Mẹ Chồng Tôi
Chương 28
Dù muốn nhưng tôi cũng chẳng ở mãi nhà mẹ đẻ, tôi còn chồng, còn gia đình nhà chồng và công việc của mình nữa. Vậy là tôi quyết định về sớm hơn dự định 1 ngày, hôm ấy tôi không báo cho chồng vì không muốn anh phải đi lại nhiều, hai mẹ con tôi bịn rịn chia tay bà ngoại rồi âm thầm lên xe ra về.
Về tới nhà cũng hơn 11h trưa, tôi thoáng ngạc nhiên khi thấy Hoài ở nhà, phía ngoài cửa còn có đôi guốc lạ của ai đó. Nhìn quanh nhà 1 lượt không thấy ai, bé Thỏ đã ngủ gật nên tôi nhẹ bế con bé vào phòng, đang lúi húi mở cửa phòng thì nghe tiếng cười của Hoài, hình như Hoài đang nói chuyện với ai đó khá vui vẻ.
Tôi không bận tâm lắm, đặt bé thỏ xong tôi quay ra xách đống hành lý vào phòng. Dù cũng khá buồn ngủ nhưng bụng tôi hơi đói, nên quyết định đi nấu tạm bát mì ăn sau đó đi ngủ. Khi ngang qua cửa phòng Hoài thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, hình như tôi đã nói chuyện với người này rồi, ngẫm nghĩ 1 lát tôi sực nhớ ra Kim.
Hoài từng bảo Kim về Nam Định mở công ty nên chắc hôm nay lại đến nhà tôi chơi, Kim nói:
- Kể ra thì cái lão Hưng anh chồng mày cũng ngon đấy, đẹp trai, lại tâm lý, hơi nghèo 1 tí nhưng không sao. Giá mà chưa có vợ thì tao hốt ngay rồi đấy.
Tôi luôn tin tưởng chồng mình tuyệt đối, nhưng chẳng hiểu sao khi nghe những lời này của Kim tôi lại thấy bất an vô cùng. Lòng tôi tự nhiên có cảm giác bài xích gét bỏ Kim dù chúng tôi mới chỉ nói chuyện với nhau vài câu. Tôi muốn nghe xem hai người họ nói gì với nhau nên đã làm một việc không nên làm, đó là dừng lại nghe lén hai người họ.
Tiếng Hoài nghiêm nghị cất lên:
- Này con này, mày đừng có vớ vẩn, ở cái nhà này có mỗi bà Nhân thật lòng tử tế với tao chứ không phải vì tiền của tao. Mày đừng có mà gì để cho chị em tao sứt mẻ tình cảm đấy. Cỡ như mày ra ngoài chỉ huýt sáo 1 cái có mà zai nó theo cả bầy, tránh xa anh chồng tao ra.
Kim cười ha hả sau đó nói:
- Tao nói nếu chưa có vợ thì tao với hốt chứ có vợ rồi thì tao cần gì, hốt cái đứa có vợ về để cho ô uế thanh danh của tao à. Nó bỏ được vợ nó ai dám chắc sau này nó không bỏ mình. Tao chưa điên như mày, giàu có xinh đẹp lại chui vào cái nhà thối từ trên thối xuống. Mà tao không hiểu mày nghĩ gì mà đâm đầu lấy cái thằng cha vô dụng ấy hả?
- Ôi dào, lấy ai không quan trọng, tao chỉ cần có tấm chồng làm bình phong thôi, kể cả lấy thằng ăn mày cũng được. Thứ tao muốn bảo vệ là thứ khác, tao chỉ tạm lấy chồng để chờ đến ngày đó thôi
Ngày trước tôi vẫn luôn thắc mắc lý do vì sao người như Hoài lại lấy chú út, còn chấp nhận sống chung với mẹ chồng tôi. Tôi cứ nghĩ do Hoài yêu chú ấy quá, mọi hành động mù quáng của Hoài chỉ có thể giải thích rằng bị tình yêu làm mờ mắt. Tôi không muốn phán xét người khác, nhưng không dưới 1 lần tôi nhìn Hoài mà nghĩ, không lẽ Hoài đi du học về mà lại ngu đến thế.
Nhưng thời gian qua tôi để ý vợ chồng Hoài cũng không tình cảm lắm, chưa kể đến việc chỉ cần không vừa ý Hoài sẵn sàng chửi chú út không tiếc lời. Thế nên nói là Hoài quá yêu chú ấy thì cũng không phải, hôm nay lại nghe chính Hoài thừa nhận lấy chú ấy làm bình phong. Tôi càng thấy nghi ngờ hơn, vậy rút cục là vì sao Hoài lại từ bỏ cả tương lai phía trước mà lấy chú út.
