Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc
Chương 73-2: Mang thai 2
Thời gian hai tháng, cô chuyển nhượng quán bar với giá thấp, sau đó lại chắp vá lung tung kiếm đủ số tiền mà Trình Nhã Như đưa lúc trước, cô không muốn mắc nợ bất kì ai.
Vừa rồi sắc mặt Lục Thế Quân đặc sắc mười phần, nếu như cô quay lại, nét mặt của anh ta khẳng định có thể so với ảnh đế.
Nếu như trong lòng của anh ta còn có Hải Diêu, như vậy lúc này đã tháo bỏ được nút thắt, hai người bọn họ còn có thể bắt đầu lại từ đầu hay không?
Đây là một phần hy vọng tốt đẹp mà cô ôm ấp, là người bạn tốt nhất nhưng lại cô bị phản bội.
Cô đứng dưới ánh mặt trời một hồi lâu, liền bắt đầu nhanh chân đi về phía trước, Duy Dương còn đang chờ cô, dù bọn họ một nghèo hai trắng, nhưng thật tốt, anh đã không cần bán mạng cho người ta, cô cũng có thể mỗi ngày an tâm chìm vào giấc ngủ.
Cô nghĩ, cô sẽ đưa Tô Duy Dương về quê mình, sau đó xây một căn nhà nho nhỏ, mua một miếng ruộng, trồng một chút rau củ hoa cỏ, hai người cứ bình tĩnh yên bình sống quãng đời còn lại, chưa chắc không phải là một chuyện xấu.
Cô nghĩ như vậy, đáy mắt liền hiện ra ý cười nồng đậm, điều này chỉ có dùng một từ để hình dung đó là hạnh phúc.
Lục Thế Quân nhìn chằm chằm tấm thẻ thật mỏng cùng tờ giấy cam kết rất lâu cũng không động đậy.
Ánh nắng từ trên bệ cửa sổ từng chút từng chút chiếu vào người anh ta, khiến đôi mắt sáng trong như phỉ thúy biến thành u ám thâm sâu, anh ta không động đậy một lúc lâu.
Từng câu của Đường Yên quanh quẩn bên tai anh ta, hình như anh ta bị rơi vào ma trướng, giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
Năm đó Trình Nhã Như quyết tuyệt chia tay lại lóe lên trong đầu, có lẽ lúc người ta đau đớn đến cực hạn, liền tận lực quên lãng đoạn trí nhớ này, nhiều năm như vậy, xưa nay anh ta không cho phép nhớ lại vì sao lúc trước Trình Nhã Như lại rời đi.
Có thể bây giờ tinh thần đã bình tĩnh lại, đã dần dần tỉnh ra.
Lúc Trình Nhã Như đối xử tốt với anh ta, gia cảnh của anh ta coi như ưu việt, quen nhau không lâu, ba anh ta đầu tư thất bại, Lục gia sụp đổ, hình như thái độ của cô ta cũng dần thay đổi.
Lúc trước người kia nồng tình mật ý, có thể trong một đêm biến thành lạnh nhạt vô tình, lúc cô ta chia tay lại sắc bén cùng cay nghiệt, bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy giật mình hoảng sợ.
Càng khiến cho anh ta buồn lại là, những năm này vẫn luôn nhớ tới cô ta.
Lục Thế Quân đưa tay cầm tờ giấy trước mặt, anh ta nhìn từng câu từng chữ một lần, cuối cùng vẫn nặng nề hít một hơi.
Giờ phút này nhớ lại vẻ mặt Hải Diêu vào ngày kỷ niệm đó, quả nhiên là kinh ngạc vô tội, bị người tin tưởng nhất bên cạnh bán đứng, quả nhiên là người nào cũng không thể đề phòng cùng tin tưởng.
Bây giờ nhìn thủ đoạn vụng về kia, vậy mà lúc trước hai mắt của anh ta lại bị che mất, hai tay Lục Thế Quân dùng sức, sắc mặt anh ta dần trắng bệch, đôi mắt sau tròng kình hiện lên sự lạnh lẽo nhàn nhạt.
Không có người đàn ông nào chịu được, một người phụ nữ coi mình là một người ngu ngốc mà điều khiển cùng đùa giỡn.
*
Hải Diêu có thai đã hơn ba tháng, đã qua thời kỳ có phản ứng nôn nghén mạnh nhất, từ lúc đầu cô đã không ngừng nôn mửa, cũng không có cách nào ngừng lại, thời gian dần trôi qua cô đã gầy đi một vòng.
