Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua
Chương 2: Đệ nhất tài nữ
Hậu Uyển Tâm thở dài, nhìn muội muội này, ánh mắt lại mềm mại. Muội muội thứ nữ của nàng tính tình rất tốt cũng quá mềm yếu, luôn ôn nhu nhỏ nhẹ cũng chưa từng nghe nói xấu ai, ở trong miệng nàng ai cũng đều tốt.
“Vân Nhi, muội nâng tỷ đi tới án thư đó ngồi xuống."
Án thư tại bên cửa sổ, mới vừa rồi Lưu ma ma còn chưa nghiền mực, Hậu Uyển Vân nhẹ nhàng cầm muỗng nhỏ bỏ thêm một chút nước, tinh tế mài mực.
Sau khi phu nhân qua đời, Hậu Uyển Tâm lấy thân phận đích trưởng nữ quản gia, sau khi nàng bị bệnh, liền giao cho di nương Trương thị quản. Nguyên bản nhìn Trương thị là người thành thật bổn phận, nhưng ai biết hai năm nay càng ngày càng kiêu ngạo cay nghiệt. Hậu Uyển Tâm thở dài, cha anh từng nói nàng không nhìn thấu lòng người, khi đó nàng còn có chút không phục, nay nhìn mọi chuyện Trương thị làm, bị cha anh nói trúng phóc. Uyển Tâm cầm bút, trong lòng điểm qua các việc vặt vãnh trong tướng phủ một lần: Trương thị cay nghiệt, không thể quản gia; di nương Khương thị tâm cơ sâu; di nương Tôn thị không ổn trọng; di nương Lưu thị tính tình cao ngạo lại thất sủng, tuy rằng thông minh lại không hẳn có tâm tư quản gia…
Đem vài vị di nương của phụ thân tại trong đầu điểm qua tỉ mỉ một lần, đều không có chọn người thích hợp. Ca ca chưa thú thê tử, càng không có tẩu tử quản gia.
Hậu Uyển Tâm có chút khó khăn.
“Trưởng tỷ suy nghĩ cái gì?" Hậu Uyển Vân nhìn sắc mặt trưởng tỷ, lấy kiện áo choàng phủ them cho nàng, xoay người đẩy cửa sổ ra, nói: “Bên ngoài này không khí rất tốt, trong phòng này rất ngột ngạt, cho không khí mới vào đi."
Hậu Uyển Tâm ở bên cửa sổ, phương hướng đối diện là Lưu Ly ốc, nàng vừa nhấc đầu liền thấy ngói lưu ly trong suốt, trong nắng sớm lòe lòe tỏa sáng, bên trong là kim tiền quất mà mẫu thân thích nhất, kết từng trái nhỏ vàng óng.
Thấy kim tiền quất này, Hậu Uyển Tâm lại nghĩ tới mẫu thân khi đó. Phương Nam vận đến kim tiền quất, đến kinh thành đã bị mất hơi nước, mẫu thân là người lớn lên từ vùng sông nước Giang Nam, mỗi ngày đều thèm ăn hoa quả quê nhà. Khi đó năm ấy Uyển Vân bảy tuổi, suy nghĩ ra biện pháp kỳ diệu, làm Lưu Ly ốc, để cho mẫu thân có thể ăn kim tiền quất tươi mới. Mẹ con lại thích ăn cua gạch Giang Nam, Uyển Vân liền tại trong Lưu Ly ốc đào một hồ nước lớn, thỉnh người đến dưỡng chút cua gạch, mỗi ngày làm cho mẫu thân ăn cua gạch ngon béo nhất.
Nhìn sườn mặt Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Tâm cảm thán, đứa nhỏ này, chính là hiếu thuận. Mặc dù phu nhân không phải mẹ đẻ của nàng, cũng hiếu thuận tri kỷ như vậy.
Kỳ thực, An Quốc Hầu phủ này, giao cho Vân Nhi quản gia, cũng không phải không thể? Vân Nhi tài tình xuất chúng, được Hoàng Thượng và Thái Hậu khen ngợi, cùng lắm thì mình điều thêm vài nữ quản sự, tiên sinh có kinh nghiệm từ Hồng Thêu phường đến giúp đỡ con bé, đó đều là người mẫu thân lưu lại, trung thành và tận tâm, nhất định có thể giúp Vân Nhi quản gia mọi chuyện lớn nhỏ để ý thoả đáng, cũng tốt hơn giao cho Trương thị, làm cho Vân Nhi chịu ủy khuất. Qua vài năm đợi cho Vân Nhi xuất giá, ca ca cũng sẽ cưới tẩu tử trở về, khi đó để cho tẩu tử tiếp nhận chuyện trong nhà, chẳng phải là vừa vặn!
