Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối
Chương 109: Bàn chuyện kết hôn 2
Trên mặt Đường Long, cũng một hồi lúng túng. Anh làm một cái mặt quỷ với Công chúa Phượng, cười nói."Công chúa Phượng, con nhìn thấy hết rồi à!"
Đường Thương Long nhìn một chút công chúa Phượng đáng yêu, nhìn lại một chút khuôn mặt Mật Đường đỏ bừng. Ông liền nở nụ cười, tiếp tục đề tài mới vừa rồi."Bà ngoại thái tử Long à, bà cảm thấy Trung thu như thế nào?"
Trung thu? Thế không phải là đợi một tháng nữa sao? bên trong lòng của Đường Long, có chút không tình nguyện. Anh đang muốn mở miệng, Mật Đường gắp một món ăn, ngăn chận cái miệng của anh lại."A Long, anh nếm thử món ăn này một chút, mùi vị không tệ nha." Vừa nói, vừa ý bảo anh không nên nói nữa. Đường Long nhai nhai món ăn, đem lời trong bụng nuốt xuống. Cô bé này, thật là bá đạo! Cô đến Đường gia, ngay cả một chút quyền lợi lên tiếng anh cũng không có! Đây chính là hạnh phúc và bi ai của người có vợ đây!
"Đường tiên sinh, chuyện này, cứ theo như ông nói đi!" Đậu Ngọc Nga cảm thấy, mặc dù một tháng có chút vội vàng, nhưng cũng đủ. Thật ra thì bà cho rằng tháng chín không tồi. Nhưng nhìn Đường Long lòng như lửa đốt, bà cũng ngượng ngùng, không lên tiếng!
"Tiết Trung thu, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải chuẩn bị. A Long, con mang Mật Đường đi mua đồ trang sức kết hôn, sau đó đến tiệm áo cưới. Sửa sang lại nhà cửa! In thiệp mời, đặt tiệc cưới! Những chuyện này, giao cho cha cùng A Trung là được rồi." Đường Thương Long giao việc.
"Vâng." Đường Long đáp ứng một tiếng, coi như là đồng ý tất cả.
"Cha, con ăn xong rồi." thái tử Long chùi miệng một cái, đứng lên, nhìn Đường Long nói."Chúng ta có thể lên đường chưa ạ?"
"Con cũng ăn xong. Cha, chúng ta đi thôi!" công chúa Phượng nhảy xuống ghế, xoay người chạy ra khỏi phòng khách. Đường Long cũng đứng lên, tạm biệt mọi người."Con đưa hai đứa đi học trước. Sau đó đến công ty làm việc."
"Đi đường cẩn thận." Mật Đường đứng lên, tiễn đến ngoài cửa. Nhìn cha con ba người vừa nói vừa cười, trong lòng Mật Đường dâng lên từng tia hạnh phúc. Cô hạnh phúc đồng thời cũng có chút lo lắng! Không phải là cô quá ích kỷ chứ? Vì hạnh phúc của mình mà tổn thương Tiêu Tử Phượng.
Tiêu Tử Phượng có thể chịu được hay không? Cô có nên quay về nhà không?
Thái tử Long cùng công chúa Phượng ngồi trên chiếc xe sang trọng của Đường Long, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn!
"Cha, ngồi xe của cha thật sướng....! Cứ nghĩ đến chuyện cùng Mật Đường bảo bối chen lên xe buýt, con liền nhức đầu. Một mình mẹ mang theo hai đứa con, luôn chen không nổi. Lúc nào cũng phải đợi người khác lên hết, mới có thể đến lượt!" công chúa Phượng nhớ tới lúc chen lên xe buýt, vẫn cảm thấy rất giận phẫn.
"Công chúa Phượng, cha sẽ không bao giờ để cho các con chen lên xe buýt nữa. Về sau, nếu không có chuyện gì đặc biệt, mỗi ngày cha đều sẽ đưa các con đi học!" ánh mắt của Đường Long, có chút ướt át. mặc dù Mật Đường không nói với anh chuyện nuôi dạy con cái rất khổ cực, nhưng anh biết, anh đã để mẹ con cô chịu thiệt rất nhiều.
"Ha ha, chúng ta không cần chen lên xe buýt nữa!" công chúa Phượng hưng phấn mà nói."Thái tử Long, nếu ai nhìn thấy chúng ta có cha đẹp trai thế này, lại còn ngồi xe con nữa, ai dám xem thường hai chúng ta nhở?"
