Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi
Chương 143
Editor: May
“Lâm -- Lâm tổng, chuyện là như vậy……" Vì có thể giải trừ nguy cơ lần này, Hoa Thiếu Khanh gần như là dùng hết toàn lực tới hòa giải. Đối mặt biểu tình mang theo phẫn nộ của Lâm Dật, anh ta gần như là toát ra một thân mồ hôi lạnh.
“Được rồi, anh không cần giải thíchnhiều. Anh đi về trước đi." Lâm Dật cắt đứt lời nói nhảm của anh ta.
“Vậy…… quốc tế Hoa Xa……" Hoa Thiếu Khanh e sợ anh lại thay đổi chủ ý, hiện giờ anh muốn quốc tế Hoa Xa phá sản liền dễ dàng giống như bóp chết một con kiến. Anh ta vẫn còn nhớ rõ lần trước anh bởi vì nhất thời thịnh nộ mà rút đầu tư quốc tế Vân Thượng, từ đây quốc tế Vân Thượng liền trở thành một cái vỏ rỗng, hiện giờ đều đang kéo dài hơi tàn.
“Yên tâm đi, tôi còn chưa nghĩ đuổi tận giết tuyệt. Hy vọng về sau Hoa tổng đừng bởi vì nghĩ sai mà đi lầm đường." Lâm Dật đạm mạc lời nói ý vị cảnh cáo mười phần. Ánh mặt trời ôn hòa trút xuống ở ngang bóng lưng anh, tựa hồ nháy mắt đông lại……
“Nha, hôm nay sao trở lại rồi? Không sợ bị tôi khi dễ sao, ba không ở, mẹ cô cũng không ở?" Một mình Rebecca đang thích ý nằm ở trên sô pha xem TV, lại không ngờ thấy được Phạm Thiên Du đang đi vào từ chỗ huyền quan.
“Không cần cô nhắc nhở, tôi biết bọn họ không ở đây. Nơi này cũng là nhà của tôi, chẳng lẽ tôi không thể trở về sao?" Phạm Thiên Du vẻ mặt tức giận nói, thay đổi đôi dép lê sạch sẽ, liền kéo bước chân đi vào phòng khách.
Một trận mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, Rebecca không nhịn được che kín cái mũi, không chút khách khí trừng mắt nhìn Phạm Thiên Du một cái, xem bộ dánguể oải bất chính kia của cô ta, làm sao cũng liên tưởng không đến cô gái bá đạo vẫn luôn cao ngạo mà tự xưng là công chúa kia. “Cô làm cái quỷ gì, biến chính mình thành dáng vẻ này, cô xem lại chính mình đi." Rebecca mặc kệ cô ta, ném gối ôn xuống liền vội vàng lên lầu.
“Này, cô chờ một chút!" Phạm Thiên Du ném túi da xuống, nhíu nhíu mày, thân thể bởi vì say rượu mà có chút chống đỡ hết nổi, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa ở trên sô pha, thấy Rebecca một bộ dáng chán ghét bộ dáng của mình, vẫn là nhịn không được gọi cô lại.
“Chuyện gì?" Rebecca không có quay đầu lại, lạnh lùng trả lời cô ta một câu.
“Anh…… Anh ấy…… Ha ha, không có việc gì, không có việc gì." Phạm Thiên Du cười khan vài tiếng, cuối cùng không hỏi ra miệng. Ngày hôm qua Hoa Thiếu Khanh gọi điện thoại cho cô hung hăng quở trách cô một phen. Vì thế cô liền tưởng Lâm Dật nhất định đã biết là cô làm. Lần này anh nhất định thực tức giận đi, anh nhất định sẽ tức muốn hộc máu mà tới tìm chính mình. Nhưng cô vẫn là nghĩ sai rồi, hiện tại cô mới phát hiện, thật ra cô không hiểu Lâm Dật chút nào. Cho dù đã xảy ra chuyện lớn như vậy, anh vẫn đều không để bụng chút nào. Hoặc là nói, anh đã chán ghét chính mình, dù là tính sổ anh cũng lười đến thanh toán với mình.