Hậu Uyển Tâm nghĩ như vậy, cũng liền cầm bút viết như vậy. Hậu Uyển Vân ở bên làm bộ như lơ đãng thưởng thức con dấu nhỏ, nhưng dư quang khóe mắt vẫn dính chặt trên ngòi bút của trưởng tỷ.
Hậu Uyển Tâm viết rất chậm, ngòi bút chậm rãi phóng phật làm đầu quả tim Hậu Uyển Vân ngứa ngáy. “Hồng Tụ dệt tạo phường" cùng quyền quản gia, vẫn là thứ Hậu Uyển Vân chờ đợi nhiều năm, giờ đây hai thứ này lại lấy dễ như trở bàn tay, nàng ta gắt gao nắm chặt tay đè nén vui mừng như điên ở trong lòng xuống, cố gắng làm chính mình thoạt nhìn cũng không có gì khác thường.
Hậu Uyển Tâm viết xuống một chữ cuối cùng, lại in ấn riêng của mình, mới ngẩng đầu nhìn nhìn tam tiểu thư thoạt nhìn không yên lòng, nói: “Vân Nhi, muội đi đem hộp gấm ở đầu giường của tỷ mang tới."
“À, vâng!" Hậu Uyển Vân chậm rãi ôm hộp gấm đến, nhìn Hậu Uyển Tâm từ trong ngực lấy ra một cái chìa khóa bằng bạc, trịnh trọng mở hộp gấm ra. Trong hộp gấm là một chùm chìa khóa ánh vàng rực rỡ, có chùm chìa khóa này, có thể điều động tiền chia hoa hồng hàng năm của “Hồng tụ dệt tạo phường" cho An Quốc Hầu, đây mới là mạch máu kinh tế của An Quốc Hầu phủ, mà di nương Trương thị quản mấy ngày này chẳng qua là tiền bạc vụn vặt lui tới, thứ quan trọng nhất Hậu Uyển Tâm vẫn còn nắm giữ trong tay.
Hậu Uyển Tâm trịnh trọng đem cái chìa khóa lấy ra, cùng với một phong thư, trịnh trọng đem phong thư giao cho bảo bối muội muội của nàng.
Hậu Uyển Vân ngơ ngác nhìn phong thư trong tay Hậu Uyển Tâm, nàng ta mưu tính nhiều năm như vậy, thận trọng, hầu hạ mẹ cả, lấy lòng đích tỷ, nay mẹ cả đã chết, đích tỷ cũng sắp chết, mà mấy thứ các nàng khổ tâm kinh doanh hết thảy này, đều là của nàng ta.
Hậu Uyển Vân tiếp nhận phong thư, ngẩng đầu lên, bình tĩnh dò xét trưởng tỷ, bỗng nhiên liền nở nụ cười.
Nụ cười này không giống trong ngày thường ôn nhu uyển chuyển hàm xúc như vậy, nhưng lại lộ ra điên cuồng, nhìn có chút dữ tợn. Hậu Uyển Tâm lăng lăng nhìn muội muội đột nhiên giống như thay đổi thành người khác, hô to: “Vân Nhi? Muội muội?"
“Ha ha ha ha ha!" Hậu Uyển Vân nhìn vẻ mặt lo lắng trưởng tỷ, cười lợi hại hơn, nàng ta bỗng nhiên vươn một bàn tay bắt lấy cánh tay của Hậu Uyển Tâm. Hậu Uyển Tâm chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn giống như bị kim đâm qua, tiếp theo liền cảm thấy khí lực cả người giống như bị tháo nước, đứng đều đứng không vững ngã vào trên người Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân khinh miệt hừ một tiếng, giống như túm heo chết, đem trưởng tỷ của nàng ta túm đến trên giường.
“Vân Nhi, muội làm sao vậy? Chớ không phải là trúng tà?" Hậu Uyển Tâm chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng nề, ngay cả mí mắt đều nâng không nổi.
“Hừ, ngươi là đồ ngu xuẩn, lúc này còn ngu xuẩn như vậy." Hậu Uyển Vân đem phong thư đặt ở lòng bàn tay vuốt phẳng, cười hì hì, nhìn chằm chằm trưởng tỷ vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Mấy người ngu dốt giống các ngươi như vậy, toàn bộ nên chết hết đi, chứ còn sống còn lãng phí lương thực. Bất quá các ngươi đổi lại cũng không phải không có giá trị lợi dụng, ít nhất trước khi chết lưu lại cho ta núi vàng núi bạc này."
Ánh mắt Hậu Uyển Tâm mê mang, nàng chưa từng gặp qua Vân Nhi như vậy? Trong trí nhớ Vân Nhi, là ôn nhu như vậy, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói chuyện ngay cả lớn tiếng đều không có. Nay bộ mặt nữ nhân dữ tợn này, thật sự là muội muội Hậu Uyển Vân mà nàng nhìn lớn lên từ bé tới giờ?