Vừa rồi sắc mặt Lục Thế Quân đặc sắc mười phần, nếu như cô quay lại, nét mặt của anh ta khẳng định có thể so với ảnh đế.
Nếu như trong lòng của anh ta còn có Hải Diêu, như vậy lúc này đã tháo bỏ được nút thắt, hai người bọn họ còn có thể bắt đầu lại từ đầu hay không?
Đây là một phần hy vọng tốt đẹp mà cô ôm ấp, là người bạn tốt nhất nhưng lại cô bị phản bội.
Cô đứng dưới ánh mặt trời một hồi lâu, liền bắt đầu nhanh chân đi về phía trước, Duy Dương còn đang chờ cô, dù bọn họ một nghèo hai trắng, nhưng thật tốt, anh đã không cần bán mạng cho người ta, cô cũng có thể mỗi ngày an tâm chìm vào giấc ngủ.
Cô nghĩ, cô sẽ đưa Tô Duy Dương về quê mình, sau đó xây một căn nhà nho nhỏ, mua một miếng ruộng, trồng một chút rau củ hoa cỏ, hai người cứ bình tĩnh yên bình sống quãng đời còn lại, chưa chắc không phải là một chuyện xấu.
Cô nghĩ như vậy, đáy mắt liền hiện ra ý cười nồng đậm, điều này chỉ có dùng một từ để hình dung đó là hạnh phúc.
Lục Thế Quân nhìn chằm chằm tấm thẻ thật mỏng cùng tờ giấy cam kết rất lâu cũng không động đậy.
Ánh nắng từ trên bệ cửa sổ từng chút từng chút chiếu vào người anh ta, khiến đôi mắt sáng trong như phỉ thúy biến thành u ám thâm sâu, anh ta không động đậy một lúc lâu.
Từng câu của Đường Yên quanh quẩn bên tai anh ta, hình như anh ta bị rơi vào ma trướng, giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
Năm đó Trình Nhã Như quyết tuyệt chia tay lại lóe lên trong đầu, có lẽ lúc người ta đau đớn đến cực hạn, liền tận lực quên lãng đoạn trí nhớ này, nhiều năm như vậy, xưa nay anh ta không cho phép nhớ lại vì sao lúc trước Trình Nhã Như lại rời đi.
Có thể bây giờ tinh thần đã bình tĩnh lại, đã dần dần tỉnh ra.
Lúc Trình Nhã Như đối xử tốt với anh ta, gia cảnh của anh ta coi như ưu việt, quen nhau không lâu, ba anh ta đầu tư thất bại, Lục gia sụp đổ, hình như thái độ của cô ta cũng dần thay đổi.
Lúc trước người kia nồng tình mật ý, có thể trong một đêm biến thành lạnh nhạt vô tình, lúc cô ta chia tay lại sắc bén cùng cay nghiệt, bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy giật mình hoảng sợ.
Càng khiến cho anh ta buồn lại là, những năm này vẫn luôn nhớ tới cô ta.
Lục Thế Quân đưa tay cầm tờ giấy trước mặt, anh ta nhìn từng câu từng chữ một lần, cuối cùng vẫn nặng nề hít một hơi.
Giờ phút này nhớ lại vẻ mặt Hải Diêu vào ngày kỷ niệm đó, quả nhiên là kinh ngạc vô tội, bị người tin tưởng nhất bên cạnh bán đứng, quả nhiên là người nào cũng không thể đề phòng cùng tin tưởng.
Bây giờ nhìn thủ đoạn vụng về kia, vậy mà lúc trước hai mắt của anh ta lại bị che mất, hai tay Lục Thế Quân dùng sức, sắc mặt anh ta dần trắng bệch, đôi mắt sau tròng kình hiện lên sự lạnh lẽo nhàn nhạt.
Không có người đàn ông nào chịu được, một người phụ nữ coi mình là một người ngu ngốc mà điều khiển cùng đùa giỡn.
*
Hải Diêu có thai đã hơn ba tháng, đã qua thời kỳ có phản ứng nôn nghén mạnh nhất, từ lúc đầu cô đã không ngừng nôn mửa, cũng không có cách nào ngừng lại, thời gian dần trôi qua cô đã gầy đi một vòng.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn