Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 86

Nhưng trong chớp nhoáng này Đồng Nhan do dự, ánh mắt Dương Ngải Lâm đột nhiên bén nhọn, tay gắt gao nắm tay Đồng Nhan hỏi: "Là ai? Cô cũng nghi Giang Thành có người khác ở bên ngoài đúng không? Cầu xin cô nói cho tôi biết!"

Người này nhìn ôn nhu mềm mại, ai ngờ tới sức lực của tay lại lớn như vậy, trong nháy mắt tay Đồng Nhan liền đỏ, nhe răng trợn mắt cầu xin tha thứ: "Ai u, tôi làm sao biết, tôi chỉ cảm thấy học trưởng không phải người như vậy, trước kia chúng tôi ở trường học, hắn thật không tệ, thật!"

Hiện tại việc cấp bách trước mắt là trấn an vị tiểu mỹ nhân đa ngi này, về phần thời đại học Giang thành có phải thật rất chung tình hay không, chuyện đó thì nói sau đi.

Nhìn cô mà xem, năm đó hai người có bốn năm tình cảm thời đại học, cuối cùng còn không phải là Giang Thành vẫn bắt cá hai tay?

Thế nhưng khi đó Giang Thành có thể vì Dương Ngải Lâm là con gái thị trưởng mà bắt cá hai tay, vậy đoán trừng cũng có thể vì một người con gái của tỉnh trưởng khác mà bắt cá hai tay?

Có lý nhưng không có bằng chứng!

Dương Ngải Lâm nhìn bộ dạng đau khổ của Đồng Nhan, trên mặt chợt loé lên áy náy, vội vàng buông lỏng tay Đồng Nhan nói xin lỗi: "Xin lỗ, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là..... Chỉ là......."

Đối với bất kì ai Đồng Nhan cũng có thể vững tâm, nhưng đối với mỹ nhân thì không có sức chống cự, mở miệng mềm mại bắt đầu khuyên: "Dương tiểu thư đừng lo lắng, học trưởng không phải người như vậy, có phải gần đây công việc của học trưởng hơi nhiều, bỏ rơi cô, cho nên cô mới bắt đầu nghi ngờ, nếu tôi nói, đàn ông đều coi trọng sự nghiệp, mỗi ngày làm việc đều giống như liều mạng, khi đó người vợ cần phải rộng lượng một chút, chuẩn bị cẩn thận hôn lễ của các người đi!"

Trong nháy mắt tinh thần trên mặt Dương Ngải Lâm, giống như lời của Đồng Nhan rất có tác dụng hỏi: "Có thật không? Bình thường Tiếu Thâm cũng vậy sao? Vậy lúc ở nhà anh ta đối với cô có tốt không, cô yêu anh ta sao?"

Đồng Nhan sững sờ, nháy mắt mấy cái, trong đầu không rự chủ nhớ đến bộ dạng cợt nhã của Tiếu Thâm khi ở nhà, nhắc tới người đàn ông cảm xúc thật đúng là thay đổi nhiều.

Khẽ mỉm cười: "Yêu! Tôi không yêu anh ấy vậy thì yêu ai, tôi đương nhiên phải yêu ông xã tôi, đoán chừng tất cả phụ nữ ở thành phố A đều mơ ước đấy, tôi mới không cho những người phụ nữ kia cơ hội!"

Lời nói thề son sắc, nhưng trong lòng cực kỳ không nắm chắc, yêu sao?

Thật đúng là không biết!

Dương Ngải Lâm nghe được Đồng Nhan nói chữ 'yêu' đó mới an tâm, những thứ phía sau kia cũng không có ích lợi gì, thế nhưng Đồng Nhan ôm Tiếu Thâm, Tiếu Thâm lại yêu Đồng Nhan, tình cảm giữa phu thê Tiếu Thâm chắc sẽ không xuất hiện vấn đề gì.

Hơn nữa, hai người bọn họ mới vừa kết hôn được mấy năm, mà Giang Thành đã biết Đồng Nhan gần mười năm rồi, người này còn không phải có mới nới cũ?