“Vân Nhi, muội nhất định là đang nói giỡn phải không?" Hậu Uyển Tâm cố hết sức vươn tay giữ chặt tay áo muội muội, lại bị vô tình bỏ qua.
Loảng xoảng một tiếng giòn vang, một đôi vòng ngọc ánh vàng rực rỡ rơi ở trên cổ tay Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Tâm giật mình nhìn vòng tay vô giá trên tay muội muội.
“Ai, Trương thị coi như hiểu biết, mỗi ngày hiếu kính ta thứ tốt nhưng thật ra không ít, chỉ tiếc bà ta cũng là đứa ngu xuẩn, dù bà ta chu toàn nhưng vẫn khiến người ta rất phiền lòng." Hậu Uyển Vân cười tủm tỉm vuốt vòng tay, nói: “Đã được Hồng Thêu phường, mới không hiếm lạ mấy thứ tục khí này, ăn mặc chi phí của ta, nhất định phải là tốt nhất cả thiên hạ."
Áp lực nhiều năm như vậy, bản tính một khi hiển lộ, liền giống như mở nước sông, muốn đóng cũng không được. Hậu Uyển Vân liếc mắt trưởng tỷ đang há miệng trợn mắt một cái, mới vừa rồi nàng ta cho nàng dùng thuốc, thân thể sẽ càng tê liệt, sau một nén nhang liền miệng không thể nói, tay không thể động, nhiều nhất sáu canh giờ sau sẽ đi gặp diêm vương. Đối với người sắp chết này, Hậu Uyển Vân cũng không có cố kỵ, dù sao người chết sẽ không để lộ bí mật.
“Chỉ tiếc, nữ nhân sinh ra thân thể của ta quá vụng về, cũng là người nhát gan. Năm ấy ta nói nàng độc chết ngươi, lại đem ta đưa vào trong phòng phu nhân coi như tiểu thư ruột thịt dưỡng, nhưng nàng lại cứ không chịu, còn uy hiếp ta nói nếu nhắc lại việc này, sẽ đem ta bẩm báo trước mặt phu nhân. Người ta không phải đều nói mẹ con liền tâm sao? Ta từ đó do thiếp thất nuôi lớn, nàng có khả năng vì ta mưu tính tiền đồ cái gì? Tiện nhân đó đã không suy nghĩ tiền đồ cho ta, thế nhưng còn muốn đi tố giác con gái của chính mình! Trên đời này nào có người làm nương như vậy, thật ích kỷ! Mẹ đã không từ, ta đây cũng liền con bất hiếu, đơn giản không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, đem tiện nhân đó đẩy xuống hồ, vừa vặn nàng đã chết, xong hết mọi chuyện."
Tiếp theo Hậu Uyển Vân sung sướng kể lại chính mình năm đó là như thế nào hại chết mẹ ruột, Hậu Uyển Tâm thế mới biết, thì ra năm đó Hồ thị đều không phải là chính mình rớt xuống hồ, mà là bị chính con gái ruột của mình đẩy xuống nước! Hậu Uyển Vân thậm chí còn cầm bánh hoa quế, cười hì hì ngồi ở bên hồ, tận mắt thấy mẹ đẻ kiệt lực chìm vào đáy hồ, mới chạy tới gọi người kêu cứu! Khi đó nàng ta vừa mới đầy năm tuổi!
Nếu không nghe chính mồm nàng nói ra, Hậu Uyển Tâm như thế nào đều không tin trên đời này lại có người nhẫn tâm như vậy! Thế nhưng vì ích lợi, ngay cả mẹ đẻ của mình đều gia hại!
Hậu Uyển Vân đắc ý dào dạt nhìn Hậu Uyển Tâm, chính mình khổ tâm mưu tính, tuy rằng phấn khích, nhưng lại phấn khích diễn, nếu không có quần chúng, chẳng phải có vẻ chán nản tịch mịch?
Hiện tại Hậu Uyển Tâm không chỉ là quân cờ bỏ đi của nàng ta, còn là quần chúng của nàng, Hậu Uyển Tâm càng thống khổ, liền chứng minh nàng ta càng thành công, vai diễn này càng phấn khích.
