Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 76: Đường gia cùng Tưởng gia sắp thành thông gia
Edit: boconganh1503
Đường Bạch Dạ tự rót rượu uống, không nói lời nào.
Đường lão không vui, Đường Thành Nam nói, "Đại ca cùng chị dâu tình cảm thật tốt, lúc nào mới được uống rượu mừng, hai người đính hôn đã bảy năm , cũng nên kết hôn đi thôi."
Sắc mặt Tưởng Tuệ càng thêm xấu hổ.
Tưởng thị trưởng nói, "Nhị thiếu gia nói rất có lý, tôi cũng đang có ý đó, Bạch Dạ cùng tiểu Tuệ tuổi cũng không còn nhỏ, hôn sự cũng nên cử hành, tôi cũng muốn có cháu để vui cửa vui nhà ."
Đường Bạch Dạ xem như hiểu rõ, đây là bọn họ muốn bức hôn.
Quản gia nói cho anh biết, Tưởng thị trưởng cùng Tưởng Tuệ tới, trong lòng anh cũng đã sớm biết, nhất định là có chuyện xảy ra.
"Ba ba..." Tưởng Tuệ mặt đỏ bừng mắc cỡ, giống như cô gái mới mười bảy mười tám tuổi.
Trong đầu Đường Bạch Dạ thoáng qua gương mặt của Hạ Thần Hi.
Nếu là Hạ Thần Hi, lúc này, cô nhất định sẽ không lộ ra thần sắc như vậy.
Anh cuối cùng cũng biết, vì sao anh đối với Hạ Thần Hi rất đặc biệt.
Người phụ nữ kia, thật sự rất đặc biệt.
Óng ánh như một viên minh châu.
Đường Nhất Phong nói không nhiều, trên bàn cơm cũng không thấy nói cái gì, ngồi một bên dùng cơm, xem cuộc vui.
Đường Bằng nói, "Hôn sự của hai đứa thật sự trì hoãn quá lâu rồi, Tưởng thị trưởng nói đúng, tôi cũng muốn có cháu để vui đùa rồi."
Đường Bạch Dạ nói, "Con cảm thấy không cấp, con còn muốn phấn đấu vài năm nữa, gần đây công việc quá nhiều, đồ trang sức đang mở rộng ở thị trường châu Âu, nhiều công trình chưa hoàn thành, không có thời gian chuẩn bị hôn lễ."
Tưởng Tuệ cười hơi cứng đờ, đôi mắt rũ xuống, con ngươi xẹt qua một tia lệ sắc, lại ngước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Đường Bạch Dạ.
Tưởng thị trưởng nói, "Nói thì nói như vậy, người đàn ông có sự nghiệp cao là tốt , nhưng gia đình cũng rất quan trọng, tiểu Tuệ sẽ là vợ hiền, có nó giúp, sự nghiệp của con sẽ nâng cao một bước."
Đường Bằng ánh mắt lợi hại nhìn Đường Bạch Dạ, ý bảo không cho phép anh nói lung tung.
Đường Thành Nam thích nhất cùng Đường Bạch Dạ đối nghịch, anh ta nói, "Đại ca, việc lúc nào mới làm hết, anh cùng chị dâu đính hôn nhiều năm như vậy, tuổi thanh xuân của cô ấy đều đặt hết trên người anh, chẳng lẽ không quan trọng hơn công việc sao?"
Đường Bạch Dạ bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc đầu, tự tiếu phi tiếu, không nói gì.
Cũng không cự tuyệt, cũng không đồng ý.
Đường Bằng vẫn không thích Đường Bạch Dạ, từ nhỏ đến lớn đều không thích, nếu không phải là có ADN làm chứng, ông sẽ không thừa nhận anh là con của ông. Nhưng ông không thể không thừa nhận, Đường Bạch Dạ rất có sức quyến rũ.
