Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Chương 52: Bảo bối lo lắng
“Tôi có thể đối với anh yên tâm mới gọi là kỳ lạ, anh thay phụ nữ như thay quần áo, không biết sau khi có được cô ấy anh có trân trọng hay không." Húc Nhật không muốn dấu diếm mở miệng hỏi thẳng Diêm Hỏa. Đối với loại người như Diêm Hỏa anh làm sao có thể yên tâm?
“Cái anh này có ý gì hả? Những người phụ nữ kia đều là tự tìm đến tôi, căn bản cùng Kính Huyễn không phải một dạng, anh không thể nói chung như vậy." Diêm Hỏa vừa mới có một chút cảm tình đối với Húc Nhật bây giờ lại bị anh ta làm cho anh muốn bốc hỏa, người này thật là có năng lực chọc giận anh.
“Húc Nhật, Kính Huyễn đang ở chỗ nào? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Mật Nhu mới vừa ở nhà Kính Huyễn chơi với hai bảo bối, lại nhận được điện thoại Húc Nhật nói Kính Huyễn ngã cầu thang, lo lắng liền lập tức chạy tới bệnh viện.
“Còn chưa có đi ra đâu, chúng ta đi qua nhìn một chút." Húc Nhật sau khi nói xong mang theo Mật Nhu rời đi cũng không muốn để ý Diêm Hỏa.
“Chú, chú nói mẹ cháu sẽ không có chuyện gì chứ?" Bạch Đình vừa nghe đến Kính Huyễn bị thương, hai nhóc liền nhất quyết muốn đi theo Mật Nhu cùng đến thăm Kính Huyễn.
“Bé ngoan, mẹ cháu không có việc gì, mẹ không thể bỏ rơi các cháu đâu." Húc Nhật nhìn gương mặt giống y như Diêm Hỏa, trong lòng cũng tràn đầy cưng chiều.
“Chú, Hoan Hoan thật sự sợ hãi." Hoan bảo bối vừa nghe thấy mẹ của mình bị thương, sợ đến mức nước mắt đều muốn chảy xuống, hốc mắt cũng hơi đỏ, chẳng qua là quật cường không để cho nước mắt chảy xuống, bởi vì mẹ có nói con gái không thể tùy tiện khóc.
“Mẹ không có việc gì, chú ôm con đi nhìn mẹ được không?" Húc Nhật buông lỏng liền ôm lấy Bạch Hoan, mang theo Bạch Đình cùng Mật Nhu rời đi, không có nhìn lại phía sau mình, Diêm Hỏa con ngươi kia biểu tình đang lay động.
“Chờ một chút, hai đứa nhỏ này có phải là con của Kính Huyễn không?" Diêm Hỏa ngăn trước mặt Húc Nhật kinh ngạc hỏi, còn kéo Bạch Đình lại gần quan sát.
“Đúng vậy." Gương mặt Húc Nhật không chút thay đổi trả lời.
“Nếu đoán không sai, hai đứa nhỏ đều là con của tôi?" Cơ hồ Diêm Hỏa cười vui mừng muốn rơi lệ, thì ra là Kính Huyễn còn len lén giúp anh sinh hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy.
“Ai là con của ông, chúng tôi chỉ có mẹ, không cần cái gì gọi là ba ba. Còn nữa..., nhất định là ông không cẩn thận hại mẹ ngã cầu thang, ông là người xấu." Đình bảo bối nghĩ mẹ có thể là bị người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt cậu làm cho bị thương, cho nên đối với Diêm Hỏa giọng điệu nói chuyện đều có hàm ý.
“A! Thì ra ông chính là người hại mẹ ngã bị thương, người xấu, người xấu, tôi căm ghét ông." Hoan bảo bối nằm trong ngực Húc Nhật nghe thấy lời Đình bảo bối nói, liền hướng về Diêm Hỏa ánh mắt đầy chỉ trích, oán giận.
“Không phải như thế, các con hiểu lầm rồi." Hiện tại Diêm Hỏa có thể nói là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được, muốn hướng tới hai dứa trẻ giải thích, nhưng mà sự thật đúng là như vậy, cũng không biết phải nói như thế nào.
“Hừ! Hoan Hoan chúng ta không cần để ý ông ta, chúng ta đi nhìn mẹ." Ha ha "như vậy Hoan Hoan sẽ căm ghét ông ta, trong lòng Đình bảo bối vừa nghĩ tới ý đồ xấu, cậu chính là sợ Bạch Hoan dễ dàng bị dụ dỗ, cho nên mới phải cố ý nói Diêm Hỏa như vậy, quả nhiên, Hoan bảo bối ngây thơ lập tức liền bị lừa.