“Ai, tỷ tỷ ngốc của ta ơi!" Hậu Uyển Vân bẻ đóa hoa đào kiều diễm, nói: “Ngươi cũng sắp chết, nên muội muội ta đây cũng nên nói cho tỷ tỷ hiểu được. Ngươi cũng biết ngươi vì sao mà chết? Ha ha, ngươi không phải thích hoa đào sao? Ngươi có biết hoa đào này, chính là đang lấy mạng của ngươi sao? Có vài người, trời sinh liền dị ứng phấn hoa. Khi ta năm tuổi liền phát hiện, tỷ tỷ ngươi dị ứng đối với phấn hoa đào, nhưng ngươi lại cố tình thích hoa đào. Ta liền tiễn ngươi một đoạn đường, mỗi ngày chiết hoa đào cắm ở đầu giường ngươi, cánh hoa đào đầy phấn rơi trên người ngươi, theo tháng ngày, ngươi sẽ bị dị ứng lợi hại, cho tới hôm nay liền lấy mạng của ngươi? Ai, nói ngươi cũng nghe không hiểu, loại cổ nhân các ngươi sức sản xuất thấp, khoa học kỹ thuật lại lạc hậu, xứng đáng!"
“Ai…" Hậu Uyển Vân xa xôi thở dài, nói: “Ta nói tiếp, có vài người, chính là rất ngu dại, chết cũng đều là ngu mà chết. Hai mẹ con các ngươi cũng trách không được người khác, chỉ đổ thừa các ngươi rất ngốc."
Ánh mắt Hậu Uyển Tâm nhìn Hậu Uyển Vân, nhất thời giống như dao nhỏ, đầy ác độc muốn xẻo mấy khối thịt trên người nàng ta!
Hậu Uyển Vân cười tủm tỉm chọc chọc hai má Hậu Uyển Tâm, nói: “Trưởng tỷ, ngươi chớ nhìn ta như vậy. So sánh với ta, ngươi cũng không tốt đẹp gì đâu, tỷ muội chúng ta tám lạng nửa cân, hì hì!"
Hậu Uyển Vân gục đầu xuống, từ trong lòng lấy ra một quả kim tiền quất (的金钱) nho nhỏ, tiến đến trước mắt trưởng tỷ, đắc ý nói: “Trưởng tỷ ngươi xem, cái này chính là độc dược độc chết phu nhân, không phải là mỗi ngày trưởng tỷ tự tay dâng đến trước mặt mẹ ruột của ngươi sao?"
Hậu Uyển Tâm nghe xong lời này, phẫn nộ trong mắt dần dần hóa thành hoảng sợ, lúc này nàng đã biết rõ thiếu nữ trước mắt nhìn như đơn thuần vô hại, kỳ thực là rắn rết ác độc khoác da người.
Hậu Uyển Vân nhìn biểu tình Hậu Uyển Tâm, làm như thực vừa lòng với biểu hiện của nàng, nàng đem kim tiền quất bóc ra, lấy một múi quất bỏ vào trong miệng chính mình, nói: “Trưởng tỷ, ngươi chớ sợ, kim tiền quất này vốn không độc, không tin, Vân Nhi ăn cho ngươi xem." Ăn mấy múi, lại nói tiếp: “Hôm nay thời điểm Vân Nhi đi hái hoa đào, thấy cua trong hồ nước lại mập hơn rất nhiều. Đúng rồi, trưởng tỷ có điều không biết đi, trên đời này có vài thứ, ăn một mình thì không độc, thậm chí là bổ dưỡng, nhưng nếu hai loại này ăn cùng một chỗ… Đó có thể thành độc dược đòi mạng."
Con ngươi xinh đẹp của Hậu Uyển Vân bình tĩnh nhìn Hậu Uyển Tâm, trong môi anh đào nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ví dụ như kim tiền quất cùng cua gạch ăn với nhau, sẽ thành —— thạch tín. Mỗi ngày ăn một ít, qua ba đến năm năm, là có thể đi gặp diêm vương."
Hậu Uyển Tâm kinh ngạc một chút, trong đầu trống rỗng, nửa ngày mới phản ứng lại. Lúc này miệng nàng đã không thể nói, cả đầu đều là câu kia “Kim tiền quất cùng gạch cua ăn với nhau, sẽ thành thạch tín".
Mấy năm nay, vẫn là chính mình tự tay phụng dưỡng mẫu thân, mỗi ngày hưng trí bừng bừng ngắt lấy kim tiền quất mới chín, tự mình chọn lựa cua béo mập, đem hai loại này đưa vào trong miệng mẫu thân… Hậu Uyển Tâm chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, nước mắt không ngừng rơi: đúng là tự tay nàng đem độc dược đòi mạng đó, đưa vào trong miệng mẹ ruột chính mình!
Quá bi phẫn, ngũ tạng tích tụ, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng một trận quay cuồng, một ngụm máu đỏ tanh ngọt nảy lên cổ họng, Hậu Uyển Tâm phun ra máu tươi văng xa ba thước, ngã vào trên giường, tắt thở!
===
Beta: Con xuyên không này bị điên mịa nó rồi…Nó k phải người mà là quỷ dội lốt da người mới đúng..Mất mặt chị em xuyên không.