So sánh người mới là Tiếu Thâm với người tình cũ là Giang Thành thực sự là ưu tú hơn rất nhiều, là một người phụ nữ sẽ không ngớ ngẩn mà chọn người sau!

Dương Ngải Lâm gật đầu một cái: "Đúng vậy a, Tiếu Thâm ưu tú như vậy, cô gái kia mới không yêu anh ta."

Đồng Nhan vừa nghe, cảm thấy có phải Dương Ngải Lâm có chuyện không, không có chuyện gì khen Tiếu Thâm làm gì?

Đang nghi vấn, Đột nhiên tinh thần Dương Ngải Lâm tỉnh táo, ngửa đầu cười một tiếng: "Đúng rồi, vừa mới gọi điện thoại báo cho Giang Thành, các người cũng đã lâu không gặp, cùng nhau hàn huyên một chút đi."

Đồng Nhan muốn cự tuyệt, không phải là không muốn gặp Giang Thành, thật sự là Dương Ngải Lâm vừa mới hỏi vấn đề này, trong lòng cô có chút tâm sự, nếu gặp Giang Thành cô sợ trong lòng bản thân không cẩn thận lộ ra chút vẻ mặt gì, vậy không phải gây thêm phiền toái cho người ta sao!

"Không, đợi lát nữa sẽ phải đi rồi, hôm nay công việc tương đối nhiều."

Dương Ngải Lâm khẽ mỉm cười, lơ đễnh: "Đang bận cũng phải ăn cơm, thức ăn còn chưa mang lên đâu, ăn xong hãy đi, đợi ăn xong để học trưởng tiễn cô!"

Phát hiện, Dương Ngải Lâm này nói chuyện luôn không chừa lại đường lui cho ngueời khác, cô đây giống như là chỉ có thể nghe theo, Đồng Nhan không vui lòng cũng không được.

Không bao lâu món ăn đã được mang lên, vừa lúc tất cả mang lên đều là món ăn cay mà Đồng Nhan thích, Dương Ngải Lâm đẩy mấy món ăn tương đối gây phiền toái ra, món mới còn ở phía sau đấy.

Đồng Nhan ngượng ngùng cười một tiếng: "Thật xin lỗi, tôi ăn trước, điểm tâm còn chưa ăn, thật sự là đói thảm."

Dương Ngải Lâm tính tình tốt cười cười.

Đồng Nhan ăn có chút nhanh, thì muốn ăn mau đi, ăn xong rồi thù đi nhanh lên, bây giờ nhìn Dương Ngải Lâm thích Giang Thành, hai người này cũng muốn kết hôn, nhưng Giang Thành giống như không có ý định đấy!

Thức ăn tàn nhẫn này, lúc Giang Thành đẩy cửa tiến vào nhìn Đồng Nhan mãnh liệt vùi đầu ăn, đôi môi bị cay hồng hồng, kiều diễm tươi đẹp, phía trên dính một chút dầu sáng trong, hồng hào, giống như trái anh đào chín muồi.

Ăn ở trong miệng khẳng định đặc biệt ngọt.

Giang Thành theo bản năng nuốt nước bọt, vừa lúc Dương Ngải Lâm quay đầu lại nhìn thấy hắn, trong nháy mắt ánh mắt kia thay đổi.

Thời điểm nhìn lại cô gái này mắt dịu dàng cười lên, tiến lên một bước thân mật lôi kéo tay Giang Thành: "Sao bây giờ mới đến, Đồng Nhan người ta đang vội vã về làm việc đấy."

Nói xong cũng lôi kéo Giang Thành ngồi xuống bên cạnh bản thân, lấy đũa thân thiết gắp một khối gà xào cay, "Đây là món anh thích ăn nhất, ăn nhiều một chút, có phải gần đây tương đối bận dộn hay không, nhìn anh gầy như vậy."