Đúng rồi, mới quen nhau 1 tháng Hoài đã có bầu, vậy có lẽ nào, ôi tôi không dám nghĩ nữa đâu. Không thể nào, chú út ham chơi, mêt tiền nhưng chắc không đến nỗi bị lừa đổ vỏ đấy chứ. Kể ra thì bụng Hoài cũng không quá to so với bụng những người mang thai tháng thứ 4, thứ 5, ngày dự sinh của Hoài nếu đem tính ngược lại thì cũng thời điểm thụ thai cũng nằm trong khoảng quen chú út. Nếu nói Hoài có bầu trước khi quen chú út thì cũng hơi khó hiểu, cuối cùng thì đâu mới là sự thật?
Tôi muốn nghe xem rốt cục thì lý do ấy là gì, nhưng phía bên phòng có tiếng bé Thỏ khóc, phần vì sợ Hoài phát hiện phần vì muốn dỗ cho bé Thỏ ngủ thêm nên tôi chạy khá nhanh. Còn chưa kịp dỗ dành con bé thì đã nghe thấy tiếng Hoài ở phía sau:
- Chị Nhân chị về lúc nào thế, sao về mà không lên tiếng vậy.
Tôi cảm nhận rõ trong câu hỏi của Hoài là sự dò xét, nếu Hoài mà biết tôi nghe lén chuyện của họ thì sẽ thế nào. Với tính cách của Hoài chắc chắn mối quan hệ của tôi với Hoài sẽ xấu đi, nghĩ thế nên tôi quyết định nói dối rằng:
- Chị vừa về, nhìn trong nhà không thấy ai nên tưởng cả nhà đi vắng, vừa đặt con bé xuống giường thì nó giật khóc khổ quá thím ạ.
Chẳng biết Hoài có tin không, chỉ thấy lặng lẳng đóng của rồi đi ra ngoài, thái độ đó của Hoài làm tôi càng thấy bất an hơn. Quên luôn cả cơn đói tôi lên giường vừa ru con vừa suy nghĩ về lý do của Hoài, tôi vẫn không tài nào lý giải nổi. Cả cái cô Kim kia nữa, liệu rằng cô ta có vì ngưỡng mộ chồng tôi mà làm gì đó gây tổn hại đến gia đình tôi hay không.
Tôi thật sự muốn kiếm một lý do nào đó để từ nay cô ta không xuất hiện ở nhà tôi nữa, có thế tôi mới yên tâm được. Nhưng cô ta là bạn Hoài, đến chơi với Hoài chứ nào chơi với tôi mà tôi có lý do đuổi được. Suy đi tính lại, cuối cùng ngủ quên lúc nào chẳng hay, khi tỉnh dậy thì Hoài và Kim đã đi từ bao giờ, phía ngoài phòng khách có mẹ chồng tôi đang ngồi bó gối buồn bã.
Tôi chợt nghĩ đến cái tát mà Hoài kể bà nhận từ bố chồng tôi, có lẽ bà vẫn còn tổn thương vì điều ấy. Cái dáng còng còng vừa ôm gối vừa nhìn xa xăm sao mà nó cô đơn đến vậy, tôi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Mẹ, mẹ đi đâu mà nãy con về không thấy vậy.
Bà giật mình ngước mắt lên nhìn tôi, tròng mắt đỏ hoe của bà vẫn còn vương lại mấy giọt nước mắt, bà đang khóc. Bà gầy hẳn đi so với mấy hôm trước, mái tóc cũng bạc nhiều hơn, không biết mấy ngày qua có những chuyện gì xảy ra mà bà lại thế này.
Thế nhưng bà không trả lời tôi mà nhẹ nhàng cụp ánh mắt xuống, từng tiếng thở dài của bà cứ liên tục vang lên.
Bé Thỏ kéo tay tôi chỉ vào ti vi nói:
- Gấu, gấu…
Mẹ chồng tôi nghe thấy tiếng bé Thỏ thì vội vàng chạy ra, ôm con bé vào lòng buồn rầu nói:
- Thỏ ngoan của bà, Thỏ đi lâu quá, Thỏ không ở nhà chơi với bà làm bà nhớ đây này. Ngồi đây chơi với bà tí nhé, rồi lát bà mua bim bim cho.
Bé Thỏ ngồi gọn trong lòng bà ngoan ngoãn gật đầu, mẹ chồng tôi thơm lên má con bé và hỏi tiếp:
- Thỏ đi chơi thỏ có nhớ bà không?
- Tó (có), bố, ung (ông)
- Nhớ cả bố cả ông nữa á.
- ừm
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng tôi lại quý Thỏ đến thế, bình thường ngoài chửi mắng ra có bao giờ bà tự nhiên mà bế con bé đâu. Nhìn cái cách bà ôm con bé, thơm con bé tôi đoán là bà nhớ nó thật chứ không phải đang làm màu.
Có khi nào sao bao nhiêu chuyện bà đã thay đổi hay không? Nếu bà thật sự thay đổi tôi cũng chẳng nhỏ nhen đến mức nhớ mãi chuyện cũ mà làm gì.