Lengkeng: từ từ em, bình tĩnh tiếp tục beta những chương sau! Mấy truyện kiểu này coi như đá đểu mấy truyện xuyên ko đời đầu á!
“Vân Nhi, muội nâng tỷ đi tới án thư đó ngồi xuống."
Án thư tại bên cửa sổ, mới vừa rồi Lưu ma ma còn chưa nghiền mực, Hậu Uyển Vân nhẹ nhàng cầm muỗng nhỏ bỏ thêm một chút nước, tinh tế mài mực.
Sau khi phu nhân qua đời, Hậu Uyển Tâm lấy thân phận đích trưởng nữ quản gia, sau khi nàng bị bệnh, liền giao cho di nương Trương thị quản. Nguyên bản nhìn Trương thị là người thành thật bổn phận, nhưng ai biết hai năm nay càng ngày càng kiêu ngạo cay nghiệt. Hậu Uyển Tâm thở dài, cha anh từng nói nàng không nhìn thấu lòng người, khi đó nàng còn có chút không phục, nay nhìn mọi chuyện Trương thị làm, bị cha anh nói trúng phóc. Uyển Tâm cầm bút, trong lòng điểm qua các việc vặt vãnh trong tướng phủ một lần: Trương thị cay nghiệt, không thể quản gia; di nương Khương thị tâm cơ sâu; di nương Tôn thị không ổn trọng; di nương Lưu thị tính tình cao ngạo lại thất sủng, tuy rằng thông minh lại không hẳn có tâm tư quản gia…
Đem vài vị di nương của phụ thân tại trong đầu điểm qua tỉ mỉ một lần, đều không có chọn người thích hợp. Ca ca chưa thú thê tử, càng không có tẩu tử quản gia.
Hậu Uyển Tâm có chút khó khăn.
“Trưởng tỷ suy nghĩ cái gì?" Hậu Uyển Vân nhìn sắc mặt trưởng tỷ, lấy kiện áo choàng phủ them cho nàng, xoay người đẩy cửa sổ ra, nói: “Bên ngoài này không khí rất tốt, trong phòng này rất ngột ngạt, cho không khí mới vào đi."
Hậu Uyển Tâm ở bên cửa sổ, phương hướng đối diện là Lưu Ly ốc, nàng vừa nhấc đầu liền thấy ngói lưu ly trong suốt, trong nắng sớm lòe lòe tỏa sáng, bên trong là kim tiền quất mà mẫu thân thích nhất, kết từng trái nhỏ vàng óng.
Thấy kim tiền quất này, Hậu Uyển Tâm lại nghĩ tới mẫu thân khi đó. Phương Nam vận đến kim tiền quất, đến kinh thành đã bị mất hơi nước, mẫu thân là người lớn lên từ vùng sông nước Giang Nam, mỗi ngày đều thèm ăn hoa quả quê nhà. Khi đó năm ấy Uyển Vân bảy tuổi, suy nghĩ ra biện pháp kỳ diệu, làm Lưu Ly ốc, để cho mẫu thân có thể ăn kim tiền quất tươi mới. Mẹ con lại thích ăn cua gạch Giang Nam, Uyển Vân liền tại trong Lưu Ly ốc đào một hồ nước lớn, thỉnh người đến dưỡng chút cua gạch, mỗi ngày làm cho mẫu thân ăn cua gạch ngon béo nhất.
Nhìn sườn mặt Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Tâm cảm thán, đứa nhỏ này, chính là hiếu thuận. Mặc dù phu nhân không phải mẹ đẻ của nàng, cũng hiếu thuận tri kỷ như vậy.
Kỳ thực, An Quốc Hầu phủ này, giao cho Vân Nhi quản gia, cũng không phải không thể? Vân Nhi tài tình xuất chúng, được Hoàng Thượng và Thái Hậu khen ngợi, cùng lắm thì mình điều thêm vài nữ quản sự, tiên sinh có kinh nghiệm từ Hồng Thêu phường đến giúp đỡ con bé, đó đều là người mẫu thân lưu lại, trung thành và tận tâm, nhất định có thể giúp Vân Nhi quản gia mọi chuyện lớn nhỏ để ý thoả đáng, cũng tốt hơn giao cho Trương thị, làm cho Vân Nhi chịu ủy khuất. Qua vài năm đợi cho Vân Nhi xuất giá, ca ca cũng sẽ cưới tẩu tử trở về, khi đó để cho tẩu tử tiếp nhận chuyện trong nhà, chẳng phải là vừa vặn!
Hậu Uyển Tâm nghĩ như vậy, cũng liền cầm bút viết như vậy. Hậu Uyển Vân ở bên làm bộ như lơ đãng thưởng thức con dấu nhỏ, nhưng dư quang khóe mắt vẫn dính chặt trên ngòi bút của trưởng tỷ.
