi đi trước đây" Thím Trương vui vẻ đứng trước mặt Diêm Hỏa nói ra tin tức tàn nhẫn này.
“Cái gì người giúp việc đều nghỉ hết rồi? Vậy chúng tôi sinh hoạt như thế nào đây? Mẹ tôi rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy?" Diêm Hỏa nghe những lời Thím Trương nói xong, lúc này mới phát hiện ra vốn là có mấy người quét dọn phòng khách nay lại không thấy đâu hết, căn phòng dường như trở nên trống rỗng.
“Phu nhân nói là muốn bồi dưỡng tình cảm của hai người cho thật tốt, cho nên liền đem những người không có nhiệm vụ gì kêu về nhà hết, hai tháng sau trở lại làm việc" Thím Trương tốt bụng trả lời những vấn đề làm cho Diêm Hỏa khổ não.
“Hai tháng sau mới trở về, không phải cả căn nhà này sẽ loạn lên hết cả sao" Diêm Hỏa thật sự khó mà tưởng tượng được cái cảnh mình sẽ ở trong một căn phòng không được quét dọn, mỗi ngày sẽ hít thở trong căn phòng đầy bụi bậm, không thể nào chịu được.
“Phu nhân nói đó là chuyện của cậu, phu nhân là người đem tôi tới đây, như vậy thiếu gia, tôi cũng phải đi rồi" Thím Trương không chờ xem phản ứng của Diêm Hỏa cũng rời đi, cả căn phòng lớn bây giờ chỉ còn lại hai người Kính Huyễn và Diêm Hỏa mà thôi.
“Tôi đói bụng rồi, anh trước hết đi nấu cái gì đó cho tôi ăn đi" Không biết là đã trải qua bao lâu không có nói chuyện, Kính Huyễn sờ sờ cái bụng mình không khách khí kêu Diêm Hỏa đi nấu cái gì đó cho cô ăn.
“Được rồi, em chờ anh một chút" Kính Huyễn cũng đã lên tiếng, Diêm Hỏa đành phải xắn tay áo lên đi vào trong bếp làm một người đàn ông tốt.
“Thoạt nhìn không tệ lắm, nhưng không biết ăn vào mùi vị sẽ như thế nào đây" Kính Huyễn thoạt nhìn những món ăn trên bàn nhìn đẹp và ngon mắt, nhưng không biết ăn vào sẽ có mùi vị gì đây.
“Em yên tâm đi, bảo đảm sau khi em ăn xong em sẽ mê tay nghề của anh" Diêm Hỏa đối với tay nghề nấu nướng của mình rất có tự tin, nên không sợ mà ở trước mặt Kính Huyễn kheo khoang.
“Tôi phải ăn mới biết được, lỡ như nhìn ngon mắt mà ăn vào không ngon thì sao" Kính Huyễn thận trọng gấp một miếng thịt ăn, ở trong miệng nhai nhai, ngồi đối diện Diêm Hỏa nhìn Kính Huyễn ăn không nói gì, cũng không khỏi hoài nghi tài nấu nướng của mình.
“Như thế nào, bộ dạng của em như thế này là sao rốt cuộc là có ngon hay không" Diêm Hỏa lo lắng hỏi. Dù sao trước đây đều là tự làm cho mình ăn, vẫn chưa có người nào được ăn thử đồ ăn do anh nấu, nên không biết khẩu vị như thế nào nữa.
“Vẫn không nghĩ tới là anh biết nấu ăn nha, cái này thật là ngon nha, hỏi thật làm sao anh lại biết nấu nhiều món ngon như vậy? Anh không giống những thiếu gia có tiền, không phải toàn chờ bưng cơm nước tới tận miệng sao?" Kính Huyễn không biết là trải qua bao lâu, mới chậm rãi mở miệng, đúng là ăn ngon thật, chỉ là cô thấy thật kỳ lạ tại sao Diêm Hỏa lại biết nấu nhiều món ngon như vậy, hơn nữa mỗi món đều rất ngon.
“Chính là chúng ta phải tạo cho hai người bọn họ có nhiều cơ hội ở chung với nhau hơn, như vậy tình cảm của hai người họ mới có thể tăng lên." Đình bảo bối ra vẻ rất am hiểu chuyện tình yêu nói, cũng không thể nào tưởng tượng được đây là đứa trẻ chỉ mới năm tuổi.