Đặc biệt lúc này, dáng vẻ mỉm cười bưng rượu đỏ rất yêu nghiệt, năm đó cũng bởi vì Tưởng Tuệ yêu anh, mới giảm bớt nguy cơ cho Đường thị.
Tưởng Tuệ như hiểu biết đạo lý nói, "Ba ba, Đường thúc thúc, con cảm thấy hôn sự không cấp, đợi thêm vài năm nữa cũng không sao."
Tưởng Tuệ thoải mái như vậy, hiểu biết ý người, trái lại lại làm cho mọi người ai cũng thương cảm.
Đường phu nhân nói, "Tuổi thanh xuân của người con gái, nào có mấy năm mà phung phí, tiểu Tuệ cùng đại thiếu gia đã ở bên nhau nhiều năm, tiếp qua mấy năm nữa là ba mươi tuổi , rất nhanh tuổi thanh xuân sẽ không còn nữa."
Tưởng thị trưởng hỏi Đường Bạch Dạ, " Bạch Dạ, cậu muốn thế nào?"
Ngụ ý, muốn Đường Bạch Dạ cấp Tưởng Tuệ một cái công đạo.
Trong lòng Đường Bạch Dạ cười lạnh, cha và con gái kẻ xướng người họa, lấy lùi để tiến, thực sự là thông minh.
Nếu bọn họ đã không kịp chờ đợi muốn diễn trò, anh sao lại không phối hợp với họ một chút.
"Con sẽ nghe theo lời sắp xếp của ba" Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng mở miệng.
Tưởng Tuệ trong lòng vui vẻ, Đường Bằng cũng thở phào một cái.
Ông ta không thể nắm Đường Bạch Dạ trong tay, mặc dù Đường Dạ Bạch nhìn như ngỗ nghịch nhưng vẫn còn nghe theo lời ông, nhưng nếu là anh thực sự kiên trì muốn thoát khỏi khống chế của ông, ông ta thực sự không có biện pháp, ông ta chỉ có thể tốt nhất là đồng ý.
Đường Bạch Dạ tự rót rượu uống, không nói lời nào.
Đường lão không vui, Đường Thành Nam nói, "Đại ca cùng chị dâu tình cảm thật tốt, lúc nào mới được uống rượu mừng, hai người đính hôn đã bảy năm , cũng nên kết hôn đi thôi."
Sắc mặt Tưởng Tuệ càng thêm xấu hổ.
Tưởng thị trưởng nói, "Nhị thiếu gia nói rất có lý, tôi cũng đang có ý đó, Bạch Dạ cùng tiểu Tuệ tuổi cũng không còn nhỏ, hôn sự cũng nên cử hành, tôi cũng muốn có cháu để vui cửa vui nhà ."
Đường Bạch Dạ xem như hiểu rõ, đây là bọn họ muốn bức hôn.
Quản gia nói cho anh biết, Tưởng thị trưởng cùng Tưởng Tuệ tới, trong lòng anh cũng đã sớm biết, nhất định là có chuyện xảy ra.
"Ba ba..." Tưởng Tuệ mặt đỏ bừng mắc cỡ, giống như cô gái mới mười bảy mười tám tuổi.
Trong đầu Đường Bạch Dạ thoáng qua gương mặt của Hạ Thần Hi.
Nếu là Hạ Thần Hi, lúc này, cô nhất định sẽ không lộ ra thần sắc như vậy.
Anh cuối cùng cũng biết, vì sao anh đối với Hạ Thần Hi rất đặc biệt.
Người phụ nữ kia, thật sự rất đặc biệt.
Óng ánh như một viên minh châu.
Đường Nhất Phong nói không nhiều, trên bàn cơm cũng không thấy nói cái gì, ngồi một bên dùng cơm, xem cuộc vui.
Đường Bằng nói, "Hôn sự của hai đứa thật sự trì hoãn quá lâu rồi, Tưởng thị trưởng nói đúng, tôi cũng muốn có cháu để vui đùa rồi."