Tối đó khi cả nhà về hết, tôi thấy thái độ của bố mẹ chồng tôi khác hẳn ngày thường, ngoại trừ việc bắt buộc phải ngủ cùng giường với nhau thì bất cứ khi nào thấy ông bà đều tránh đi chỗ khác.
Tại bữa cơm cũng thế, hai người không còn ngồi cạnh nhau, ông cũng chẳng gắp thức ăn cho bà như mọi khi, mà chỉ ăn thật nhanh sau đó đứng dậy lên nhà hút thuốc lào song sọc.
Họ cứ lẳng lặng lướt qua nhau như 2 chiếc bóng vô hình, Hoài cứ chốc chốc lại nhìn tôi chăm chú, tôi biết nhưng cứ giả bộ vô tư thoải mái. Tôi thật lòng không muốn khi mẹ chồng tôi hiểu ra thì căng thẳng của tôi và Hoài lại bắt đầu. Mong rằng mối quan hệ giữa tôi và Hoài sẽ không vì bát kỳ lý do nào mà xấu đi.
Xong xuôi cơm nước tôi chủ động bảo bé Thỏ qua phòng Hoài chơi, còn tôi nằm thủ thì hỏi chồng xem mấy ngày qua ở nhà đã xảy ra chuyện gì mà nhìn ai cũng lạ như thế. Anh đăm chiêu 1 lúc rồi từ từ kể lại, qua lời kể cảu anh cùng những chi tiết hoài nhắn tin cho tôi, tôi đoán mọi thứ diễn ra như sau.
Ngay từ hôm đầu tiên tôi đi Hoài và mẹ chồng tôi đã to tiếng vì Hoài đi chơi cả buổi với Kim mãi đến tối mịt mới về, mẹ chồng tôi cho là Hoài trốn việc nên chửi mắng. Cũng may lúc ấy có đầy đủ mọi người ở nhà nên hai người họ chỉ nói qua nói lại vài câu rồi thôi.
Mọi việc trở nên đỉnh điểm là khi tôi đi được 3 ngày, Hoài bị ốm nên nghỉ ở nhà. Nhà cửa mấy ngày qua chẳng ai chịu dọn, quần áo tắm xong cũng chất cả đống trong nhà tắm chẳng ai chịu bỏ vào máy giặt.
Mẹ chồng tôi thấy Hoài ngủ đến 10h còn chưa dậy nên đứng ngoài đập cửa chửi, bắt Hoài phải dậy dọn dẹp nhà cửa. Sẵn cơn tức từ trước nên Hoài đem luôn thùng rác trong phòng mình ra đổ giữa phòng khách. Mẹ chồng tôi cũng chẳng vừa xông vào phòng lôi hết quần áo của Hoài ném đuổi đi.
- Cút ngay, cút khỏi nhà tao cho khuất mắt tao, cái thứ phá hoại hạnh phúc nhà người khác như mày chả chỗ nào họ chứa trừ chỗ này đâu con mất dậy ạ. Biết điều thì tao còn cho ở nhờ như con Nhân ấy, còn hỗn láo như mày thì cút ngay cho tao.
- Tên tôi trong sổ hộ khẩu nhà bà, bà sang tận nhà tôi xin rước tôi về, đến cả cái ăn bà đút vào mồm hàng ngày cũng từ tiền của tôi mà ra. Bà có quyền gì mà đuổi tôi hả mụ già kia, bà có tin tôi lại vả cho bà không trượt phát nào như hôm trước không?
Mẹ chồng tôi tức tối rút dép ném thẳng vào mặt Hoài, hôm ấy bà đang đi dép của bố chồng tôi nên khá to, chiếc dép in trọn trên mặt hoài 1 vệt tím bầm. do bất ngờ nên răng hoài còn cắn cả vào môi bật máu.
Hoài là người rất coi trọng vẻ bề ngoài, lần này mẹ chồng tôi lại làm gương mặt Hoài tím tái nên Hoài điên lắm, định xông đến chiến đấu với mẹ chồng tôi thì nghe ngoài sân có có tiếng xe của bố chồng tôi về tới.
Hoài nhanh trí ôm chân mẹ chồng tôi van xin:
- Mẹ ơi, con xin mẹ, hôm nay con ốm nên mới phải nghỉ ở nhà, nhà cửa thì để chiều con dọn, mẹ đừng đánh con nữa con đau lắm. Mẹ không thương con thì cũng thương lấy cháu mẹ trong bụng chứ, cả ngày mẹ đánh con như thế nhỡ ảnh hưởng đến thằng bé thì sao? Con cắn rơm cắn cỏ con lậy mẹ, mẹ tha cho con đi àm mẹ ơi.