Hậu Uyển Tâm viết rất chậm, ngòi bút chậm rãi phóng phật làm đầu quả tim Hậu Uyển Vân ngứa ngáy. “Hồng Tụ dệt tạo phường" cùng quyền quản gia, vẫn là thứ Hậu Uyển Vân chờ đợi nhiều năm, giờ đây hai thứ này lại lấy dễ như trở bàn tay, nàng ta gắt gao nắm chặt tay đè nén vui mừng như điên ở trong lòng xuống, cố gắng làm chính mình thoạt nhìn cũng không có gì khác thường.
Hậu Uyển Tâm viết xuống một chữ cuối cùng, lại in ấn riêng của mình, mới ngẩng đầu nhìn nhìn tam tiểu thư thoạt nhìn không yên lòng, nói: “Vân Nhi, muội đi đem hộp gấm ở đầu giường của tỷ mang tới."
“À, vâng!" Hậu Uyển Vân chậm rãi ôm hộp gấm đến, nhìn Hậu Uyển Tâm từ trong ngực lấy ra một cái chìa khóa bằng bạc, trịnh trọng mở hộp gấm ra. Trong hộp gấm là một chùm chìa khóa ánh vàng rực rỡ, có chùm chìa khóa này, có thể điều động tiền chia hoa hồng hàng năm của “Hồng tụ dệt tạo phường" cho An Quốc Hầu, đây mới là mạch máu kinh tế của An Quốc Hầu phủ, mà di nương Trương thị quản mấy ngày này chẳng qua là tiền bạc vụn vặt lui tới, thứ quan trọng nhất Hậu Uyển Tâm vẫn còn nắm giữ trong tay.
Hậu Uyển Tâm trịnh trọng đem cái chìa khóa lấy ra, cùng với một phong thư, trịnh trọng đem phong thư giao cho bảo bối muội muội của nàng.
Hậu Uyển Vân ngơ ngác nhìn phong thư trong tay Hậu Uyển Tâm, nàng ta mưu tính nhiều năm như vậy, thận trọng, hầu hạ mẹ cả, lấy lòng đích tỷ, nay mẹ cả đã chết, đích tỷ cũng sắp chết, mà mấy thứ các nàng khổ tâm kinh doanh hết thảy này, đều là của nàng ta.
Hậu Uyển Vân tiếp nhận phong thư, ngẩng đầu lên, bình tĩnh dò xét trưởng tỷ, bỗng nhiên liền nở nụ cười.
Nụ cười này không giống trong ngày thường ôn nhu uyển chuyển hàm xúc như vậy, nhưng lại lộ ra điên cuồng, nhìn có chút dữ tợn. Hậu Uyển Tâm lăng lăng nhìn muội muội đột nhiên giống như thay đổi thành người khác, hô to: “Vân Nhi? Muội muội?"
“Ha ha ha ha ha!" Hậu Uyển Vân nhìn vẻ mặt lo lắng trưởng tỷ, cười lợi hại hơn, nàng ta bỗng nhiên vươn một bàn tay bắt lấy cánh tay của Hậu Uyển Tâm. Hậu Uyển Tâm chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn giống như bị kim đâm qua, tiếp theo liền cảm thấy khí lực cả người giống như bị tháo nước, đứng đều đứng không vững ngã vào trên người Hậu Uyển Vân.
Hậu Uyển Vân khinh miệt hừ một tiếng, giống như túm heo chết, đem trưởng tỷ của nàng ta túm đến trên giường.
“Vân Nhi, muội làm sao vậy? Chớ không phải là trúng tà?" Hậu Uyển Tâm chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng nề, ngay cả mí mắt đều nâng không nổi.
“Hừ, ngươi là đồ ngu xuẩn, lúc này còn ngu xuẩn như vậy." Hậu Uyển Vân đem phong thư đặt ở lòng bàn tay vuốt phẳng, cười hì hì, nhìn chằm chằm trưởng tỷ vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Mấy người ngu dốt giống các ngươi như vậy, toàn bộ nên chết hết đi, chứ còn sống còn lãng phí lương thực. Bất quá các ngươi đổi lại cũng không phải không có giá trị lợi dụng, ít nhất trước khi chết lưu lại cho ta núi vàng núi bạc này."
Ánh mắt Hậu Uyển Tâm mê mang, nàng chưa từng gặp qua Vân Nhi như vậy? Trong trí nhớ Vân Nhi, là ôn nhu như vậy, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói chuyện ngay cả lớn tiếng đều không có. Nay bộ mặt nữ nhân dữ tợn này, thật sự là muội muội Hậu Uyển Vân mà nàng nhìn lớn lên từ bé tới giờ?