“Cái anh này có ý gì hả? Những người phụ nữ kia đều là tự tìm đến tôi, căn bản cùng Kính Huyễn không phải một dạng, anh không thể nói chung như vậy." Diêm Hỏa vừa mới có một chút cảm tình đối với Húc Nhật bây giờ lại bị anh ta làm cho anh muốn bốc hỏa, người này thật là có năng lực chọc giận anh.
“Húc Nhật, Kính Huyễn đang ở chỗ nào? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Mật Nhu mới vừa ở nhà Kính Huyễn chơi với hai bảo bối, lại nhận được điện thoại Húc Nhật nói Kính Huyễn ngã cầu thang, lo lắng liền lập tức chạy tới bệnh viện.
“Còn chưa có đi ra đâu, chúng ta đi qua nhìn một chút." Húc Nhật sau khi nói xong mang theo Mật Nhu rời đi cũng không muốn để ý Diêm Hỏa.
“Chú, chú nói mẹ cháu sẽ không có chuyện gì chứ?" Bạch Đình vừa nghe đến Kính Huyễn bị thương, hai nhóc liền nhất quyết muốn đi theo Mật Nhu cùng đến thăm Kính Huyễn.
“Bé ngoan, mẹ cháu không có việc gì, mẹ không thể bỏ rơi các cháu đâu." Húc Nhật nhìn gương mặt giống y như Diêm Hỏa, trong lòng cũng tràn đầy cưng chiều.
“Chú, Hoan Hoan thật sự sợ hãi." Hoan bảo bối vừa nghe thấy mẹ của mình bị thương, sợ đến mức nước mắt đều muốn chảy xuống, hốc mắt cũng hơi đỏ, chẳng qua là quật cường không để cho nước mắt chảy xuống, bởi vì mẹ có nói con gái không thể tùy tiện khóc.
“Mẹ không có việc gì, chú ôm con đi nhìn mẹ được không?" Húc Nhật buông lỏng liền ôm lấy Bạch Hoan, mang theo Bạch Đình cùng Mật Nhu rời đi, không có nhìn lại phía sau mình, Diêm Hỏa con ngươi kia biểu tình đang lay động.
“Chờ một chút, hai đứa nhỏ này có phải là con của Kính Huyễn không?" Diêm Hỏa ngăn trước mặt Húc Nhật kinh ngạc hỏi, còn kéo Bạch Đình lại gần quan sát.
“Đúng vậy." Gương mặt Húc Nhật không chút thay đổi trả lời.
“Nếu đoán không sai, hai đứa nhỏ đều là con của tôi?" Cơ hồ Diêm Hỏa cười vui mừng muốn rơi lệ, thì ra là Kính Huyễn còn len lén giúp anh sinh hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy.
“Ai là con của ông, chúng tôi chỉ có mẹ, không cần cái gì gọi là ba ba. Còn nữa..., nhất định là ông không cẩn thận hại mẹ ngã cầu thang, ông là người xấu." Đình bảo bối nghĩ mẹ có thể là bị người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt cậu làm cho bị thương, cho nên đối với Diêm Hỏa giọng điệu nói chuyện đều có hàm ý.
“A! Thì ra ông chính là người hại mẹ ngã bị thương, người xấu, người xấu, tôi căm ghét ông." Hoan bảo bối nằm trong ngực Húc Nhật nghe thấy lời Đình bảo bối nói, liền hướng về Diêm Hỏa ánh mắt đầy chỉ trích, oán giận.
“Không phải như thế, các con hiểu lầm rồi." Hiện tại Diêm Hỏa có thể nói là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được, muốn hướng tới hai dứa trẻ giải thích, nhưng mà sự thật đúng là như vậy, cũng không biết phải nói như thế nào.
“Hừ! Hoan Hoan chúng ta không cần để ý ông ta, chúng ta đi nhìn mẹ." Ha ha "như vậy Hoan Hoan sẽ căm ghét ông ta, trong lòng Đình bảo bối vừa nghĩ tới ý đồ xấu, cậu chính là sợ Bạch Hoan dễ dàng bị dụ dỗ, cho nên mới phải cố ý nói Diêm Hỏa như vậy, quả nhiên, Hoan bảo bối ngây thơ lập tức liền bị lừa.
Tác giả :
Tâm Đào