“Lâm -- Lâm tổng, chuyện là như vậy……" Vì có thể giải trừ nguy cơ lần này, Hoa Thiếu Khanh gần như là dùng hết toàn lực tới hòa giải. Đối mặt biểu tình mang theo phẫn nộ của Lâm Dật, anh ta gần như là toát ra một thân mồ hôi lạnh.
“Được rồi, anh không cần giải thíchnhiều. Anh đi về trước đi." Lâm Dật cắt đứt lời nói nhảm của anh ta.
“Vậy…… quốc tế Hoa Xa……" Hoa Thiếu Khanh e sợ anh lại thay đổi chủ ý, hiện giờ anh muốn quốc tế Hoa Xa phá sản liền dễ dàng giống như bóp chết một con kiến. Anh ta vẫn còn nhớ rõ lần trước anh bởi vì nhất thời thịnh nộ mà rút đầu tư quốc tế Vân Thượng, từ đây quốc tế Vân Thượng liền trở thành một cái vỏ rỗng, hiện giờ đều đang kéo dài hơi tàn.
“Yên tâm đi, tôi còn chưa nghĩ đuổi tận giết tuyệt. Hy vọng về sau Hoa tổng đừng bởi vì nghĩ sai mà đi lầm đường." Lâm Dật đạm mạc lời nói ý vị cảnh cáo mười phần. Ánh mặt trời ôn hòa trút xuống ở ngang bóng lưng anh, tựa hồ nháy mắt đông lại……
“Nha, hôm nay sao trở lại rồi? Không sợ bị tôi khi dễ sao, ba không ở, mẹ cô cũng không ở?" Một mình Rebecca đang thích ý nằm ở trên sô pha xem TV, lại không ngờ thấy được Phạm Thiên Du đang đi vào từ chỗ huyền quan.
“Không cần cô nhắc nhở, tôi biết bọn họ không ở đây. Nơi này cũng là nhà của tôi, chẳng lẽ tôi không thể trở về sao?" Phạm Thiên Du vẻ mặt tức giận nói, thay đổi đôi dép lê sạch sẽ, liền kéo bước chân đi vào phòng khách.
Một trận mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, Rebecca không nhịn được che kín cái mũi, không chút khách khí trừng mắt nhìn Phạm Thiên Du một cái, xem bộ dánguể oải bất chính kia của cô ta, làm sao cũng liên tưởng không đến cô gái bá đạo vẫn luôn cao ngạo mà tự xưng là công chúa kia. “Cô làm cái quỷ gì, biến chính mình thành dáng vẻ này, cô xem lại chính mình đi." Rebecca mặc kệ cô ta, ném gối ôn xuống liền vội vàng lên lầu.
“Này, cô chờ một chút!" Phạm Thiên Du ném túi da xuống, nhíu nhíu mày, thân thể bởi vì say rượu mà có chút chống đỡ hết nổi, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa ở trên sô pha, thấy Rebecca một bộ dáng chán ghét bộ dáng của mình, vẫn là nhịn không được gọi cô lại.
“Chuyện gì?" Rebecca không có quay đầu lại, lạnh lùng trả lời cô ta một câu.
“Anh…… Anh ấy…… Ha ha, không có việc gì, không có việc gì." Phạm Thiên Du cười khan vài tiếng, cuối cùng không hỏi ra miệng. Ngày hôm qua Hoa Thiếu Khanh gọi điện thoại cho cô hung hăng quở trách cô một phen. Vì thế cô liền tưởng Lâm Dật nhất định đã biết là cô làm. Lần này anh nhất định thực tức giận đi, anh nhất định sẽ tức muốn hộc máu mà tới tìm chính mình. Nhưng cô vẫn là nghĩ sai rồi, hiện tại cô mới phát hiện, thật ra cô không hiểu Lâm Dật chút nào. Cho dù đã xảy ra chuyện lớn như vậy, anh vẫn đều không để bụng chút nào. Hoặc là nói, anh đã chán ghét chính mình, dù là tính sổ anh cũng lười đến thanh toán với mình.
Tác giả :
Tử Phi Ninh