“Vân Nhi, muội nhất định là đang nói giỡn phải không?" Hậu Uyển Tâm cố hết sức vươn tay giữ chặt tay áo muội muội, lại bị vô tình bỏ qua.
Loảng xoảng một tiếng giòn vang, một đôi vòng ngọc ánh vàng rực rỡ rơi ở trên cổ tay Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Tâm giật mình nhìn vòng tay vô giá trên tay muội muội.
“Ai, Trương thị coi như hiểu biết, mỗi ngày hiếu kính ta thứ tốt nhưng thật ra không ít, chỉ tiếc bà ta cũng là đứa ngu xuẩn, dù bà ta chu toàn nhưng vẫn khiến người ta rất phiền lòng." Hậu Uyển Vân cười tủm tỉm vuốt vòng tay, nói: “Đã được Hồng Thêu phường, mới không hiếm lạ mấy thứ tục khí này, ăn mặc chi phí của ta, nhất định phải là tốt nhất cả thiên hạ."
Áp lực nhiều năm như vậy, bản tính một khi hiển lộ, liền giống như mở nước sông, muốn đóng cũng không được. Hậu Uyển Vân liếc mắt trưởng tỷ đang há miệng trợn mắt một cái, mới vừa rồi nàng ta cho nàng dùng thuốc, thân thể sẽ càng tê liệt, sau một nén nhang liền miệng không thể nói, tay không thể động, nhiều nhất sáu canh giờ sau sẽ đi gặp diêm vương. Đối với người sắp chết này, Hậu Uyển Vân cũng không có cố kỵ, dù sao người chết sẽ không để lộ bí mật.
“Chỉ tiếc, nữ nhân sinh ra thân thể của ta quá vụng về, cũng là người nhát gan. Năm ấy ta nói nàng độc chết ngươi, lại đem ta đưa vào trong phòng phu nhân coi như tiểu thư ruột thịt dưỡng, nhưng nàng lại cứ không chịu, còn uy hiếp ta nói nếu nhắc lại việc này, sẽ đem ta bẩm báo trước mặt phu nhân. Người ta không phải đều nói mẹ con liền tâm sao? Ta từ đó do thiếp thất nuôi lớn, nàng có khả năng vì ta mưu tính tiền đồ cái gì? Tiện nhân đó đã không suy nghĩ tiền đồ cho ta, thế nhưng còn muốn đi tố giác con gái của chính mình! Trên đời này nào có người làm nương như vậy, thật ích kỷ! Mẹ đã không từ, ta đây cũng liền con bất hiếu, đơn giản không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, đem tiện nhân đó đẩy xuống hồ, vừa vặn nàng đã chết, xong hết mọi chuyện."
Tiếp theo Hậu Uyển Vân sung sướng kể lại chính mình năm đó là như thế nào hại chết mẹ ruột, Hậu Uyển Tâm thế mới biết, thì ra năm đó Hồ thị đều không phải là chính mình rớt xuống hồ, mà là bị chính con gái ruột của mình đẩy xuống nước! Hậu Uyển Vân thậm chí còn cầm bánh hoa quế, cười hì hì ngồi ở bên hồ, tận mắt thấy mẹ đẻ kiệt lực chìm vào đáy hồ, mới chạy tới gọi người kêu cứu! Khi đó nàng ta vừa mới đầy năm tuổi!
Nếu không nghe chính mồm nàng nói ra, Hậu Uyển Tâm như thế nào đều không tin trên đời này lại có người nhẫn tâm như vậy! Thế nhưng vì ích lợi, ngay cả mẹ đẻ của mình đều gia hại!
Hậu Uyển Vân đắc ý dào dạt nhìn Hậu Uyển Tâm, chính mình khổ tâm mưu tính, tuy rằng phấn khích, nhưng lại phấn khích diễn, nếu không có quần chúng, chẳng phải có vẻ chán nản tịch mịch?
Hiện tại Hậu Uyển Tâm không chỉ là quân cờ bỏ đi của nàng ta, còn là quần chúng của nàng, Hậu Uyển Tâm càng thống khổ, liền chứng minh nàng ta càng thành công, vai diễn này càng phấn khích.
“Ai, tỷ tỷ ngốc của ta ơi!" Hậu Uyển Vân bẻ đóa hoa đào kiều diễm, nói: “Ngươi cũng sắp chết, nên muội muội ta đây cũng nên nói cho tỷ tỷ hiểu được. Ngươi cũng biết ngươi vì sao mà chết? Ha ha, ngươi không phải thích hoa đào sao? Ngươi có biết hoa đào này, chính là đang lấy mạng của ngươi sao? Có vài người, trời sinh liền dị ứng phấn hoa. Khi ta năm tuổi liền phát hiện, tỷ tỷ ngươi dị ứng đối với phấn hoa đào, nhưng ngươi lại cố tình thích hoa đào. Ta liền tiễn ngươi một đoạn đường, mỗi ngày chiết hoa đào cắm ở đầu giường ngươi, cánh hoa đào đầy phấn rơi trên người ngươi, theo tháng ngày, ngươi sẽ bị dị ứng lợi hại, cho tới hôm nay liền lấy mạng của ngươi? Ai, nói ngươi cũng nghe không hiểu, loại cổ nhân các ngươi sức sản xuất thấp, khoa học kỹ thuật lại lạc hậu, xứng đáng!"