Có tiếng dép bố chồng tôi chạy vội vào, nhìn cảnh Hoài máu me đầy mồm lại quỳ gối khóc lóc ông không kiềm chế được nên thẳng tay tát mẹ chồng tôi thật manh rồi quát:
- Bà có còn là con người nữa không bà Nết, bà nhìn đi, nhìn con dâu mà đi, nó đang bụng mang dạ chửa như thế kia mà bà hết lần này đến lần khác bà đánh nó là làm sao. Chuyện bà với cái Nhân tôi mắt nhắm mắt mở cho qua, cứ tưởng với cái Hoài, đứa bà đích thân chọn về thì bà phải khác. Ai ngờ bà còn khốn nạn hơn, sao bà không nhìn lại hoàn cảnh nhà mình mà nghĩ đi, con thì chơi bời phá phách, bà thì hống hách, nhà lại chả có gì. Nó về nhà mình làm vợ hai đã thiệt thòi rồi mà sao bà còn không thương hả bà Nết?
Ông rít lên 1 hồi rồi cúi xuống đỡ Hoài dậy mà an ủi:
- Đứng lên đi rửa mặt mũi đi con, khổ thân, có đau lắm không.
Hoài giả bộ đau đớn đứng dậy tập tễnh từng bước ra khỏi phòng, đi qua mẹ chồng tôi còn không quên nháy mắt cười đểu. Vậy nhưng bà chẳng quan tâm, ánh bà còn đang phẫn uất nhìn người chồng đầu ấp tay gối với bà gần nửa thế kỷ qua. Trước đến nay bà luôn tự hào khoe với mọi người được ông yêu thương chiều chuộng, cả khi bà xích mích với mẹ chồng ông cũng không hề đánh bà dù chỉ 1 cái.
Vậy mà lần này, ông còn chưa hỏi bà xem có chuyện gì xảy ra đã vội vàng ra tay với bà. Ông không còn yêu thương và tin tưởng bà nữa hay sao, nghĩ thế thôi là những giọt nước mắt tủi hờn cứ thi nhau rơi ướt đẫm mặt bà. Nhìn cái bóng lưng ông khuất sau cánh cửa mà bà đau đớn khóc nấc lên.
Cuộc đời bà từ năm 20 tuổi đã theo ông đi tha hương lập nghiệp, có những lúc đến miếng sắn khô trong nhà cũng chẳng còn, nhưng ông bà vẫn hạnh phúc động viên nhau vượt qua. Rồi các con lần lượt ra đời và khôn lớn, 1 tay ông lo kinh tế, còn bà ở nhà đảm đang nội chợ và chăm chồng con. Cuộc sống tuy vẫn còn khốn khó nhưng trong nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Những tưởng ông bà yêu thương nhau nhiều thế thì họ sẽ mãi hạnh phúc đến cuối đời, vậy mà khi con cái lớn, dựng vợ gả chồng cả rồi thì mâu thuẫn giữa ông bà cũng dần dần hình thành.
Thật ra lúc ông đi qua nhìn thấy mặt bà còn hằn đỏ 5 lốt ngón tay của mình thì cũng ân hận lắm, nhưng vì nghĩ là bà ở nhà hành hạ đánh đập Hoài nên ông nhất quyết không xuống nước. Ông muốn nhân cơ hội này dậy cho bà 1 bài học, may ra thì bà hiểu ra được mọi thứ.
Còn bà thì vì tổn thương cũng nhất quyết không nói chuyện với ông, Hoài thì đương nhiên sẽ chẳng bao giờ lên tiếng đính chính lại mọi thứ. Thành ra những hiểu lầm lại ngày càng đẩy họ xa nhau hơn, bà cũng vì thế mà gầy và già đi trông thấy.
Ánh mắt mẹ chồng nhìn tôi cùng cách nói chuyện của bà với bé Thỏ tôi chắc chắn ít nhiều gì bà cũng đã thay đổi. Cái khó bây giờ là làm sao giải quyết mâu thuẫn giữa bố mẹ chồng tôi để cho không khí gia đình vui vẻ trở lại.
Tôi và chồng ái ngại nhìn nhau, tôi đoán anh và mọi người không biết rằng Hoài đóng kịch làm nạn nhân nên mới để mọi chuyện như thế. Còn tôi biết rõ tất cả đấy nhưng làm sao mà nói ra được, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng chưa hề tốt đẹp lên, trong khi mối quan hệ của tôi và Hoài cũng đang có nguy cơ xấu đi. Nếu tôi mà nói ra chuyện này e là một đợt sóng ngầm lớn lại ập lấy tôi mà cuống phăng đi mất.
Mải chìm trong mớ suy nghĩ mà không biết chồng tôi đang chăm chú nhìn, mấy ngày qua tôi cũng nhớ chồng nhiều lắm chứ. Nhiều nhiều chuyện xảy ra khiến tôi tạm thời quên mất anh, có lẽ anh cảm nhận được nên tiến tới mạnh bạo nuốt trọn bờ môi tôi.