"Ai dám xem thường thái tử Long cùng Công chúa Phượng, cẩn thận cha đập chết người đó!" Hai đứa bé nhỏ như vậy, trời ạ, nhất định là bị người ta chỉ trỏ không ít. Có lẽ, Mật Đường còn sống được hơn hai đứa bé này. Từ nay về sau, anh nhất định phải bảo vệ tốt mẹ con bọn họ, không bao giờ để cho bọn họ bị thương tổn!
"Cha, đến rồi." Nảy giờ không nói gì, thái tử Long vừa nhìn thấy cổng trường học, rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
"Thái tử Long, anh nhìn kìa, nó đấy." công chúa Phượng chỉ vào một thằng nhóc xách cặp.
"Cha, chính là nó, nó mắng con không có cha." Đường Long vừa ôm thái tử Long xuống, vừa nghe nó kể lể. Vừa nhìn thấy thái tử Long mặc bộ đồ mới tinh, từ một chiếc xe ôtô hào hoa xuống, mọi người xung quanh trợn mắt há miệng.
"Cha, bái bai." Một thân váy công chúa, công chúa Phượng cố ý hôn lên má Đường Long, để mọi người biết bé cũng có cha!
"Thái tử Long, Công chúa Phượng. Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã xuống. Tan giờ học, chờ cha nhé. Đến lúc đó, cha tới đón bọn con!" Đường Long nhìn thấy vẻ sửng sốt của người khác, cố ý lớn tiếng nói.
"Cha, hẹn gặp lại." thái tử Long ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía trường học. Bên cạnh bé, truyền đến giọng nói rõ ràng."Thái tử Long, cha cậu thật đẹp trai!"
"Đương nhiên." thái tử Long tự hào nói một tiếng, lôi kéo công chúa Phượng đi vào trường học.
Lương Bích Ngọc chờ Tiêu Tử Phượng ngủ xong, liền lặng lẽ ra khỏi cửa. Bà lái một chiếc xe, chạy thẳng tới địa điểm đã định để gặp Lô Thanh Vân! Nếu không trông chờ được vào Tiêu Thính Quân, thì bà đi tìm Lô Thanh Vân cho thỏa đáng! Lô Thanh Vân, dù sao cũng là cha ruột của Tiêu Tử Phượng. Con gái gặp phải chuyện bất bình, ông không thể ngồi nhìn được!
Lương Bích Ngọc lòng như lửa đốt đi tới quán trọ, căn bản không có chú ý tới sau lưng có người theo dõi.
Một người đàn ông đeo kính đen, nhìn bóng lưng Lương Bích Ngọc, cười. Ông vừa cười, vừa tự nhủ."Người yêu gặp mặt, sẽ có trường hợp kích tình. Máy thu hình cùng máy ghi âm, nên phát huy tác dụng rồi! Ha ha, theo dõi lâu như vậy, rốt cuộc có thể hoàn thành nhiệm vụ!" người đàn ông đeo kính này, chính là thám tử tư mà Tiêu Thính Quân thuê.
Lương Bích Ngọc vừa thấy được Lô Thanh Vân, liền nhào tới trong ngực ông khóc lên."Thanh Vân, anh thấy tờ báo chưa! Con gái của chúng ta, bị Đường Long cùng mẹ con Đậu Ngọc Nga hại thảm rồi. Tối hôm qua, nó cả đêm không về nhà. Lúc nó ngủ, em nhìn thấy cả người nó đầy vết hôn. Nói không chừng tối ngày qua, nó đã bị người đàn ông hư hỏng nào cho làm hại rồi! Thanh Vân, Thanh Vân, anh nhất định phải giúp con gái hả giận!"
"Bích ngọc, chuyện này, đều tại em đấy! Nếu không phải lòng dạ đàn bà, con khốn Đậu Mật Đường kia đã sớm bị anh thịt rồi. Nó còn có cơ hội, đi theo Đường Long sao?" Lô Thanh Vân biết con gái chịu nhục, tâm tình tất nhiên vô cùng không tốt. Bất tri bất giác, oán giận lên đầu Lương Bích Ngọc.
"Cái gì? Anh nói đều tại em sao? Lô Thanh Vân, anh thật không có có lương tâm! Nếu em không nhịn nhục, hai đứa con anh có thể có cuộc sống như ngày hôm nay sao? Có phải bây giờ em đã già, anh không thích em rồi không?" Lương Bích Ngọc vừa nghe Lô Thanh Vân nói, giống như trách bà hại con gái vậy, lập tức phản bác.