“Phương pháp này dường như là được đấy. Nếu không, mẹ à, hay là chúng ta về trước có được hay không, lưu lại không gian này cho bọn chúng" Mẹ Diêm cảm thấy Đình bảo bối nói nghe cũng có lý, nên xoay đầu hỏi ý kiến của bà nội Diêm.
“Vậy chúng ta mang hai tiểu bảo bối này về theo cũng tốt lắm, ở bên kia buồn như vậy, có hai tiểu bảo bối theo thì sẽ khác" Bà nội Diêm vừa nghĩ tới sẽ quay về Newyork, bên kia rất buồn chán không có gì thú vị hết, đã không muốn trở về rồi, nếu như có hai tiểu bảo bối đi về theo thì vui biết mấy.
“Tốt mang hai tiểu bảo bối về cho ông của chúng xem, không biết biểu tình của ông ấy sẽ như thế nào nữa, nhất định là cười vui lắm" Mẹ Diêm vừa nghĩ tới ông xã mình vốn là người trầm tĩnh nhất định là khi nhìn thấy hai tiểu bảo bối sẽ rất kinh ngạc lắm đây.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, con mau kêu Thím Trương thu dọn hành lý của chúng ta nhanh đi, chúng ta lập tức đi liền" Bà nội Diêm hưng phấn nói, đứng lên lôi kéo hai tiểu bảo bối đi ra ngoài.
“Chúng ta sẽ đi đâu vậy, bà cụ nội" Đình bảo bối đứng giữa hai người, nghe hai người lớn bọn họ bàn chuyện mà như đứa trẻ, thật sự là tò mò mà.
“Chúng ta sẽ ra nước ngoài, đến đó bà cụ nội sẽ mang các con đi đến những nơi mới lạ để chơi, còn nơi này thì để lại cho ba mẹ các con ở là được rồi" Bà nội Diêm vui vẻ nói xong, trong đầu đã lên kế hoạch xong hết mọi nơi muốn đi rồi.
“Cái gì, hai người muốn dẫn theo hai tiểu bảo bối cùng nhau trở về?" Kính Huyễn kinh ngạc nhìn hai vị trưởng bối cười rất tươi, đây rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy.
“Đúng vậy con không có nghe lầm, chúng ta muốn dẫn hai tiểu bảo bối đi gặp ông của bọn nó, những ngày kế tiếp hai người các con cứ sống bình thường đi, không cần phải lo lắng cho hai tiểu bảo bối đâu" Mẹ Diêm nhìn Kính Huyễn bộ dạng lo lắng nói, vui vẻ nói.
“Không được, hai tiểu bảo bối đi rồi thì con sẽ phải làm như thế nào đây, còn nữa... hai tiểu bảo bối còn đi học nữa, với lại bọn chúng ở bên đó sẽ không quen đâu" Kính Huyễn nói gì cũng không thể nào lay chuyển được ý định của hai vị trưởng bối quyết phải mang hai tiểu bảo bối đi. Chuyến này không biết là đi bao lâu, ba người bọn họ chưa bao giờ tách ra lâu như vậy, cô sẽ rất nhớ bọn chúng.
“Con không cần phải lo lắng, bên Newyork cũng có nhiều trường học tốt, giao cho chúng ta, con yên tâm đi, Thím Trương thu thập hành lý xong chưa, vậy chúng ta đi trước đây, không cần tiễn chúng ta." Bà nội Diêm thấy Thím Trương đem hành lý chất lên xe, đi theo Kính Huyễn nói mấy câu liền mang theo hai tiểu bảo bối rời đi, hơn nữa người vui nhất có lẽ là hai tiểu bảo bối chúng cười rất vui vẻ.
“Trời ơi, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, có ai có thể nói cho tôi biết hay không, có phải là tôi đang nằm mơ phải không?" Kính Huyễn gào khóc nói, chuyện này có phải hay không là quá nhanh.