Nụ hôn còn đang dang dở thì Hoài và bé Thỏ mở cửa bước vào, tôi vì xấu hổ mà mặt đỏ như gấc chín. Hoài cứ thế đứng trêu trọc tôi mãi, tôi cũng hạnh phúc mà mỉm cười vì biết mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn tốt đẹp như trước
Về tới nhà cũng hơn 11h trưa, tôi thoáng ngạc nhiên khi thấy Hoài ở nhà, phía ngoài cửa còn có đôi guốc lạ của ai đó. Nhìn quanh nhà 1 lượt không thấy ai, bé Thỏ đã ngủ gật nên tôi nhẹ bế con bé vào phòng, đang lúi húi mở cửa phòng thì nghe tiếng cười của Hoài, hình như Hoài đang nói chuyện với ai đó khá vui vẻ.
Tôi không bận tâm lắm, đặt bé thỏ xong tôi quay ra xách đống hành lý vào phòng. Dù cũng khá buồn ngủ nhưng bụng tôi hơi đói, nên quyết định đi nấu tạm bát mì ăn sau đó đi ngủ. Khi ngang qua cửa phòng Hoài thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, hình như tôi đã nói chuyện với người này rồi, ngẫm nghĩ 1 lát tôi sực nhớ ra Kim.
Hoài từng bảo Kim về Nam Định mở công ty nên chắc hôm nay lại đến nhà tôi chơi, Kim nói:
- Kể ra thì cái lão Hưng anh chồng mày cũng ngon đấy, đẹp trai, lại tâm lý, hơi nghèo 1 tí nhưng không sao. Giá mà chưa có vợ thì tao hốt ngay rồi đấy.
Tôi luôn tin tưởng chồng mình tuyệt đối, nhưng chẳng hiểu sao khi nghe những lời này của Kim tôi lại thấy bất an vô cùng. Lòng tôi tự nhiên có cảm giác bài xích gét bỏ Kim dù chúng tôi mới chỉ nói chuyện với nhau vài câu. Tôi muốn nghe xem hai người họ nói gì với nhau nên đã làm một việc không nên làm, đó là dừng lại nghe lén hai người họ.
Tiếng Hoài nghiêm nghị cất lên:
- Này con này, mày đừng có vớ vẩn, ở cái nhà này có mỗi bà Nhân thật lòng tử tế với tao chứ không phải vì tiền của tao. Mày đừng có mà gì để cho chị em tao sứt mẻ tình cảm đấy. Cỡ như mày ra ngoài chỉ huýt sáo 1 cái có mà zai nó theo cả bầy, tránh xa anh chồng tao ra.
Kim cười ha hả sau đó nói:
- Tao nói nếu chưa có vợ thì tao với hốt chứ có vợ rồi thì tao cần gì, hốt cái đứa có vợ về để cho ô uế thanh danh của tao à. Nó bỏ được vợ nó ai dám chắc sau này nó không bỏ mình. Tao chưa điên như mày, giàu có xinh đẹp lại chui vào cái nhà thối từ trên thối xuống. Mà tao không hiểu mày nghĩ gì mà đâm đầu lấy cái thằng cha vô dụng ấy hả?
- Ôi dào, lấy ai không quan trọng, tao chỉ cần có tấm chồng làm bình phong thôi, kể cả lấy thằng ăn mày cũng được. Thứ tao muốn bảo vệ là thứ khác, tao chỉ tạm lấy chồng để chờ đến ngày đó thôi
Ngày trước tôi vẫn luôn thắc mắc lý do vì sao người như Hoài lại lấy chú út, còn chấp nhận sống chung với mẹ chồng tôi. Tôi cứ nghĩ do Hoài yêu chú ấy quá, mọi hành động mù quáng của Hoài chỉ có thể giải thích rằng bị tình yêu làm mờ mắt. Tôi không muốn phán xét người khác, nhưng không dưới 1 lần tôi nhìn Hoài mà nghĩ, không lẽ Hoài đi du học về mà lại ngu đến thế.
Nhưng thời gian qua tôi để ý vợ chồng Hoài cũng không tình cảm lắm, chưa kể đến việc chỉ cần không vừa ý Hoài sẵn sàng chửi chú út không tiếc lời. Thế nên nói là Hoài quá yêu chú ấy thì cũng không phải, hôm nay lại nghe chính Hoài thừa nhận lấy chú ấy làm bình phong. Tôi càng thấy nghi ngờ hơn, vậy rút cục là vì sao Hoài lại từ bỏ cả tương lai phía trước mà lấy chú út.
Đúng rồi, mới quen nhau 1 tháng Hoài đã có bầu, vậy có lẽ nào, ôi tôi không dám nghĩ nữa đâu. Không thể nào, chú út ham chơi, mêt tiền nhưng chắc không đến nỗi bị lừa đổ vỏ đấy chứ. Kể ra thì bụng Hoài cũng không quá to so với bụng những người mang thai tháng thứ 4, thứ 5, ngày dự sinh của Hoài nếu đem tính ngược lại thì cũng thời điểm thụ thai cũng nằm trong khoảng quen chú út. Nếu nói Hoài có bầu trước khi quen chú út thì cũng hơi khó hiểu, cuối cùng thì đâu mới là sự thật?