Đường Thương Long nhìn một chút công chúa Phượng đáng yêu, nhìn lại một chút khuôn mặt Mật Đường đỏ bừng. Ông liền nở nụ cười, tiếp tục đề tài mới vừa rồi."Bà ngoại thái tử Long à, bà cảm thấy Trung thu như thế nào?"
Trung thu? Thế không phải là đợi một tháng nữa sao? bên trong lòng của Đường Long, có chút không tình nguyện. Anh đang muốn mở miệng, Mật Đường gắp một món ăn, ngăn chận cái miệng của anh lại."A Long, anh nếm thử món ăn này một chút, mùi vị không tệ nha." Vừa nói, vừa ý bảo anh không nên nói nữa. Đường Long nhai nhai món ăn, đem lời trong bụng nuốt xuống. Cô bé này, thật là bá đạo! Cô đến Đường gia, ngay cả một chút quyền lợi lên tiếng anh cũng không có! Đây chính là hạnh phúc và bi ai của người có vợ đây!
"Đường tiên sinh, chuyện này, cứ theo như ông nói đi!" Đậu Ngọc Nga cảm thấy, mặc dù một tháng có chút vội vàng, nhưng cũng đủ. Thật ra thì bà cho rằng tháng chín không tồi. Nhưng nhìn Đường Long lòng như lửa đốt, bà cũng ngượng ngùng, không lên tiếng!
"Tiết Trung thu, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải chuẩn bị. A Long, con mang Mật Đường đi mua đồ trang sức kết hôn, sau đó đến tiệm áo cưới. Sửa sang lại nhà cửa! In thiệp mời, đặt tiệc cưới! Những chuyện này, giao cho cha cùng A Trung là được rồi." Đường Thương Long giao việc.
"Vâng." Đường Long đáp ứng một tiếng, coi như là đồng ý tất cả.
"Cha, con ăn xong rồi." thái tử Long chùi miệng một cái, đứng lên, nhìn Đường Long nói."Chúng ta có thể lên đường chưa ạ?"
"Con cũng ăn xong. Cha, chúng ta đi thôi!" công chúa Phượng nhảy xuống ghế, xoay người chạy ra khỏi phòng khách. Đường Long cũng đứng lên, tạm biệt mọi người."Con đưa hai đứa đi học trước. Sau đó đến công ty làm việc."
"Đi đường cẩn thận." Mật Đường đứng lên, tiễn đến ngoài cửa. Nhìn cha con ba người vừa nói vừa cười, trong lòng Mật Đường dâng lên từng tia hạnh phúc. Cô hạnh phúc đồng thời cũng có chút lo lắng! Không phải là cô quá ích kỷ chứ? Vì hạnh phúc của mình mà tổn thương Tiêu Tử Phượng.
Tiêu Tử Phượng có thể chịu được hay không? Cô có nên quay về nhà không?
Thái tử Long cùng công chúa Phượng ngồi trên chiếc xe sang trọng của Đường Long, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn!
"Cha, ngồi xe của cha thật sướng....! Cứ nghĩ đến chuyện cùng Mật Đường bảo bối chen lên xe buýt, con liền nhức đầu. Một mình mẹ mang theo hai đứa con, luôn chen không nổi. Lúc nào cũng phải đợi người khác lên hết, mới có thể đến lượt!" công chúa Phượng nhớ tới lúc chen lên xe buýt, vẫn cảm thấy rất giận phẫn.
"Công chúa Phượng, cha sẽ không bao giờ để cho các con chen lên xe buýt nữa. Về sau, nếu không có chuyện gì đặc biệt, mỗi ngày cha đều sẽ đưa các con đi học!" ánh mắt của Đường Long, có chút ướt át. mặc dù Mật Đường không nói với anh chuyện nuôi dạy con cái rất khổ cực, nhưng anh biết, anh đã để mẹ con cô chịu thiệt rất nhiều.
"Ha ha, chúng ta không cần chen lên xe buýt nữa!" công chúa Phượng hưng phấn mà nói."Thái tử Long, nếu ai nhìn thấy chúng ta có cha đẹp trai thế này, lại còn ngồi xe con nữa, ai dám xem thường hai chúng ta nhở?"