Giang Thành không ngờ Đồng Nhan lại ở chỗ này , mới vừa Dương Ngải Lâm gọi điện thoại nói, có lẽ Đồng Nhan không tới được, hắn tới đây ăn cơm với cô ta đi!

Hắn đã tới rồi, chỉ là không ngờ. . . . . .

Giang Thành cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ gắp gà xào cay, trầm ngâm một chút, ngẩng đầu lên nhìn Đồng Nhan hỏi: "Không phải có chuyện sao? Tại sao lại đến!"

Đối diện Đồng Nhan mãnh liệt ăn sửng sốt, trong miệng còn có một miệng đồ ăn, nói chuyện cũng nói không ra được, vội vàng nhai.

Sắc mặt Dương Ngải Lâm không thay đổi, "Nhìn anh nói, người ta đi làm công làm sao giống như em, lúc nào cũng có thời gian, Tiếu. phu nhân có chuyện cũng là rất bình thường, sao lại hỏi người ta như vậy, không nên đâu!"

Dương Ngải Lâm nói một phen oán hận, ngược lại làm Giang Thành không xong, này hoàn toàn xuyên tạc ý tứ của Giang Thành, nói thành giống như Giang Thành cố ý chất vấn Đồng Nhan 'vì sao không đến ăn cơm với bà xã tôi'

Trong nháy mắt sắc mặt Giang Thành thay đổi, một hồi trắng một hồi xanh, vô cùng đặc sắc.

Đồng Nhan cũng lộ vẻ tức giận, cũng biết hôm nay Dương Ngải Lâm rất quái lạ, bây giờ nhìn lại, quả nhiên rất quái lạ!

Cũng không cách nào nói khác, chỉ có thể nói theo Dương Ngải Lâm, "Thật xin lỗi, tạm thời. . . . . . Ách, tạm thời xảy ra chút chuyện, chỉ là đã không sao, lúc này xử lý tốt mới báo lại cho Dương Tiểu Thư, thật xin lỗi là tôi suy tính không chu toàn."

Sắc mặt Giang Thành càng đen hơn, ngồi một chỗ không nhúc nhích, càng nhìn giống như càng tức giận.

Dương Ngải Lâm khổ sở liếc mắt nhìn Đồng Nhan, ngượng ngùng cười cười: "Thật xin lỗi, người này chính là như vậy, vẻ mặt tương đối khó chịu, nhưng tâm tư không xấu, Tiếu phu nhân chớ để ý!"

Dương Ngải Lâm mở miệng một tiếng Tiếu phu nhân, ngược lại trong lòng Đồng Nhan buồn bực, mới vừa rồi không phải gọi như vậy, tại sao Giang Thành vừa đến liền thay đổi cách gọi?

Trong lòng hơi kinh hãi, nhìn lại không khí giữa hai người này không đúng, e sợ cuối cùng bản thân cũng sẽ thành cá trong chậu, chính mình cũng không ăn gì nhiều, vội vàng chạy đi!

"Cái đó, thời gian của tôi thật có chút quá gấp, các người từ từ ăn, tôi không có thời gian, đi trước, thật thật xin lỗi!"

Nghe Đồng Nhan phải đi, sắc mặt Giang Thành càng thêm khó coi, miệng giật giật, mắt liếc Đồng Nhan mấy lần, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Đồng Nhan cũng bị sợ đến vội vàng làm bộ như không nhìn thấy.

Người đi rồi, mặt Giang Thành thì đen lại đè epa giọng nói chất vấn: "Em đang làm cái gì vậy?"

Dương Ngải Lâm vẫn còn đang vẫy tay tạm biệt với Đồng Nhan, trên mặt mỉm cười khiếp người, giọng điệu lạnh lùng: "Em có thể làm gì, còn không phải là giúp anh xem tiểu học muội này của anh, học trưởng có chuyện muốn vội hơn học muội mới phải, anh nói có đúng hay không?

Giang Thành nhìn Dương Ngải Lâm , thủy chung một câu cũng không nói, chỉ là ánh mắt càng ngày càng sâu, giống như bên trong có vật gì đó muốn nhảy ra trước mắt xé khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái này.