Tôi muốn nghe xem rốt cục thì lý do ấy là gì, nhưng phía bên phòng có tiếng bé Thỏ khóc, phần vì sợ Hoài phát hiện phần vì muốn dỗ cho bé Thỏ ngủ thêm nên tôi chạy khá nhanh. Còn chưa kịp dỗ dành con bé thì đã nghe thấy tiếng Hoài ở phía sau:
- Chị Nhân chị về lúc nào thế, sao về mà không lên tiếng vậy.
Tôi cảm nhận rõ trong câu hỏi của Hoài là sự dò xét, nếu Hoài mà biết tôi nghe lén chuyện của họ thì sẽ thế nào. Với tính cách của Hoài chắc chắn mối quan hệ của tôi với Hoài sẽ xấu đi, nghĩ thế nên tôi quyết định nói dối rằng:
- Chị vừa về, nhìn trong nhà không thấy ai nên tưởng cả nhà đi vắng, vừa đặt con bé xuống giường thì nó giật khóc khổ quá thím ạ.
Chẳng biết Hoài có tin không, chỉ thấy lặng lẳng đóng của rồi đi ra ngoài, thái độ đó của Hoài làm tôi càng thấy bất an hơn. Quên luôn cả cơn đói tôi lên giường vừa ru con vừa suy nghĩ về lý do của Hoài, tôi vẫn không tài nào lý giải nổi. Cả cái cô Kim kia nữa, liệu rằng cô ta có vì ngưỡng mộ chồng tôi mà làm gì đó gây tổn hại đến gia đình tôi hay không.
Tôi thật sự muốn kiếm một lý do nào đó để từ nay cô ta không xuất hiện ở nhà tôi nữa, có thế tôi mới yên tâm được. Nhưng cô ta là bạn Hoài, đến chơi với Hoài chứ nào chơi với tôi mà tôi có lý do đuổi được. Suy đi tính lại, cuối cùng ngủ quên lúc nào chẳng hay, khi tỉnh dậy thì Hoài và Kim đã đi từ bao giờ, phía ngoài phòng khách có mẹ chồng tôi đang ngồi bó gối buồn bã.
Tôi chợt nghĩ đến cái tát mà Hoài kể bà nhận từ bố chồng tôi, có lẽ bà vẫn còn tổn thương vì điều ấy. Cái dáng còng còng vừa ôm gối vừa nhìn xa xăm sao mà nó cô đơn đến vậy, tôi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Mẹ, mẹ đi đâu mà nãy con về không thấy vậy.
Bà giật mình ngước mắt lên nhìn tôi, tròng mắt đỏ hoe của bà vẫn còn vương lại mấy giọt nước mắt, bà đang khóc. Bà gầy hẳn đi so với mấy hôm trước, mái tóc cũng bạc nhiều hơn, không biết mấy ngày qua có những chuyện gì xảy ra mà bà lại thế này.
Thế nhưng bà không trả lời tôi mà nhẹ nhàng cụp ánh mắt xuống, từng tiếng thở dài của bà cứ liên tục vang lên.
Bé Thỏ kéo tay tôi chỉ vào ti vi nói:
- Gấu, gấu…
Mẹ chồng tôi nghe thấy tiếng bé Thỏ thì vội vàng chạy ra, ôm con bé vào lòng buồn rầu nói:
- Thỏ ngoan của bà, Thỏ đi lâu quá, Thỏ không ở nhà chơi với bà làm bà nhớ đây này. Ngồi đây chơi với bà tí nhé, rồi lát bà mua bim bim cho.
Bé Thỏ ngồi gọn trong lòng bà ngoan ngoãn gật đầu, mẹ chồng tôi thơm lên má con bé và hỏi tiếp:
- Thỏ đi chơi thỏ có nhớ bà không?
- Tó (có), bố, ung (ông)
- Nhớ cả bố cả ông nữa á.
- ừm
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng tôi lại quý Thỏ đến thế, bình thường ngoài chửi mắng ra có bao giờ bà tự nhiên mà bế con bé đâu. Nhìn cái cách bà ôm con bé, thơm con bé tôi đoán là bà nhớ nó thật chứ không phải đang làm màu.
Có khi nào sao bao nhiêu chuyện bà đã thay đổi hay không? Nếu bà thật sự thay đổi tôi cũng chẳng nhỏ nhen đến mức nhớ mãi chuyện cũ mà làm gì.
Tối đó khi cả nhà về hết, tôi thấy thái độ của bố mẹ chồng tôi khác hẳn ngày thường, ngoại trừ việc bắt buộc phải ngủ cùng giường với nhau thì bất cứ khi nào thấy ông bà đều tránh đi chỗ khác.