“Thiếu gia, trong tủ lạnh chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn trong vòng một tuần lễ, phu nhân cũng đã cho tất cả người làm nghĩ một tuần lễ, tiếp theo là bắt đầu bây giờ phòng này chính là nơi mà hai người phải cùng nhau sống chung. Tôi cũng rất lâu không về thăm nhà rồi, thôi tôi đi trước đây" Thím Trương vui vẻ đứng trước mặt Diêm Hỏa nói ra tin tức tàn nhẫn này.
“Cái gì người giúp việc đều nghỉ hết rồi? Vậy chúng tôi sinh hoạt như thế nào đây? Mẹ tôi rốt cuộc là muốn làm cái gì vậy?" Diêm Hỏa nghe những lời Thím Trương nói xong, lúc này mới phát hiện ra vốn là có mấy người quét dọn phòng khách nay lại không thấy đâu hết, căn phòng dường như trở nên trống rỗng.
“Phu nhân nói là muốn bồi dưỡng tình cảm của hai người cho thật tốt, cho nên liền đem những người không có nhiệm vụ gì kêu về nhà hết, hai tháng sau trở lại làm việc" Thím Trương tốt bụng trả lời những vấn đề làm cho Diêm Hỏa khổ não.
“Hai tháng sau mới trở về, không phải cả căn nhà này sẽ loạn lên hết cả sao" Diêm Hỏa thật sự khó mà tưởng tượng được cái cảnh mình sẽ ở trong một căn phòng không được quét dọn, mỗi ngày sẽ hít thở trong căn phòng đầy bụi bậm, không thể nào chịu được.
“Phu nhân nói đó là chuyện của cậu, phu nhân là người đem tôi tới đây, như vậy thiếu gia, tôi cũng phải đi rồi" Thím Trương không chờ xem phản ứng của Diêm Hỏa cũng rời đi, cả căn phòng lớn bây giờ chỉ còn lại hai người Kính Huyễn và Diêm Hỏa mà thôi.
“Tôi đói bụng rồi, anh trước hết đi nấu cái gì đó cho tôi ăn đi" Không biết là đã trải qua bao lâu không có nói chuyện, Kính Huyễn sờ sờ cái bụng mình không khách khí kêu Diêm Hỏa đi nấu cái gì đó cho cô ăn.
“Được rồi, em chờ anh một chút" Kính Huyễn cũng đã lên tiếng, Diêm Hỏa đành phải xắn tay áo lên đi vào trong bếp làm một người đàn ông tốt.
“Thoạt nhìn không tệ lắm, nhưng không biết ăn vào mùi vị sẽ như thế nào đây" Kính Huyễn thoạt nhìn những món ăn trên bàn nhìn đẹp và ngon mắt, nhưng không biết ăn vào sẽ có mùi vị gì đây.
“Em yên tâm đi, bảo đảm sau khi em ăn xong em sẽ mê tay nghề của anh" Diêm Hỏa đối với tay nghề nấu nướng của mình rất có tự tin, nên không sợ mà ở trước mặt Kính Huyễn kheo khoang.
“Tôi phải ăn mới biết được, lỡ như nhìn ngon mắt mà ăn vào không ngon thì sao" Kính Huyễn thận trọng gấp một miếng thịt ăn, ở trong miệng nhai nhai, ngồi đối diện Diêm Hỏa nhìn Kính Huyễn ăn không nói gì, cũng không khỏi hoài nghi tài nấu nướng của mình.
“Như thế nào, bộ dạng của em như thế này là sao rốt cuộc là có ngon hay không" Diêm Hỏa lo lắng hỏi. Dù sao trước đây đều là tự làm cho mình ăn, vẫn chưa có người nào được ăn thử đồ ăn do anh nấu, nên không biết khẩu vị như thế nào nữa.
“Vẫn không nghĩ tới là anh biết nấu ăn nha, cái này thật là ngon nha, hỏi thật làm sao anh lại biết nấu nhiều món ngon như vậy? Anh không giống những thiếu gia có tiền, không phải toàn chờ bưng cơm nước tới tận miệng sao?" Kính Huyễn không biết là trải qua bao lâu, mới chậm rãi mở miệng, đúng là ăn ngon thật, chỉ là cô thấy thật kỳ lạ tại sao Diêm Hỏa lại biết nấu nhiều món ngon như vậy, hơn nữa mỗi món đều rất ngon.
Tác giả :
Tâm Đào