Đường Bạch Dạ nói, "Con cảm thấy không cấp, con còn muốn phấn đấu vài năm nữa, gần đây công việc quá nhiều, đồ trang sức đang mở rộng ở thị trường châu Âu, nhiều công trình chưa hoàn thành, không có thời gian chuẩn bị hôn lễ."
Tưởng Tuệ cười hơi cứng đờ, đôi mắt rũ xuống, con ngươi xẹt qua một tia lệ sắc, lại ngước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Đường Bạch Dạ.
Tưởng thị trưởng nói, "Nói thì nói như vậy, người đàn ông có sự nghiệp cao là tốt , nhưng gia đình cũng rất quan trọng, tiểu Tuệ sẽ là vợ hiền, có nó giúp, sự nghiệp của con sẽ nâng cao một bước."
Đường Bằng ánh mắt lợi hại nhìn Đường Bạch Dạ, ý bảo không cho phép anh nói lung tung.
Đường Thành Nam thích nhất cùng Đường Bạch Dạ đối nghịch, anh ta nói, "Đại ca, việc lúc nào mới làm hết, anh cùng chị dâu đính hôn nhiều năm như vậy, tuổi thanh xuân của cô ấy đều đặt hết trên người anh, chẳng lẽ không quan trọng hơn công việc sao?"
Đường Bạch Dạ bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc đầu, tự tiếu phi tiếu, không nói gì.
Cũng không cự tuyệt, cũng không đồng ý.
Đường Bằng vẫn không thích Đường Bạch Dạ, từ nhỏ đến lớn đều không thích, nếu không phải là có ADN làm chứng, ông sẽ không thừa nhận anh là con của ông. Nhưng ông không thể không thừa nhận, Đường Bạch Dạ rất có sức quyến rũ.
Đặc biệt lúc này, dáng vẻ mỉm cười bưng rượu đỏ rất yêu nghiệt, năm đó cũng bởi vì Tưởng Tuệ yêu anh, mới giảm bớt nguy cơ cho Đường thị.
Tưởng Tuệ như hiểu biết đạo lý nói, "Ba ba, Đường thúc thúc, con cảm thấy hôn sự không cấp, đợi thêm vài năm nữa cũng không sao."
Tưởng Tuệ thoải mái như vậy, hiểu biết ý người, trái lại lại làm cho mọi người ai cũng thương cảm.
Đường phu nhân nói, "Tuổi thanh xuân của người con gái, nào có mấy năm mà phung phí, tiểu Tuệ cùng đại thiếu gia đã ở bên nhau nhiều năm, tiếp qua mấy năm nữa là ba mươi tuổi , rất nhanh tuổi thanh xuân sẽ không còn nữa."
Tưởng thị trưởng hỏi Đường Bạch Dạ, " Bạch Dạ, cậu muốn thế nào?"
Ngụ ý, muốn Đường Bạch Dạ cấp Tưởng Tuệ một cái công đạo.
Trong lòng Đường Bạch Dạ cười lạnh, cha và con gái kẻ xướng người họa, lấy lùi để tiến, thực sự là thông minh.
Nếu bọn họ đã không kịp chờ đợi muốn diễn trò, anh sao lại không phối hợp với họ một chút.
"Con sẽ nghe theo lời sắp xếp của ba" Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng mở miệng.
Tưởng Tuệ trong lòng vui vẻ, Đường Bằng cũng thở phào một cái.
Ông ta không thể nắm Đường Bạch Dạ trong tay, mặc dù Đường Dạ Bạch nhìn như ngỗ nghịch nhưng vẫn còn nghe theo lời ông, nhưng nếu là anh thực sự kiên trì muốn thoát khỏi khống chế của ông, ông ta thực sự không có biện pháp, ông ta chỉ có thể tốt nhất là đồng ý.
Tác giả :
Trình Ninh Tĩnh