"Ai dám xem thường thái tử Long cùng Công chúa Phượng, cẩn thận cha đập chết người đó!" Hai đứa bé nhỏ như vậy, trời ạ, nhất định là bị người ta chỉ trỏ không ít. Có lẽ, Mật Đường còn sống được hơn hai đứa bé này. Từ nay về sau, anh nhất định phải bảo vệ tốt mẹ con bọn họ, không bao giờ để cho bọn họ bị thương tổn!
"Cha, đến rồi." Nảy giờ không nói gì, thái tử Long vừa nhìn thấy cổng trường học, rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
"Thái tử Long, anh nhìn kìa, nó đấy." công chúa Phượng chỉ vào một thằng nhóc xách cặp.
"Cha, chính là nó, nó mắng con không có cha." Đường Long vừa ôm thái tử Long xuống, vừa nghe nó kể lể. Vừa nhìn thấy thái tử Long mặc bộ đồ mới tinh, từ một chiếc xe ôtô hào hoa xuống, mọi người xung quanh trợn mắt há miệng.
"Cha, bái bai." Một thân váy công chúa, công chúa Phượng cố ý hôn lên má Đường Long, để mọi người biết bé cũng có cha!
"Thái tử Long, Công chúa Phượng. Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã xuống. Tan giờ học, chờ cha nhé. Đến lúc đó, cha tới đón bọn con!" Đường Long nhìn thấy vẻ sửng sốt của người khác, cố ý lớn tiếng nói.
"Cha, hẹn gặp lại." thái tử Long ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía trường học. Bên cạnh bé, truyền đến giọng nói rõ ràng."Thái tử Long, cha cậu thật đẹp trai!"
"Đương nhiên." thái tử Long tự hào nói một tiếng, lôi kéo công chúa Phượng đi vào trường học.
Lương Bích Ngọc chờ Tiêu Tử Phượng ngủ xong, liền lặng lẽ ra khỏi cửa. Bà lái một chiếc xe, chạy thẳng tới địa điểm đã định để gặp Lô Thanh Vân! Nếu không trông chờ được vào Tiêu Thính Quân, thì bà đi tìm Lô Thanh Vân cho thỏa đáng! Lô Thanh Vân, dù sao cũng là cha ruột của Tiêu Tử Phượng. Con gái gặp phải chuyện bất bình, ông không thể ngồi nhìn được!
Lương Bích Ngọc lòng như lửa đốt đi tới quán trọ, căn bản không có chú ý tới sau lưng có người theo dõi.
Một người đàn ông đeo kính đen, nhìn bóng lưng Lương Bích Ngọc, cười. Ông vừa cười, vừa tự nhủ."Người yêu gặp mặt, sẽ có trường hợp kích tình. Máy thu hình cùng máy ghi âm, nên phát huy tác dụng rồi! Ha ha, theo dõi lâu như vậy, rốt cuộc có thể hoàn thành nhiệm vụ!" người đàn ông đeo kính này, chính là thám tử tư mà Tiêu Thính Quân thuê.
Lương Bích Ngọc vừa thấy được Lô Thanh Vân, liền nhào tới trong ngực ông khóc lên."Thanh Vân, anh thấy tờ báo chưa! Con gái của chúng ta, bị Đường Long cùng mẹ con Đậu Ngọc Nga hại thảm rồi. Tối hôm qua, nó cả đêm không về nhà. Lúc nó ngủ, em nhìn thấy cả người nó đầy vết hôn. Nói không chừng tối ngày qua, nó đã bị người đàn ông hư hỏng nào cho làm hại rồi! Thanh Vân, Thanh Vân, anh nhất định phải giúp con gái hả giận!"
"Bích ngọc, chuyện này, đều tại em đấy! Nếu không phải lòng dạ đàn bà, con khốn Đậu Mật Đường kia đã sớm bị anh thịt rồi. Nó còn có cơ hội, đi theo Đường Long sao?" Lô Thanh Vân biết con gái chịu nhục, tâm tình tất nhiên vô cùng không tốt. Bất tri bất giác, oán giận lên đầu Lương Bích Ngọc.
"Cái gì? Anh nói đều tại em sao? Lô Thanh Vân, anh thật không có có lương tâm! Nếu em không nhịn nhục, hai đứa con anh có thể có cuộc sống như ngày hôm nay sao? Có phải bây giờ em đã già, anh không thích em rồi không?" Lương Bích Ngọc vừa nghe Lô Thanh Vân nói, giống như trách bà hại con gái vậy, lập tức phản bác.
Tác giả :
Đan Thanh Mộng