Tại bữa cơm cũng thế, hai người không còn ngồi cạnh nhau, ông cũng chẳng gắp thức ăn cho bà như mọi khi, mà chỉ ăn thật nhanh sau đó đứng dậy lên nhà hút thuốc lào song sọc.
Họ cứ lẳng lặng lướt qua nhau như 2 chiếc bóng vô hình, Hoài cứ chốc chốc lại nhìn tôi chăm chú, tôi biết nhưng cứ giả bộ vô tư thoải mái. Tôi thật lòng không muốn khi mẹ chồng tôi hiểu ra thì căng thẳng của tôi và Hoài lại bắt đầu. Mong rằng mối quan hệ giữa tôi và Hoài sẽ không vì bát kỳ lý do nào mà xấu đi.
Xong xuôi cơm nước tôi chủ động bảo bé Thỏ qua phòng Hoài chơi, còn tôi nằm thủ thì hỏi chồng xem mấy ngày qua ở nhà đã xảy ra chuyện gì mà nhìn ai cũng lạ như thế. Anh đăm chiêu 1 lúc rồi từ từ kể lại, qua lời kể cảu anh cùng những chi tiết hoài nhắn tin cho tôi, tôi đoán mọi thứ diễn ra như sau.
Ngay từ hôm đầu tiên tôi đi Hoài và mẹ chồng tôi đã to tiếng vì Hoài đi chơi cả buổi với Kim mãi đến tối mịt mới về, mẹ chồng tôi cho là Hoài trốn việc nên chửi mắng. Cũng may lúc ấy có đầy đủ mọi người ở nhà nên hai người họ chỉ nói qua nói lại vài câu rồi thôi.
Mọi việc trở nên đỉnh điểm là khi tôi đi được 3 ngày, Hoài bị ốm nên nghỉ ở nhà. Nhà cửa mấy ngày qua chẳng ai chịu dọn, quần áo tắm xong cũng chất cả đống trong nhà tắm chẳng ai chịu bỏ vào máy giặt.
Mẹ chồng tôi thấy Hoài ngủ đến 10h còn chưa dậy nên đứng ngoài đập cửa chửi, bắt Hoài phải dậy dọn dẹp nhà cửa. Sẵn cơn tức từ trước nên Hoài đem luôn thùng rác trong phòng mình ra đổ giữa phòng khách. Mẹ chồng tôi cũng chẳng vừa xông vào phòng lôi hết quần áo của Hoài ném đuổi đi.
- Cút ngay, cút khỏi nhà tao cho khuất mắt tao, cái thứ phá hoại hạnh phúc nhà người khác như mày chả chỗ nào họ chứa trừ chỗ này đâu con mất dậy ạ. Biết điều thì tao còn cho ở nhờ như con Nhân ấy, còn hỗn láo như mày thì cút ngay cho tao.
- Tên tôi trong sổ hộ khẩu nhà bà, bà sang tận nhà tôi xin rước tôi về, đến cả cái ăn bà đút vào mồm hàng ngày cũng từ tiền của tôi mà ra. Bà có quyền gì mà đuổi tôi hả mụ già kia, bà có tin tôi lại vả cho bà không trượt phát nào như hôm trước không?
Mẹ chồng tôi tức tối rút dép ném thẳng vào mặt Hoài, hôm ấy bà đang đi dép của bố chồng tôi nên khá to, chiếc dép in trọn trên mặt hoài 1 vệt tím bầm. do bất ngờ nên răng hoài còn cắn cả vào môi bật máu.
Hoài là người rất coi trọng vẻ bề ngoài, lần này mẹ chồng tôi lại làm gương mặt Hoài tím tái nên Hoài điên lắm, định xông đến chiến đấu với mẹ chồng tôi thì nghe ngoài sân có có tiếng xe của bố chồng tôi về tới.
Hoài nhanh trí ôm chân mẹ chồng tôi van xin:
- Mẹ ơi, con xin mẹ, hôm nay con ốm nên mới phải nghỉ ở nhà, nhà cửa thì để chiều con dọn, mẹ đừng đánh con nữa con đau lắm. Mẹ không thương con thì cũng thương lấy cháu mẹ trong bụng chứ, cả ngày mẹ đánh con như thế nhỡ ảnh hưởng đến thằng bé thì sao? Con cắn rơm cắn cỏ con lậy mẹ, mẹ tha cho con đi àm mẹ ơi.
Có tiếng dép bố chồng tôi chạy vội vào, nhìn cảnh Hoài máu me đầy mồm lại quỳ gối khóc lóc ông không kiềm chế được nên thẳng tay tát mẹ chồng tôi thật manh rồi quát:
- Bà có còn là con người nữa không bà Nết, bà nhìn đi, nhìn con dâu mà đi, nó đang bụng mang dạ chửa như thế kia mà bà hết lần này đến lần khác bà đánh nó là làm sao. Chuyện bà với cái Nhân tôi mắt nhắm mắt mở cho qua, cứ tưởng với cái Hoài, đứa bà đích thân chọn về thì bà phải khác. Ai ngờ bà còn khốn nạn hơn, sao bà không nhìn lại hoàn cảnh nhà mình mà nghĩ đi, con thì chơi bời phá phách, bà thì hống hách, nhà lại chả có gì. Nó về nhà mình làm vợ hai đã thiệt thòi rồi mà sao bà còn không thương hả bà Nết?
Ông rít lên 1 hồi rồi cúi xuống đỡ Hoài dậy mà an ủi:
- Đứng lên đi rửa mặt mũi đi con, khổ thân, có đau lắm không.
Hoài giả bộ đau đớn đứng dậy tập tễnh từng bước ra khỏi phòng, đi qua mẹ chồng tôi còn không quên nháy mắt cười đểu. Vậy nhưng bà chẳng quan tâm, ánh bà còn đang phẫn uất nhìn người chồng đầu ấp tay gối với bà gần nửa thế kỷ qua. Trước đến nay bà luôn tự hào khoe với mọi người được ông yêu thương chiều chuộng, cả khi bà xích mích với mẹ chồng ông cũng không hề đánh bà dù chỉ 1 cái.
Vậy mà lần này, ông còn chưa hỏi bà xem có chuyện gì xảy ra đã vội vàng ra tay với bà. Ông không còn yêu thương và tin tưởng bà nữa hay sao, nghĩ thế thôi là những giọt nước mắt tủi hờn cứ thi nhau rơi ướt đẫm mặt bà. Nhìn cái bóng lưng ông khuất sau cánh cửa mà bà đau đớn khóc nấc lên.
Cuộc đời bà từ năm 20 tuổi đã theo ông đi tha hương lập nghiệp, có những lúc đến miếng sắn khô trong nhà cũng chẳng còn, nhưng ông bà vẫn hạnh phúc động viên nhau vượt qua. Rồi các con lần lượt ra đời và khôn lớn, 1 tay ông lo kinh tế, còn bà ở nhà đảm đang nội chợ và chăm chồng con. Cuộc sống tuy vẫn còn khốn khó nhưng trong nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Những tưởng ông bà yêu thương nhau nhiều thế thì họ sẽ mãi hạnh phúc đến cuối đời, vậy mà khi con cái lớn, dựng vợ gả chồng cả rồi thì mâu thuẫn giữa ông bà cũng dần dần hình thành.
Thật ra lúc ông đi qua nhìn thấy mặt bà còn hằn đỏ 5 lốt ngón tay của mình thì cũng ân hận lắm, nhưng vì nghĩ là bà ở nhà hành hạ đánh đập Hoài nên ông nhất quyết không xuống nước. Ông muốn nhân cơ hội này dậy cho bà 1 bài học, may ra thì bà hiểu ra được mọi thứ.
Còn bà thì vì tổn thương cũng nhất quyết không nói chuyện với ông, Hoài thì đương nhiên sẽ chẳng bao giờ lên tiếng đính chính lại mọi thứ. Thành ra những hiểu lầm lại ngày càng đẩy họ xa nhau hơn, bà cũng vì thế mà gầy và già đi trông thấy.
Ánh mắt mẹ chồng nhìn tôi cùng cách nói chuyện của bà với bé Thỏ tôi chắc chắn ít nhiều gì bà cũng đã thay đổi. Cái khó bây giờ là làm sao giải quyết mâu thuẫn giữa bố mẹ chồng tôi để cho không khí gia đình vui vẻ trở lại.
Tôi và chồng ái ngại nhìn nhau, tôi đoán anh và mọi người không biết rằng Hoài đóng kịch làm nạn nhân nên mới để mọi chuyện như thế. Còn tôi biết rõ tất cả đấy nhưng làm sao mà nói ra được, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng chưa hề tốt đẹp lên, trong khi mối quan hệ của tôi và Hoài cũng đang có nguy cơ xấu đi. Nếu tôi mà nói ra chuyện này e là một đợt sóng ngầm lớn lại ập lấy tôi mà cuống phăng đi mất.
Mải chìm trong mớ suy nghĩ mà không biết chồng tôi đang chăm chú nhìn, mấy ngày qua tôi cũng nhớ chồng nhiều lắm chứ. Nhiều nhiều chuyện xảy ra khiến tôi tạm thời quên mất anh, có lẽ anh cảm nhận được nên tiến tới mạnh bạo nuốt trọn bờ môi tôi.
Nụ hôn còn đang dang dở thì Hoài và bé Thỏ mở cửa bước vào, tôi vì xấu hổ mà mặt đỏ như gấc chín. Hoài cứ thế đứng trêu trọc tôi mãi, tôi cũng hạnh phúc mà mỉm cười vì biết mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn tốt đẹp như trước
Tác giả :
Dạ Thảo