“Ai…" Hậu Uyển Vân xa xôi thở dài, nói: “Ta nói tiếp, có vài người, chính là rất ngu dại, chết cũng đều là ngu mà chết. Hai mẹ con các ngươi cũng trách không được người khác, chỉ đổ thừa các ngươi rất ngốc."
Ánh mắt Hậu Uyển Tâm nhìn Hậu Uyển Vân, nhất thời giống như dao nhỏ, đầy ác độc muốn xẻo mấy khối thịt trên người nàng ta!
Hậu Uyển Vân cười tủm tỉm chọc chọc hai má Hậu Uyển Tâm, nói: “Trưởng tỷ, ngươi chớ nhìn ta như vậy. So sánh với ta, ngươi cũng không tốt đẹp gì đâu, tỷ muội chúng ta tám lạng nửa cân, hì hì!"
Hậu Uyển Vân gục đầu xuống, từ trong lòng lấy ra một quả kim tiền quất (的金钱) nho nhỏ, tiến đến trước mắt trưởng tỷ, đắc ý nói: “Trưởng tỷ ngươi xem, cái này chính là độc dược độc chết phu nhân, không phải là mỗi ngày trưởng tỷ tự tay dâng đến trước mặt mẹ ruột của ngươi sao?"
Hậu Uyển Tâm nghe xong lời này, phẫn nộ trong mắt dần dần hóa thành hoảng sợ, lúc này nàng đã biết rõ thiếu nữ trước mắt nhìn như đơn thuần vô hại, kỳ thực là rắn rết ác độc khoác da người.
Hậu Uyển Vân nhìn biểu tình Hậu Uyển Tâm, làm như thực vừa lòng với biểu hiện của nàng, nàng đem kim tiền quất bóc ra, lấy một múi quất bỏ vào trong miệng chính mình, nói: “Trưởng tỷ, ngươi chớ sợ, kim tiền quất này vốn không độc, không tin, Vân Nhi ăn cho ngươi xem." Ăn mấy múi, lại nói tiếp: “Hôm nay thời điểm Vân Nhi đi hái hoa đào, thấy cua trong hồ nước lại mập hơn rất nhiều. Đúng rồi, trưởng tỷ có điều không biết đi, trên đời này có vài thứ, ăn một mình thì không độc, thậm chí là bổ dưỡng, nhưng nếu hai loại này ăn cùng một chỗ… Đó có thể thành độc dược đòi mạng."
Con ngươi xinh đẹp của Hậu Uyển Vân bình tĩnh nhìn Hậu Uyển Tâm, trong môi anh đào nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ví dụ như kim tiền quất cùng cua gạch ăn với nhau, sẽ thành —— thạch tín. Mỗi ngày ăn một ít, qua ba đến năm năm, là có thể đi gặp diêm vương."
Hậu Uyển Tâm kinh ngạc một chút, trong đầu trống rỗng, nửa ngày mới phản ứng lại. Lúc này miệng nàng đã không thể nói, cả đầu đều là câu kia “Kim tiền quất cùng gạch cua ăn với nhau, sẽ thành thạch tín".
Mấy năm nay, vẫn là chính mình tự tay phụng dưỡng mẫu thân, mỗi ngày hưng trí bừng bừng ngắt lấy kim tiền quất mới chín, tự mình chọn lựa cua béo mập, đem hai loại này đưa vào trong miệng mẫu thân… Hậu Uyển Tâm chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, nước mắt không ngừng rơi: đúng là tự tay nàng đem độc dược đòi mạng đó, đưa vào trong miệng mẹ ruột chính mình!
Quá bi phẫn, ngũ tạng tích tụ, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng một trận quay cuồng, một ngụm máu đỏ tanh ngọt nảy lên cổ họng, Hậu Uyển Tâm phun ra máu tươi văng xa ba thước, ngã vào trên giường, tắt thở!
===
Beta: Con xuyên không này bị điên mịa nó rồi…Nó k phải người mà là quỷ dội lốt da người mới đúng..Mất mặt chị em xuyên không.
Lengkeng: từ từ em, bình tĩnh tiếp tục beta những chương sau! Mấy truyện kiểu này coi như đá đểu mấy truyện xuyên ko đời đầu á!
Tác giả :
Tiêu Cửu Ly