Không nói một tiếng đứng lên, không chút lưu tình xoay người rời đi.

Dương Ngải Lâm thấy hắn không nói câu nào ngược lại hoảng hồn, ở bên ngoài phòng ăn vội vàng chạy hai bước ôm cổ hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Không cần đi, thật không cần đi, Giang Thành, em yêu anh, em không thể không có anh."

Sắc mặt Giang Thành không thay đổi: "Anh hiểu rõ, em chuẩn bị hôn lễ đi, anh không có bất kì ý kiến!"

Dù sao. . . . . . Dù sao cô gái kia đã không thèm để ý, trừ cô, ai mà không như nhau?

Vẻ mặt Dương Ngải Lâm mừng rỡ: "Có thật không?"

Giang Thành đã trực tiếp lái xe rời đi.

Thời điểm Đồng Nhan trở lại tòa soạn báo càng nghĩ càng kinh hãi, nói thế nào Dương Ngải Lâm này âm dương quái khí?

Chẳng lẽ. . . . . . Cô ta đã biết chuyện trước kia của cô và Giang Thành?

Nhưng ai sẽ nói cho cô ta biết? Khi đó bạn học của bọn họ rất ít ở đây, sau này cô lại đến thành phố A, mà Giang Thành cũng là được điều tới, hai người có thể gặp lại sau sáu năm cũng là trùng hợp.

Cũng hoàn toàn không nghĩ ra ai sẽ nhàm chán như vậy nói cho Dương Ngải Lâm biết chuyện này gây phiền toái.

Trăm mối vẫn không có cách giải, chỉ có thể gọi điện thoại cho Giang Thành, bên kia Giang Thành đang ôm đầu suy nghĩ chuyện này, Đồng Nhan đã điện thoại tới rồi.

"Alô?" Âm thanh có chút gấp, có chút vui mừng.

Đồng Nhan không chú ý những thứ kia, trong nháy mắt điện thoại tiếp thông liền hỏi vấn đề của bảm thân: "Hôm nay Dương tiểu thư xảy ra chiyện gì sao? Em cảm thấy rất kì lạ, cảm giác nói chuyện có chút lạ!"

Giang Thành khẽ bật cười: "Em không phải lo lắng, cô ấy đã không sao."

Đồng Nhan yên tâm, ngay sau đó lại lo lắng: "Ai, không phải là cô ấy biết chuyện lúc trước của chúng ra chứ? Em cảm thấy trong lời nói của cô ấy có chuyện, giống như đang không ngừng dò xét."

Giang Thành khẽ than thở, thật sự không muốn rối rắm với Đồng Nhan về vấn đề này, cũng muốn khiến Đồng Nhan bởi vì chuyện này mà cố ý kiêng dè không gặp hắn.

"Không thể nào, cô ấy chỉ phải . . . . . Chỉ là. . . . . . Bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, hơi đa nghi!"

"A, hoá ra là như vậy, không trách được rồi, chỉ là không ngờ Dương tiểu thư thế nhưng cũng sẽ mắc phải loại bệnh này!" Bên kia Đồng Nhan bừng tỉnh hiểu ra.

Giang thành khẽ bật cười, hình như có thể tưởng tượng ra bên kia mắt Đồng Nhan mở thật to vậy.

"Đồng Nhan, em tốt chứ?"

Giọng nói đi ra, Giang hành cũng sợ hết hồn, rõ ràng là trong lòng nghĩ như vậy, thế nào hỏi ra khỏi miệng rồi?

Đồng Nhan sửng sốt: "Rất tốt a, thật tốt."

Giang Thành mím môi, nghe Đồng Nhan nói không tệ trong lòng hắn cũng không vui vẻ.

Cô trôi qua vui vẻ, vậy đã nói rõ Tiếu Thâm đối với cô không tệ, hoặc là nói rõ, trái tim cô đã có khuynh hướng nghiêng về phía Tiếu Thâm.
Tác giả : Tô Cẩn Nhi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại